Đại Lận nằm ngửa ở trên giường, dùng chăn hơi hơi che lại khuôn mặt, không để cho hắn nhận ra khuôn mặt đà hồng giống như ráng chiều của mình.
Ban đầu cô trốn vào trong chăn không cho hắn giúp cô tắm, nhưng bị hắn kéo từ trong ổ chăn đi ra, trần như nhộng trước mặt hắn, cũng bị đe dọa nếu còn không nghe lời, sẽ dùng cách xử phạt về thể xác! Vì thế đối mặt với thế lực áp đảo, cô chỉ có thể ngoan ngoãn để cho hắn tắm, cũng bị hắn sàm sỡ.
Buổi tối bị hắn ăn vài lần, bây giờ lại bị sàm sỡ thì có tính là gì đâu, cho dù bàn tay của hắn sờ sờ nắn nắn như thế nào, cô cắn răng chịu đựng thì mọi chuyện rồi cũng qua, nhưng mấu chốt là hắn không cho phép cô nói chuyện.
Cô giữ hắn ở lại, không phải là vì nói chuyện sao? Nhưng chỉ cần cô mở miệng lên tiếng kêu "Duệ Triết", bàn tay hư hỏng của hắn đều có biện pháp biến âm thanh của cô thành ngâm nga, cô gắt gao cắn răng cắn môi, nói cái gì cũng đều không nói được.
Cô muốn nói, trong lòng em không thoải mái, Duệ Triết, trò chuyện cùng em, ôm em một cái. Nhưng, hắn thích hành động tra tấn, dùng miệng hôn hút lấy cô, thay đổi các cách để ép buộc cô!
Bây giờ, hắn dùng khăn ấm lau chùi lên da thịt, chùi chùi, bàn tay cũng không biết lại chạy đến đâu, sờ đến cái lưng trơn mịn lại ôm lấy cô một phen, để hai chân của cô mở rộng ra ôm lấy hắn!
"Duệ Triết, đi đâu vậy?" Cô thấy hắn mở cửa đi ra ngoài, sợ tới mức nhắm thẳng vào lòng hắn mà chui, khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng bối rối.
Giờ cô đang trần như nhộng, mông còn lộ cả ra bên ngoài, đây là hắn muốn để cho hàng xóm cách vách nhìn thấy sao? Bàn tay dùng lực mà kéo kéo cái vạt áo, khuôn mặt nhỏ nhắn thì chôn trong lòng hắn, lộ ra một đôi mắt trong veo như nước, lo lắng mà đánh hắn: "Đừng để em như vậy mà đi ra! Quay lại!"
Hắn cũng không quay lại, tiếp tục đi về phía trước, đến trước cửa phòng tắm, đặt cô đứng ở cửa: "Đi vào hay ở bên ngoài?"
Cửa sổ ở bên ngoài hành lang, ánh nắng rạng đông đã hơi hơi chiếu xạ vào, tuyết rơi trắng cả một mảnh, khiến cho nơi này trong sáng sủa hơn, sắp bình minh. Mà trên con đường ngoài kia, nhân viên vệ sinh, công nhân, những người đi làm sớm bắt đầu lục tục rời giường, âm thanh xe cộ, tiếng quét rác quện lại thành một bản hợp âm sáng sớm.
Đại Lận đứng trên mặt sàn trơn, bàn chân chạm phải cái giá lạnh liền rụt lại, cái miệng nhỏ nhắn kêu lên, nhắm thẳng trên người hắn mà ôm chầm lấy! Hắn như vậy là có ý gì? Nơi này thực sự rất lạnh, khiến cô run rẩy muốn đóng băng, thở ra từng làn khói trắng sương mù, lạnh không chịu nổi.
"Em muốn về phòng!" Cô bổ nhào vào lòng hắn, vừa lạnh lại vừa thẹn, nhắm thẳng người hắn mà chui vào, hai chân dẫm lên bàn chân của hắn, cặp mông trắng tròn thì quệt lên cái thắt lưng kia. Bây giờ là tình huống công khai lộ liễu, chỉ cần hàng xóm rời giường, sẽ nhìn thấy cô giơ mông đứng ở cửa phòng tắm!
Cô biết giấu mặt đi đâu, nếu vậy sau này không bao giờ để ý đến hắn nữa!
Vì thế cô liều mạng hướng trên người hắn mà cọ cọ, không cho phép để xảy ra chuyện mọi người nhìn thấy mình như vậy, tay ôm lấy tấm lưng, còn chân thì hung hăng dẫm lên bàn chân hắn, dựa vào người, "Em lạnh ~"
Hắn vươn tay vuốt ve tấm lưng của cô, nõn nà, vô cùng mịn màng, đôi bàn chân dẫm lên bàn chân hắn, còn thân thể mềm mại thì dựa sát vào lòng hắn, giống như đang làm nũng.
Hắn sờ sơ, lưu luyến da thịt của cô, đầu ngón tay như muốn lưu lại hương thơm, cảm xúc khi chạm lên da thịt mềm mại non tơ của người con gái, căng mịn đàn hồi khiến hắn luyến tiếc rời đi, vì thế bàn tay đang đặt trên ngực của cô, đột nhiên nâng người cô lên, tách hai chân của cô ra, ôm lấy đi vào phòng tắm.
Trong phòng tắm đã được hắn mở máy sưởi ấm từ trước, dùng chân đóng lại cánh cửa, trực tiếp cướp buồng vệ sinh, chặn đứng hàng xóm ở bên ngoài không cho vào!
Vài bà thím tóc cuốn lô đang còn ngáp ngắn ngáp dài, mái tóc quăn rối tung trên đầu, mặc áo ngủ, bưng chậu chạy về phía bên này! Không ngờ vẫn có người đi trước giành phòng vệ sinh, đem cửa phòng tắm mà đóng sầm trước mặt bọn họ!
Ủa, con rể nhà ai vậy, sao lại cao lớn thế?
Đương nhiên, bọn họ không thấy Đại Lận trong lòng hắn, bởi vì với thân hình to cao như thế, hắn hoàn toàn có thể che lấp Đại Lận, mấy bà thím hàng xóm ở bên cạnh đánh răng cũng chạy về bên này, chỉ kịp nhìn thấy một người đàn ông cao lớn vào phòng tắm, cướp đi thứ tự người đầu tiên bước vào phòng tắm của bọn họ!
"Anh gì ơi, phiền anh nhanh một chút, mót quá." Hàng xóm vây một vòng quanh cửa buồng vệ sinh, một bên gõ cửa một bên tranh giành vị trí, cũng không chịu rời đi.
Phía trong, Đại Lận đang ngâm mình trong nước ấm, bồn tắm lớn mới được mua, đã được đổ đầy nước nóng từ trước, trên mặt nước còn rải đầy cánh hoa hồng, còn được bỏ thêm vài giọt tinh dầu thơm.
Lúc đầu cô nghĩ hắn lại giúp cô tắm, không ngờ hắn trực tiếp đặt cô vào bồn tắm lớn, không thèm quan tâm đến tiếng đập cửa của mấy bà dì hàng xóm ở bên ngoài.
Còn hắn thì đang đứng trước gương sửa sang lại dung nhan của mình, nhìn hình ảnh Đại Lận phản chiếu qua gương đang dễ chịu ngâm mình trong bồn tắm, mở miệng nói: "Ngâm mình như vậy có phải thoải mái hơn hay không?"
Đại Lận nhẹ nhàng gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn bị hơi nóng phả lên mặt nên hơi hồng hồng, ngón tay đang đùa giỡn cánh hoa: "Anh chuẩn bị những thứ này từ khi nào? Vừa rồi anh rời đi chỉ có vài phút."
"Từ lúc anh đến, liền dặn dò người ta chuẩn bị." Hắn xoay người đi tới hướng bên này, đôi mắt sắc nhọn u ám nhìn cô chăm chú: "Hoàn cảnh nơi này không cho phép, tạm thời chỉ có thể làm được nhiêu đây. Chờ đến khi dọn đến nhà mới của chúng ta, thiết bị vệ sinh sẽ đầy đủ hơn bao giờ hết."
Nhà mới của chúng ta? Đại Lận ngạc nhiên ngẩng đầu, bị từ này dọa cho khiếp sợ, không thể tin vào tai mình mà nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt.
Nhà mới? Chúng ta?
Hắn nheo mắt, vươn tay vuốt ve nhẹ nhàng lên khuôn mặt nhỏ nhắn đang phiếm hồng, "Ngôi nhà mới của chúng ta đã được chuẩn bị, ngay tại khu vườn hoa cúc bên cạnh, không khí rất tốt, cách trường học của em cũng gần."
"Vậy còn anh?" Đại Lận kéo giữ bàn tay to kia, dán lên cần cổ thon gầy của mình, "Anh đi đâu?" Thì ra anh đã sắp đặt những cái này từ trước, cũng không có rời bỏ cô, lại còn cố ý ở phòng tắm diễn một màn khiến người ta đau thương!
"Nếu em ngoan như anh nói, anh sẽ ở lại đó. Nếu không ngoan......" Hắn tạm dừng nói úp mở, khuôn mặt tuấn tú, ánh mắt có vẻ cười lại khiến người ta sợ, chậm rãi hạ thấp người: "Anh sẽ nghiền xương em thành tro, một mảnh xương cốt cũng không giữ lại!"
Bờ môi gợi cảm vô tình nhấc mở, hàm răng trắng đều lóe ra ánh sáng trắng theo nụ cười mê người, kết hợp cùng ý cười lạnh trong đôi mắt sắc nhọn, khiến cho Đại Lận giật mình một cái, nắm chặt lấy tay hắn.
Cô làm gì nguyện ý chọc hắn giận đâu, chẳng qua cô cũng có ủy khuất nghẹn ngào, nếu không nói ra những lời này thì trong lòng sẽ không thoải mái được, "Vậy, vậy anh thật sự đã phát sinh quan hệ cùng Trâu Tiểu Hàm?" Đây là một cây kim trong lòng cô, không nhổ không được!
"Anh cùng cô ấy không có phát sinh quan hệ gì cả." Hắn đưa tay nhúng vào trong bồn nước, con ngươi gắt gao nhìn chằm chằm cô, có một chút hung ác: "Hình như em vẫn không tin tưởng anh?" Bàn tay kia ở dưới nước dùng một mãnh lực mà ôm giữ lấy thân hình bé nhỏ, không phải âu yếm, mà là nhéo lấy cô, để cho cô ăn đau, "Khi anh ở Sanya nói với bọn họ việc giải trừ hôn ước, tại sao em lại một mình lặng lẽ trở về đây? Sau đó không hiểu vì sao thái độ lại bắt đầu thay đổi, cái gì mà không xứng với anh, cần yên tĩnh học hành, không thương anh, muốn lập giao kèo miệng ngầm từ chối anh, bụng nhiều lần đau đớn cũng không nói một tiếng...... Cuối cùng cho đến khi chất độc phát tác, em lại ngang ngược, nghĩ đơn giản lấy đứa con làm cái cớ, một cước đá văng anh ra! Em có biết chính mình đang làm cái gì không hả? Diễn trò?"
Hắn dùng tay nhéo lên thân thể non non mềm mềm kia một cái, không biết là đang nhéo hay là đang sờ, khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của cô nhăn lại một cục, nước mắt trong suốt từ hốc mắt tuôn ra, đôi tay nhỏ bé cầm lấy tay hắn cầu xin, còn chính mình thì cắn nhanh môi, hắn thì lại gần nhìn cô như hổ rình mồi: "Ai nói cho em là anh cùng cô ấy phát sinh quan hệ?! Em tận mắt chứng kiến? Chuyện Trương Xuân Hỉ hãm hại em, em thật sự nghĩ mình có thể một mình gánh chịu được sao?! Nếu cảm thấy mình có đủ năng lực, vậy vì sao lại mong anh ở lại đây lúc này? Hả?"
Đại Lận bị hắn nhéo đau muốn khóc, thân mình non non mềm mềm một khi bị tay hắn nhéo, liền in hằn mấy dấu xanh xanh hồng hồng, cô bắt lấy cái tay kia, cũng cào bấu lại, đem hai cái khuỷu tay của hắn mà cào lên, nước mắt lã chã mà nói: "Không cho anh nhéo em! Anh cùng Trâu Tiểu Hàm đúng là đã cùng ăn cùng ngủ chung một khách sạn ở Bắc Kinh, buổi tối hôm đó anh nhận điện thoại của em còn đang thở dốc......"
"Thở dốc?" Hắn bị cánh tay mềm yếu của cô cào lên mà lại cảm thấy vô cùng thoải mái, hoàn toàn hưởng thụ, để mặc cho cánh tay mềm mại kia quấn quýt lấy hắn, nhéo hắn, nước trong bồn tắm còn thoang thoảng hương thơm của hoa hồng thì tung tóe lên người hắn ...... Dù sao cô cũng đã tắm qua, văng lên người thì hắn càng thích, hàng lông mày của hắn giương lên khi nghe vậy: "Vừa tập thể hình xong không thở được sao? Em cùng Tiêu Tử đi rồi, anh trở về phòng tập thể hình, chạy bộ cũng phải báo em hả?"
Vẫn còn nhéo anh sao, cô gái à, sự kiên cường cùng dấm chua em ăn cũng không phải ít đâu nha! Được rồi, lúc nãy anh nhéo em, giờ cho em nhéo lại đó!
"Vậy mà anh tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nửa trên, mồ hôi ướt đẫm, không có mặc quần áo, cùng Trâu Tiểu Hàm hôn nhau!" Tay của Đại Lận vẫn còn nhéo hắn, dùng một lực mạnh nhất có thể còn mạnh hơn của hắn, cắn răng dùng toàn bộ sức lực, đầu ngón tay mềm phát ra một lực, nhéo lên da thịt cường tráng của hắn: "Rõ ràng hai người đang ôm nhau, miệng đối miệng, phía sau chính là giường......Sau đó anh nhận cuộc gọi của em, lúc đó còn đang thở dốc!"
"Em thấy bằng cách nào?" Khuôn mặt tuấn tú của Đằng Duệ Triết lập tức âm trầm xuống, trên khuỷu tay cảm giác được một chút đau, biết được cô gái này không phải đang gãi ngứa cho mình, mà là đang trừng phạt, nhéo hắn mà thở gấp hồng hộc, khuôn mặt hồng hồng, vừa thẹn lại giận!
Hắn bế cô ra khỏi bồn tắm lớn, trực tiếp ôm trong lòng, để cho cô ngồi lên đôi chân dài của mình, còn hắn thì ngồi trên ghế, ôm lấy cô, trên khuôn mặt tuấn tú có một chút âm trầm, cũng có một chút trầm trọng, đôi mắt nhọn sắc bén nhìn cô trong lòng: "Lúc đó em cự tuyệt anh, quay đầu ôm ấp Tiêu Tử, anh đúng là tính kết hôn cùng Trâu Tiểu Hàm. Bọn anh ở khách sạn ngủ lại một đêm, nhưng không có lên giường. Anh tập thể hình xong cô ấy giúp anh lau mồ hôi, hết sức chăm sóc......" Hắn giải thích đến đây, lại hỏi cô: "Em thấy được sao? Thấy bằng cách nào? Là tự mình dùng kính viễn vọng mà nhìn thấy được? Hay là có người chụp lại đưa cho em xem?" Không biết cô có nhìn thấy cảnh hắn mua nhẫn cưới tặng cho cô hay không?
Bờ môi mỏng của hắn cử động, phát ra một tiếng hừ lạnh, khuôn mặt tuấn tú biến thành lạnh lùng trong nháy mắt!
Đầu tiên là cô gái này còn có việc giấu hắn, hãy còn cân nhắc đo lường, không chịu tin tưởng hắn! Tiếp theo, chuyện hắn cùng với Trâu Tiểu Hàm ở trong khách sạn, thế nhưng lại bị tiết lộ?
"Xem ra lúc đó anh thật sự có cảm tình với cô ấy." Nếu không sẽ không cho cô ấy có cơ hội gần anh. Đại Lận vẫn còn chút giận, quay mặt đi.
"Lúc đó chẳng phải em yêu Tiêu Tử sao?" Đằng Duệ Triết nhẹ nhàng xiết lại cái cằm của Đại Lận, để cho cô quay đầu, nhìn chằm chằm vào đôi mắt to long lanh ánh nước của cô, "Em gả cho Tiêu Tử, anh cưới Trâu Tiểu Hàm, đều là sự lựa chọn của bản thân lúc đó. Còn nữa, anh đã từng thử tìm hiểu Trâu Tiểu Hàm, cho dù không thương, cũng sẽ không xem cô ấy là kẻ thù."
Không lo là kẻ thù, cũng chính là gián tiếp thừa nhận có cảm tình với Trâu Tiểu Hàm! Lần này trong lòng Đại Lận có chút chua xót, tuy biết chuyện trước đây không nên nhắc lại, nhưng dưới tình hình Trâu Tiểu Hàm thích hắn như thế, cô vẫn vì những lời này của hắn mà rùng mình.
Cô cùng Trâu Tiểu Hàm từng làm bạn tốt trong nhiều năm, cùng kêu một bà nội, nhưng sau khi ra tù ở nhờ Trâu gia, bộ váy đầu tiên mà Duệ Triết mua cho cô bị người ta dùng kéo cắt hư, số điện thoại riêng của cô bị tiết lộ cho Xá Dật biết, thiếu chút nữa cô bị cưỡng bức, trong khi đó Trâu Tiểu Hàm thì nhiều lần ở trước mặt cô mà khoe ra...... Tất cả những điều này đều nhắc nhở cô -- ở Trâu gia, mặc kệ là người giúp việc Trương Đêm Dung, hay là phu nhân bí thư, thành kiến của bọn họ dành cho cô không chỉ có chuyện cô từng ngồi tù, mà còn có hôn ước giữa Trâu Tiểu Hàm cùng Đằng Duệ Triết!
Lần trước ở tiệc cưới của Tiêu Tử , ánh mắt Trâu Tiểu Hàm nhìn cô đã lộ ra vẻ hung ác, lần này bị Duệ Triết giải trừ hôn ước, chỉ sợ, Trâu Tiểu Hàm cùng những người phụ nữ trong gia đình kia sẽ không nhẹ tay với cô! Bác Đằng cũng sẽ không buông tha cho cô!
Nghĩ đến đây, cô không nổi lên tính hờn dỗi của mình nữa, mà lại là dựa vào trong lòng hắn, dịu dàng nói: "Duệ Triết, từ khi nào thì anh thích em? Lúc anh đuổi theo em đến Bắc Kinh, là vì trong lòng cảm thấy không cam lòng đúng không?"
Đằng Duệ Triết bị hỏi, mày kiếm động đậy, cánh tay nhanh xiết lấy eo của Đại Lận: "Có một lần cảm xúc của anh dành cho em mãnh liệt nhất, chính là lần nắm tay dẫn em lên đỉnh núi. Khi anh nhìn thấy em ngồi xổm trong cáp treo, mới phát hiện Tô Đại Lận như vậy thật khiến cho người ta đau lòng. Khi anh nắm tay đi lên núi, trong đầu liền dâng lên ý niệm không muốn buông ra này. Sau này không nên hỏi anh loại vấn đề này nữa, nói cho anh biết, em dùng cách gì mà nhìn thấy được chuyện xảy ra trong phòng khách sạn giữa anh và Trâu Tiểu Hàm?"
"Duệ Triết!" Đại Lận cũng bị kích động một phen ôm chặt lấy hắn, cánh tay mềm mại vòng qua tấm lưng vạm vỡ kia, khuôn mặt nhỏ nhắn thì dán lên vòm ngực cường tráng, nhẹ nhàng nở nụ cười, tất cả những phiền muộn không vui ở trong lòng liền biến mất, "Mặc kệ trước kia anh có cảm giác gì với Trâu Tiểu Hàm, chuyện xảy ra giữa anh và cô ấy đã là quá khứ. Anh giải trừ hôn ước với cô ấy, đối với em mà nói là lời hứa hẹn tốt nhất, không cần dùng bất kỳ từ ngữ nào. Duệ Triết......"
Cô nhẹ nhàng nỉ non gọi tên hắn, cười vui sướng, trên khuôn mặt tươi cười hiện lên vẻ ưu thương, nhưng chợt lóe mà qua rất nhanh, cô liền cười đến hạnh phúc, "Đã có quá nhiều chuyện xảy ra, khiến cho cuộc sống của em hoàn toàn rơi vào cảnh tuyệt vọng, bức ép em phải trốn tránh, lại không có chỗ nào để đi, nhưng hiện tại, em muốn quý trọng anh, hoàn hoàn chỉnh chỉnh có được anh. Em thật vất vả mới chờ được anh quay đầu......"
Đại Lận ôm hắn càng ngày càng chặt, càng cười càng hạnh phúc, đến lúc Duệ Triết cúi đầu nhìn cô, mới phát hiện là cô đang khóc, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy nước mắt, vừa ưu thương lại vừa hạnh phúc, hai tay ôm hắn thật chặt.
Trong nháy mắt, hắn đột nhiên nhớ đến tiểu Đại Đại ba năm trước đây, thời điểm đó cô cũng đã từng hạnh phúc như vậy, tươi cười vui vẻ, không có ưu thương, không có phiền não, vô tư vô lự đuổi theo hắn mà chạy, cười cười hì hì nhào lên người hắn mà ôm. Vậy mà hiện tại, từng cái nhăn mày mặt cười của cô đều khiến cho người ta nóng ruột nóng gan, khiến cho người ta đau lòng, đó là chuyện cũ của bọn họ lắng đọng lại đi ra, sợ hãi, muốn lại không dám muốn, khiến cho vận mệnh của cô bị biến đổi quá sớm.
Vì thế hắn ôm cô thật chặt, dùng ngón tay khẽ lau khẽ vuốt dòng nước mắt đang tuôn rơi kia, khàn khàn lên tiếng: "Em vẫn là hoàn hoàn chỉnh chỉnh có được anh, sau này đều vậy, cả đời cũng vậy."
---
Cổ Dư
Hàng xóm đứng đợi ở ngoài cửa ít nhất hơn nửa tiếng đồng hồ, răng cũng đánh xong rồi, bữa sáng cũng đã ăn, lại đi đến gõ cửa rất nhiều lần, nhưng vẫn không thấy cửa buồng vệ sinh mở ra.
Cuối cùng bọn họ đành làm một chuyến đến nhà vệ sinh công cộng, lúc đang lải nhải lầm bầm quay về, phát hiện cửa buồng vệ sinh mở ra, một anh chàng tuấn mỹ cao lớn khiến người ta muốn đui mù hai con mắt đang ôm Tô tiểu thư đi ra, anh chàng này đẹp trai khôi ngô vô cùng, quần áo đầy đủ, còn cô gái thì được bọc lại bởi khăn tắm, lộ ra một đôi chân thon dài trắng trẻo.
Lập tức mấy bà dì bà thím hàng xóm bị vẻ ngoài chói mắt của anh chàng này mê hoặc, ngơ ngác nhìn chằm chằm, cũng quên luôn việc chất vấn. Cho đến khi hai người vào trong phòng, đóng cánh cửa, bọn họ mới phục hồi lại tinh thần, vừa tranh giành buồng vệ sinh vừa bàn luận người đàn ông này của nhà nào!
Sau đó chờ đến khi đi vào buồng vệ sinh, mới phát hiện có một bồn tắm lớn ở trong đó, không khí từ bỏ thoang thoảng hương thơm tinh dầu, còn tràn ngập một cỗ hơi thở tình ái, cánh hoa hồng màu đỏ vương vãi từ bồn tắm đến dưới sàn, khăn mặt hỗn độn, trai đơn gái chiếc ở trong này đã làm những chuyện gì đều có thể đoán ra được.
Vì thế mấy bà dì hàng xóm lại tò mò hướng về cửa phòng của Đại Lận mà thăm dò, thấy Đại Lận khoác áo ấm, tay trong tay cùng anh chàng kia đi ra, ngoại hình của hai người vô cùng xứng đôi, trai tài gái sắc, giống hệt một cặp vợ chồng. Hai người lại không một chút kiêng dè, đi qua trước mặt hàng xóm, anh chàng đẹp trai tuấn tú kia còn liếc mắt nhìn bọn họ một cái, bên môi giống như đang cười.
Mấy bà dì hàng xóm lúc này không khác gì nai con ngơ ngác, nét mặt già nua thế mà đỏ, mùa xuân thứ hai lặng yên nảy mầm, người trước người sau dán mình lên cửa sổ, theo dõi anh chàng kia bước xuống cầu thang.
Đây là lần đầu tiên Đằng Duệ Triết công khai xuất hiện ở nơi này, đối với ánh nhìn của hàng xóm thì đã quá quen rồi, liền để ý đến cảm xúc cùng phản ứng của Đại Lận.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đại Lận thì hồng hồng, đôi mắt đẹp sáng ngời, bàn tay khoác lên cánh tay hắn thật nhanh, môi vẫn nở nụ cười.
Cô không có tự ti cúi đầu nữa, mà là để lộ nét thanh xuân của mình, cùng hắn đứng chung một chỗ, hai má non non ửng hồng sau khi trải qua một trận hoan ái dễ chịu, trong nét thanh thuần lại mang theo kiều diễm, khi thì quay đầu lên nhìn hắn, mỉm cười hạnh phúc.
Hắn nhìn chằm chằm bộ dáng của cô lúc này không chớp mắt, bên môi cũng bắt đầu cười, nắm tay cô cùng đi đến "Hạnh phúc phi".
Ở quán cơm mới mở, Cổ Ngạo không có rời đi, ngồi bên cạnh bàn ăn bữa sáng, Cổ Dư cũng ngồi bên cạnh anh, hai anh em đang trò chuyện với nhau.
Rồi sau đó, khi hắn cùng Đại Lận tay trong tay bước vào cửa hàng, Cổ Dư sợ ngây cả người, trong ánh mắt của Cổ Ngạo cũng hiện lên vẻ kinh ngạc, có thể là không nghĩ đến trường hợp hắn thế mà lại công khai xuất hiện cùng Đại Lận nơi công cộng như thế này!
"Chúng tôi đến đây ăn sáng." Hắn liếc mắt nhìn trong quán cơm một cái, xem Cổ Ngạo như không tồn tại, dưới những cặp mắt kinh diễm của mấy người khách, dẫn Đại Lận ngồi xuống. Đại Lận thì ngoan ngoãn ngồi bên cạnh hắn, sắc mặt hồng nhuận cười với anh em nhà họ Cổ, chào hỏi với bọn họ.
---
Danh Sách Chương: