Đằng mẫu lại đi lòng vòng trong thư phòng, phát hiện vừa rồi Đại Lận còn xuất hiện trước mắt mình cứ vậy mà biến mất, thật giống bóng dáng ảo ảnh, chính là đến báo mộng với bà, kể ra nỗi oan khuất của cô.
Nhưng bà lại thấy quần áo mà Đại Lận đánh rơi, có thể là cố ý làm rớt, rõ ràng nằm chình ình trên mặt đất. Bà nhặt lên nhìn kỹ, phát hiện là một cái áo sơ mi của con, phía trên còn lưu lại hơi ấm từ ngón tay của Đại Lận, chứng minh vừa rồi cũng không phải là bà bị hoa mắt, Đại Lận thật sự xuất hiện ở đây!
Như vậy Đại Lận cố ý đưa bà đến nơi đây, còn cô lại đi nơi nào? Bà vươn tay gõ gõ lên vách tường, trong lòng như ngộ ra điều gì, vội vàng xoay người đi ra ngoài, chạy đến bên ngoài, quả nhiên nhìn thấy hai căn biệt thự này là một khối kiến trúc, hai căn biệt thự dùng chung một bức tường, thư phòng liền sát nhau!
Phút chốc bà bỗng kích động, rất muốn đi gõ cửa nhà bên cạnh, nhưng nghĩ như vậy sẽ khiến Đại Lận bị lộ hành tung, liền nhịn xuống, lại đi trở về biệt thự của Duệ Triết, ngồi trên sô pha trong phòng khách.
Bà gọi điện cho Duệ Triết, nhưng Duệ Triết không bắt máy, lại khiến lòng bà âm ỉ ưu thương.
Bởi vì chưa được Duệ Triết đồng ý, bà không thể tùy tiện đi gặp Đại Lận. Mặc dù bà rất muốn nhìn thấy Đại Lận và đứa bé, ôm đứa cháu nội của mình một cái, nhưng lại nghĩ đến những việc trước kia mình đã làm, bà liền cảm giác không còn mặt mũi nào để gặp Đại Lận nữa, không thể đối mặt với cô.
Vì thế bà ngồi ở phòng khách một lúc, lại đi lên lầu một vòng, liền xách túi rời đi, tránh mang đến phiền phức cho Đại Lận.
Sau đó chờ đến khi ra khỏi khu biệt thự Thanh nhã cúc, bà phát hiện quả nhiên là có người đang theo dõi bà, cho dù bà đi đến đâu, đối phương đều nhanh bước đi theo, vô cùng to gan lớn mật. Bà quay đầu nhìn thoáng qua, đã dám khẳng định là người do Trâu gia phái tới, có chết vẫn cắn chặt Đằng gia không buông.
---
Bùi Như Tuyết
Dù sao trước đó không lâu, Trâu Tông Sinh đã phái một đám phóng viên đến Đằng gia đào bới tin tức ngồi tù của lão Đằng, hi vọng có thể lôi được tin này ra ngoài cho mọi người cùng biết, khiến lão Đằng sau này không thể yên ổn mà sống ở Cẩm thành được! Kẻ tiểu nhân đang bực bội này, lại có chuyện gì là không làm được đâu? Con chó giận dữ còn cắn người, huống gì là Trâu gia này đã trở mặt thành thù với Đằng gia, hoàn toàn xé rách mặt với nhau!
Bà vội vàng đi nhanh vài bước, leo lên xe riêng của Đằng gia đến đón bà, vội vàng rời khỏi nơi này.
Mà Đại Lận, thì đang đứng bên cửa sổ nhìn theo bóng dáng bà rời đi, cuối cùng thở ra một hơi.
Vừa rồi cô đi ra gặp Đằng mẫu là vì trong lòng bất an không yên, bởi vì cô không dám khẳng định trăm phần trăm là Đằng mẫu sẽ đứng về phía cô, không làm hành tung của cô bị bại lộ ra ngoài. Một khi Đằng mẫu lại giờ trò cũ, dùng thủ đoạn mấy tháng trước đi đối phó với cô, vậy cô phải chết thêm một lần nữa, liên lụy đến con.
Nhưng đồng thời, cô cũng tin tưởng những lời mà Đằng mẫu nói trong TV là phát ra từ nội tâm của bà, Đằng bá mẫu biết chính mình đã làm tổn thương Duệ Triết, muốn Duệ Triết về nhà, trở lại những ngày tháng trước kia.
"Đại Lận, em xuất hiện trước mặt bà ấy như vậy, đã nói qua cho Duệ Triết biết chưa?" Bùi Như Tuyết cũng thấy được Đằng mẫu đứng dưới lầu nhìn xung quanh, lông mày nhăn lại, không khỏi có chút lo lắng, "Em phải biết rằng, một khi bà ấy lại hãm hại em, em và con chạy không ra khỏi nơi này. Hiện tại em không hề một mình nữa, mà đã là một người mẹ, nếu em xảy ra chuyện gì, Trạch Khiêm phải làm sao bây giờ?"
Đại Lận lắc đầu, cười cười: "Sẽ không gặp chuyện gì không may đâu, em tin tưởng Duệ Triết, cũng tin tưởng mẹ của anh ấy. Lần này Duệ Triết dám đem em trở về Cẩm thành, đã nói lên việc anh ấy chuẩn bị nhận lại bác gái, chào đón một cuộc sống mới. Mà bác gái, lúc nãy cũng không làm chúng ta thất vọng."
---
Cô gái váy đen
Duệ Triết ở tòa thị chính mở cuộc họp, có chút không thích ứng với bầu không khi nghiêm túc lại chán nản trước mắt, cùng với tập tài liệu diễn thuyết khô khan trước mặt.
Giờ phút này trước mặt hắn là một bàn dài hội nghị, toàn bộ lãnh đạo của Cẩm thành đều ở trong này, đều từ các địa phương đến đây, chào mừng tân thị trưởng nhận chức. Đèn phòng họp sáng loáng chiếu sáng trên đỉnh đầu bọn họ, thấy không rõ lắm rốt cuộc là bọn họ đang nhìn văn kiện, hay là đang ngủ gà ngủ gật, dù sao bọn họ vẫn mang theo một thân quan chức đến đây là được, ngẫu nhiên uống một hai ngụm trà, lỗ tai cũng không biết là đang nghe hay đang bịt. Những người này, có một số người biết về Tiêu Tử, cũng có một số người biết về hắn, nhưng lại có nhiều người biết về Đằng lão gia gia hơn.
Vì thế đối với vị tân thị trưởng anh tuấn trẻ tuổi này, đầu tiên là bọn họ nghĩ đến thế lực gia tộc phía sau lưng của hắn, nghĩ rằng con kế thừa cha, là Đằng gia đề bạt hắn chen ngang đi lên, chứ không phải dựa vào chính năng lực của mình.
Hắn thì lơ đễnh, buông ra tập tài liệu diễn thuyết mà thư ký chuẩn bị cho hắn, chính mình nói vài câu ngắn gọn súc tích, chấm dứt cuộc họp hội nghị chán nản này.
Một tràng vỗ tay như sấm rền, các vị lãnh đạo ngẩng đầu lên, để lộ nụ cười tươi máy móc đầy quan liêu.
Sau khi tan họp, những người lãnh đạo có quen biết với Tiêu gia đi cùng với Tiêu Tử, ra ngoài ăn cơm. Những người lãnh đạo có quen biết với Đằng gia thì đi bên cạnh hắn, đề nghị ăn với nhau một bữa cơm tại căn tin của tòa thị chính, phát huy đức tính tiết kiệm và truyền thống mộc mạc.
Sau đó chờ ngày mai kết thúc đại hội ở thị ủy, lại cùng mọi người mở tiệc chúc mừng tân thị trưởng nhận chức, uống rượu ăn cơm, cũng đã chuẩn bị bữa tiệc tối vì tân thị trưởng.
Đằng Duệ Triết chỉ cười nhẹ, biết bữa cơm này không từ chối được, cho dùng không động đũa, cũng phải ngồi ở bàn cơm hơn nửa giờ. Hắn đồng ý, cùng mọi người ngồi xuống ghế, cũng chào hỏi nhận biết từng người một, trên khuôn mặt tuấn tú vẫn luôn mang theo nụ cười không rõ sáng tối, dần dần nhận danh hiệu xưng hô mới là Đằng thị trưởng.
Một hai tiếng sau, vài người đưa hắn lên xe, bữa cơm tối mới được xem là hoàn toàn chấm dứt.
Hắn nhìn đồng hồ, quyết định về nhà với vợ.
Nhưng đúng dịp là, cô gái mặc váy đen lại đi ngang qua đường, bỗng nhiên xuất hiện trước mặt hắn, toàn thân vẫn là một bộ đồ đen như trước, cơ thể thon cao, chân đi cao gót, vội vàng đi qua trước đèn xe của hắn, một trận gió thổi đến, làn váy theo gió nhẹ nhàng phiêu diêu, dáng người thướt tha đi vào đại sảnh của tòa thị chính.
Hắn vội vàng dừng xe, nhìn chằm chằm về phương hướng mà cô gái biến mất.
Ngày hôm qua cô ta biến mất ở cửa tòa thị chính, bây giờ cũng biến mất ở cửa tòa thị chính, không phải là quá trùng hợp hay sao? Cô ta đến tòa thị chính để làm gì?
Trong khoảng thời gian ngắn, trong đầu hắn đột nhiên hiện lên khuôn mặt của Trâu Tông Sinh, tất cả cảm xúc đều nảy lên trong lòng!
Nếu tình nhân của Trâu Tông Sinh đúng thật là Tố Tố, không quá mức buồn cười sao? Nhưng nếu không phải, ngày đó cô gái nhảy sông kia lại giải thích thế nào?! Từ khi cô gái này xuất hiện, vốn không có một lần đối mặt với hắn, lại luôn khiến hắn chú ý mãi, chỉ để lại cho hắn một cái bóng dáng!
"Vừa rồi cô gái mặc váy đen đi nơi nào?" Hắn xuống xe đi vào tòa thị chính, cúi đầu hỏi nhân viên ở cửa, "Có phải Trâu bí thư đã tới?"
Nữ nhân viên theo dõi dung nhan tuấn mỹ đến chói mắt của hắn, ánh mắt hình trái tim, "Trâu......Trâu bí thư chưa từng tới, cũng không nhìn thấy cô gái mặc váy đen nào cả." Văn phòng này từ lâu đã không có xuất hiện một người lãnh đạo trực tiếp nào mà tuấn mĩ phi phàm, tuổi trẻ đầy hứa hẹn như vậy cả, những người lãnh đạo hiện tại, không bụng bự thì cũng hói đầu, bề ngoài không có ai nhìn được mắt. Thế nhưng hôm nay ngang trời lại xuất hiện một đại soái ca, đến đây làm tân thị trưởng của bọn họ, nhưng lại lừng lẫy nổi tiếng hơn, chính là Đằng đại thiếu gia, trong lòng cô mừng rỡ, làm việc gì cũng hăng hái hơn.
"Đằng...... thị trưởng, ngài có gì cần dặn bảo?" Cho dù là làm chân chạy vặt cho tân thị trưởng thì cũng thật hạnh phúc!
Đằng Duệ Triết đảo mắt qua loa về phía cô ấy một cái, giọng nói đạm bạc: "Nếu cô gái này vào được đây, chắc chắn vẫn còn ở trong này, cô kiểm tra giúp tôi xem còn vị lãnh đạo nào ở lại văn phòng?"
"Vâng, ngài chờ một chút." Trong lòng nữ nhân viên nở rộ vui mừng vì hắn mà làm kiểm tra, giọng nói trong trẻo: "Đằng thị trường, sau khi kết thúc hội nghị, các vị lãnh đạo đều ra về, không có ai ở lại văn phòng cả. Ngài xem có phải đối phương tìm gặp Tiêu phó thị trưởng hay không? Gần đây người tìm gặp Tiêu phó thị trưởng rất nhiều......"
Đằng Duệ Triết nghe vậy, nhướng mày, "Nếu cô ấy đi ra, cô nhớ kỹ nơi mà cô ấy đã đi, ngày mai nói cho tôi biết."
"Vâng."
Đằng Duệ Triết không ở đây lâu, đôi mắt nhọn liếc mắt nhìn quanh về bốn phía một cái, xoay người rời khỏi.
Sau đó chờ hắn rời đi, cô gái mặc váy đen lại đi ra từ một góc sáng sủa, ngóng nhìn về phương hướng hắn rời đi thật lâu, cảm thấy vui sướng vì hai lần phản ứng của hắn.
---
Đằng Duệ Triết - Tô Đại Lận
Đằng Duệ Triết gặp mẹ mình ở cổng tòa thị chính, mẹ con gặp mặt nhau, như người qua đường xa lạ, trực tiếp lái xe qua trước mặt bà.
"Duệ Triết!" Đằng mẫu kêu giữ hắn lại, vội vã đuổi theo xe giữ lại, nói dịu dàng: "Hôm nay để mẹ đến chuẩn bị bữa tối cho con, mẹ thấy thật lâu rồi con không có ăn cơm ở nhà, đồ ăn đều hoàn toàn mới, thường xuyên ăn bên ngoài như vậy sẽ không tốt cho sức khỏe."
Duệ Triết thấy mẹ đến thăm nhà mới của mình, một đôi mắt nhọn liếc qua, lạnh băng như lúc ban đầu, lại sắc bén tỏ vẻ lo lắng: "Sau này nếu tôi không ở nhà, đừng có một mình đến biệt thự của tôi! Nơi đó không phải là nơi bà nên đi!" Không có giảm tốc, chân đạp ga, nghênh ngang rời đi.
Đằng mẫu bị hắn đối xử lỗ mãng như vậy cũng không giận, ngược lại nhìn phương hướng hắn rời đi mà nhẹ nhàng nở nụ cười, vội vàng để tài xế lái xe đến đây, cùng hắn quay về nhà mới.
Nếu Đại Lận bằng lòng gặp bà, vậy chứng minh Duệ Triết cũng nguyện ý, hiện tại chỉ cần Duệ Triết chịu nhận bà, bà có thể tìm được con dâu của mình, quan tâm chăm sóc bồi thường cho hai mẹ con Đại Lận. Cho nên bà vẫn không từ bỏ hi vọng, chờ lão Đằng về nhà, chờ Duệ Triết mang vợ và con về nhà.
Hai mươi mấy phút sau, hai mẹ con một trước một sau trở về Cúc thanh nhã, dừng xe trước cửa biệt thự. Phía sau họ còn có mấy người theo dõi, người này đến người khác. Nhưng mà bọn họ không quan tâm, đầu tiên Duệ Triết đi vào nhà, Đằng mẫu thì đứng ở bên ngoài nhấn chuông cửa, thoáng nhìn đúng là mẹ đang cầu xin con tha thứ, tất cả đều bình thường.
Mà Đại Lận thì đứng trên lầu hai ở căn biệt thự bên cạnh, nhìn thấy hắn đã trở lại, Đằng bá mẫu cũng theo về đây, vội vàng ôm con liền đi về bên này. Nhất định Duệ Triết biết cô đã gặp qua Đằng bá mẫu, lo lắng cô lại bị thương tổn, cho nên cô phải giải thích rõ ràng với hắn, để hắn đừng đối xử với mẹ ruột của mình như vậy.
Vì thế cô theo cánh cửa ngầm đi qua thư phòng bên kia, phát hiện sắc mặt xanh mét của hắn đã đứng ở thư phòng, vẻ mặt tức giận nhìn chằm chằm cô, ánh mắt sáng quắc giống như muốn nuốt sống cô, "Quả nhiên em đã tới bên này, cố ý để bà ấy nhìn thấy em? Đại Lận, em thật không biết nặng nhẹ gì!"
Con trai trong lòng Đại Lận vừa được uống sữa xong, khuôn mặt phúng phính, đôi mắt to đuổi theo baba mà chạy, khó hiểu nhìn lửa giận trên mặt baba. Mẹ gặp bà nội không tốt sao? Vì sao lại giận dữ như vậy? Nó còn muốn gặp bà nội mà!
"Duệ Triết, bác gái không có làm chuyện gì cả, bà đến đây chi là dọn dẹp nhà ở cho anh thôi. Sau khi gặp em, liền vội vàng rời khỏi." Đại Lận đi đến gần hắn, phấn má nở nụ cười, đem con trai hoạt bát khỏe mạnh đặt giữa hai người, nựng nựng con, "Khiêm Khiêm của chúng ta cũng muốn gặp bà nội, chúng ta để Khiêm Khiêm trông thấy bà nội được không? Mặc dù trước kia bà nội có chút không đúng, nhưng bà nội biết sai lầm rồi, bây giờ lại một mình thật cô độc."
Duệ Triết buông hàng mi nhìn xuống, không thể không ôm hai mẹ con vào trong lòng, trong ánh mắt cũng có sầu lo và đau kịch liệt tương tự như vậy. Nếu trước kia mẹ hắn không làm chuyện đó, hiện tại bọn họ chính là người một nhà. Nhưng hiện tại, hắn không dám tin tưởng bà lần nữa!
---
Đằng Duệ Triết
Hơn mười phút sau, cổng biệt thự vẫn mở cửa ra cho Đằng mẫu, Đằng mẫu vô cùng vui vẻ bước vào, trên tay còn xách theo một túi hoa quả rau dưa, chuẩn bị nấu canh thuốc bổ cho con.
Duệ Triết cũng không ngăn hay đón bà, mặc kệ bà đi qua đi lại dưới nhà, còn mình thì đến thư phòng trên lầu giải quyết công việc.
Hắn đẩy mẹ con Đại Lận trở về biệt thự cách vách, hôn trán con trai của mình, để hai mẹ con chơi với nhau, tạm thời trước mắt đừng gặp bà nội. Bởi vì hắn vẫn còn đề phòng với mẹ mình, hoàn toàn chưa có buông bỏ được, trước mắt cần quan sát một khoảng thời gian, lại quyết định có muốn đưa hai mẹ con Đại Lận quay về Đằng gia hay không.
Thật ra gần đây số lần hắn và ông nội gặp mặt thật thường xuyên, phần lớn đều là vì chuyện liên quan đến công việc, hai người thường xuyên ngồi uống trà với nhau. Ngẫu nhiên, ông nội cũng sẽ hỏi chuyện về Đại Lận, hỏi đứa bé có ngoan không, Đại Lận có khỏe không, nhưng tâm tư hắn còn khúc mắc, tránh né, không chịu đề cập đến chuyện vợ con.
Vì thế ông nội cũng không hỏi lại, mỗi lần nói chuyện công việc với hắn, yêu cầu hắn cùng đi dạo bộ với ông, ngắm mặt trời lặn, chim bay về tổ, màn đêm buông xuống.
Ông nội để hắn tự mình đi giải quyết mọi chuyện, không đề cập đến nỗi đau trong lòng hắn, đợi lão Đằng ra tù, một nhà lại đoàn tụ với nhau, khôi phục Đằng gia. Dù sao đối với một người như ông, ông có hai người con, trong lòng bàn tay và mu bàn tay đều là thịt, không muốn nhìn thấy cảnh huynh đệ tương tàn, Đằng gia bị hủy hoại chỉ trong chốc lát. Nhưng ông lại không thể ngăn cản ân oán thù hận được sinh ra, không thể nói ra ai đúng ai sai giữa hai đứa con trai của mình, để Vi Trì ngừng việc trả thù lại.
Vốn dĩ ông muốn hưởng thọ tuổi già, một lòng thầm mong anh em hòa thuận, ngậm kẹo đùa vui với cháu. Nếu con cháu thật sự bất hòa, ông cũng bất lực, chỉ có thở dài.
"Duệ Triết, cơm tối chuẩn bị xong rồi, nhân dịp còn nóng, gọi Đại Lận ra ăn luôn." Đằng mẫu nhẹ nhàng gõ cửa, mỗi một câu nói đều mang theo ý cười, "Hôm nay mẹ đã gặp Đại Lận, cô ấy còn cười với mẹ......"
Đằng Duệ Triết mở cửa ra, khuôn mặt tuấn tú tỏ vẻ lo lắng, bờ môi nhếch lên, đôi mắt nhọn tức giận lan tràn, lóe ra ánh sáng khiến người ta sợ hãi, thật sự là không thể giải thích nỗi những hành động của bà: "Vốn dĩ tôi còn nghĩ bà sẽ sửa đổi, nhưng bà lại ở đây mà giở trò cũ! Chẳng lẽ bà không biết căn biệt thự này đang bị người ta theo dõi, nói chuyện, làm việc gì cũng phải chú ý đúng mực, vì sao còn cố ý ở trong này mà hô to gọi nhỏ, kêu thẳng tên Đại Lận?! Bà lại đang diễn cho ai xem? Trâu gia sao?"
"Mẹ......" Thoáng chốc Đằng mẫu bừng tỉnh, thế này mới phát hiện chính mình kích động quá mức, lỡ miệng buột miệng mà làm bại lộ hành tung của Đại Lận, nhanh chóng sửa lời cười nói: "Duệ Triết, vừa rồi do mẹ mừng quá, không cẩn thận lại nói sai, con đừng giận, mẹ chỉ lên gọi con xuống ăn cơm, không có việc gì khác."
Vẫn cười dịu dàng, không hề để bụng sắc mặt của con, dùng tạp dề chùi chùi bàn tay của mình, lại xoay người đi xuống dưới lầu, "Mẹ đi múc canh, con xuống mau một chút, đồ ăn mới nấu hương vị thơm ngon, để nguội không còn ngon nữa."
Duệ Triết thấy bà xem nơi này như chính nhà của mình, đi vài bước chạy xuống lầu múc canh, liền chậm rãi đi đến bên lan can cầu thang, buông mắt bễ nghễ nhìn bóng dáng của bà bận rộn đi qua đi lại ở phòng bếp. Tuy rằng vừa rồi bà dễ dàng kêu gọi Đại Lận cùng xuống ăn cơm, cũng không có ác ý, nhưng hắn nghe vào tai, lại phản xạ có điều kiện nghe thành tiếng của bà và Trâu Tiểu Hàm đang hợp mưu lại!
Điều này, đều là công lao mấy tháng trước của bà đã hành động cao siêu cùng Trâu Tiểu Hàm, làm cho hắn hiện tại vừa nhìn thấy khuôn mặt dịu dàng của bà, liền nghĩ tới chuyện gièm pha lên giường mà bà và Trâu Tiểu Hàm hợp mưu gài bẫy, khiến hắn phản cảm đến cực điểm, không dám khinh thường! Hiện tại chấp nhận cho bà vào cửa, là Đại Lận nguyện ý tin tưởng bà một lần nữa, không muốn nhắc lại chuyện xưa, bởi vậy hắn cho bà một cơ hội, để bà sửa đổi.
Chính là nhìn khuôn mặt ngày càng già của bà, hắn cảm thấy sự tin tưởng ban đầu đã biến mất, không dám dễ dàng tin bà thêm một lần nữa. Nếu muốn khôi phục lại sự tin tưởng này, cần một thời gian rất dài, dùng nhiều hành động để chứng minh thành ý và tâm ý của bà.
---
Tô Đại Lận
Tuy rằng Đại Lận bị đẩy trở về, nhưng sau khi buông con ra, cô vẫn đi qua biệt thự cách vách, chuẩn bị cùng ăn cơm với Đằng mẫu.
Giờ phút này cô trực tiếp đi qua bên người hắn, xuống cầu thang, giúp Đằng mẫu bưng bê thức ăn. Đằng bá mẫu đã tỉ mỉ chuẩn bị những món thơm ngon như vậy, không ăn thật đáng tiếc, là cô đang đói bụng, bị những hương thơm này dụ dỗ, muốn ăn no một chút.
Đằng Duệ Triết thấy cô vẫn kiên trì như vậy, nâng mắt nhìn bên ngoài, xác định bên ngoài không có kẻ khả nghi nào, thế này mới để cô ngồi ở bên cạnh, ba người cùng nhau ăn cơm.
Mà bữa tối này, giống như bữa tối của mấy tháng trước được kéo dài, trong không khí ấm áp lại có một tia áp lực, hương thơm đồ ăn lan tỏa bốn phía, nhưng không ai động đũa.
Mà đáng mừng là, Đại Lận và Đằng mẫu đều cùng lúc gắp rau cho Duệ Triết, chiếc vòng tay bằng ngọc trên cổ tay trắng nõn liền lộ ra từ ống tay áo của hai người, ở dưới ngọn đèn lóng lánh ánh sáng xanh biếc dịu nhẹ,
giống một cặp chị em.
Hai người nhìn nhau cười, nháy mắt khoảng cách rút ngắn không ít.
"Đại Lận, ăn nhiều một chút." Đằng mẫu gắp rau cho Đại Lận, cũng đứng dậy mang tô canh cá trích qua, cười để Đại Lận uống cho nóng, "Vừa sinh con xong, nên uống canh cá trích nhiều một chút, mặt trắng không còn giọt máu, hơn nữa canh rất nhiều chất dinh dưỡng. Về Duệ Triết, sẽ không có phần, nó không sinh con, không cần cướp phần của vợ."
Duệ Triết không chút cảm xúc với sự chê cười của bà, xoay khuôn mặt tuấn tú qua, nhìn Đại Lận ăn canh.
Nhìn cái bộ dạng này thật không có tiền đồ gì cả, cũng không sợ bị người ta bỏ thuốc trong canh, cầm lấy thìa trực tiếp đút vào miệng, còn chậc lưỡi, ăn canh vô cùng ngon miệng!
"Duệ Triết, anh cũng ăn đi, ngon lắm!"
"Không ăn!" Hắn nhíu mày, bả đầu chán ghét xoay qua, "Nếu có người lại bỏ thuốc vào canh, Đại Lận, em muốn bị hãm hại thêm lần nữa sao?"
Đại Lận giơ thìa lên, cảm thấy bộ dáng của hắn giờ phút này chính là một đứa bé đang giận dỗi, lại đưa thìa lên miệng hắn, "Duệ Triết, đây là tâm ý của bác gái, thật sự rất ngon, anh ăn một chút. Nếu anh không ăn, vậy em cũng không ăn, con của chúng ta sẽ không có sữa uống."
"Em để con bú sữa mẹ sao?" Cuối cùng hắn quay đầu lại đây, ánh mắt khẽ liếc về bộ ngực phình nở của cô, biểu hiện thật khó chịu, "Không phải nói Trạch Khiêm uống sữa bột sao? Ann nói thân thể của em không tốt, sữa không đủ, tốt nhất không cần tự mình cho con bú, như vậy sức khỏe của em sẽ không theo kịp!"
"Bình thường là Khiêm Khiêm uống sữa bột, nhưng buổi tối khi con khóc, nhất định phải ôm con vào lòng, để con ngậm ti bú sữa mẹ, đây là Như Tuyết dạy em." Đại Lận ngượng ngùng liếc hắn một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút ngại ngùng, hơi hơi cúi đầu xuống, "Nếu không làm như vậy, con sẽ đói bụng."
"Duệ Triết, trẻ con đều là vậy." Đằng mẫu ở một bên nhìn rồi cười nhẹ nhàng, bỗng nhiên phát hiện con trai mình lại có một mặt đáng yêu như vậy, ở cùng Đại Lận đúng là một cặp xứng đôi, mọi góc cạnh sắc bén đều bị Đại Lận bào mòn, "Trước đây không phải con cũng như vậy sao, buổi tối khi cùng mẹ đi ngủ, vẫn muốn bú sữa, nếu không sẽ khóc."
Phút chốc khuôn mặt tuấn tú của Đằng Duệ Triết có chút xấu hổ, đấy ghế dựa ra, xoay người lên lầu.
Đại Lận thì che miệng cười một cái, cảm thấy hắn thật đáng yêu, nũng nịu cười nói với Đằng mẫu: "Thì ra trước đây anh Duệ Triết cũng nghịch ngợm như vậy, khi còn là trẻ con sẽ biết khóc là có sữa bú. Nhưng mà sau khi trưởng thành tính cách của anh Duệ Triết rất lạnh lùng, luôn xa cách, ít nói. Cháu còn nhớ rõ mỗi lần đến Đằng gia tìm anh, lần nào anh cũng đuổi cháu ra khỏi cửa......"
"Đại Lận." Đằng mẫu hơi hơi thở dài, có chút xúc động, "Nếu thời điểm đó cháu được gả cho Duệ Triết, sẽ không xảy ra những chuyện sau này, Trạch Khiêm cũng sớm ra đời. Nhưng cũng may hiện tại mấy đứa đều ổn, bác cũng yên tâm một chút. Đại Lận, trước kia là bác hồ đồ, không biết nhìn người, làm thương tổn cháu, cháu đừng hận bác, để cho bác dùng quãng đời còn lại bồi thường cho cháu và Trạch Khiêm, được không?"
Đại Lận thấy khuôn mặt đau thương của Đằng bá mẫu, thật sự hối hận biết vậy chẳng làm những chuyện trước kia, cũng không có giả vờ, ngẩng đầu, nhẹ nhàng cười nói: "Trước kia cháu cũng không xứng với anh ấy, không yêu được anh ấy, nhưng sau này cháu lại biết, anh ấy hạnh phúc chính là cháu hạnh phúc, cha mẹ của anh ấy chính là cha mẹ của cháu. Nếu có một ngày anh ấy và cha mẹ phản bội nhau, làm một người con bất hiếu, vậy cũng là bị cháu làm hại, là do cháu gián tiếp khiến anh bị dày vò khi đối mặt với cha mẹ, bị người đời nhạo báng. Bởi vậy cháu hi vọng anh ấy có thể chăm sóc phụng dưỡng cha mẹ, báo đáp công sinh thành dưỡng dục, cũng có thể yêu hai mẹ con cháu, làm một người chồng người cha tốt. Cháu tin tưởng anh ấy sẽ làm được, bác gái cũng tin tưởng sao?"
Ánh mắt cô tràn ngập sầu não, nhu tình nhìn chăm chú, như đang thở dài trong lòng, "Mặc kệ trước kia anh ấy đã làm chuyện gì, cháu cũng không trách, bởi vì cháu biết tất cả đều là do cháu, cháu nên chịu trách nhiệm vì hành động thiếu suy nghĩ của mình, sẽ đối diện với Diệp Tố Tố mà nói lời xin lỗi. Tuy rằng cháu từng hận mọi người quá vô tình và tàn nhẫn, nghĩ mình từ nay về sau chấm dứt sinh mạng trong ngục tù, kết thúc mọi đau đớn trong cuộc đời này, nhưng sau đó cháu bị Đằng vi Trì khống chế, mới biết được Duệ Triết bị oan uổng, cũng không phản bội cháu, cháu mới dần dần hiểu được, là cháu mang đến tai họa cho Duệ Triết. Có ai lại nguyện ý chấp nhận một đứa con dâu mang tai họa đâu? Lại có ai muốn con dâu của mình là người từng mang tiếng xấu dây dưa không ngớt với đàn ông đâu? Cái sai duy nhất của mọi người, là không chịu để cho cháu một con đường sống, khiến mình phạm tội gϊếŧ người!"
"Đại Lận." Đằng mẫu hối hận nói không nên lời, nước mắt hối hận tràn cả mi rơi lã chã, "Lúc ấy là bác và lão Đằng hồ đồ, cứ nghĩ làm như vậy, là có thể ép con trai đi vào khuôn khổ, thế nên từng bước sai, lại từng bước sai......"
"Bác gái, bác đừng khóc." Đôi mắt của Đại Lận cũng không mang cừu hận, mà thật yên tĩnh, "Chỉ cần Duệ Triết không hận bác, cháu sẽ không hận bác. Hiện tại cháu cũng đã làm mẹ, cũng biết được cảm nhận vị trí của con trong lòng mẹ là như thế nào. Bác đã nuôi dưỡng chăm sóc Duệ Triết bao nhiêu năm qua, mới làm cháu gặp được một người đàn ông vĩ đại như thế. Từ rất lâu rồi, cháu chỉ biết anh Duệ Triết thật vĩ đại, có một người mẹ thân thiết mà đáng kính ở bên mình, là cháu vẫn luôn muốn có một gia đình......"
Giờ phút này Đằng Duệ Triết đang đứng ở trên lầu, cũng không thật sự rời đi, bởi vì hắn không yên tâm để Đại lận ở cùng một chỗ với mẹ, sợ bà lại làm tổn thương Đại Lận. Nhưng hiện tại nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bình tĩnh của Đại Lận, nghe tiếng khóc của mẹ, bỗng nhiên hắn đau lòng, vì sao lúc trước không nhìn thấy sự lương thiện và tốt đẹp của tiểu Đại Lận? Là vì lúc trước cô còn nhỏ tuổi sao?
Hắn đứng trên lầu gọi Đại Lận một tiếng, ánh mắt thâm tình nhìn vào cô, để cô đi lên.
Đại Lận nghe tiếng xoay người qua, cười nhẹ nhàng, đứng lên đi về phía hắn, không biết hắn giận dỗi xong đã đi ra từ khi nào, đang muốn kêu Duệ Triết, đột nhiên bị hắn ôm chầm kéo vào trong ngực, nghe hắn cúi đầu gọi một tiếng Đại Đại, sau đó bị hắn bế lên, đi nhanh vào phòng ngủ.
---
Đằng Duệ Triết - Tô Đại Lận
Hắn bế cô lên sải bước đi vào phòng ngủ, tim đập như nổi trống, có vẻ thật kích động. Mới đầu cô không hiểu hắn vì sao lại như vậy, cho đến khi hắn đặt cô lên giường, nhiệt tình như lửa mà hôn cô, cô mới biết được hắn làm như vậy là vì thật hạnh phúc.
Hắn cảm thấy hạnh phúc, bởi vậy dùng nụ hôn để thể hiện tình yêu với cô, vuốt ve cô, dùng chính ngọn lửa nóng của mình mà thiêu đốt cô.
"Duệ Triết, anh Duệ Triết." Cô ôm lấy cổ hắn, cười hạnh phúc, ngẩng đầu lên đáp lại hắn, hai người lăn đến giữa giường, gắn bó triền miên, giữ lấy từng tấc da tấc thịt của đối phương,......
Dưới lầu, Đằng mẫu đang tự mình thu dọn đồ ăn, vừa cúi đầu chùi bàn, vừa chảy nước mắt. Nhưng mà lúc này bà khóc là vì vui mừng, vì được Đại Lận tha thứ mà vui sướng, rất muốn đem tin tức này nói cho lão Đằng ở trong ngục biết.
Vì sao trước kia bọn họ lại không nhìn thấy hạnh phúc của Duệ Triết và Đại Lận? Đại Lận là khăng khăng một mực đi theo Duệ Triết như vậy, còn có điều gì đáng quý hơn điều cố chấp này?
Bà từng yêu cầu môn đăng hộ đối, yêu cầu long xứng long, phượng xứng phượng, sau này cưới Trâu Tiểu Hàm vào cửa, mới biết được cái gọi là khẩu phật tâm xà, cái gì gọi là bằng mặt mà không bằng lòng. Nhưng mà cũng may tất cả mọi thứ đều đã qua, bà cầu nguyện lão Đằng ở trong ngục được bình an, Duệ Triết và Đại Lận vĩnh viễn hạnh phúc vui vẻ, không hề bị ai thương tổn.
---
Tiêu Tử
Đại hội lần thứ hai của Đảng ủy, chuẩn bị tỉ mỉ hội diễn văn nghệ, toàn bộ được sắp xếp cử hành tại đại viện thị ủy*.
[* là khu vực dành cho quan chức Chính phủ gồm tòa thị chính, văn phòng ủy ban các ban ngành, biệt thự dành cho quan chức...]
Vì thế từ sáng sớm, xe của các cán bộ cấp cao đã xuất hiện ở cổng biệt thự dành cho quan chức thị ủy, đều là biển số đẹp xe đẹp, xe của quan chức chính phủ không cần giấy thông hành cũng có thể qua trạm gác, một đường thông suốt.
Đằng Duệ Triết ngồi trên xe xem văn kiện, liếc mắt về hướng Trâu gia không chút để ý cho lắm, nâng mắt hỏi thư ký bên cạnh: "Hiện giờ Trâu bí thư đang ở đâu? Hình như mấy lần đại hội trước cũng không thấy ông ấy, có vẻ rất bận rộn."
"Nghe nói là quay về Bắc Kinh, bên Bắc Kinh tìm ông ấy nói chuyện, có thể là liên quan đến việc tạm thời cách chức và điều chuyển công tác. Đằng thị trưởng, đây là bản diễn thuyết của ngài, ngài xem qua một lần."
"Không cần." Hắn nâng tay ý bảo thư ký cất bản diễn thuyết đi, không có thói quen về hành trình buồn tẻ lại đầy chán nản này, cũng không cần diễn thuyết rập khuôn như vậy, "Buổi tối tôi có việc, giúp tôi bỏ buỗi biểu diễn văn nghệ đi."
"Đằng thị trưởng, buổi biểu diễn văn nghệ tối nay là cố ý chuẩn bị cho ngài, tất các cán bộ cấp cao đều đã đến, ngài là người phát biểu khai mạc, không thể bỏ được. Hay là buổi tối ngài về sớm một chút được không?" Thư ký tìm mọi biện pháp cho hắn, cười cười, "Nói là ngài có chút mệt, cần về sớm nghỉ ngơi một chút."
Nhưng giờ phút này lực chú ý của Đằng Duệ Triết lại đặt ở bên ngoài xe, một đôi mắt thâm thúy đang nhìn chằm chằm vào một người phụ nữ trung niên đang từ trên xe bước xuống, để tài xế giảm tốc độ xe.
Thì ra người phụ nữ trung niên này chính là phu nhân bí thư Lam thị, một thân yếu đuối, đang để Trương Đêm Dung đỡ dìu, mới mua đồ ăn từ bên ngoài trở về.
Mấy ngày nay ngày nào bà cũng đến cục công an thăm con gái, dưới sự giám sát của cảnh sát, chăm lo con gái đi bệnh viện chữa bệnh. Nhưng Trâu Tiểu Hàm ở cục công an thật không hợp tác, luôn ném này ném nọ, cãi nhau, cơm cũng không chịu ăn, vì thế cục công an giam cô vào phòng tối, để cô bình tĩnh vài ngày.
Kết quả từ trong phòng tối được thả ra, cô giống như trở thành một kẻ điên, luôn kêu gào cười to, gặp ai cũng nói đứa bé da đen không phải của cô, đứa con của cô bị Đằng Duệ Triết giấu đi rồi. Không bao lâu nữa, nhất định cô sẽ lật lại bản án, làm cho Đằng Duệ Triết bẽ mặt! Lam thị chăm nom để cô khám bệnh, bác sĩ nói cô không chịu nghỉ ngơi thả lỏng tinh thần, chính là bị hậm hực lâu ngày, đang phát tiết, đồng thời cũng khuyên Lam thị không nên gần gũi Trâu Tiểu Hàm trong khoảng thời gian này, để tránh bị thương vì cô!
Lam thị còn không tin, ngày ngày đêm đêm canh giữ bên người con gái, kết quả bị Trâu Tiểu Hàm bắt đầu nổi điên, khiến cơ thể bà bị thương! Giúp việc Trương Đêm Dung đứng ở bên cạnh nhìn, cũng không dám đến gần Trâu Tiểu Hàm từng bước, thật là bị sức lực của cô đại tiểu thư trông có vẻ mềm mại yếu đuối này làm cho khiếp sợ!
Ai nói tiểu thư nhà bà ôn nhu vậy, một khi nổi điên lên, là không muốn sống, giống như hoàn toàn thay đổi thành một người khác! Nóng nảy, không kiêng dè chuyện gì, làm đại tiểu thư ôn nhu không thành liền chuyển qua làm người đàn bà chanh chua, luôn thầm nghĩ làm thế nào để Đằng Duệ Triết gặp chuyện báo ứng, giận cá chém thớt lên người nhà cho hả giận!
Lúc đầu bà còn đề nghị tiểu thư bình tĩnh, trước mắt lui về ở ẩn một thời gian, chờ sóng gió qua đi, kết quả tiểu thư lại chạy đến Đằng thị đem toàn bộ chuyện giao dịch phôi thai mà nói huỵch toẹt, thật là bị nuông chiều quá hóa hư, ích kỷ lại tư lợi!
"Thái thái, tôi nghĩ ngài vẫn nên chờ một thời gian nữa rồi lại đi thăm tiểu thư, cô ấy hiện đang kích động, thấy người liền đánh người, không khống chế được cảm xúc của mình!"
Lam thị vỗ vỗ lên trán, quả nhiên là lao tâm lao lực quá độ, "Chờ ôm đứa bé da đen đó đến cô nhi viện, tôi lại đi thăm nó. Tôi cũng không biết ba nó đã giúp tôi những gì, mỗi ngày tôi lại bận rộn thế này, để mình tôi xử lý tất cả mọi việc. Con gái thì đang chịu khổ ở cục công an, ông ta lại chạy theo con hồ ly tinh nào đó, tôi thật đúng là......"
"Thái thái, ngài đừng nói nữa!" Trương Đêm Dung vội vàng lấy tay che miệng bà lại, để bà đừng đứng giữa đường nói chuyện xấu trong nhà cho mọi người nghe, ánh mắt trừng trừng ra hiệu, để mấy người giúp việc bên cạnh đang xem kịch vui cách xa ra một chút, lại nhỏ giọng nói với Lam thị: "Ngài có phát hiện hôm nay xe của cán bộ cấp cao đang đến đây hay không? Hình như chuẩn bị khai mạc đại hội. Những lời vừa rồi nếu để cho kẻ có tâm cơ nghe được, Trâu gia chúng ta sẽ gặp chuyện rắc rối. Thái thái, chúng ta về nhà nhanh lên, đừng để gặp người quen."
Nhưng ánh mắt của Lam thị lại lóe sáng, đột nhiên nghĩ đến một biện pháp tìm kiếm tung tích của lão Trâu. Đó là lợi dụng cơ hội khai mạc đại hội lần này, để đồng nghiệp của lão Trâu nhìn thấy bà đang đi ở ven đường, nếu có ai chủ động đi lên gọi bà một tiếng chị dâu, vậy chứng minh người này vẫn còn mối quan hệ tốt đẹp với Trâu gia, bà còn có biện pháp lấy được thông tin chi tiết về tình nhân của lão Trâu!
Vì thế bà chậm rì đi trên đường, cố ý để dòng xe quan chức đi qua đi lại bên người mình, để người trên xe nhìn được nửa khuôn mặt của mình, cũng như cái mác phu nhân bí thư. Chính là thật đáng tiếc, xe đi qua bên người bà nhiều như vậy, nhưng không một ai nguyện ý xuống dưới có mối quan hệ dính líu với bà, trực tiếp chạy xe qua.
Bởi vì xe của tân thị trưởng đang chạy ở phía sau, không ai nguyện ý trước mặt tân thị trưởng, lại có quan hệ dính líu với Trâu gia đang nguy cơ nguy ngập như vậy! Chỉ có xe của Tiêu Tử phanh một cái két dừng lại bên cạnh Lam thị, Tiêu Tử mang theo vợ, ngồi ở trên xe gọi bà một tiếng "Bác gái" lịch sự!
Lòng Lam thị tràn ngập băng giá dần ấm lại, bộc trực quay đầu đáp lại Tiêu Tử, cười nói: "Tiêu Tử, cháu cũng đến đây, bác vừa mới đi chợ mua đồ, đều mới cả, chờ kết thúc đại hội xong, cháu và Vãn Tình qua nhà ăn cơm......"
Đang nói, xe của Đằng Duệ Triết rú ga lao qua bên người bọn họ, khiến bọn họ ngừng nói chuyện với nhau, đều quay đầu nhìn chiếc xe đang đi xa dần.
"Nhìn phái đoàn kia kìa." Cao Vãn Tình một thân đoan chính lập tức lên tiếng, giọng nói mang theo vẻ châm chọc khiêu khích, "Mới nhận chức chưa được vài ngày, đã phô trương vậy rồi, cũng không biết là khoe ra cho ai xem! Cũng không tự nhìn lại xem bản thân dựa vào thành tựu gì, dựa vào công đức gì mà lên làm tân thị trưởng! Nếu không phải dựa hơi Đằng gia, chỉ sợ đại thiếu gia phong lưu này làm thư ký cho Tiêu Tử cũng không xứng!"
Tiêu Tử đụng đụng cô, để cô đừng nói lung tung, "Trước mặt bác gái đừng nói mấy lời này." Lại cười thăm dò với Lam thị, "Bác gái, chờ kết thúc đại hội, cháu và Vãn Tình lại đến thăm bác. Chúng ta cùng đi xem buổi biểu diễn văn nghệ tối nay đi, nghe nói tiết mục đêm nay rất đặc sắc."
Lam thị gật gật đầu, chính là cầu còn không được, nhiệt tình cười nói: "Hay là Vãn Tình đến nhà bác chơi đi? Dù sao Tiêu Tử họp, Vãn Tình châu cũng ngồi ở khách sạn chờ Tiêu Tử, để bác dẫn cháu đi dạo trong khu này, thay đổi không khí." Tiêu Tử này là lão Trâu đề bạt, lại từng làm thư ký bên cạnh lão Trâu, chắc là biết chuyện của lão Trâu chứ? Hơn nữa hiện tại rõ ràng Tiêu Tử đứng về phía Trâu gia của bà, muốn báo đáp ân tình đề bạt của lão Trâu, vậy vì sao bà không mượn sức của Tiêu Tử?
"Tiêu Tử, em đến nhà bác gái vậy, kết thúc đại hội xong anh nhớ đến đó ăn cơm." Cao Vãn Tình cũng phu xướng phụ tùy*, quyết định đến Trâu gia ngồi chờ. Nghe nói trước kia Tô Đại Lận từng ở tại Trâu gia, bởi vậy Tiêu Tử thường xuyên chạy qua Trâu gia, đưa đón Tô Đại Lận đi làm, cô nóng lòng muốn đến xem nơi hai người từng nói lời yêu là như thế nào, xem căn phòng lúc trước mà Tô Đại Lận ăn nhờ ở đậu ra sao, lại mơ mộng được Tiêu Tử trìu mến như thế!
[* chồng nói vợ theo]
Về phần Trâu gia, đã có ơn với Tiêu Tử, vậy bọn họ cũng không thể bạc tình bạc nghĩa, Lam bá mẫu muốn nghe cái gì, cô liền báo cho biết cái đó, tuyệt đối không giấu diếm!
---
Đằng Duệ Triết
Đại hội một hồi lâu cũng chấm dứt, thời gian nửa ngày đã trôi qua. Thêm một chút thời gian ăn cơm trưa, một ngày cứ vậy dần tàn. Đang lúc hoàng hôn, Đằng Duệ Triết bị vây quanh vào hội trường đại lễ, ngồi ở vị trí hàng ghế đầu ở trung tâm, chuẩn bị bắt đầu hội diễn văn nghệ.
Bên trái hắn là bí thư thị ủy, bên phải là vài người bao gồm Tiêu phó thị trưởng, hiệu trưởng đảng ủy, bộ trưởng bộ mặt trận thống nhất, bộ trưởng bộ tuyên truyền, cùng vài người chủ nhiệm, thư ký trưởng, nhân viên khu tư lệnh, mọi người ngồi thành một hàng, cùng thảo luận chuyện phát triển Cẩm thành.
Hắn cùng nói chuyện với bọn họ, khi thì nhìn đồng hồ, tưởng tượng hiện giờ Đại Lận đang làm gì? Trước kia Tô thị trưởng tới nơi này họp, cô cũng thường xuyên chạy qua đây, nghịch ngợm chạy tới chạy lui đi trốn. Không biết bây giờ cô có còn nhớ tới nơi này hay không? Giờ phút này hắn thật muốn cùng cô xem buổi diễn văn nghệ với nhau, nghe giọng nói ngọt ngào ríu ra ríu rít bên tai, hưởng thụ cảm giác cơ thể mềm mại của cô dựa vào trong ngực hắn.
Chính là một ngày này, còn phải chờ đợi, chờ Trâu gia mất đi thế lực, chờ Trâu Tiểu Hàm không hề dây dưa với hắn, chờ Đại Lận có thể quang minh chính đại xuất hiện ở Cẩm thành. Trong lòng Đại Lận chắc chắn là có ủy khuất, nhưng cô không nói gì, tất cả đều suy nghĩ cho hắn.
Hắn quay đầu lại, để thư ký của mình lại đây, dặn dò: "Khai mạc xong, giúp tôi xử lý những chuyện phía sau, tôi đi có công chuyện." Trở về nhà đưa Đại Lận đi chơi, để cô ra ngoài hít thở không khí.
Đang muốn nói câu tiếp theo, bỗng nhiên nhìn thấy hành lang của hội trường buổi lễ có hai chị em đang tìm vị trí, nhưng lại là vị trí phía sau hắn, cũng nghe giọng nói lớn tiếng của người chị: "Chúng ta ngồi ở chỗ này, nghe nói buổi biểu diễn văn nghệ đêm nay được chuẩn bị tỉ mỉ là vì tân thị trưởng, em à, nhất định chúng ta không thể bỏ qua, phải xem rốt cuộc là diễn những tiết mục gì." Giống như có điều ám chỉ, "Nơi này nhiều người như vậy, sao lại nói là chuẩn bị cho riêng tân thị trưởng nhỉ? Kỳ lạ!"
Mà vì sao hắn lại chú ý hai chị em này, là vì người chị này chính là Bùi Như Tuyết – vợ của Ngao Thần, để lộ khuôn mặt xinh đẹp của mình! Em gái bên cạnh cô, tuy là đội tóc giả ngắn và đeo kính, mặc bộ quần áo rộng thùng thình, nhưng hắn liếc mắt một cái liền nhận ra đó là Đại Lận!
Đại Lận đang tìm kiếm thân ảnh của hắn ở hàng ghế đầu tiên, cái đầu nho nhỏ và khuôn mặt xinh đẹp rõ ràng bị mái tóc giả phá hư, trên mũi còn thêm cặp kính tròn gọng to, giống một cô nàng ngốc nghếch.
Nhưng mà như vậy cũng tốt, để người ta không nhận ra cô, cũng không nhận ra Bùi Như Tuyết ở xa đến.
Giữa nhiều người đàn ông ở hàng trên, cô cũng liếc mắt một cái đã nhận ra bóng dáng người đàn ông của mình, cười vui sướng, cùng Như Tuyết ngoan ngoãn ngồi ở phía sau, vụиɠ ŧяộʍ đánh gia thân hình mê người của hắn. Nhìn vài lần, quả thật cảm thấy hắn ngồi giữa hai người đàn ông này, trở thành một ngôi sao sáng chói, hào quang bắn ra bốn phía, thân hình cao to vĩ ngạn tỏa
sáng, khiến người ta si mê!
Từ nhiều năm về trước cô đã cảm thấy hắn thật vĩ đại, không chỉ vì hắn có diện mạo tuấn mĩ, dáng người cao gầy, còn có ánh mắt thâm thúy khi hắn trầm mặc nhìn cô nữa. Hắn lên bục diễn thuyết, đầu tiên là tạm dừng lại, ánh mắt nhìn quét xuống hội trường, khí chất đàn ông đầy khuất phục.
Thời điểm hắn làm việc gặp chuyện ưu phiền, hút thuốc, sau đó là động tác dứt khoát dập tắt điếu thuốc. Đứng trước gương đeo cà vạt, biểu tình thật sự lạnh lùng, nhưng trong mắt cô lại nhìn thấy, là hắn ôn nhu nhất, là thời khắc ôn tồn không hề lạnh băng như vậy...... Những hình ảnh này của hắn, cô đều ghi tạc trong lòng, mặc dù gián đoạn vài năm, cô tưởng mình đã quên, nhưng sau khi ra tù, cô vẫn thấy được hình ảnh của anh Duệ Triết trong trí nhớ của mình.
Lúc trước vì sao cô lại yêu Duệ Triết? Kỳ thật cô cũng không hiểu được. Chỉ biết là có hắn ở trong cuộc sống, cuộc sống là tốt đẹp như vậy, làm cho trái tim cô đập rộn ràng, cho dù chỉ có thể nhìn bóng dáng của hắn, cô cũng vui vẻ mà chịu đựng.
Cô từng hỏi qua ba của mình, anh Duệ Triết có được không? Ba lại sờ đầu cô, được, nhưng Duệ Triết không phải là người thuộc về con, Đại Đại, con sẽ phải chịu khổ đó.
Sau này đúng là cô ăn đau khổ, trằn trọc nhiều lần, chưa từng bình an, nhưng vận mệnh của cô nhất định phải như thế, không có cách nào khác quay đầu. Hiện tại nhìn bóng dáng của hắn, ngoài việc thẹn với ba, còn lại trong lòng cô là hạnh phúc.
Anh Duệ Triết, anh có biết em luôn luôn ở phía sau anh không?
Đằng Duệ Triết ngồi ở phía trước, từ cái khoảng khắc cô xuất hiện đó, một lòng hắn đã mừng rỡ như điên. Đại Lận, làm sao anh lại không biết em đang ở ngay phía sau anh. Em luôn luôn ở phía sau anh, bởi vậy anh sẽ không đánh mất em đâu.
---
Đằng Duệ Triết
Hiện tại anh ngồi ở nơi này, chính là nơi ngày xưa Tô thị trưởng từng ngồi, Đại Lận, thật ra là em thích tới nơi này, thích ở trong này để ba và anh Duệ Triết chú ý tới sự cô độc của em.
Tuy rằng hiện tại chỉ còn anh Duệ Triết ở lại, Tô thị trưởng chưa kịp nhìn thấy hạnh phúc của Đại Lận, nhưng chỉ có anh Duệ Triết ở, em và Trạch Khiêm ở nơi đó là bình an hạnh phúc.
Phía sau, tuy rằng Như Tuyết biết hai người có cảm ứng tâm linh, sớm biết đối phương tồn tại, nhưng cô không nghĩ tới là lúc cô quay đầu qua nhìn "Em gái", lại phát hiện Đại Lận đang khóc. Hội trường buổi lễ này đối với tuổi thơ của cô mà nói là rất quen thuộc, ánh mắt vẫn nhìn về phía sân khấu, nhìn tân thị trưởng Đằng Duệ Triết lên bục đọc diễn văn khai mạc, nước mắt lại rơi nặng hạt.
Đằng Duệ Triết thì đang nhìn về phương hướng của cô, đầu thoáng nhìn qua.
Sau đó trên sân khấu là tiết mục ca múa mừng cảnh thái bình, hai người ngồi một trước một sau, ai cũng không xem tiết mục vào trong mắt, mà cảm thụ hơi thở của đối phương. Cho đến khi tiết mục đặc biệt đã đến, MC nhắc tới, là toàn thể công nhân viên thuộc văn phòng thị trưởng đã tỉ mỉ chuẩn bị một tiết mục vũ đạo, hơn nữa do một nữ nhân viên đẹp nhất văn phòng ca hát, thế này mấy người ngồi xem bên dưới mới kiểng chân chờ đợi.
Đẹp nhất? Nữ nhân viên này là công khai tâm ý với tân thị trưởng sao, còn cùng văn phòng thị trưởng nữa?
Sau đó một cô gái với vẻ đẹp kinh diễm dẫn đầu đoàn múa xuất hiện, mái tóc như mây, váy trắng phiêu dật, giọng nói nhẹ nhàng, giống một nàng tiên nữ bước ra từ trong bức họa, làn da trắng nõn, vừa xuất hiện đã khiến mọi người lay động. Nhưng hình ảnh khiến Đằng Duệ Triết và Đại Lận xúc động từng dây thần kinh, cũng không phải vẻ đẹp và giọng hát của cô gái, mà là khuôn mặt kia của cô ấy -- Diệp Tố Tố!
Khuôn mặt này khiến Đại Lận không thể bình tĩnh, suýt nữa từ chỗ ngồi trực tiếp đứng lên!
---
Diệp Tố Tố
Tại sao Diệp Tố Tố lại xuất hiện ở chỗ này? Trước đó không lâu Diệp Tố Tố mới vừa gặp mặt với Duệ Triết ở cửa Pháp viện, hôm nay lại ở đại viện thị ủy? Hơn nữa Diệp Tố Tố càng ngày càng yêu diễm, cho dù là toàn thân mặc một bộ đồ đen đơn giản, hay là toàn thân váy trắng tinh thuần, cùng cơ thể mảnh mai, càng ôn nhu phiêu dật, giơ tay nhấc chân đều khiến người ta cảm nhận một hương vị yêu mị.
Bùi Như Tuyết ở bên cạnh lặng lẽ lôi kéo cô, thế này mới khiến cô không kích động đứng lên, bại lộ vị trí của mình. Cô đè nén xuống, nhìn Duệ Triết ở phía trước, muốn nhìn một chút phản ứng của hắn như thế nào.
Chỉ thấy hắn ngồi bất động như núi ở phía trước, bóng dáng cao lớn cao ngất vẫn không nhúc nhích, giống như là đang thưởng thức tiết mục ca múa, hiển nhiên tiếp nhận tiết mục đặc sắc mà cấp dưới chuẩn bị cho mình, cũng không có ý kinh ngạc hay vui mừng.
Mà Diệp Tố Tố ở trên sân khấu, ánh mắt di chuyển, mày liễu như tơ, một mình đem giọng hát tuyệt vời trời ban hát cho hắn nghe, sóng mắt nhu tình như nước vẫn đặt trên người hắn, đôi mắt như mặt hồ thu, khóe môi như cười dưới ánh đèn sân khấu.
Vài phút sau, tiết mục kết thúc, Diệp Tố thì ngược lại không nói lời nào, nhẹ nhàng cúi mình chào, váy trắng phiêu dật lùi về sau cánh gà, sau đó để chủ nhiệm ban ngành đọc diễn văn cho tân thị trưởng nghe, thao thao bất tuyệt một chút lý luận phát triển, để buổi diễn văn nghệ bước vào phần kết thúc.
Đại Lận thấy còn mấy tiết mục ca múa chào cám ơn, quyết định trước tiên ra về, tránh cho người quen gặp được cô. Nhưng vừa kéo Như Tuyết đứng lên, vị trí phía trước cũng có người đứng lên, là hai người nữ, một trước một sau đi qua chỗ tối bên cạnh, lặng lẽ rời khỏi nơi này.
Đại Lận nhận ra bọn họ là phu nhân bí thư Lam thị và Cao Vãn Tình vợ của Tiêu Tử, hai người đi qua bên người cô, không có nhận ra cô, thản nhiên lưu lại một làn gió thơm, lại nghe hai người nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
"Bác Lam, cô gái mặc váy trắng lúc nãy nhìn quen mắt vô cùng, bác có biết hay không?"
"Biết thì biết, nhưng không quen, sao vậy?"
"Bác qua đây, cháu nói nhỏ cho bác nghe, cô gái này vừa đến làm trong văn phòng Chính phủ của thị uỷ, có ô có dù, cho nên mới được hoan nghênh ở văn phòng thị trưởng như vậy. Mấy ngày nay ngày nào cháu cũng đi cùng Tiêu Tử đến tòa thị chính, nghe đồng nghiệp nói chuyện, cô gái này là du học từ nước ngoài về nước, là một thạc sĩ, không chỉ có xinh đẹp, mà năng lực cũng giỏi giang, rất nổi tiếng trong mắt đàn ông."
"Cháu nói cho dì biết những cái này để làm gì?"
Cao Vãn Tình thoáng dừng một chút, thế này mới nhỏ giọng trả lời: "Bác gái, cháu nói cho bác mấy cái này, là vì cảm thấy cô gái này không đơn giản, vừa rồi lúc cô ta hát vẫn luôn nhìn về phía Đằng Duệ Triết và Tiêu Tử, giống như là có tình ý gì đó với bọn họ. Theo như cháu được biết cô ấy là người yêu cũ của Đằng Duệ Triết, một đại mỹ nhân đầy dịu dàng ôn nhu, hai người biết nhau thì không có gì lạ, nhưng vì sao cô ấy lại cố tình đến làm việc ở tòa thị chính? Cuối cùng cháu cứ cảm giác cô ấy sẽ có mối quan hệ nào đó với Tiêu Tử, ánh mắt vừa rồi rất lẳng lơ......"
"Nghe cháu nói như vậy, bác cũng thấy Diệp Tố Tố có chút không giống với bộ dạng trước kia, mà giống một con hồ ly tinh......" Lam thị gật gật đầu, nhớ lại lần nữa hình ảnh vừa rồi Diệp Tố Tố nhìn thẳng chằm chằm vào Đằng Duệ Triết, phút chốc hiểu được: "Vãn Tình, bây giờ chúng ta ra ngoài nói, ở đây không tiện."
"Vâng."
Hai người lặng lẽ đi về hàng lang tối bên cạnh, vừa đi vừa nói chuyện, quay đầu nhìn thoáng về phía sau, thấy phía sau cũng có người đang đi ra, liền không nhắc lại nữa, bước nhanh rời đi.
Rồi sau đó người ở phía sau chính là Đại Lận và Bùi Như Tuyết, một trước một sau đi tới, làm bộ như không biết hai người, im lặng ra khỏi hội trường đại lễ.
Đại Lận đứng trên bậc thang, nhìn khách sạn Thanh Hà mà các cán bộ cấp cao ngủ lại cách đó không xa, mang theo Như Tuyết đi về hướng ngược lại. Bởi vì khi khai mạc đại hội, tất cả các bộ cấp cao của Cẩm thành đều tề tựu về đại viện thị ủy, phu nhân bí thư và Cao Vãn Tình chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội mở rộng mối quan hệ này, nhất định sẽ đi đến khách sạn chào hỏi mọi người. Vì thế hai người đang sửa soạn lại váy áo và dung nhan, cũng không vội vã rời khỏi đại viện thị ủy, mà là đi dạo bộ.
Bùi Như Tuyết không nghĩ tới tiết mục đặc sắc nhất sẽ do người yêu cũ của Đằng Duệ Triết biểu diễn, hơn nữa còn liếc mắt đưa tình giữa ban ngày ban mặt, nhìn trộm, cho nên cô thật lo lắng Đại Lận sẽ nghĩ luẩn quẩn trong lòng, ảnh hưởng đến trạng thái sau khi sinh, đang muốn đi an ủi cô, đã thấy Đại Lận đi đến bên cạnh hồ sen trong đại viện, nhìn lên bầu trời đêm hít sâu một hơi, nhẹ nhàng cười nói: "Lúc em còn nhỏ, nơi này là một chợ cá, mỗi lần đến mùa cá, mấy dì giúp việc trong đại viện liền cầm túi lưới đến đây mua cá, tranh dành mua từng con cá lớn. Khi đó Trương Đêm Dung không dành được phần thắng, dì Lam liền cố ý đi qua nơi này, vì thế mấy con cá lớn liền về tay nhà của bí thư. Nhưng bây giờ, dì Lam phải đi ra cửa cầu cạnh người khác, mới có người để ý dì ấy, ủng hộ dì ấy, đây là sự thật. Em không cần phải so đo với họ, cũng không cần thiết xem Diệp Tố Tố là người cố ý chen chân, nhân quả báo ứng là tuần hoàn, nếu Diệp Tố Tố trở về trả thù em trận hỏa hoạn năm đó, em cũng không có lời nào để nói."
"Lúc trước cô ấy thoải mái, là vì cảm thấy Duệ Triết không có khả năng sẽ đi yêu em, em cũng ngồi tù, xem như huề nhau đúng không? Nhưng sau này chính là Duệ Triết yêu em, cho nên trong lòng cô ấy không cam chịu, trở về để trả thù sao?" Như Tuyết chỉ là một người khách qua đường, đến đây du lịch nghỉ ngơi, cho nên đối với chuyện của bọn họ cũng chỉ biết có một nửa, "Chị thấy ánh mắt của cô ấy lúc ca hát vừa rồi, cũng không biết Đại Lận em ngồi dưới sân khấu. Nếu cô ấy biết em ngồi trước mặt cô ấy, em đoán xem cô ấy có dụ dỗ quyến rũ Duệ Triết giữa ban ngày ban mặt như vậy hay không?"
Đại Lận nghe vậy cười cô đơn, gió đêm nhẹ thổi bay sợi tóc mai hai bên của cô: "Đó cũng không phải là dụ dỗ, mà là tình cũ khó quên. Dù sao lúc trước là em chia rẽ bọn họ, khi cô ấy thương tâm muốn chết, cũng là lúc em đi cùng với Duệ Triết. Vừa rồi nhìn một cảnh này, em không phải thương tâm, mà cảm xúc lúc này thật phức tạp, không biết làm sao đối mặt với cô ấy. A, chị nói cô ấy dụ dỗ Duệ Triết, trong khi trước đó quả thật là cô ấy ở cùng một chỗ với Duệ Triết, còn em mới là người đi thương tổn bọn họ."
"Chuyện trước kia đều đã qua, em hẳn là phải nghĩ về đứa con của mình và động cơ đột nhiên xuất hiện của Diệp Tố Tố!" Đối với chuyện trước kia của bọn họ thì Như Tuyết chưa hiểu rõ hết, nhưng cô lại biết được tình hình hiện tại, "Em có đứa con, là vợ của Duệ Triết, là mẹ của Trạch Khiêm! Nếu cô ấy đúng là một con người thiện lương, nên hiểu được chuyện cũ đã là hồi ức, không nên phá hoại hạnh phúc của một nhà ba người! Cho dù năm đó là em phóng hỏa, không cẩn thận thiêu rụi cửa hàng hoa của cô ấy, nhưng lúc đó là em còn nhỏ không hiểu chuyện, dễ bị người khác xúi giục, sẽ trở thành quân cờ của người khác! Mà cô ấy là một người trưởng thành có năng lực có hiểu biết, tâm tư kín đáo, lại tan vỡ tình cảm với Duệ Triết, sao có thể hoàn toàn đổ mọi tội lỗi lên đầu em?!"
"Mặc kệ thế nào đi nữa, vụ án phóng hỏa cũng đã xảy ra, cô ấy cũng bị hủy dung nhan." Đại Lận cười chua xót, nhớ tới trước kia Duệ Triết ân ái với Diệp Tố Tố, nhớ tới tình cảm tương thân tương ái trong lúc hoạn nạn của bọn họ. Bọn họ là thật tâm yêu nhau, cũng là thật tình trả giá vì đối phương, cùng nhau trải qua rất nhiều mưa gió, đồng cam cộng khổ, thể xác và tinh thần hòa hợp, ngược lại là cô, vẫn luôn chạy theo phía sau bọn họ, cam tâm tình nguyện quấn quýt lấy Duệ Triết.
Thời điểm đó Diệp Tố Tố không khó chịu sao? Hiện tại đổi lại cô làm người phụ nữ bên cạnh Duệ Triết, nhìn thấy Diệp Tố Tố liếc mắt đưa tình với Duệ Triết, lòng cô cũng là chua xót.
Cô cùng Như Tuyết đi một vòng trong đại viện, đưa Như Tuyết nhìn nhìn những nơi quen thuộc của cô, nói chuyện xưa kia, thời gian không biết đến mười giờ từ khi nào. Hai người ôm một thân lạnh khí đêm, gọi xe taxi, trở lại nhà mới.
Đèn ở hai căn biệt thự đều sáng, một bên thì im lặng, một bên thì ồn ào.
Nhưng khi Đại Lận đi vào cửa lại phát hiện, Duệ Triết chưa có về, người bật đèn là Đằng mẫu, đang ủi quần áo giúp con, làm quản gia quét dọn nhà cửa sạch sẽ.
Đột nhiên cô có chút mất mát, trở về phòng tháo tóc giả răng giả và mắt kính ra, khẽ dựa đầu vào giường nghỉ ngơi.
Hiện tại loại tình trạng này có khác gì tình nhân bí mật của Duệ Triết đâu? Thật ra khi hắn bước lên con đường chính trị, nhất định sẽ càng bận rộn hơn so với trước kia, càng phải chú ý bảo vệ danh tiếng.
Mà cô, luôn luôn chờ đợi cái ngày được bước ra ánh sáng, chờ đợi có thể sớm được sánh vai cùng Duệ Triết, đường đường chính chính làm một người vợ của hắn, nhưng mà sau đó, Diệp Tố Tố xuất hiện, quang minh chính đại mà xuất hiện trước mặt cô. Cho nên cô cảm thấy đây là xoay vần, lúc trước cô cướp đàn ông của người khác thế nào, hôm nay cô sẽ ở trong trường hợp thế đó.
"Thái thái, cô không mang theo điện thoại, Đằng tổng gọi rất nhiều cuộc về nhà, hỏi cô đã trở về chưa. Vừa rồi vì không để lộ hành tung của cô, ngài ấy không lập tức đuổi theo ra hội trường, đành trơ mắt nhìn cô rời đi, nhưng ngài ấy đã để vệ sĩ âm thầm bảo vệ cô, đưa cô an toàn về nhà. Bây giờ ngài ấy đang xử lý một ít chuyện ở bên ngoài, lập tức sẽ quay lại." Nữ vệ sĩ ở ngoài cửa báo cáo rõ năm rõ mười với cô, trong phòng có vẻ càng lạnh lùng tịch liêu hơn, "Cô có cần uống một bát canh nóng hay không?"
"Không cần, cô ôm Khiêm Khiêm lên đây cùng ngủ với tôi đi." Cô vén sợi tóc ra sau tai, đứng thẳng người đi mang dép, bỗng nhiên cảm thấy chính mình mệt chết đi được, mệt mỏi từ trong ra ngoài, "Nếu Duệ Triết quay về, để anh ấy ngủ ở biệt thự bên cạnh. Đêm nay tôi ngủ cùng Khiêm Khiêm, sáng mai lại ăn sáng cùng anh ấy."
Cô đi đến cửa đón con, thấy được ánh mắt chợt lóe lên vẻ kinh ngạc của nữ vệ sĩ tên Ann, không giải thích gì, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Đêm đó con thật ngoan, không có khóc, ngoan ngoãn nằm trong lòng mẹ.
Cô lại nhắm mắt lại ngủ không được, nghe được tiếng bước chân mở cửa xe của hắn. Hắn ở ngoài cửa đứng một lúc, hô một tiếng "Đại Lận", đặt tay lên tay nắm cửa.
Đại Lận mở to mắt nhìn đồng hồ ở đầu giường, phát hiện thời gian đã là rạng sáng, cô cứ như vậy lại nằm liền vài giờ, chưa từng đi vào giấc ngủ.
Cô không đáp lại hắn, làm bộ như ngủ rồi, một lần nữa nhắm mắt lại.
"Đại Lận, chuyện Tố Tố vào làm ở văn phòng thị trưởng, hôm nay anh cũng mới biết được." Hắn lại kiên nhẫn đứng ở cửa giải thích cho cô, giọng nói khàn khàn đầy cảm xúc, cũng thật mệt mỏi, "Tiết mục bọn họ chuẩn bị cho anh hôm nay, trước đó anh cũng không biết, em đừng nghĩ nhiều."
Thấy Đại Lận không đáp lại, giống như thật sự ngủ rồi, hắn bất đắc dĩ đi hai bước trước cửa, kéo kéo cà vạt và nút áo sơ mi, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm lên cánh cửa đóng im ỉm. Sau đó xoay người, đi đến biệt thự bên cạnh.
Thôi, đêm nay uống rượu xã giao, vẫn không nên để Đại Lận ngửi được mùi rượu trên người hắn, để cô yên lặng mà ngủ.
Mà sau cánh cửa, vốn dĩ Đại Lận muốn ngủ, con ở trong lòng lại bị giọng nói của ba đánh thức, khóc nháo lên, càng khóc càng lớn, muốn kéo bước chân của baba trở về. "Ngoan." Đại Lận không thể không ôm con vào lòng dỗ dàng, không có cách nào giả vờ ngủ nữa, cũng làm cho hắn ở ngoài cửa đi rồi quay lại, chờ cô mở cửa.
---
Danh Sách Chương: