“Chỉ vì Tiêu Tử yêu Đại Lận, Tiêu gia mới đồng ý chấp thuận, không cần tiếng tốt, hậu quả thế nào cũng mặc! Dù nói đoạn tuyệt quan hệ với Tiêu Tử, nhưng ta vẫn không nỡ mất đi con mình, quyết định gọi bọn nhỏ trở về, thừa nhận chuyện hôn sự của chúng! Nhưng cháu lại làm vậy? Cháu yêu Đại Lận sao? Chỉ vì cô gái đó, mà hai nhà Trâu – Tiêu trở thành thù, cháu thấy có đáng không?” Tiêu phu nhân liên tục khuyên nhủ anh,“Cháu tốt như vậy, đâu thiếu phụ nữ bên cạnh, không cần vì một người phụ nữ cháu không yêu thương, mà khiến hai nhà chúng ta trở mặt, gây tai tiếng cho ba cháu! Nhưng nếu cháu thật sự yêu Đại Lận, vậy phải để cho Đại Lận quyết định, không được ép buột cô bé!”
Yêu Đại Lận sao?
Đằng Duệ Triết ngắt điện thoại, mắt nhíu lại, bình tĩnh nhìn khuôn mặt tiều tụy của Đại Lận, phát ra một tiếng cười lạnh. Ánh mắt sâu thẳm cuối cùng lại dừng ngay bầu ngực của cô, nhìn chằm chằm thân hình nhỏ nhắn khêu gợi, vùng dưới bụng đột nhiên nóng lên, ‘người bạn nhỏ’ phút chốc lại trở nên cực kì anh dũng.
Đây là dục vọng, là dục vọng của người đàn ông trưởng thành đối với cơ thể non nớt của một cô gái trẻ. Chỉ vì không được đáp trả, bị cô cự tuyệt, mới không thể nhẫn nhịn, nảy sinh giận dữ. Còn tình yêu, căn bản chưa từng tồn tại!
Cô trong mắt anh, tốt lắm thì chỉ có thương hại cùng áy náy, thương hại bộ dạng yếu đuối sau khi ra tù của cô, áy náy vì năm đó đã làm tan nhà nát cửa của một cô gái vừa lên mười sáu tuổi!
Vậy mà chỉ vì cô, anh khiến hai nhà Trâu – Tiêu từ bạn thành thù, gây phiền toái cho ba, đáng chỗ nào chứ?
Anh không sợ mối quan hệ của hai nhà bị phá vỡ, mà không ngờ người phụ nữ này luôn miệng gọi ‘Tiêu Tử’, vứt nhẫn cầu hôn của anh mà khiến anh mất đi lí trí, là chuyện không thể nào xảy ra! Trên người cô trừ nhu nhược ra, còn cái gì có thể hấp dẫn anh sao?
Không có. Ngoài bộ dáng nhỏ nhắn gợi cảm, kiên cường như một bụi cỏ, suýt chút nữa đã tự sát trong ngục giam, may ra còn có thể khiến anh để ý, còn lại trước kia toàn bộ là điều mà anh ghét nhất.
Làm sao có thể yêu một người phụ nữ mà bản thân anh ghét cay ghét đắng?
Tiêu gia bây giờ vì chuyện đính hôn của Tiêu Tử đành phải chấp nhận, Tiêu phu nhân cuối cùng vẫn phải nhận Tô Đại Lận làm con dâu, để bảo vệ con trai cùng danh tiếng. Thậm chí cùng Đằng gia, ra lệnh cho anh phải đưa Tô Đại Lận trở về, quanh đi quẩn lại cũng chỉ vì giữ thể diện cho gia đình!
Tiêu phu nhân có thể rộng lượng đến thế, quả thật làm cho anh phải cứng họng! Căn bản anh nghĩ rằng, Tiêu gia cùng Tiêu Tử tuyệt đoạn quan hệ , bà sẽ không xen vào chuyện của Tiêu Tử nữa! Không ngờ, Tiêu phu nhân chẳng những không tức giận, còn đồng ý, chính thức thừa nhận thân phận con dâu của Tô Đại Lận!
Có phải anh nên đưa Tô Đại Lận trở về?
Anh cụp mắt, một lần nữa nhìn chăm chú vào Đại Lận toàn thân run lẩy bẩy, đôi mắt như biến thành hố sâu muốn nuốt chửng bộ dạng nhỏ nhắn, lạnh lùng cười, bày tay to đang yên vị trên cổ, chậm rãi chuyển xuống bờ vai đang run lên từng hồi, di chuyển xuống một chút nữa, chạm vào nhũ hoa đang trong trạng thái lõa lồ, bị bầu ngực căng tròn kích thích, mãi không buông tay.
Ngực và cơ thể của người phụ nữ này như đậu hủ, mềm lại mịn màng. Cả bộ dáng nhỏ trắng muốt, đầy đặn, đáng yêu lại gợi cảm...Cô gái tuyệt đẹp này, đương nhiên tên Tiêu Tử kia muốn sở hữu!
“Đừng chạm vào tôi!” Đại Lận run lên, thân mình co rụt lại, giãy dụa kịch liệt.
Cô không khóc, đôi mắt đẹp xẹt qua tia thống hận, tức giận nhìn chằm chằm Đằng Duệ Triết.
Đằng Duệ Triết không quan tâm đến ánh mắt của cô, tàn bạo giữ chặt vai, rất nhanh xoay người cô lại, hung hăng đặt cô trên bồn rửa tay, mạnh mẽ tuột chiếc váy của cô, lộ ra cặp mông trắng nõn căng mịn!
Bàn tay to lớn từ phía sau ôm trọn bầu ngực đầy đặn, anh muốn chiếm đoạt cô ngay tại đây.
“A, Đừng!” Đại Lận khóc lóc kêu gào, gương mặt hoàn toàn biến sắc, răn cắt chặt vào môi, máu chầm chậm chảy ra, đôi mắt ngấn lệ xinh đẹp như nước:“Duệ Triết, đừng đối xử với tôi như thế! Ba tôi đã qua đời, tôi không dám quấn quít lấy anh nữa, làm ơn tha cho tôi! Tôi sẽ quay lại nhà tù, sẽ vào trại cải tạo…”
Giọng cô khàn đặc, môi khẽ run, con ngươi đen láy như vỡ nát, trông cô như hồn lìa khỏi xác.
Đằng Duệ Triết nhìn cô trong gương, trong khoảng thời gian ngắn, nghĩ về ba năm trước đây, đem cô gái mười sáu tuổi đặt dưới thân, lột sạch quần áo, làm nhục cô, phía trước còn có thể nhìn thấy cô trong gương rõ ràng!
Anh đột nhiên giật mình, chậm rãi buông tay ra, phát hiện cô như muốn chịu không nỗi những cú sốc lớn, khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, môi mỏ đọng còn vương chút máu tươi. Anh đỡ lấy thân hình mềm mại, ôm vào trong ngực, gỡ ra sợi dây trói tay cô, nhíu mày nhìn vết sẹo của việc tự sát để lại.
Lát sau, anh tháo chiếc nhẫn trên ngón áp út của cô, ném vào bồn cầu, ôm cô trở về phòng ngủ.
--
Đại sảnh Đằng gia.
Tiêu phu nhân cơ thể mang bệnh chờ đợi cả một buổi tối, gọi điện thoại lần hết lần này đến lần khác, Đằng Duệ Triết tắt máy di động, cuối cùng vẫn không có ai quay về.
Lúc này, ba Tiêu Tử gọi điện đến giọng giận dữ:“Tiêu Tử nó muốn đi như thế, bà cứ để cho nó đi! Tên tiểu tử bất hiếu này nếu đầu chưa rơi máu chưa chảy, thì cả đời cũng không biết nỗi khổ tâm của cha mẹ! Tôi coi như không có nó là con! Bà cũng đừng ngồi đó mà mong ngóng hai đứa nó trở về, bọn chúng muốn đính hôn hay kết hôn gì, tôi cũng mặc kệ! Tô Đại Lận bây giờ mất tích, cũng không can hệ gì đến Tiêu gia! Con tôi không có, con gái Tô gia muốn trở thành con dâu tôi sao, cả đời này tôi cũng không thể chấp nhận một đứa con dâu như thế! Muốn tìm ai thì để thằng con hư đốn đó tự mình tìm, người của nó, nó lo liệu.”
Mẹ Tiêu đau buồn, thần sắc tiều tụy, giọng nói mang theo chút nức nở:“Lão Tiêu, nếu tối hôm qua chúng ta đồng ý cho Tiêu Tử, chắc chắn sẽ không phát sinh chuyện này. Tính tình Tiêu Tử, tôi biết rõ, chúng ta càn cấm cảm nó, nó càn hành động quyết liệt hơn. Chúng ta đừng trì hoãn nữa, con bé Đại Lận đó thực rất cực khổ, không cha không mẹ, thử chấp nhận một lần xem sao. Tuy tiếng tăm không tốt, nhưng so với Tiêu Tử vẫn tốt hơn nhiều, ít ra sau này người ta cũng không làm mất mặt Tiêu gia.”
“Chúng ta nhường nhịn chưa đủ sao? Nếu lần này bà tiếp tục nhường nó, mình lùi một bước chúng tiến một bước, Tiêu gia chắc chắn sẽ không còn nữa! Lập tức quay về cho tôi, đừng xen vào chuyện của bọn nhỏ nữa!” Ba Tiêu Tử hét lên, giận tím mặt ngắt điện thoại.