Mộ Dạ Triệt
Mộ bí thư đi xuống lầu, nhìn thấy Dạ Triệt rời nhà đi đón người đã trở lại, đang nâng tay của Mộ thái thái, đón mẹ đi ra từ trong xe.
Thì ra vài giờ trước, đột nhiên Mộ thái thái gọi điện thoại báo, người đã ở Cẩm thành, chạy suốt đêm tới đây, Dạ Triệt con mau đi đón mẹ. Vì thế Dạ Triệt vừa nói chuyện với ba ở thư phòng xong, liền lái xe đi đón mẹ, theo hoàng thái hậu uống ly cà phê ở sân bay, đến khuya mới trở về.
Chỉ thấy lúc này Mộ thái thái được đón đi ra, vóc người nhỏ bé, làn da trắng nõn, trên khuôn mặt của người được sống an nhàn suиɠ sướиɠ, không hề thấy một tia dấu vết của năm tháng, bóng loáng, thoáng nhìn tựa như mới có bốn mươi tuổi. Bà mặc quần áo đẹp đẽ quý giá, khí chất tao nhã, một đôi mắt phượng đen láy, mỉm cười nhìn như đang loé ra tia sáng kỳ dị, thực ra chứa đầy ý lạnh, một bụng oán khí với con. Bởi vì, mấy năm gần đây, bà vì chuyện hôn sự của con mà lao tâm khổ tứ, con lại làm cho trái tim bà ngày càng băng giá.
"Sao lại đến đây trước tiên, không phải nói ngày mai mới đến Cẩm thành sao?" Mộ bí thư thản nhiên nhìn phu nhân thứ hai mà mình cưới về, sớm đã không còn nồng nàn khi vợ chồng xa cách nhau lâu ngày, quả nhiên là vợ chồng nửa đời còn lại làm bạn đến già, chỉ dùng để làm bạn, cùng phu nhân xoay người đi vào trong nhà, "Sắc mặt Dạ Triệt thoáng nhìn không được tốt, bà nói gì với nó vậy?"
Mộ phu nhân lấy tay cởi bỏ áo choàng của mình, liếc nhìn về căn phòng khách rực rỡ ánh đèn, không trả lời mà hỏi ngược lại: "Nghe nói nó đem ba mẹ con kia đón về Mộ gia chúng ta? Lão Mộ, ông cũng thật là, con hồ đồ, ông cũng đi hồ đồ theo, cũng không ngăn cản lại."
Mộ bí thư thấy vợ trách cứ mình, nâng nhẹ tay hất khuỷu tay của vợ, nghiêng người nói giải thích: "Nghe nói bọn họ về nước, quyết định ở lại trong nước, tôi liền lái xe đi đón bọn họ, để bọn họ ở nơi này. Sau này bà đừng ở trước mặt Đại Lận nói những lời này, Đại Lận là khách của chúng ta, phải tôn trọng con bé."
Mộ thái thái nghe vậy liếc mắt nhìn chồng một cái, đi về phía trước.
Trong phòng khách của Mộ gia, tất cả đèn treo đều bật sáng, chỉ thấy hai tiểu bảo bảo đang đứng trên cầu thang nhìn bà nội ở dưới lầu, liếc nhìn nhau, đang nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
"Có người đang lại đây, chúng ta có nên đi thông báo cho mẹ và chú ở trong phòng hay không?"
"Bọn họ đang chơi đùa hôn nhau, sẽ bị người ta nhìn thấy."
"Bà nội đang lên lầu này."
"Ny Ny chị canh giữ tại chỗ này, em đi gõ cửa báo cho mẹ." Khiêm Khiêm lập tức xoay người hướng về hành lang mà chạy, chạy đến trước cửa phòng ngủ, kiễng mũi chân bắt xoay tay cầm cửa, dùng bàn tay nhỏ mũm mỉm mà gõ lên cửa, "Mẹ, bà nội đến đây."
Trong phòng, chăn trên giường đã sớm bị rớt xuống đất, người đàn ông thì ngồi trên giường, người phụ nữ thì trần như nhộng......
Bọn họ tắt hết đèn, ánh trăng thản nhiên chiếu vào phòng ngủ, làm cho ánh mắt của hai người chớp động trong bóng tối huyền ảo, ánh mắt loé sáng, hai cơ thể không chịu nổi khống chế, đang phập phồng va chạm trong cơn lốc xoáy kíƈɦ ŧìиɦ, phát ra tia lửa điện......
Thời gian giống như quay trở lại nhiều năm trước kia, bọn họ từng ân ái trong căn phòng trọ nhỏ bé ở Giang Bắc, từng ân ái trong tuyết......
"Chú ơi, bà nội đang đến đây." Cậu bé ở ngoài cửa thấy trong phòng không có ai trả lời, lại dùng nắm tay gõ gõ lên cửa, bỗng nhiên phát hiện không phải hai người đang chơi đùa hôn nhau, mà là chú đang bắt nạt mẹ, làm cho mẹ kêu lên thống khổ như vậy.
Vì thế cậu nhướng mày lên, biểu tình thật nghiêm túc, "Ngày đó dì Diệp và chú Đằng cũng không phải đùa như vậy." Ngày đó dì Diệp không mặc quần áo chui vào người chú Đằng, cũng không thấy dì Diệp kêu thống khổ như thế, hôm nay có phải chú Đằng đang đánh mẹ hay không?
Đúng lúc tiểu bảo bảo buồn bực, rất nhanh, hơi thở hỗn hển trong phòng dần gấp gáp, liền truyền đến một âm thanh đạt tới đỉnh, cực giống cô gái đang rên khóc thét tiếng chói tai, kiều mỵ mà tê dại, giống như muốn xé toạc bầu trời đêm......
Thế này rốt cuộc cửa phòng mới bị mở ra một cách chậm rãi, chú Đằng của cậu bé mặc quần áo hoàn hảo đứng ở cửa -- áo sơ mi bị kéo mở một cúc áo, để lộ vòm ngực to lớn màu đồng cổ của hắn......
Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến phong thái của hắn, ngược lại càng làm hắn khêu gợi như một con liệp báo Châu Phi, mê người mà tà mị.
Trên khuôn mặt băng sơn tuấn mỹ tuyệt luân đang đỏ ửng hai má vì kíƈɦ ŧìиɦ qua đi, dùng bàn tay to sờ sờ lên đầu nhỏ của con, cười tán thưởng, sau đó kéo con vào phòng.
"Bảo bối thật đúng là tốt." Hắn giơ ngón tay cái lên với con, khuôn mặt tuấn tú hăng hái, mày kiếm đen đặc nhướng lên, để cậu bé một lần nữa nằm vào lòng mẹ đang không ngừng thở gấp, chỉnh lại tấm chăn cho hai mẹ con.
Một lát sau, tiểu Ny Ny cũng đã trở lại, thân hình nhỏ bé trực tiếp nhảy lên giường, quay đầu nhìn chú lúc này càng có vẻ mê người hơn, "Chú Đằng, bà nội đang đến đây." Mím bờ môi hồng nhỏ nhắn lại, thẹn thùng chui vào ổ chăn của mẹ, tiến vào trong lòng mẹ, phát hiện khuôn mặt mẹ thật hồng, thật xinh đẹp.
Đằng Duệ Triết biết Mộ phu nhân xuyên đêm mà đến đây, đối với điều này hắn cũng không kinh ngạc, vươn tay mở tấm rèm cửa sổ ra, để gió đêm thổi vào, đứng bên cạnh cửa sổ, chờ Mộ phu nhân bước vào. Hai tiểu bảo bối của hắn thật đúng là ngoan là tốt, biết đứng về phía baba, cùng đồng lòng với baba.
Nửa phút sau, hắn ở trong phòng gặp được Mộ phu nhân sống cuộc đời an nhàn suиɠ sướиɠ, bạc môi hé mở, khuôn mặt tuấn mỹ băng sơn để lộ ý cười, lễ phép hàn huyên một hai câu, đối với phái nữ đều lịch sự.
Sau đó đôi mắt phượng xinh đẹp của Mộ phu nhân liền liếc một hai cái vào phòng ngủ, nhìn thấy Đại Lận cùng hai con nằm ngủ trên giường, liền cười nói: "Xem ra là ngủ rồi, không tiện quấy rầy, Duệ Triết, chúng ta đến phòng khách ngồi đi."
Bà mời Đằng Duệ Triết xuống lầu, làm như có chuyện muốn nói, nhưng Mộ Dạ Triệt đang lên lầu thì ngăn hắn lại, bên môi ôm lấy chút chời nghiền ngẫm, cười lạnh hỏi hắn: "Đằng thị trưởng, vài giờ trước anh đã nói, tuyệt đối không bắt buộc Đại Lận làm những chuyện mà cô ấy không muốn! Nói vậy là anh đã quên?"
Hàng lông mày đen đặc của Đằng Duệ Triết khẽ nhếch lên, bạc môi cười lại, ánh mắt sắc như kiếm: "A, quả thật đúng là như vậy, tuyệt đối không bắt buộc cô ấy làm chuyện mà mình không muốn." Không hề giải thích nhiều, ánh mắt sắc bén liếc nhìn Mộ Dạ Triệ một cái, khuôn mặt tuấn tú lạnh như băng, theo Mộ phu nhân xuống lầu.
Sau khi xuống lầu, Mộ bí thư đã ở phòng khách, vẻ mặt của Mộ bí thư ác liệt đang ngồi ở sô pha, cầm trên tay tách trà, đôi mắt buông xuống, đang hồi tưởng chuyện vừa rồi. Vừa rồi là ông rời khỏi thư phòng, bước chân thong thả đi đến phòng hai đứa nhỏ, trùng hợp nhìn thấy bọn họ đang la hét đòi mẹ, ông liền để giúp việc ôm hai đứa nhỏ đến phòng Đại Lận.
Trong quá trình này, ông dặn hai đứa nhỏ phải bảo vệ mẹ, nếu chú Đằng có đến phòng chúc bọn họ ngủ ngon, bọn họ phải ngoan ngoãn canh giữ trước cửa phòng ngủ, để một mình chú Đằng nói chuyện với mẹ, hơn nữa đừng cho bất kỳ ai bước vào.
Vì thế hai đứa con nghe lời ngồi xổm trước cửa phòng mà chơi, làm tiểu vệ sĩ cho baba và mẹ, bảo vệ baba và mẹ hành sự. Vừa rồi hai đứa nhỏ đứng ở trên cầu thang nói chuyện, ông liền giữ phu nhân ở lại phòng khách, nói chuyện với vợ, không để bà lên lầu ngay.
Đối với điều này, ông có chút áy náy với con trai, nhưng tính theo mặt lâu dài, làm như vậy là tốt cho mọi người, sẽ không gây lại thành một đại bi kịch. Hơn nữa, cảm tình của Dạ Triệt rất mơ hồ không rõ, đối với Đại Lận càng như một loại thân tình.
"Duệ Triết, về chuyện trước kia của cháu và Đại Lận, ta đều biết." Thấy hai người xuống lầu, ông chậm rãi buông tách trà trong tay xuống, đôi mắt nhìn vào công tử Đằng gia, "Trước kia, quả thật cháu có rất nhiều điều thật có lỗi với Đại Lận, khiến con bé thương tâm thống khổ, từ từ tiều tuỵ, có một đoạn thời gian rất dài không thể thoát khỏi đau xót, nhưng trách nhiệm cũng không thể đổ toàn bộ lên người cháu, chính con bé cũng phải có trách nhiệm, thảm án của Tô gia cũng có chính nguyên nhân từ Tô gia, hai bên cũng không xử lý tốt. Chính là cháu thân là nam giới, trách nhiệm có vẻ nhiều hơn chút. Bởi vậy ta hi vọng, hai người có thể quay về với nhau, cháu có thể chăm sóc ba mẹ con thật tốt."
"Mộ bí thư, cháu sẽ như vậy." Đằng Duệ Triết ngồi xuống đối diện ông, trịnh trọng gật đầu, "Hạnh phúc của Đại Lận và hai con, cũng chính là hạnh phúc của cháu. Cháu sẽ bảo vệ bọn họ thật tốt, đau thương bọn họ, để bọn họ vĩnh viễn vui vẻ, không hề thương tâm."
"Vậy mối quan hệ hôn nhân giữa Đại Lận và Dạ Triệt, Duệ Triết, cháu chuẩn bị giải quyết như thế nào?" Mộ thái thái ở một bên hỏi ra vấn đề của mình, cười cười, đúng là bà gọi Đằng Duệ Triết xuống lầu để trao đổi vấn đề này.
"Thân là một người mẹ, thật ra bác gái cũng hi vọng Dạ Triệt có thể tìm được một cô gái yêu mình để kết hôn, sống đến đầu bạc răng long. Nhưng bác gái lại nhìn ra được, tiểu thư Tô Đại Lận không có tình yêu nam nữ đối với Dạ Triệt, mà càng là một loại ỷ lại vào anh trai, là mối quan hệ thân mật giữa thân nhân người nhà với nhau. Bởi vậy bác gái hi vọng, Tô tiểu thư có thể kết hôn cùng người đàn ông mà mình yêu, để mọi người có thể đoàn viên, cháu nói xem?"
Bà để lộ một nụ cười mỉm khéo léo hào phóng, lông mi khẽ chớp, tao nhã uống một ngụm trà, sau đó nâng mắt, tiếp tục nói ra đề nghị của chính mình.
"Nhưng thật ra bác gái lại cảm thấy, Duệ Triết cháu quả là một người không sai, cho dù theo phương diện nào, cháu đều xứng với Tô tiểu thư, bề ngoài, tính cách, hoặc là tâm ý của hai người dành cho đối phương, bác gái xem ra, vừa rồi Tô tiểu thư cũng không bài xích chuyện cháu vào phòng chúc cô ấy ngủ ngon."
Đằng Duệ Triết mím môi, khuôn mặt tuấn tú cười như không cười, hàng lông mi cụp xuống, che khuất cảm xúc trong đôi mắt thâm thuý lợi hại của mình. Nhưng sóng mũi cao thẳng cùng bờ môi mỏng của hắn, cất dấu mị hoặc, mang theo một chút mỉm cười hăng hái.
Đối với hắn mà nói, vợ chồng Mộ bí thư có đề nghị này đó hay không cũng không quan trọng, có thể nghe một chút, cũng có thể không nghe, coi như là đang nói chuyện phiếm với bọn họ, điều mấu chốt là, hắn quyết tâm muốn ba mẹ con Đại Lận! Cho dù hiện tại vợ chồng Mộ bí thư có ý kiến phản đối, kiên trì chống đỡ hắn và Đại Lận, thì hắn đối với Đại Lận, cũng là không có không được!
Hắn chậm rãi nâng mắt, ánh mắt lợi hại thâm thuý, sâu không thấy đáy, thản nhiên đảo qua, không tức giận, không hiểu làm sao lại tạo một cảm giác áp bách cùng sắc bén với người ta, cong môi khẽ cười mà nói:
"Vài năm nay Mộ Dạ Triệt cho Đại Lận một cuộc hôn nhân trói buộc, cùng xác lập quan hệ với cô ấy, thật ra là vì không cho người đàn ông khác mơ ước có được cô ấy, cho cô ấy một loại bảo vệ dưới sự bảo hộ của Pháp luật, làm cho cô ấy có tiếng là hoa đã có chủ. Là Mộ Dạ Triệt trân trọng cô ấy, điều này thì bác gái nên càng cảm thấy, cảm tình của anh ta vô cùng trân trọng đối với Đại Lận, biến thành thân tình người nhà, đem toàn bộ cảm kích đối với mẹ đẻ của Đại Lận mà đặt lên người cô ấy. Cháu thật may mắn vì trong thời gian vài năm nay, trong lòng Đại Lận còn giữ lại vị trí cho cháu, cho dù là một chút, đối với cháu mà nói, cũng là hi vọng rất lớn rồi."
—-
Trên lầu, cho dù hai tiểu bảo bảo chui tới chui lui trong ổ chăn thế nào, Đại Lận đều muốn đổ mồ hôi thấm ướt mặt nệm, cũng không chịu để lộ người ra. Cho đến khi Mộ Dạ Triệt đi vào trong phòng, ôm hai tiểu bảo bảo đến trên sô pha, thế này Đại Lận mới nằm nghiêng người, đưa lưng về phía ngọn đèn.
Mộ Dạ Triệt thấy được trên cơ thể tuyết trắng của cô đầy dấu hôn ngấn màu đỏ, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, đứng ở bên giường nhìn cô, "Có muốn đi tắm rửa một cái hay không?"
Đại Lận lắc đầu, xoay khuôn mặt trong trắng lộ hồng qua, cử động nửa thân mình, "Đêm nay đưa mẹ con em về lại Tô gia đi, em có khả năng, không thể ở lại nơi này."
Mộ Dạ Triệt liền ngồi xuống bên mép giường, vươn tay chỉnh lại cái chăn cho cô, "Không cần đi về, em cứ ở lại nơi này. Vừa rồi anh đến sân bay đón Mộ thái thái, trở về mới biết được, là Mộ bí thư dặn dò hai đứa nhỏ "Tính kế" chính mẹ của mình, cả lớn cả nhỏ cùng thông đồng làm bậy. Đồng thời anh cũng biết, Đại Lận em mới đầu có thể là bị anh ta bá đạo sỗ sàng, từng có phản kháng, nhưng năm đó hai đứa nhỏ ra đời ngang trời, đủ để có thể thấy được lúc trước hai người ân ái nhiệt tình, cơ thể phù hợp đến cỡ nào, một lần liền chế tạo đến hai đứa trẻ, cho dù lòng có kháng cự, nhưng cơ thể đã chịu hấp dẫn, tất cả đều đi theo cảm giác."
Đại Lận nghe vậy, tựa đầu hơi hơi buông xuống, nhìn mặt đất.
"Không có việc gì, anh ta là người đàn ông đầu tiên của em, cũng là người đàn ông duy nhất, có loại phản ứng này cũng thật bình thường." Mộ Dạ Triệt cười rộ lên, phủi nhẹ tấm chăn trên người cô, để cô tiếp tục nằm ngủ, "Anh ta nghẹn nhiều năm như vậy, nhu cầu nam tính tràn đầy, nhất định vừa rồi đã chia rẽ xương cốt của em. Trước mắt em ngâm nước nóng mà tắm, chờ ngâm mình thư thái xong, rồi trở về ngủ."
Đại Lận nâng mặt lên liếc hắn một cái, gật gật đầu, bọc chăn đi về phía phòng tắm.
Đêm đó, ở Mộ gia ngoài hai tiểu bảo bảo, tất cả mọi người ở đây đều không có ngủ. Đằng Duệ Triết ngồi một đêm ở phòng khách, Mộ Dạ Triết đứng một đêm ở trên lầu. Đến bình minh hôm sau trời tảng sáng, ánh mặt trời đầu tiên xuyên qua kẽ mây chiếu rọi qua, Đại Lận để lộ hai túi mắt ăn mặc chỉnh tề đi ra từ phòng ngủ.
Tô Đại Lận
Cô mặc một bộ đồ tây âu màu xanh nhạt tươi mát, mái tóc rối tung, mang giày cao gót màu trắng đi xuống lầu. Khi nhìn thấy Đằng Duệ Triết còn ngồi trong phòng khách, đôi mắt như mặt hồ thu của cô hiện lên vẻ kinh ngạc, khuôn mặt trắng hồng tỏ vẻ lo lắng, đi qua trước mặt hắn như không có việc gì.
Hôm nay cô muốn đi làm ở tập đoàn Sang E tại Cẩm thành, vừa được triệu hồi về từ tổng cục ở Mĩ, danh tiếng của cô không lớn, là người mới, nhưng so với nhân viên thực tập ở sở nội vụ hai năm trước, các phương diện khác đều có tiến bộ hơn.
Hơn nữa hôm nay công ty tổ chức họp, là có liên quan đến cô, làm tổng kết chuyện sơn chất lượng kém ở Thương Khẩu.
Thật ra chuyện này đối với thanh danh của cô không được tốt cho lắm, hiện tại cô mới về nước, tất cả các đồng nghiệp kiến trúc sư đều biết đoàn đội cô phụ trách công trình ở Thương Khẩu xảy ra vấn đề, xin tài chính điều hành với tổng cục, không thể không đập công trình chất lượng kém đi để xây lại, để trấn an lòng dân.
Tuy rằng hiện tại "Hung thủ" đã bị quy án, nhưng thủ phạm lại cắn chặt răng không nói lời nào, một chữ cũng không nhả ra, rất có thể để mặc chuyện mình ngồi tù, ai cũng không sợ.
Vì thế vụ án này chỉ được xem là tạm thời xử lý được, không thể kết thúc, còn cần cô đi làm chứng, cung cấp chứng cứ.
"Tô tiểu thư, ngày hôm qua gọi điện cho cô không được, giờ cũng tìm được cô rồi." Trên đường ra khỏi Mộ gia, Tô Tiểu Nhạn gọi điện thoại cho cô, một tiếng phổ thông mới lạ chứa đựng giọng nói quê hương nồng đậm.
"Sau khi cô và Đằng thị trưởng trở về, cục công an lái xe đến đây điều tra. Bởi vì bọn họ tìm được manh mối về Diệp Tố Tố qua đồ đạc của Thư Mẫn Mẫn, vì thế họ đến đây để điều tra Diệp Tố Tố. Lần này Phó tổng Phó Minh Khải không bao che cho cô ta nữa, đến cục công an nhận thẩm vấn. Nhưng mà Tô tiểu thư biết không? Thì ra bối cảnh của Diệp Tố Tố rất lớn, có rất nhiều người đang tìm cô ta......"
"Ai tìm cô ta?" Đại Lận cầm điện thoại ghé sát vào tai, đang đi ra bên ngoài, phát hiện thân hình cao lớn của Đằng Duệ Triết đã đứng lên ở phía sau, đôi mắt cười như không cười, khuôn mặt tuấn tú để lộ vẻ xấu xa, ngay cả hai hàng lông mày cũng có vẻ ôn nhu, giống như vẫn luôn mang theo ý cười, vươn tay, vì cô mà tự mình mở cửa xe, hắn đưa cô đến công ty, dịu dàng với cô: "Bên này."
"Hình như là bạn trai của chị gái của cô ta, cũng chính là anh rể của cô ta. Thì ra Diệp tiểu thư không phải mồ côi, là có người nhà!" Tô Tiểu Nhạn thở nhẹ trong điện thoại, hoàn toàn không biết Đại Lận ở bên này đã không muốn nhắc đến cái tên Diệp Tố Tố, tiếp tục nói:
"Sau khi Phó tổng tiếp xúc với cô ta, phát hiện luôn có người lạ theo dõi mình, sau đó trải qua việc điều tra Thư Mẫn Mẫn này, mới biết được Diệp Tố Tố có một người chị ngồi tù, nhưng thế lực vẫn vô cùng lớn như trước, đi khắp nơi hại người. Bởi vậy Tô tiểu thư, hiện tại tôi có thể hiểu được vì sao cô phiền não như vậy rồi, loại cảm giác bị thế lực hắc ám dây dưa quả thật quá khổ sở."
"Cô đã biết chuyện, vậy sau này cẩn thận một chút, đừng để mình có ân oán gì với bọn họ." Đại Lận đang muốn cúp máy, đi ra cổng, Tô Tiểu Nhạn lại nói lớn tiếng: "Diệp Tố Tố là kẻ đồng mưu, tôi đã làm chứng chuyện này, chứng minh Diệp Tố Tố chính miệng thừa nhận là cùng phe với Thư Mẫn Mẫn, để công an đưa cô ta đi lấy khẩu cung. Bởi vậy có phải tôi cũng gặp phiền toái hay không?"
—-
Lâm Nhã Tĩnh - Diệp Tố Tố
Đại Lận nhíu mày, cảm thấy việc này quả thật là một vấn đề, ban đầu cô không tính ngồi xe của Đằng Duệ Triết lại xoay người đi vòng trở về, để người đàn ông bá đạo này đừng có đỗ xe trước mặt cô, liền chủ động ngồi vào trong xe của hắn, nghiêm túc mà nhìn hắn:
"Diệp Tố Tố bị bắt đi lấy khẩu cung, là người dân ở Thương Khẩu chỉ ra chứng cứ chính xác, chứng minh cô ta có phối hợp âm mưu, làm cho cô ta khó thoát khỏi có liên quan. Nhưng Diệp Tố Tố có chính miệng nói, cũng vẫn không đủ chứng cứ, tạm giam vài ngày cũng thả ra. Sau đó, chắc chắn Thương Khẩu sẽ lọt vào sự trả đũa của bọn họ, anh định giải quyết như thế nào?"
Quả nhiên đôi mắt cuồng dã không câu nệ của Đằng Duệ Triết lạnh lùng, dần tăm tối, khuôn mặt tuấn tú đã không còn vẻ tà mị trêu tức cùng cô, khoé môi mỏng manh cong lên sắc bén, nói lạnh nhạt: "Nếu quả thật cô ta làm như vậy, vậy cô ta chỉ có thể đi lên con đường giống Lâm Nhã Tĩnh, bị xử bắn, không có quyền lợi được sống."
—-
Mộ Dạ Triệt trở về phòng rửa mặt, thay đổi quần áo, khôi phục một thân nhẹ nhàng khoan khoái, mới đi từ phòng khách ra, liền nhìn thấy Đại Lận ngồi trên xe của Đằng Duệ Triết nói chuyện, thoạt nhìn gương mặt xuất sắc của hai người đặc biệt nghiêm túc, không giống như đang nói chuyện tình yêu.
"Đại Lận!" Hắn bấm còi ô tô, chờ cô lại đây.
Đại Lận nghe được âm thanh, quả nhiên lập tức mở cửa xe bước xuống, thẳng hướng đến bên hắn: "Chúng ta vừa đến công ty, vừa nói chuyện."
Hai người lái xe ra khỏi Mộ trạch, không có đối mặt với xe của Đằng Duệ Triết, quẹo vào, chạy trên con đường rộng lớn của đại viện thị uỷ. Thế này Đại Lận mới đem chuyện vừa rồi nói ra, để Dạ Triệt biết, vụ án công trình ở Thương Khẩu còn chưa kết thúc, vô cùng có khả năng lại dậy sóng.
Mộ Dạ Triệt gật gật đầu, hiểu được loại cảm giác phiền toái bị dây dưa nhiều năm này, vừa qua khỏi trạm gác cổng, vừa cười nói:
"Năm đó anh đề nghị Diệp Tố Tố dẫn tàn dư băng đảng đi ra, hỗ trợ cảnh sát một mẻ bắt hết bọn chúng, nhưng Diệp tiểu thư không muốn bị quấy rầy, quả quyết từ chối. Như vậy hôm nay, đủ để chúng ta có thể nhìn thấy trong lòng Diệp tiểu thư, đã sớm xem chúng ta là kẻ địch, đem Lâm Nhã Tĩnh ở trong tù là phao cứu sinh cuối cùng. Hơn nữa vài năm gần đây luôn luôn lập công, bởi vì Lâm Nhã Tĩnh tuôn ra những cái tên tham quan, nên tạm thời miễn án tử hình, vì thế Diệp Tố Tố và Đằng Vi Trì, vẫn luôn chờ đợi nộp tiền bảo lãnh đưa Lâm Nhã Tĩnh ra ngoài, ý đồ lập lại một trận mưa máu gió tanh."
Đại Lận nghe, nhíu mày nghĩ nghĩ, nói: "Tuy rằng Lâm Nhã Tĩnh báo danh sách quan tham, khiến những tên tham quan vô lại này phải trả giá hành vi phạm tội, nhưng bản thân Lâm Nhã Tĩnh, lại gϊếŧ hại Diệp phụ, giam giữ Diệp Tố Tố phi pháp, đây là một cái tội chết, làm sao miễn được?"
"Chắc là danh sách mà Lâm Nhã Tĩnh đưa ra chưa hoàn chỉnh, lại có Đằng Vi Trì móc nối ở giữa, cấp trên liền giữ lại mạng sống của cô ta, chậm rãi lo liệu với cô ta. Có thể thấy được giá trị khi giữ cô ta lại, kéo ngày xử bắn của cô ta ra xa chút!" Một tay Mộ Dạ Triệt đặt lên tay lái, cười lái xe ra khỏi trạm gác, chuyển hướng lên quốc lộ, nhưng đang muốn chuyển hướng, đột nhiên một bóng người màu xám cũng đi hướng về bên này, tựa như muốn đi vào đại viện thị uỷ, thiếu chút nữa va chạm đối diện với đầu xe ô tô!
Cũng may cô gái tránh đúng lúc, nhanh chóng né qua hướng bên cạnh, liền thoát khỏi một kiếp này, lạnh lùng trừng mắt nhìn chiếc xe ô tô đang doạ mình. Cô gái này là Trâu Tiểu Hàm, một mái tóc dài mềm mại thướt tha của ngày xưa đã không còn thấy, chỉ thấy tóc cắt ngắn ngang tai, vừa vàng lại khô.
Trâu Tiểu Hàm
Một chiếc váy dài màu xám mặc trên cơ thể gầy gò, làm cho cô càng thêm xanh xao vàng vọt, như sinh ra bị suy dinh dưỡng.
Trên tay cô cầm túi xách, đang nghĩ có muốn ngăn tài xế lại gây chuyện hay không, để tài xế đưa cô đến bệnh viện kiểm tra, bồi thường phí giật mình, phí tổn thất tinh thần, tiền thuốc men, tiền mua đồ ăn dinh dưỡng.
Bởi vì cô quá kinh hãi giật mình, vừa rồi nếu không phải cô tránh kịp thời, có lẽ lúc này xe ô tô đã đánh bay cô ra, khiến cô vô cớ chết thảm ở trước cửa nhà mình! Mà Đại Lận ngồi ở ghế phụ, tự nhiên cũng thấy được cô, vô cùng ngạc nhiên, hai tròng mắt nhìn thẳng chằm chằm vào cô gái này!
"Dạ Triệt, dừng xe!" Đang lúc cô lên tiếng để Dạ Triệt dừng xe, chính Trâu Tiểu Hàm lại tự mình lao qua đây, ôm túi hướng về chiếc xe mà đụng, sau đó "Ối" một tiếng rồi nằm ngã xuống đất không đứng dậy, làm cho nhiều người qua đường quay đầu lại nhìn, nghĩ rằng xảy ra tai nạn xe cộ!
Dạ Triệt đang giảm tốc độ xe, thấy vậy cũng nhíu mày, khuôn mặt tuấn tú xanh mét nhìn chằm chằm cô gái giả chết trước mặt! Vừa rồi rõ ràng tránh được, thế mà giây tiếp theo lại chủ động bổ nhào vào thân xe, quả thật là muốn vòi tiền đến không biết xấu hổ, loại phụ nữ cực phẩm nào cũng có!
Đại Lận cũng nhìn chằm chằm mặt của Trâu Tiểu Hàm, chờ cô ta tiếp tục biểu diễn. Quả nhiên, giữa đường có một đám người vây quanh xem chuyện, Trâu Tiểu Hàm liền ôm túi xách đứng dậy, ôm lấy chân của mình, lớn tiếng kêu đau, "Ôi, đau chết mất, người này lái xe kiểu gì vậy, đi ra đường lớn cũng không giảm tốc độ, có phải muốn đâm chết người hay không?" Đặt mông ngồi xuống giữa đường, kiên quyết không cho phép chiếc xe này bỏ đi!
Vì thế Dạ Triệt và Đại Lận không thể không xuống xe, đi đến trước mặt Trâu Tiểu Hàm, cười nói: "Trâu tiểu thư, sống ở trong đại viện thị uỷ cũng có không ít người quen mặt, cô ngồi chỗ này không sợ làm trò cười sao?"
"Rõ ràng là các người đụng vào tôi trước, tôi sợ chê cười cái gì! Mau đưa tôi đi đến bệnh viện đi!" Trâu Tiểu Hàm hung hăng ngẩng đầu, bất chấp tất cả, cố ý dựa vào thân xe, bả chân cố gắng đứng dậy, làm bộ dáng bị thương rất nặng.
"Ôi, xương cốt như bị gãy ấy, đau quá, các người không thể đụng vào người khác mà bỏ chạy được...... Đứng lại, không thể chạy......" Túm giữ lấy quần áo của đối phương, đang muốn xảo trá hùng hổ đòi một khoản tiền bồi thường, đôi mắt trừng to, kinh ngạc nhìn chằm chằm cô gái trước mặt đang nói chuyện với mình.
"Cô...... Cô là Đại Lận?!"
Thật đúng là oan gia ngõ hẹp, thế mà lại gặp được đối thủ một mất một còn của cô ngay trước trạm gác cổng đi vào đại viện thị uỷ!
Hơn nữa vài năm không thấy, giờ đây làn da của Đại Lận trắng mịn như ngọc, tóc đen như tơ, môi không tô son nhưng vẫn mịn hồng, mặc áo vét cùng váy màu xanh nhạt làm tôn lên eo nhỏ gợi cảm, đôi chân dài trắng nõn, quả thật như một tiên tử đi ra từ hồ xanh, tươi mát mà quyến rũ, để lộ một mùi thơm ngát thản nhiên.
Đối mặt với Đại Lận như vậy, Trâu Tiểu Hàm lập tức thu lại bàn tay nhỏ bé thô ráp đang lộ ra ngoài, gắt gao trừng mắt với Đại Lận ở trước mặt: "Nếu chúng ta biết nhau, vậy thật tốt, hiện tại đưa tôi đi bệnh viện ngay, chân của tôi bị mấy người tông què rồi, thực là không hay ho mẹ gì!"
Đại Lận nhìn cô ta cười nhẹ, "Không phải là cô cần tiền đó chứ?"
"Là tôi cần tiền sao? Là các người đụng người trước, cần phải quan tâm đến tôi!" Trâu Tiểu Hàm bị động chạm đến tâm tư, quay đầu nhìn cô dì chú bác ở xung quanh, hạ quyết tâm, lại đem đôi tay thô ráp mà túm lấy Đại Lận, hung tợn, thật muốn xé toang bộ âu phục xinh đẹp bằng tơ lụa này, "Cô dì chú bác đều thấy, là các người đụng phải tôi......"
Túm tới túm lui, quả thật lòng bàn tay thô ráp cũng làm cho chiếc váy màu xanh nhạt có nếp nhăn vết bẩn, huỷ diệt sự hoàn mỹ của chiếc váy này, cuối cùng cũng làm cho tâm lý của cô được cân bằng một chút.
Đại Lận nhìn cũng không tức giận, chính là bị Trâu Tiểu Hàm túm giữ có chút đau, cùng liếc mắt với Dạ Triệt, cười nói: "Dạ Triệt, chúng ta đưa Trâu Tiểu Hàm đến bệnh viện đi. Anh chịu khó một chút, giúp cô ấy đứng dậy." Lại dùng tay phủi phủi vết bẩn mà Trâu Tiểu Hàm cố ý làm dơ, ngồi vào ghế phụ.
Trâu Tiểu Hàm được dìu ngồi vào ghế sau, còn đang đúng lý hợp tình mà chửi bậy, "Cô dì chú bác, mọi người thấy chưa, bọn họ đã chủ động thừa nhận là mình đụng người, hiện tại muốn đưa tôi đi bệnh viện, nhờ mọi người hỗ trợ làm chứng......"
Cô dì chú bác ở ngoài cửa xe thì nhìn mặt nhau, có chút không hiểu vì sao và khó có thể giải thích được, "Hình như trông cô ấy có chút quen mặt, có phải là cô con gái của gia đình Trâu bí thư hay không? Hiện tại sao lại biến thành cái bộ dạng này? Nha đầu kia từ nhỏ đến lớn đều thông minh dịu dàng, vừa rồi thiếu chút nữa nhận không ra."
"Nghe nói là bị bệnh, tay chân vẫn không cử động thuận tiện, lần này bị đụng xe vào bệnh viện, không biết có thể làm cho hai vợ chồng trẻ tuổi này gánh vác mọi tiền thuốc men cho cô ấy hay không?"
"Cô gái mặc váy xanh này cũng có chút quen mắt, có phải là tiểu nha đầu của nhà Tô thị trưởng hay không? Không nghĩ lớn lên lại càng xinh đẹp như vậy. Hồi còn nhỏ, vẫn thường cùng nha đầu Tiểu Hàm kia đến nhà tôi chơi."
Sau khi tới bệnh viện, bởi vì Đại Lận muốn đi làm, chuẩn bị để Dạ Triệt xử lý chuyện này, cô đi đến công ty tham dự họp. Nhưng trước khi đi, đột nhiên Trâu Tiểu Hàm bò ngồi dậy, cười lạnh nói với cô: "Trước mắt cô chớ có đi, tôi có chuyện muốn thương lượng với cô. Sau này mỗi tuần cho tôi gặp Ny Ny hai lần, được không?"
Đại Lận quay người lại: "Cô có tư cách gì để gặp con bé?"
"Tôi mang thai chín tháng mười ngày sinh con bé ra, tôi không nên gặp con bé sao?" Trâu Tiểu Hàm cười hỏi lại cô, tựa vào đầu giường, lấy tay vén vén mái tóc ngắn ra sau tai, cũng không cảm thấy yêu cầu này của mình là quá phận, "Năm đó tôi sinh hạ Ny Ny, còn chưa kịp nhìn qua con, đã bị Đằng Duệ Triết ôm đến bên cạnh cô, trở thành con gái của cô. Vài năm nay tôi vẫn rất muốn gặp con bé, muốn nhìn bảo bối xem có sống tốt không? Lớn lên có giống tôi hay không?"
Đương nhiên cô ta tự thuật, sắc mặt Đại Lận càng ngày càng không tốt, ánh mắt lạnh lùng, cuối cùng trả lời lại: "Cô và tôi đều hiểu được, Trâu Tiểu Hàm cô chính là một người không để ý chuyện gì cũng như không để ý đến mọi người, cưỡng chế đem Ny Ny nhét vào đáy huyệŧ của mình để làm một người đẻ thay. Vì thế, cô còn từng ngồi tù. Như vậy hiện tại, vì sao cô không nghĩ thoáng ra một chút, đi sinh đi nuôi một đứa con của chính mình?"
"Tôi chỉ muốn trông thấy con bé." Trâu Tiểu Hàm ngồi thẳng người, biểu tình kiên quyết, hai mắt nhìn thẳng chằm chằm vào Đại Lận, "Tôi chỉ có một nguyện vọng như vậy, hy vọng cô có thể thoả mãn tôi!"
"Không có khả năng!" Đối mặt với loại yêu cầu vô lý này, khuôn mặt trắng nõn của Đại Lận phút chốc lạnh lùng, quả quyết cự tuyệt! Bởi vì chỉ cần nhớ tới đoạn năm tháng âm u kia, cũng chỉ có thống khổ, tuyệt vọng, làm sao có thể, lại để Ny Ny cùng Trâu Tiểu Hàm có dính dáng đến nhau được? Nếu Trâu Tiểu Hàm yêu thương đứa nhỏ, là một người mẹ tốt, làm sao lại lấy Ny Ny ra để làm lợi thế bức hôn?
"Dạ Triệt, kết quả kiểm tra như thế nào?" Cô đi ra phòng bệnh, cùng bốn mắt nhìn nhau với Dạ Triệt ở trên hành lang, thản nhiên hỏi một câu. Cảm xúc sớm đã bị Trâu Tiểu Hàm làm cho buông xuống, căn bản không muốn xen vào chuyện của Trâu Tiểu Hàm nữa, "Chuyện tiếp theo để cảnh sát đến xử lý, giờ chúng ta đến công ty."
Dạ Triệt mới từ chỗ bác sĩ lại đây, nói cho cô một tin tức xấu, "Bác sĩ nói quả thật chân của Trâu tiểu thư có vấn đề, nhưng không phải bị thương do tai nạn, mà là cơ chân không có lực. Có khả năng cô ấy muốn đụng chúng ta, để chúng ta cho cô ấy một chút tiền làm trị liệu ngắn hạn, mua một chút thuốc men."
Đại Lận đi ở phía trước, đối với vấn đề này, cần suy nghĩ một chút. Nên biết từ sớm việc đụng phải Trâu Tiểu Hàm không phải là chuyện tốt gì, nếu Trâu Tiểu Hàm nói bị thương, vậy cô sẽ đưa cô ấy đến bệnh viện làm kiểm tra, làm cho cô ấy hết hi vọng, tĩnh dưỡng vài ngày ở bệnh viện. Nhưng hiện tại, thế mà Trâu Tiểu Hàm lại có chủ ý với Ny Ny, lại đưa ra yêu cầu với cô, vậy cô còn thật sự cung cấp tiền thuốc men cho Trâu Tiểu Hàm sao?
—-
Mộ Dạ Triệt
Nửa giờ sau, rốt cuộc Đại Lận cũng đến trụ sở của Sang E ở khu trung tâm, toà nhà màu xanh này không cách xa toà nhà trụ sở của Đằng thị cho lắm, đều nằm trong khu trung tâm này, hùng vĩ đứng sừng sững giữa những toà nhà cao tầng, thấy được vô cùng rõ ràng.
Dạ Triệt đưa cô tới cửa, bỗng nhiên nửa đùa nửa thật: "Đại Lận, nếu anh không chuyển được từ Mĩ về, anh liền bỏ chính trị theo thương giới, ở trong này làm trợ lý cho em, thế nào?"
Đại Lận đang lấy thẻ kiến trúc sư ở trong túi của mình, nghe vậy hoảng sợ, ngẩng đầu cười trừng hắn: "Lấy kinh nghiệm và tiền lương trước mắt của em, không thuê nổi một trợ lý như anh đâu. Dạ Triệt à anh cứ làm quan cho tốt vào, thuận tiện thì em được chút thơm lây, sau này còn gặp anh để chạy cửa sau, giao cho em một ít công trình." Cô cười khẽ chớp chớp mắt đẹp, đeo thẻ lên cổ, nhìn nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay, thải giày cao gót bước nhanh như bay đến chỗ kiểm tra thân phận thông hành của người đeo thẻ, tiến vào trụ sở, "Đã đến giờ họp, giữa trưa chúng ta gặp nhau ăn cơm."
Cùng gặp mặt một đôi nam nữ trợ lý đang đợi cô, nói vài câu, vội vàng vào thang máy, lên lầu họp.
Dạ Triệt nhìn theo bóng dáng của cô biến mất ở cửa trụ sở, nhẹ nhàng nở nụ cười, nghĩ không ra, tiểu nha đầu năm đó bị hắn dựng ngược lên từ trên giường để chạy bộ, thời điểm nào lại bắt đầu ngày đêm bận rộn làm công việc của mình, khi nào thì luyện tập mang giày cao gót mà chạy như bay?
Nhưng mà cô như vậy, so với trước kia càng đáng yêu, càng có sức sống, chỉ cần cong môi cười, khuôn mặt như đoá hoa đào tháng ba. Hắn cảm giác chính mình thực sự đã trở thành cậu hoặc chú của cô, tuổi hắn càng ngày càng lớn, cô lại thoáng nhìn vĩnh viễn trẻ trung như vậy.
Buổi chiều, hắn mở cổng Tô gia đã khoá chặt nhiều năm, ném xuống ổ khoá lớn đầy rỉ sắt kia, mở khoá điện khoá nước của căn nhà, mở cửa sổ cho gió lùa vào. Đứng ở trên lầu, hắn nhìn thấy Đằng trạch ở cách đó không xa cũng đã có người tiến vào ở, đài phun nước ở trong vườn đã chảy, Đằng mẫu đang bận rộn mang theo người giúp việc, một lần nữa sửa sang lại căn biệt thự, thiết kế lại vận mệnh.
Tựa như những căn nhà ở nơi này, lập tức sẽ náo nhiệt trở lên, Đằng phụ ra tù sẽ ngồi câu cá bên bờ hồ, để Khiêm Khiêm và Ny Ny ngồi xổm bên cạnh bắt những con cá nhỏ, giọng nói thanh thuý kêu ông nội, mang theo Tiểu Cầu Cầu chạy nơi nơi, nằm úp sấp trên lưng của ông nội. Đằng Duệ Triết sẽ dọn vào ở, cùng chung sống với Đại Lận năm đó chui vào cửa sổ phòng hắn, trực tiếp ôm Đại Lận đến trên giường.
Dạ Triệt nhìn, đi trở về cầu thang lầu hai của Tô gia, nhìn xuống lầu một trống rỗng ở nơi này. Bởi vì ngẫu nhiên hắn nhớ tới, năm đó Tô thị trưởng còn sống trên đời, Mộ Thanh Như đã tới nơi này hay chưa?
Nếu Mộ Thanh Như chết khi khó sinh Đại Lận, như vậy thời gian Mộ Thanh Như và Tô thị trưởng ở chung một chỗ thật ra không được lâu, cho dù một nhà Tiết Hàn Tử không tốt, nhưng cũng là thông gia chính thức của Tô thị trưởng, làm sao Mộ Thanh Như lại làm ra một quyết định sai lầm như vậy, để con gái Đại Lận chịu khổ trong đời, mang tiếng con riêng.
—-
Thư Mẫn Mẫn
Lần này quay về Cẩm thành, Đằng Duệ Triết không tính chính thức được triệu hồi. Vì thế ngày hôm sau, hắn liền phải quay về T thị một chuyến, đi tới đi lui giữa Cẩm thành và T thị.
Cổ Ngạo đi cùng với hắn, phát hiện người đàn ông này như sống lại chỉ qua một đêm, khuôn mặt tuấn tú hăng hái, tinh thần thật tốt, hoàn toàn chính là Đằng Duệ Triết trước kia. Xem ra có tình yêu mưa móc dễ chịu, không chỉ có tác dụng vơi nữ giới, đối với nam giới, cũng là một chất xúc tác để khôi phục trạng thái Hùng Bá thiên hạ.
Vài giờ sau, hai người đến T thị, nhưng không có nghỉ ngơi, đi thẳng đến cục công an. Bởi vì bên này truyền đến một tin tức, có người muốn cướp ngục, bắt Thư Mẫn Mẫn đi, bởi vậy bọn họ vội vàng chạy tới, từ mấy ngày trước đã cảm thấy, Thư Mẫn Mẫn chui đầu vào lưới quá mức đơn giản, ngược lại khiến người ta sinh nghi.
Quả nhiên, Thư Mẫn Mẫn chưa từng mở miệng nói chuyện, cắn chặt răng không chịu nhận hành vi phạm tội, đã có người không ngừng đầu độc, bắt người, muốn gϊếŧ cô diệt khẩu! Theo báo cáo của cục công an, mấy ngày nay Thư Mẫn Mẫn bị thẩm vấn, trong cục không ngừng xuất hiện tình trạng, đưa đồ ăn cho Thư Mẫn Mẫn sẽ có độc, Thư Mẫn Mẫn tắm rửa, nhà tắm sẽ không hiểu vì sao bị rò rỉ điện. Ban đêm ngủ, cũng chồng chất tình trạng, thiếu chút nữa bị đạn bắn bể đầu.
Thư Mẫn Mẫn dần dần bất an, rốt cuộc cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện, yêu cầu gặp Đằng Duệ Triết. Chỉ có gặp Đằng Duệ Triết, cô mới có thể nói hết tất cả!
Giờ phút này Đằng Duệ Triết chạy tới, quả nhiên phát hiện Diệp Tố Tố bị tạm giữ ở nơi này để lấy lời khai, mặc một thân váy màu đen, nhìn như goá phụ, thời điểm nhìn thấy hắn, vẻ mặt có vẻ kích động dị thường, nghĩ rằng hắn đến đây thăm cô, liền đứng dậy, trong ánh mắt mang theo ý vui cười.
Nhưng Đằng Duệ Triết trực tiếp đi qua bên người cô, chưa từng nhìn cô, gõ cửa phòng Thư Mẫn Mẫn, đi vào một phòng giam khác.
Giờ phút này Thư Mẫn Mẫn đang lui ở trong góc, thân hình đơn bạc, thần sắc lại trấn định, nhìn Đằng Duệ Triết đi đến trước mặt mình, nói khàn khàn: "Đằng tổng, ngài đã đến rồi." Sau đó ý bảo những người khác đi ra ngoài, tiếp tục nói với Đằng Duệ Triết: "Vài năm nay, tôi vẫn đi theo anh ta vào Nam ra Bắc, tập hợp lại toàn bộ tàn dư băng đảng của Lâm Nhã Tĩnh, giúp cô ta bảo vệ thế lực của mình, chỉ còn chờ cô ta ra tù. Nhưng hiện tại tôi bị bỏ tù, Vi Trì nghĩ đến đầu tiên là gϊếŧ tôi diệt khẩu, sau đó cùng Lâm Nhã Tĩnh cao chạy xa bay."
"Bởi vậy cô đã suy nghĩ cẩn thận?" Đằng Duệ Triết ngoài cười nhưng trong không cười, ngồi xuống trước mặt cô, hai tròng mắt lạnh như băng, nhìn Thư Mẫn Mẫn đang lùi ở trong góc, "Hiện tại tên gọi của cô là Tô Thấm, nói như vậy tên của anh ta cũng đã được sửa lại. Nếu muốn sống lại lần nữa khi bị truy nã, cũng chỉ có một con đường thay danh đổi họ!"
"Hiện tại thân phận của anh ta kêu là Tiếu Kỳ, là tổng giám đốc của Sang E ở Cẩm thành, nhưng là do anh ta cải trang, chỉ mới gần đây thôi, cướp thời gian trước khi Tiếu tổng đến Cẩm thành, nguỵ trang thành Tiếu tổng bắt Đại Lận đi......" Thư Mẫn Mẫn chậm rãi đứng lên từ góc sáng sủa, "Lúc này đây tôi yêu cầu được gặp ngài, nhất định anh ta cũng ra chỉ thị, quyết tâm gϊếŧ tôi diệt khẩu, tôi thật sự chịu đựng đủ rồi. Đằng tổng, lần này tôi muốn ngài lại đây, thật ra là muốn nói cho ngài biết, băng đảng súng ống của bọn họ giấu ở nhà của Diệp Tố Tố, nơi đó mới là cứ điểm thật sự của bọn họ, chỉ chờ Lâm Nhã Tĩnh ra tù, tất cả những gia tộc ở Cẩm thành có thù với Lâm Nhã Tĩnh sẽ bị san bằng thành bình địa."
Mày kiếm Đằng Duệ Triết nhíu chặt, đã đứng bật dậy, ánh mắt lạnh như băng lớn tiếng hỏi lại cô: "Hôm nay Tiếu tổng tham dự cuộc họp ở Sang E, xác định là Đằng Vi Trì nguỵ trang sao?"
Cẩm thành là nơi quan chức ở nhiều, bảo vệ nghiêm ngặt, làm thế nào mà Lâm Nhã Tĩnh có thể huy động băng đảng súng ống đến đó? Một lần bị phá bỏ, không có khả năng có lần thứ hai! Điều mấu chốt là, hiện tại Thư Mẫn Mẫn nói cho hắn, thân phận của Đằng Vi Trì kia thiên biến vạn hoá, thế mà lúc này lại đối mặt "Họp" với Đại Lận ở trụ sở của Sang E!
—-
Tiếu
Tổng
Trong cuộc họp, Đại Lận cứ cảm giác ánh mắt của Tiếu tổng vẫn chăm chú nhìn trên mặt cô, cô cảm thấy kì quái, lại nói không nên lời kì quái ra làm sao, cho là thanh danh của mình lan truyền lớn, nên Tiếu tổng muốn gặp "Kiến trúc sư hạng ba này", thế nhưng lại dám xin tổng cục tài chính để xây dựng lại công trình, làm tổn thất doanh thu của tập đoàn.
Vì thế sau khi cuộc họp kết thúc, cô theo mấy trăm nhân viên cùng đi ra ngoài, vào toilet rửa mặt, tránh xa Tiếu tổng.
Toilet có hai người nhân viên đang quét dọn, một người chùi bồn cầu, một người đang chùi bồn rửa tay, khi cô thải giày cao gót đi vào, cộp cộp, hai nữ nhân viên vệ sinh thế nhưng lại đồng loạt nhìn về phía cô, tựa như biết cô muốn tới toilet.
Cô lướt mắt liếc nhìn hai ánh mắt kia, cảm giác có chút không thích hợp, lập tức đi trở về ngay. Đây rõ ràng không phải nữ giới, mà là hai người đàn ông cải trang phụ nữ, râu đều không cạo sạch! Hơn nữa toilet bên cạnh không có ai, bọn họ cải trang thành nhân viên nữ dọn vệ sinh, có thể đẩy xe dụng cụ vệ sinh đi lại nơi nơi, trực tiếp uy hiếp đến tính mạng người khác!
Thấy cô đi trở về, hai tên đàn ông cũng vội vàng rút súng đuổi theo, không ngờ vốn nơi này đang im lặng, đột nhiên lại có một nhân viên đẩy xe dụng cụ dọn vệ sinh hướng qua bên này, tựa như là đi làm muộn, đang giành giật từng giây chạy lại đây, hướng về phía trước, bỗng nhiên thoáng nhìn thấy hai khẩu súng lục, kêu "Á" một tiếng, kinh hoảng đẩy xe dụng cụ dọn vệ sinh chặn đường hai tên đàn ông lại, nghĩ rằng hai tên này muốn gϊếŧ mình.
Vì thế nữ lao công đột nhiên xuất hiện, góp phần giúp Đại Lận chặn lại bước chân của hai tên sát thủ, cũng dùng tiếng thét chói tai thành công kéo nhân viên bảo vệ đến đây.
Hai tên sát thủ giữa đường gặp chướng ngại vật, bất chấp tất cả, trực tiếp nổ súng, Đại Lận giật mình kinh ngạc quay đầu lại, nhảy về phía nữ lao công đang đứng ngây như ngỗng tại chỗ kia, cùng cô ấy trốn ở phía sau tường.
Hai người lúc trước không chạm mặt, hiện tại đối mặt nhau, cùng nhau hét lên! Vì nữ lao công này không phải ai khác, chính là Trâu Tiểu Hàm sáng nay còn nằm ở bệnh viện! Trâu Tiểu Hàm làm nhân viên tạp vụ ở trong này, phụ trách quét dọn buồng vệ sinh nữ, vội vàng tới nơi này thấy im ắng, càng thêm chắc chắn mình đi làm muộn, bởi vậy nhắm mắt chạy vọt qua bên này, không ngờ, đưa đến hoạ sát thân......
Giờ phút này, nhân viên bảo vệ của toà nhà cũng nghe thấy tiếng thét chói tai của cô liền chạy hướng về bên này, hai tên sát thủ sợ tới mức không dám manh động, nhanh chóng chạy thoát, khiến Đại Lận cùng Trâu Tiểu Hàm an toàn đứng lên từ chân tường, quay đầu nhìn nhau, đều tự mình đi ra.
"Nếu sớm biết bọn họ đến đây để gϊếŧ cô, tôi sẽ không đẩy xe dụng cụ về phía bọn họ, cô xứng đáng bị gϊếŧ chết!" Trâu Tiểu Hàm còn đang nói lầm bầm, lại bị thân phận hiện tại cách xa của hai người kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến, vô cùng hối hận vừa rồi vô tình cứu Tô Đại Lận! Đây là đang châm chọc cô sao? Thế mà lại để cô ngăn cản sát thủ giúp Tô Đại Lận? Nhưng cô lại ước gì Tô Đại Lận chết đi!
Tuy rằng Đại Lận sinh lòng cảm kích với Trâu Tiểu Hàm vì lúc nãy vô tình cứu cô, nhưng nghe thấy tiếng lầm bầm của cô ta, tất cả những cảm kích của cô đều tan thành mây khói. Nếu không phải vừa nãy cô kéo Trâu Tiểu Hàm ngồi gục xuống, Trâu Tiểu Hàm chết như thế nào, ngay cả chính cô ta cũng không biết! Thật đúng là không có việc gì để làm, miệng thối!
Cô cầm văn kiện của mình, nhanh chóng đi ra cửa tìm hai trợ lý của mình, lại phát hiện, đối phương đem tất cả mọi người đi đâu cả rồi, ngoài Trâu Tiểu Hàm đi làm muộn, lỗ mãng một hai chạy tới nơi này ra, đều không thấy bóng người nào khác, có lẽ là đi vuốt mông ngựa Tiếu tổng rồi.
Cô sờ sờ lên ngực, cảm giác trái tim còn đang kinh hoàng, đi vào thang máy. Nhưng kỳ quái là, thang máy có một người đang đứng, không phải ai khác, chính là Tiếu tổng mặc tây trang giày da, thân phận hiển hách. Tiếu tổng lại dùng ánh mắt cười như không cười mà nhìn cô, lịch sự đóng cửa thang máy dùm cô, không biết khi nào thì thoát khỏi vòng vây của cấp dưới, cô còn tưởng rằng mọi người mang Tiếu tổng đi thăm trụ sở.
—-
Tiến vào trụ sở Sang E cần thẻ tên để chứng minh thân phận, nếu không cửa thuỷ tinh trí thông minh nhân tạo sẽ không mở ra. Đằng Duệ Triết để Cổ Ngạo đứng ở phòng bảo vệ nói chuyện với hai người bảo vệ khô khan, chân dài bước nhanh, thân hình vĩ ngạn trực tiếp đi vào trụ sở thông qua phòng bảo vệ.
Chỉ thấy lầu một rộng rãi thoáng khí, giống như cung điện La Mã ngày xưa, xa hoa, thanh lịch, không hổ danh là công ty thiết kế kiến trúc, thể diện đều viết lên ở cung điện lầu một. Hắn đại nhìn nhìn qua một lượt, dấu diếm sắc mặt đang đánh giá mấy cái thang máy, để Cổ Ngạo theo sát mình canh giữ ở lầu một, còn mình thì đi thang máy lên tầng mười hai, ấn nút một thang máy khác ở tầng mười hai.
Quả nhiên, thang máy dừng lại tại tầng mười hai, sắc mặt của Tiếu tổng ở trong thang máy khẽ biến đổi, kinh ngạc theo dõi hắn, không dự đoán được thang máy vừa khởi động, hắn liền xuất hiện!
Hắn đi vào, đôi mắt ưng nhìn chằm chằm vị Tiếu tổng này, khoé môi khẽ cười, ôm chầm Đại Lận, kéo đến trong lòng mình, dán vào lỗ tai của cô mà nhỏ giọng cười nói: "Người này có phải có chút quen mặt hay không? Thang máy mở cửa ở tầng tiếp theo, em đi ra ngoài ngay lập tức! Ha?"
—-
Danh Sách Chương: