Nhà họ Trâu, trong phòng khách, Đằng Duệ Triết ngồi đối mặt với bí thư Trâu, cả hai đều không nói gì, cũng không lộ ra bản mặt gì.
Phu nhân bí thư biết ý đành lui xuống, vào phòng bếp giúp người làm cắt hoa quả.
"Đem đĩa hoa quả tiểu thư cắt mang qua cho Đằng thiếu gia đi, đó là đĩa đẹp nhất." Bà phân phó người làm xong, đi đến bên cạnh con gái, lo lắng hỏi: "Duệ Triết vẫn chưa nói cho con biết mấy ngày qua cậu ta đi đâu hả?"
"Ra nước ngoài thôi mẹ, chi nhánh bên kia cũng vội mà." Trâu Tiểu Hàm tiếp tục cúi đầu bày đĩa trái cây, ngón tay mảnh khảnh non mềm như lá hành, cũng là một đoạn phong cảnh mê người.
"Nhưng mà mẹ lại nghe có người nói cậu ta mang một người phụ nữ đến bệnh viện." Phu nhân bí thư giữ chặt lấy cổ tay con gái, muốn con bé đừng cắm đầu vào mấy thứ vô bổ kia nữa, cực kỳ không vui nói: "Cậu ta ra nước ngoài, vì sao không gọi cho nhà chúng ta lấy một cuộc điện thoại? Thông báo một tiếng cũng không tốn của cậu ta bao nhiêu thời gian! Cậu ta hoàn toàn không để nhà họ Trâu chúng ta vào mắt mà!"
"Mẹ, ý của anh ấy là không muốn kết hôn, mẹ không nhìn ra sao?" Tiểu Hàm nhíu mày, lấy bao tay nhỏ xuống, bảo đám người làm ra ngoài, nhìn mẹ mình nói: "Bây giờ con sẽ yêu cầu anh ấy, nếu anh ấy chịu mang con ra ngoài ăn cơm mua quần áo, chứng tỏ ánh ấy đã hồi tâm chuyển ý rồi. Chúng ta đừng bức anh Duệ Triết nữa, nhất định là mấy ngày hôm trước anh ấy bị chuyện gì đó ngăn cản, không có cách nào nói cho chúng ta biết. Nhưng hiện tại, thái độ của anh ấy đối với con rõ ràng đã tốt hơn, mẹ không nhận thấy sao? Nhất định là anh ấy đã giải quyết xong những chuyện còn vướng bận trong lòng, cho nên chuyện này có thể tha thứ cho anh ấy."
"Được, chuyện này ba con không đề cập tới, mẹ cũng sẽ không nhắc đến. Nhưng mẹ nghe dì con nói, lúc các con ở Bắc Kinh, cậu ta cũng không cho con chọn dây chuyền, mà con cũng tự chọn một cái đơn giản nhất. Con gái ngoan, con về sau không cần làm như vậy, con gả đi không phải đi chịu khổ, mà là đi hưởng phúc. Nhất định phải quản được ví tiền của cậu ta!" Phu nhân bí thư dặn dò.
Tiểu Hàm gật gật đầu: "Mẹ, chờ đến ngày anh ấy yêu con, anh ấy sẽ quý trọng con. Lúc đó, mới là thời điểm con hạnh phúc nhất. Mục đích con gả cho anh ấy không phải vì tiền."
Phu nhân bí thư nghe con gái nói vậy, liền lắc đầu nói lời sâu xa: "Con gái ngốc, thanh xuân của con gái có hạn, nhưng tiền và quyền lại 'thủ chi bất tận'. Nhất định phải gả cho người có quyền có thế, mặc kệ hắn ta có yêu con hay không, những cám dỗ dụ hoặc bên cạnh hắn sẽ không bao giờ hết. Đằng Duệ Triết này là đứa con rể mẹ vừa lòng nhất, nhưng trái tim cậu ta lại không đặt trên người con, Trâu gia chúng ta đều nhìn ra được. Con ấy à, một khi cậu ta đồng ý đính hôn, phải lập tức nắm bắt lấy, biết không?"
"Con biết rồi, mẹ." Trâu Tiểu Hàm nhu thuận gật đầu.
Phòng khách lớn nhà họ Trâu, bí thư Trâu thiết đãi Đằng Duệ Triết uống trà, bản thân ông tự mình pha trà, châm trà, đặc biệt xem trọng, sau đó hỏi anh có ý định tranh cử chiếc ghế thị trưởng không.
Đằng Duệ Triết đến gặp bí thư, một chữ cũng không đề cập đến chuyện trì hoãn đính hôn, mày kiếm khí phách giương lên, bên môi mang theo ý cười lạnh, đặt tách trà xuống: "Duệ Triết tài hèn học ít, chỉ có thể lăn lộn trên thương trường kiếm cơm, theo đuổi sự nghiệp chính trị thực sự là tham vọng quá cao. Cảm ơn ý tốt của bí thư!"
"Đã qua 3 năm, chỉ còn một năm nữa là đến nhiệm kỳ mới của thị trưởng." Bí thư tiếp tục cao giọng nói, mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều điềm tĩnh trầm ổn, "Nếu Duệ Triết có ý tranh cử, chúng ta vẫn còn một năm để chuẩn bị, mượn sức các nghị sĩ." Duệ Triết, kỳ thực cháu ngồi lên vị trí kia không khó, mấu chốt chỉ là cháu có muốn hay không thôi. Bác nghe nói người bên Tiêu gia cũng rất có hứng thú với vị trí này."
Duệ Triết nghe vậy thì nhếch môi cười, "Là chú Tiêu có hứng thú? Hay là Tiêu thiếu gia có hứng thú?"
"Tiểu Tử và ta đã làm việc nhiều năm bên cạnh thị trưởng Tô, mọi chuyện cũng tương đối rõ ràng, chỉ đạo các ban ngành cũng tương đối có kinh nghiệm. Nhưng nếu chỉ dựa vào nó cùng thực lực của Tiêu gia, e rằng vẫn có chút khó khăn. Tiêu gia hiện giờ không có thế lực thông gia tương trợ, hơn nữa xuất thân của con dâu cũng mang đến ít nhiều ảnh hưởng, rất nhiều nghị sĩ sẽ không đồng ý đứng cùng chiến tuyến với Tiêu gia."
"Hơn nữa, vụ án của nhà họ Tô, cũng rất dễ bị đối thủ của Tiêu gia đào ra, trả đũa Tiêu thủ trưởng. Duệ Triết, quan trường như chiến trường a..." Trâu bí thư nói đến cuối cùng lại thở dài một tiếng, "Hiện tại, người có quyền có thế nhất chính là chính-thương*, người trong quan trường đóng vai ác, lại có thêm thương nhân che giấu tung túc, quan thanh liêm khó mà làm." (* Ý chỉ thương nhân làm quan)
Duệ Triết nghe được một tiếng 'Chính thương' này, nhếch môi nở nụ cười, là cười lạnh.
Ở Trâu gia cơm nước xong, Đằng Duệ Triết cùng Trâu Tiểu Hàm rời khỏi nhà.
Trâu gia đối với chuyện hôn sự bị hoãn một chữ cũng không nói, trong bữa cơm lúc nói chuyện, cũng uyển chuyển nói rõ,thông cảm cho anh phải xử lý công việc khẩn cấp ở nước ngoài, công việc là quan trọng, ngày đính hôn, chỉ có thể lùi lại. Chỉ cần kết hôn không như vậy, tất cả đều dễ bàn.
Đằng Duệ Triết cũng không nói gì, cơm nước xong, cùng Trâu bí thư nói chuyện một hai câu rồi rời đi.
Trâu Tiểu Hàm ngồi trên xe anh, hỏi hôm nay có đến công ty nữa không. Nếu đi, cô sẽ đi cùng anh. Nếu không, bọn họ sẽ cùng nhau trải qua đêm Thất Tich này.
Duệ Triết yên lặng lái xa, nghe Trâu Tiểu Hàm nói, mày kiếm cau chặt.
Có lẽ Trâu Tiểu Hàm thích hợp để lấy làm vợ, ít nhất trước mắt anh vẫn không chán ghét cô.
"Hôm nay không có việc gì, anh định trở về nhà riêng nghỉ ngơi." Anh nhíu mày lạnh nhạt nói, khóe môi hơi mím, cho xe chạy về phía khu nhà ở của mình. Trước mắt anh sẽ không về Đằng gia, công ty có vài thứ, anh cũng là để Torn chạy qua, không muốn 'giao chiến' chính diện với ba anh!
Mấy ngày nay, gia đình bác Hai đều đã bay tới Bắc Kinh, dì Ba thì ở HongKong, người thân mỗi người một nơi, ông nội và đại gia đình nhà họ Đằng đều đang ở tại Đằng gia, chuẩn bị tham gia lễ đính hôn của anh. Anh đối với thể diện của bản thân đều không quan trọng, chú yếu là không thể làm mất mặt ông nội được!
Ông nội đối với chuyện này, dường như đã lựa chọn không lên tiếng.
Tiểu Hàm thấy anh muốn đưa cô đến nhà riêng của mình thì hai má nóng bừng lên, quay mặt lặng lẽ đánh giá anh.
Xem gia anh là muốn dẫn cô đến nhà riêng để cùng trải qua đêm Thất Tịch, tuy không thể hẹn hò, nhưng ở cùng một chỗ với anh ở đó cũng tốt rồi.
Có lẽ anh cần thả lỏng mình một chút, cô có thể xoa bóp cho anh, làm thức ăn ngon, nghe nhạc nhẹ, sau đó hai người cùng nhau ăn cơm....
Cô cong môi cười rộ lên, trong lòng tràn ngập khát khao.
Đằng Duệ Triết chỉ lẳng lặng lái xe.
Xe chạy như bay trên đường phố tràn ngập hoa hồng, sắc đỏ nơi nơi, Tiểu Hàm quay đầu nhìn, hi vọng biết mấy Duệ Triết có thể mua cho cô một bó như vậy a! (*Thất Tịch là ngày lễ tình nhân của TQ, thế nên ms có đầy hoa nha)
Nhưng Duệ Triết căn bản không tỏ vẻ gì, một bên lái xe một bên nghe điện thoại, hai mắt nhìn chăm chú về phía trước, dùng một tay lái xe.
Xe chạy đến một ngã tư đường, gặp đèn đỏ, có vậy Duệ Triết mới dừng xe, lẳng lặng nhìn phía trước.
Tiểu Hàm có hơi thất vọng trong lòng, hâm mộ nhìn các cô gái đang ôm hoa hồng bên ngoài cửa sổ.
Từ nhỏ đên lớn, cô cũng nhận được không ít hoa cùng lễ vật, nhưng cô chưa từng nhận được hoa hồng của người đàn ông cô yêu.
Nếu Duệ Triết có thể tặng cô một bó hoa hồng, cô sẽ cao hứng đến mức không ngủ được, mỗi ngày nâng bó hoa hồng đó mà nhìn ngắm qua ngày!
Nhưng mà, đến khi nào thì Duệ Triết mới có thể yêu cô đây?