Trâu Tiểu Hàm
Mẹ chồng lo lắng chuyện gì đâu? Mẹ chồng đang lo lắng chuyện lúc trước sẽ bị phát giác, khiến cho lương tâm của bà bất an, cả đời đều không yên ổn được. Mà nếu những chuyện cần làm đã làm rồi, vì sao còn nói sai lầm chứ?
Những lời này vào bảy tháng trước, khiến cho cô nghe được rất là không thoải mái!
Bởi vị ngụ ý của nó, chính là mẹ chồng đang hối hận sau khi không chịu chấp nhận Đại Lận từ ban đầu, cảm thấy đã làm sai, chắc là nên cưới họ Tô, mà không nên cưới Trâu Tiểu Hàm cô đây! Mà cô lúc ấy vừa mới được cưới vào cửa, mẹ chồng lại còn nói ra những lời này!
"Mẹ, con gọi cho mẹ ly nước trái cây, để cổ họng mềm lại chút." Trong lòng Trâu Tiểu Hàm mặc dù có chút nghẹn, nhưng vẫn giữ nụ cười mỉm nhàn nhã như trước, nhẹ nhàng đỡ mẹ chồng ngồi xuống tầng hai của khu trung tâm thương mại, gọi hai ly nước trái cây, quay đầu lẳng lặng nhìn người đến người đi dưới lầu một.
Giờ phút này, cô gái mặc quần áo như đồng phục sinh viên đang chạy xuống lầu một, tóc đuôi ngựa khẽ lay động, nhẹ nhàng đi đến trước cửa trung tâm thương mại lấy xe đạp điện, đội mũ bảo hiểm, lái xe rời đi.
"Mẹ, cô ấy chỉ là mặc quần áo giống Đại Lận mà thôi, người đó không phải là Đại Lận, mẹ đừng suy nghĩ nhiều." Cô ôn nhu trấn an mẹ chồng ngồi đối diện, cười cười, "Còn nữa, Đằng gia chúng ta cũng không có quan hệ gì với Đại Lận cả, cho dù ở trên đường nhìn thấy cô ấy cũng không có chuyện gì, lên tiếng gọi chào hỏi là được rồi."
"Tiểu Hàm, sau này đừng nhắc cái tên này nữa." Hàng lông mày của Đằng mẫu không cử động gì, uống ngụm nước trái cây để tâm mình tạm thời an thần lại, im lặng nhìn con dâu phía đối diện: "Duệ Triết sẽ từ từ quên mất Đại Lận, con nên thêm chút kiên nhẫn, tranh thủ để tâm của Duệ Triết quay lại trên người mình. Lòng người cũng không phải sỏi đá, một ngày nào đó cũng sẽ bị rung động, con đừng có suy nghĩ nhiều."
"Mẹ, không phải con đang cố gắng sao?" Trâu Tiểu Hàm nhẹ nhàng đặt tay lên bàn tay của Đằng mẫu mà nắm giữ, đôi mắt to xinh đẹp lóe ra ánh sáng kiên định, "Con vẫn luôn yêu Duệ Triết, thật lâu trước kia đã yêu rồi. Bây giờ con làm vợ của anh ấy, càng không thể gây cản trở anh ấy được. Con tin tưởng Đại Lận ở suối vàng cũng hiểu, cũng là hi vọng Duệ Triết có được hạnh phúc. Bởi vậy mẹ à, người nhất định phải đứng về phía con."
---
Dĩnh Nhi
Bảy tháng trôi qua, tất cả các trường đại học đang bận rộn chấm thi một tháng kể từ khi kỳ thi cuối học kỳ kết thúc.
Trước tòa nhà dạy học của trường đại học danh giá nhất Cẩm thành - Đại học Cẩm Thành, sinh viên đang vây quanh bảng thông báo kết quả cuộc thi sau khi kết thúc kỳ kiểm tra cùng thông báo nghỉ hè, chỉ còn một hai ngày nữa thôi sẽ bắt đầu kỳ nghỉ hè, trong lòng mỗi người sinh viên đều đang sôi nổi tuôn trào, sớm đã thu xếp hành lý ổn thỏa, chuẩn bị ra bên ngoài đi du lịch hoặc đi thực tập, rời trường đại học một hai tháng.
Cô gái chạy xe đạp điện cũng đang đứng trong đám người, đôi mắt to nhanh chóng chớp chớp, liếc mắt nhìn thời gian thông báo trên bảng tin, một lần nữa lại leo lên xe đạp điện hướng về phía ký túc xá dành cho giảng viên của trường.
Đại học Cẩm Thành là một trường đại học danh giá, có sông suối có cây cổ thụ, kiến trúc hiện đại lại tươi mát, khu vực giảng đường đại học chiếm cả một sườn núi lớn, mang một hơi thở truyền thống dạy và học lâu năm, trường học còn cố ý thiết kế một nơi ở cho các vị giáo sư vô cùng hiện đại thoải mái, liếc mắt nhìn lại một cái, bức tường màu hồng bên dòng nước biếc, chính là một khu ký túc xá cao cấp theo kiến trúc mới.
Cô gái cùng người bạn của mình đúng là thuê phòng ở trong này, ba phòng ngủ một phòng khách, nội thất gia dụng đồ điện đều đầy đủ.
Lúc này cô gái đang ở siêu thị dưới lầu mua đồ ăn, xách mấy túi đồ ăn to đùng đứng trong thang máy đi lên tầng bảy, trực tiếp ấn chuông cửa của nhà mình: "Dĩnh Nhi, tớ là Mẫn Mẫn, mở cửa cho tớ với! Tớ đã về rồi!"
Rất nhanh, cánh cửa lớn liền mở ra, một cô gái tóc dài, đeo một cái kính dày với gọng kính màu đen, cô gái có ngoại hình bình thường này xuất hiện ở cửa, tiếp nhận mấy túi đồ ăn từ người bạn của mình, cũng lấy giúp dép lê cho cô ấy.
Cô gái tên là Dĩnh Nhi thoạt nhìn có chút béo, mặc một bộ váy ở nhà, lộ ra một đôi chân trắng mịn, nhưng rõ ràng giống như bị bệnh phù chân, mang dép lê xoay người rót nước cho Mẫn Mẫn.
"Mau, đồ ăn!" Mẫn Mẫn uống một ly nước lạnh, cuối cùng cũng giải được cơn khát, ngón tay chỉ về đống đồ ăn mới mua, thở gấp mệt muốn chết, "Đồ ăn của tớ...... Thu hoạch đồ ăn, đồ ăn của tớ đều bị người ta trộm sạch ...... A, vừa rồi nếu không chờ thang máy lâu thì tốt biết bao......"
Dĩnh Nhi tay chân lưu loát nhanh nhẹn đem đồ ăn mới mua bỏ vào tủ lạnh, sau khi nghe được câu nói kia, không nói gì chỉ trợn mắt một cái, đóng cửa tủ lạnh lại, trực tiếp chỉ vào thư phòng.
Mẫn Mẫn cột tóc đuôi ngựa chạy như bay vào thư phòng, trực tiếp ngồi vào máy tính của Dĩnh Nhi, đăng nhập vào nông trại vui vẻ, thu hoạch đồ ăn, trộm đồ ăn, không ngừng vui vẻ mà chơi trò chơi dù đã bị quá hạn thời gian thu hoạch.
Dĩnh Nhi thì đang ở bên cạnh xem quần áo mới, lấy bộ váy thoải mái rộng thùng thình mới được mua ướm thử lên người, cơ bản vừa lòng, lấy ra đem đi giặt.
Sau khi giặt xong, lại mở tủ lạnh lấy tôm, thịt và rau dưa, ở phòng bếp chế biến một lúc, hơn mười phút sau đã nấu xong ba dĩa thức ăn cùng một tô canh, hương thơm ngào ngạt dọn lên bàn.
Sau đó lại gõ cửa để Mẫn Mẫn ra ăn cơm, còn mình thì thay quần áo, cầm lấy túi đi ra ngoài.
Mục đích của cô là đi bệnh viện thành phố, nhưng vừa mới bước đến trước cửa bệnh viện, dưới cái nắng chói chang của mùa hè, một chiếc xe màu đen bỗng nhiên chạy qua trước mặt cô. Chiếc xe nhấn còi một tiếng, khiến cho cô dừng bước chân lại, quay đầu nhìn người trong xe. Sau đó, đi về hướng bên này.
"Dĩnh Nhi, em đem những lời tôi nói từ tai này lọt qua tai kia." Người đàn ông ở trong xe nhìn thẳng về phía trước, thanh âm rất lạnh, "Trở về đi, lần sau đừng có để tôi lại thấy một mình em đi đến bệnh viện. Mấy ngày nay tập trung cho cuộc thi rồi, giờ nghỉ hè rồi thì lo ở nhà mà nghỉ ngơi."
Dứt lời, không nói thêm một câu nào nữa, ra hiệu cho tài xế lái xe, tiếp tục đi về phía trước.
Dĩnh Nhi đứng ở một bên, không tiếp tục đi lên bậc thang trước cửa bệnh viện nữa, nhìn, xoay người đi trở về khoảng sân của bệnh viện, dắt chiếc xe đạp điện của mình.
Mà ở phía sau, Đằng mẫu đang than phiền đau đầu, quyết định trước khi trở về nhà, tiện đường tạt qua bệnh viện lấy một chút thuốc, vì thế Trâu Tiểu Hàm nói tài xế lái xe chạy đến bệnh viện này, vừa hạ cửa kính xe ô tô, vừa dặn dò tài xế: "Hình như bên trong không còn vị trí đỗ xe, để tôi và mẹ xuống xe ở chỗ này đi, anh ở bên ngoài chờ vậy."
Khi nói chuyện thì người cũng đã muốn bước xuống xe rồi, tài xế tính đỡ Đằng mẫu xuống dưới, trực tiếp chắn lại trước vị trí dành cho xe điện.
Mà Dĩnh Nhi đang dắt xe, không chú ý có người trực tiếp dừng xe ngay phía sau cô, dắt xe đạp điện lui về phía sau một cái, trực tiếp đụng phải Trâu Tiểu Hàm đang đứng ở đó.
"Sao lại thế này?!" Trâu Tiểu Hàm phát ra một tiếng kêu to, thân thể bị xe đạp điện đụng phải nên nghiêng người một chút, tay đỡ lên cánh cửa xe ô tô quay đầu lại thở hồng hộc: "Tiểu thư, cô đụng vào người tôi rồi! Trước khi dắt xe ra phải xem đường chứ, không hiểu quy tắc giao thông sao?"
Thì ra là một cô gái bị cận nặng, thân hình béo phì đến quái dị, khó trách vụng tay vụng chân, khiến người ta bực mình!
Nhìn cái bản mặt bình thường không có gì đặc sắc này, thêm cặp mắt kính to dày trên sóng mũi, quả thực phá hỏng cả mái tóc dài đen mượt như suối kia! Cô nói xem cô người không ra người, ngợm không ra ngợm, học theo tôi dưỡng tóc dài thẳng để làm gì, rồi ở trên đường không có quan sát xe cộ! Cô cho rằng mình là thiên kim tiểu thư được chiều chuộng, đi ra ngoài đều có tài xế đưa đón, tóc thì có nhà thiết kế riêng chăm sóc nuôi dưỡng, dáng vẻ nghiêng nước nghiêng thành, đi đến đâu đều có người hầu kẻ hạ đến đó sao? Vậy còn chạy xe đạp điện làm gì chứ!
Tiểu Hàm càng nghĩ càng bực bội trong người, chỉ nhìn ánh mắt sau cặp mắt kính kia thôi cũng đã thấy phát hỏa!
Người quái dị như cô có biết vừa rồi cái va chạm kia của cô, thiếu chút nữa đụng phải báu vật đầy tâm huyết của tôi không hả! Nếu tôi mà bị ngã trên mặt đất, bụng xảy ra chuyện gì, cô có đền bù được không?
Thật đúng là kỳ quái, người con gái xấu xí tôi gặp cũng không ít, dựa vào mái tóc để gây chú ý người khác cùng ánh mắt của người xấu xí như cô, tôi đây lại gặp hai lần trong cùng một ngày, mỗi lần đều cười cho qua, không đáng để nhắc đến! Nhưng người xấu xí như cô cứ cố tình đứng trước mặt tôi thế này, khiến cho tôi giống như ăn phải thuốc nổ, chỉ nhìn một cái thôi cũng muốn bốc hỏa rồi!
Chẳng lẽ thật sự cái va chạm kia đâm phải Tiểu Hàm, khiến cô hồn xiêu phách lạc, bởi vậy tính tình thật khó chịu hay sao? Nhìn người con gái thô tục trước mặt kia, thêm cái bụng phì phì, cô cho rằng tốt nhất đừng nên đi ra ngoài dọa người khác!
Dĩnh Nhi thì lạnh lùng nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt mình, không nói gì, chỉ dùng ánh mắt chất vấn cô ấy khi nào thì nhường đường!
Ai đúng ai sai, không phải quá rõ ràng sao! Ai cho phép cô dừng xe trước đường dành riêng cho xe đạp? Thân phận Đằng thiếu nãi nãi thì thật cao quý sao? Thiếu nãi nãi thì có thể dừng xe lung tung trên đường sao?!
"Tiểu Hàm, là do chúng ta không nên dừng xe ở đây, cản trở vị tiểu thư này, lên xe đi." Đằng mẫu ở trong xe nói giọng ôn nhu, tự biết đuối lý nên nhìn Dĩnh Nhi nở nụ cười áy náy một chút, ý bảo con dâu lên xe đi, cũng lo lắng hỏi: "Có phải bị đụng vào rồi hay sao?"
"Mẹ, nếu không phải bị cô ta đâm cho đau, sao con lại có thể bực bội như vậy được." Thấy mẹ chồng lên tiếng giải thích, Trâu Tiểu Hàm cũng không thể bộc lộ tính xấu của mình, cuối cùng đành trừng mắt liếc nhìn Dĩnh Nhi một cái, nghiêng người ngồi trở lại xe.
Sau khi ngồi trở lại xe, cô liền nói sẳng giọng: "Nếu lúc nãy cô ta va chạm mạnh thêm một chút, có khả năng mẹ không ôm cháu nội được đấy. Mẹ, mẹ cũng thật là, rõ ràng là cô ta đụng phải con trước, vậy mà mẹ lại lên tiếng giải thích với cô ta."
"Tiểu Hàm, là do chúng ta không đúng trước, không nên tiếp tục dây dưa, không xảy ra chuyện gì là tốt rồi." Đằng mẫu dịu dàng vỗ vỗ lưng của cô, để cô không cần đem chuyện này làm ầm ĩ lên, cũng dặn dò tài xế ở phía trước: "Mua chút gì đó để an ủi vị tiểu thư ở bên ngoài, nói là do chúng ta không đúng trước."
"Phu nhân, tôi đi làm ngay."
Tài xế chậm rãi lái xe ra khỏi nơi này, dừng xe vào vị trí của xe ô tô, không hề cản trở các phương tiện khác, đang muốn xuống xe, cô gái tên là Dĩnh Nhi đã dắt xe đạp điện đi qua bên cạnh họ.
Cô vừa đi, vừa nghênh đón ánh mắt của Trâu Tiểu Hàm ở trong xe, bốn mắt nhìn nhau cùng Trâu Tiểu Hàm, liếc mắt nhìn một cái liền dời đi, đội mũ bảo hiểm ngồi lên xe đạp điện, bóng dáng dần dần nhập vào dòng xe cộ trên đường.
Trâu Tiểu Hàm thì nhìn chằm chằm vào Dĩnh Nhi, khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo đã khôi phục vẻ đoan trang nhàn tĩnh thường ngày, nhưng hàng lông mày càng nhăn lại càng chặt, nghĩ rằng thật là nhiều chuyện, có đáng phải tức giận vì một người con gái xấu xí chạy xe đạp điện ở trên đường không, giống như đạp phải phân chó, chính mình tự tìm rủi ro, tìm xui xẻo.
Đoán chừng là những ngày gần đây cô luôn trong tình trạng tinh thần khẩn trương quá mức, cho nên đối với một người vô tình đụng phải cô như vậy, lại khiến cho cô có phản ứng mạnh như thế. Bởi vì đối với loại va chạm ngẫu nhiên ngoài đường này mà nói thì không tính là gì cả, nhưng đối với riêng cô, sẽ khiến cô ngã sấp mặt sấp bụng, sau đó sẽ mất đi rất nhiều thứ.
Mà những thứ này, hàng ngàn hàng vạn lần cô không thể để mất được!
"Mẹ, mẹ nói đêm nay Duệ Triết có thể về nhà ăn cơm hay không?" Cô thu hồi ánh mắt đang nhìn ngoài cửa, rũ hàng lông mi nhìn xuống chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay áp út, đặt chiếc nhẫn kim cương dưới ánh nắng mặt trời, im lặng nhìn, vẻ mặt có chút cô đơn: "Đêm nay con định làm vài món đồ ăn ngon, chờ anh ấy trở về cùng nhau ăn."
"Để mẹ gọi điện nói nó trở về." Đằng mẫu có chút ưu thương, gượng gạo nở nụ cười một chút: "Nhưng mà chắc là nó sẽ không gấp gáp trở về khi nhận được điện thoại của mẹ đâu, bởi vì người mà nó thống hận nhất lúc này, là mẹ. Lúc trước là mẹ dẫm nát lòng tin của nó dưới lòng bàn chân mình, khiến cho nó bị chính người nhà của mình giăng bẫy kê đơn, trở thành tù binh. Đây là sự sỉ nhục đối với nó, cũng là nỗi đau vĩnh viễn khảm sâu trong đáy lòng của nó, nó sẽ hận mẹ cả đời."
"Vậy mẹ hối hận việc trước kia đã hẹn con đến đó sao, bức ép anh ấy xảy ra chuyện quan hệ với con sao?" Trâu Tiểu Hàm ngẩng đầu, có chút oan ức, "Thời điểm vừa mới bắt đầu, con thực sự sợ hãi, bởi vì cho dù như thế nào đi nữa, Duệ Triết cũng sẽ không bằng lòng gặp lại con......"
"Tiểu Hàm, không phải là mẹ hối hận." Đằng mẫu ngắt lời cô, ngoài nét áy náy trên mặt, còn có vẻ ưu sầu: "Mẹ cảm thấy nếu không có xảy ra chuyện kê đơn này, sau khi Duệ Triết và con kết hôn còn có thể đi cùng nhau gần hơn. Mà Đại Lận, mẹ từng khuyên nhủ cô bé đó lúc gọi điện nói chuyện, để cho cô ấy cẩn thận lo lắng một chút, rời đi càng sớm thì càng giảm bớt thương tổn, nhưng cô ấy không nghe...... Kết quả, lại có cục diện như ngày hôm nay. Tiểu Hàm, đi được đến ngày hôm nay đúng thật là ủy khuất cho con, nhưng mẹ vẫn tin tưởng như cũ, thời gian có thể khiến người ta quên đi tất cả, cũng có thể khiến cho người ta bắt đầu một đoạn tình cảm mới thêm lần nữa."
"Mẹ, chỉ cần có ràng buộc, Duệ Triết sẽ không rời đi quá xa." Trâu Tiểu Hàm lấy tay xoa xoa cái bụng của mình, nhẹ nhàng cười: "Rất nhanh thôi, chúng con sẽ có một gia đình đầy đủ."
---
Đằng Vi Trì
Tòa nhà Thánh Hoàng, nhà ăn ở tầng cao nhất.
Đằng Duệ Triết chạm mặt Đằng Vi Trì trước cửa thang máy, phía sau hai người là một nhóm người ăn mặc đàng hoàng chỉn chu, đều mặc bộ đồ vét lịch sự, toát lên vẻ thành đạt ổn trọng, đang từ thang máy đi ra.
Bọn họ vừa mới kết thúc đại hội cổ đông, đang cùng ông chủ của mình đến tầng cao nhất để ăn cơm, không nghĩ đến đây rồi cũng không thể buông tha, ở trong này lại gặp phải đối thủ, phút chốc dừng lại bước chân.
"Duệ Triết, anh cứ tưởng rằng chú sẽ khinh thường việc tiếp nhận Tập đoàn của gia tộc, không ngờ rằng ở trong cuộc họp đại hội cổ đông, chú lại hiển nhiên tiếp nhận." Đằng Vi Trì nhẹ nhàng cười, ánh mắt lại bắn ra một tia sáng lạnh mỏng manh, nhìn thẳng về người em họ phía trước mặt có ngoại hình tương đồng với mình, "Bây giờ mặc kệ là ở Bắc Kinh hay Cẩm thành, giới kinh doanh khách sạn này đều là thiên hạ của Đằng thị, chú đoán xem cuối cùng ai sẽ là thái tử gia?"
Mày kiếm của Đằng Duệ Triết khẽ nâng, đôi mắt ưng sâu thẳm lại lạnh lùng nhìn qua, nhìn chằm chằm con người nham hiểm ở trước mặt mình: "Hiện tại anh tự xưng mình là thái tử gia, có phải chứng minh rằng anh đang sợ hãi hay không? Bây giờ tôi tiếp nhận tập đoàn của gia tộc, anh sợ?"
Hắn nghiêng đầu cười lạnh lùng, đôi mắt tinh nhuệ lại liếc mắt quét lên khuôn mặt của Đằng Vi Trì, dẫn theo cấp dưới đi qua trước mặt anh ta, thân hình cao to kì vĩ không hề giảm sự hăng hái, lại có một chút trầm ổn cẩn thận hơn. Mà đi theo phía sau hắn, là Torn mặc một bộ đồ vét cùng cô thư ký mới, hai cô gái xinh đẹp giỏi giang theo phong cách Âu Mĩ, bộ váy ôm sát cơ thể tôn lên làn da trắng của mình, dĩ nhiên đã biến thân thành những cô gái xinh đẹp tài giỏi.
Mà phía sau nữa, còn lại là những người cấp dưới tinh anh, trung thành với hắn.
"Duệ Triết, chú nói ngược rồi. Trước mắt dưới tình hình này, không phải là anh sợ, mà là chú đang sợ." Khuôn mặt tuấn tú của Đằng Vi Trì vẫn giữ nụ cười như cũ, khóe môi nhẹ nhàng nhấc lên, đôi mắt tỏa ra ánh sáng thâm hiểm, thân hình cao to lại lộ ra vẻ tà ác, một vẻ nho nhã, lại có hai loại hơi thở dần dần hiện rõ, không một chút mâu thuẫn mà hòa vào một chỗ, "Chú phái người đi theo dõi anh, giám sát anh, không phải là vì sợ sao? Chuyện nửa năm trước rõ ràng chú đã chứng kiến, cả đời cũng không quên được dòng máu đỏ tươi chảy trên mảnh tuyết trắng đó, cùng với bộ dạng cuối cùng của người phụ nữ mà cậu âu yếm yêu thương nhất ở trong lòng mình. Chú phái người theo dõi anh, chính là muốn tìm kiếm một tia hy vọng xa vời, từ chỗ của anh mà tìm kiếm chút ít tin tức của một người vốn không hề tồn tại sự sống, tiếp tục lừa dối chính mình. A thế nào? Theo dõi anh lâu như vậy, đã có được thứ chú muốn chưa? Có muốn biết câu nói cuối cùng của cô ấy là gì hay không?"
Đằng Vi Trì cười đến bừa bãi.
Phía trước, đột nhiên có người dừng bước quay đầu lại, là Torn, cô mang giày cao gót, cầm theo chiếc túi xách đựng văn kiện, xoay người đi trở lại bên này, lớn tiếng cười nói: "Nghe ý tứ này của tân Đằng tổng, giống như là bị nghiện làm chó săn vậy, đã làm rồi còn muốn cao giọng sủa, đi khắp nơi mà khoe ra. Đằng thị này, hoàng đế già còn chưa ra điều kiện, thái tử gia chính quy cũng đã trở lại, còn người giống như thái giám đây thì vội vàng làm gì, chuyên môn đụng chạm vào nỗi đau của người khác nha! Tân Đằng tổng, đây không phải giống với tác phong của ngài, ngài cường điệu như vậy, làm sao có thể khiến cho Đằng lão gia coi trọng được, chẳng khác gì một con chó đều làm việc vì ông ta. Hơn nữa, mọi chuyện đã xong xuôi rồi thì phải làm thế nào đây, vẫn như cũ là một con chó thôi, gia nghiệp của Đằng lão gia vẫn là chuẩn bị truyền cho con ruột......"
Lời này vừa nói ra, toàn bộ không gian an tĩnh lại, mỗi một người ở đây đều mở to hai mắt, chờ xem người phụ nữ này dám đắc tội xúc phạm đến cấp trên sẽ chết như thế nào! Nơi đây là Thánh Hoàng, cơ quan đầu não của Đằng thị ở Cẩm thành, cũng không phải Đế Hào của Đằng Duệ Triết, lời nói của Đằng đại thiếu cùng Đằng nhị thiếu ở trong này đều có trọng lượng giống nhau, lực lượng của hai vị thiếu gia đều ngang nhau, ai cũng không thể đắc tội được.
Torn là người bên kia của Duệ Triết thiếu gia thì như thế nào, cô đắc tội với Vi Trì thiếu gia, lại là dùng lời nói để công kích cùng vũ nhục, chắc chắn phải chết là điều không thể nghi ngờ!
---
Đằng Duệ Triết
Mà khuôn mặt tuấn mỹ của Đằng Vi Trì, sau khi nghe được những lời nói này, cũng âm trầm xuống ngay lập tức, thân thể cao lớn của anh ta bước hai bước đến gần Torn, cúi đầu xuống, cười, nụ cười thật sự nho nhã, đột nhiên lại dùng một tay bóp lấy cái cổ mảnh khảnh của cô, lạnh giọng cười nói: "Tôi thưởng thức những người phụ nữ
có tính tình bộc trực, bạo gan, nhưng lúc này cô nhớ cho kỹ, cho phép ông chủ của cô tùy tiện xuất hiện, không phải là mỗi cái mặt thôi đâu, mà là mất hết thể diện của Đế Hào! Mỗi một câu mà cô nói, mỗi một từ mà cô mắng chửi, đều là đại diện cho ông chủ của cô, hình tượng công ty của cô. Bởi vì ông chủ như thế nào, mới có nhân viên như thế đó. Mà vừa rồi, cô đã giúp mọi người được sáng mắt biết được Đằng Duệ Triết nuôi dưỡng nhân tài cùng phong độ như thế nào! Để cho chúng tôi được biết, thì ra trong mắt Đế Hào của các người, tất cả những người cấp dưới bán mạng bán thời gian cho ông chủ của mình đều là chó săn! A."
Trên ngón tay của anh ta cũng không có dùng vài phần lực, nhưng lại làm cho khuôn mặt của Torn đỏ lên, để cô chính mắt chứng kiến được cái gọi là nụ cười cất chứa dao găm, không rét mà run!
Cô dùng hai tay bắt lấy cổ tay đang bóp cổ mình, trừng mắt chán ghét nhìn da mặt tuấn mỹ trước mặt này: "Thực ra so với người khác thì anh càng rõ ràng hiểu được tôi đang muốn nói cái gì, cái gì là cấp dưới trung thành, cái gì là chó săn hiểm ác, cái gì là quân tử, cái gì là tiểu nhân, ở trên người tân Đằng tổng đều có thể lấy được một đôi để so sánh! Vừa rồi là tôi thật sự không chịu được cảnh tiểu nhân đắc chí, cho nên mới vi phạm mệnh lệnh của Đằng tổng đi rồi mà quay lại, bởi vì thật sự là tôi không muốn nghe một kẻ tiểu nhân đắc thế như một con chó mà sủa loạn ở trong này!"
Đằng Vi trì không nghĩ tới việc cô gái này còn có thể mắng, hơi hơi buông cô ra, quay đầu nhìn Đằng Duệ Triết đang thẳng hướng bước về bên này, cười lạnh nói: "Nếu tôi ở Tập đoàn Đằng thị được tính là chó săn, vậy Duệ Triết chú thì tính là gì? Hẳn là chú nên dành phần lớn thời gian để quản lý tốt cái miệng cấp dưới của mình, để cho bọn họ nói ít làm nhiều, như vậy mới không gặp phải phiền phức, khiến cho Duệ Triết chú bị mất mặt!"
Anh ta buông Torn ra thật mạnh, cuối cùng liếc mắt nhìn Duệ Triết một cái, khuôn mặt tuấn tú tối tăm, dẫn cấp dưới của mình đi trở về thang máy một lần nữa.
Hai tròng mắt u ám của Đằng Duệ Triết dõi theo anh ta, bên môi lộ vẻ cười lạnh một chút, trước khi cửa thang máy đóng lại, lên tiếng khàn khàn: "Chỉ cần có tôi ở đây, Đằng Vi Trì anh đừng hòng mơ tưởng có được Đằng thị! Torn nói một câu rất đúng, cho dù anh có làm nhiều chuyện cho ba tôi như thế nào, cuối cùng Đằng thị cũng sẽ quy về danh nghĩa Đằng Duệ Triết tôi, làm cho tôi trở thành vị chủ tịch tiếp theo. Mà chuyện duy nhất tôi muốn làm vào lúc này, chính là tiếp nhận Thánh Hoàng, khiến cho anh vĩnh viễn không thể xưng bá ở Đằng thị được, thậm chí là xoay mình! Anh càng muốn được cái gì, tôi lại càng muốn cho anh không chạm được vào cái đó!"
"Vậy, anh chờ!" Đằng Vi Trì ở thang máy lại nở nụ cười, cửa thang máy đóng lại, bảng báo hiệu số tầng bắt đầu nhảy lên.
"Đằng tổng!" Torn dựa vào tường nghiêng ngả lảo đảo đứng lên, sờ sờ chính cái cổ của mình thiếu chút nữa bị cắt đứt, quát lớn về phía thang máy: "Dám ra tay với phụ nữ, lại càng không đáng làm đàn ông! Ấn tượng ban đầu của tôi với anh ta cũng không tệ lắm chứ phải à!"
"Torn, đừng nói nữa, mọi người đều đang nhìn, vừa rồi chị rất xúc động." Thư ký mới ở bên cạnh vừa đỡ lấy cô, vừa có ý bảo cô đừng lên tiếng nữa, cũng sử dụng ánh mắt lặng lẽ lê thê nhìn về phía Đằng tổng, nói cho cô biết Đằng tổng đang tức giận!
Cho dù bọn họ bên này đối đầu sống chết với bên kia, vừa rồi ở cuộc họp đại cổ đông cũng khẩu chiến mấy lần, nhưng trường hợp trước mặt công chúng, quả thật là không nên xúc động đi lý luận với Đằng Vi Trì như vậy! Bởi vì rõ ràng Đằng Vi Trì muốn dùng lời nói để chọc giận Đằng tổng, xát muối lên vết thương cũ của Đằng tổng, nếu chạy theo anh ta để nói lý, chính là nằm gọn trong lòng bàn tay của tên đại thiếu gia gian tà kia!
Cho nên Torn cùng đồng nghiệp đã sớm đặt biệt hiệu cho Đằng Vi Trì, hồ ly Đằng -- diện mạo tuấn mỹ, có một không hai, nhưng ôm một bụng xấu, tướng gian manh.
"Đằng tổng, vừa rồi tôi giận quá, nhưng mà......" Torn ngẩng đầu thấy mọi người đều dùng một ánh mắt kinh ngạc nhìn cô, cuối cùng cảm thấy khốn khổ cùng gấp rút, vội vàng đứng bên cạnh Đằng tổng, chỉnh lại trang phục, cũng đeo lên tấm thẻ nhân viên trên cổ, "Lấy phụ nữ để uy hiếp đàn ông thì không phải là đàn ông, sau khi uy hiếp xong, lại còn xát muối lên vết thương của người khác, đúng là cực phẩm gian tà! Tân Đằng tổng là cái loại phế phẩm đầu tiên mà tôi từng gặp, tôi nói không có sai!" Miệng Torn vẫn còn đang mắng.
"Torn, chú ý hình tượng!" Thư ký mới lại nhướng mày lên, không thể không kéo cô thêm lần nữa, kéo cô qua một bên trước mặt đồng nghiệp, thực sự sợ người chị này đánh đổ chén cơm của mình.
Đằng Duệ Triết thì im lặng đi về phía trước, đi vào bàn ăn xoay tròn, trực tiếp ngồi lên ghế.
Từ vị trí này, có thể nhìn không sót một khu vực nào của Giang Đông, có thể nhìn thấy từng tòa nhà cao tầng nối tiếp nhau san sát, ô tô thì giống như những hộp diêm đang chạy trên mặt đất.
Mà giờ phút này, ánh mặt trời cũng thật chói chang.
Hắn im lặng đứng bên cửa sổ, hai tròng mắt nhìn về một nơi rất xa xăm ở phía chân trời.
"Đằng tổng, có điện thoại từ Đằng gia, là phu nhân gọi đến." Trợ lý đem di động đang rung lên đưa cho hắn xem.
Hắn thế này mới giật mình, ngón tay thon dài tiếp nhận điện thoại, không nói gì.
"Duệ Triết, là mẹ. Đêm nay con về nhà ăn cơm đi, mẹ cùng Tiểu Hàm đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn, đã bắt đầu làm......" Trong thanh âm của Đằng mẫu mang theo một chút thỉnh cầu, lại mang theo một chút ý cười cẩn thận, "Gần đây Tiểu Hàm vẫn hay có thai máy, nửa đêm liền tỉnh ngủ. Có một lần tỉnh ngủ do đau, ba mẹ còn tưởng phải sinh non, kết quả là khi đến bệnh viện, bác sĩ nói là thai máy thôi, không có việc gì cả...... Duệ Triết, con vẫn đang nghe sao?"
Đằng Duệ Triết đi trở về ghế ngồi, để cho trợ lý mở laptop của mình ra, là màn hình của cuộc họp trực tuyến, trực tiếp tập trung vào công việc của mình, "Bây giờ bà có thể tiếp tục nói, một phút đồng hồ."
"Duệ Triết, cho dù nói như thế nào, trong bụng Tiểu Hàm đã có đứa con của con, đã gần bảy tháng rồi, con cũng nên vì đứa bé, đối xử với Tiểu Hàm tốt một chút. Làm vợ chồng thì có thể tương kính như tân*, nhưng làm ba rồi, phải cẩn thận một chút, đứa bé cần một gia đình đầy đủ......"
(* Đối xử tôn trọng nhau, khách sáo xem nhau như khách)
"Đứa bé đó tính là con của tôi sao?" Đằng Duệ Triết lạnh lùng cắt ngang lời nói của mẹ, đôi mắt nhọn trầm tĩnh hiện lên một tia chán ghét, "Lần đầu tiên, người làm mẹ như bà lợi dụng sự tin tưởng của con dành cho mình mà không phòng bị, biến con của mình trở thành tù binh. Lần thứ hai, lão già trực tiếp lấy mạng sống của Đại Lận ép tôi kết hôn, kết quả, vẫn lật lọng! Bà cho là vì cái gì mà các người lại thực hiện được? Đó là bởi vì, các người là cha mẹ của tôi, máu mủ ruột thịt tình sâu nghĩa nặng, tôi tin tưởng các người sẽ có lương tri, sẽ không bức tử tôi và Đại Lận. Nhưng sự tin tưởng cùng tín nhiệm của tôi dành cho các người, lại khiến các người được một li muốn đi một dặm! Nếu cha mẹ của tôi đã có tiền lệ "Hổ dữ ăn thịt con", vì cái gì tôi lại muốn loại con hoang này! Bảy tháng nay, nếu không phải hai nhà Trâu Đằng các người xem cô ta như báu vật mà che chở cùng bảo hộ, thứ con hoang này đã sớm trở thành một bãi máu loãng! Các người cứ việc để cho cô ta sinh con, sinh xong thì đem đứa bé đó đi xét nghiệm DNA, tôi dám trăm phần trăm khẳng định đó không phải là con của tôi! Không phải các người muốn cháu nội sao, cái sừng này các người bắt ép cắm lên đầu tôi, đời đời kiếp kiếp đừng có mà tháo xuống!"
"Duệ Triết, lời này của con là có ý gì?"
Đằng Duệ Triết cắt đứt cuộc gọi, đôi con ngươi trở nên hung ác nham hiểm vô cùng, lạnh lùng nhìn về phía trước.
Có ý gì? Ý tứ chính là, thà rằng làm giao dịch với người xa lạ, càng không thể làm giao dịch với người nhà ruột thịt của mình! Máu mủ tình thâm, mẹ con tình sâu nghĩa nặng, tất cả đều là chó má! Con có thể bị sỉ nhục như thế, vậy tương tự đứa con đó cũng có thể bị gϊếŧ chết!
"Đằng tổng, hội nghị trực tuyến vẫn tiếp tục hay sao?"
"Tiếp tục, để bọn họ bắt tay vào phương án thu mua cho tôi! Trong lúc họp, tất cả di động đều tắt hết!"
---
Mẫn Mẫn
Lầu một của khách sạn, Đằng Vi Trì từ thang máy đi ra, hé lộ khuôn mặt tuấn tú không còn tối tăm như lúc nãy, khôi phục bước đi thong thả của mình, mang theo nụ cười mê mệt chết người.
"Đằng tổng." Tất cả mọi nhân viên đi qua anh đều cung kính chào hỏi, sau đó vội vàng bước đi, không dám ở dưới cặp mắt không coi ai ra gì của anh mà giả bộ ngớ ngẩn lừa gạt, căng thẳng thần kinh đi làm việc.
Anh đi về phía cửa chính, để cấp dưới ở phía sau giải tán đi, ai nên làm gì thì đi làm việc đó, trợ lý thì đi lấy xe cho anh.
Sau đó khi đi đến trước quầy lễ tân, bước chân của anh tạm dừng một chút, quay đầu miết mắt liếc nhìn cô nhân viên đang mỉm cười ngọt ngào trước quầy lễ tân.
Quầy lễ tân có tổng cộng năm cô nhân viên, toàn bộ đều là những vị tiểu thư xinh đẹp hoặc lung linh được lựa chọn tuyển dụng kỹ càng. Nhưng trong đó có một cô gái, khiến cho anh phải nhíu mày.
Cô gái này thoáng nhìn lại trẻ tuổi quá mức, khuôn mặt nhỏ nhắn bằng một bàn tay to lớn, mỗi khi cười rộ lên lại thật thanh tú đáng yêu, chưa thuần thục sỏi đời, có vẻ khéo léo, khí chất cao nhã. Hơn nữa cô gái này không có bới tóc lên, mà là cột tóc đuôi ngựa, để lộ cái trán trơn bóng của mình, mắt to cười híp cả lại, không phải đoan trang, mà là đáng yêu.
"Đằng tổng, xin chào." Âm thanh trong trẻo, nhẹ nhàng cúi đầu chào anh.
"Bới tóc lên." Anh chỉa chỉa vào tóc cột đuôi ngựa của cô, lại liếc mắt nhìn bảng tên trên ngực áo của bộ đồng phục, xoay người tiếp tục đi về phía trước.
Sau đó ngay lập tức chỉ nghe thấy tiếng nói thì thầm của cô gái --
"Chị Tuyết Nghiên, vị này chính là Đằng tổng hả, thật là soái. A."
"Mẫn Mẫn, thời gian đi làm không phải để thảo luận mấy chuyện này, hiện tại em vẫn đang trong giai đoạn thực tập."
"Năm nay em đã là sinh viên năm ba, có thể ra ngoài tìm việc rồi."
"......"
Mà bên cạnh năm cô gái, có một cô gái dù trưởng thành cũng không được xinh đẹp cho lắm, dùng một mái tóc thật dày che khuất cái trán, đeo mắt kính, ngồi trước máy tính phụ trách công tác thống kê, đứng lên cúi đầu chào lãnh đạo xong lại ngồi xuống, cầm tài liệu lật lật xem xem.
Cô không phụ trách khâu đón tiếp, nên không có yêu cầu gì cao đối với ngoại hình, cùng hai cô gái khác làm công tác thống kê đều thuộc loại con gái có nhan sắc bình thường.
"Dĩnh Nhi, thì ra Đằng tổng của công ty lại soái như vậy, so với ảnh chụp trong tạp chí còn muốn đẹp mắt hơn." Mẫn Mẫn đi đến nằm úp sấp lên trên bàn, hai bàn tay nhỏ bé chống cằm, một đôi mắt to hiện lên hình ngôi sao, "Tớ giống như bị điện giật ấy, không hổ danh là đại thiếu gia của Đằng thị."
Dĩnh Nhi nâng mí mắt lên liếc nhìn cô một cái, tiếp tục xem tài liệu của mình, làm công tác thống kê ở trên máy tính, vội vàng làm xong công việc của mình.
Hai nữ thư ký làm công tác thống kê đã làm mẹ rồi thì liếc mắt một cái nhìn lên cái bụng của Dĩnh Nhi, cố ý đẩy bánh xe đưa ghế lại gần đây mà nhỏ giọng cười nói: "Kỳ thật mang thai làm mẹ, năm tháng đầu nhìn bụng vẫn chưa thấy gì, nhưng bước qua tháng thứ sáu, chỉ hơi hơi cử động thôi thì nhìn bụng cũng thấy được. Bụng của cô ít nhất phải là bảy tháng, có thể xin công ty nghỉ thai sản đi, chứ che che như vậy hoài cũng không phải biện pháp tốt, đối với thai nhi cũng không tốt đâu. Chồng của cô cũng thật là, để vợ mình chịu khổ như vậy......"
Dĩnh Nhi chỉ cười, không nói gì.
Sau đó, năm nữ nhân viên xinh đẹp sau quầy lễ tân lại bắt đầu cùng kêu lên "Chào Đằng tổng", ba nữ nhân viên làm công tác thống kê cũng giật mình vội vàng đứng dậy, suốt ngày không ngừng cúi đầu mỉm cười chào các vị lãnh đạo cao cấp của Tập đoàn trong tòa nhà này, thiếu chút nữa muốn gãy cả thắt lưng.
Dĩnh Nhi chống thắt lưng đứng lên, cảm thấy có chút mệt.
Mà lần này, Đằng tổng sải bước đi qua trước quầy lễ tân không phải Đằng Vi Trì, mà là Đằng Duệ Triết.
Hắn lần này tiến đến Tập đoàn Đằng thị để tham dự cuộc họp đại hội cổ đông, là đến để xác nhận bắt đầu tiếp nhận Tập đoàn của gia tộc, tiếp nhận số cổ phần thuộc về hắn. Giờ phút này hắn mặc một chiếc áo sơ mi hàng hiệu cùng chiếc áo vét xa hoa, đeo cà vạt, quần tây phẳng phiu dài miên man, thực sự gọn gàng, nhưng trời sinh thân thể hắn cao to còn dài người, nên những gì mặc lên người đều toát lên vẻ cao quý nghiêm nghị.
Nửa giờ trước đã hoàn thành công việc ở bàn ăn xoay tròn trên tầng cao nhất của tòa nhà, dùng cơm xong, hắn xuống lầu đi đến đây, đứng trước quầy lễ tân dặn dò nữ thư , "Lễ tân gọi điện lên văn phòng của tôi, đầu tiên tôi cần các người báo tên khách muốn tìm gặp, ví dụ như Đằng lão gia, Đằng phu nhân. Tôi không thích bọn họ không thông báo gì mà bước vào văn phòng của tôi!"
"Vâng Đằng tổng, chúng tôi sẽ làm tốt." Năm nữ nhân viên ngọt ngào cười nói, xếp thành một hàng, tận lực thể hiện sự chuyên nghiệp cùng khuôn mặt xinh đẹp của mình, giống như tuyển mĩ nữ, hết người này đến người khác tiến lên, hoàn toàn che kín ba nữ nhân viên làm công tác thống kê ở phía sau.
Đằng Duệ Triết thấy cũng không có gì, thản nhiên liếc mắt nhìn bọn họ một cái, dẫn theo cấp dưới của mình xoay người bước đi về phía cửa.
Lúc này, Dĩnh Nhi bị che khuất ở phía sau mới dám chống thắt lưng ngồi xuống, nhíu mày nhìn màn hình máy tính trước mặt.
"Dĩnh Nhi, vị Đằng tổng này so với vị Đằng tổng lúc nãy càng có vẻ nam tính đàn ông hơn, bờ môi thật là gợi cảm, giọng nói cũng thật truyền cảm, nghe một cái toàn thân đã muốn tê dại......" Mẫn Mẫn ở bên cạnh nắm bàn tay lại, líu ríu, "Tớ lại bị điện giật rồi, làm sao bây giờ làm sao bây giờ, điện áp này càng mạnh hơn, tớ càng thích loại hình chú cháu này nè ~"
Dĩnh Nhi che hai lỗ tai lại.
Mấy cô nữ nhân viên xinh đẹp ở bên cạnh thì cười một tiếng, kéo Mẫn Mẫn đang hoa mắt si tình qua bên này, cười cười nói nói: "Mẫn Mẫn, không phải là em muốn làm vợ bé của Đằng tổng đó chứ? Trong nhà Đằng tổng đã có vợ lớn rồi, em có thể làm vợ bé, chọc giận Trâu tiểu thư kia. Hơn nữa tụi chị còn biết, Đằng tổng rất thích loại hình lolita, em có thể lợi dụng chức vụ của mình mà đến văn phòng của ngài ấy, bảo đảm Đằng tổng sẽ đặt em lên trên bàn làm việc."
"A?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mẫn Mẫn lập tức ửng hồng hai má.
---
Tô Đại Lận
Biển hoa hướng dương, ánh vàng rực rỡ cả một góc trời, mỗi một đóa hoa hướng dương đều đón ánh nắng mặt trời, ở trong gió đong đưa.
Đông đi Hạ đến, những bông hoa màu trắng phía trước căn biệt thự đã héo tàn, thay vào đó là một biển hoa hướng dương.
Đằng Duệ Triết thay bộ quần áo ở nhà, đứng trước cửa nhìn, ngắm biển hoa hướng dương, hướng về ánh mặt trời.
Thì ra đây mới là loài hoa mà Đại Lận thích, bởi vì cô ấy thích ánh mặt trời, thích ngủ giữa những đóa hoa hướng dương, khát vọng cuối cùng ánh mặt trời cũng sẽ đem đến cho cô ấy một tia hy vọng.
Chỉ có như vậy, cô ấy mới có khả năng tồn tại sau khi mãi bị người đời vứt bỏ, giống như cây hoa cúc bé nhỏ giữa trời băng giá tuyết, kiên cường mà sống.
Tiểu Tuyết Cầu đã trưởng thành thêm nửa tuổi thì đang chạy vui đùa ở biển hoa hướng dương, hết chạy tới rồi chạy lui, hướng về phía trước mà sủa gâu gâu. Nơi này là lúc trước mẹ chủ nhân đã rời đi, cô đơn lẻ loi mang theo túi xách, bắt nó nhốt lại trong vườn không cho nó đi ra, từng bước vừa quay đầu rồi lại rời đi, không còn trở về nữa.
Mẹ chủ nhân chừng nào thì trở về vậy? Chúng ta rất nhớ người.
---
Trâu Tiểu Hàm
Đằng trạch đèn đuốc sáng trưng, người làm đang lục đục thu dọn một bàn đồ ăn đã lạnh ngắt, dọn dẹp phòng ăn.
Trâu Tiểu Hàm thì ở trong phòng, nhẹ nhàng dựa vào đầu giường, gọi điện thoại cho phu nhân bí thư, lông mày cũng không thèm nhấc lên: "Mẹ, hiện tại con nên làm cái gì đây? Duệ Triết anh ấy lại không có trở về ăn cơm, đều mất công làm đồ ăn."
"Con gái ngoan đừng có vội, chờ sinh đứa bé xong hẵng nói sau. Rất nhiều cặp vợ chồng đều là vì sinh đứa con xong mới bắt đầu yêu nhau, chỉ cần có đứa con, không sợ không bắt được tâm của người đàn ông này. Nhưng mà Tiểu Hàm, con nói thật cho mẹ biết, đứa bé này có thật sự khẳng định một trăm phần trăm là của Duệ Triết không? Nếu không phải, đến lúc đó không chỉ có mình con mất mặt, mà còn mặt mũi của hai nhà Đằng Trâu nữa, con có biết không?"
"Mẹ, đứa con này đương nhiên là của Duệ Triết, xác định trăm phần trăm!" Trâu Tiểu Hàm từ đầu giường bật dậy, tay phải nhẹ nhàng vỗ về lên cái bụng đã hơi lớn của mình, nhìn hình ảnh phản chiếu chính mình trong tấm kính cửa sổ sát đất, "Đứa bé này được hình thành từ cái lần ở biệt thự riêng, là cốt nhục của Duệ Triết, con tuyệt đối không có tính sai, bởi vì con và Duệ Triết đã xảy ra quan hệ nam nữ, là vợ của anh ấy. Nếu Duệ Triết không tin, con có thể chờ cho đứa bé được sinh ra để đi xét nghiệm DNA, cho Đằng gia một đạo lý công bằng."
"Vậy là được rồi. Chỉ là mẹ vẫn cứ lo lắng về con, có chút hối hận lúc trước con tùy tiện hiến thân sau khi đã đoạn tuyệt quan hệ với Duệ Triết. Con nghĩ lại mà xem, cho dù lúc trước con và Duệ Triết không có phát sinh quan hệ ở biệt thự riêng, Đằng gia cũng sẽ bức bách Duệ Triết kết hôn thôi. Sau khi kết hôn xong, Duệ Triết sẽ chậm rãi từ từ đối xử tốt với con, dần dần yêu con, không có hiềm khích với con. Nhưng mà hiện tại, một khi nó nhìn thấy mặt của con, sẽ nhớ đến sự việc kê đơn bỏ thuốc lần trước, cho rằng đó là sự sỉ nhục theo suốt cuộc đời......"
"Mẹ, chuyện cũng đã xảy ra rồi, nói những lời này cũng vô dụng. Không phải hiện tại rất tốt sao? Con có đứa con của anh ấy, có ba chồng mẹ chồng, là người một nhà, mà Duệ Triết, một ngày nào đó cũng sẽ về nhà."
"Nếu Duệ Triết kiên quyết không muốn nhận đứa con này thì phải làm sao đây?"
"Anh ấy không cần, nhưng ông bà nội sẽ cần. Người đàn ông này là một con ngựa hoang bị trói buộc lâu ngày, cần thoát dây cường chạy ra ngoài một lần, chạy trốn mệt mỏi rồi, tự nhiên sẽ về nhà thôi. Bởi vì Đại Lận đã mất, sẽ dần dần bước ra khỏi cuộc đời của anh ấy, để cho anh ấy một lần nữa tìm kiếm bến đỗ kế tiếp của đời mình. Mà đứa con này, chính là ràng buộc tiếp theo của con và anh ấy, cả đời đều tách ra không được. Mẹ, bây giờ con đi tắm rửa, mẹ đừng thao thức tâm sự nhiều làm gì, mọi chuyện sẽ từ từ tốt lên thôi, hãy tin tưởng con." Tiểu Hàm nhẹ nhàng kết thúc cuộc trò chuyện, từ trên giường ngồi dậy, đi đến phòng tắm.
Trong phòng tắm có một bồn tắm thật là lớn và rộng, rất xa hoa, ngâm mình thật sự rất thoải mái, nhưng Duệ triết chưa từng trở về ngâm mình lấy một lần, cũng chưa từng liếc mắt nhìn một cái, nhưng mà không sao cả, sau này cô và con sẽ cùng nhau tắm ở trong này, vẫn luôn chờ hắn trở về, đợi cho hắn nguyện ý trở về mới thôi.
Duệ Triết, đời này em sẽ không buông anh ra!
---
Trời thật nóng, trong phòng mở máy điều hòa, từng dòng không khí lạnh phả lên mặt giường, duy trì nhiệt độ ổn định, nhưng cô gái nằm trên giường lại đột nhiên bừng tỉnh khỏi giấc ngủ mơ, ngồi bật dậy, một thân toát đầy mồ hôi.
Cô thở gấp không thoải mái, trên đầu cùng cổ đều là mồ hôi, một tầng mỏng manh, khiến áo ngủ của cô ướt đẫm.
Là giấc mơ gì đâu?
Là ác mộng cô nhìn thấy mình bị ép quỳ trên mặt đất đầy tuyết, viên đạn xuyên qua trái tim của cô.
Đoàng một tiếng, viên đạn đột nhiên xuyên thủng thân thể một cái, khiến cho cô như con sơn dương bị trói mà run run ngã xuống đất, trái tim bị phá vỡ thành từng mảnh vụn, thoáng chốc cơn đau đớt co rút truyền đi khắp toàn thân.
Cái loại đau đớn này, cùng dòng máu tươi chảy đầy trên mặt tuyết trắng xóa thật giống nhau, nhắm mắt lại liền không thể quên được, mở mắt ra lại ẩn ẩn nỗi đau, liên tục từ đó cho đến nay.
Cô đã nếm qua thuốc giảm đau, nếm qua thuốc ngủ, nhưng mà âm thanh của tiếng súng nổ đó vẫn liên tục xuất hiện trong giấc mơ của cô, đoàng một tiếng, khiến cho cô kinh sợ bật ngồi dậy.
Sau mỗi lần như vậy, cô liền ngủ lại không được, chỉ có thể đứng trước cửa sổ, nhìn bầu trời bên ngoài cho đến bình minh, chờ đợi một ngày mới bắt đầu.
Một ngày mới, một hy vọng mới, sẽ có càng nhiều niềm vui cùng nụ cười, giống như khuôn mặt tươi cười của những đóa hoa hướng dương.
Giờ phút này, đồng hồ chỉ về ba giờ sáng, đã đến giờ rồi.
Cô lấy tay vuốt mái tóc dài ra phía sau, lau chùi lớp mồ hôi trên trán, mặc dép lê đi xuống giường.
Sau đó mặc quần áo rất nhanh, đem theo túi xách lặng lẽ ra khỏi cửa.
Vườn trường ở dưới lầu, đã có một chiếc xe ô tô chờ sẵn ở đó từ sớm, cửa xe không khóa, chờ cô bước lên.
Sau đó chờ cô ngồi lên dãy ghế sau, chiếc xe bắt đầu chạy quanh vườn trường, người đàn ông bên cạnh chỉ vào cửa sổ của phòng học cùng con đường nhỏ giữa hàng cây mà hỏi cô: "Cuộc sống của em phần lớn là trưởng thành từ nơi này, hiện tại lại đến đây, có thích không? Nơi này là Giang Đông, là quê nhà của em."
Cô hơi hơi nghiêng mặt, nhìn cửa sổ phòng học ở bên ngoài chợt vụt qua cửa kính xe, bắt đầu nhíu mày.
Người đàn ông thấy cô nhíu mày, nhẹ nhàng nở nụ cười: "Học kỳ sau là thành sinh viên năm ba rồi, chương trình học sẽ không nặng như vậy nữa, có thể đi ra ngoài thực tập. Em là muốn ở lại trong nước, hay ra nước ngoài? Nếu muốn đi nước ngoài, hiện tại tôi có thể giúp em có tên trong danh sách xuất ngoại, làm du học sinh. Nếu là ở lại trong nước, công ty sẽ tuyển dụng em làm nhân viên chính thức, cho em chính thức trở thành nhân viên của Thánh Hoàng. Nếu em muốn điều đầu tiên thì gật đầu, điều sau thì lắc đầu, nói cho tôi biết đáp án của mình."
Dĩnh Nhi quay đầu lại nhìn anh ta, không có nghĩ ngợi lâu, nhẹ nhàng gật đầu xuống dưới.
"Tốt lắm, bây giờ em nên ngoan ngoãn ở lại trong nước để sinh con cùng làm việc, bắt đầu cuộc sống hoàn toàn mới của chính mình." Người đàn ông cười, đôi mắt tinh ranh nhìn cô, "Phương thức vượt qua ác mộng tốt nhất, chính là để cho mình hoàn toàn quên mất một ít trí nhớ không thoải mái, đóng băng trái tim của mình lại. Chỉ cần em không yêu nữa, em sẽ không lặp lại tình trạng tuyệt vọng mà chết giữa cơn bão tuyết. Hơn nữa, tôi chờ em sinh đứa bé này xong sẽ làm người phụ nữ của tôi, đến lúc đó nhất định sẽ thật sự kíƈɦ ŧɦíƈɦ."
Người đàn ông ra hiệu cho tài xế dừng xe, thả Dĩnh Nhi đi xuống: "Sau này không được một mình đến bệnh viện phá thai, nó là đứa con của em, đã đồng tâm mẫu tử với mẹ của mình, cùng hoạt động, cùng hít thở, em muốn xóa sạch nó, chính là bóp chết một sinh mệnh bé nhỏ, lại khiến sinh mạng của chính mình lâm vào nguy hiểm. Trước khi sinh tôi vẫn phái người bảo vệ em, hãy nghỉ ngơi dưỡng thai thật tốt, ngày dự sinh tôi sẽ đến đón em đi bệnh viện!"
Đóng cửa xe thật mạnh, dặn dò tài xế lái xe, nghêng ngang rời đi.
Dĩnh Nhi đứng ở bên ngoài, tóc dài bị một trận gió thổi bay lên khi chiếc xe lao đi, phiêu du trong không trung, che nửa khuôn mặt, sau đó lại chảy xuống bờ vai, mái tóc đen bóng suôn mềm, dưới ánh đèn đường lại toát lên vẻ nhu hòa.
Cô đến bệnh viện không phải muốn phá thai, mà là muốn làm kiểm tra tình trạng thai nhi, để cho đứa con của mình khỏe mạnh.
Gần đây thắt lưng của cô vẫn ê ẩm nặng nề, đứng lên mệt, ngồi xuống cũng mệt, nằm cũng mệt, làm thế nào cũng đều mệt, bởi vì đứa bé trong bụng của cô thật nghịch ngợm, chơi đùa trong bụng mẹ, ngày đêm ép buộc cô, so với đoạn thời gian vừa mới mang thai còn náo loạn hơn.
Đoạn thời gian mới mang thai kia, là cô nằm trong bệnh viện dưỡng thương, mỗi ngày nằm trên giường bệnh mà ngủ, giai đoạn ốm nghén cũng vượt qua trên giường bệnh, một lần ăn uống là một lần nôn ọe, cực kỳ khó chịu.
Thời điểm đó, cô muốn vụиɠ ŧяộʍ xóa bỏ đứa bé này, đi tìm bác sĩ, nhưng bác sĩ nói cho cô biết, nếu phá thai, sau này cô không có khả năng mang thai nữa, bởi vì cô từng bị một chất độc cực mạnh xâm nhập vào cơ thể, đứa bé này vẫn còn giữ được mạng đã là một kỳ tích rồi. Mà nếu đứa bé đã được bảo vệ, nên nghĩ đến việc an thai như thế nào, chứ không phải là phá thai. Bằng không nếu đứa bé này lại chết trong bụng mẹ, ảnh hưởng đến thân thể, sau này cô sẽ không thể có con được nữa.
Mà cái gọi là chất độc cực mạnh đó, bác sĩ nói cho cô biết, đó là thuốc tuyệt dục, hơn mười thế kỷ trước, hoàng thất phương Tây lưu truyền đến nơi thâm cung bí sử này, các vị vương hậu chuyên môn dùng để đối phó với những thị nữ cùng kỹ nữ muốn quyến rũ quốc vương, để cho bọn họ vĩnh viễn không mang thai sinh con được.
Nhưng cũng may thuốc này bị người ta pha loãng đi, độ mạnh không đủ, nên mới giúp cô lưu giữ được thai nhi trong cơn hiểm nguy, tránh thoát một kiếp.
Vì thế dưới loại tình hình này, cô đành lùi bước, từ nay về sau không hề đề cập đến vấn đề phá thai nữa, an tâm dưỡng bệnh cũng dưỡng thai, lẳng lặng nằm trên giường bệnh.
Cô biết mình đã từng chết một lần, viên đạn đã xuyên qua trái tim, thân thể ngã lên mặt đất đầy tuyết trắng xóa. Sau đó, cô cảm giác giống như hồn phách của mình vẫn còn vất vưởng giữa cơn bão tuyết kia, vẫn nhìn thấy người con gái kia bị đạn bắn trúng tim, trước khi chết cô gái ấy vẫn còn khát khao nhìn phía xa ngoài song sắt lạnh lẽo, nhìn thấy chính mình cô đơn lẻ loi chết trong ngục giam, máu từ cơ thể chảy tràn trên mặt đất đầy tuyết, như một đóa hoa hồng nở rộ, đầu cúi dần xuống mặt tuyết.
Cô hoảng sợ nhìn, luôn luôn bàng hoàng ở giữa cơn bão tuyết, la lên, cho đến có một ngày cô bị ánh đèn sáng chói mắt đột nhiên kéo mình lại, mới biết chính mình vừa được cứu sống trên bàn phẫu thuật. Cô không có chết, đó chỉ là giấc mộng, là cô ở trong giấc mộng nhìn thấy chính mình trúng đạn ngã xuống đất, không chịu tỉnh lại.
Bác sĩ nói với cô, viên đạn bắn bị trật một chút, không trúng trái tim của cô, khiến cho cô thật sự bị thương, nhưng không phải chết thật, chỉ cần kịp thời cứu giúp đúng lúc, tương tự có thể cứu sống cô. Nói cách khác, có người cố ý khiến cho viên đạn bắn trật một chút, cố ý pha loãng thuốc tuyệt dục, bảo vệ cô và đứa bé.
Mà người này, luôn luôn bên cạnh cô, vẫn luôn nghĩ rằng cô muốn phá thai, không cho phép cô một mình đi đến bệnh viện.
Cô ở trong gió đứng một lúc, dọc theo hành lang khu ký túc xá đi về chỗ ở của mình, đi đến trước một cái đình nhỏ thì dừng lại, chống thắt lưng ngồi xuống phiến đá hoa cương màu trắng, ngắm nhìn ánh trăng trong hồ sen trước mặt.
Con à, làm sao mẹ lại muốn xóa bỏ con được, từ lần đầu tiên con nghịch ngợm nhích tới nhích lui trong bụng mẹ, mẹ chỉ biết con đang muốn báo cho mẹ, rằng con đã có mặt trên cõi đời này rồi. Con bất mãn mẹ chỉ biết ngồi cả ngày, liền ở trong bụng mẹ xoay người mà kháng nghị, để cho xương sống thắt lưng và chân của mẹ phì ra, thoáng nhìn giống như béo lên vài ký.
Những ngày mẹ mệt mỏi như vậy, con ca hát cho mẹ nghe đi, mẹ sẽ không cảm thấy cô độc.
Quả nhiên tiểu tử kia ở trong bụng cô giật mình, cùng đồng cảm với tâm linh của mẹ, ca hát cho mẹ nghe.
Cô nhẹ nhàng nở nụ cười, chỉ biết đứa con này thật hiếu động, còn nhỏ mà náo nhiệt như vậy, vươn tay sờ sờ bụng, để cho con yêu thật ngoan.
---
Đằng Duệ Triết chính thức tiến nhập Thánh Hoàng – trụ sở cơ quan đầu não của Đằng thị, văn phòng đặt tại tầng thứ ba mươi lăm, cách văn phòng của chủ tịch một tầng.
Giờ phút này, hắn đang gặp mặt nữ phó tổng ở trong văn phòng, đột nhiên có điện thoại từ quầy lễ tân ở tầng trệt gọi lên, "Đằng tổng, Đằng phu nhân và Đằng thiếu nãi nãi đang đến đây, chắc là đi tìm ngài."
"Đã biết." Hắn thản nhiên đáp lại, đang muốn cúp máy, đột nhiên giọng nói trong trẻo của nữ nhân viên trong điện thoại lại vang lên: "Tôi là thư ký mới của ngài tên Mẫn Mẫn, phụ trách toàn bộ công việc cho ngài ở quầy lễ tân, ngài gọi Mẫn Mẫn là được rồi, có việc gì cần ngài cứ việc dặn dò......"
Hắn nhíu mày, trực tiếp cúp máy, đứng dậy mời nữ phó tổng ra ngoài cùng ăn cơm trưa.
Nữ phó tổng cầu còn không được, khuôn mặt xinh đẹp nở một nụ cười quyến rũ, chân thành đứng dậy, vừa giỏi giang lại thoải mái bước đi bên cạnh hắn, cười nói: "Lần này cuối cùng cũng có thể cùng ăn một bữa cơm với Đằng tổng, thật đúng là vinh hạnh, chuyện công việc, chúng ta có thể vừa ăn vừa bàn luận việc này."
"Tôi đang có ý này." Hắn lịch sự vì phái đẹp mà mở cửa, để cho nữ phó tổng đi ở phía trước, trên khuôn mặt tuấn tú không thấy sắc mặt vui mừng, cũng không tính là lãnh đạm, hoàn toàn là sự xã giao vì công việc: "Thời gian dùng cơm trưa mà không giữ được khách cùng ăn, thật là không còn gì để nói. Bàn ăn ở tầng cao nhất của Thánh Hoàng có thể ngắm được cảnh đẹp, chúng ta không cần đến nhà hàng khác, ở nơi này cũng rất thích hợp nói chuyện công việc."
Nữ phó tổng cười ha ha, ánh mắt yêu mị nhìn hắn, song song sánh đôi cùng thân thể cao lớn kia, cười nói: "Hôm nay vì gặp Đằng tổng, tôi phải bỏ bữa sáng để đến đây, chính là đói bụng đến giờ, bây giờ đi thang máy dành riêng cho Đằng tổng, có thể chứ?" Nữ phó tổng cười, nhẹ nhàng dựa cơ thể lại đây, ái muội nhìn chằm chằm hai bờ môi gợi cảm của người đàn ông trước mặt, hơi thở giống như hoa lan: "Trong thang máy chỉ có riêng hai người chúng ta đi, sẽ mau chóng đến tầng cao nhất, Đằng tổng ngài nói có phải hay không?"
Cố ý cường điệu "Riêng hai người chúng ta đi".
Đằng Duệ Triết tiếp nhận ám hiệu của cô ấy, đôi mắt nhọn buông xuống, bình tĩnh nhìn qua, giống như có một tiếng cười nhạo phát ra từ sống mũi cao thẳng, trước mặt nhóm trợ lý cùng thư ký mà trầm giọng cười nói với người phụ nữ đã có tuổi này: "Bản thiếu cảm thấy hứng thú với suy nghĩ này, đối với việc xã giao bên ngoài lại không có hứng thú, nhất là đối diện với người phụ nữ không có chút rung động! Đổng tổng, chúng ta đi thang máy dành cho nhân viên, không khí có vẻ tốt hơn."
Tiếng nói trầm thấp đầy cảm xúc, thật sự dựa vào rất gần nữ phó tổng, âm thanh chỉ có nữ phó tổng nghe được, lại khiến cho khuôn mặt của Đằng mẫu cùng Trâu Tiểu Hàm vừa bước ra khỏi thang máy phải biến sắc, bước chân nhanh hơn đi về hướng bên này.
Phản ứng đầu tiên của Đằng mẫu là lạnh lùng nhìn nữ phó tổng đang quyến rũ con trai của mình mà liếc mắt một cái, trên mặt lộ rõ vẻ chán ghét, tháo cặp mắt kính xuống nói với con: "Duệ Triết, mẹ và Tiểu Hàm đi qua đây, nghĩ đến chuyện cùng con dùng bữa cơm trưa. Đợi chút nữa ba của con cũng lại đây, cùng nhau đi đi. Vị bên cạnh này là ai vậy?"
Bởi vì mang thai, Trâu Tiểu Hàm chậm rãi đi ở phía sau, ánh mắt ôn nhu đánh giá nữ phó tổng hơn ba mươi mấy tuổi, không có lên tiếng nói.
Phụ nữ lợi dụng chức vụ để quyến rũ Duệ Triết có rất nhiều, nhưng loại mặt hàng này, Duệ Triết đều xem thường!
"Nữ phó tổng Đổng Tiểu Châu, chúng ta đang muốn đến tầng cao nhất để ăn cơm, bởi vậy, hiện tại tôi không có thời gian." Đằng Duệ Triết nhướng hàng lông mày đen đặc đầy khí phách của mình, cười nhìn người mẹ bé nhỏ phía trước, cùng với Đằng thiếu nãi nãi đang mang thai kia, "Các người cứ tự nhiên, có chuyện gì tìm thư ký của tôi."
Vẫn giữ nụ cười lạnh, xoay người hướng về cửa thang máy, không xem ai ra gì mà nhấn nút thang máy đi lên, cơ bản không cho mẹ chồng cùng nàng dâu mặt mũi gì.
Đổng Tiểu Châu thấy mẹ chồng cùng nàng dâu đều ra trận, vừa vặn bắt gặp cô đang thả thính, cười cười quyến rũ, đi đến bên cạnh Đằng tổng, thấp giọng gợi cảm: "Thiếu phu nhân thật là xinh đẹp, Đằng tổng đúng thật là có diễm phúc. Chuyện công việc của chúng ta hôm nay để lần sau hẵng nói tiếp vậy, đột nhiên tôi nhớ ra mình còn một cuộc họp, Đằng tổng ngài cũng muốn chăm vợ yêu của mình, Tiểu Châu đi xuống trước vậy, lần sau lại hẹn gặp."
Vươn ngón tay ngọc ngà ấn nút thang máy đi xuống, lại cố ý quay đầu nhìn Đằng Duệ Triết bằng một ánh mắt yêu mị, chuẩn bị bước vào thang máy.
Ai ngờ thang máy "Ting" một tiếng rồi mở ra, đột nhiên từ bên trong có một cô gái lao ra, ôm một thùng giấy lớn, trực tiếp đụng trúng người của Đổng Tiểu Châu: "Ai da, nhường đường một chút, nước sôi nước sôi ~ đây là tài liệu trình Đằng tổng ký, xin nhường đường chút, A ~"
Kết quả là thùng giấy to vẫn đụng đến chân của Đổng Tiểu Châu, một tiếng hét vang lên, Đổng tổng bị đau lớn tiếng giơ chân!
Phía sau cô gái còn một nữ nhân viên khác, thân hình béo phì, cũng bế một chồng văn kiện lớn, che đi nửa khuôn mặt, không giống Mẫn Mẫn lỗ mãng như vậy, hô to gọi nhỏ, mà là đi theo phía sau Mẫn Mẫn, giữ văn kiện chỉn chu.
Đằng Duệ Triết đối mặt với loại tình huống bất thình lình này, lông mày hạ xuống, trong lòng rất rõ ràng -- cô gái liều lĩnh này cố ý nhằm vào chân của Đổng Tiểu Châu, lại dám không xem hắn vào trong mắt mà làm càn!
Nhưng khi cô gái này này như một con thỏ con đứng lên từ dưới đất, bàn tay nhỏ bé cầm lấy một mảnh đồ sứ, ở trước mặt hắn mà nhăn lại khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, thời điểm nói lời đáng thương "Thật sự xin lỗi Đằng tổng, những thứ này vẫn bị Mẫn Mẫn làm rơi mất rồi", đột nhiên hắn sửng sốt một chút.
Bởi vì ngoài khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái này, thần thái này, hắn còn cảm nhận được một loại hơi thở mãnh liệt, chợt liếc mắt nhìn lại một cái, thật sự là có hơi thở của Đại Lận!
"Đại Lận?" Hắn thốt ra, trong lòng đột nhiên nhói đau.
Phía sau hắn, sắc mặt của Đằng mẫu cùng Trâu Tiểu Hàm đã biến đổi, dùng một loại ánh mắt kinh hãi gắt gao nhìn Mẫn Mẫn ở trước mặt, bị dọa cho hoảng sợ đến nỗi chiếc túi xách cầm trong tay thiếu chút nữa rớt xuống đất!
---
Danh Sách Chương: