Đôi mắt của Đằng Duệ Triết hiện lên sự khiếp sợ đến chấn động, nhìn Đại Lận của ba năm sau không chớp mắt, thất vọng , lo lắng sợ hãi, đôi mắt trong veo to tròn kia, quả nhiên không tìm thấy trong đó lưu luyến si mê.
Anh biết Tô Đại Lận đã thay đổi, nhưng không nghĩ tới việc, cô hoàn toàn thay đổi thành người khác - một con người xa lạ.
Ba năm trước cô dốc sức theo đuổi anh, dùng hết thủ đoạn làm tổn thương người phụ nữ bên cạnh anh, diễn trò, sở trường chỉ có làm chuyện xấu; Ba năm sau, cô không kịp chạy trốn khỏi anh, nhẫn nhịn chịu đựng lời lăng mạ, mắng nhiếc, tuyết đối không hé miệng cãi nữa lời.
Anh biết cô mất cha, mất nhà cửa, vậy nên anh mới giúp cô giữ lại căn biệt thự của Tô gia. Nhưng anh lại sợ cơn ác mộng bám dính lấy anh trở lại, sợ những người phụ nữ anh tiếp xúc đều gặp họa, không thể phân biệt nước mắt của cô là thật hay giả, phiền toái lớn thế này, anh gánh không hết!
Tô Đại Lận là khắc tinh của anh, ngay từ lần đầu tiên cô bò lên người, anh đã biết; Cô như không biết mệt mỏi, theo đuổi anh nhiều năm, trước là ‘Anh Duệ Triết’ sau cũng ‘Anh Duệ Triết’, ném cô ra chỗ khác, cô lại tự bò lên.
Mặc kệ cô có cố gắng đến đâu, anh vẫn một mực không yêu cô, chỉ thấy đây là
một tiểu thư vô cùng điêu ngoa ương ngạnh.
Mà ngay lúc này, chính miệng cô nói ra ‘Anh Duệ Triết đã chết rồi’ ý những lời này, là phân rõ giới hạn với anh, đã xong nàng này đoạn làm cho người ta chán ghét truy đuổi...... Người khác nghe những lời này ắt sẽ rất ngạc nhiên, câu nói này, kỳ thực rất chói tai, giống như anh theo đuổi cô, mà cô thì từ chối anh .
Anh đến Lan hội, kỳ thực muốn dẫn cô đi, làm cho Tiêu Tử không yêu cô nữa. Nhưng bây giờ, một nam có ý một nữ cố tình, cô cũng đã tìm được điều mấu chốt, cam tâm tình nguyện đi theo, dựa dẫm Tiêu Tữ
“Đằng tổng, ngài có điện thoại .” Vị hồng nhan nhanh chóng lấy chiếc điện thoại từ trong túi áo khoác ngoài, hai tay nâng lên, đưa tới thật cẩn thận, nụ cười trong suốt yếu ớt: “Nghe nói Đằng tổng chuẩn bị đính hôn với Trâu tiểu thư, xin được chúc mừng. Đằng tổng, hết độc thân ngài cũng đừng quên chị Lả Lướt ở đây, Chị Lả Lướt chỉ phục vụ một mình ngài, lúc nào cũng trông ngờ ngài ghé thăm!”
Đằng Duệ Triết hai mắt lạnh buốt, như không nghe vị hồng nhan đó nói gì, trả lời điện thoại của đối phương:“Về nhà ?”
“Vâng, em vừa tắm xong, đang nằm trên giường. Duệ Triết, ông đã về chưa? Ngày mai em sẽ nghỉ làm, em đi với ông nội, anh thấy được không?” Trong di động truyền đến âm thanh của Tiểu Hàm, nhỏ nhẹ, ngọt ngào, nghe vô cùng dễ chịu “Duệ Triết, anh là ông chủ lớn của công ty, em phải nói với anh chuyện này, đừng trừ hết tiền thưởng của em, em đi cùng ông tới, là chuyện quan trọng, đúng không? Anh Duệ Triết, anh là tổng giám đốc, vậy coi như ông cũng là lão tổng giám đốc, là người lãnh đạo quan trọng của công ty chúng ta, Thư kí như em đi cùng người lãnh đạo cũng được coi là làm việc mà.”
“Được rồi, mai anh đến đón, em ngủ sớm đi.” Đằng Duệ Triết thản nhiên nói, thu lại điện thoại, cầm lấy ly trà trên khay, nhẹ nhàng thưởng thức.
Đại Lận chỉ im lặng, không phát ra âm thanh.
Phía sau, Cố Lả Lướt cũng đi theo, rảo mắt một vòng xung quanh nhìn khung cảnh Nhã Lan Các, phong tình vạn chủng cười, đến bên cạnh Duệ Triết ngồi xuống.
Cổ Ngao cùng Duệ Triết cũng gọi là có chút giao tình, cười hỏi có phải vị hôn thê vừa gọi đến? Đằng tiên sinh kết hôn nhanh như thế, làm Cẩm thành mất đi người đàn ông độc thân vĩ đại.
Đằng Duệ Triết không nói, tròng mắt sâu thẳm, bên môi nhếch lên một nụ cười lạnh. Tiếp tục hớp một ngụm trà, không bàn chuyện riêng tư với Cổ thiếu gia, mà đang cùng hai vị đại thiếu gia đây nói đến công việc. Cố Lả Lướt cùng một vị hồng nhan khác ngồi một bên nhâm nhi trà, thỉnh thoảng phụ họa vào câu chuyện của những người đàn ông một hai câu, lấy thêm đồ ăn, phục vụ chu đáo.
Tiêu Tử cùng những người còn lại bàn bạc chuyện sản phẩm mới của tập đoàn Hồng Vũ, bạn bè là bạn bè, quy tắc là quy tắc, khi làm ăn buôn bán không có chuyện xã giao, cô lặng lẽ cúi thấp đầu, nhìn quang cảnh xung quanh.
“Đại Đại, Tiêu thiếu gia hôm nay thật có tâm nha, cố tình dẫn em đến đây, sau này cứ làm hồng nhan của Tiêu thiếu gia đi, để ngài ấy đừng ghen tuông bừa bãi.”
Một lúc lâu sau, Cố Lả Lướt duyên dáng cười nói, đem toàn bộ chú ý chuyển đến Đại Lận, cười tươi như một đóa hoa: “Nghe nói em với Tiêu thiếu gia chuẩn bị đính hôn , đúng là cô gái may mắn, sau này nhớ đối xử tốt với ngài ấy, đừng phụ lòng người ta. Sau này chị sẽ trở lại xem, đừng quên trước kia chị đã nói gì với em.”
Tiêu Tử ôm cô vào lòng, liếc mắt một cái nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Đằng Duệ Triết, cười nói:“Đến lễ đính hôn, Tiêu mỗ tôi mời mọi người, hy vọng mọi người đều tham dự, dành chút thời gian đến uống với chúng tôi một ly.”
Cổ Ngao cùng hồng nhan của anh ta cười rộ lên, khuôn mặt Đằng Duệ Triết lạnh như băng.