Mộ Dạ Triệt thấy tiếp viên hàng không nhiệt tình như vậy, ánh mắt sắc bén tạm thời dời khỏi người Cổ Dư, gọi một ly rượu, "Một ly Vodka, cám ơn."
"Vâng, ngài chờ chút." Tiếp viên hàng không lại mỉm cười, tránh ra khỏi bên người bọn họ.
Cổ Dư thì cầm lấy cái muỗng nhỏ mà ăn bánh ngọt, cố ý cầm bánh ngọt ở trên tay, từng muỗng từng muỗng mà thưởng thức bánh ngọt phô mai của mình, thoáng nhìn ăn thật ngon miệng. Không ăn sao được, dù sao cô đã gọi món bánh ngọt phô mai này, không thể phô trương lãng phí được! Mộ Dạ Triệt bên cạnh thì nhăn mày lại, tức giận nhìn cô gái thèm ăn đồ ngọt này, lửa giận trong ngực lại lần nữa bùng lên!
Chẳng lẽ cô gái này cũng không cảm thấy chột dạ hay sợ hãi sao một chút nào sao? Hiện tại là cô đang vụиɠ ŧяộʍ chạy trốn, không phải đang nghỉ phép! Thế nhưng ở trước mặt hắn còn có tâm hồn ăn uống như vậy!
"Chuẩn bị bay đi đâu?" Hắn cố gắng ngăn chặn lửa giận, mở miệng hỏi cô vấn đề thứ nhất, con ngươi đen sâu thẳm nhìn chằm chằm thân hình mặc bộ quần áo con thỏ của cô, cảm thấy vô cùng chướng mắt, "Nghe nói lần này mang toàn bộ hành lý đi, tính ở nước ngoài bao lâu?"
Cổ Dư hứng thú bừng bừng ăn bánh ngọt phô mai của mình, đột nhiên trên tay lại cầm không xong, kem bánh ngọt "Rớt" trên ống quần của hắn, phách một chút, phút chốc làm bánh ngọt nở thành hoa trên đùi hắn, "Ui da, ngại quá, vừa rồi em cầm không có chắc, có muốn đi toilet rửa một chút không?"
"Rửa một chút đi." Cô chủ động đứng lên, vội vàng vỗ vỗ phủi phủi quần cho hắn, bờ môi có dính chút phô mai lại cúi thấp không cẩn thận lại dính lên áo sơ mi của hắn, sợ tới mức cô vội vàng che miệng lại, "Làm sao càng lau càng dính nhiều vậy?! Trên áo sơ mi đều có kem! Cái này làm anh không thể hoàn toàn đi gặp người ta được, đi toilet rửa một chút đi, tẩy xong, sau đó để tiếp viên sấy khô cho anh...... Ngại quá, không phải em cố ý."
Mộ Dạ Triệt không dự đoán được cô sẽ dùng đến chiêu này, lấy ngón tay phủi phủi áo sơ mi của mình, cùng với ống quần trên đùi, gương mặt tuấn tú sớm đã đen như đáy nồi, nâng mắt lợi hại nhìn chằm chằm cô, "Cổ Dư, em tính dùng chiêu này để đuổi anh đi?"
"Thật ngại quá." Cổ Dư chớp chớp mắt "Vô tội", tỏ vẻ cô không cố ý.
"Nhưng hiện tại máy bay đã cất cánh, em cho rằng em có thể nhảy xuống báy may sao?" Mộ Dạ Triệt lại nói, đã chậm rãi đứng lên, chuẩn bị đi buồng vệ sinh để xử lý vết bẩn trên quần áo, khóe môi gợi lên cười lạnh mỉa mai: "Ngoan ngoãn chờ anh đi toilet về! Anh xem em có lá gan to cỡ nào, cũng không nhảy xuống khỏi máy bay vừa cất cánh này đâu! Trừ phi em thật sự không muốn sống, vậy cứ nhảy xuống máy bay đi!"
Hắn vươn tay hất cái mũ tai thỏ chướng mắt trên đầu cô xuống, lại dùng bàn tay vỗ vỗ vào khuôn mặt "Vô tội" mà cảnh cáo, xoay người đi về hướng toilet. Ăn mặc nguyên bộ quần áo con thỏ này mà đi khắp nơi, ngồi lên máy bay, hắn thật sự bội phục dũng khí của cô gái này! Xem ra Đông Húc đưa cô đi, ngoài việc dạy hư cô ra, quần áo ăn mặc không bình thường, căn bản không có khả năng làm cho cô bình thường mà xuất hiện trước mặt người khác!
Cổ Dư dõi theo bóng dáng cao to dần đi xa của hắn, vội vàng quay đầu liếc mắt với Đông Húc ở phía xa xa, tỏ vẻ nhanh chạy trốn!
Gương mặt Đông Húc thì nghiêm khắc, đứng dậy đi tới phía cô, nhìn phương hướng Mộ Dạ Triệt rời đi, cười nói: "Xem ra cô cùng cậu ấy là có duyên, dưới tình huống chúng ta liên tục thay đổi quần áo, đổi lịch bay cũng có thể bay cùng chuyến với cậu! Xem ra vừa rồi tôi hẳn nên đưa cô đi chơi một vòng quanh Cẩm thành, sau đó bảy giờ tối nay bay, ha ha."
"Vậy giờ làm sao đây?" Cổ Dư cũng đứng lên, thật sự không có thói quen mặc bộ đồ con thỏ bằng nhung này, giống mấy người hoạt náo viên, dọc đường đi nhận không ít ánh mắt tò mò của mọi người, "Nếu đã bị nhận ra, trước mắt tôi cần thay bộ quần áo, tiếp theo để anh đi đối phó với anh ấy! Tôi sống hay chết hoàn toàn dựa vào anh đó!"
"Vậy cô đi thay bộ đồ thể thao hình gấu chó của mình đi, đeo kính đen vào." Đông Húc gật đầu ý bảo cô đi, cúi đầu cười, "Chỉ cần đi Thái Lan, cậu ấy liền không thể đưa cô về Cẩm thành, ra ngoài du lịch là quyền tự do của cô!"
"Tôi đi đây!" Cổ Dư cầm túi xách của mình, đã vội vàng đi tới một cái toilet khác.
Nhưng lúc này đây, cô mượn phòng của tiếp viên hàng không để thay quần áo, vẫn đứng bên trong không có đi ra! Giờ phút này cô đã thay bộ đồ thể thao hình gấu chó của mình, đeo kính đen, còn cột tóc thành hai chùm hai bên, diện mạo bên ngoài hoàn toàn thay đổi thành một người khác!
Sau đó lấy đồ trang điểm ra hóa trang gương mặt xinh đẹp của mình thành một làn da ngăm, tô hàng lông mi thật thô thật đậm, môi son thành màu đen, biến thành một cô gái có dáng vẻ thô kệch quê mùa!
Tiếp viên hàng không thì ở bên ngoài lo lắng mà gõ cửa, "Tiểu thư, thay quần áo xong chưa? Cô ở trong đó đã nửa giờ, xin hỏi cần gì sao?" Không phải ngất ở bên trong rồi chứ!
"A, không có việc gì, chính là tôi có chút đau bụng, cần nghỉ ngơi." Cổ Dư thuận thế nằm lên chiếc giường nhỏ, nhìn nhìn xung quanh, "Cho tôi nằm ở đây một chút đi, nằm một lát là được." Vừa rồi Mộ Dạ Triệt nói rất đúng! Giờ máy bay đã bay lên, cách mặt đất rất cao, nếu cô nhất định phải chạy ra khỏi phạm vi của hắn, vậy chỉ có không muốn sống mà nhảy xuống máy bay!
Bởi vậy, giờ phút này cô chỉ có thể nằm ở phòng thay quần áo của nữ tiếp viên hàng không, Mộ Dạ Triệt mới không xông tới làm phiền cô!
Hiện tại đối với cô mà nói, cách người đàn ông chết tiệt này càng gần, cô lại càng phiền lòng, đơn giản không thấy hắn cho khỏe, để hắn vĩnh viễn biến mất khỏi tầm mắt của cô!
"Tiểu thư, cô không sao chứ? Có cần lấy thuốc giảm đau không? Mở cửa ra được không?" Tiếp viên hàng không lại nói ở ngoài cửa, lo lắng xoay tay cầm, vỗ vỗ lên ván cửa, "Cô nhốt mình ở trong phòng, khiến chúng tôi thật sự lo lắng! Nếu cô cần cái gì, có thể báo cho chúng tôi biết, chúng tôi sẽ gắng hết sức giải quyết cho cô!"
"Máy bay có thể ngừng lại giữa đường không?" Cổ Dư đi đến cạnh cửa, chính mình cũng hiểu được tự nhốt ở trong này không phải là một biện pháp tốt, "Hoặc là, trên máy bay có nơi nào cấm không cho hành khách đi không?"
"Phòng điều khiển của cơ trưởng, tất cả hành khách đều không được vào. Máy bay bay thẳng đến Thượng Hải, sẽ không ngừng lại giữa đường. Tiểu thư, cô cần cái gì sao?"
"Tôi muốn gặp cơ trưởng." Cổ Dư cỗ vũ dũng khí mà nói, mặt dày tìm một cái cớ, chột dạ cười nói: "Cơ trưởng của các người là một trong những người anh họ của tôi, lần này anh trai của tôi để tôi đi gặp anh họ, đây cũng là tâm nguyện duy nhất suốt đời này của anh......" Nói xong, giọng nói trong trẻo của cô có vẻ trầm thấp xuống, tựa như thật thương tâm, còn đang chùi nước mắt, "Anh trai cùng anh họ của tôi đã không gặp nhau đến mười mấy năm, anh ấy sợ lần này không gặp được, sau này cũng không còn cơ hội. Lần này anh ấy đi lại không tiện, mới để tôi đến đây gặp mặt anh họ."
Vì anh trai tôi hiện tại đang vội vàng chuẩn bị hôn lễ, đương nhiên không có thời gian bay ở đây.
"Ôi, thật đáng thương, anh trai của cô trẻ tuổi như vậy mà đã bị bệnh nan y, vậy thân thể giờ còn khỏe không? Có cần chúng tôi liên hệ với cơ trưởng Phan qua đó thăm anh trai của cô không?" Nhóm tiếp viên hàng không ở ngoài cửa quả nhiên tỏ vẻ đồng tình, đều tỏ vẻ thông cảm mà rơm rớm nước mắt với lời nói dối không chớp mắt của cô, "Sau khi cơ trưởng Phan hạ cánh, liền đến phiên nghỉ ngơi, anh ta sẽ có thời gian đến thăm anh trai của cô."
Cổ Dư trong phòng cắn chặt răng, căn bản không nghĩ mình nguyền rủa anh trai như vậy, vừa rồi chỉ là nói câu "Đi lại không tiện", cũng không phải nói một thân bệnh nan y, liền cắn răng cười nói: "Vậy...... Giờ tôi đi gặp cơ trưởng Phan, anh trai tôi có mấy câu cần chuyển lời với anh ấy." Sau khi trốn đến phòng điều khiển, cùng cơ trưởng Phan đi xuống máy bay bằng con đường chuyên dụng của hàng không, đi ra sân bay, như vậy Mộ Dạ Triệt không bắt được cô! Trước mắt đây là phương pháp duy nhất né tránh hắn!
"Cái này......chúng tôi cần xin chỉ thị của cấp trên." Tiếp viên hàng không ở bên ngoài cảm thấy khó xử.
"Xin mọi người." Cổ Dư ở trong phòng nghẹn ngào, "Cần ngay lúc này."
"Cái này......"
"Đến phòng điều khiển để làm gì?" Đang lúc nhóm tiếp viên hàng không khó xử hết sức, tiếng nói êm tai mê người của Mộ Dạ Triệt đột nhiên vang lên ngoài cửa, không biết đi tới từ khi nào, tiếng nói êm tai mang theo ý cười sang sảng, cười đến mê người, "Cổ Dư, anh chưa từng nghe nói qua em có người anh họ làm cơ trưởng, cũng không biết Cổ Ngạo "một thân bệnh nan y", đây là em đang bịa chuyện sao?"
"Đang bịa chuyện?" Tiếp viên hàng không phản ứng lại phát ra một tiếng thét chói tai, thế này mới phát hiện chính mình bị lừa, tự nhiên không đâu rớt nước mắt đồng tình, "Vị tiên sinh này, ngài có quan hệ như thế nào với cô ấy?" Đầu tiên là nhìn Mộ Dạ Triệt tao nhã, gương mặt tuấn tú mang ý cười, sau đó dùng sức gõ cửa, "Tiểu thư đi ra đi! Nếu không chúng tôi phải báo nguy hiểm! Mở cửa!"
Cũng nhanh chóng phản ánh tình huống với tiếp viên trưởng, báo cáo trên máy bay xuất hiện kẻ trộm! Bởi vì giờ phút này các cô cho rằng Cổ Dư trốn trong phòng thay quần áo ăn trộm này nọ, là một phần tử khủng bố có mưu đồ gây rối!
Vì thế việc này khiến khủng hoảng dâng lên không nhỏ! Đầu tiên là một cô gái đứng lỳ trong phòng thay quần áo không chịu đi ra, sau đó là yêu cầu được gặp cơ trưởng! Hiện nay xã hội có rất nhiều thành phần khủng bố gọi điện đe dọa công ty hàng không, sau khi xác định là đùa giỡn, cũng phải ngồi tù!
"Cô ấy bịa chuyện là vì né tránh tôi." Mộ Dạ Triệt cong môi cười khẽ, cao giọng giải thích cho mọi người, "Vợ chồng chúng tôi xảy ra một ít mâu thuẫn, bởi vậy tôi mới đuổi theo lên máy bay, không muốn để cô ấy rời đi, nhưng cô ấy vẫn không chịu tha thứ, tính trốn vào phòng điều khiển của cơ trưởng, sau đó lén rời đi."
"Thưa ngài, đến phòng cơ trưởng cũng không phải là chuyện để đùa, vừa rồi chúng tôi thiếu chút nữa làm sai chỉ vì lời nói dối của cô ấy!" Nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp thật tức giận! Tuy rằng người đàn ông này tuấn mỹ mê người, quyền cao chức trọng, nhưng lấy sự an toàn của đội bay mà nói giỡn cũng không phải là chuyện nhỏ! Các cô cảm thấy phẫn nộ vì lời nói dối của cô gái này!
"Cô ấy cũng không biết tính nghiêm trọng của chuyện này khi làm như vậy, chính là bởi vì nổi giận, muốn mau chóng né tránh tôi. Lúc này xin hãy tha thứ cho cô ấy." Mộ Dạ Triệt cười tuấn lãnh, ánh mắt ôn nhuận, để tiếp viên hàng không đừng tức giận nữa, vươn tay gõ cửa, "Cổ Dư, chắc là em nên đi ra tự mình nói cho mọi người, vừa rồi em cũng không có ác ý."
Cổ Dư đứng ở trong phòng, thế này mới phát hiện chính mình viện cớ suýt nữa gây thành đại họa, phá hủy quy định ngành hàng không, làm hại cơ trưởng cùng tiếp viên thiếu chút nữa tắc trách trong công việc, chột dạ không thôi, liền không bao giờ nghĩ làm sao để trốn xuống máy bay nữa, mà là luôn mãi do dự, đứng ở cửa mà nói: "Thật xin lỗi mọi người, vừa rồi là tư tâm nhất thời của tôi, chỉ vì tránh né sự dây dưa của người đàn ông ở ngoài cửa, mới nghĩ tới biện pháp duy nhất này. Thật có lỗi khi làm phiền mọi người, suýt làm chuyện không đúng, lúc này xin hãy tha thứ cho tôi."
"Vì sao cô lại muốn né tránh người đàn ông này?" Tiếp viên hàng không sợ bóng sợ gió một hồi quả nhiên nguôi giận, tất cả các đôi mắt đều nhìn về phía Mộ Dạ Triệt, lực chú ý lập tức bị tin tức trước mắt hấp dẫn, trong mắt đầy tò mò cùng thổn thức! Các cô là tiếp viên hàng không bay lên từ Cẩm thành, sinh sống ở Cẩm thành, cho nên các cô đều biết Mộ thị trưởng tuổi trẻ tài cao cùng soái khí của Cẩm thành!
Từ lúc Mộ thị trưởng lên máy bay, các cô liền kinh ngạc một trận, ngàn lần vạn lần không thể tưởng tượng được Mộ thị trưởng sẽ bay chuyến này của các cô! Cho nên các cô luôn gắng sức phục vụ nhiệt tình, vây quanh Mộ thị trưởng! Vừa rồi Mộ thị trưởng đi toilet rửa quần áo, chính các cô hỗ trợ sấy khô, vẫn canh giữ ngoài cửa toilet, còn giúp Mộ thị trưởng chuẩn bị một cái áo sơ mi khác! Dù sao trong số các cô có không ít người đem Mộ thị trưởng trở thành ngôi sao thần tượng, bạch mã vương tử, lần này là cơ hội khó có, đương nhiên phải tranh nhau biểu hiện!
Mà hiện tại, Mộ thị trưởng cao cao tại thượng thế nhưng chính miệng thừa nhận mình cùng cô gái trong phòng này xảy ra mâu thuẫn, còn cố ý đuổi theo lên tận máy bay, đây không phải là một tin tức lớn ở Cẩm thành sao? Thì ra Mộ thị trưởng anh tuấn mê người của các cô đã có người yêu?!
Lạy hồn! Mộ thị trưởng tuấn mỹ cao quý như vậy làm sao có thể thích một cô gái xấu xí như thế? Ít nhất cũng xinh đẹp hơn so với các cô một chút, khí chất cao quý một chút, nói năng khéo léo một chút, phải học cao biết rộng, chứ không phải nói dối không chớp mắt, không đến mức bóp nát tâm tư muốn theo đuổi điên cuồng của các cô như vậy!
"Vì sao rời đi ư?" Cổ Dư cảm thấy hỏi vấn đề này rất hay, làm cho áy náy trong lòng cô tan đi, không muốn mở cửa đối mặt với tên đàn ông xấu xa ngoài cửa, "Mọi người hỏi anh ta một chút vì sao tôi rời đi?"
Cô hừ một tiếng, dựa vào ván cửa mà ngồi xuống, trực tiếp ngồi ở sàn, đầu gác lên ván cửa, cười nói châm chọc: "Tôi chỉ là người xuất hiện ở thời điểm thích hợp, cam tâm tình nguyện trở thành công cụ để anh ta lợi dụng. Vậy vì sao tôi không thể rời đi? Chẳng lẽ mọi người nguyện ý cả ngày đối mặt với một tên đàn ông xấu xa không thương mình, lại đối xử như gần như xa với mình sao? Anh ta có lòng tham lớn, giống như địa vị hiện tại của mình, chỉ cần anh ta muốn cô gái nào, không ai có thể chạy ra khỏi bàn tay của anh ta, mặc anh ta cần thì chiếm lấy, sau đó bị anh ta cố ý lãnh đạm! Nhưng đối với tôi mà nói, chút hành động thân mật kia của anh ta đối với tôi cũng là một loại quấy rầy! Tôi chịu đủ rồi! Tôi không muốn dây dưa cùng một người đàn ông không thương mình, anh ta yêu ai thì đi mà yêu, mà phương pháp né tránh anh ta duy nhất, chính là rời khỏi Cẩm thành ra nước ngoài, không bao giờ trở về nữa!"
"Cổ Dư." Mộ Dạ Triệt hơi hơi nhíu mi vì một câu cuối cùng này, tựa như vì câu này cảm thấy khiếp sợ một chút, đột nhiên trầm giọng nói: "Đừng vĩnh viễn không trở lại, anh không có thói quen đột nhiên một người khiến anh chán ghét như em lại không ở bên cạnh mình. Cổ Dư, anh có thói quen có em bên người, nếu em không rời đi, anh có thể cam đoan anh sẽ yêu em!"
"......" Cổ Dư cũng bị câu này làm cho khiếp sợ, thậm chí cô nghĩ rằng mình đã nghe lầm, nhanh chóng đứng lên từ dưới đất, dán lên ván cửa mà nói, "Vừa rồi anh nói cái gì?" Cô nghĩ rằng sau khi Mộ Dạ Triệt bắt cô về, lại sẽ là một chút xử phạt bạo lực, nhưng không nghĩ tới, hắn đang thỉnh cầu cô ở lại!
Có khả năng vừa rồi, thật sự là cô nghe lầm! Mộ Dạ Triệt này tuyệt đối không thể có cảm xúc với cô, cho dù cô có khả năng vĩnh viễn không quay về!
"Đừng rời đi nơi này! Anh sẽ cho rằng em là người yêu của anh, vĩnh viễn ở bên cạnh khiến anh chán ghét, khiến anh tâm phiền ý loạn!" Mộ Dạ Triệt lại nói, tiếng nói khàn khàn mang theo trịnh trọng, mang theo hứa hẹn, thậm chí là biểu lộ một tia chân tình, "Nếu em vĩnh viễn không ở nơi này, anh sẽ rất nhớ em. Anh chỉ biết, nếu em đi không quay về, tâm tư chán ghét em của anh đột nhiên trống rỗng, khiến anh không thể không đuổi theo em đến nơi này!"
"......" Nữ tiếp viên hàng không bên cạnh đều sợ hãi một mảnh, che miệng lại, thương tâm không thể tin được bạch mã vương tử của bọn họ. Thì ra Mộ thị trưởng vẫn cao cao tại thượng, nho nhã mê người đúng thật là thích loại hình cô gái có vẻ bề ngoài bình thường, tính cách cổ quái này! Hơn nữa còn ở đây mà tiến hành thổ lộ chân tình, biểu lộ sự chân tình của hắn!
Tuy rằng các cô thật sự khiếp sợ, cảm thấy hơi chút thất vọng vì ánh mắt của bạch mã hoàng tử, nhưng nếu Mộ thị trưởng của các cô đã có người trong lòng, ở chung cùng cô gái này thật hạnh phúc, thỉnh cầu Cổ tiểu thư trở về, như vậy các cô hẳn là nên chúc phúc cho bọn họ! Mộ thị trưởng được hạnh phúc, vui vẻ, mới là quan trọng nhất!
Mà sau khi xuống máy bay, các cô sẽ công bố tin giật gân này khắp nơi, để mọi người cùng nhau chúc phúc cho bọn họ!
Vì thế một trận thổn thức qua đi, các cô hỗ trợ gõ cửa, mời Cổ Dư đi ra, "Cổ tiểu thư?"
Nhưng không nghĩ tới Cổ Dư sớm đã mở cửa he hé, đẩy một cái liền mở ra. Chỉ thấy Cổ Dư đứng ở trong phòng, tháo cặp kính đen xuống, đôi mắt trong suốt như mắt mèo còn đang nhìn Mộ Dạ Triệt ở ngoài cửa, tựa như tâm tư thật lâu sau vẫn không hề bình ổn: "Vừa rồi lời anh nói là sự thật?"
Bởi vì không ai sẽ cho rằng Mộ Dạ Triệt lưu luyến cô! Nhưng Mộ Dạ Triệt, đúng thật là đuổi theo cô lên tận máy bay!
Đôi mắt tối đen của Mộ Dạ Triệt bình tĩnh nhìn cô, ánh mắt cũng không còn sự nghiền ngẫm cùng tà ác, mà là chứa đầy sự không buông tha, sâu không thấy đáy. Hắn cất bước chậm rãi đến gần cô, trong ánh mắt nhu hòa lóe ra tình cảm chân thật nhất của mình, "Vừa rồi nghe nói em lén trốn đi, sẽ vĩnh viễn không quay trở lại, anh chỉ muốn lập tức đuổi theo đến sân bay. Đến khi nhìn thấy người ngồi bên cạnh dĩ nhiên là em, trong nháy mắt anh cảm thấy như mất đi mà tìm lại được! Vì sao em lại muốn tra tấn anh như vậy?!"
Hắn khẽ chạm lên mặt cô, đột nhiên vươn tay kéo ôm cô vào lòng, ôm cô thật chặt, "Em sẽ khiến anh cảm thấy em là thiên sứ, vĩnh viễn khồng rời khỏi mình! Nhưng đồng thời em lại khiến anh cảm thấy đáng giận, không muốn lại nhìn thấy em! Em luôn mâu thuẫn như vậy, khiến anh vừa ngó lơ em, lại kinh hãi đuổi theo em! Rốt cuộc em là một cô gái như thế nào, vì sao nghe được tin em không hề trở về nữa, anh sẽ khẩn trương, cùng với đau lòng!"
Cổ Dư nằm trong lòng hắn, không có lên tiếng, nhưng dưới cái ôm dùng sức của hắn, cô như muốn nghe được tiếng lòng của hắn. Hắn đang khẩn trương vì cô sao? Vì sao bị hắn ôm như vậy, lần đầu tiên cô lại cảm thấy mỹ mãn đến thế? Cô cảm giác đây mới là Mộ Dạ Triệt trong hai năm nay, chân thật, ôn nhuận, có cảm tình.
---
truyenwiki1.com 08/12/2020.
Danh Sách Chương: