Đằng Duệ Triết
Đại Lận đi đến khách sạn Bắc Kinh, cuộc họp đã bắt đầu, nữ nhân viên trước quầy lễ tân còn chưa kịp nói cái gì, đã trực tiếp đưa cô đi đến phòng họp, vì cô mà nhẹ nhàng mở ra cửa phòng họp.
Bên trong chỉ thấy một cái bàn dài hội nghị hình chữ U, các vị quản lý cấp cao đã đến đông đủ, Đằng nhị bá của Đằng gia đang nói chuyện, âm thanh lớn phát qua micro, tôn nghiêm cao quý, không có liếc nhìn Đại Lận, chỉ xem cô là một nữ thư ký đi muộn.
Các vị quản lý cấp cao thì mặc bộ đồ vét nghiêm túc đàng hoàng, tập trung vào cuộc họp, cũng không để ý đến cô.
Thấy vậy, Đại Lận mới lặng lẽ thở dài một hơi, yên lặng ngồi vào vị trí bên cạnh Đằng Vi Trì, mở laptop ra ghi chép.
"Đi đâu?" Đằng Vi Trì xoay qua hỏi cô.
"Đi dạo ở bên ngoài một chút." Hai má của Đại Lận vẫn đỏ hồng như cũ, khuôn mặt căng bóng đàn hồi đầy sức sống, thanh xuân phơi phới, tâm tư dễ chịu mềm mại, "Đằng tổng, thật ngại quá, tôi quên mất thời gian."
"Không có gì, lần sau đi dạo phố nhớ nói cho tôi biết, như vậy cô sẽ không quên thời gian." Đằng Vi Trì nở nụ cười, không giận, xoay đầu lại tiếp tục họp.
Đại Lận thì nhìn Đằng nhị bá của Đằng gia, xem người đàn ông đang thuyết trình ở trước mặt mình, cùng chồng lên hình ảnh của bác Đằng ở Cẩm thành, nhớ tới thái độ của Đằng bá phụ đối với cô ba năm trước đây.
Vào thời điểm đó, bác Đằng đối với cô cũng không hẳn là gần gũi, cũng không tính là lạnh nhạt, cũng thật tự nhiên, chưa từng nói thích cô, nhiều lắm là thường lui tới Tô gia vì giải quyết công việc, vô cùng khách sáo.
Mà ba năm sau cô và Duệ Triết ở cùng một chỗ, bác Đằng không chỉ không thích cô, mà còn hận cô thấu xương, giận quá hóa giận đến nỗi phái người đuổi gϊếŧ cô.
Không biết nói lời se duyên với Đằng gia, cần phải vượt qua những chuyện như thế nào?
"Về quyết định của anh trai tôi khi điều Vi Trì qua Cẩm thành, tôi là cổ đông cũng không hẳn là đồng ý, dù sao tập đoàn ở Cẩm thành đã có Duệ Triết trông coi, mọi chuyện đều do cậu ấy quản lý, năng lực như thế nào thì mọi người cũng đã quá rõ. Vi Trì bị điều qua đó, đúng là có một chút không tốt lắm." Đằng nhị bá nói lời chính nghĩa ở cuộc họp xong, liếc mắt nhìn con một cái, "Như vậy sẽ làm Duệ Triết hiểu lầm, nghĩ rằng Đằng gia cướp chuyện làm ăn kinh doanh của cậu ấy......"
"Chú Hai, cháu cũng không dám hiểu lầm!" Đằng Duệ Triết đẩy cửa văn phòng ra, bên môi nở nụ cười, đem theo thư ký hiên ngang oai hùng đi vào, không ngồi xuống, trực tiếp đi đến trước mặt chú Hai mà cười nói: "Cháu không có hiểu lầm, mà xác định Vi Trì đi qua cướp chuyện làm ăn kinh doanh của cháu! Nhưng mà chuyện này cũng không có gì, cơ bản là cháu không lo lắng, không ai có thể ở địa bàn của cháu mà dám thể hiện ta đây! Chú Hai, nếu anh họ đã muốn đi tiếp nhận tài sản sự nghiệp của gia tộc ở Cẩm thành, vậy thì cháu cũng quyết định thay chú Hai chia sẻ tài sản sự nghiệp của gia tộc ở Bắc Kinh, chú Hai nói như vậy có được không?"
Đôi đồng tử màu đen của hắn có ý cười, nổi lên một chút ánh sáng lạnh, bình tĩnh nhìn chằm chằm vào chú Hai của mình, "Cháu nhớ rõ ở Bắc Kinh không hề thiếu sản nghiệp thuộc về cháu, cám ơn chú Hai đã trông coi để ý giúp cháu nhiều năm như vậy!"
Đằng nhị bá nghe hắn nói muốn nhúng tay vào tài sản sự nghiệp ở Bắc Kinh, khẽ cau mày, ý nói hắn ngồi xuống, "Duệ Triết, chuyện này chú Hai sẽ bàn bạc kỹ lại với ba của cháu, cháu không cần giận Vi Trì! Chuyện này hoàn toàn là ý của ba cháu, ý trời khó tránh, Vi Trì cũng chỉ là thực hiện theo mệnh lệnh mà thôi!"
"Nói như vậy, tài sản sự nghiệp của Đằng gia thật sự vẫn là do một tay ba cháu cầm quyền, ngay cả chú Hai cũng chỉ là làm việc theo mệnh lệnh?" Đằng Duệ Triết cười lạnh lùng, ánh mắt sắc bén dời khỏi khuôn mặt của Đằng nhị bá, quét mắt một vòng liếc nhìn mọi người, tầm mắt cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt của Đằng Vi Trì, miết mắt liếc một cái, kiêu căng mà nói: "Thân là Nhị thiếu gia của gia tộc Đằng thị, thật ra cháu nên sớm giúp đỡ một nhà chú Hai chuẩn bị chuyện làm ăn kinh doanh của cả gia tộc, thể hiện một phần năng lực của bản thân mình. Bây giờ nếu Vi Trì đã giúp cháu chia sẻ tài sản sự nghiệp ở Cẩm thành, cháu đây cũng đành phải hỗ trợ quản lý tài sản sự nghiệp ở Bắc Kinh! Từ giờ trở đi, chuyện làm ăn kinh doanh từ phía Đông thành đến phía Tây thành của Bắc Kinh đều giao cho cháu quản lý, bổn thiếu gia sẽ giúp chú Hai chia sẻ toàn bộ trọng trách, để cho tập đoàn của gia tộc không ngừng phát triển!"
"Duệ Triết!" Đằng nhị bá nhíu mày, ý bảo thư ký mở màn hình hội nghị trực tuyến ở phía sau lên, bất đắc dĩ mà nói: "Tất cả những chuyện này là quyết định của ba cháu, chú Hai ngăn cản cũng không được. Bây giờ ông ấy sẽ cùng chúng ta họp trực tuyến, Duệ Triết, nếu cháu có điều gì muốn nói, có thể nói thẳng với ông ấy!"
Đang nói, màn hình trực tuyến ở phía sau liền giọt một tiếng, xuất hiện nét mặt già nua uy nghiêm không hờn giận của Đằng phụ, cùng với đôi mắt u ám sắc bén.
Ông ngồi sau bàn làm việc, lấy thân phận là đại cổ đông họp hội nghị trực tuyến với mọi người, lạnh nhạt nói: "Tất cả tài sản sự nghiệp ở Bắc Kinh, từ khi mày rời bỏ tập đoàn của gia tộc, bắt đầu tập trung cho công ty riêng của mình, liền không còn liên quan gì đến mày nữa! Tài sản sự nghiệp của gia tộc từ Đông thành đến Tây thành, tất cả đều do chú Hai của mày cùng cổ đông quản lý, mày chớ có nhúng tay vào! Hơn nữa tao muốn nói cho mày biết, tài nghiệp của Cẩm thành bên này tao nhất định sẽ tịch thu, bao gồm dãy khách sạn cùng toàn bộ bất động sản liên quan đến Đằng gia! Nếu mày có năng lực, vậy thì khiến cho công ty riêng của mình lớn mạnh hơn đi, rồi hẵng đến đối đầu với Tập đoàn Đằng thị!"
Đằng Duệ Triết nghe được sắc mặt đột nhiên lạnh lùng, cắn răng tức giận nói: "Đông thành và Tây thành nếu đã thuộc danh nghĩa của ba, tôi liền có quyền thừa kế sản nghiệp của gia tộc! Tập đoàn ở Bắc Kinh này, là lễ vật đính hôn của tôi! Hơn nữa, ngày mai tôi sẽ đem vợ về Đằng gia, chính thức cho cô ấy một danh phận!"
"Đối với đứa con gái mồ côi từng ngồi tù này, cả đời tao cũng không chấp nhận! Nếu mày muốn đưa cô ta bước vào cửa Đằng gia, vậy cứ bước qua xác của tao và mẹ mày đi đã!" Đằng phụ lại lớn tiếng giận dữ, trước mặt em trai cùng tất cả cấp dưới của mình, đem nói rõ mọi chuyện, "Nuôi đứa con bất hiếu như nuôi một con sói, tao đã không trông đợi gì vào tài cán của một thằng mất dạy như mày để làm rạng rỡ tổ tông, nhưng trước mắt tao còn có thể giữ vững sản nghiệp của Đằng gia, không thể để cho thể diện của Đằng gia bị phá hủy! Diệu Tường!"
Ông kêu tên của em trai, nói chuyện công việc: "Em giúp anh canh chừng thằng mất dạy này, sản nghiệp ở Bắc Kinh anh sẽ không chia cho nó một phần, đừng có để nó ở Bắc Kinh mà làm xằng làm bậy! Sau này anh sẽ đào tạo bồi dưỡng Vi Trì, để cho cháu ruột làm con trai chính thức của con trai trưởng trong gia tộc, làm rạng danh Đằng gia chúng ta!"
"Anh, anh không cần trở mặt với Duệ Triết, dù nói như thế nào thì cũng là con ruột của anh." Đằng nhị bá ở một bên khuyên can, để trợ lý mời các vị quản lý cấp cao đi ra ngoài, việc nhà đóng cửa bảo nhau, "Chuyện giữa hai cha con, nên ngồi xuống đối diện trực tiếp nói cho rõ ràng. Duệ Triết nó vẫn không có làm gì sai....."
Duệ Triết ở một bên nghe, sắc mặt càng ngày càng lạnh lẽo, cũng không vì Đằng nhị bá khuyên can mà dịu đi chút nào.
Đường cong bờ môi của hắn vẫn ôm lấy tia cười lạnh, nhìn Đại Lận bên cạnh Đằng Vi Trì liết mắt một cái, thong thả bước lại đây, nhìn chằm chằm Đằng Vi Trì, cười lạnh nói: "Người bên cạnh là em dâu của anh, hình như biết nhau từ trước nhỉ? Người quân tử thì nên làm chuyện đường hoàng chính đáng, vợ chồng người ta cãi nhau, lại nhân cơ hội chen chân tiến vào, chính là kẻ tiểu nhân!"
Đằng Vi Trì nhướng mày, đứng dậy cười nói: "Duệ Triết, lần trước anh đến uống rượu mừng của chú cùng Trâu tiểu thư, cũng không phải rượu mừng của chú và Đại Lận, nói Đại Lận là em dâu vẫn còn quá sớm!"
"Vậy theo dõi đường đi nước bước của chúng tôi thì có tính là đê tiện hay không?" Duệ Triết mở miệng cười, ánh mắt lạnh như kiếm băng, vươn tay kéo Đại Lận qua bên này, để cho cô đứng bên cạnh hắn, dùng một loại ánh mắt hoàn toàn mới nhìn chằm chằm Đằng Vi Trì: "Vi Trì, người quân tử khác kẻ tiểu nhân, chính là người quân tử thì luôn làm chuyện đàng hoàng, còn kẻ tiểu nhân thì không từ mọi thủ đoạn, đi lợi dụng phụ nữ, bộ dạng hiện giờ của anh thật khiến tôi không ngờ đến, khiến cho tôi nhìn người anh họ như anh bằng một cặp mắt khác! Tôi còn nghĩ đến chuyện anh sẽ khinh thường sản nghiệp của Đằng gia, tiếp tục làm vị vương tử phong lưu như trước, nhưng không thể tưởng tượng được anh lại làm một con chó săn bên cạnh ba tôi!"
Đằng vi trì nghe hắn mắng "Chó săn", nhưng không giận mà lại cười, nói: "Sao chú biết được anh là vì tài sản, mà không phải vì người khác? Nói không chừng anh cũng muốn kết hôn, muốn tìm một người phụ nữ chăm sóc ở bên cạnh, yên ổn cuộc sống?"
"Vậy cũng không cần đúng lúc tôi bị thương vì trúng đạn, cãi nhau cùng bạn gái của mình, anh lại một đường theo đuôi, thừa dịp nhân cơ hội mà nhảy vào!" Mày kiếm của Đằng Duệ Triết giơ lên, một thân đầy lửa giận nói giọng mỉa mai, "Đã nhiều tuổi như vậy rồi, Vi Trì anh vẫn tuấn tú lịch sự như cũ, khiến mọi người say mê điên đảo, lại không làm chuyện đàn ông nên làm, cứ muốn làm chó săn! Muốn cùng tôi tranh dành gia sản sao? Vậy đừng có thừa dịp Đại Lận đau buồn, trong lúc mất đi lí trí lại dùng xe chở cô ấy đi, chia rẽ mối quan hệ của chúng tôi! Muốn đấu thì tôi sẽ đấu, cứ xuất ra hết bản lĩnh thật sự của mình đi, đừng có lại lợi dụng Đại Lận, ở trước mặt cô ấy mà châm lửa đốt nhà, khiến cô ấy hiểu lầm tôi, chỉ có đàn bà mới đi làm những chuyện đó!"
Đại Lận ở một bên ngửi được mùi thuốc súng giữa hai người đàn ông này, lặng lẽ lùi từng bước về phía sau, muốn đi ra ngoài.
Bây giờ không phải là cuộc họp gia tộc, mà là trận chiến của gia tộc, toàn bộ ngọn nguồn sự việc đều chỉ vào cô!
Tuy rằng tối hôm qua cô không nên khinh suất mà ngồi lên xe của Đằng Vi Trì, tiếp nhận lẵng hoa của anh, nhưng sự tồn tại của Đằng Vi Trì, cũng không phải là điểm mấu chốt của mâu thuẫn giữa cô và Duệ Triết! Bởi vì trước mắt cô không có tình ý gì với Đằng Vi Trì cả!
Cho dù cô có ngồi lên xe của anh, rời đi lúc đó, nhưng trong tiềm thức của cô cũng chỉ là muốn tạm thời tránh Đằng Duệ Triết, giận người đàn ông cao ngạo này! Để cho hắn không cần ngày ngày nắm trọn cô trong lòng bàn tay!
Vấn đề mấu chốt nhất vẫn thuộc về chính Đằng Duệ Triết, nếu hắn không tự ý sắp xếp, chuyện gì cũng không bàn bạc nói rõ với cô, liền đặt cô vào miệng hổ, để cho cô bị dọa mất đi nửa cái mạng, rồi mới cứu thoát cô khỏi cảnh nguy hiểm, hơn nữa cũng không tôn trọng cô, lại trừng phạt cô, gạt cô đi gặp Trâu Tiểu Hàm, nếu không như vậy giữa bọn họ sẽ không có mâu thuẫn lớn như thế!
Đương nhiên, bản thân cô cũng có tật xấu tương tự, lén chạy trốn, nhưng cô còn không có đạt đến trình độ tự cao tự đại như hắn!
"Quay lại!" Nhận thấy cô muốn trốn chạy ra bên ngoài, người đàn ông cao ngạo dùng một tay bắt cô trở về, càng thêm tức giận, đôi mắt nhọn phát lạnh, chấm dứt cuộc nói chuyện chặt chém với Đằng Vi Trì, nắm tay cô đi về phía trước, đúng là đi đến trước màn hình trực tuyến nhìn Đằng phụ, để cho cô gặp ba chồng tương lai một lần!
Hắn ôm cô lại không cho phép cô đi, nhìn vào màn hình trực tuyến nói: "Tôi biết cho dù tôi có che giấu cô ấy như thế nào, ba đều có cách tìm ra cô ấy, sẽ không bỏ qua cho chúng tôi! Cũng là vì vậy, hôm nay tôi sẽ cho ba gặp mặt cô ấy, cho ba nhận rõ, con dâu đời này của ba chỉ có thể là cô ấy! Không phải cô ấy tôi sẽ không cưới ai hết!"
"Duệ Triết!" Đằng nhị bá đứng một bên khuyên giải cùng an ủi hai cha con liền im bặt, ánh mắt kinh ngạc chuyển đến trên khuôn mặt của Đại Lận, cuối cùng dùng mắt liếc cô một cái!
Đứa con gái trước mặt này chính là nguyên nhân khiến cho chướng khí bay mù mịt khắp Đằng gia, cha con quyết liệt, Duệ Triết không thể kiềm chế được trước phụ nữ sao?
Cô gái này mới nhìn còn chưa được hai mươi tuổi, dáng người thon gầy, mềm mại non tơ, khuôn mặt nhỏ nhắn, hai tròng mắt long lanh, giống như có hơi nước trong đó, mặc dù trẻ tuổi xinh đẹp mang vẻ trong như băng, sạch như ngọc, nhưng kinh nghiệm sống vẫn còn ít, vẫn còn ngây ngô lắm! Làm sao Duệ Triết lại coi trọng cô ta được? Thậm chí, Vi Trì cũng hùa theo!
Đại Lận nhận thấy ánh mắt nổi trận lôi đình của Đằng bá phụ cùng ánh mắt đầy khinh miệt đánh giá cô của Đằng nhị bá, liền hoảng sợ, theo bản năng không muốn đối mặt!
Duệ Triết anh lại đang trừng phạt em sao?
Mặc dù lời hứa quyết tâm của anh nghe thật thoải mái, nhưng ánh mắt của hai vị bậc cha chú thoáng nhìn không hài lòng, bọn họ nhìn em chằm chằm như nhìn một kẻ trộm, phân biệt giai cấp cùng thân phận!
"Diệu Tường, đừng để chúng nó ở trong khách sạn của Đằng gia, Đằng gia không gánh nổi cái xui của cô ta!" Đằng phụ ở trong màn hình trực tuyến bị sự quyết tâm của con trai chọc cho nổi điên, vỗ bàn cái "Rầm", một lực mạnh mẽ, khiến chén trà bên cạnh cũng bị rung chuyển, "Nếu dám đến ở nơi này, tao sẽ đuổi cô ta ra khỏi cửa!"
Lời này thực sự đả thương người khác, khiến Đại Lận nhẹ nhàng nhíu mày, ngẩng đầu nhìn Đằng phụ trong màn hình trực tuyến.
Do vẫn nhớ rõ ba năm trước đây, mỗi lần cô xông vào Đằng gia tìm anh Duệ Triết, Đằng phụ đều nhíu mày, không thèm nhìn cô một cái, xem cô là một đứa con gái không đứng đắn, không nói chuyện với nhau, nhưng chưa từng đuổi cô ra khỏi nhà, dùng lời ác ý nói với cô!
Nhưng sau khi ba qua đời, hiện tại lại vừa ra tù, thành kiến của Đằng bá phụ đối với cô ngày càng sâu sắc, Duệ Triết càng đứng về phía cô, Đằng phụ lại càng thống hận cô, quan niệm môn đăng hộ đối, cùng tư tưởng chỉ xem mình là người cao quý duy nhất đã ăn sâu thâm căn cố đế vào trong đầu của ông rồi!
Nếu hiện tại Duệ Triết cố ý cưới cô, phản kháng ông, chỉ sợ Đằng bá phụ thật sự sẽ đối phó với chính con ruột của mình, cha con trở mặt thành thù!
"Bác Đằng, ở trong mắt bác, cô gái như thế nào mới xứng đôi với Duệ Triết?" Mặc dù cô biết tại thời điểm nhạy cảm này không thể tiếp tục chọc cho Đằng phụ nổi giận, nhưng đối mặt với việc Đằng phụ cứ mãi nhục mạ, cô vẫn phải nói những lời này ra khỏi miệng, hơn nữa còn nhìn thẳng vào ánh mắt của Đằng phụ trong màn hình trực tuyến, "Ba năm trước đây vì cháu theo đuổi anh ấy, làm chuyện sai lầm rồi phải ngồi tù, thanh danh không được tốt, nhưng cháu cũng không oán giận không hối hận. Bởi vì cháu dám yêu thì dám theo đuổi, không có cất giấu tâm tư của mình, rõ ràng thích ra mặt nhưng lại tỉnh bơ không thể hiện gì. Cũng không có giả vờ thành một tiểu thư khuê các, chờ ba mẹ lấy danh tiếng cùng tài chính của mình để yêu cầu đám hỏi, đứng sau giật dây cho mình. Càng không phải trước mặt người khác thì thể hiện thế này, mà sau lưng lại là thể hiện thế khác, âm thầm ra tay. Nếu bác cho rằng con dâu của Đằng gia cần phải có một ít thủ đoạn, không thể hiện con người chân thật của mình ra, cháu cũng có thể làm được."
"Đủ rồi!" Đằng phụ vỗ tay lên bàn cắt đứt lời cô nói, xem lời nói của cô nghe không lọt tai dù chỉ nửa câu, vẻ chán ghét trên khuôn mặt già nua ngày càng nhiều hơn, "Cô không chỉ làm càn quấy rối, còn khiến cho thanh danh của mình bị hư hại, ăn rồi chỉ biết đi trả đũa! Cô đang chửi ngầm ai? Mới hơn mười tuổi đã biết yêu rồi theo đuổi đàn ông, nói bóng nói gió, sau này phẩm chất với đạo đức đi về đâu! Cô ngay cả so với Diệp Tố Tố còn kém hơn, ít nhất Diệp Tố Tố còn biết điều, mà cô, bản chất hư hỏng, tiếng xấu bay xa!"
Ngón tay Đằng phụ chỉ vào mặt con trai, hoàn toàn nói ra ra những lời nghiêm trọng, "Xem cô ta không biết xấu hổ là gì mà nói ra những lời này, đây là mắt nhìn của mày sao?! Thiên kim tiểu thư nhàn nhã dịu dàng thì không chịu, không cần phải cưới một đứa con gái mới mười ba mười bốn tuổi đã biết bổ nhào lên người đàn ông, mười sáu tuổi liền biết phóng hỏa thiêu rụi tình địch, phải đi ngồi tù cải tạo lao động! Mày lại vì chuyện năm đó của Diệp Tố Tố, làm theo lời của tao là không được hả?! Nhất định phải cưới một đứa con gái đê tiện để ra oai với tao sao? Được, nếu mày cố ý cưới cô ta, lập tức dẫn cô ta cút khỏi khách sạn của tao!"
Đằng Duệ Triết không dự đoán được ba của mình sẽ mắng Đại Lận trước mặt mọi người như vậy, cũng không dự đoán được ông sẽ nhắc đến Diệp Tố Tố, mày rậm nhíu lại, lạnh nhạt nói: "Ai muốn ra oai với ba? Người con gái mà tôi yêu, tôi sẽ không quan tâm đến thân phận của cô ấy, đúng thời điểm sẽ cưới cô ấy! Ai ngăn cản cũng không được! Ngày mai tôi sẽ dẫn Đại Lận đi gặp ông nội và mẹ, nếu ba không thích, có thể đóng cửa nằm trong phòng! Tôi cũng đang không muốn gặp ba!"
Hắn vươn tay cầm điều khiển tắt màn hình trực tuyến đi, cắt đứt mọi tín hiệu, không muốn lại phải nhìn nét mặt già nua cùng sự thông thái rởm của ba mình, quay đầu, lại thấy sắc mặt của Đại Lận đã tái nhợt, cảm xúc thật sự không tốt, liền ôm cô vào lòng, "Nếu không oán giận không hối hận, vậy hãy tiếp tục yêu như vậy đi. Những chuyện trước kia không cần nhắc lại."
Đại Lận buông mắt nhìn xuống, sắc mặt không phản đối, đột nhiên hỏi hắn: "Năm đó khi em ra tay với Diệp Tố Tố, có phải anh cũng cảm thấy em thật vô liêm sỉ đúng không?"
Cô lặng lẽ nắm nhanh góc áo của mình, đột nhiên nhớ ra, khi cô ám chỉ Trâu Tiểu Hàm, cô ở trong lòng của Diệp Tố Tố, cũng thật là vô liêm sỉ. Mặc dù cô chưa từng làm chuyện chia rẽ hai người, ngầm tạo ra chuyện hiểu lầm, nhưng lại đe dọa Diệp Tố Tố, dùng một trận hỏa hoạn thiêu rụi tình cảm của Diệp Tố Tố với Đằng Duệ Triết!
Bác Đằng nói một câu rất đúng, xem ra cô còn kém hơn so với Diệp Tố Tố, thật xin lỗi Diệp Tố Tố, phẩm chất của cô quả thật là hư hỏng.
"Chuyện trước kia không cần phải nhắc lại." Đây là câu trả lời của Đằng Duệ Triết, không muốn để chuyện này tiếp tục dây dưa quấn chặt lấy bọn họ, cuộc sống diễn ra không cần thiết phải để ý những chuyện phiền não, ôm cô bước đến trước mặt chú Hai và Đằng Vi Trì, cười lạnh: "Xem ra lần này là cháu hiểu lầm anh họ rồi, tất cả mọi chuyện đều do một tay ông già khống chế, ước gì cháu chết đi. Chú Hai, sản nghiệp ở Bắc Kinh thuộc quyền thừa kế của cháu mà chú gìn giữ, cháu quyết định sẽ bắt đầu quản lý sản nghiệp ở Bắc Kinh, không để rơi vào tay người khác."
Cười một cái, ôm Đại Lận đi ra ngoài cửa, hướng về phòng ở tầng cao nhất.
Ông già nói đây là khách sạn thuộc Đằng gia của ông ta sao? A, vậy thì đừng nhúng tay vào sự nghiệp của hắn ở Cẩm thành!
"Ngày mai em không muốn đi gặp bác Đằng." Đại Lận đẩy cánh tay hắn đang ôm cô ra, từng bước hướng về phía bên cạnh ở trong thang máy, sắc mặt ảm đạm, tâm tư nặng nề, "Giữa chúng ta còn có rất nhiều vấn đề chưa được giải quyết, có lẽ không thích hợp bàn đến chuyện cưới xin."
"Vậy thì không đi." Hắn liếc mắt nhìn cô một cái, lông mày nhăn lại, lạnh lùng nhìn về phía trước, "Giữa chúng ta đúng là có một ít vấn đề còn chưa giải quyết! Thứ nhất, trong lòng em còn có vướng mắc, yêu cầu anh phải tôn trọng em, không thể có con vào lúc này. Thứ hai, em cùng Đằng Vi Trì có liên quan đến nhau, chuyện khủng bố vừa rồi khó mà không liên quan đến anh ta. Thứ ba, em dễ dàng tin người khác, thích giận dỗi với người đàn ông của mình!"
"Vậy anh thì sao?" Đại Lận ngẩng đầu hỏi lại hắn, tiếp tục vấn đề xảy ra trong phòng thử đồ.
Đúng, bọn họ đã phát sinh mối quan hệ thân xác, cơ thể hòa hợp, hưởng thụ kɦoáı ƈảʍ kíƈɦ ŧìиɦ trong không gian nhỏ hẹp của phòng thay đồ, xương cốt muốn mềm nhũn cả ra, nhưng sự phiền lòng phiền não vẫn cứ tiếp tục tích tụ, không phải thân thể kết hợp xong là có thể giải quyết được hết vấn đề.
Đối mặt với áp lực của Đằng bá phụ, người đàn ông cao ngạo này liền xem chuyện đó không quan trọng, hắn có thể cầm súng đuổi theo, cô không muốn lại hành động theo cảm tính, đẩy hắn về phía Trâu Tiểu Hàm nữa, mà muốn thật bình tĩnh, dùng lý trí để giải quyết vấn đề!
"Anh?" Hắn
hơi hơi nghiêng người, đôi mắt như chim ưng gắt gao nhìn chằm chằm cô, trong ánh mắt cũng là vẻ nhu hòa: "Sau khi anh diễn tới diễn lui cùng những người con gái khác, cuối cùng người bị tổn thương vẫn là em, cả thể xác lẫn tinh thần đều bị thương tổn nặng, chúng ta lại càng chạy càng xa. Anh đã nghĩ đưa em ra nước ngoài, nhưng mà khoảng cách quá xa, anh sợ bản thân mình không thể ở gần mà bảo vệ em được. Vậy nên hiện tại, anh muốn công khai thân phận của em trước mặt mọi người, có phải là em cảm thấy anh lại một lần nữa không tôn trọng em hay không?"
Đại Lận nhìn hắn, nhẹ nhàng nở nụ cười, khuôn mặt nhỏ nhắn ảm đạm có một chút vui mừng, "Em thích nghe anh nói, đây là vợ của tôi, không phải cô ấy tôi sẽ không cưới ai hết." Điều em chờ chính là sánh đôi cùng anh xuất hiện trước mặt người khác, được khoác cánh tay của anh như ngày hôm nay, đợi thật nhiều năm như vậy, làm sao lại không vui mừng được?
"Sau đó thì sao?" Hắn nhướng hàng lông mày kiếm lên, sáng mắt, bờ môi nhẹ mím lại, chờ chính cô gái dựa lại đây, vui sướng mà nhào vào trong lòng hắn.
Kết quả, Đại Lận lại nhẹ nhàng cười, không để ý đến hắn, trực tiếp đi ra khỏi thang máy.
Cái đồ xấu xa nhà anh lại bắt đầu muốn nắm em trong lòng bàn tay, cứ chờ đi, lúc này em sẽ không để cho anh thực hiện được ý đồ của mình đâu, em cũng muốn trừng phạt lại anh!
Khuôn mặt tuấn tú của hắn ỉu xìu, đôi mắt lợi hại nhìn bóng hình xinh đẹp đang bước đi thướt tha trước mặt mình, đôi mắt lim dim khó chịu. Cô gái này em muốn nắm anh trong lòng bàn tay, cưỡi lên cổ anh mà ngồi, để xem ở trong phòng anh "Trừng phạt" em như thế nào!
---
Danh Sách Chương: