Beta: June_duahau
Anh gắt gao nhìn chằm chằm cô, bỗng nhiên phát hiện thân hình cô mảnh mai như thế, lại che giấu biết bao chua xót cùng hèn mọn! Cô hoàn toàn thay đổi, không chỉ có cửa nát nhà tan, mà là hoàn toàn mất đi chờ mong đối với thế giới này!
Cô mang cái chết của thị trưởng Tô, đổ lỗi toàn bộ lên bản thân mình! Cha chết đi, tựa như một đao cắm sâu vào lòng, làm cho cô vĩnh viễn chẳng có cách nào tự tha thứ cho bản thân! Đêm khuya cô rời bỏ Cẩm thành, là vì tất cả mọi người không ai chào đón cô, bài xích cô. Cô trong mắt của bọn họ và anh, vĩnh viễn chỉ có chán ghét và khinh thường…
Cô chỉ là một đứa nhỏ, lại tùy hứng phóng hỏa, không cẩn thận làm liên lụy đến cả chốn quan trường của thị trưởng Tô, người mất nhà tan, tuổi trẻ của cô đã phải trả một cái giá thật đắt!
Anh nghiêng mặt, không hề bá đạo nhìn cô, mà mày kiếm hướng thẳng về phía trước, khuôn mặt tuấn tú nhuộm một mảnh trầm trọng.
Bởi vì anh chưa bao giờ biết, cô ở trong ngục giam khổ sở như vậy...
--
Đại Lận ở bệnh viện tĩnh dưỡng hai ngày, Torn giúp cô xuất viện, xách túi lớn túi nhỏ đi cùng cô.
“Đằng tổng mua cho cô nhiều như vậy, mỗi cái đều là hàng cao cấp, bỏ đi rất đáng tiếc! Tôi sẽ mang đi bán, chia đều 5 – 5, thế nào?” Torn nhanh nhẹn gõ trên máy tính bỏ túi của cô ấy, trên lưng một một túi, 2 bên khuỷu tay có 2 túi, trên tay còn xách thêm 3 túi, túi lớn túi nhỏ đủ kiểu, đúng là làm cho người qua đường mở rộng tầm mắt!
Một cô gái xinh đẹp như vậy, dáng người lung linh, khuôn mặt mĩ lệ, mặc váy thời trang, Sao lại mang nhiều túi như thế? Mang nhiều thế mà vẫn có thể gõ máy tính?!
Đại Lận giúp cô xách hai cái túi, nói rằng một phân tiền cũng không muốn nhận, toàn bộ hãy trả lại Đằng tổng đi.
“Mấy thứ này bán đi, có thể lên đến giá trị vài ngàn đồng! Chúng ta không thể tay trắng được!” Torn kêu to một tiếng, đôi mắt đẹp hiện lên hình nhân dân tệ, cầm hai cái túi trên tay Đại Lận lại, “Tô tiểu thư, chắc cô không bắt mấy trăm đồng này đối với Đằng tổng chỉ như một bữa cơm. Nhưng đối với thư kí nhỏ này mà nói, là tiền lương cả một tháng! Được rồi, những thứ này đều là của cô, tôi sẽ kiếm chút đỉnh để chạy phí được chứ? Tôi giúp cô lấy cửa hàng về, cô mời tôi uống trà, vậy nhé?”
Thư kí nhỏ hăng hái chớp chớp cặp mắt mèo xinh đẹp, lắc lắc eo thon nhỏ, hiền lành nhìn Đại Lận.
Đại Lận khẽ cười, ôn nhu nói: “Bây giờ em không có tiền, không thể mời chị Torn ăn cơm được. Chờ khi nào lấy được tiền lương tháng này, nhất định sẽ mời chị đi ăn vịt nướng. Nhưng em không thể lấy những thứ này của Đằng tổng, chị giúp em mang những thứ này cho anh ta nhé!”
Torn nghe được chữ ‘chị’ này, môi đỏ mọng nhếch lên, quả nhiên là hoa nở trong tâm, lòng vui rạo rực ! Đem cất máy tính đi, cố ý nhìn những thứ kia bằng ánh mắt xem thường, kiều mỵ hừ hừ nói: “Được, được! Chị sẽ giúp em trả lại những thứ này cho Đằng tổng! Nhưng bữa ăn này chị nhất định nhớ mãi nhé! Bình thường chị thích ăn ở Kinh Vị Hiên, ở đó có món đầu cá nấu đậu hũ, điểm tâm lại vô cùng ngon miệng, lại không đắt... Tô tiểu thư, bây giờ chị đưa em đến công trường, lúc phát tiền lương đừng quên mời chị ăn nhé!”
Torn đem túi lớn túi nhỏ nhét vào trong xe, cẩn thận mở cửa xe cho Đại Lận, theo lời cô chạy đến công trường.
Xe chạy về phía nội thành phồn hoa, lúc Đại Lận phát hiện ra có cái gì đó không đúng, thì xe đã lái vào bãi đỗ xe của khách sạn. Trước đó Torn đâu hề nói rằng sẽ trở về khách sạn giúp cô lấy túi dụng cụ, hơn nữa còn nói đưa cô đến không trường, tuyệt đối không để cô muộn giờ!
Nhưng hiện tại, Torn trực tiếp dừng xe ở bãi đỗ, dắt cô đi về hướng phòng khách sạn, muốn cô phải nghỉ ngơi!
“Không phải nói sẽ đưa em đi công trường sao?” Đại Lận không thể an nhàn nghỉ ngơi được!
“Tô tiểu thư, công việc ở công trường kia, Đằng tổng đã giúp em xin nghỉ rồi.” Torn mỉm cười, khôi phục dáng vẻ chuyên nghiệp của thư kí, giúp Đại Lận vén tấm màn cửa sổ bằng lụa lên, cười nói: “Nếu Tô tiểu thư muốn ở lại Bắc Kinh, Đằng tổng sẽ an bài cho em làm việc ở chi nhánh của công ty anh ta. Hiện tại, Đằng tổng đang ở tầng cao nhất họp cùng bác trai, một lát nữa sẽ ăn trưa cùng Tô tiểu thư!”