Mã Nhã Thanh
Bệnh viện tư nhân Emma ở Cẩm thành, Xá Dật gác một chân lên bàn, thoải mái ngẩng đầu dựa vào tường, đang để y tá đút thức ăn cho mình.
Ngoài cửa, một đoàn phóng viên đang cầm máy ảnh mà chen lấn trước sau, chưa kịp tranh nhau chụp bức ảnh lấy tin độc nhất vô nhị đã bị sứt đầu mẻ trán. Bọn họ là vì tin tức bên lề của Xá Dật mà đến, vì cướp tin tức có một không hai "Xá Dật nuôi dưỡng tiểu tam, bị người ở quán ăn đêm cởi sạch quần áo trói vào bên đường", mấy ngày nay đều đợi ở trong này, chờ tiểu tam xuất hiện, sau đó đăng báo bốn phía.
Nhưng mà Xá đại thiếu gia lại không hề gấp chút nào, thảnh thơi ăn cơm, ngủ, dưỡng bệnh, ngày này qua ngày khác đều thoải mái hơn so với ai khác.
Hôm nay, Xá mẫu cùng Mã Nhã Thanh vẫn canh giữ bên giường anh ta, sắc mặt trông có vẻ không tốt, cũng không muốn để ý đến anh ta. Hơn nữa Mã Nhã Thanh muốn ly hôn, đã chuẩn bị tốt đơn, ném tới chiếc tủ đầu giường, chờ anh ta ký tên!
Xá Dật vừa nghe nói vợ muốn ly hôn, sợ tới mức đẩy chiếc muỗng của y tá ra, ngồi dậy từ trên giường, "Nhã Thanh, chuyện này anh đã xử lý tốt, vì sao em còn muốn ly hôn?" Anh ta chính là chơi đùa phụ nữ ở bên ngoài thôi mà, lại không tính ly hôn với vợ, Nhã Thanh sao lại lẩn quẩn ở trong lòng?!
Mã Nhã Thanh lạnh lùng nhìn anh ta, biểu tình lạnh lùng, vô cùng thất vọng, cười lạnh mà nói: "Thời điểm năm đó em gả cho anh, anh đã có ý nghĩ kì quái với Tô Đại Lận, gấp rút mang cô ấy đến biệt thự tân hôn của chúng ta. Em nể mặt ba chồng, nhịn nhục cơn giận này! Nay, thế nhưng anh lại bỏ thuốc Tô Đại Lận, có ý đồ cưỡиɠ ɦϊếp, hơn nữa còn bị người ta lột sạch cột vào bên đường, mặc người qua lại xem trò hay, anh nói xem anh vẫn là con người sao? Người bình thường cũng không vô liêm sỉ đến như vậy!"
"Nhã Thanh, không phải anh bỏ thuốc Tô Đại Lận, là bọn họ hãm hại anh......" Xá đại thiếu gia vội vàng đứng lên từ trên giường, mặt đã biến sắc biện hộ cho chính mình, ý đồ giữ chặt hai tay Mã Nhã Thanh, nhưng bị cô ấy bỏ qua lập tức, "Em không có nhìn thấy sao? Bọn chúng đánh anh thành ra như vậy, xương sườn đều gãy mấy cái......"
"Vậy Amy kia là chuyện gì xảy ra?" Mã Nhã Thanh chán ghét bỏ anh ta ra, bị những lời này làm cho ghê tởm, "Phẩm chất đức hạnh của anh, không chơi đùa phụ nữ ở bên ngoài sẽ không thoải mái được! Được rồi, chúng ta đừng nói gì nữa, ký tên đi! Ký đơn ly hôn xong, anh mê bao nhiêu người phụ nữ thì cứ chơi đùa với bấy nhiêu!"
"Anh sẽ không ký tên!" Xá Dật lại tựa đầu hơi hơi nghiêng mặt nói những lời này, vẻ áy náy trên mặt đã tan thành mây khói trong nháy mắt, nhếch môi, cười nói vô liêm sỉ: "Nhưng mà Nhã Thanh, nếu muốn anh ký tên cũng được, vậy em đem toàn bộ tài sản thuộc sở hữu danh nghĩa của em sang tên cho anh, em có thể được giải thoát......"
Không đợi anh ta nói xong, Mã Nhã Thanh đột nhiên đánh tát một cái lại đây! Phách --! Hung hăng xóa sạch nụ cười vô sỉ trên mặt của anh ta, khiến anh ta nghiêng cả mặt, không thể tiếp tục vô liêm sỉ nữa, khuôn mặt của cô đỏ lên tức giận đến phát run, muốn tát lại một cái: "Đừng tưởng rằng chính mình giỏi giang lắm! Không có ba chồng nâng đỡ, Xá Dật anh không là cái gì cả! Ngày hôm qua tôi đã thương lượng với ba xong, chuẩn bị họp báo mời phóng viên đến để trả lời chuyện này, để bên ngoài biết được, chúng ta ly hôn không phải là Mã Nhã Thanh này phản bội anh, mà là Xá Dật anh ăn vụng không biết chùi mép, vô liêm sỉ khiến tôi ghê tởm!"
"Cô dám!" Xá Dật cũng nổi cơn lôi đình lên, đứng lên từ trên giường, ánh mắt hung tợn nhìn chằm chằm Xá phụ Xá mẫu đang đi tới từ ngoài cửa, "Hai người cũng tính để cô ấy làm như vậy?" Xá Dật anh ta mới là Xá đại thiếu gia chính quy, toàn bộ tài sản của Xá gia là của anh ta, ba cùng mẹ còn cần anh ta chăm sóc tuổi già trước lúc lâm chung, sau đó danh chính ngôn thuận đem ngân hàng trung ương giao cho anh ta, khi nào thì đến lượt Mã Nhã Thanh đem chuyện xấu này bêu rếu ra ngoài?
"Chính mày để tay lên ngực tự hỏi xem, có làm Nhã Thanh thất vọng hay không?" Xá phụ nghiêm khắc theo dõi anh ta mà hỏi lại, đôi mắt trải đời qua bao tang thương không ngừng hiện lên sự thất vọng, lẳng lặng đi tới bên này, "Tao và mẹ của mày đã bàn bạc qua, đồng ý để Nhã Thanh mở họp báo mời phóng viên, ngừng trận phong ba này lại. Chính mày chơi đùa phụ nữ ở bên ngoài rước lấy phiền toái, vậy tự mình giải quyết đi! Xá gia chúng ta, cùng với Nhã Thanh hiền lương thục đức, sẽ không nhận trách nhiệm gì thay mày cả!"
"Ba người đang có ý gì?" Bàn tay Xá Dật vươn ra tính giữ vợ lại đang lặng yên run run, nhanh chóng thu trở về, không thể tin được nhìn chằm chằm ba mình, "Vài năm trước ông cũng dùng thái độ này để đứng bên kia với Đằng Duệ triết! Rốt cuộc ai mới là con của ông, ai sẽ là người dưỡng lão chăm sóc ông trước lúc lâm chung? Thế nhưng ông lại lần nữa đứng về phía Đằng Duệ Triết, nói chuyện giúp hắn ta!? Ông có biết toàn bộ vết thương trên người tôi là do Đằng Duệ Triết tặng, cũng là anh ta lột sạch quần áo của tôi cột vào thùng rượu, khiến tôi mất hết thể diện hay không?! Hắn ta đang đối phó với Xá gia chúng ta!"
"Nếu mày không chọc cậu ta, cậu ta sẽ đối xử với mày như vậy sao?!" Xá phụ tức giận đến mức muốn tát cho tên nghịch tử này một cái, nhưng ông cực lực nhịn được, không muốn tức giận cùng đứa con này, hai bàn tay nắm chặt đặt bên người, cắn răng nói: "Hiện tại đã chuẩn bị tốt buổi họp báo, mày tham dự cũng tốt, không ra mặt cũng được, tóm lại, tất cả đương sự chúng ta đều đã có mặt, bao gồm cả vợ chồng Đằng Duệ Triết!"
"Đằng Duệ Triết cũng đến đây?" Trong lòng Xá Dật kinh ngạc, hai chân lặng yên lui về phía sau từng bước, sau đó đột nhiên nổi gân xanh, rống to một tiếng đến khàn giọng, khuôn mặt tuấn tú vặn vẹo hết cả lên, "Các người cứ việc tham gia đi! Cút hết toàn bộ cho tôi! Nếu thanh danh Xá gia bị quét ra rác, không gượng dậy nổi, đừng trách thằng con này đã không nhắc nhở các người! Hơn nữa --"
Xá Dật
Hai mắt anh ta nhíu lại, ánh mắt dần dần trở nên dữ tợn, "Sau này tôi tuyệt đối để hai hai ông bà già các người không có người thân chăm sóc trước lúc lâm chung!"
Tâm Xá phụ trầm xuống thật mạnh, sắc mặt càng thêm khó coi, thất vọng lắc đầu, đã xoay người mang theo vợ: "Mấy năm nay, Xá Dật mày luôn luôn chơi đùa phụ nữ ở bên ngoài, ăn chơi đàng điếm, căn bản không có quản lý chuyện làm ăn kinh doanh của ngân hàng, cũng không có quan tâm đến ba mẹ mình sống chết thế nào. Ngược lại là Nhã Thanh, vẫn xem chúng ta là cha mẹ ruột, tận tâm chăm sóc, toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho chúng ta, mọi chuyện đều tự tay làm, con dâu như vậy, thật ra còn quan trọng hơn so với mày. Bởi vậy Xá Dật, mày cứ chăm sóc chính mình cho tốt, thanh danh của Xá gia có bị quét ra rác hay không, cũng không liên quan đến mày!"
Dứt lời ông đã xoay người đi đến cửa, Xá Dật tức giận nổi trận lôi đình, thiếu chút nữa đem đập phá toàn bộ thiết bị chữa bệnh trong phòng!
Ngoài cửa, phòng họp của bệnh viện tư nhân Emma, phóng viên mời họp báo đã có mặt, tất cả tòa soạn báo cùng phóng viên đã đến, đang hỏi vấn đề với vài vị đương sự.
Sau đó, quả nhiên như Xá phụ nói, vợ chồng Đằng Duệ Triết đến, Trâu Tiểu Hàm cũng tham dự buổi họp báo, tất cả những người có liên quan đến chuyện này đều đến đây.
Xá phụ cùng Đằng Duệ Triết lịch sự bắt tay nhau, mang theo vợ ngồi xuống ghế, đôi mắt già tìm kiếm thân ảnh của Amy.
Nếu bên thứ ba thật sự là Amy không đến tham dự buổi họp báo, chủ động thừa nhận mình là bên thứ ba, buổi họp báo này làm sao tiếp tục được? Xá gia ông đồng ý mở cuộc họp báo này, chúng là Đằng Duệ Triết tính để tự mình Amy đứng ra làm sáng tỏ sự thật, trình bày quá trình chính mình làm bên thứ ba, đừng có liên lụy đến Tô Đại Lận!
Nhưng, nhân vật quan trọng nhất là Amy thế nhưng chưa tới, làm cho Xá phụ càng thêm chán ghét bên thứ ba này!
Giờ phút này, buổi họp báo đã muốn bắt đầu, tất cả phóng viên bên dưới đã ngồi vào chỗ, dựa theo trình tự đưa ra vấn đề mà bọn họ cảm thấy hứng thú với các đương sự, sau đó có được đáp án vừa lòng.
"Xin hỏi Tô tiểu thư, nghe nói vết thương trên mặt của cô, là thiếu gia Xá Dật thổi thuốc cấm với cô, việc này là thật sao?" Một nữ phóng viên đứng lên hỏi, chỉ chỉ lên khuôn mặt đã muốn hết sưng đỏ của cô, "Nghe nói ngày hôm qua cô phải quấn băng toàn bộ khuôn mặt, có thể thấy được tính nghiêm trọng của vấn đề. Thiếu gia Xá Dật đúng là nhẫn tâm, cũng dám dùng loại thuốc này."
Đại Lận cười ha ha, trả lời cô ấy: "Xem ra tôi không cần trả lời, tiểu thư cũng đã trả lời giúp tôi."
"Vậy điều này đã chứng minh điều tôi đoán là sự thật!" Nữ phóng viên mừng rỡ như điên, hai mắt không ngừng tỏa sáng, "Xem ra thật đúng là thiếu gia Xá Dật ra giá mua loại thuốc cấm này với trùm thuốc phiện, thổi thuốc với Tô tiểu thư, khiến cô bị hủy dung! Nhưng mà Tô tiểu thư, khuôn mặt này của cô còn có thể khôi phục sao? Tôi nhìn thấy trên mặt của cô còn có lấm tấm đỏ."
Đại Lận lấy tay kiểm tra khuôn mặt chưa đỡ nóng rực của mình, cười cười: "Hiện tại đã giảm sưng không hề đau đớn, chắc là sẽ khôi phục diện mạo. Xin lỗi, giờ tôi ra ngoài chút, có cuộc điện thoại quan trọng."
Cô giơ chiếc điện thoại đang rung ở trong tay lên, đứng dậy nhẹ nhàng cười với Đằng Duệ Triết ở bên cạnh, cười tránh ra, đi vào một chỗ im lặng ở hậu trường, nhận điện thoại, "Tần tiểu thư, cô nói đi."
"Tô tiểu thư, không tốt, Amy muốn tự sát, cô nhanh đến bệnh viện một chuyến!" Trong điện thoại truyền đến âm thanh lo lắng của Tần tiểu thư, giống như trời sắp sập đến nơi, "Cô ấy tính dùng dao cắt cổ tay, may mắn bị tôi bắt gặp, nếu không cô ấy ngồi trong buồng vệ sinh tự sát, tính mạng cũng xong rồi!"
"Tôi lập tức đến đó!" Đại Lận biến sắc, nhanh chóng cúp máy.
Nửa giờ sau đến bệnh viện, Đại Lận phát hiện Amy vừa sảy thai nằm trên giường vẫn không nhúc nhích, bác sĩ đang băng bó vết thương trên cổ tay của cô, cũng truyền thuốc dinh dưỡng cho cô.
"Cô ấy có ăn cơm không?" Đại Lận lẳng lặng đi vào, liếc mắt nhìn sắc mặt trắng bệch của Amy, lại nhìn bác sĩ, "Tình hình của cô ấy thế nào?"
"Không chịu ăn uống gì, chính là vẫn nằm như vậy." Bác sĩ xoay người đi đến một bên, ý bảo mượn cô nói chuyện: "Ngày hôm qua sau khi ra khỏi phòng mổ đẩy tiểu thư Amy vào phòng hồi sức, cảm xúc của cô ấy vô cùng kích động, không ngừng khóc náo, rồi đột nhiên lại thật im lặng, có thể là liên quan đến đứa bé bị sảy."
"Vâng." Đại Lận gật gật đầu nhìn Amy ở trên giường, "Tôi có thể nói chuyện với cô ấy được không? Cơ thể của cô ấy có chấp nhận được không?"
"Có thể, nhưng thời gian đừng kéo dài quá." Bác sĩ tháo khẩu trang gật gật đầu, mang theo y tá xoay người đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Thế này Đại Lận mới đi đến bên giường của Amy, nhìn gương mặt tái nhợt cùng ánh mắt đang nhắm lại của Amy, thử nói: "Chuyện ngày hôm qua, cô đều biết chứ?"
Amy mở mắt ra, vẫn duy trì tư thế cũ, nhìn dưới mặt đất, thật lâu sau mới phát ra một âm thanh khàn khàn không sức lực: "Khi mấy tên đàn ông đó bước vào phòng, tôi chỉ biết là Xá Dật phái tới. Nhưng tôi không khống chế được chính mình, chính tôi đã uống thuốc, vẫn luôn hưng phấn, bởi vậy khi bọn họ bắt tôi đem đến trên giường, tôi không có cách nào phản kháng......"
Cô không có nói thêm gì nữa, mà là tay gắt gao nắm chặt tấm drap, nhắm mắt lại nói: "Nghe nói hôm nay Xá gia mở họp báo?"
Đại Lận trầm mặc mà chống đỡ, có chút đăm chiêu nhìn cô thư ký này, không có trả lời. Bởi vì cô đến đây nhìn xem thương thế của cô ấy thế nào, rồi lập tức rời đi, không nghĩ sẽ đưa Amy đến cuộc họp báo. Tiện đà đi vài bước, đi đến bên trái, nhìn cổ tay bị thương kia của Amy, "Nếu đem chính mình nhốt vào một căn phòng nhỏ hẹp, không chịu trải lòng với mọi người, thật dễ dàng suy nghĩ miên man. Sau này để y tá đi tản bộ nói chuyện phiếm với cô, như vậy tâm tình sẽ tốt hơn."
---
Amy
"Vâng, cám ơn chị." Amy xoay qua, đôi mắt to không hề lộ ra vẻ oán hận, mà là suy yếu, lẳng lặng nhìn Đại Lận. Hiện giờ đối với cô mà nói, hẳn là cô có thể hiểu được ai tốt, ai không tốt với mình. Mà Xá Dật, lại có đáng để cô nổi điên như vậy hay không? Cho tới bây giờ, sao cô lại không rõ là ai tìm người cưỡиɠ ɦϊếp mình, là ai quyết định diệt cỏ diệt tận gốc với mình?! Ngoài Xá Dật ra còn ai vào đây nữa, người đàn ông chần chừ này hiểu được cách làm thế nào để đối phó với phụ nữ!
Đại Lận thấy cô cũng không đáng ngại, quyết định quay lại bệnh viện Emma, để y tá chăm sóc cho cô.
Nhưng xe chạy được nửa đường, Tần tiểu thư lại gọi điện đến cho cô, đột nhiên không thấy Amy đâu, ngay khi Đại Lận vừa đi được một lát, Amy ở sau lưng, không biết đi nơi nào!
Đại Lận giật mình nhìn đồng hồ, phát hiện chính mình đã đi ra được hai mươi mấy phút, như vậy trong khoảng thời gian này, chỉ sợ sớm chẳng biết Amy đi đâu!
"Ừ tôi biết rồi, tôi gọi điện cho Xá bá phụ!" Cô cúp máy, không phải gọi cho Xá phụ, mà là gọi cho Đằng Duệ Triết, nói lo lắng: "Có khả năng Amy đến cuộc họp báo, Duệ Triết, anh ngăn cô ấy lại!"
Đằng Duệ Triết ở bên kia thật im lặng, chắc là đang nghỉ giải lao, ở khu nghỉ ngơi. Hắn trầm ngâm một lát, dùng âm thanh trầm thấp trả lời cô: "Nếu cô ta ngồi xe taxi, đến gần đường, hẳn là sẽ tới cuộc họp báo trước em. Nhưng anh sẽ không ngăn cô ta lại, anh càng có vẻ chờ mong biểu hiện của cô ấy ở hội trường. A."
"Ý anh là, cô ấy đã đến bệnh viện Emma, đi vào hội trường?"
"Ừ, vừa xong, đang đi thẳng về phía tụi anh." Hắn thản nhiên nói xong, phát ra một tiếng cười lãnh đạm quái dị, âm thanh cổ họng lạnh như băng, bất tri bất giác cúp máy, chờ Đại Lận lại đây.
Đại Lận ngồi ở trên xe, lấy tay day mi tâm mà nghĩ nghĩ, đột nhiên suy nghĩ cẩn thận, cuộc họp báo lần này hẳn là không phải Xá bá phụ chủ trương mời họp, mà là Đằng Duệ Triết mệnh lệnh tổ chức cuộc họp báo này! Xá bá phụ chính là không nề hà gì đến Xá Dật, đuối lý hụt hơi tham dự buổi họp báo, hoàn toàn phân rõ giới hạn gièm pha này của Xá Dật!
Mà đồng thời, Đằng Duệ Triết vô cùng hiểu biết phẩm hạnh của Xá Dật, chờ Xá Dật bộc lộ bộ mặt hung ác giải quyết Amy, sau đó để Amy vồ đến Xá Dật, đem toàn bộ sự việc làm sáng tỏ, như vậy từ miệng của Amy, sự tình mới có khả năng được chứng thực! Nhưng sau khi làm như vậy, chẳng những Xá Dật không ngẩng đầu làm người được, mà đời này của Amy cũng hỏng, là một kết quả mà hai bên đều thương vong. Mà kết quả này, đúng là Đằng Duệ Triết muốn -- Xá Dật thanh bại danh liệt, Amy không an phận hoàn toàn biến mất bên cạnh bọn họ, lời đồn chuyện nhảm ở Đằng thị tự nhiên sụp đổ!
Tất cả những điều này, hắn đã sớm sắp xếp tốt, đang từng bước một có được kết quả mà hắn muốn, bày mưu nghĩ kế tất cả, bởi vậy, hắn không muốn để cô nhúng tay vào chuyện của Xá Dật và Amy!
---
Amy
Quả thật Amy mặc một thân đồng phục bệnh nhân vội vã ngồi xe đến bệnh viện Emma, dùng tay phải giữ lấy cổ tay bị thương của mình, thẳng hướng đến hội trường phòng họp của bệnh viện!
Nhưng phía sau, Đằng Duệ Triết cùng Xá lão gia đã ở phía sau sân khấu nghỉ ngơi, trên sân khấu là Trâu Tiểu Hàm đang căn cứ chính xác mà trả lời các vấn đề của phóng viên, đem những gì chứng kiến nghe thấy ở quán ăn đêm ngày ấy mà nói cho phóng viên biết không bỏ sót cái gì, nhắc tới "Hô hấp của ma quỷ", khiến các phóng viên thổn thức một trận với hành vi của Xá Dật.
Mà Amy đang ở hậu trường tìm kiếm thân ảnh của Đằng Duệ Triết cùng Xá lão gia, đột nhiên quỳ gối bùm một cái trước mặt bọn họ, nói với Xá lão gia: "Ngày ấy người gọi điện đến Xá gia, là tôi. Người ở cùng một chỗ với Xá Dật, cũng là tôi. Hôm nay tôi đến đây, là muốn để cho các phóng viên biết, Xá Dật đối xử với tôi như thế nào, đối xử với vợ của mình như thế nào, lại dây dưa với Tô Đại Lận thế nào."
"Thì ra là cô." Xá phụ nhíu mày thật sâu, cũng không rảnh mắt nhìn kẻ thứ ba này, mà là đạm mạc để cô đứng lên, "Xá Dật là có sai, nhưng cô làm bên thứ ba cũng có sai, cô có thể đem chuyện nhận không ra người này làm sáng tỏ, nhưng không cần mất đi bổn phận làm người, đem toàn bộ trách nhiệm đẩy lên người nhà Xá gia! Tại chuyện này, người dây dưa cùng cô là Xá Dật, không có liên quan gì đến Nhã Thanh, cùng người nhà Xá gia chúng tôi!"
"Bác trai, chảu hiểu được, cháu mới chính là bên thứ ba phá hư gia đình người khác, thật xin lỗi Mã Nhã Thanh, không phải một mình Xá Dật có lỗi." Amy dựa vào bàn gian nan đứng lên, thể chất suy yếu khiến cô lung lay sắp đổ, đầu choáng mắt hoa, nhưng lúc này cô cảm giác chính mình lại thanh tỉnh khác thường, nhìn Đằng Duệ Triết ở bên cạnh đang dùng một đôi mắt sắc bén lạnh lùng nhìn mình chằm chằm, lại nói: "Đằng tổng, lúc này tôi thật sự càng có lỗi với Tô Đại Lận, cố ý để chị Đại Lận hiểu lầm ở văn phòng, cáu kỉnh cùng chị ấy. Thật ra tôi mới là người ích kỷ nhất, tâm nghi kỵ quá nặng, đem sự quan tâm của chị Đại Lận đối với tôi trở thành giả dối không thật lòng...... Tôi vẫn ngờ vực không căn cứ với chị ấy, cho đến khi Xá Dật phái người đến khách sạn cưỡиɠ ɦϊếp tôi, chị Đại Lận ôm tôi ra khỏi bồn tắm, tôi mới biết được chính mình tự làm tự chịu, thương tổn rất nhiều người......"
Đằng Duệ Triết cười lạnh nhìn cô, bạc môi mân thẳng cũng không lên tiếng, đôi mắt sắc lạnh hiện lên chút chán ghét, ngũ quan như điêu khắc chỉ cười không thôi!
Amy liền cúi gương mặt tái nhợt kia xuống, mím nhanh môi không còn mặt mũi nhìn bất kỳ ai, kéo một thân thể suy yếu, xoay người đi ra ngoài.
Cô chủ động đi đến sân khấu, đứng bên người Trâu Tiểu Hàm, khiến phần đông phóng viên kinh ngạc, không biết cô như thế nào mà xuất hiện ở đây! Trong phút chốc, nơi này vốn dĩ đang im lặng đột nhiên huyên náo một trận, ầm ầm, toàn bộ phóng viên chen đẩy về phía cô, đều hỏi cô chuyện của Xá Dật, hỏi cô có phải là tình nhân của Xá thiếu gia hay không, cô thì bình tình đối mặt với phần đông phóng viên, nói: "Đúng, tôi cùng Xá Dật hẹn hò đã ba tháng, hơn nữa có thai hơn một tháng."
"Biết rõ Xá thiếu gia đã kết hôn, vì sao cô còn muốn lựa chọn ở cùng một chỗ với anh ta? Hơn nữa bên ngoài đồn rằng Tô tiểu thư mới là tình nhân của Xá thiếu gia, đây là chuyện gì đã xảy ra?"
"Bởi vì buổi tối ngày đó, Xá Dật lấy cơ hội tác làm ăn, lừa Tô tiểu thư đến quán ăn đêm để giở ý đồ cưỡиɠ ɦϊếp, tôi cho rằng Tô tiểu thư câu dẫn Xá Dật, bởi vậy gọi điện đến Xá gia, để Xá mẫu cùng Mã Nhã Thanh tới bắt gian tại trận! Bởi vì tôi vẫn nghĩ rằng Tô tiểu thư cùng Xá Dật có mối quan hệ ái muội, vậy nên sau khi bị Xá Dật lãnh đạm, tôi bắt đầu ghi hận trong lòng với Tô tiểu
thư. Nhưng thật ra, Tô tiểu thư cùng Xá Dật là bạn học cũ, nhiều năm qua bị Xá Dật quấy rối, tôi lại không nhìn rõ! Lúc này, ngoài việc làm sáng tỏ chuyện này, tôi còn muốn nói cho mọi người biết một chuyện."
"Chuyện gì?" Nhóm phóng viên xôn xao kịch liệt hẳn lên, mấy chục người chen lấn ồn ào, vì những lời này của cô mà hóng dài cổ, hai mắt sáng rực, "Có phải là chuyện Xá thiếu gia bị lột sạch đồ trói lại? Nghe nói anh ta chơi đùa phụ nữ loạn xạ ở quán ăn đêm, bị người ta trói lại, để cho người qua đường xem xét thân thể của anh ta...... Ha ha, thật là như vậy sao?"
"Chuyện anh ta bị cởi sạch, có rất nhiều người qua đường chụp lại ảnh, bởi vậy tôi có thể chứng minh tối hôm đó quả thật anh ta không an phận, vọng tưởng lại một lần nữa được ăn phụ nữ, ép người vào trong buồng vệ sinh." Amy hơi hơi dựa vào bàn, chống đỡ thân thể lung lay sắp đổ của mình, ánh mắt ảm đạm lại khẽ mỉm cười, là cười lạnh, "Tôi thân là tình nhân của anh ta, hiểu biết thân thể của anh ta nhất, biết anh ta thích nhất cho phụ nữ uống thuốc kíƈɦ ɖụƈ, sau đó lên giường. Lúc này đây, anh ta thổi "Hô hấp của ma quỷ" lên người Tô tiểu thư, lại khiến Tô tiểu thư bị hủy dung. Hơn nữa tối hôm qua, anh ta phái người lừa tôi đi đến khách sạn ven biển, thuê ba người đàn ông cùng nhau cưỡиɠ ɦϊếp tôi......"
Nói xong câu đó, khuôn mặt cô lại trắng nhợt vài phần, có chút lời khó mở miệng, lại nói ra lạnh nhạt như vậy.
Giờ phút này ánh mắt các phóng viên càng ngày càng hèn mọn, thậm chí bắt đầu trực tiếp châm chọc cô, rõ ràng hỏi cô có phải thật hưởng thụ hay không, cùng làm với ba người đàn ông có mệt hay không, "Tiểu thư Amy, vậy cái thai trong bụng của cô rốt cuộc là của ai? Xác định là Xá thiếu gia chứ?" Vài phóng viên cười vang không thôi, hoàn toàn không tin rằng cô bị cưỡиɠ ɦϊếp, bởi vì là tiểu tam có thói quen chơi NP.
"Cái thai đã bị sảy." Amy nhấp bờ môi khô, lẳng lặng nhìn phóng viên ở bên dưới, "Vì muốn đứa bé trong bụng tôi biến mất, Xá Dật gạt tôi đến khách sạn, thuê ba người đàn ông cưỡиɠ ɦϊếp tôi, để tôi bị sảy cái thai trong bụng."
"......" Các phóng viên ngạc nhiên, thế nhưng không có nói lại làm khó dễ, mà là kinh ngạc nhìn gương mặt xám trắng kia của Amy, nhìn nhìn lại cô đang chống đỡ thân thể suy yếu, bị dọa đến khi nhìn thấy máu trên cổ tay cô không ngừng chảy ra, "Máu! Cô ấy đang chảy máu! Mau gọi bác sĩ!"
Trong khu nghỉ ngơi ở phía sau, Đằng Duệ Triết nằm dựa vào sô pha, bàn tay đút túi, chân dài vắt chéo, híp mắt lại, đang thưởng thức một trò hay.
Thì ra Xá Dật nghe nói Amy chủ động tiến đến làm sáng tỏ mối quan hệ của bọn họ, anh ta biến sắc chạy vọt ra khỏi phòng bệnh, vừa mắng chửi anh ta cùng Amy không có liên quan gì, vừa rẽ nhóm phóng viên ra, tính kéo Amy xuống dưới, không cho cô nói chuyện lung tung!
Xá Dật
Nhưng anh ta phái người đến đều bị Đằng Duệ Triết cản trở về, chính mình thì bị ba ngăn cản ở phía sau khu nghỉ ngơi, tức giận đến mức đánh đổ mọi thứ! Nhất là khi nghe được Amy nói, cô bị ba người đàn ông do Xá Dật thuê đến cưỡиɠ ɦϊếp, trên mặt anh ta hiện lên chút hoảng sợ, gắt gao nhìn chằm chằm Xá phụ đang cản mình ở trước mặt, "Ba, ba thật sự tính hủy diệt con mình sao?"
"Mà mày thế nhưng hôm qua lại phái người làm ra chuyện cưỡиɠ ɦϊếp!" Xá phụ bảo vệ sĩ kéo thằng con mất dạy này ra phía sau, quay lại phòng bệnh, "Giao dịch đen về "Hô hấp của ma quỷ" khiến Tô tiểu thư bị hủy dung. Thuê người cưỡиɠ ɦϊếp bên thứ ba, làm cho cô ta sảy thai, đều là những việc muốn ngồi tù, ba không cách nào khác cứu mày được! Chỉ có đem mày vào viện tâm thần mà thôi!"
"Ba đương nhiên là có biện pháp cứu con!" Xá Dật giãy dụa không chịu đi, liếc mắt nhìn Đằng Duệ Triết ngồi trên ghế sô pha, "Điện thoại của con có video quay Amy cùng ba người đàn ông kia ở trên giường, đều là quay thẳng mặt, nhìn qua biểu tình của Amy là thật sự hưởng thụ, là tự nguyện, camera theo dõi ở khách sạn cũng là cô ta tự nguyện đi vào phòng, không ai ép cô ta cả, chúng ta có thể dùng cái này để cô ta sửa lời lại! Đến lúc đó, cũng không phải là con thuê người cưỡиɠ ɦϊếp cô ta, mà là cô ta vu oan hãm hại con, con cũng không làm ra ba chuyện nuôi dưỡng tình nhân!"
Xá phụ nao nao, quả nhiên nghe lọt được những lời này, hỏi lại con: "Con xác định đây là vu oan hãm hại?"
"Đương nhiên! Chúng ta có video làm chứng!" Xá Dật trịnh trọng gật đầu, lại đến gần ba mình vài bước, "Toàn bộ video cùng ảnh chụp, chỉ có thể chứng minh là Amy dây dưa con, vu oan hãm hại con, mà không phải là con bao nuôi cô ta!"
Bên này, Đằng Duệ Triết chậm rãi đứng lên, híp mắt nhìn hai cha con ở trước mặt này, khẽ mở môi cười lạnh lùng, "Thì ra Xá thiếu gia để lại một tay cuối cùng. Nhưng, ảnh chụp cùng video quay lại cảnh hoan ái là phạm pháp, hơn nữa, ở phòng trọ Amy thuê đều có ảnh chụp thân mật khi hai người ở chung một chỗ, điều này có chứng minh giữa các người có mối quan hệ không tầm thường đúng không?"
Sắc mặt Xá Dật ảo não, phút chốc bị đánh quay lại nguyên hình, quay đầu liếc mắt nhìn Đằng Duệ Triết một cái, trong lòng vừa kinh ngạc lại sợ: "Đằng đại thiếu, chuyện này có liên quan gì đến anh? Đây là chuyện giữa Xá gia tôi cùng Amy! Đây là anh đang xen vào chuyện của người khác sao?"
"Bản thiếu đang dạy dỗ anh, đừng lộn xộn động vào người phụ nữ của bản thiếu!" Đằng Duệ Triết nheo mắt cười, ánh mắt tà lãnh, lại đột nhiên trầm xuống, sắc bén khiến người ta sợ hãi, bảo vệ sĩ kéo Xá Dật quay lại phòng bệnh, "Ngày mau tiếp tục mời phóng viên đến họp báo! Bản thiếu sẽ làm cho toàn bộ Cẩm thành, thậm chí dân chúng cả nước, đều biết đến tiếng xấu hạ lưu lừng lẫy của Xá thiếu gia!"
---
Đại Lận vội vàng chạy về hội trường phòng họp của bệnh viện Emma, Amy đã ở trên sân khấu mà thuật xong chuyện cũ giữa mình cùng Xá Dật, đang xanh mét trên bàn.
Cô nhìn vài lần, biết chuyện trước mắt đã không thể ngăn cản, xoay người lại đi trở về cửa, chờ Đằng Duệ Triết đi ra.
Đằng Duệ Triết mặc tây âu phẳng phiu, khuôn mặt hăng hái, tay đút túi quần, đang mang theo vệ sĩ lững thững đi tới, đôi mắt thâm thúy nhìn cô chằm chằm, "Cho đến khi chuyện này chấm dứt, sau này em đừng nhúng tay."
Dứt lời lại tiếp tục đi về phía trước, bước chân trầm ổn, đôi mắt nhìn về phía trước, ngũ quan lạnh lùng, khóe môi gợi lên chút tà ác, ngồi lên xe đậu trước cửa bệnh viện. Tựa như đang đợi cô, lại giống như đang lãnh đạm với cô.
Đại Lận thấy hắn không để ý đến mình, bỏ lại cô ở phía sau, biết thời điểm ở trên giường hắn tha thứ cho cô, lấy lòng cô, dưới giường vẫn dùng khuôn mặt lạnh lùng đối xử với cô, không hiểu ôn nhu là thế nào, cô liền cười đi tới trước cửa, nhìn, nhưng cũng không có ngồi lên chiếc xe hắn đang chờ, mà là bắt một chiếc xe taxi, ngồi lên trước mặt hắn, nghêng ngang mà đi.
Hiện tại bọn họ cùng nhau về nhà, nhưng nếu hắn không chủ động để cô ngồi lên xe cùng hắn, cô liền không ngồi, ngược lại bắt taxi, cố gắng làm một người phụ nữ "Ngoan" trong mắt hắn.
---
Tô Đại Lận
Màn đêm buông xuống, Đại Lận lên taxi, xuyên qua dòng xe chật chội, tốc độ chạy có thể so với ốc sên, từng bước một đi về phía trước, khó có thể ra khỏi ngã tư đường này. Đại Lận bị xốc nảy thiếu chút nữa là nôn mửa, vội vàng xuống xe, đi đến bên đường.
Hiện tại là giờ cao điểm, tất cả đều là xe lui tới, ngã tư đường này sớm đã bị xe phá hỏng, nửa tiếng trôi qua cũng không thông đường được, cho nên cô lựa chọn đi bộ, đứng trong gió đêm gọi điện thoại cho Tô Tiểu Nhạn.
"Cô cùng tụi nhỏ ăn cơm trước, có khả năng tôi về muộn một chút."
"Tô tiểu thư, anh thị trưởng đã trở lại......" Tô Tiểu Nhạn nhẹ nhàng cười nói, cũng quay đầu nhìn về phía sau, "Sao hai người lại không trở về cùng nhau, có phải anh thị trưởng chọc giận cô không?"
"Không có, tôi chỉ bận việc bên ngoài chút thôi." Đại Lận tiếp tục đi về phía trước, đi ra khỏi con đường tắc xe này, lại vươn tay bắt xe khác, "Nếu anh ấy đã trở lại, vậy mọi người ăn cơm trước đi, đừng chờ tôi."
"Được, để tôi bưng thức ăn lên cho anh thị trưởng, nhìn anh ấy có vẻ mệt chết đi được, Tô tiểu thư cũng trở về sớm một chút, tôi đã chuẩn bị sẵn nước tắm cho cô rồi."
"Ừ."
Nhưng Đại Lận đón xe mấy lần, mấy chiếc xe taxi đều bị các hành khách khác lục đục cướp đi mất, ngay cả cửa xe cô căn bản chưa đụng được, những nam nữ kia liền chen lấn lên xe, đóng cửa xe cái rầm, ngênh ngang đi trước mặt cô!
Trong trường hợp bất đắc dĩ này, cô nhanh chóng cất điện thoại, cắn môi, cũng bắt đầu gia nhập đội ngũ chen lấn lên xe taxi, chân ra sức hướng về những chiếc xe đang chạy. Nếu không tranh thủ, buổi tối hôm nay cô cũng không về nhà được, những anh chàng cô nàng đi làm công sở này quá lợi hại, gặp xe liền cướp lượt, có thể để cô đợi từ nửa đêm đến sáng cũng không bắt được xe! Bởi vậy vì để mình đêm nay về được nhà, cô phải chém gϊếŧ tranh thủ một hồi.
Nhưng mà đang chạy chạy, đột nhiên có một chiếc Ferrari màu xanh ngọc ở bên đường hướng về phía cô, chạy đến trước mặt cô, rồi đột nhiên phanh cái "Két --" cách chỗ cô đứng 2cm, tạo nên một cơn gió lốc!
William Cổ Tuấn
"Đại Lận, sao lại khéo như vậy." Cổ Tuấn hóa thân thành William đang soái khí tháo cặp kính trên mũi xuống, kinh ngạc nhìn dáng vẻ yêu kiều duyên dáng của Đại Lận ở ven đường, đôi mắt đào hoa mê người quét một lượt hàng ngũ cướp xe taxi ở phía sau, mở miệng nói, "Không cướp được xe?"
Đại Lận không nghĩ tới lại gặp Cổ Tuấn ở nơi này, lấy tay vén mái tóc dài bị gió thổi loạn của cô, để lộ ngũ quan tuyệt mỹ của mình, cười nói: "Hình như là cướp không được."
"Tôi tiễn em một đoạn đường." Cổ Tuấn vì cô mà mở cửa xe bên ghế phụ ra, vô cùng lịch sử, vừa không có dùng xe ô tô bắt Đại Lận đi trước mặt mọi người, cũng không có ép buộc cô làm chuyện không muốn, tất cả đều tuỳ cô tự nguyện, "Nếu em không muốn tôi đưa về nhà, tôi cũng có thể đưa em đến một con đường khác để bắt xe."
"Được." Thế này Đại Lận mới chủ động ngồi lên xe của anh, để anh đưa cô đi đến một nơi khác bắt xe, "Vậy làm phiền cậu."
Cổ Tuấn liền cười soái khí, một lần nữa đeo kính lên, lái Ferrari nhập vào dòng xe.
Vài phút sau, Cổ Tuấn theo lời dừng xe thể thao vào một con đường khác. Nhưng trước khi Đại Lận bắt xe taxi, anh đi vào cửa hàng hoa chọn một bó hoa bách hợp trắng nõn cho Đại Lận, tự mình đưa đến trong lòng Đại Lận, thế này mới vươn tay bắt xe, đưa Đại Lận ngồi vào xe taxi.
"Đưa cô ấy an toàn về đại viện thị ủy." Anh nói với tài xế taxi, cũng cho tài xế một chút tiền phí, sau đó nhìn về phía Đại Lận ở trong xe, đôi mắt trong suốt như thủy tinh hơi hơi giơ lên, đồng tử tinh thuần cùng hình dáng đôi mắt yêu mị kì diệu dung hợp thành một loại phong tình cực mỹ, môi mỏng nói, "Về nhà nhớ gọi điện cho tôi, để tôi biết em được an toàn."
Đại Lận đang cầm bó hoa bách hợp kia, đặt lên ghế ngồi, gật gật đầu. Thế này Cổ Tuấn mới nhẹ nhàng đóng cửa xe, bảo tài xế lái xe.
Sau khi xe taxi lái đi, Đại Lận nhìn vào kính chiếu hậu thấy anh còn đang nhìn theo cô, vẫy tay soái khí, luôn luôn nhìn cô. Cho đến khi cô không còn nhìn thấy bóng dáng của anh ấy sau kính chiếu hậu nữa, thế này Cổ Tuấn mới lái xe thể thao đi theo sau chiếc xe taxi, cùng giữ khoảng cách với xe taxi, im lặng đưa Đại Lận trở về.
Đại Lận ngồi xe đến trước cửa nhà, nhìn thấy biệt thự sáng đèn, bức rèm ở phòng khách lớn trên lầu hai có bóng hai tiểu bảo bảo đang chơi đùa, chỉ thấy thân ảnh của hai con tròn vo, đang mặc áo ngủ nghịch ngợm, vừa gây sự vừa đáng yêu, lôi kéo nhau khiến đối phương kêu oa oa. Cô nhẹ nhàng nở nụ cười, đem bó hoa bách hợp mà Cổ Tuấn tặng đặt trên mặt bàn đá cẩm thạch trước cổng, mở cổng bước vào nhà.
Tô Tiểu Nhạn đã chuẩn bị nước tắm rửa cho cô từ sớm, đi đến cổng đón cô, liếc mắt nhìn thấy bó hoa bách hợp xinh đẹp trước cổng, hai mắt sáng ngời: "Ôi, hoa đẹp quá! Sao lại bị người ta thả ở trước cổng, thật đáng tiếc!"
Đại Lận thấy cô thích, để cô ôm lấy bó hoa, "Đúng vậy, tôi vừa xuống xe liền nhìn thấy bó hoa bách hợp trắng đặt ở nơi này, có phải có người lén đặt ở đây hay không? Chẳng lẽ là cái vị kia nhà cô?"
Sắc mặt Tô Tiểu Nhạn đỏ lên, phút chốc có chút e lệ, cũng nghĩ là vị thiếu gia nhà bí thư đó lặng lẽ đưa cho cô, vội vàng ôm lấy bó hoa bách hợp mà ngửi ngửi, "Thật thơm, hay là hoa vừa được hái nhỉ, để tôi lấy bình cắm vào......"
Đại Lận đi ở phía sau bị gió đêm thổi loạn mái tóc, phát hiện một chiêu mượn hoa hiến Phật này thật đúng là hữu hiệu, nhìn sân biệt thự im ắng, cười hỏi: "Tiểu Nhạn, anh thị trưởng của cô ở đâu?" Xem ra Duệ Triết không có ở nhà, hình như là lại đi đâu.
"A, đúng vậy, tôi quên nói cho Tô tiểu thư, anh thị trưởng sau khi ăn cơm xong, nhận điện thoại lại đi ra ngoài, nhưng anh ấy không nói là đi nơi nào, chính là để cô sau khi trở về, nghỉ ngơi cho tốt." Tô Tiểu Nhạn hứng thú vội vàng quay đầu, đôi mắt to tròn chuyển động, "Có phải đi chuẩn bị chuyện cầu hôn hay không? Vừa rồi tôi nghe anh ấy nói chuyện điện thoại ở dưới lầu, không cần chuẩn bị hoa bách hợp, mà chuẩn bị hoa cúc nhỏ của Pháp, cây xa màu tím cùng hoa hướng dương, nói Tô tiểu thư cô không thích hoa bách hợp, hoa hồng, các hoa linh tinh khác, thích hoa hướng dương cùng hoa cúc......"
"A." Đại Lận thản nhiên lên tiếng, đi vào nhà đổi giày, nhìn hai chiếc dép lê lớn kia, trong lòng lặng yên cười, "Hy vọng vừa rồi chúng ta không có chạm mặt nhau, vừa rồi em đã đi qua cửa hàng bán hoa, thậm chí dừng lại vài phút ở trên xe."
"Tô tiểu thư, cô đang nói cái gì đó? Đồ ăn ở trong lò vi sóng, cô quay lại là có thể ăn." Tô Tiểu Nhạn khó hiểu mà nhìn cô, lấy tay chỉ chỉ phòng bếp, "Tôi đi lấy cho cô."
"Không cần, không có gì. Tiểu Nhạn cô đi cắm hoa bách hợp đi, sau đó nghỉ ngơi sớm một chút." Cô quay đầu cười mềm nhẹ, đem hai chiếc dép lê thả lại trên giá giày, lại thay dép lê cho mình, xoay người đi đến phòng bếp mở lò vi sóng ra, giải quyết sạch bữa tối của mình.
Trên lầu, hai đứa con của cô đang nghịch ngợm, đang núp ở trong bức rèm, trên đầu đầy mồ hôi, áo ngủ bất tri bất giác rớt xuống đầu vai, đang tỏa ra một mùi hương sữa nồng đậm, sau đó cầm lấy ống nhìn bị rơi xuống đất của baba để ngắm cảnh đêm, nhìn về một chỗ, luôn dùng giọng nói non nớt nói chuyện với nhau.
"Cổng nhà chúng ta có một chiếc xe màu xanh đang dừng, trên xe có một chú đang ngồi."
"Đó là ai vậy? Hình như là đi theo mẹ chúng ta tới đây, trước khi mẹ xuống xe, chú ấy dừng xe ở phía sau, nhìn chằm chằm vào mẹ, hơn nữa còn nhìn về phía nhà chúng ta thật lâu."
"Nhìn ánh mắt lửa nóng của chú ấy, chắc hẳn là tình địch của baba, muốn theo đuổi mẹ. Nhưng mẹ đã có baba cùng chúng ta."
"Chú theo đuổi mẹ có rất nhiều người, nhưng đây là người đầu tiên xấu xa như vậy, dám dừng xe trước nhà chúng ta mà khiêu khích. Xe màu xanh của chú ấy so ra tốt hơn xe của baba."
"Hiện tại xe của ba là Lamborghini, xe của chú này là Ferrari."
"Chúng ta đi gặp chú ấy đi!"
"Ừ!"
Hai tiểu tử này ăn nhịp với nhau, chân mập mạp chạy xuống cầu thang, xoay đầu nhìn Đại Lận đang ngồi ở nhà ăn, rón ra rón rén chạy ra cửa. Bọn họ chạy tới cổng nhà, nhìn chiếc Ferrari màu xanh ngọc của Cổ Tuấn còn dừng trước cửa nhà họ cách đó không xa, Cổ Tuấn đem thân hình soái khí dựa vào cửa xe, làn da trắng tôn lên sắc môi hồng, ngũ quan tuấn mỹ, gương mặt hoàn mỹ, đặc biệt là ánh mắt lóe ra ánh sáng kim cương, khiến trong vẻ soái khí của anh có một tia không kiềm chế được......
Quần áo đen bó sát người khiến dáng người hoàn mỹ của anh lộ ra không sót chút nào, chân dài duỗi thẳng lần lượt thay đổi, thân hình khẽ dựa vào cửa xe, mái tóc phủ lên trán, đẹp đến nỗi khiến người ta líu lưỡi, đôi mắt trong sáng ngời, để lộ chút ánh mắt đào hoa, đang hứng thú dạt dào nhìn căn biệt thự trước mặt, mũi cao, da láng, độ dày môi vừa phải, chính là ngũ quan tinh xảo tuyệt khiến người ta nhìn đến hoa mắt......
Anh rất đẹp, làm cho hai tiểu bảo bảo núp ở cổng đều nhìn chăm chú, không rõ rốt cuộc đây là chú, hay là dì, thế nhưng lại xinh đẹp hơn so với baba của bọn họ! Bởi vì hai tiểu tử này lợi dụng ưu thế thân hình thấp bé của mình, rón rén đi ra ngoài, lặng lẽ đến phía sau chiếc Ferrari màu xanh ngọc.
Vốn bọn họ tính lên tiếng kêu gọi chú này, nhưng bọn họ hoàn toàn nghe được chú đang gọi điện thoại, tiếng cười trong sáng vô cùng phóng đãng không kiềm chế được --
"Ờ, hiện giờ tôi không có thời gian đi qua hẹn gặp với cô, tôi đang ở ngoài cửa xem Darling ăn cơm xong sẽ làm cái gì, có thể đứng ở ban công nói một tiếng ngủ ngon cùng tôi hay không."
"William, Darling của anh đã có chồng, có con!"
"A, thì tính làm sao? Năm đó ở Giang Bắc là William tôi gặp gỡ Darling trước, tận mắt nhìn thấy vài tên tự xưng đại thiếu, nhị thiếu của Cẩm thành đùa bỡn, nhưng tôi không có năng lực đi cứu, trơ mắt nhìn cô ấy nhảy vào hố lửa! Hiện tại, chỉ cần cô ấy không có kết hôn, tôi còn có thời gian để cô ấy nhìn thấy nhiều người đàn ông ở bên ngoài hơn Đằng Duệ Triết, để cho chính cô ấy phát hiện, thật ra Đằng Duệ Triết chỉ mang đến thương tổn cho cô ấy, cũng không thể cho cô ấy hạnh phúc!"
"William, ý của anh là nói, cũng không nhất định là anh đi cưới Tô Đại Lận, mà là anh giúp cô ấy nhảy ra khỏi vòng lẩn quẩn của Đằng Duệ Triết, để cô ấy tiếp xúc với nhiều người đàn ông, tìm kiếm một người chồng vĩ đại sao? Nhưng ở Cẩm thành này, còn ai so sánh được với Đằng Duệ Triết! William, chính anh có cảm thấy hay không, anh đang phá hư hạnh phúc của người khác đấy?"
Cổ Tuấn ngẩng đầu, trầm mặc vài phút, lập tức cười nghiền ngẫm, "Theo ý của tôi, những hạnh phúc ngắn ngủi đều là [hoa trong gương, trăng trong nước]. Nếu năm đó, Đằng Duệ Triết có thể khiến Darling chịu nhiều đau khổ như vậy, cùng cô ấy tan tan hợp hợp nhiều lần, làm cho cô ấy hết lần này đến lần khác nhận hết đau khổ cùng tra tấn, như vậy sau khi kết hôn, bọn họ sẽ lại bùng nổ mâu thuẫn tương tự vậy! Hiện tại đối với tôi mà nói, tôi không phải sắm vai nhân vật hoành đao đoạt ái, mà là nhân vật giám hộ. Trong lúc này tôi sẽ
không phá hư hạnh phúc mà Đại Lận cho là đúng, để cô ấy trầm luân đi, nhưng một khi Đằng Duệ Triết tái phát bệnh cũ, không lo lắng cho Đại Lận, tôi sẽ không do dự chút nào mà đưa cô ấy đi, cho cô ấy uống nước vong tình, để Đằng Duệ Triết vĩnh viễn tìm không được cô ấy! Hơn nữa hiện tại --"
Anh nheo mắt tạm dừng, chậm rãi đứng thẳng người, hai tròng mắt gắt gao nhìn chằm chằm lên lầu, "Đằng Duệ Triết đã có manh mối về phương diện này!" Thế nhưng lại để một mình Đại Lận đứng bắt xe ở bên ngoài, cùng cướp xe với một đoàn người, chính mình thì thoải mái hưởng thụ bữa tối ở biệt thự, căn bản không xem Đại Lận là người vợ đáng giá để mình tôn trọng yêu thương nhất, mà là nữ giúp việc hô đến gọi đi!
"William, có lẽ Darling của anh đã làm chuyện gì khiến Đằng Duệ Triết tức giận, lại không thể ngăn cản chuyện của anh ta, bởi vậy anh ta mới dùng lọai phương thức lãnh đạm này để Tô Đại Lận đi sửa lại, hai người cũng không phải cãi nhau thật thì sao?"
"Cho dù là cãi nhau, anh ta thân là một người đàn ông hô mưa gọi gió, lấy thúng úp voi ở Cẩm thành, có thể nhỏ nhen đến thế, để chính người phụ nữ của mình xuất hiện ở đầu đường, cùng một nhóm người điên cuồng tranh nhau bắt xe sao?" Nếu hôm nay anh không trùng hợp đi qua nơi đó, như vậy Đại Lận đi đâu để về nhà?
"Tôi không nói có thể......"
Bên này, hai tiểu bảo bảo nghe thấy Cổ Tuấn không ngừng đề cập đến tên của Đại Lận, cũng theo lời nói nghe được đứt quãng này mà nhận ra, chú này đang tính phá hư mối quan hệ giữa baba cùng mẹ, để bọn họ làm cô nhi. Bởi vậy đột nhiên bọn họ thật tức giận, đã có thể xác định mười phần là chú lái xe Ferrari này có ý tứ với mẹ của bọn họ, dám ban ngày ban mặt đứng trước cửa nhà bọn họ mà khiêu khích.
Vì thế bọn họ im lặng ngồi bên cạnh chiếc xe thể thao, lấy ra chiếc bánh ngọt cùng đinh gai mà bọn họ chuẩn bị trong tay, ngồi xổm thương lượng với nhau.
Chuẩn bị bánh ngọt, là cảm thấy bọn họ có khả năng giảng hòa cùng chú ấy, mời chú ấy vào cửa nhà làm khách, biến chiến tranh thành hòa bình. Chuẩn bị gai đinh, là vì khẳng định cái chú này sẽ đẩy bọn họ ra, một đấm mà đánh bọn họ nằm úp sấp, bởi vậy bọn họ chuẩn bị sẵn gai đinh để đâm thủng lốp xe, khiến cái chú xấu xa này trốn không thoát khỏi nơi đây.
Nhưng mà hiện tại, bọn họ đã muốn xác minh, phóng gai đinh! Để cái chú có gương mặt mỹ nhân này đừng kiêu ngạo trước cửa nhà bọn họ!
Vì thế trong khi Cổ Tuấn nói chuyện điện thoại ở phía trước, hai tiểu tử này lại thả đinh ở bên dưới lốp xe, lót đầy dưới mặt xe, bên ngoài lại nhìn không thấy, sau đó vỗ vỗ bàn tay dính đất bụi, dường như không có chuyện gì mà xoay người đi về cổng nhỏ của biệt thự.
Cổ Tuấn chính thức chấm dứt trò chuyện, quả thật cảm giác phía sau có người, nhưng bởi vì hiện tại là buổi tối, hai tiểu tử này lại nhỏ bé, thân hình không đủ cao, một khi nhập vào bóng đêm liền không thấy rõ thân ảnh, bởi vậy hắn nghĩ đến trong nhà có nuôi chó, lơ đễnh, ngồi lên xe thể thao của mình.
"Darling, ngủ ngon. Tuy rằng em không có gọi điện thoại cho tôi, nhưng hiện tại tôi nhìn thấy em thật bình an." Anh nhíu mày, cuối cùng quay đầu liếc mắt nhìn thân ảnh Đại Lận in bóng lên chiếc rèm ở lầu hai, cảm thấy mỹ mãn đeo mắt kính của mình lên, bắt đầu lái xe. Nhưng vừa lái ra từng bước, lại đột nhiên nghe được vài tiếng "Phốc, phốc", lốp xe thể thao sang quý của anh lần lượt xốc nảy, trầm mạnh xuống!
"Shit!" Anh vội vàng tháo mắt kính trên mũi ra, nhìn xuống dưới đất, quả nhiên nhìn thấy trên mặt đất đầy đầu đinh sắc nhọn, lốp xe thể thao của anh bị ghim đầy tán đinh hoàn toàn thay đổi!
---
Tô Đại Lận
Đại Lận ngồi ở nhà ăn ăn cơm, vừa chậm rãi ăn, vừa nhận nghe điện thoại bệnh viện gọi tới, được báo cho biết, bởi vì Amy mất máu quá nhiều, còn bị nhiều kíƈɦ ŧɦíƈɦ, bất đắc dĩ lại bị đưa vào phòng bệnh, trở thành bệnh nhân làm chứng quan trọng, đang bị một vòng phóng viên canh giữ ngoài cửa. Cho nên cô không có nhìn thấy hai con chạy ra, Tô Tiểu Nhạn đang cắm hoa cũng không nhìn thấy hai tiểu bảo bảo ra ngoài "Đối phó" với chú kia, đều đang bận rộn chuyện của chính mình.
Cho đến khi Đại Lận cơm nước xong đi lên lầu, mới phát hiện hai con chơi trốn tìm ở đâu không thấy, cô giật mình toàn thân toát ra mồ hôi lạnh, chạy vội xuống lầu, "Tiểu Nhạn, không thấy Khiêm Khiêm và Ny Ny đâu cả! Đáng chết, vừa rồi có phải không khóa cổng hay không?"
Tiểu Nhạn cũng chạy từ trong nhà vọt ra, mặt biến sắc, khóc nức nở chạy ra bên ngoài, "Hình như là không khóa cổng! Tô tiểu thư, chúng ta sơ suất quá, hi vọng hai đứa đừng gặp chuyện gì không may!"
Nhưng hai người đang chạy ra cửa, lòng như lửa đốt, lại nhìn thấy hai con đứng ở trong sân vườn ngắm cảnh đêm, đều tự vỗ tay trầm trồ khen ngợi!
"Lốp xe của chú ấy bị đâm rồi, không lái xe đi được, sẽ không còn đeo kính mà khoe ra ở trước cửa nhà chúng ta!"
"Ừ, chú ấy là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, dám có ý tứ với mẹ chúng ta! Chú ấy xứng đáng bị vậy! Baba Dạ Triệt trước kia của chúng ta cũng không như vậy!"
Hai đứa nhỏ dựa người vào cánh cổng, chơi vô cùng sung, cái đầu nhỏ không ngừng xoay đến xoay đi, thân hình nhích tới nhích lui, hoàn toàn không biết người giám hộ của bọn họ đang ứa mồ hôi lạnh, chạy vội đến bọn họ.
"Trạch Khiêm, Oánh Ny!" Vẻ mặt của Đại Lận giận dữ ôm bọn họ xuống khỏi cánh cổng, vỗ hai cái thật mạnh vào mông của hai đứa, tức giận đến ứa ra lửa, "Giờ là buổi tối, sao lại lén chạy ra cổng mà không cho mẹ biết?!"
"Bởi vì bên ngoài có một chú xấu xa kia muốn cướp đi mẹ." Tiểu Ny Ny dùng đầu ngón tay nho nhỏ chỉ ra bên ngoài, đôi mắt trẻ con cùng hàng mi dài ánh lên xinh đẹp, tựa như hai quả nho thủy tinh, "Vừa rồi chú ấy đứng nói chuyện điện thoại ở trong này, sẽ để mẹ uống nước vong tình, sau đó để baba vĩnh viễn tìm không thấy mẹ."
"A?" Người phát ra tiếng kêu kinh ngạc là Tô Tiểu Nhạn, bị những lời này dọa cho sợ, vội vàng nhìn về Cổ Tuấn ở bên ngoài đang bị thủng lốp xe, nhíu mày. Uống nước vong tình? Người đàn ông này cũng thật là kiêu ngạo!
Đại Lận kinh ngạc, không nghĩ tới Cổ Tuấn sẽ đi theo cô đến đây, đi tới tận cửa nhà của cô, khiến cho cô có chút tức giận trong phút chốc. Nhưng trên mặt cô cũng rất bình tĩnh, chậm rãi đứng lên, cúi đầu nhìn hai con đang tức giận: "Hai con thả đinh dưới lốp xe của chú ấy sao? Ai dạy hai con như vậy?"
Hai đứa nhỏ nhìn mặt nhau, quả nhiên có chút chột dạ, cái miệng phấn nộn bắt đầu nói: "Chú này vẫn đi theo phía sau mẹ, còn nhìn về cửa sổ nhà chúng ta, tụi con không thể để chú ấy cướp đi mẹ, mẹ là của baba!"
"Vậy hai con cũng không được thả đinh ở mặt đường, nếu người đi đường không cẩn thận dẫm phải đinh thì làm thế nào bây giờ?" Đại Lận ngồi xổm xuống trước mặt bọn họ lần nữa, sờ sờ đầu tóc mềm mại của bọn họ, "Mẹ cùng baba vĩnh viễn không bỏ lại hai con, chúng ta là người một nhà, mẹ vừa không thể không có baba, cũng không thể không có hai con. Nhưng hai con không thể chạy ra cổng như vậy nữa, sẽ khiến baba cùng mẹ, còn có dì Tiểu Nhạn lo lắng."
"Nhưng cái chú ở bên ngoài kia nói, chú ấy không muốn để baba cùng mẹ ở chung một chỗ." Hai tiểu tử lại đưa thân hình của mình hướng vào lòng cô, cái đầu bất an cọ cọ vào cần cổ của cô, mái tóc mềm nhẹ ma sát lên mặt Đại Lận, "Tụi con không muốn baba cùng mẹ tách ra, mẹ là của baba, là của tụi con, bọn họ là kẻ xấu!"
Đại Lận ngửi thấy mùi mồ hôi trên người hai con, bảo Tiểu Nhạn ôm một đứa, "Ừ, mẹ biết rồi. Giờ hai con đi tắm thêm một lần nữa, chúng ta đừng để ý đến chú ở bên ngoài."
Tiểu Nhạn vội vàng ôm lấy một đứa, cùng Đại Lận đi vào nhà, lẳng lặng quan sát cánh cổng.
Thật ra cô tán thành hai đứa nhỏ làm như vậy, bởi vì điều này chứng minh hai đứa đang bảo vệ mối quan hệ giữa cha mẹ mình, là dũng sĩ nhỏ! Tuy rằng bọn họ còn nhỏ tuổi, nhưng vì baba cùng mẹ của bọn họ quá mức xuất chúng, hấp dẫn không ít trong bướm truy đuổi, ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của bọn họ, bởi vậy bọn họ cảm nhận được.
Hiện tại bọn họ đang giúp cha mẹ mình thì không có gì đáng trách, điều này chứng minh Đằng thị trưởng cùng Tô tiểu thư tan tan hợp hợp để lại bóng ma trong lòng bọn họ, bọn họ sợ hãi cha mẹ cãi nhau, sợ hãi bọn họ phải chia kìa, bởi vậy mới cực lực bảo vệ gia đình này, không muốn bị chia rẽ.
Vì thế thời điểm cô tự mình tắm rửa cho hai đứa, sờ sờ đầu bọn họ, lén giơ ngón tay cái lên, nhỏ giọng cười nói: "Hai con thật dũng cảm, biết hỗ trợ baba! Nhưng mà, sau này nếu lại có chú nào theo đuổi mẹ, hai con không được trải đinh ở trên đường nữa, như vậy sẽ khiến người qua đường bị thương. Hẳn là chúng ta nên mời chú ấy vào nhà uống trà, để cho chú ấy nhìn thấy baba và mẹ cùng hai con thật hạnh phúc, nói cho chú ấy biết, hạnh phúc của chúng ta không có bất kỳ ai có thể phá hỏng!"
"Nhưng trên TV đều là rải đinh với những tên xấu xa như vậy......" Trên đầu hai tiểu bảo bảo đầy bọt xà phòng, lông mày nhăn lại, thân hình đang ngâm trong bồn tắm.
---
"Bởi vậy những người đó đều là những bạn nhỏ hư hỏng, không đáng để chúng ta học tập." Tiểu Nhạn kì cọ cho bọn họ, thật sự là không thể trả lời vấn đề hoàn mỹ cho trẻ con, cười nói: "Sau này chúng ta đừng để ý đến chú này nữa, đừng nhận món quà gì từ chú này, hết sức chế tạo cơ hội để baba cùng mẹ ở chung một chỗ là được. Baba cùng mẹ của hai đứa sẽ lập tức kết hôn, chúng ta không thể để bất kì kẻ nào phá hư!" Còn có, không cho phép học này nọ trên TV!
"Vâng!"
---
Đêm này, thân ảnh cao lớn nghiêm nghị của Đằng Duệ Triết quả thật từng xuất hiện ở cửa hàng hoa. Bởi vì hắn cùng chủ cửa hàng hoa này biết nhau, cố ý dựa theo yêu cầu của hắn, từ nước ngoài vận chuyển đến một lượng lớn hoa bách hợp thiên hương, hoa cúc Pháp, cây xa màu tím cùng hoa hướng dương. Tất cả những bông hoa này đều là giống hoa cao quý, vừa mới hái xuống, hương thơm ngát, đúng lúc để trang trí yến hội.
Hắn lại đây nhìn, nói một hai câu với nữ cửa hàng trưởng, đang muốn đi qua đón Đại Lận, lại nhìn thấy Cổ Tuấn chở Đại Lận đến đây.
Vì thế thân hình khôi vĩ của hắn đứng ở sau tấm rèm che bất động như núi, nhìn Cổ Tuấn đi vào chọn một bó hoa bách hợp thiên hương cho Đại Lận, sau đó nhanh chóng ra ngoài, thâm tình chân thành đưa đến trong lòng Đại Lận. Vì thế hắn lạnh lùng sắc mặt, nhếch môi cười lạnh, lẳng lặng nhìn theo bọn họ rời đi!
Vài phút sau, hắn đổ xe phía sau Ferrari của Cổ Tuấn, tới trước cổng biệt thự. Nhưng hắn cũng không xuống xe, mà là ngồi im trong xe, sườn mặt lạnh như băng, ngũ quan lạnh lùng, đôi mắt nhọn nhìn chăm chăm bên này, khóe mắt hơi nheo lại. Trong quá trình này, hắn thấy được Cổ Tuấn hết sức lông bông kiêu ngạo, cũng kinh ngạc khi nhìn thấy, hai bảo bối đang bảo vệ mối quan hệ giữa baba và mẹ, thế nhưng lại nghịch ngợm thả đinh bốn phía lốp xe Ferrari, sau đó như không có việc gì mà quay lại sân nhà!
Hắn nheo mắt nở nụ cười, mở cửa xe, chân dài sải bước, ngũ quan tuấn mỹ tuyệt luân che dấu chút lãnh lệ, chậm rãi khí phách đi đến bên này.
---
Dưới ánh đèn đường, William bước xuống xe, đóng cửa cái oành, ngẩng đầu cười vọng với căn biệt thự sáng đèn trước mặt này.
Thì ra trong căn bệt thự này có người xem không vừa mắt, thả đinh trên đường, phá hư toàn bộ bốn lốp xe thể thao của anh! Không biết là ai dũng cảm như vậy, đang bênh vực kẻ yếu giúp Đằng Duệ Triết?
Anh đang nghĩ, nghiền ngẫm miết miết ánh mắt, dư quang khóe mắt đột nhiên miết đến cái bóng thon dài trên mặt đất, làm cho anh hơi kinh hãi, phút chốc thu lại khuôn mặt đang tươi cười! Nhưng anh cũng không có xoay người, mà là nhìn chằm chằm biệt thự ở trước mặt, thưởng thức ngón tay dài đang cầm mắt kính, chờ Đằng Duệ Triết ở phía sau mở miệng.
Thân ảnh cao lớn của Đằng Duệ Triết từ từ vươn xa, chân dài chậm rãi bước đi, cái bóng bị ánh đèn đường kéo thật dài, dường như bao trùm gương mặt của William. Nhưng Đằng Duệ Triết cũng không có nói gì, nhìn như không thấy William, lẳng lặng đi quan bên người, đi vào cổng nhà.
Đại Lận không muốn bị quấy rầy, Cổ Tuấn tự nhận năng lực siêu phàm, phong lưu đa tình có ý thức được hay không?
"Chỉ cần Đằng Duệ Triết anh dám can đảm tổn thương Đại Lận thêm lần nữa, tôi tuyệt đối sẽ đưa cô ấy đi!" Đột nhiên Cổ Tuấn ở phía sau lạnh giọng cười nói, đi đến bên này hai bước, lạnh lùng nhìn bóng dáng dày rộng của Đằng Duệ Triết, mày kiếm giơ lên, "Cho dù anh có cưới cô ấy, tôi cũng có cơ hội đưa cô ấy rời khỏi nơi này! Đến lúc đó, tôi sẽ làm cho cô ấy cam tâm tình nguyện đi theo tôi, rời xa vòng lẩn quẩn mà anh đã gây ra cho cô ấy! Mà hôm nay, anh lại tái phát bệnh cũ, căn bản không phải là việc một người đàn ông nên làm!"
"Ý cậu đang nói hôm nay cô ấy ngồi xe taxi?" Đằng Duệ Triết xoay qua, mày kiếm hơi nhăn lại, đôi mắt nhọn mang theo chút không thể tin nổi, "Chút tình thú trong quan hệ vợ chồng của chúng tôi, cùng Cổ Tuấn cậu thì có liên quan gì? Mỗi một câu một từ giữa tôi và Đại Lận, có phải đều trở thành lý do để cậu đưa cô ấy đi phải không?"
Hắn nhẹ nhàng hừ một cái, đôi mắt chứa đầy châm biếm, thân hình khôi vĩ bình tĩnh quay lại nhìn Cổ Tuấn, "Nếu cậu nhất định phải đưa cô ấy đi, có tìm được một lý do đáng tin không? Cổ tiên sinh có tự mình cảm thấy, dáng vẻ hiện tại của mình giống như dây dưa đến chết hay không? Đại Lận nói qua với cậu là cô ấy không hạnh phúc?"
"Bên ngoài nhìn thì hạnh phúc, nhưng vấn đề thật sự vẫn còn tồn tại." Cổ Tuấn cũng không để ý đến hắn dùng đến từ "Dây dưa đến chết" này, ngược lại nở nụ cười, dần dần đến gần Đằng Duệ Triết, "Cả anh và tôi đều biết, Đại Lận chưa bao giờ nói ra cảm nhận thật sự của chính mình. Mặc dù là theo anh chịu ủy khuất, cũng là lựa chọn nhẫn nại, tất cả đều vì anh trước. Nhưng mà anh có từng nghĩ lại không, vì sao các người hợp lại rồi lại tách ra? Đó là bởi vì, anh không thích hợp với cô ấy! Sự kiêu ngạo tự đại của anh đã thâm căn cố đế, bệnh cũ không ngừng phát tác, cô ấy thì nhẫn nại, dung túng anh trong một thời gian dài, tập mãi thành thói quen cho anh! Hạnh phúc của các người chỉ là bề ngoài, thực chất, anh vì phục tùng cô ấy, lại lần nữa để cô ấy bắt xe ở đầu đường, chính mình lại ngồi xe nghênh ngang mà đi! Mặc dù sau đó anh quay lại tìm cô ấy thì có ích gì? Nếu anh thật tình để ý đến cô ấy, hẳn là lúc cô ấy ngồi lên xe taxi mà kéo cô ấy xuống dưới trong nháy mắt, cùng cô ấy ngồi xe về nhà!"
Ánh mắt Đằng Duệ Triết buồn bã, khóe môi hơi hiện lên chút cười lạnh, trầm ngâm một lát rồi nói: "Không thể tưởng tượng được Cổ Tuấn cậu lại hiểu biết chúng tôi ở chung như vậy! Nhưng, một mặt sủng nịnh cô ấy, dung túng cô ấy, cũng không phải thật sự yêu thương cô ấy. Có đôi khi cô ấy sẽ quật cường, không nghe người khác khuyên, bởi vậy thời điểm tất yếu phải dùng phương thức lãnh đạm với cô ấy, để cô ấy được bình tĩnh. Ví dụ như lần này, không để cô ấy một mình mà bình tĩnh, cô ấy vĩnh viễn sẽ không biết chính mình đang nhúng tay vào chuyện của người khác, dùng chính hảo tâm của mình làm hỏng chuyện của người ta, khiến Amy hiểu lầm cô ấy!"
"Mặc kệ là thế nào, tôi cũng sẽ không để cô ấy ở bên anh mà chịu ủy khuất!" Cổ Tuấn lớn tiếng cắt đưt lời nói không nhanh không chậm của hắn, sắc mặt lạnh hẳn. "Đối xử cô ấy cho tốt! Tốt nhất đừng để tôi bắt gặp được bất cứ "Nhược điểm" gì, nếu không, Cổ Tuấn tôi ngoài việc dây dưa đến chết, còn có thể càn quấy! Chỉ cần có thể đoạt lại người con gái mà tôi yêu, sao tôi phải e ngại sử dụng thủ đoạn?! Càng là không từ thủ đoạn, tôi càng thích! Nhiệm vụ chính yếu khi về nước lần này của tôi, chính là trở thành cái gai trong mắt của Đằng Duệ Triết anh, nếu không Đằng đại thiếu quá thoải mái, sẽ xem mẹ con Đại Lận là chuyện vặt, không biết quý trọng là gì!"
Anh cười lạnh lùng, xoay người đi trở về, không hề tranh cãi cùng Đằng Duệ Triết, vừa đi, vừa cầm điện thoại đưa lên tai, thông báo xe tải lại đây kéo xe của mình đi sửa, thân ảnh cao gầy dần đi xa, biến mất trong bóng đêm.
Đằng Duệ Triết híp mắt lại theo dõi anh, khuôn mặt như điêu khắc không có biểu tình gì biến hóa, thần sắc đạm bạc, sau đó dời ánh mắt sắc bén, liếc mắt nhìn gai đinh lóe sáng trên mặt đất, xoay người đi vào biệt thự.
Phía sau, hai con đã muốn tắm rửa nằm trên giường, Đại Lận cũng đứng ở ban công lầu hai nhìn được một cảnh này, chờ Đằng Duệ Triết lại đây tìm cô.
Thân hình cao lớn của Đằng Duệ Triết trực tiếp bước lên lầu hai, đôi mắt nhọn đảo liếc một vòng toàn bộ đại sảnh, nhìn thấy bó hoa bách hợp do Cổ Tuấn tặng được cắm trong phòng của Tô Tiểu Nhạn, bởi vì cửa phòng mở rộng, không khép, bởi vậy có thể nhìn thấy bó hoa kia đang được cắm ở đầu giường của Tô Tiểu Nhạn, kiều diễm ướŧ áŧ, cảm giác rất là quái dị.
Hắn nhìn thoáng qua, bảo Đại Lận ở ban công đi vào, thân hình khổng lồ to lớn ngồi trên sô pha, tháo đồng hồ quý giá trên cổ tay xuống, cũng kéo mở cà vạt, "Những chiếc đinh này vốn ở trong gara, vì sao lại rơi đầy trên đường?"
Đại Lận từ ban công đi vào, vừa rồi từ sớm, nhìn thấy xe của hắn dừng phía sau Ferrari, biết hắn đã thu hết một màn hơn mười phút trước vào đáy mắt, biết chân tướng sự việc, nhân tiện nói: "Có thể là hai con bướng bỉnh, đi vào tầng hầm gara."
"Lại đây." Hắn vươn cánh tay dài, ý bảo cô lại đây ngồi, rồi đột nhiên lại ôm cô vào lòng, để cô ngồi lên chân của hắn, đôi mắt ôn nhu nhìn cô chăm chú, bàn tay nhẹ nhàng chạm vuốt lên mặt của cô, xẹt qua vết thương, "Tuy lần này hai con giúp baba "Dạy dỗ" người theo đuổi em, nhưng vấn đề giáo dục của hai con còn chờ sửa lại. Bọn họ nhỏ tuổi như vậy, không thể học loại chuyện này được, để Tiểu Nhạn chú ý một chút."
"Được," Đại Lận ngồi trên đùi hắn gật gật đầu, thuận theo hắn, trong lòng lại cảm thấy tính cách hắn vui buồn thất thường, khi thì âm trầm, khi thì tình cảm, không dám chọc hắn, liền đưa mặt đi, không cho hắn sờ cô, "Chắc là không liên quan đến chuyện của Tiểu Nhạn, chỉ là hai tên nhóc này nghịch ngợm gây sự, học trên TV cách chỉnh người khác, hiện tại bọn họ đúng là đang trong giai đoạn tò mò với các loại sự
Danh Sách Chương: