Mục lục
Lỗ Ái (Bắt Yêu)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Shyn

Tiêu Tử nhẹ nhàng mang đôi ủng vào cho cô, trong lòng dâng lên một mớ cảm xúc hỗn độn thương tiếc nồng đậm, gần như tràn ra ngực khiến anh suýt đem tất cả cảm xúc bao năm qua ra thổ lộ, cầu xin cô gả cho anh. Nhưng anh chỉ có thể yếu ớt xoa xoa má cô, mềm nhẹ nói: “Đại Lận, em còn có anh, anh sẽ luôn ở cạnh em.”

Đại Lận không hề phòng bị với anh nữa, nên mới cùng anh tâm sự chuyện ‘Ăn nhờ ở đậu’, giải quyết nỗi cơ khổ trong lòng, tìm một chốn an ủi. Cô thật sự rất mong manh, nếu anh nói đến chuyện đương hẳn là quá sớm, lỡ như làm cho cô sợ hãi, bỏ chạy mất thì anh phải làm sao?

Cho nên bọn họ cần thời gian để thấu hiểu, lấy được sự tôn trọng và tín nhiệm của đối phương. (mưa dầm thấm lâu đây mà! :3)

Đại Lận dựa vào vai anh nghỉ ngơi một lúc, không nói gì thêm nữa, đứng dậy đi về phía biệt thự nhỏ. Tiêu Tử đi theo sau cô, anh muốn đêm nay ở lại chăm sóc Đại Lận, giúp cô dọn dẹp phòng ốc, sửa lại cửa sổ để kiên cố lại, phòng ngừa trộm cướp và bò sát, côn trùng lẻn vào nhà. Đợi đến sáng mua giường đệm mới về, kêu bảo vệ phun thuốc diệt cỏ để thoáng mát sân.

Phòng đã ba năm không có người ở, một cô gái nhỏ đơn độc ở đây, nhất định rất nguy hiểm. Cho nên sáng mai anh còn phải tìm quản gia và người bảo hộ đến, thuê cả bảo mẫu để chăm sóc Đại Lận.

Anh không thể yên tâm rời mắt khỏi Đại Lận, thật sự lo lắng Đại Lận không chịu nổi mẹ của Tiểu Hàm nhưng không hé răng oán than nửa lời, đem bao nhiêu ủy khuất nuốt vào bụng.

Hai người xoay người đi vào nhà, ngoài sân đột nhiên truyền đến tiếng động cơ xe, trước cửa nhà cô, tiếng nói nũng nịu của Tiểu Hàm vang lên,“Đại Lận, thì ra cô ở đây, cuối cùng cũng tìm được cô !” Tiểu Hàm mặc lễ phục màu trắng, yểu điệu bước ra khỏi xe, mái tóc đen dài như tác nước được kẹp một chiếc nơ bướm, trông như tiểu công chúa theo vương tử bước xuống xe.

Cô thật sự rất vui khi nhìn thấy Đại Lận, mở cửa xe ra liền chạy một mạch vào trong, giày mày trắng dẫm nát cỏ dại, váy trắng tinh lướt qua cỏ dại dưới chân, giống như một tinh linh khiêu vũ dưới ánh trăng. Phía sau là một bóng dáng cao lớn anh tuấn, trìu mến nhìn bóng dáng cô, trên môi mỉm cười.

Nhưng Trâu Tiểu Hàm chạy vài bước, đột nhiên phát hiện có một con rắn nhỏ chui qua giữa giày cao gót của cô, sợ tới mới hét lên một tiếng, nhảy vào lòng Duệ Triết sợ hãi,“Anh Duệ Triết, có rắn!”

Cô toàn thân run rẫy nhào vào lòng Duệ Triết, bị dọa đến phát khóc, đôi mắt to hoảng sợ nhìn chằm chằm bụi cỏ dưới chân, đi cũng không được, trốn cũng không xong, chỉ đừng một chỗ, quả nhiên là sợ hãi.

Đằng Duệ Triết nhẹ nhàng ôm tiểu thiên sứ, ánh mắt mang ý cười, khóe môi nhếch lên, liếc mắt nhìn chân Tiểu Hàm, không chần chừ mang cô đến trước mặt Đại Lận, thản nhiên quét qua một lần, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn, lạnh nhạt nói: “Tôi nghĩ chỗ này nên dọn sạch cỏ mới có thể ở. Nghe nói hôm nay cô dọn ra khỏi Trâu gia, cả đêm cũng chẳng gọi về một cú điện thoại, Tiểu Hàm lo lắng muốn đi tìm cô.” (Tiểu Hàm tốt bụng nha : "">)

Mi tâm Đại Lận khẽ giãn ra, ánh mắt buông xuống, nhẹ nhàng nói: “Nhà của tôi vẫn còn, đương nhiên tôi phải ở đây, không thể làm phiền Trâu gia. Ngài Đằng, cám ơn anh đã giúp tôi chuộc nhà lại.”

Đằng Duệ Triết nghe hai chữ ‘Ngài Đằng’, khẽ giật mình, mày kiếm đen tuyền như nhíu lại, ánh mắt chớp động nhìn Tiêu Tử có chút đăm chiêu. Tiêu Tử cũng theo dõi anh, ánh mắt sắc lạnh như băng, lộ rõ địch ý.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK