Diệp Tố Tố
Diệp Tố Tố trở về một lần nữa, vẫn mặc bộ váy trắng thướt tha như trước, đi từ ngoài cửa vào trong này, trên khuôn mặt trắng nõn tinh xảo mang cặp mắt kính màu đen, một mái tóc dài như mây buông xõa, che khuất nửa khuôn mặt. Xem ra cô cũng có kiêng kị sợ bị ảnh hưởng bởi những lời đồn, biết mọi người trong tòa thị chính đã biết chuyện cô mắc mưu trong đại hội, phải ra mặt thừa nhận thân phận của mình là tình nhân của Trâu Tông Sinh, hơi hơi cúi đầu, vội vàng đi qua.
Cô đến tòa thị chính đi làm chưa được bao lâu, ngoài chuyện hát một bài hát tặng Đằng thị trưởng nhận chức trong buổi biểu diễn văn nghệ lần trước ra, ngày thường cũng không tiếp xúc mấy với Đằng thị trưởng, đều là đi ra ngoài công tác, ở cùng một chỗ với Đằng Duệ Triết, hành tung vô cùng bí ẩn.
Hiện tại, cô đi thẳng vào văn phòng của Đằng Duệ Triết, không có gõ cửa mà trực tiếp đi vào.
"Duệ Triết." Cô kêu nhẹ một tiếng, tháo mắt kính ra để lộ một đôi mắt chứa đầy tình cảm ôn nhu như nước, ngọt như mật, chủ động nhào vào trong lòng Đằng Duệ Triết.
---
Cổ Ngạo
Đại Lận đến Viện kiểm sát đi làm, không tránh được việc tiếp xúc với mọi người, dùng khuôn mặt thật của mình để gặp người khác. Tuy rằng cô luôn đội mũ cảnh sát, cũng che khuất được nửa khuôn mặt, nhưng mỗi ngày cùng ra cùng vào với Cổ Ngạo ở Viện kiểm sát, không tránh khỏi được những lời đồn đại chuyện nhảm.
Vì thế chuyện tốt mà mọi người đồn đoán nói cô là bạn gái của Cổ Ngạo, thông qua mối quan hệ với Cổ Ngạo mà vào làm ở Viện kiểm sát, là một bình hoa di động nhìn thì đẹp mắt mà không biết làm việc.
Đại Lận cũng không giận đối với chuyện này, mỗi ngày cứ đi làm theo lẽ thường, chào hỏi cùng đồng nghiệp.
Hôm nay, Cổ Ngạo lại mang cô đến nhìn Trâu Tiểu Hàm, thực hiện công việc giám sát.
Bởi vì thời gian dài giam cầm và tính cách táo bạo, bệnh tình của Trâu Tiểu Hàm đã bắt đầu hơi hơi chuyển biến xấu, hai tay đã không nắm được đồ đạc, hai chân cũng mất đi tri giác bất cứ lúc nào, khiến cho thân thể đột nhiên sẽ ngã sấp xuống, thần kinh thất thường. Hiện tại cô biết được ba của mình bị thanh tra kỷ luật, chuyện tình nhân cũng bị moi ra, thân thể lập tức phát tiết lửa giận, nhưng làm thế nào cũng không thể đứng dậy kiêu ngạo.
Người phụ nữ đó sao lại đột nhiên đứng ra thừa nhận là tình nhân của ba? Chẳng lẽ vài năm nay sống bên cạnh ba, là vì muốn có được ngày hôm nay, trả thù ba sao?
---
Trâu Tiểu Hàm
Cô bực mình nhổ kim tiêm phiền phức đang cắm trong tay, lạnh lùng nhìn hai nhân viên cảnh sát đang đi vào từ cửa phòng.
"Lại là anh?" Cô lạnh lùng trừng mắt nhìn Cổ Ngạo, muốn chụp lấy cái ly thủy tinh ném về phía anh, nhưng vì ngón tay không có lực, chỉ có thể lấy cổ tay hất ngã những gì có ở trên bàn, "Cút đi!" Cô còn nhìn thấy anh dẫn theo một nữ cảnh sát đến đây để chê cười cô, đúng là vô liêm sĩ!
"Đây là nhiệm vụ của tôi." Cổ Ngạo thấy cô tức giận, phản ứng cảm xúc này hoàn toàn phù hợp với một thiên kim đại tiểu thư được nuông chiều từ bé, hơi một tí liền nổi giận, cười nghiền ngẫm, "Người phụ nữ âm thầm giúp cô từ phía sau, chính mình đã đứng ra nhận sai, thừa nhận là tình nhân của Trâu Tông Sinh, điều này chứng minh, cô ta đã hoàn toàn trở mặt với Trâu gia của cô rồi. Ha ha, có phải Trâu tiểu thư cô không hầu hạ cô ta cho tốt hay không, hay là cô ta đã có âm mưu từ trước, nên hôm nay cô ta làm phản?"
"Điều đó không có khả năng xảy ra!" Trâu Tiểu Hàm liều mạng ném đồ đạc, lại khàn cả giọng nằm ngã xuống giường, "Thời điểm cô ta ở bên cạnh ba của tôi, mỗi ngày đều cam đoan tuyên thệ chỉ bán mạng cho ba tôi mà thôi! Bởi vì tất cả những gì cô ta có được ngày hôm nay, đều là do ba tôi ban cho cô ta! Cô ta cam tâm tình nguyện làm vợ bé của ba tôi, nguyện ý xem tôi là em gái ruột, là con ruột của mình, cô ta còn nói qua, chỉ cần cô ta bước vào cửa Trâu gia, làm phu nhân bí thư, sẽ giúp tôi quét dọn tất cả mọi chướng ngại trên đường, làm mẹ trẻ của tôi......"
"Mày là đồ bất hiếu!" Đột nhiên phu nhân bí thư gầy đi rất nhiều liền xuất hiện, chạy vọt ngay vào cửa, nâng tay giáng một cái bạt tai lên mặt Trâu Tiểu Hàm, trực tiếp đánh cho con gái đang suy yếu vì bệnh tình phải chảy máu ở khóe miệng, "Thì ra mày đã sớm biết ba của mày có tình nhân bên ngoài! Vậy vì sao còn đi gạt mẹ? Mẹ không phải là mẹ của mày sao? Tất cả những gì mẹ làm cho mày so ra còn kém hơn một con hồ ly tinh đi cám dỗ ba mày à? Mày là một kẻ vong ơn phụ nghĩa!"
Trâu Tiểu Hàm bị đánh bất ngờ, che khuôn mặt đang sưng lên vì bị tát, "Mẹ, sao mẹ lại đến đây?"
"Nếu mẹ không đến, không phải là mày chuẩn bị cùng con tình nhân ngoài kia của ba mày đuổi mẹ của mày ra khỏi cổng nhà Trâu gia, rồi chào đón mẹ trẻ của mày sao?" Phu nhân bí thư tiến lên vài bước, tức giận đến mức muốn tát thêm một tát, kết quả bị nữ cảnh sát bên cạnh ngăn cản, chỉ có thể tức giận đến mức run cả người, "Hèn gì lúc mẹ hỏi mày, mày liền ấp úng, thì ra tất cả đều là do mày đã thông đồng với người phụ nữ kia từ trước, trước mắt chuẩn bị giúp mày cướp người đàn ông mà mày yêu, sau đó lại giúp cô ta có được ba mày, còn người mẹ hoa tàn ít bướm này thì bị đứa con bất hiếu như mày đá văng ra khỏi cửa! Mày làm chuyện khiến trái tim người ta cũng băng giá theo, thế mà lại đối xử với mẹ của mày như vậy."
"Mẹ, con......" Tâm tư của Trâu Tiểu Hàm không hề chuẩn bị cho tình huống này, đột nhiên bị mẹ đánh, lập tức nóng nảy, sau đó hoảng hốt, lại kêu khóc mà nhảy qua bên này, "Mẹ, mẹ nghe con giải thích, con không biết người phụ nữ kia, tất cả mọi chuyện, đều là ba giúp con làm......"
"Mày cút đi cho tao!" Lam thị đẩy cô ra một cái, tức đến sôi gan lộn ruột, "Chính là mày thấy cô ta trở mặt với ba của mày, không có tương lai, mới ở trong này đi giải thích với người mẹ ngu xuẩn này! Giải thích cái gì? Giải thích rằng người mẹ này làm tất cả mọi chuyện vì con gái, đều là chuyện đương nhiên sao? Vì sao lúc trước tao lại đẻ ra cái loại không có tâm can như mày, vì sao còn muốn nuôi nấng mày lớn lên, để rồi mày ở đây đục khoét nền tảng của mẹ mày, tìm tiểu tam cho ba mày, lúc trước sao tao không trực tiếp nhấn chìm cái loại con cái mang tai họa này!"
"Mẹ!" Trâu Tiểu Hàm mất hết tất cả những điểm tựa của mình, nước mắt rơi như mưa, đi lại đây muốn chạy vào trong lòng mẹ, lại bị Lam thị hất văng ra, trực tiếp ngã nhào xuống mặt đất, nhưng cô vẫn không từ bỏ ý định như trước, đứng lên tiếp tục dây dưa, "Mẹ, mẹ tha thứ cho con, con gái biết sai lầm rồi......"
"Cút!" Lam thị cúi đầu, tâm tư đã mệt mỏi còn nghe được tin như sét đánh ngang tai này, trong lòng như bị xé thành từng mảnh nhỏ, trong cơn giận điên, đúng là dùng một cước đá lên người đứa con gái ích kỷ của mình, "Mày cút xa tao ra một chút, tao không muốn nhìn thấy cái mặt của mày nữa! Ba của mày đã không phải rồi, đứa tai họa như mày cũng di truyền từ ông ta!"
Trâu Tiểu Hàm được nữ cảnh sát bên cạnh kéo ra đúng lúc, mới không bị một cước kia đá lên thân thể, khóc lóc sướt mướt mà nói: "Mẹ, chẳng lẽ vì hạnh phúc của con gái, mẹ không thể hi sinh chút này được sao? Cuộc sống mà con trải qua như thế nào, mẹ đều thấy được, Duệ Triết đã đính hôn cùng con lại bị Tô Đại Lận vô liêm sỉ cướp lấy nhân duyên của người khác, đứa con êm đẹp của con lại bị đổi thành con lai, bị li hôn, con còn phải bồi thường Đằng gia hơn một trăm vạn tệ, hiện tại con phải nằm trên giường bệnh, ba đã mặc kệ không thèm thăm hỏi gì con, chỉ nghĩ đến chính mình. Diệp Tố Tố cũng bị cắn ngược lại một cái......"
"Bởi vậy mày mới muốn mẹ mày trở thành một cái đệm lưng, mặc cho mày lợi dụng?" Vốn dĩ Lam thị còn hối hận vì một cước đá ra đó, sợ con gái bị gãy xương, hiện tại thấy con gái nói như vậy, bỗng nhiên bà đổ lệ, đôi môi bắt đầu run lên, vội vàng lấy tay đỡ lấy trán, cúi đầu đau đớn thống khổ, không ngừng hít sâu, ngăn chặn giọng nói nghẹn ngào trong nước mắt, "Mày đừng...... Hơn nữa, là mẹ đã dạy mày ích kỷ như vậy, là mẹ đã quá nuông chiều mày, mới khiến mày tùy tiện làm bậy như hôm nay, chỉ biết đến lợi ích của mình! Đi, Trâu Tiểu Hàm mày đi làm chuyện của mày đi, đi tìm người mẹ trẻ của mày đi, từ hôm nay trở đi, chúng ta đoạn tuyệt mối quan hệ mẹ con, mày chết hay sống mẹ cũng mặc kệ!"
Bà ngẩng đầu, giống như đang nuốt xuống giọt nước mắt đang tràn nơi khóe mi, lấy một xấp tiền từ trong túi da ra, hung hăng ném tới trên mặt Trâu Tiểu Hàm, "Đây là khoản tiền cuối cùng cho mày, cầm lấy mà trị bệnh của mình! Nếu bất hạnh không thể chữa khỏi, lại không ai đến nhặt xác, thì đến nói cho người mẹ này biết!"
Bà không có nhìn lại con gái, xoay người đẩy ra Cổ Ngạo và Đại Lận đang ở phía sau, vội vàng rời đi.
"Mẹ!" Trâu Tiểu Hàm hoàn toàn phát hoảng, muốn chạy ra đuổi theo, nhưng lại bị nữ cảnh sát kéo trở về trên giường bệnh, hai tay bắt đầu lại bị còng, trong lúc giam cầm không cho phép chạy ra khỏi phòng bệnh. Cô liền kêu như kẻ điên, khuôn mặt đỏ lên, "Mẹ, tất cả điều này đều là mẹ dạy con, cái gì có lợi cho mình như thế nào thì phải lợi dụng như thế đó, bây giờ vì sao lại muốn trách con? Mẹ!"
Cổ Ngạo đi đến trước mặt cô, hỏi nghiêm túc: "Chuyện gϊếŧ người phạm pháp kia, rõ ràng là tình nhân của ba cô phái người đi làm, vì sao vừa nãy cô lại muốn nói là do ba của cô làm giúp? Thủ đoạn của Diệp Tố Tố có thể trở nên ác độc như vậy, tôi cũng có chút không thể tưởng tượng nổi."
"Vốn dĩ Diệp Tố Tố này chính là một bộ dạng ác độc như vậy, trận hỏa hoạn trước kia, chính cô ta còn rót xăng ở cửa hàng hoa!" Trâu Tiểu Hàm lên tiếng tê rống, giống như sắp hỏng cả người, thái dương trắng nõn nổi đầy gân xanh, có thể thấy được màu xanh của mạch máu, trong mắt lại lóe lên một vẻ dữ tợn không thể ngăn chặn, "Cô ta làʍ ŧìиɦ nhân của ba tôi, không phải là muốn cắn ngược lại ba tôi một ngụm ở đại hội Đảng, lại không biết xấu hổ mà thừa nhận chính mình là tình nhân hay sao? Vậy anh nghĩ xem có chuyện gì mà cô ta không thể làm được? Năm đó cô ta cố ý muốn chọc giận Tô Đại Lận, để Tô Đại Lận đến cửa hàng hoa của cô ta, còn chính mình thì rót xăng ở đó từ trước, chờ Tô Đại Lận đến đánh! Trong khoảng thời gian cô ta làm vợ bé của ba tôi, tôi đã gặp mặt cùng cô ta, nhưng cô ta cũng từng hứa hẹn, những chuyện mà cô ta làm thương tổn Tô Đại Lận, đều là cô ta cam tâm tình nguyện, cũng không liên quan gì đến tôi, chính là cô ta muốn quan tâm đến tôi, một khi gặp chuyện không may, một mình cô ta gánh hết! Quả thật việc này chính là do cô ta làm, không có ai ép cô ta cả, nhưng hôm nay cô ta lại cắn ngược ba tôi một ngụm, mượn lần đại hội có sự tham gia của mười lăm giới chức trong cả nước, trực tiếp khiến cho ba tôi bị thanh tra kỷ luật! Cô ta là một kẻ điên, mục đích cuối cùng vẫn là vì Đằng Duệ Triết! Cô ta là đồ vô liêm sỉ!"
Cô đạp tung chăn bông trên giường, liều mạng giãy dụa, kiệt lực tê rống, cổ tay xoay qua lại đã chảy máu.
Nhưng lời nói vừa rồi của cô, lại khiến những người ở đây chấn động kinh sợ, giống như một thanh kiếm lợi hại, đột nhiên cứa lên trái tim của người ta, vừa bất ngờ lại sắc bén, khiến người ta đau đớn khó chịu. Tô Đại Lận đứng phía sau Cổ Ngạo, biết rằng Trâu Tiểu Hàm không có nhìn thấy cô, lời nói này cũng là nói thật. Nhưng đúng là những lời nói tế rống này của Trâu Tiểu Hàm, mới khiến cho cô như bị sét đánh!
Cô lặng yên rời khỏi nơi này, vội vàng đi trên hành lang, càng chạy càng nhanh, lao đầu về phía trước.
Chuyện năm đó qua đi đã thật lâu, lâu đến nỗi có chút mơ hồ, nhưng phán quyết của tòa án, quả thật là cô làm đổ sơn, đánh bay ngọn nến trang trí, thiêu rụi cửa hàng hoa của Diệp Tố Tố. Mọi người đều cho là như vậy, cho rằng cô phóng hỏa làm cháy cửa hàng của Diệp Tố Tố, ba cũng cho là vậy, Duệ Triết cũng cho là vậy, ngay cả chính cô cũng cho là như vậy.
Nhưng hôm nay, Trâu Tiểu Hàm nói Diệp Tố Tố tưới xăng ở cửa hàng hoa, chờ cô đến đánh cô ta!
Chờ cô đến đánh?
Bỗng nhiên trước mắt cô mơ hồ hẳn lên, trong lòng không biết là cảm xúc gì. Năm đó cô còn phá hư cái váy của Diệp Tố Tố, rõ ràng biết Diệp Tố Tố là người phụ nữ của Duệ Triết, còn lén chui vào trong phòng của Duệ Triết, quấn quýt lấy người đàn ông của người khác...... Cô cười rộ lên, lấy tay gạt lên khóe mắt, mới biết được là lệ.
Vì sao lại như vậy?
Cô dừng lại bước chân, tựa vào bên bức tường, đem trán đặt lên trên tường, cúi đầu, nhẹ nhàng khóc lại nhẹ nhàng cười. Năm đó cô hoành hành ngang ngược đến cỡ nào, mới khiến Diệp Tố Tố hận cô như vậy. Cô cướp đàn ông của người khác, không nên bị hận sao?
Cô cúi đầu, rốt cuộc không cười nổi, chính là buông đầu xuống, nước mắt rơi đầy trên mặt.
Thì ra đây là gieo gió gặt bão, cái giá quá đắt khi theo đuổi một người. Ôi.
Cổ Ngạo đứng ở phía xa xa nhìn cô, không có đi qua đây, cùng trầm mặc theo cô.
---
Đằng Duệ Triết
Cổ Ngạo lái xe cảnh sát trực tiếp đi về tòa thị chính, không để ý đến sự ngăn cản của thư kí thị trưởng, lấy thân phận công tố viên mà xông thẳng vào văn phòng thị trưởng.
Giờ phút này Đằng Duệ Triết đang ở văn phòng, nghe được âm thanh mở cửa, mày kiếm nhăn lại một hàng, ánh mắt tức giận nhìn vị khách không mời mà đến này.
"Đây là nguyên văn những gì Trâu Tiểu Hàm nói, Đằng thị trưởng bỏ thời gian nghe một chút!" Cổ Ngạo mở đoạn ghi âm ra, trực tiếp lia đến trên bàn làm việc, quan sát từng biểu hiện rất nhỏ trên khuôn mặt hắn, "Thông qua đoạn băng ghi âm này, tôi có thể gởi đến tòa án để trực tiếp khởi tố Diệp Tố Tố, quay lại hiện trường vụ hỏa hoạn năm đó, giúp Tô Đại Lận rửa sạch mọi oan khuất, ý của cậu thế nào?"
Đằng Duệ Triết tắt đoạn ghi âm đi, nâng mắt, bờ môi gợi cảm nhẹ nhàng nhếch lên, cười lạnh: "Cổ Ngạo, cậu luôn làm việc hấp tấp như vậy, để mình bênh vực kẻ yếu. Nhưng chuyện của Tô gia sẽ tự tay tôi xử lý, cậu có nhiều thời gian thì đi điều tra vụ án khác của mình đi."
"Vậy chính là cậu không tin Diệp Tố Tố sẽ làm ra loại chuyện này?" Cổ Ngạo lấy lại đoạn băng ghi âm, cười cười không sao cả, đi qua đi lại trong văn phòng của hắn, nhìn ngoài cửa sổ, lại nói: "Tôi biết cậu có phương pháp và nguyên tắc làm việc của mình, không ai có thể ngăn cản được cậu, nhưng vì sao khi nghe được những lời này của Trâu Tiểu Hàm, cậu cũng không có một chút phản ứng nào? Tôi cũng không thể giải thích nổi vì sao, cậu yêu Diệp Tố Tố đến mức có thể xem nhẹ tất cả những hành động bẩn thỉu của cô ta, tiếp nhận tất cả những gì thuộc về cô ta sao? Hay là cảm thấy cho dù cậu và Diệp Tố Tố là đang diễn kịch hay thật sự là chân tình, Tô Đại Lận đều sẽ chờ cậu cả đời sao?"
Biểu hiện của Đằng Duệ Triết khi nghe vậy có thay đổi một chút, hàng mi khí phách khẽ nhếch lên, ánh mắt đạm mạc: "Tất cả những chuyện này, cũng không liên cao gì đến cậu cả, Cổ Ngạo!"
"Tôi chuẩn bị khởi tố Diệp Tố Tố." Cổ Ngạo quay đầu lại, đi trở về trước bàn làm việc của hắn, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hai mắt của Đằng Duệ Triết, "Lúc này Diệp Tố Tố đã chủ động thừa nhận là tình nhân của Trâu Tông Sinh, đúng là một cơ hội tốt để khởi tố cô ta! Cô ta chủ động như vậy, tôi sẽ thành toàn cho cô ta! Người phụ nữ này làm nhiều chuyện phạm tội lắm rồi, nếu không dùng Pháp luật luận tội, khó có thể xoa dịu sự phẫn nộ của dân chúng!"
"Khởi tố?!" Khuôn mặt tuấn tú của Đằng Duệ Triết tỏ vẻ lo lắng ngay lập tức, hai tròng mắt nguy hiểm nheo nheo lại, "Hiện tại, ai cũng không được động vào cô ấy!"
"Nếu tôi nhất định phải động thì sao?" Cổ Ngạo cười lạnh đáp lại hắn, "Động vào cô ta, mới chính là giúp Tô Đại Lận!"
"Duệ Triết, em đi ra ngoài." Hai người đang trong không khí căng thẳng, đột nhiên Diệp Tố Tố từ phòng tư liệu trong văn phòng đi ra ngoài, thì ra là vẫn luôn ở trong này, không biết đã đợi ở bên trong bao lâu, một thân váy trắng, mái tóc suôn dài mềm mượt, dùng tay vén sợi tóc mai ra sau tai, gật gật đầu với Đằng Duệ Triết, nhìn nhau ăn ý, đi ra ngoài.
Sau đó chờ cô ta đi ra ngoài, ở ngoài cửa lại đụng phải một người -- chỉ thấy Đại Lận mặc đồng phục cảnh sát đang đứng ở ngoài cửa, thì ra là đi cùng Cổ Ngạo đến đây, nét mặt tái nhợt bốn mắt nhìn nhau với cô ta!
---
Diệp Tố Tố
Đại Lận cũng giống Cổ Ngạo, ngàn lần vạn lần cũng không nghĩ rằng Diệp Tố Tố liền ở lại văn phòng của Duệ Triết như vậy, không biết hai người chung sống bao lâu, cũng không biết là từ khi nào thì bắt đầu nối lại tình xưa nghĩa cũ, ngang nhiên hẹn hò ở chốn văn phòng, cô chỉ nhìn thấy, khuôn mặt chói lọi của Diệp Tố Tố, đang nở nụ cười tươi sáng với cô.
"Chúng ta đã lâu không gặp." Sự kinh ngạc ban đầu của Diệp Tố Tố qua đi, sau đó chậm rãi hướng về phía cô, liếc mắt đánh giá cô một cái, cong môi cười khẽ: "Hơn một năm không gặp, xem ra cô trưởng thành không ít."
Giọng nói mềm nhẹ, nụ cười mỉm ngọt ngào, mở lời dạo đầu tài trí hơn người.
Đại Lận im lặng nhìn cô ta, không nói gì.
"Vậy xin phép." Diệp Tố Tố thấy cô không nói lời nào, lại cười yêu kiều, đi sát qua bên người cô, thoải mái rời đi.
Đại Lận quay đầu lại nhìn bóng dáng váy trắng thướt tha kia, khuôn mặt mềm mại trắng nhợt một mảnh, muốn nói lại không thốt ra miệng được, ngồi phịch xuống cái ghế bên cạnh. Vài giây sau, cô đứng lên, không có bước vào văn phòng tìm Đằng Duệ Triết, mà rời khỏi cái nơi xa lạ này.
Cô không lưu lại dấu vết ở nơi này, cũng không để Đằng Duệ Triết nhìn thấy cô, lặng yên đến, rồi lại lặng lẽ rời đi, không hề giữ lại một tia hơi thở nào của mình.
Mà Cổ Ngạo ở trong văn phòng, từ lúc Diệp Tố Tố bất ngờ đi từ phòng trong ra, sau đó dường như không có chuyện gì mà thoải mái đi ra ngoài, anh liền ngừng lại việc nói chuyện với Đằng Duệ Triết. Dù sao Đại Lận cũng là do anh đưa tới,
cũng là anh để Đại Lận đứng ở bên ngoài, nghe bọn họ nói chuyện.
Vốn dĩ anh nghĩ rằng mình ghi âm lại toàn bộ lời nói của Trâu Tiểu Hàm, nhất định Đằng Duệ Triết sẽ có phản ứng gì đó, nhưng tiếc là, chẳng những Đằng Duệ Triết không có phản ứng, mà còn giấu Diệp Tố Tố ở văn phòng của mình, lén lút hẹn hò, thản nhiên liếc mắt đưa tình với nhau, trực tiếp để Đại Lận bắt gặp đúng lúc!
Điều này không còn nghi ngờ gì nữa là hoàn toàn ngược lại, khiến Đại Lận hết lần này đến lần khác nhận lấy đả kích, mất đi tất cả hi vọng!
Nghĩ đến đây, bỗng nhiên anh tức giận hẳn lên, hai tay đập lên bàn, tầm mắt song song với Đằng Duệ Triết, nổi giận đùng đùng nhìn Đằng Duệ Triết đang ngồi sau bàn làm việc, sẳng giọng nói: "Bây giờ Tô Đại Lận đang ở bên ngoài, đem toàn bộ những lời cậu nói vừa nãy nghe lọt tai không sót một chữ, hơn nữa còn phải đụng mặt Diệp Tố Tố của cậu ở cửa, không biết phải nhận lấy những lời nói móc nói máy nào! Đằng Duệ Triết, đếu cậu được coi là đàn ông, đừng có để những người này giày xéo Đại Lận một cách không kiêng dè như vậy, cô ấy yêu cậu không có gì là sai cả, kẻ đáng giận chính là cái tên ngụy quân tử như cậu đây, biết rõ cô ấy đã thuộc về mình rồi, còn muốn chân đạp hai thuyền!"
"Cậu đưa cô ấy đến đây?" Hàng lông mày của Đằng Duệ Triết vừa nhíu lại, đã đứng lên ngay lập tức, bước đi hướng ra cửa, "Cổ Ngạo, con mẹ nó cậu đúng là đồ nhiều chuyện!"
Hắn đi tới cửa, phát hiện Diệp Tố Tố đã rời đi, Đại Lận cũng không ở lại, trên hành lang không có ai. Mi tâm hắn nhíu chặt, chân dài sải bước đi nhanh, xuyên qua hành lang, đi đến trước bàn làm việc của thư ký Nghiêm, "Vừa rồi có một cô gái vẫn đứng ngoài cửa văn phòng của tôi sao?"
"Đúng vậy, là do công tố viên Cổ Ngạo đưa tới, nói là trợ lý của anh ấy, thoáng nhìn là một cô gái trẻ tuổi, tuổi cũng không lớn lắm." Thư ký Nghiêm gật gật đầu, chậm rãi đứng lên, chờ đợi chỉ đạo.
Phút chốc Đằng Duệ Triết trầm mặc, bỏ qua thư ký mà chạy nhanh đuổi theo ra ngoài cổng tòa thị chính, tìm kiếm thân ảnh Tô Đại Lận.
Nhưng trong khuôn viên tòa thị chính không có bóng dáng của Tô Đại Lận, cho dù hắn có lái xe đuổi theo, cũng không biết cô đi đâu. Hắn phiền muộn chống nạnh nhìn về phương xa, nhỏ giọng chửi một câu, ngũ quan tuấn mỹ càng toát lên vẻ lo lắng, xoay người đi trở về văn phòng.
Giờ phút này Cổ Ngạo đã ngồi trên ghế sô pha trong văn phòng, nghe lại đoạn băng ghi âm kia thêm một lần nữa, cười lạnh mà hỏi Đằng Duệ Triết vừa đi đã quay lại: "Cậu đã để ý Đại Lận, vậy có khởi tố Diệp Tố Tố hay không? Tâm tư của phụ nữ mong manh như làm từ nước, nếu đối xử với cô ấy quá lạnh lùng, lòng cô ấy sẽ ngưng kết lại thành băng giá, không bao giờ mở rộng lòng mình với cậu nữa, cậu có tin hay không?"
Khuôn mặt âm trầm của Đằng Duệ Triết liếc anh một cái, đôi mắt bắn ra mũi tên nhọn, đảo qua khuôn mặt của anh, tầm mắt lạnh lẽo, đi đến trước bàn ấn trực tiếp lên nút điện thoại: "Thư kí Nghiêm, mời vị công tố viên không mời mà đến này ra về! Sau này nếu vẫn có người không thông báo không hẹn trước, xông thẳng vào văn phòng thị trưởng, cứ trực tiếp gọi bảo vệ trị an đến đây!"
Cổ Ngạo thấy hắn tuyệt tình như vậy, đứng lên đặt cuộn băng ghi âm để lên bàn làm việc của hắn: "Đoạn băng ghi âm này đưa cho cậu, hợp tác của chúng ta cũng dừng lại tại đây! Bây giờ mặc kệ là vì ai, tôi nhất định phải khởi tố Diệp Tố Tố, công bố tội ác của cô ta! Đằng Duệ Triết, nếu cậu cố ý bảo vệ bao che cho cô ta, vậy đừng có trách tôi khởi tố luôn cả cậu! Cậu thân là tân thị trưởng, là chính trị gia, vị trí ngồi còn chưa vững chắc cũng không muốn vì lạm tình, lại nhiều chuyện xấu gièm pha đem đến cho mình tai ương ngập đầu đâu nhỉ, cậu đừng có ở đó mà không tin!"
Anh cười lạnh lùng, xoay người đi ra phía cửa, nhanh chóng rời đi.
Anh thề, sau này nếu không có chuyện gì trọng đại, anh tuyệt đối không muốn đến đây nhìn thấy khuôn mặt này! Nói vậy Tô Đại Lận cũng không muốn lại đây nhìn thấy khuôn mặt này, vậy anh sẽ không nhiều chuyện nữa, Đằng Duệ Triết hắn tự cao tự đại như vậy, khi đạt được đỉnh cao, liền xem người khác là kẻ thừa, ai có thể kèm cặp được hắn?! Ha ha, vậy để cho Đằng đại thiếu gia và Diệp Tố Tố ở cùng nhau đi, bọn họ là trời sinh một cặp, để xemphù hợp đến thế nào, trai tài gái sắc tự nhiên hợp lại, còn hai mẹ con Đại Lận chính là người thừa!
Anh lái xe ra khỏi tòa thị chính, nhanh chóng rời đi, thẳng hướng về Cổ trạch.
Không ngoài dự đoán, anh tìm thấy Đại Lận ở ngay trong nhà của mình, nhìn thấy cô đã cởi bỏ bộ đồng phục cảnh sát, đang ôm con.
Kỳ lạ là, anh không nhìn thấy một chút thương tâm nào trên khuôn mặt của cô, chỉ thấy cô đang cười với bé con, chơi cùng con. Bàn tay nhỏ bé của bé con thì vung vung, đôi mắt to nhìn chằm chằm thẳng vào cái miệng của mẹ, đang cố gắng tìm hiểu sự vật trong thế giới mới này.
"Chú Cổ Ngạo đã trở lại rồi, chúng ta ăn cơm thôi." Đại Lận ôm lấy con, dùng chóp mũi cọ cọ lên cái mũi nhỏ của đứa bé, sau đó ngẩng đầu cười thản nhiên với anh, ý bảo cơm trưa đã được nấu xong.
Cô tự soạn chén đũa trên bàn từ trước, lại pha bình sữa ấm cho con, trước mắt để con được no bụng, sau đó chính mình mới ăn cơm.
Cổ Ngạo cũng không đề cập đến chuyện vừa rồi, ngồi trước bàn ăn, hỏi Cổ Dư đi đâu?
"Buổi sáng chị ấy nói với em đi làm chút chuyện, có khả năng về muộn một chút." Đại Lận thật sự có thể trả lời anh một cách tự nhiên, hơn nữa nụ cười tươi trên khuôn mặt cũng không phải cố ý, tự nhiên vô cùng, trên người toát lên một vẻ ôn nhu của người mẹ, "Cổ Ngạo, ăn xong bữa cơm này anh rửa chén nhé, em đưa con đi tản bộ trong sân vườn."
Cô đặt bé con vào xe đẩy, khoác cho mình một cái áo khoác mỏng manh, đi ra cửa.
Tô Đại Lận
Ánh nắng bên ngoài vừa đúng lúc dịu nhẹ, mây lững thững thôi che đi ánh nắng mặt trời, đi giữa vườn hoa sum xuê trong vườn, thật là thích ý. Đại Lận đẩy xe nôi đi đến trước căn biệt thự, nhìn về phía phòng ngủ của cô, không hiểu vì sao lại ở ban công hóng gió cả một đêm hôm đó.
Mặc dù trong nháy mắt, cô đã có suy nghĩ muốn trực tiếp nhảy từ trên xuống, nhưng chỉ là tạp niệm chợt lóe mà đi qua thôi. Cuối cùng cô vẫn ngồi ở ban công hóng gió, gió lạnh thổi khiến cái đầu của cô càng thanh tỉnh, nhưng tâm cũng càng lạnh hơn.
Có rất nhiều thời điểm, cô nhìn ánh trăng, sẽ nhớ tới Tiêu Tử trước kia. Nhìn về ngọn núi ở phía xa, sẽ nhớ tới Duệ Triết. Cô không thể quên được một đêm đó khi Tiêu Tử xắn tay áo giúp cô nhổ cỏ trong sân vườn Tô gia, cũng không thể quên được Đằng Duệ Triết đưa cô lên đỉnh núi, cùng nhau ngắm nhìn thời khắc yên tĩnh của non sông tráng lệ ở phía xa...... Nhưng điều làm cho cô càng khó chịu hơn là, các loại nhớ này lại quấn chung một chỗ với nhau, khiến trong lòng cô có một nỗi khổ nói không nên lời. Khiến cho cô lúc nào cũng đều trở thành một người bị vứt bỏ, khi thì vui vẻ khi thì thống khổ, bị giày vò giữa băng và hỏa.
Cô đã từng hạnh phúc, nhưng thật sự luôn ngắn ngủi, giống như ngôi sao băng kia xẹt qua phía chân trời, chợt lóe chợt tắt. Vì thế sau nhiều lần như vậy, cô mới phát hiện, thì ra cô vẫn luôn cắm đầu cắm cổ, vĩnh viễn đặt mình vào vị trí bị động.
Vì sao lại bị vứt bỏ? Đằng Duệ Triết hắn không có cô, thì có thể có Diệp Tố Tố, để đoạn tình cảm của bọn họ bị chia rẽ vì ngọn lửa thiêu đốt kia được nối lại càng nồng đậm hơn. Mà cô không có hắn, cũng chỉ còn lại một mình với thương tâm, khiến mình bị trúng gió ở ban công. Đây là điều khác biệt.
Vài giờ trước, cô vội vàng trở về từ tòa thị chính, không biết vì sao, tâm tư bỗng nhiên không thể đau, nhìn lên bầu trời xanh, cô liền cảm thấy trong sáng. Nhìn đứa con vô tội, cô giật mình hiểu được mình không xứng làm mẹ.
Trạch Khiêm ở trong bụng liền đi theo cô chịu khổ như thế, vì sao cô không thể đặt tâm tư của mình lên người con, để cho con vui vui vẻ vẻ mà lớn lên?
"Chờ Khiêm Khiêm đủ tháng, mẹ sẽ làm tiệc đầy tháng cho con, mẹ sẽ mời thầy giáo cũ, mời quản lí Dương có ân tình với mẹ, còn có chú Cổ Ngạo và dì Torn đi ra ngoài ăn chút gì đó. Nhưng mà Khiêm Khiêm không nên trách mẹ đã không giữ baba lại, bây giờ mẹ không có năng lực, không đuổi theo để kéo về một người vốn dĩ không thuộc về mình, vậy sau này mẹ sẽ đưa con đi du lịch vòng quanh thế giới nhé." Cô ngồi xổm bên xe nôi, cùng trò chuyện với con đang tò mò nhìn chằm chằm vào mẹ, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của con, "Mẹ đi theo bên cạnh baba mệt chết được, đã không dám tưởng tượng sau này còn có thể xảy ra những chuyện gì nữa. Bởi vậy chờ con lớn lên một chút, nếu nhớ ông bà nội, mẹ sẽ đưa con về gặp bà nội."
"Đại Lận." Đằng mẫu xuất hiện ở phía sau cô không biết từ khi nào, đi đến bên xe nôi của bé con, áy náy nhìn hai mẹ con bọn họ, "Thời điểm làm đầy tháng, đưa Trạch Khiêm quay về Đằng gia đãi tiệc đi. Hiện giờ cảm xúc của bác đối với Duệ Triết cũng không biết là cái dạng gì, lúc trước là bác thương tổn hai đứa, bởi vậy vẫn luôn có thẹn với con và Duệ Triết, chỉ hi vọng hai đứa được hạnh phúc, bình an. Nhưng hiện tại đột nhiên Diệp Tố Tố lại xuất hiện, bỗng nhiên bác cũng không biết đối mặt với đứa con này như thế nào? Bác hi vọng Duệ Triết được hạnh phúc, nhưng bác không hi vọng nhìn thấy nó làm tổn thương con, cùng hạnh phúc với Diệp Tố Tố. Năm đó Diệp Tố Tố cũng là một nạn nhân, nhưng so với cô ta, bác càng hi vọng người đứng bên cạnh Duệ Triết là con hơn."
"Bác ôm Khiêm Khiêm một cái rồi rời khỏi nơi này đi." Đại Lận đứng lên, cười nhẹ: "Hôm nay cháu đã gặp Diệp Tố Tố, nhìn thấy cô ấy vừa mới thân mật với Duệ Triết xong, thoải mái đi ra văn phòng, cũng nghe được Duệ Triết nói, trước mắt giúp Diệp Tố Tố, sau đó mới giải quyết vụ án của Tô gia."
Cô nhìn lên bầu trời cao, ngưng mắt cười khẽ: "Thật ra cháu cũng có nghĩ tới việc anh ấy tiếp xúc với Diệp Tố Tố, là vì muốn lật lại bản án giúp Tô gia, tìm một ít vật chứng đem về. Nhưng kế hoạch vĩnh viễn không ngăn cản được sự thay lòng, khi cháu ôm Trạch Khiêm đợi một đêm ở nhà nghỉ, cũng không đợi được điện thoại của anh ấy, cháu chỉ biết cháu tùy ý trốn đi như vậy, là hoàn toàn chọc giận anh ấy rồi. Nếu nói Diệp Tố Tố thông minh dịu dàng, thì cháu chính là tùy ý làm bậy. Nên khi Diệp Tố Tố xuất hiện, Duệ Triết như bừng tỉnh lại trí nhớ, bộ dạng tùy tiện và xảo quyệt của cháu trong cảm nhận của Duệ Triết liền trở lại trong đầu anh ấy, một khi cháu có phản ứng cảm xúc, thì đó là tính tình trẻ con, không hiểu chuyện. Mà Diệp Tố Tố, nhất định có nỗi khổ riêng của mình mới khiến anh ấy không thể dứt bỏ được."
Cô than nhẹ một hơi, nhìn về bé con trong lòng Đằng mẫu, "Bác gái, có phải bác cũng hiểu được lúc trước là cháu điêu ngoa tùy tiện, không có giáo dục như thế nào hay không? Cháu từng phá hư cái váy của Diệp Tố Tố, cũng từng đánh nhau với cô ta, nếu không có cái tính đại tiểu thư này, cháu cũng không xúc động đến mức tới cửa hàng hoa đi tìm cô ta, làm rớt một loạt những ngọn nến trang trí, do đó rơi vào bẫy của cô ta......"
Đằng mẫu trầm mặc, đau lòng nhìn cô. Trước kia đúng là Đại Lận như vậy, nhưng mà khi đó, cô vẫn còn là một đứa trẻ.
"Bởi vậy cháu tôn trọng sự lựa chọn của Duệ Triết, chúc phúc cho bọn họ." Đại Lận thở ra một hơi, mỉm cười, làm như yên tâm buông thả một gánh nặng, "Duệ Triết cũng có một phần áy náy với cô ấy, nếu không cho anh ấy đi, anh ấy sẽ nhớ mãi cả đời."
"Duệ Triết đối xử với con vốn không có thua thiệt gì sao?" Đằng mẫu nghe đến đó, hơi hơi kích động hẳn lên, "Nếu bây giờ con lựa chọn buông tay, vậy Duệ Triết liền xác định vững chắc sẽ ở cùng một chỗ với Diệp Tố Tố. Nhưng nếu con không bỏ cuộc, Duệ Triết lại là Duệ Triết như trước đây. Nó không có khả năng thay lòng nhanh như vậy, trừ phi có chuyện gì cần bám giữ......"
"Nhưng anh ấy đã từng bàn bạc qua với cháu sao? Đối với anh ấy mà nói, rốt cuộc cháu được xem là gì?" Đại Lận nói trong trẻo nhưng lại cười lạnh lùng, rốt cuộc cũng nói ra câu nói từ tận đáy lòng, "Kết quả của việc cháu không bỏ cuộc buông tay anh ấy, chính là hết lần này đến lần khác bị anh ấy cự tuyệt từ ngoài cửa, bị xem là một người ngoài! Nhưng nếu bây giờ cháu buông tay, cháu sẽ không gặp lại sự đau khổ như vậy nữa, sẽ không để con phải chịu đau khi đi theo mình! Bác gái à, hiện tại cháu đã có Trạch Khiêm rồi, còn cần điều gì nữa?"
Đằng mẫu không thể bác bỏ, chỉ có thể ôm tiểu Trạch Khiêm vào trong lòng, cúi đầu nhìn vào đôi mắt to đen láy như hạt nhãn của nó, đau lòng ôm chặt, "Khiêm Khiêm và mẹ đừng thương tâm, bà nội thương hai người, ông cố và ông nội cũng sẽ giúp Khiêm Khiêm tìm baba đem trở về. Chúng ta là người một nhà, ai cũng không chia rẽ được chúng ta......"
Buổi chiều, Đại Lận nhắm mắt nằm dựa lên sô pha nghỉ ngơi, điện thoại ở phòng khách đột nhiên kêu vang, âm thanh vang vọng quanh quẩn trong phòng khách rộng lớn, tiếng sau liền cao hơn tiếng trước.
Cô mở to mắt, phát hiện đầu của mình rất đau, cầm điện thoại lên không yên lòng nói một tiếng "Cổ trạch nghe."
Vì để cô có không gian yên tĩnh, Cổ Ngạo cố ý lái xe đi ra ngoài, không có bất kì ai ở nhà. Đằng mẫu ôm bé con xong, cũng rời đi lập tức, không có nhắc lại chuyện này. Một ngày này, chắc là không có ai quấy rầy cô, để cô ở một mình, nhưng hiện tại, lại có người gọi vào điện thoại của Cổ gia.
"Bây giờ xe của anh đang ở bên ngoài Cổ trạch." Microphone truyền đến giọng nói độc nhất vô nhị của Đằng Duệ Triết, trầm thấp mà hùng hậu, mang theo sự co giãn và hơi thở nặng nề, "Giải sầu đủ rồi, bây giờ trở về đi."
"Nhưng em đã muốn buông tay anh rồi, Duệ Triết." Đại Lận nhẹ nhàng cười, lấy tay lau mặt, tiếp tục cười vui mà nói: "Nếu bây giờ em trở về, nói không chừng lại dùng một trận hỏa hoạn mà thiêu rụi cửa hàng hoa của Diệp Tố Tố, anh không đau lòng cô ấy sao? Anh Duệ Triết."
Cô kêu hắn là "Anh Duệ Triết", khôi phục bộ dạng rất nhiều năm trước kia của cô, luôn luôn cười, tiếng cười thanh thúy, lại ẩn ẩn nghẹn ngào, sau đó cắt đứt điện thoại, nằm lại trên sô pha.
Điện thoại lại vang lên, cô không nhận nghe, im lặng nằm trên sô pha, nhắm hai mắt, nước mắt lại lặng lẽ rơi, nghe âm thanh của điện thoại. Vì sao vẫn muốn như vậy? Vì sao muốn thương tổn qua đi, mới nhớ tới có một người như cô cần được hắn đón về nhà? Hơn nữa hắn cũng không phải tới đón cô, mà là để cô tự mình trở về. Cổ Ngạo, anh quay về đi, hiện tại em sợ hãi khi nghe những âm thanh này.
---
Cổ Ngạo
Cổ Ngạo lái xe riêng của mình, cũng không rời đi quá xa nơi này, khi anh nhìn thấy xe của Đằng Duệ Triết lái về hướng này, anh chỉ biết cuộc sống của Tô Đại Lận lại không thể an lành và bình yên được.
Anh lái xe trở về, đợi bên ngoài một lúc lâu, thấy Đại Lận vẫn không ra ngoài gặp Đằng Duệ Triết, liền lái xe vào trong sân, đi vào phòng khách tìm Tô Đại Lận.
Chỉ thấy Đại Lận nằm ngủ trên sô pha, không một tiếng động, lại nhắm mắt lại khóc, biểu hiện vô cùng đau đớn thống khổ.
Anh nhẹ nhàng đi qua, không có kêu cô, mà là giúp cô đắp một tấm chăn mỏng, lập tức Đại Lận mở to mắt, kinh ngạc nhìn anh, khuôn mặt tinh xảo trắng nõn mềm yếu lại bất lực, nhưng cô không nói chuyện, hai hàng lông mi óng ánh nước mắt.
"Nếu em muốn gặp cậu ấy, hãy đi ra ngoài nói rõ mọi chuyện với cậu ấy." Anh ngồi xuống bên cạnh cô, cũng không biết như vậy có được tính là an ủi cô hay không, "Chỉ có thể giải thích toàn bộ sự việc, trong lòng mới có thể chính thức buông tay được. Bây giờ em đang khóc, chứng tỏ em vẫn còn bị ảnh hưởng bởi cậu ấy."
"Anh cảm thấy có một số việc còn cần phải giải thích rõ ràng sao?" Đại Lận ngồi thẳng người, không rơi lệ nữa, ưu thương nhìn anh, "Nếu giải thích rõ ràng, em và anh ấy cũng không từng bước đi đến ngày hôm nay. Cổ Ngạo, bây giờ đưa em ra ngoài đi dạo một chút đi, em không muốn nghe thấy âm thanh này của anh ấy, cũng không muốn gặp anh ấy."
"Được." Cổ Ngạo đứng lên, ý bảo cô đi thay quần áo, "Anh sẽ dẫn em ra ngoài từ cổng chính, lái xe qua xe của cậu ấy, để cho người đàn ông này biết rằng, em đã không cần cậu ấy nữa! Hiện tại đối với em mà nói, thật ra cậu ấy cũng không là gì cả!"
Đại Lận không lên tiếng, kéo thân thể mảnh mai mệt mỏi của mình, xoay người đi lên lầu.
Vài phút sau, xe của bọn họ chạy qua chiếc xe của Duệ Triết đang đậu trước cổng biệt thự. Sắc mặt của Đằng Duệ Triết buồn bã ở trong xe, để tài xế đuổi theo ngay lập tức.
"Chuẩn bị đưa cô ấy đi đâu?" Hắn gọi qua di động của Cổ Ngạo, lớn tiếng ra lệnh: "Dừng xe!"
"Đây là chuyện giữa của tôi và cô ấy, Đằng thị trưởng, cậu có vấn đề gì không?" Cổ Ngạo cười lạnh lùng trong điện thoại, càng cảm thấy vị Đằng đại thiếu gia này không ai bì nổi, tự xem mình là nhất, nhưng mà thật đáng tiếc, cậu càng bừa bãi, Cổ Ngạo tôi lại càng không nghe theo, nói: "Tôi đã nói từ trước, tâm tư của phụ nữ được làm từ nước, một khi đối xử quá lạnh lùng với cô ấy, sẽ đọng lại thành băng, không bao giờ mở rộng lòng mình với cậu nữa. Bây giờ cậu đuổi theo có ích lợi gì? Là vì muốn đón cô ấy về nhà, hay là thõa mãn lòng tự trọng của cậu? Sau đó lại tổn thương cô ấy thêm lần nữa? Đằng đại thiếu, cậu có bao giờ nghĩ tới vấn đề mấu chốt giữa cậu và cô ấy rốt cuộc nằm ở đâu hay không?"
"Chuyện này, không liên quan gì đến cậu cả! Cổ Ngạo, lập tức dừng xe lại cho tôi!" Đằng Duệ Triết thấp giọng rống giận, tính nhẫn nại dần dần mất hết, " Trước khi nhúng tay vào chuyện của người khác, trước hết nên nhớ kĩ thân phận của cậu là gì, lại là người nào của Đại Lận! Để Đại Lận nghe điện thoại, đây là chuyện giữa tôi và cô ấy!"
"Vậy xin hỏi Đằng thị trưởng, cậu lại là người nào của cô ấy? Cậu cưới cô ấy rồi sao, hay là cho cô ấy một thân phận gì?" Cổ Ngạo cười nhẹ, đem điện thoại đưa qua bên cạnh cho Đại Lận, "Cậu ấy muốn trò chuyện với em, hiện tại em có chuyện gì có thể nói rõ cho cậu ấy biết."
Đại Lận nhìn ngoài cửa xe, không tiếp nghe điện thoại. Cổ Ngạo liền cắt đứt liên lạc, lái xe di chuyển quanh thành phố này, đi vòng vèo hóng gió.
Anh cảm thấy cho dù Đằng Duệ Triết có lại bá đạo thế nào, cũng muốn giữ hình tượng thân phận thị trưởng của mình, không thể làm chuyện gì quá mức. Hiện tại Đại Lận đã không hề trốn trốn tránh tránh, rốt cuộc dám xuất hiện trước mặt công chúng, lấy thân phận Tô Đại Lận còn sống, vậy Đằng Duệ Triết hắn có dám hay không?
Phương thức bảo vệ người phụ nữ của mình của Đằng Duệ Triết, chính là vẫn luôn để cô chờ, chờ đợi, mà không phải sống lại lập tức, cùng nhau đồng tâm hiệp lực với người phụ nữ của mình. Có lẽ Đại Lận luôn luôn chờ mong cái ngày hạnh phúc kia cùng với hắn, nhưng nếu quá trình chờ đợi rất đau đớn, thống khổ lại kéo dài, có khả năng cô nguyện ý đương đầu với gươm đao của cuộc sống, dù có đau cũng là vui vẻ.
Hơn nữa hiện tại Diệp Tố Tố đã ngóc đầu trở lại, sử dụng ly gián kế, mỹ nhân kế, mưu kế gì cũng đều áp dụng, đi bước một mà xâm nhập vào, mục đích rất rõ ràng, làm cho vấn đề riêng tư của Đằng Duệ Triết càng lớn dần lên, càng rõ ràng hơn. Nhưng thật đáng tiếc, người đàn ông này lại không ý thức được sai lầm của chính mình, vẫn khư khư cố chấp như trước, tự cao tự đại, hoặc là nói rằng hắn đã thay lòng đổi dạ, từ khi trong lòng đã có sự lựa chọn, liền buông tay với bên này.
Nhưng mà người đàn ông này nói một câu mà anh không đồng ý, ai nói anh và Tô Đại Lận không phải là mối quan hệ bạn bè nam nữ, anh không thể nhúng tay vào chuyện của cô sao? Hiện tại Tô Đại Lận được xem là vợ của Đằng Duệ Triết, hay là tình nhân? Có đứa con thì lại như thế nào? Cậu chưa cho cô ấy một thân phận cùng một cảm giác an toàn, vậy người đàn ông khác đều có cơ hội, đều có thể làm cha của đứa con có
sẵn này! Đằng đại thiếu cậu cũng không nghĩ lại xem cuộc sống của Tô Đại Lận phía sau lưng cậu là cái dạng gì, cậu thế nào cũng phải bức điên cô ấy lên mới biết được chính mình ích kỷ đến cỡ nào, còn cô ấy lại thống khổ đến cỡ nào!
Bởi vậy anh xác định quan tâm nhúng tay vào chuyện này, quyết định xem Tô Đại Lận là em gái, đem tiểu Trạch Khiêm làm con nuôi của mình, cùng trở thành người một nhà với ba anh em bọn họ!
"Ra bờ biển ngồi đi, ở đó có rừng có biển, tầm nhìn cũng được." Anh quyết định thay Đại Lận, lái xe chạy về hướng bờ biển, cũng nhìn chiếc xe đang đi theo phía sau. Đằng Duệ Triết đúng là giỏi thật, dám dùng xe công mà chính phủ cấp cho mình chạy theo lại đây, không cẩn thận thì ngày mai lại có chuyện xấu xôn xao dư luận!
Đại Lận đưa mắt nhìn về phương xa, nhìn thấy quán trà ở phía trước là một dãy phòng bằng gỗ sắp xếp liên tiếp nhau, trên hành lang còn đặt một chiếc bàn tròn với hai chiếc ghế, xây dựng cách điệu nằm sát ngay bờ biển, thật sự thích hợp cho việc uống trà đọc sách ngắm biển nơi đây.
Cô ôm bé con xuống xe, đội mũ lên cho con, ngồi ở bàn tròn nơi gần biển nhất. Mà dưới tấm ván gỗ, chính là sóng biển đang cọ rửa, giống hệt ngồi giữa đại dương, vô cùng thích thú.
Cô ôm con đến đây, nắm lấy hai tay của bé, để bé cùng mẹ ngắm biển, nghe tiếng sóng vỗ rì rào.
Kỳ lạ là, đôi mắt to tròn đen láy của con nhìn quanh, bàn tay nhỏ bé vung vung, cũng thích biển giống như mẹ vậy. Nó là con ngoan của mẹ, mẹ thích cái gì, nó liền thích cái đó, nó cũng muốn ôm Tiểu Tuyết Cầu ngồi trong lòng mẹ, cùng mẹ ngồi bên cửa sổ của du thuyền, chơi cùng cún con, đáng tiếc nó quá nhỏ, còn chưa đi được.
"Tiên sinh, thái thái, quán chúng tôi muốn cám ơn quý vị đã ghé qua nơi này, nên muốn tặng một cái lẩu kem uyên ương, xin mời dùng." Nhân viên phục vụ bưng đến một phần kem tinh tế, chỉ có một cái muỗng, xem cô và Cổ Ngạo là một cặp vợ chồng, cười nói: "Hôm nay cả nhà ba người đến nơi đây, thích hợp ăn loại kem này nhất, có ý nghĩa ngọt ngào như mật, cùng những điều tốt đẹp. Xin mời dùng."
Đối với điều này Đại Lận chỉ cười, không có giải thích gì, thản nhiên nhìn Cổ Ngạo ở phía đối diện.
Cổ Ngạo cười nhún vai, cũng không xem là chuyện gì nghiêm trọng, sau khi đôi mắt bình tĩnh nhìn thân thể của cô, cười ha ha, bỗng nhiên nói: "Chỉ có một cái muỗng, xem ra ngồi ở nơi này là muốn để "Vợ chồng" chúng ta mỗi người ăn một miếng, xúc tiến "Tình cảm vợ chồng". Cái quán này thật đúng là quá tốt, chúng ta cũng không ngại thử một lần. Nào, há miệng ra."
Thì ra cái bàn phía sau Đại Lận có một người ngồi, thân hình khôi ngô cao lớn mặc một bộ đồ vét lịch sự, khí chất cao quý ngút trời. Dưới mái tóc ngắn nhẹ nhàng khoan khoái là một đôi mắt hung ác nham hiểm, ngũ quan tuấn mỹ, ống quần tây tinh xảo bọc lấy hai chân dài có lực, gác lên nhau tạo thành một độ cong vương giả, giày da hàng hiệu, là một người đàn ông trưởng thành cương nghị cùng thân hình cường tráng, khí chất tinh thần tràn đầy, lại toát lên vẻ tức giận toàn thân, chính là đang lạnh lùng nhìn chằm chằm về bên này.
Hắn cũng đến đây uống trà, nhưng hắn là khách quý đến thăm nơi này khiến cho mọi người kinh động, các nữ nhân viên đều thét chói tai, tiến đến gọi hắn là ông chủ. Nguyên nhân là, tân thị trưởng của Cẩm thành đến nơi này uống trà, vừa không gọi đồ ăn thức uống, cũng không nói gì, chỉ ngồi yên một chỗ hóng gió, giống như đang đợi người.
---
Đằng Duệ Triết
Đương nhiên, Đằng Duệ Triết không phải đang đợi người, mà là ngồi một mình ở nơi này, đôi mắt nhọn âm trầm lạnh lẽo, hai bờ môi khêu gợi khẽ mím lại, có chút đăm chiêu nhìn chiếc bàn cách vách. Hắn tự nhiên biết được Cổ Ngạo đang diễn trò, cố ý chọc giận hắn, bởi vậy hắn muốn nhìn thấy Đại Lận đáp lại như thế nào với Cổ công tố viên này vừa không phải bạn cũng không phải người nhà!
Hắn rất tin tưởng đối với sự trung trinh của Đại Lận, Đại Lận thương hắn, trong lòng đều có hắn, Cổ Ngạo tự biên tự diễn như vậy, trong mắt hắn, giống như một tên trẻ trâu vậy, tự cho mình là đúng!
Núi không có hổ, khỉ liền xưng xương, không thể cười được sao?!
Hắn cười cợt chế nhạo nhìn chăm chú về bên này, quả nhiên phát hiện Đại Lận không phối hợp há miệng ra để Cổ Ngạo đút kem, xấu hổ xoay bả đầu qua một bên, nói hiện tại cơ thể không tốt, không thể ăn đồ lạnh. Nhưng cô lại để Cổ Ngạo ôm con, để tiểu Trạch Khiêm thân thiết với Cổ Ngạo, dịu dàng nói chuyện cùng con, giới thiệu đây là chú Cổ Ngạo.
Tuy rằng tiểu bảo bảo chưa thể bắt tay, nhưng nghe giọng nói của mẹ, liền dùng bàn tay nhỏ bé chào hỏi cùng chú, giật giật, một đôi mắt to với ánh mắt trong sáng vẫn luôn nhìn hai người lớn trước mặt, cái miệng mấp máy. Người này sẽ không phải là ba dượng của con, muốn chào hỏi trước chứ~
Sau đó, bỉm tã của bé con đầy nướƈ ŧıểυ, hai người ôm bé con đến buồng vệ sinh thay tã, Đại Lận giúp cu cậu cởϊ qυầи áo, Cổ Ngạo thì ở bên cạnh giúp thay bỉm, thời điểm khi hai người cùng ngẩng đầu, kết quả là hai cái trán cụng vào nhau, thế này mới phát hiện hai người dựa vào nhau thật gần, thiếu chút nữa mặt chạm mặt.
Cái trán Đại Lận bị cụng đau cũng không biết là có cái gì, cúi đầu tiếp tục mặc quần áo cho con, Cổ Ngạo thì ngược lại, sờ sờ cái trán của mình, nghĩ nghĩ, trên khuôn mặt tuấn tú đột nhiên có chút ngượng ngùng.
Vừa rồi anh cũng không có diễn trò, mà là nhìn thấy bộ dạng bé con đặt nằm trên bồn rửa tay thay tã thật đáng yêu, cánh tay, cánh chân, bàn tay, bàn chân đều là nho nhỏ, hoàn toàn là một phiên bản thu nhỏ của Đằng Duệ Triết, đúng là hổ phụ sinh hổ tử, sau đó lại đặt sự chú ý vào bàn tay nhỏ bé của Tô Đại Lận, cảm thấy cũng có chút ý tứ. Sao mà bộ dáng chăm sóc con của Tô Đại Lận có chút bận rộn không suôn sẻ như vậy? Con khóc ré, cô liền nóng nảy, không bình tĩnh được chút nào, ôm không được, mà thả cũng không xong, thời điểm khuôn mặt xinh đẹp của cô đối mặt với cảnh con khóc quấy, vẫn lộ ra một ít tính tình trẻ con, gấp đến mức xoay quanh, xem con là quan trọng vô cùng không có gì sánh được.
Vì thế anh cầm bịch tã lại đây, giúp cô đổi, kết quả dưới tình thế cấp bách, hai người không hề chú ý khoảng cách, lập tức đụng vào nhau, bị cụng trán vào nhau khiến trái tim của anh đập loạn xạ.
Anh nhớ rằng có phải trước kia Tô Đại Lận cũng từng đụng phải anh một lần như vậy hay không? Một lần đó là cô bị A Bân bán bữa sáng bỏ thuốc kíƈɦ ɖụƈ, chạy đến nhà anh, giống một con thỏ nhỏ mềm yếu nằm úp sấp trên ghế, cùng Đằng Duệ Triết đuổi theo đến tận nơi, hai người mây mưa một trận thiếu chút nữa phá hư phòng tắm ở lầu một.
Ôi, quả nhiên là không thể đụng nhau được, cảm giác cứ là lạ thế nào ấy. Anh sờ sờ trái tim của mình, không nói gì chỉ nhìn trời.
Nhưng khi anh ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một đôi mắt nhảy đầy lửa giận, anh lại cảm thấy phải nên đụng vào nhau. Bởi vì giờ phút này Đằng Duệ Triết đang đứng ở cửa toilet, phía sau còn mang theo hai người vệ sĩ, tuy rằng không có giận dữ gì, sự bình bĩnh che kín khuôn mặt tuấn mỹ, nhưng trong con ngươi âm u đó, rõ ràng đang cuốn theo một ngọn lửa giận!
---
[Editor: Cuối cùng thì ngọn nguồn sự việc về vụ án phóng hoả của Tô Đại Lận cũng đã được hé mở, nhưng liệu rằng đó đã là tất cả hay chưa? Các bạn hãy đón đọc những chương tiếp theo để biết được ẩn tình đằng sau chuyện này nhé!]
Danh Sách Chương: