Cổ Ngạo
Theo địa chỉ mà Cổ Dư nói, Cổ Ngạo lái xe đến trước cô nhi viện thần bí này, chỉ thấy sau khi chạy ra khỏi nội thành rất xa, dọc theo con đường là những mái nhà tranh, cùng với những ổ voi ổ gà lớn nhỏ trên mặt đường, giống như không phải vùng ngoại ô của Cẩm thành, mà là đang đi vào một thị trấn hoang vu, đến một nơi cực kì nghèo khổ.
Vì thế anh vừa lái xe, vừa lấy súng của mình ra, lên đạn, quan sát động tĩnh bốn phía.
Nếu Cổ Dư đã đến nơi này một lần, làm kinh động người trong cô nhi viện, như vậy nhất định những người nơi đây đã có phòng bị từ sớm, phái người canh giữ trên những con đường vào đây. Hơn nữa khi anh lái xe một đường đến nơi này, luôn luôn có vài người đi theo anh, giấu mặt ở phía sau, chắc chắn là người do Diệp tiểu thư phái tới.
Bởi vậy anh cười nhẹ nhàng, nhìn sau kính chiếu hậu, trước khi mấy người này nổ súng về phía anh, anh nhấn chân ga tăng tốc, bánh xe quay nhanh, xông thẳng vào cô nhi viện ở cách đó không xa.
Đã sớm biết băng nhóm ác độc của các người đi một đường theo đến đây, muốn gϊếŧ người diệt khẩu, không cho phép bất kì ai tiến vào cô nhi viện, như vậy lúc này đây, bản công tố viên càng muốn lao vào, càng muốn nhìn xem, rốt cuộc các người ẩn dấu điều gì ở bên trong mà không muốn ai nhìn thấy, làm chuyện gϊếŧ người cướp của, hại tính mạng người khác!
---
Mộ Dạ Triệt
Buổi chiều theo học lớp vẽ thiết kế xong, Đại Lận về nhà, phát hiện quả nhiên Mộ Dạ Triệt đã chuyển đồ đạc của mình đến đây, độc chiếm một căn phòng, sửa sang lại gọn gàng ngăn nắp. Đằng bá mẫu cũng tạm thời trưng dụng một căn phòng để nghỉ ngơi, thuận tiện cho việc ban ngày và ban đêm chăm sóc hai bé cưng.
Vì thế trong một ngày, nhà cô ở đầy người, phòng ngủ chứa đầy khách, bên ngoài còn được mấy người nhà cậu canh giữ, náo nhiệt thật.
Đối với điều này thì cô cũng chưa nói gì, cầm áo quần sạch sẽ, vào phòng tắm tắm rửa thay quần áo, làm chuyện của mình. Vài người bên ngoài kia, bọn họ muốn canh giữ thì cứ canh giữ đi, dù sao con đường đó cũng không phải phạm vi của nhà cô.
Chạng vạng sáu giờ ăn cơm chiều, Đằng bá mẫu cùng Mộ Dạ Triệt nói đến chuyện làm hộ khẩu cho hai đứa nhỏ, nói là hôm nay người bên Cục dân sinh đến đây đăng ký nhân khẩu, yêu cầu khai báo tên của hai bé con, làm công tác thống kê dân số, hơn nữa còn hỏi có giấy khai sinh không.
"Vấn đề này chắc là phải hỏi con trai của bác." Mộ Dạ Triệt im lặng ăn cơm, khóe môi vẫn luôn giữ nụ cười như cũ, gắp thức ăn đến tận bát cơm cho Đại Lận, để cô ăn nhiều một chút, còn khen không dứt miệng đối với tay nghề của Đằng bá mẫu, "Thời điểm Đại Lận sinh con, cháu còn chưa tới nơi này, cho nên đối với việc này cũng không rõ lắm, không biết có làm giấy khai sinh hay không. Hiện tại điều duy nhất cháu có thể làm, chính là làm baba của Khiêm Khiêm và Ny Ny, làm hộ khẩu cho hai đứa nó."
"Nhưng cháu và Đại Lận có mối quan hệ huyết thống, cháu là bậc trưởng bối của cô ấy." Đằng mẫu liếc mắt nhìn Đại Lận bên cạnh một cái, lại ngẩng đầu nhìn Mộ Dạ Triệt, có chút lo lắng, "Việc này sớm hay muộn cũng bị lộ ra ngoài, đến lúc đó hai đứa trẻ sẽ bị cười ta chê cười vì baba và mẹ là người một nhà."
"Chỉ cần bác không nói ra, việc này sẽ không có ai biết được." Mộ Dạ Triệt nhẹ nhàng buông đũa, hoàn thành bữa tối, bình tĩnh nhìn chăm chú vào Đằng bá mẫu, "Trước mắt người của Tiết gia cũng chỉ là đoán, cũng không có xác định, bởi vậy chỉ cần bác giúp tụi cháu bảo vệ bí mật này, người ngoài sẽ không nghe tin đồn đầy trời. Hơn nữa, không phải bác và bác Đằng vẫn luôn hy vọng cháu và Đại Lận ở chung một chỗ với nhau sao?"
"Đương nhiên hi vọng." Đằng mẫu gật đầu liên tục, mi tâm dần dần giãn ra, cuối cùng cười cười, "Lúc trước lão gia tử sắp xếp cho hai người gặp mặt, là vì muốn cho hai người ở chung một chỗ, cho cháu chăm sóc Đại Lận. Hiện tại hai người cũng hợp nhau, coi như chúng ta cũng yên tâm. Dạ Triệt, uống chén canh này đi, canh này hầm mấy tiếng, vừa mới múc ra." Bà lấy bát, cười khanh khách chuẩn bị múc canh, nghiễm nhiên xem mình là mẹ của hai người.
Mộ Dạ Triệt nhìn, thấy Đằng mẫu nhiệt tình quá không thể từ chối, bận bận rộn rộn, nên tự mình lấy vá múc canh, để lộ nụ cười mỉm lịch sự, "Cháu có thể tự múc, bác ăn cơm đi." Ôi, điều này sao lại không biết xấu hổ được, ai lại để mẹ của Đằng thị trưởng đi theo làm tùy tùng cho mình, xem mình là con ruột của bà, hắn được chăm sóc nhiệt tình liền có cảm giác tội lỗi. Tuy rằng hắn và Đằng mẫu là ngang hàng, nhưng ở trong mắt hắn, Đằng mẫu chính là bậc trưởng bối, là người được kính trọng.
"Đại Lận, con cũng uống canh đi." Đằng mẫu ngược lại múc một chén canh nhỏ đưa cho Đại Lận, trên khuôn mặt trắng nõn tràn đầy sự thỏa mãn, đã xem hai người là con ruột của chính mình, "Canh này bác vừa nếm qua, hương vị đã thanh hơn nhiều, thật ngon. Hơn nữa bác cũng không dám để nhiều muối, sợ mặn......"
Đang cười nói, đột nhiên khuôn mặt đang cười khanh khách lại biến sắc, a một tiếng, đột nhiên ôm bụng ngồi xuống ghế, hét một tiếng chói tai đầy thống khổ, "Bụng của tôi......" Cả người lập tức ngã xuống mặt đất, ngay cả người cũng lật nghiêng ra, trong nháy mắt sắc mặt đã trắng bệch.
"Bác gái!" Đại Lận cũng bị dọa cho sợ tới mức thét chói tai, đẩy ghế ra chạy nhanh qua bên này, phát hiện sắc mặt của Đằng mẫu đã chuyển qua màu xanh, rõ ràng là biểu hiện của trúng độc, "Dạ Triệt, mau gọi 120, --"
Từ một giây Đằng mẫu ngã xuống đất, Mộ Dạ Triệt đã gọi điện thoại cấp cứu, hắn báo cho Đại Lận biết không nên động vào phòng bếp cùng đồ đạc trên bàn cơm, lập tức ôm hai đứa nhỏ ngồi lên xe, cũng làm hô hấp cấp cứu cho Đằng mẫu, để Đằng mẫu nôn thức ăn ra.
Một lát sau tới bệnh viện, bác sĩ chẩn đoán chính xác Đằng mẫu bị ngộ độc thức ăn, nọc độc từ nước canh tiến vào dạ dày, bệnh nhân đã bị sốc rơi vào hôn mê.
"Nước canh?" Đại Lận liếc mắt nhìn một cái với Mộ Dạ Triệt ở bên cạnh, trong lòng nổi gai ốc, thân thể mềm mại không rét mà run, "Có người hạ độc vào nồi canh của chúng ta?"
Mộ Dạ Triệt trầm mặc không lên tiếng, nhìn thoáng qua hai đứa nhỏ đang say trong giấc ngủ, để bác sĩ làm kiểm tra thân thể cho hai đứa, ôm cô đi tới một bên.
Nửa giờ sau, Đằng Duệ Triết được thông báo cũng đến đây, thân hình ngang tàng sải bước, thẳng đường đến trước cửa phòng cấp cứu! Hắn dùng con ngươi thâm hắc quét mắt liếc nhìn Mộ Dạ Triệt một cái, đi đến trước mặt Đại Lận, cúi đầu nhìn cô: "Em thế nào?"
Đại Lận từ ghế dài đứng dậy, khó hiểu nhìn hắn: "Hiện tại người gặp chuyện không may là bác gái, không phải tôi, Đằng thị trưởng ngài hỏi sai người rồi."
"Cơ thể có cảm thấy không thoải mái hay không?" Đằng Duệ Triết tiếp tục truy vấn cô, con ngươi thâm thúy đen như mực nhìn thẳng chằm chằm vào cô, trong mắt chỉ có cô, chứa đầy kinh hãi và lo lắng, "Bữa cơm chiều vừa rồi, em có ăn qua không?"
"Đương nhiên có ăn qua." Một Dạ Triệt ở một bên trả lời thay Đại Lận, vòng tay kéo cô lại đây, để cô đừng thân mật quá với người xa lạ, cười lạnh mà nói: "Bản thiếu chỉ ăn hai chén cơm, mới hoàn hảo đứng ở đây. Điều này chứng minh cơm và đồ ăn không có vấn đề gì, vấn đề nằm ở nồi nước canh. Đằng thị trưởng, hiện tại chứng cứ trên bàn cơm đều được giữ lại, anh có thể lợi dụng lúc này mà đi điều tra, chắc là rất nhanh thôi có thể bắt được hung thủ."
Đằng Duệ Triết thấy cánh tay kia lại đặt trên người Đại Lận mà kéo, hơi một tí là sàm sỡ cô, lại thấy Đại Lận quả thật không gặp chuyện gì, không có trúng độc, liền kìm lại ngọn lửa giận trong lòng, quét mắt qua bên này mà liếc một cái, lạnh giọng nói: "Nếu không có xảy ra chuyện gì, vậy nhớ cho kỹ bài học hôm nay, lần sau đừng tùy tiện cho người xa lạ bước vào cửa nửa bước! Nếu đối phương lấy thân phận nhân viên Chính phủ đến làm việc, nhất định phải để bọn họ đưa ra chứng minh thư và thông báo làm việc, đứng ở cửa mà nói chuyện!"
Đại Lận thấy hắn nói những lời này là nhằm vào cô, nhìn lại hắn, cười nói lạnh lùng: "Cảm ơn Đằng thị trưởng bận rộn trăm công nghìn việc còn quan tâm đến dân tình, quan tâm đến chuyện cá nhân của quần chúng nhân dân, sau này tôi sẽ nhắc nhở bác gái làm như vậy, bất kì người xa lạ nào đến Tô gia cần phải đưa ra chứng minh thư và thông báo làm việc, đứng ở cửa mà trao đổi với tôi, Đằng thị trưởng ngài cũng không ngoại lệ. Mặt khác, tôi cũng vừa mới biết được có người đến gõ cửa vì chuyện đăng ký hộ khẩu của hai đứa con, mới đi vào nhà của tôi."
"Bởi vậy nên em không cần phòng bị sao?" Đằng Duệ Triết đến gần cô, khuôn mặt tuấn tú dựa lại đây, thật gần mà nhìn chằm chằm vào cô, "Chỉ cần là đồ ăn từ bên ngoài đưa đến, sẽ không có vấn đề gì, anh sẽ kiểm tra giúp em. Nhưng nếu là ở trong nhà, các người lại để cho người ta có cơ hội hạ độc, vậy nhất định phải kiểm tra đồ ăn. Hôm nay may mắn em không có uống bát canh đó, nếu không hiện tại người đang nằm trong phòng cấp cứu này sẽ là em!"
Đằng Duệ Triết - Tô Đại Lận
Đại Lận nhìn đôi mắt uất giận của hắn, bỗng nhiên mím môi cười: "Là tôi thì sao?! Chẳng lẽ chính anh không cảm thấy loại cuộc sống từng bước kinh hãi này sẽ khiến người ta hít thở không thông sao? Buổi chiều tôi vừa tránh thoát được sự theo dõi của bọn họ, buổi tối liền bị người ta hạ độc trong thức ăn! Cuộc sống bình tĩnh của tôi đã giằng co được một đoạn thời gian ngắn, lại bắt đầu nổi sóng gió bốn bề, là vì cái gì? Bởi vì Đằng Duệ Triết anh không có dỗ dành Tố Tố của mình cho tốt, để cô ta xem tôi là cái đinh trong mắt cần phải nhổ bỏ!"
Ánh mắt của Đằng Duệ Triết buồn bã, khuôn mặt tuấn tú lập tức bộc phát tức giận, đột nhiên vươn tay ra cầm giữ lấy cô, bàn tay cứng như sắt gắt gao bóp mạnh bờ vai gầy của cô lại, âm thanh lạnh lẽo mà nói: "Con người chỉ cần còn sống trên đời này, sẽ có kẻ thù áp bức mình, sẽ bị kẻ địch lợi dụng thời điểm sơ hở! Anh chỉ là muốn cho em hiểu được việc phòng bị, bảo vệ lấy chính mình!"
Đại Lận bị hắn giữ lấy, thân hình mềm mại giống một cành liễu liền bị hắn vo lại trong tay, lập tức gãy vụn, giờ phút này cô vừa không lên tiếng, cũng không phản kháng, chỉ nhìn hắn một cách lạnh lùng.
Có hai đứa con đáng yêu, làm sao cô lại không quý trọng mạng sống của mình được? Chính là cô bị loại cuộc sống này bức bách đến tuyệt vọng, chán ghét tất cả những gì có liên quan đến Diệp Tố Tố! Mà người đàn ông trước mặt này, lại khiến cho tâm tư cô sinh chán ghét!
Vài giây sau, Đằng Duệ Triết chậm rãi buông cô ra, nâng mi đảo mắt liếc nhìn Mộ Dạ Triệt một cái, bờ môi nhếch lên không rên một tiếng, xoay người đi về phía bác sĩ.
Bác sĩ đã giúp Đằng mẫu rửa ruột, ý bảo muốn nói chuyện với Đằng Duệ Triết, phân tích bệnh tình của Đằng mẫu.
Mặt của Đằng Duệ Triết vẫn không thay đổi chút nào, đôi mày kiếm khí phách nhíu chặt, bờ môi mím thẳng, khuôn mặt tuấn tú lạnh lẽo như một ngọn núi băng. Cuối cùng, đôi mắt nhọn thế này mới nghe lọt tai vài lời của bác sĩ, khi thì hơi hơi nhíu mi, tỏ vẻ hắn đang nghe.
Mà phía sau bọn họ, Mộ Dạ Triệt khoác vai Đại Lận đi ra ngoài, tay phải phụ giúp cô đẩy xe nôi, tay trái xoa xoa lên bờ vai của cô bị Đằng Duệ Triết bóp đau, đúng là cười nói: "Tiểu chất nữ ngoan, sau này đừng ở trước mặt anh ta mà nói "Không có dỗ dành Tố Tố cho tốt", bởi vì anh ta nói một câu rất đúng, con người sống trên đời này, luôn có kẻ đối địch với mình, hơn nữa rất khó lòng mà phòng bị được. Anh ta phòng được Diệp Tố Tố, nhưng không phòng được từng giây từng phút. Bởi vậy anh ta mới làm cho em hiểu được phòng vệ là thế nào, em liền phòng vệ cho anh ta xem, đừng để kẻ thù có cơ hội làm mình bị thương, cũng đừng cố ý hờn dỗi cùng anh ta. Việc ngày hôm nay, quả thật có chút nguy hiểm, nếu tôi và em uống bát canh này, vậy hiện tại chúng ta cũng nằm ở nơi đây, xém chút nữa là như vậy rồi."
Đại Lận bị hắn kéo ôm vào trong lòng, đôi mắt đẹp như mặt hồ mùa thu buông xuống, nhìn chăm chú vào hai bé con đang nằm trong xe nôi, lông mi thật dài bao trùm lên mi mắt, nhẹ giọng nói: "Không phải tôi đang hờn dỗi với anh ấy, mà là anh ấy đang thay đổi thất thường. Khi anh ấy có thói quen bá đạo này, quyết định xông vào cuộc sống của tôi, tôi chỉ có thể nhắc nhở anh ấy còn có Diệp Tố Tố. Diệp Tố Tố là người của anh ấy, anh ấy nên đi quan tâm đến những chuyện của cô ta, chứ không phải chuyện của tôi."
Mộ Dạ Triệt mỉm cười, ôm sát cô vào, "Có thể là anh ta không muốn nhìn thấy em bị thương tổn vì Diệp Tố Tố, mới lại nhúng tay vào. Tùy ý anh ta đi, có lẽ có sự nhúng tay của anh ta, em mới có khả năng khôi phục lại cuộc sống bình tĩnh, đây là trốn không thoát đâu. Bây giờ chúng ta về nhà, cảnh sát đang cần chúng ta phối hợp điều tra, trình bày sự việc đã xảy ra."
Hai người vào thang máy, chuẩn bị xuống lầu, Đại Lận lại dùng đôi mắt như mặt hồ dưới ánh trăng mà nhìn hắn, bỗng nhiên thật sự hỏi chuyện: "Dạ Triệt, tận sâu trong đáy lòng của anh, có thật sự thích một người nào không?"
Cô hỏi thật nghiêm túc, nín thở nhìn chăm chú vào hắn, vẻ mặt thật khẩn trương.
Mộ Dạ Triệt nhíu mày, nhìn cô hai giây, tò mò cười nói: "Không có, làm sao vậy?" Chất nữ ngoan lại hỏi nghiêm túc như vậy, lông mi lông mày đều gắt gao nhíu chặt, làm cho hắn không thể nói giỡn với cô, để cô lầm đường. Quả thật từ đáy lòng tiểu cữu này, hắn không có thật sự thích một ai, tâm tư không ràng buộc, không biết vì sao chất nữ ngoan của hắn lại hỏi như vậy?
"Vậy......" Đại Lận cắn nhanh bờ môi, muốn nói ra quyết định trong lòng mình, lại khó có thể mở miệng, chần chừ nhìn Mộ tiểu cữu của cô.
"Em muốn đồng ý đề nghị của tôi, để trước mắt chúng ta lấy giấy chứng nhận kết hôn, lại làm hộ khẩu cho hai đứa nhỏ?" Mộ Dạ Triệt cười giúp cô nói ra lời này, đôi mắt không chớp mắt nhìn khuôn mặt trắng nõn của cô, "Em muốn trong giai đoạn theo học ở trường được thoát khỏi Đằng Duệ Triết, không muốn để anh ta lại hoành hàng ngang ngược trong cuộc đời của mình?"
"Nhưng chúng ta có thể có thời hạn, một năm." Đại Lận kinh ngạc nhìn hắn, rốt cuộc cũng nói ra ý tưởng trong lòng, "Chúng ta làm hợp đồng kết hôn, thời gian dài nhất chỉ một năm, nhưng nếu Dạ Triệt anh gặp được một cô gái thích hợp, chúng ta ly hôn ngay lập tức."
"Đứa ngốc." Hắn lại cúi người ghé sát vào cô, bàn tay to khẽ vuốt suối tóc đen mềm, bình tĩnh nhìn chăm chú vào đôi mắt sáng của Đại Lận, "Em muốn dùng mọi cách để yên tâm học ở trường, lấy bằng tốt nghiệp. Đến một thời kì nào đó, cho dù Đằng thị trưởng muốn dây dưa với em, cũng không có cách nào lại dây dưa. Hiện tại tuy rằng anh ta nói chuyện bá đạo một chút, hết sức kiêu căng lông bông, nhưng tôi nhìn thấy được, anh ta biết chính mình không có tư cách xứng đáng với em."
---
Diệp Tố Tố
Sau khi hai người trở về Tô trạch, cảnh sát đã giăng dây phong tỏa Tô gia, bắt tay vào điều tra hiện trường, bước đầu nghi ngờ có người ngụy trang thành nhân viên Cục dân sinh đi làm việc, vào phòng bếp bỏ đầu độc. Đối tượng đầu độc hẳn là Đại Lận mỗi ngày đều uống canh bổ sau khi sinh con, nhưng ma xui quỷ khiến, nồi canh xương hầm hôm nay là chuẩn bị cho mọi người. Bởi vì Đằng mẫu nêm gia vị, trước đó đã uống một hai ngụm, mới dẫn đến chính mình bị sốc hôn mê, bất tỉnh nhân sự.
Bởi vậy buổi tối này, Đại Lận và Mộ Dạ Triệt ở chung một phòng, cô và con ngủ trên giường, Mộ Dạ Triệt trải chăn nằm ngủ dưới sàn nhà, bảo vệ ba mẹ con bọn họ.
Sau đó chờ khi ngủ thẳng đến nửa đêm, hai đứa nhỏ bắt đầu khóc nỉ non, oa oa muốn uống sữa, vung tay vung chân, cái miệng khóc mở thật to, tiếng khóc cũng to dần, duỗi thân thể nhỏ bé của mình.
Đại Lận mở nửa đôi mắt mệt mỏi, vén toàn bộ tóc dài hất qua vai trái, nằm nghiêng, vén cái áo lên cởi bỏ nội y, ôm bé cưng trong lòng, để con nằm gọn trong bầu ngực tuyết trắng của mình, không dám dùng nước sôi trong nhà pha sữa bột. Một bé cưng khác thì để Mộ Dạ Triệt ôm, đứng bên cửa sổ dỗ nín khóc, để tiểu bảo bảo ngậm ti bình sữa không.
Hắn vừa ôm vừa dỗ dành đứa bé đang oa oa khóc, đứa bé nằm gọn trong khuỷu tay của hắn, vừa đánh giá cảnh vật yên tĩnh bên ngoài cửa sổ, mắt nhìn về bốn phía, tai nghe ngóng tám phương. Chỉ thấy bầu trời bên ngoài đầy sao, đất trời tĩnh mịch, ánh đèn đường hai bên chiếu ánh sáng nhu hòa trong màn đêm, giống một cô gái thướt tha đang khiêu vũ.
Nhưng đúng là ở đây, hắn nhìn thấy một cô gái mặc bộ đồ màu đen đứng trong bóng tối, hình dáng không rõ ràng cho lắm, nhưng trên người cô có kim băng, nên có ánh sáng phản quang, làm cho hắn nhìn thấy bóng dáng của con người mơ hồ, hòa vào làm một với đêm đen.
Đã trễ thế này, lại có một cô gái nhìn chằm chằm về phía này sao?
Hắn kinh hoàng, lại liếc mắt nhìn một cái, bởi vì bé con ở trong lòng bị lừa, ngậm ti bình sữa không, vung nắm tay liền khóc oang cả lên, tiếng khóc vang dội, khuôn mặt nhỏ nhắn đều đỏ ửng, thiếu chút nữa khóc đau đến xốc hông. Làm sao lại có thể như vậy, nó bú đã lâu như thế, mà vẫn không có sữa, gạt người!
"......" Mộ Dạ Triệt cúi đầu nhìn tiểu bảo bảo đang trong cơn tức giận, không biết phải dỗ như thế nào. Thì ra bé cưng đáng yêu như vậy cũng có thời điểm tức giận, cơ thể nhỏ nhắn như một con mèo tràn ngập phẫn nộ, chỉ trích hắn dùng bình sữa không gạt người!
---
Khiêm Khiêm
Xem ra chăm sóc hai đứa con thật là vất vả, Đại Lận vất vả, Đằng mẫu cũng vất vả, thân là phụ nữ càng vất vả hơn.
"Khiêm Khiêm lại đây với mẹ." Đại Lận vẫy tay, để Mộ Dạ Triệt ôm Ny Ny đi chơi, sau đó đau lòng ôm tiểu bảo bối vào trong lòng, để cho nó nằm cùng một chỗ với mẹ. Trước kia Khiêm Khiêm từng trúng độc một lần, thiếu chút nữa không giữ được mạng, lúc này đây, cho dù thế nào cô cũng không thể để đối phương ra tay hạ độc lên người hai đứa nhỏ, làm tổn thương chúng nó.
Vài giờ trước, có thể là đối phương không có cơ hội xuống tay, chỉ mới đầu độc ở nồi canh, khiến Đằng mẫu chịu tội. Sau này chó cùng rứt giậu, có lẽ cũng là muốn mọi người chết chung cùng với cô.
"Đại Lận, vừa rồi bên ngoài giống như có một cô gái mặc đồ đen." Mộ Dạ Triệt ôm Ny Ny đi đến bên cửa sổ một lần nữa,
phát hiện bóng người đó đã không thấy đâu, như u linh mà biến mất, làm cho hắn nghi ngờ nhíu mi: "Em biết người này sao? Diệp Tố Tố quanh năm suốt tháng đều mặc váy trắng, chắc không phải là cô ta."
Sắc mặt của Đại Lận khẽ biến, nhanh chóng ngồi dậy từ trên giường, không mặc khoác áo đã chạy xuống dưới lầu, vọt tới trước cổng Tô gia, cất tiếng lạnh nhạt về phương hướng này: "Tôi biết là cô làm! Là cô gởi những hình ảnh đó cho tôi, đầu độc ở nồi canh bổ của tôi! Nhưng cô không nhìn thấy sao? Hiện tại Đằng Duệ Triết đang ở bên cạnh Diệp Tố Tố, cho dù cô ta có đánh tôi, anh ấy cũng bảo vệ cô ta, yêu cô ta, luôn luôn bên người cô ta, vì sao cô còn không chịu buông tha cho ba mẹ con tôi?! Tại vòng ân oán lẩn quẩn này, Đằng bá mẫu và hai đứa trẻ là những người vô tội, sẽ không cản trở đến hạnh phúc của Diệp Tố Tố cùng Đằng Duệ Triết, cô không thể đối xử với bọn họ như vậy được! Nếu cô còn muốn giúp Diệp Tố Tố trả mối thù nhiều năm trước, vậy cứ tìm đến tôi, tôi sẽ tự mình đi gặp cô!"
"Đại Lận, đi về!" Mộ Dạ Triệt đi nhanh đuổi theo lại đây, lần đầu tiên dùng sức lực lớn như vậy mà túm cô vào Tô trạch, đóng cửa lại thật mạnh, nhẹ vuốt mặt của cô để cô bình tĩnh lại, "Diệp Tố Tố tự dựa vào năng lực của mình, đã có thể cho cô ta làm được những gì mình muốn, bởi vậy cô gái mặc đồ đen này không có khả năng giúp cô ta. Cô gái này đi theo em, có phải muốn nhắc nhở em điều gì hay không? Hoặc là, cô ta muốn gặp riêng em, nhưng không muốn làm cho những người khác phát hiện ra mình?"
"Nhưng lần đầu tiên cô ta gởi những bức hình đó cho tôi thì giải thích thế nào?" Đại Lận ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt trong suốt như mặt hồ tràn ngập mê loạn, hai má phiếm hồng, "Cô ta vẫn đi theo tôi!"
---
Tô Đại Lận - Mộ Dạ Triệt
Mộ Dạ Triệt mang Đại Lận đang kích động cảm xúc đi vào biệt thự Tô gia, để cô lấy những bức ảnh lần trước mình giữ lại đưa cho hắn xem, hắn phải phân tích rõ ràng giúp cô! Nhưng Đại Lận nói những hình ảnh đó đều lưu ở một máy tính khác, có khả năng Diệp Tố Tố đã nhìn thấy!
"Vì sao?" Mộ Dạ Triệt khó hiểu nhìn cô.
"Bởi vì sau khi tôi rời khỏi, Diệp Tố Tố đã lấy thân phận bạn gái của anh ấy để đi vào, cùng ra cùng vào với anh ấy. Hơn nữa nơi đó là chung một bộ, hai căn biệt thự nối liền nhau, vô cùng có khả năng Diệp Tố Tố đã thông qua cánh cửa ngầm ở thư phòng, đến thư phòng bên kia của tôi." Rốt cuộc Đại Lận cũng dần dần tỉnh táo lại, hô hấp nhợt nhạt, lý trí nhớ lại, ánh mắt trong suốt linh động, giống một ngôi sao lấp lánh trên bầu trời đêm, "Lần đầu tiên cô gái mặc đồ đen xuất hiện, là ở cửa tòa án, cô ta nhìn chằm chằm vào Đằng Duệ Triết, muốn cho anh ấy phát hiện ra mình......"
"Vậy vì sao cô ta lại thêm QQ của em?" Mộ Dạ Triệt ngồi xuống phía đối diện của cô, phẩy phẩy mấy sợi tóc đang thổi loạn trước mặt, vén ra sau tai giúp cô, phủ thêm chiếc áo khoác lên vai cô, "Chẳng lẽ là cô ta cố ý chụp những bức ảnh này, có ý đồ khiến cho em phải chú ý?"
Đại Lận khẽ chớp mắt, đè ép mi mắt, suy nghĩ một lúc, lại nhẹ nhàng mở mắt ra, cười nói: "Lúc ấy cô ta đang cố ý kiểm chứng chuyện của Trâu Tiểu Hàm và Diệp Tố Tố, làm tôi xúc động bỏ thêm bạn QQ với cô ta. Sau đó, cô ta vẫn gởi những hình ảnh này, tất cả đều là hình ảnh cô gái mặc đồ đen đang âm thầm đi theo Đằng Duệ Triết, có ý đồ muốn Đằng Duệ Triết chú ý. Vài ngày sau, Diệp Tố Tố váy trắng liền xuất hiện ở tòa thị chính, đúng dịp gặp chuyện không may ở buổi biểu diễn văn nghệ hôm đó, làm cho Đằng Duệ Triết phải ra phía sau cánh gà cứu cô ta."
"Bởi vậy em và Đằng Duệ Triết bắt đầu cãi nhau?" Mộ Dạ Triệt nhướng hàng lông mày lên, nở nụ cười một tiếng hừ, sửa lại thành ngồi xuống bên cạnh cô, rót bốn ly nước ở trước mặt cô, "Nếu hai cái này gọi là Tố Tố đen và Tố Tố trắng, hai cái này là em và Đằng Duệ Triết, nghĩ mà xem vì sao mối quan hệ bốn phía lại biến thành hai phía? Nếu ngay từ đầu, em nói chuyện QQ cho Đằng Duệ Triết nghe, cùng anh ta hẹn gặp Tố Tố đen này, nhìn xem rốt cuộc cô ta muốn làm cái gì, có phải sẽ không có chuyện em và Đằng Duệ Triết tách ra sau này, đúng không? Vì sao em không nói chuyện QQ cho anh ta biết? Bởi vì sau khi em nhìn thấy những hình ảnh này liền nghi ngờ anh ta, cũng không có hoàn toàn tin tưởng anh ta!"
Mộ Dạ Triệt tạm dừng một chút, nâng ánh mắt nhìn chăm chú vào Đại Lận, đôi mắt nhu hòa, không có một tia gợn sóng, vô cùng yên tĩnh, "Bởi vậy, Diệp Tố Tố mặc đồ đen trở thành kẻ thù của em, thành một cây kim trong lòng em, mối quan hệ bốn phía này càng phức tạp hơn, Thời điểm đó chỉ cần Diệp Tố Tố mặc váy trắng xuất hiện, mối quan hệ giữa em và Đằng Duệ Triết liền tràn ngập nguy cơ, hai Tố Tố đen trắng có hành động xuất quỷ nhập thần này, lợi dụng sơ hở giữa hai người, rồi lẫn lộn giữa hai người. Đại Lận, em chỉ cần nghĩ lại, nếu lúc trước em không có rời đi, mà là kiên định canh giữ bên người Đằng Duệ Triết, nhìn thẳng vào Diệp Tố Tố mặc đồ đen này để biết rõ chân tướng sự việc, vậy có phải hôm nay em sẽ không có nhiều ngờ vực vô căn cứ và thống khổ như vậy hay không?"
Đại Lận ngồi ở trên sô pha, mái tóc đen bóng, dưới ngọn đèn càng phản chiếu gợn sóng ôn nhu, hai hàng lông mi dài rậm che phủ đôi mắt trong suốt, toàn thân mặc váy ngủ bằng lụa mỏng, làm cho cô càng thêm mềm mại, nhẹ giọng nói: "Lúc trước tôi chỉ đem chuyện QQ nói cho Cổ Ngạo, Đằng Duệ Triết cũng không cảm kích. Mà chuyện anh ấy gặp Diệp Tố Tố ở sau cánh gà, tôi cũng không biết sự tình."
"Lúc ấy em cho anh ta thái độ gì?"
"Khóa trái cửa, không cho anh ấy đi vào phòng ngủ. Ngày hôm sau anh ấy mới nói cho tôi biết, giữa anh ấy và Diệp Tố Tố không xảy ra chuyện gì, để tôi đừng giận. Nhưng sau đó rất nhanh anh ấy lại đi ra ngoài khảo sát, Diệp Tố Tố lại ngồi trên xe của anh ấy."
"Lúc ấy em không hỏi rõ ràng rốt cuộc có bao nhiêu người đi theo làm khảo sát với anh ta? Bình thường lãnh đạo đi ra ngoài làm khảo sát, đều có vài người thư ký đi cùng, không có khả năng để một mình Diệp Tố Tố cùng đi. Có lẽ lúc ấy Diệp Tố Tố cố ý đi nhờ xe của anh ta, trong xe còn có thư ký Nghiêm."
"Cổ Ngạo và Đằng bá mẫu cũng đều gặp qua, đều nhìn thấy Diệp Tố Tố đứng bên cạnh anh ấy, hai người đang uống cà phê." Đại Lận nhíu nhanh lông mày, không nghĩ muốn nói loại chuyện này với Mộ Dạ Triệt.
"Cà phê là do ai mua cho bọn họ?" Mộ Dạ Triệt lại cảm thấy rất hứng thú với vấn đề này, đứng dậy đi đến bên cạnh cửa sổ sát đất, ngóng nhìn ra ngoài cửa sổ, nheo mắt mà cười, "Lúc ấy chính là em nhìn thấy hai người bọn họ ngồi trên xe, ghế sau có người ngồi hay không cũng không nhìn thấy, liền để cho Cổ Ngạo là người ngoài và bác gái đi bắt quả tang hỏi tội! Em đã từng bước nhảy vào cái bẫy của Diệp Tố Tố, lại để cho người đàn ông khác đến nhúng tay vào chuyện của mình, làm cho cô ta cười hả hê, còn khiến mình rơi vào ngờ vực vô căn cứ, sau đó từng bước đi đến ngày hôm nay, coi như là không ngoài dự đoán!"
"Nhưng anh ấy gọi điện thoại hai lần liên tiếp đều gạt tôi là đang làm việc ở tòa thị chính!" Đại Lận cũng đứng lên, không rõ vì sao Mộ Dạ Triệt lại kiên trì muốn lôi chuyện cũ của cô ra, "Anh ấy đi làm chuyện công vụ thôi, vì sao lại muốn nói dối?!"
"Vậy nếu anh ta nói cho em biết, anh ta đang làm chuyện công vụ, Diệp Tố Tố cũng đi theo, em sẽ nghĩ như thế nào?" Mộ Dạ Triệt xoay qua, nhìn cô bất đắc dĩ, "Diệp Tố Tố là có chuẩn bị mà đến, có thể lợi dụng chức vụ, ở tòa thị chính làm chuyện ái muội, đi nhờ xe của anh ta, ra vào văn phòng của anh ta, mà em mặc dù thân là người phụ nữ chung chăn gối bên cạnh anh ta, nhưng lại là một người chung chăn gối không được ai biết, càng nên để anh ta đưa em vào tòa thị chính, đối mặt lo liệu cùng Diệp Tố Tố mặc váy trắng, kéo lớp mặt nạ của cô ta xuống! Chứ không nên để Cổ Ngạo kéo theo em, đến tòa thị chính giằng co cùng Đằng Duệ triết, bởi vì Cổ Ngạo là tình địch của anh ta, chỉ biết càng làm càng thêm loạn, khiến chuyện của hai người biến thành chuyện của bốn người!"
Đại Lận hít sâu một hơi, cười cười: "Vậy sau đó thì sao? Kết quả là gì, anh không thấy được sao."
"Tôi xác định là mình thấy được." Mộ Dạ Triệt xoay người, chậm rãi đi về phía cô, lấy tay nhẹ nhàng nâng mặt cô lên, "Trước khi không có chính thức giao chiến cùng Diệp Tố Tố, đây cũng không được gọi là kết quả. Sở dĩ đoạn tình cảm này của em bị thất bại, là vì em để cho người ngoài nhúng tay, mượn miệng của người ngoài để biết được sự tình, biết anh ta chưa tới nhìn em, mà chính em lại đang trốn tránh, cam tâm chấp nhận mình thua. Bởi vậy hôm nay em có nhìn thấy sai lầm của mình hay không, tránh để chuyện tình cảm của mình sau này lại giẫm lên vết xe đổ?"
"Ý anh nói là, lúc trước tôi không có nói chuyện rõ ràng với anh ấy, mới dẫn đến cục diện ngày hôm nay, càng chạy càng xa sao?" Đại Lận ngửa đầu nhìn hắn, khuôn mặt thanh tú đỏ ửng như trái mận chín, lại hơi hơi lộ ra trắng nhợt, "Đồng thời anh cũng đang nói cho tôi biết, sở dĩ anh ấy còn nhúng tay vào chuyện của tôi, là vì chúng tôi căn bản chưa hoàn toàn giải quyết rõ ràng sự việc, trốn tránh cũng không phải biện pháp tốt?"
"Đúng, em thất bại, nhưng em phải biết rằng mình thất bại ở nơi nào, như vậy khúc mắc này mới có khả năng cởi bỏ được. Đến nay Diệp Tố Tố vẫn dây dưa không dứt, vậy em sẽ trực diện mà đối đầu, ra mặt giao chiến với cô ta." Hắn vuốt vuốt suối tóc của cô, áp môi lên cái trán trắng nõn của cô, nhẹ nhàng in lại một nụ hôn lên đó, "Tiểu cữu chửi như vậy, có phải đỡ giận hơn so với việc chạy lung tung ra bên ngoài mà gào rống như vậy? Bây giờ ở bên ngoài, nơi nơi đều có kẻ thù, em tùy tiện chạy ra như vậy, chỉ biết dẫn tới một vụ tai nạn khác, làm cho bọn họ biết chúng ta thiếu kiên nhẫn. Giờ chúng ta về phòng ngủ, ngày mai đến bệnh viện thăm Đằng bá mẫu."
Hắn lại hôn hôn lên ánh mắt của Đại Lận, nắm lấy bàn tay mềm mại trắng nõn của cô đi về trong phòng, phát hiện hai đứa nhỏ bị mọi người vắng vẻ đang nằm khóc sướt mướt trên giường từ khi nào, hai đứa đều dùng cái chân mập mạp mà đá động, tiếng khóc vang dội thiếu chút nữa bay luôn nóc nhà.
Vì thế một buổi tối này, bọn họ dùng một giờ đồng hồ để dỗ hai đứa nhỏ, dùng ba giờ đồng hồ để ngủ, lại dùng nửa giờ còn lại để dỗ tiếp, ép buộc mình đến bình minh.
---
Đằng Duệ Triết
Ngày hôm sau, gió êm sóng lặng, ánh nắng trời thu chiếu rọi. Hai đứa nhỏ được đặt trong xe nôi, bị mẹ mang đến bệnh viện thăm Đằng bá mẫu.
Đằng mẫu đã sớm được cứu sống, nằm trong phòng bệnh, lẳng lặng nhìn Đằng Duệ Triết đang đứng bên giường. Đằng Duệ Triết thì không nói gì, lạnh lùng nhìn chằm chằm mẹ mình, không giống hai mẹ con, ngược lại giống hai kẻ xa lạ, làm cho không khí trong phòng bệnh thêm nặng nề ngưng trọng.
"Duệ Triết, mẹ không sao, con đi làm đi." Cuối cùng, Đằng mẫu cất tiếng khàn khàn, nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ một giấc, "Sau này mẹ sẽ chú ý hơn, sẽ không tùy tiện mở cửa cho người lạ, để bọn họ vào nhà của Đại Lận."
Thế này khuôn mặt có biểu tình lạnh như băng của Đằng Duệ Triết mới có thay đổi, quét mắt liếc nhìn khuôn mặt tái nhợt của mẹ một cái, "Có người biết mỗi ngày mẹ đều nấu canh bổ cho Đại Lận, cho nên mới lựa chọn đầu độc vào nồi canh. Nếu lần này mẹ không có nếm thử trước, vậy lần này trúng độc có thể là ba người! Mẹ đã quá sơ ý!"
Khuôn mặt tái nhợt của Đằng mẫu hiện lên áy náy, sau một lúc lâu trầm mặc, mới nói giọng khàn khàn: "Duệ Triết, Diệp Tố Tố đâu? Có phải cô ấy còn ở nhà chúng ta hay không?"
Đằng Duệ Triết thấy bà đề cập đến Diệp Tố Tố, dừng bước chân xoay người đi ra ngoài, thân hình cao lớn, đôi mắt lạnh ôm lấy một chút cười, cũng là lóe ra ánh sáng lạnh, gắt gao nhìn chằm chằm người mẹ tiều tụy đang khẽ nhắm hai mắt trên giường bệnh, cười lạnh nói: "Năm đó các người vẫn không chịu nói cho tôi biết, các người từng gặp riêng Diệp phụ một lần. Mà sau một lần đó, vụ án phóng hỏa liền xảy ra, mẹ cảm thấy hai chuyện này có liên quan như thế nào?"
Đằng mẫu khẽ nhăn hàng lông mày lại, chậm rãi mở ra ánh mắt trong hốc mắt hãm sâu, khó hiểu mà nói: "Duệ Triết, cả năm đó Diệp Tố Tố không trở về nhà, ba mẹ lén gặp mặt với Diệp phụ, khuyên cô ấy trở về nhà chăm sóc người mẹ đang bệnh nặng, cũng là chuyện thường tình. Tại chuỗi sự kiện này, người mà ba mẹ áy náy nhất chính là Đại Lận, cũng không phải Diệp Tố Tố."
Đằng Duệ Triết nghe vậy, khuôn mặt ảm đạm, trở về đi đến cạnh bà, buông mắt nhìn chăm chú mẹ đang nằm trên giường, "Sau một lần đó cô ấy bị Diệp phụ mang về, đã bị cưỡng bức, hơn nữa còn bị giam cầm trong phòng tối, không hề thấy mặt trời. Mà các người, các người vẫn sống những tháng ngày an nhàn suиɠ sướиɠ như trước, đều tìm cách đánh đuổi mỗi một cô gái bên cạnh con trai mình, làm khó dễ từ giữa, cho đến khi các người vào nằm trong quan tài."
Diệp Tố Tố
"Duệ Triết?!" Đằng mẫu bị giật mình thật mạnh, mội đôi mắt u ám khô khan, đột nhiên trong mắt có ánh sáng, vừa sợ lại vừa e ngại, kéo cơ thể suy yếu của mình, muốn ngồi dậy từ trên giường, bờ môi run run, "Giảng viên Diệp là một giáo sư đức cao vọng trọng, sao lại làm loại chuyện này?! Hơn nữa chính giảng viên Diệp cũng nói qua, đã sớm đính hôn cho con gái, không có khả năng trở thành thông gia với Đằng gia chúng ta."
Đằng Duệ Triết nhìn bà bằng nửa con mắt, khẽ cười cúi đầu, hung ác nham hiểm mà nói: "Đây đều là chuyện vài năm trước, tôi cũng không muốn truy cứu với mẹ nữa, hiện tại tôi chỉ muốn nói cho mẹ biết, sự việc có quả ắt có nhân, nhân quả tuần hoàn, Diệp Tố Tố năm đó, cũng không phải đơn giản bị các người khuyên về nhà, mà là bị các người đẩy mạnh vào hố lửa, sống không bằng chết. Bởi vậy lúc trước các người đã làm những gì, nhất định phải nhớ kỹ trong lòng, đến thời điểm nhận quả báo mới biết được chính mình đã làm sai chuyện gì!"
"Duệ Triết, ba của con đã đi ngồi tù, ba mẹ sẽ không nhúng tay vào chuyện của con nữa." Đằng mẫu từ trên giường giãy dụa đứng lên, than thở khóc lóc chụp được cánh tay của con trai, "Chuyện phía sau này, thật sự ba mẹ không biết, vẫn nghĩ rằng cô ấy gả chồng ở nước ngoài được sống tốt lắm, là bình thản chia tay cùng con...... Hiện tại cô ấy muốn trở về báo thù, thì báo thù trên người mẹ đi, đừng đầu độc hãm hại Đại Lận, sau khi con cùng cô ấy chia tay, Đại Lận mới ở cùng một chỗ với con, cũng không có cướp lấy nhân duyên của người khác."
Biểu tình trên khuôn mặt tuấn tú của Đằng Duệ Triết cũng không hề sứt mẻ, hất ra bàn tay của mẹ đang chụp lấy cánh tay mình, lạnh giọng cười lạnh: "Mẹ thật là vĩ đại, đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên đầu mình. A, thời điểm nằm trên bàn cấp cứu tối qua, có phải đã nghĩ rằng đây là hành động tác oai tác quái của cô ấy? Mẹ nghĩ, chết cũng tốt, dùng chính mạng sống của mình đền bù lại những sai lầm trước kia, coi như là một loại giải thoát."
"Bởi vậy con vẫn cho cô ấy sống ở nhà chúng ta, làm cho cô ấy vẫn luôn đi theo bên cạnh con." Đằng mẫu vô lực buông hắn ra, bả vai chùng xuống, để lộ nét mặt gầy yếu chịu không nổi, "Để cô ấy đến bệnh viện đi, có ân oán gì thì đối diện với mẹ mà giải quyết, đừng dùng những thủ đoạn ác độc như vậy đi hại người!"
Đôi mắt u ám của Đằng Duệ Triết giữ một chút cười lạnh, ánh mắt lợi hại như đao kiếm đang sáng loáng, nhếch môi, không hề đáp lời bà, tính rời khỏi nơi này. Mẹ nghĩ quá đơn giản, cũng quá ngây thơ, a.
"Bác gái." Lúc này tiếng đập cửa vang lên, Đại Lận đến thăm Đằng mẫu được y tá đưa vào, đi tới phòng bệnh của Đằng mẫu, gõ cửa, ánh mắt trong suốt cùng bờ môi tinh xảo, nụ cười mỉm thanh nhã, khách sáo lịch sự nhìn Đằng Duệ Triết và Đằng mẫu ở trong phòng bệnh, "Bác thấy trong người sao rồi?"
Nếu hiện tại Diệp Tố Tố không dùng những thủ đoạn này để hại người, làm sao đạt đến mục đích trả thù của cô ta được? Tiểu nhân thì thích hành động tác oai tác quái, Diệp tiểu thư yêu thích loại quá trình tra tấn này, chứ không phải là kết quả.
"Đại Lận, con đến rồi." Đằng mẫu thấy Đại Lận tự đến đây thăm mình, phút chốc nở nụ cười, tình cảm bay đầy mặt, "Hai đứa nhỏ có khỏe không? Tối hôm qua có bị dọa sợ không vậy?"
"Bác không có chuyện gì là tốt rồi." Đại Lận ôm hai tiểu bảo bảo từ trong xe nôi đến đây, xoa xoa hai bàn tay nhỏ bé của chúng, để chúng di chuyển ánh mắt to sáng nhìn qua bên này, đầu tiên là dạy họ kêu "Chú" Đằng Duệ Triết, lễ phép một chút, sau đó ôm con cho Đằng mẫu xem, cười nói: "Hai bé ăn no rồi, không biết chuyện gì xảy ra ở bên ngoài cả. Bác gái, mấy ngày nay cũng nhờ bác quan tâm chăm sóc, nếu không buổi tối hai đứa khóc đêm, con không có cách nào ngủ được, tối hôm qua con và Dạ Triệt dỗ hai đứa gần một tiếng, một trái một phải nằm dỗ hai đứa, đặt hai đứa nằm ở giữa giường, nhưng tụi nhỏ cũng không chịu ngoan. Tối qua con và Dạ Triệt ngủ chưa được ba tiếng."
Đằng mẫu vội vàng ôm hai bảo bối lại đây, chấm chấm lên hai cái miệng nhỏ nhắn màu hồng nhạt, "Sao hai nhóc lại không ngoan vậy, để baba và mẹ không có cách nào nằm ngủ. Baba và mẹ vất vả lắm mới ngủ chung trên một giường, muốn thân thân thiết thiết, kết quả lại bị hai nhóc ở giữa ngăn sông cấm chợ, đánh cái mông nè."
Đại Lận cười một cái, không lên tiếng.
Mà Đằng Duệ Triết ở phía sau cô, lỗ tai còn đang quay cuồng nghe tiếng "Chú" mới lạ này, trực tiếp bị coi thường, sau khi dùng đôi mắt nhọn nhìn thật lâu ba thế hệ ở trên giường, rốt cuộc cũng lên tiếng nặng nề, âm thanh ấm ách từ cổ họng như tiếng sấm rền: "Các người, thế mà lại thân thiết trước mặt con?!"
---
Đằng Duệ Triết
Đằng mẫu thấy con trai đang ghen, trong đáy mắt thâm ảm của hắn nhảy lên hai luồng lửa giận, đôi mắt bắn ra tia sáng sắc bén, giống như muốn ăn thịt người, liền vừa cười vừa nói: "Duệ Triết, hai vợ chồng người ta thân thiết không phải chuyện thật bình thường sao? Con quan tâm làm gì."
Vỗ nhẹ lên tay của Đại Lận, để cho cô đừng để bụng, tiếp tục nựng nựng hai bé cưng nói chuyện.
Đại Lận cũng không quan tâm hắn, ngồi ở mép giường giúp Đằng mẫu ôm một đứa nhỏ, nhìn hai đứa đang chớp chớp đôi mắt to sáng, đáng yêu cực kì, nhịn không được cũng lấy tay chấm chấm lên cái miệng nhỏ nhắn màu hồng nhạt.
Sau khi hai tiểu bảo bảo ăn no ngủ kỹ, chuyện thích nhất chính là xem người lớn nói chuyện, tò mò mà nhìn chằm chằm, đôi mắt to sáng, cũng muốn nói chuyện theo. Mà chuyện cô thích làm nhất, chính là để hai bé con nắm ngón tay của mình, nắm tay nhỏ bé gắt gao nắm lại, một giây cũng không buông ra.
Giờ phút này bầu không khí trong phòng bệnh thật ấm áp, thật thích hợp cho bệnh nhân và trẻ em tĩnh dưỡng, cho nên cô
không muốn cãi nhau với Đằng Duệ Triết, đấu khẩu tranh chấp, khiến nơi này bị chướng khí giăng mù mịt.
Nhưng Đằng Duệ Triết ở phía sau hiển nhiên lại không nghĩ như vậy, đi tới, ôm Ny Ny đang ở trong lòng cô đưa qua cho Đằng mẫu, túm lấy cánh tay của cô, kéo đến hành lang!
Sau đó lạnh lùng cúi người, dùng hai cánh tay vòng lại bao vây cô giữa mình và bức tường, mày kiếm bay xéo, ánh mắt lạnh như băng mà nhìn gần cô, cúi đầu nói từng chữ một: "Em làm như vậy, là đang đùa với lửa! Lập tức ngừng lại!"
Đại Lận híp mắt cười, ngưỡng mặt nhìn thân hình cao lớn của hắn, "Vì sao tôi không thể bắt đầu một đoạn tình cảm khác? Anh không cam lòng sao?"
Hắn nhíu mày, thân hình cao lớn lại tới gần áp sát lấy cô, đôi mắt nhọn khẽ híp lại, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm cô, cũng là nâng bàn tay to lên, chậm rãi chạm lên sợi tóc trên trán của cô, trong ánh mắt lại hiện lên dòng chảy nhu tình, "Trước kia em yêu Tiêu Tử, bây giờ cũng có thể yêu Mộ Dạ Triệt tương tự như vậy, nhưng em có nghĩ tới hay không, em thương anh ta yêu anh ta quá nhanh, vì đó chỉ là tìm kiếm một loại an ủi?"
"Trước kia tôi yêu anh, lúc đó chẳng phải là một loại an ủi hay sao?" Đại Lận nghiêng đầu, hơi hơi né bàn tay to của hắn, mỉm cười: "Ở bên cạnh anh ấy, tôi cảm thấy ấm áp và hạnh phúc, ở bên cạnh anh thì sao? Anh đem đến cho tôi những điều gì? Hiện tại, bất kỳ ai cũng có thể vung tay múa chân đối với đoạn tình cảm mới này của tôi, chỉ có anh là người duy nhất không có tư cách! Buông ra!"
Cô lạnh lùng ra lệnh hắn buông tay, sớm đã không còn sợ hãi người đàn ông bá đạo cường ngạnh này, mà là phản cảm đến cực điểm. Cô cũng đã từng hoài nghi, vì sao một người căm hận mình đến cực điểm, ước gì mình có thể chết đi lại có thể yêu cô nhanh như vậy, cô ngồi tù ba năm chưa bao giờ đến thăm cô một lần, đột nhiên sau khi cô ra tù lại đi yêu, có phải rất không thực tế hay không? Hiện tại cô đã hiểu được, cô chính là công cụ để thỏa mãn du͙ƈ vọиɠ chinh phục của hắn, chứ chưa bao giờ bước được vào đáy lòng của hắn.
"Em chơi với lửa, anh không có khả năng buông tay!" Hắn vẫn gắt gao giam cầm lấy cô như trước, lấy tay nâng cái cằm thon tinh xảo của cô lên, vô cùng đau đớn mà nhìn cô, "Anh không cản trở hạnh phúc của em, nhưng anh muốn em đi từng bước một mà đến! Tình cảm vừa gặp đã yêu, không có thời gian làm trụ cột, chính là hoa trong gương, trăng trong nước, chỉ cần chạm nhẹ là vỡ tan! Như vậy em nên tìm hiểu anh ta trước, xác định anh ta yêu em, rồi hãy ở chung!"
"Anh cho rằng mình là ai?" Đại Lận hỏi lại hắn, nhẹ nở nụ cười khinh bỉ, "Đằng thị trưởng, đây là lần thứ hai anh xâm phạm tôi, từ quyền lợi đến chuyện cá nhân, nhúng tay điều tra cuộc sống vợ chồng của tôi và Dạ Triệt, xen vào chuyện của người khác! Xin đừng vì chuyện của người khác, lại ảnh hưởng đến tiền đồ của mình ở Cẩm thành, tôi không tha thứ cho mình được!"
Chỉ thấy y tá lui tới ở bên cạnh, nhìn được mặt của Đại Lận, chứ không nhìn thấy khuôn mặt của Đằng Duệ Triết đang đưa lưng về phía bọn họ, đối với cảnh này chỉ cười cho qua, nói khẽ. Trong mắt bọn họ, chính là một cặp vợ chồng xuất chúng đang cãi nhau, thiếu gia và thiếu nãi nãi của gia tộc phú quý, chẳng có gì là lạ. Nhưng nếu Đại Lận cứ luôn miệng kêu "Đằng thị trưởng", vậy sẽ khiến mọi người vây quanh mà xem cùng dùng điện thoại chụp ảnh quay phim, cam đoan ngày mai chuyện này có thể là một tin tức báo chí nóng bỏng tay, một đêm đã vang danh thiên hạ!
Đằng Duệ Triết lạnh lùng nhìn chằm chằm Đại Lận, dấu diếm sắc mặt khi đối mặt với sự châm chọc khiêu khích của cô, khuôn mặt tuấn tú không một gợn sóng sợ hãi, thu lại ngón tay đang nâng giữ cái cằm của cô, đột nhiên một tay vòng qua thắt lưng của cô, ôm thân hình thon thả mềm mại kia vào lòng mình, bờ môi mang theo một ngọn lửa, nóng rực mà hôn lên đôi môi đỏ như màu lựu chín của cô!
Đằng Duệ Triết - Tô Đại Lận
Đầu tiên là Đại Lận cảm nhận được một trận lửa nóng đang xâm phạm mình, cơ thể mềm mại của mình bị bao vây và giam cầm trong lòng ngực cứng rắn như sắt, một ngọn lửa nóng hướng về phía cô mà đánh úp, làm cho đôi môi của cô nhớ đến hương vị quen thuộc kia. Sau đó cô lập tức nâng tay, xấu hổ và giận dữ muốn đánh lên khuôn mặt kia!
Nhưng mà bàn tay nâng lên đến giữa không trung, lần này lại bị hắn bắt được, bờ môi hắn cũng buông đôi môi cô ra, ánh mắt sáng lên, "Em đã đánh anh một lần rồi, lúc này hãy nhớ cho kỹ!" Buông cô ra, con ngươi màu đen lại ẩn chứa một tia tà nịnh, bạc môi lại mím thành một đường thẳng tắp, xoay người nhanh chóng rời đi.
Đại Lận nhìn bóng dáng đi xa của hắn, bộ ngực cao thẳng đang phập phồng không ngừng, mây đen giăng đầy mặt, đã không thể dùng từ xấu hổ và giận dữ để miêu tả tâm tình của cô giờ phút này!
Sau khi trở lại phòng bệnh, Đằng mẫu dò tìm manh mối trên sắc mặt của cô, đã có thể đoán đại khái vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, vì cô mà bày mưu tính kế, nói: "Dạ Triệt không thể lúc nào cũng theo bên người con, biện pháp duy nhất chính là con đi học võ phòng thân, có vậy mới bảo vệ mình khỏi mấy con lang sói."
Vốn dĩ Đại Lận đang tức nghẹn họng, thấy Đằng mẫu lại đưa con mình vào bộ tộc lang sói, phút chốc tâm tình tốt lên, quay đầu cười nói: "Không ai hiểu rõ con bằng mẹ, có được những lời này của bác, con cảm giác cục tức ở cổ họng cũng dần tan, hít thở thoải mái hơn rồi. Bác gái, bác nghỉ ngơi đi, bây giờ con phải đi làm, ngày mai lại đến thăm bác."
"Bác cũng về chăm hai đứa nhỏ đây, bác sĩ nói bác không sao cả, dưỡng bệnh vài ngày là tốt rồi." Đằng mẫu muốn xuống giường.
"Đừng bác ơi." Đại Lận giữ hai vai bà lại, để bà tiếp tục nằm xuống, ôm lấy hai đứa nhỏ bỏ vào trong xe nôi, đẩy xe ra ngoài, "Con có thể vừa làm việc, vừa chăm sóc Khiêm Khiêm và Ny Ny, hôm nay mẹ sẽ mang hai đứa đến nhà trẻ chơi nhé."
Cô cười khanh khách đẩy xe nôi rời khỏi phòng bệnh, nửa giờ sau đã đến nhà trẻ làm thêm, thay đồng phục, đưa Khiêm Khiêm và Ny Ny đặt cùng những đứa trẻ khác.
Nơi này đều là những em bé tầm sáu tháng tuổi, mặc bỉm bò qua bò lại, "Bắt nạt" Khiêm Khiêm và Ny Ny nhà cô, Khiêm Khiêm và Ny Ny thì nhìn các anh các chị ở trước mặt, bị bọn họ dùng bàn tay bụ bẫm của mình mà chơi đùa, bị thân thể mập mạp của bọn họ bò qua, thật hâm mộ bọn họ có thể mang bỉm mà bò đi khắp nơi, còn có thể bơi qua bơi lại trong nước.
Hừ, chờ hai đứa được hơn nửa tháng tuổi, cũng có thể bò bò như vậy, không bị các anh các chị coi thường!
Mấy em bé lại kết thành một đội mà bò qua bò lại trên người Khiêm Khiêm và Ny Ny, Đại Lận cùng chị em đồng nghiệp khác thì cười cười bất đắc dĩ, vội vàng ôm mấy đứa nhỏ hơn nửa tháng tuổi đến đây, đội phao lên cổ cho chúng nó, để chúng nó chơi đùa trong nước.
"Tiểu Tô, đây là em trai em gái của em sao? Đáng yêu quá." Đồng nghiệp đang giúp cô chăm sóc hai đứa nhỏ, quả thật cảm thấy hai tiểu bảo bảo này có dáng vẻ thật xinh đẹp, có thể là được di truyền gien tốt từ cha mẹ, tiếp thu toàn ưu điểm, phúng phúng phính phính, giống đứa trẻ được nặn ra từ một viên ngọc.
Đại Lận cười trừ, không có trả lời vấn đề này, thật cẩn thận mà nâng lên những em bé đang bơi lội trong hồ, để cha mẹ của bé ở bên ngoài cũng vào đây chơi cùng con.
Vài giờ sau, Đại Lận đến phòng nghỉ cho Khiêm Khiêm và Ny Ny bú sữa, nhớ tới buổi chiều phải lên trường, hai con phải làm sao đây? Mang theo đến trường thì cũng không tiện lắm? Thời điểm ăn cơm trưa, có lẽ nên thương lượng với Mộ tiểu cữu một chút.
Giờ phút này cô đang cho Khiêm Khiêm và Ny Ny mỗi đứa một bình sữa, vỗ nhẹ lưng hai đứa, dỗ hai đứa ngủ, chờ Mộ Dạ Triệt đến đây đón cô đi ăn trưa.
Chỉ nghe tiếng bước chân ở ngoài cửa đi mà quay lại, là đồng nghiệp đi ăn trưa trở về, vừa đi vừa nói khẽ, nói tòa thị chính bên cạnh xảy ra một chuyện lớn, có cô nữ nhân viên bị điều tra đi cửa sau, nhưng lại liên lụy đến Đằng thị trưởng, làm cho lãnh đạo cấp cao phải đến đây điều tra. Vừa rồi xe của lãnh đạo cấp cao lái vào tòa thị chính, chiếc này nối tiếp chiếc khác, xếp thành một hàng dài trước tòa thị chính, khí thế ngất trời.
"Nghe nói nữ nhân viên kia là dựa vào mối quan hệ của Trâu bí thư, kết quả mới bước được chân vào tòa thị chính, Trâu bí thư đã bị thanh tra kỷ luật, nên cô ta đành phải lợi dụng tình cũ là Đằng thị trưởng, làm chuyện xấu khắp nơi."
"Mấy chị đang nói Diệp tiểu thư hả? Nghe nói Diệp tiểu thư này rất xinh đẹp, trong buổi diễn văn nghệ chào mừng thị trưởng nhận chức, đã liếc mắt đưa tình phóng điện với Đằng thị trưởng, sau đó lợi dụng chức vụ, ngày nào cũng chạy đến văn phòng của Đằng thị trưởng......"
"Ngày nào sao? Em cũng đừng nói quá chứ! Diệp tiểu thư này vào làm được mấy ngày, liền vì chuyện của Trâu bí thư, nên bị tạm thời cách chức, thời gian làm việc ở tòa thị chính cũng chưa được ba hôm nữa, sau đó được người ta bao nuôi, đi du lịch vòng quanh thế giới."
"Chị mới nói quá ấy! Một người chưa lập gia đình, một người chưa gả đi, hai bên đều yêu nhau, sao gọi là bao nuôi được! Đó gọi là bảo vệ, Đằng thị trưởng bảo vệ để cô ấy không bị ảnh hưởng những lời đồn đãi, không bị người khác quấy rầy!"
"Nhưng đồng thời Diệp tiểu thư này cũng là tình nhân của Trâu bí thư, em không nghe nói sao?"
"......"
Vài người dần dần đi xa, âm thanh khắc khẩu ngày càng nhỏ, biến mất phía sau cánh cửa của một phòng nghỉ. Thế này Đại Lận mới ôm con đi ra, chuẩn bị đi gặp Mộ Dạ Triệt ở cửa.
Nhưng người đến đón tận cửa không phải là Mộ Dạ Triệt, mà là thư kí của hắn, là anh chàng nhã nhặn Dịch Phong đeo kính.
"Tô tiểu thư, Mộ thị trưởng chỉ đạo tôi tới đây đón cô đến tòa thị chính ăn cơm, ngài ấy còn bận chút chuyện công việc." Thư ký Dịch chủ động ôm hai đứa nhỏ giúp cô, cười rồi đẩy xe nôi, "Chúng ta đi thôi."
Vì thế cứ như vậy, cô đi đến nhà ăn của tòa thị chính, ngồi ở cái bàn bên cạnh cửa sổ, nhìn nhân viên của tòa thị chính đi qua đi lại, bước chân vội vàng. Thư kí Dịch ngồi cùng cô, giải thích với cô: "Hôm nay có rất nhiều lãnh đạo cấp cao đến đây, bởi vậy cán bộ nơi này đều đến tòa nhà bí thư. Có khả năng chiều nay đi họp Đảng, tiến hành công tác chỉ đạo tư tưởng."
"Tiến hành công tác chỉ đạo tư tưởng đối với Đằng thị trưởng?" Đại Lận thản nhiên nở nụ cười thành tiếng, cũng không ngạc nhiên lắm với tin tức này, "Tính trách cứ anh ta vì đi giúp đỡ tình cũ sao?"
Thư ký Dịch thấy cô có chút hiểu biết về chuyện này, liền cười nói: "Đằng thị trưởng có quan hệ không ít với đồng nghiệp là Diệp tiểu thư, việc này hình như mọi người đều biết. Bởi vậy cấp trên điều tra Diệp tiểu thư, cũng thuận tiện tìm Đằng thị trưởng nói chuyện. Nhưng mà mối quan hệ giữa Đằng thị trưởng và Diệp tiểu thư cũng không được ai xác minh, không có tìm được chứng cứ chính xác là bọn họ chung sống như vợ chồng, cũng không có ảnh chụp hẹn hò, chỉ có mấy tờ báo giải trí đưa tin này cùng mấy tấm ảnh chụp trên xe mơ mơ hồ hồ. Mà trong mấy bức ảnh này, Đằng thị trưởng cũng là nghiêm mặt lái xe, không có tiếp xúc thân thể với Diệp tiểu thư......"
Đại Lận chớp mắt, lạnh lùng nở nụ cười. Đằng Duệ Triết đưa hai tay giữ lên má của Diệp Tố Tố, đó là cô nằm mơ thấy, là một ác mộng, mộng rằng Đằng Duệ Triết kéo Diệp Tố Tố lên xe, phát ra một chút lửa nóng. Về chuyện hiện thực có phát sinh như vậy hay không, cô không biết.
Nhưng sau đó, Đằng Duệ Triết và Diệp Tố Tố công khai sáng đôi ra vào, không phải là thừa nhận mối quan hệ giữa hai người sao? Nếu gần đây hai người chỉ là bạn, khi chạm mặt cô ở tòa án, có cần thiết phải nhẹ phẩy tay Diệp Tố Tố, để Diệp Tố Tố không cần phải nói chuyện cùng cô, rồi lạnh lùng rời đi như vậy hay không?
"Tô tiểu thư, Mộ thị trưởng đã đến, tôi đi gọi cơm cho hai người." Thư ký Dịch đứng lên, trả vị trí lại cho lãnh đạo nhà mình, làm hết phận sự, đi chuẩn bị cơm trưa cho lãnh đạo.
Tô Đại Lận - Mộ Dạ Triệt
Mộ Dạ Triệt mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, không có mặc áo vét, quần âu, lập tức hướng bên này đi tới. Hắn kéo ghế dựa ra, cười nói đi thẳng vào vấn đề với Đại Lận: "Phút giây nào tôi cũng muốn đưa em vào làm việc trong tòa thị chính, chung ngành với tôi, cùng tôi ăn cơm trưa, cùng tôi ra ngoài khảo sát, nhưng tôi lại có suy nghĩ lo lắng đến vấn đề đi cửa sau, chỉ có thể cho em làm văn thư."
Đại Lận cười với hắn: "Hôm nay anh đưa tôi đến đây ăn cơm, tuyệt đối không phải là một bữa cơm đơn giản. Diệp tiểu thư bị đưa đến nơi này để gặp lãnh đạo cấp cao sao?"
"Ồ." Mộ Dạ Triết tự rót cho mình tách trà, buông xuống ánh mắt luôn luôn cười, "Chính xác mà nói, không phải tự cô ta đi tới, mà là Đằng thị trưởng đưa tới. Thời điểm vừa được đưa tới, cô ta phát hiện tình hình không đúng, còn thử chạy trốn, nhưng nơi này đã được giăng thiên la địa vọng, bị bắt trở về, đang bị thẩm vấn. Hiện tại đang khóc lóc trước mặt lãnh đạo cấp cao, kể lể về những bi thảm mà mình đã trải qua, rất điềm đạm đáng yêu, kế tiếp có lẽ muốn tung đòn phản kích."
"Phản kích?" Đuôi lông mày của Đại Lận khẽ nhếch lên, sắc mặt ngưng trọng, có vẻ cảm thấy hứng thú với vấn đề này, "Phản kích thế nào?"
Mộ Dạ Triệt nhẹ nhàng nâng mắt, nụ cười tươi dần dần thu lại, lo lắng nhìn chăm chú vào cô, "Đương nhiên là để băng đảng của cô ta đi đầu độc, theo dõi, ám sát người khác. Em có biết, cô nhi viện của cô ta chứa chấp bao nhiêu người và vũ khí hay không? Chính tay cô ta đã soạn ra bao nhiêu chuyện để làm tài chính đen? Dưới tay cô ta lại có bao nhiêu vây cánh? Hai ngày trước Cổ tiểu thư đâm đầu vào cô nhi viện, mới vừa lúc dụ rắn ra khỏi hang, làm cho cô ta đi nghi ngờ lung tung, gắt gao cố thủ cô nhi viện của mình."
"Nói như vậy, các người đã có thể xác định cô ta chính là tình nhân của Trâu Tông Sinh." Mi tâm của Đại Lận càng nhíu càng chặt, đột nhiên lạnh cả sóng lưng, "Tôi nhớ rõ hơn một năm trước, cô ta ở Lan Nhã Các nói lời thật lòng với tôi, cô ta đã không hề trách cứ tôi, hi vọng sau khi ra tù tôi có thể làm người tốt, bắt đầu một lần nữa. Thì ra không phải cô ta bay qua Châu Âu, mà là làm bà chủ thật sự ở phía sau của Lan Nhã Các, sai sử Cố Lả Lướt làm việc cho mình!"
Mộ Dạ Triệt ngồi dưới ánh mặt trời nhìn cô, tao nhã lịch sự lại im lặng, ngũ quan tuấn mỹ có phong thái khác hẳn những người xung quanh, giống như một viên ngọc tỏa ra khí chất cao quý mà ôn nhu, nhẹ nhàng lấy tay đặt lên bàn tay nhỏ bé của cô, đôi mắt sáng trời lại thong thả di chuyển ánh sáng nhu hòa, "Đừng sợ, sau này cô ta sẽ không có cách nào làm hại em, cô ta đã tới đường cùng rồi."
Đại Lận cảm nhận được sự ấm áp của hắn, sớm đã không còn sống trong những năm tháng sợ hãi của một đứa trẻ, mà là lo lắng: "Chuyện năm đó cô ta phái người cắt cổ tay của tôi ở trong tù cũng đã qua đi, cũng sống sót trong hơn một năm luôn xảy ra chuyện những thương tổn này, điều tôi lo lắng là, dưới sự khống chế của Đằng Duệ Triết, cô ta sẽ chó cùng rứt giậu, xúc phạm tới anh là người không có liên quan trong chuyện này."
---
Thứ Ba – Ngày 7/4/2020
[Editor: Hầu như mọi bí mật sẽ được tiết lộ ở chương sau, cũng lắm bất ngờ, hết chương sau là ngược nam rồi zé zè ze.]
Danh Sách Chương: