Cổ Ngạo
"Nơi này kinh doanh cũng không tệ lắm." Đằng Duệ Triết nhẹ nhàng cười, tinh thần buổi sáng thoải mái, khuôn mặt tuấn tú mê người, ánh mắt nhu hòa, "Để cho anh một suất đầu tư vào đây được không? Phong thủy nơi đây rất tốt, ổn định đầu tư kiếm lời."
Thực ra chi phí trang hoàng nơi này đều lấy từ ví của hắn mà ra, chẳng qua lấy danh nghĩa Cổ Dư bỏ vốn đầu tư làm ăn, để Đại Lận nợ tiền Cổ Dư, cũng chính là nợ tiền hắn.
Đại Lận nghe hắn nói muốn đầu tư, lập tức bất ngờ, xoay qua nhìn hắn: "Anh có chuyện kinh doanh quan trọng của mình cần phải làm, không nên rút thời gian cùng với chúng em, em không muốn dùng tiền của anh!"
"Chính là đầu tư, cũng không phải tặng không cho em." Đằng Duệ Triết xoa xoa đầu của Đại Lận, cử chỉ rất thân mật, ý cười trong đôi mắt càng nồng đậm, "Nghe nói cửa hàng của hai người còn nợ tiền, anh đến giúp hai người trả nợ, làm chủ quán thì thế nào?"
"Là em nợ tiền Cổ Dư, không phải cửa hàng của chúng em thiếu tiền anh! Chủ quán hiện tại là Cổ Dư, cũng không nhận người nào đó khoe khoang đâu!" Đại Lận nửa giận nửa cười lườm hắn một cái, vươn tay giúp Cổ Dư đem bữa sáng để lên bàn, cũng mời Cổ Dư ngồi xuống bắt đầu ăn bữa sáng tiếp theo, "Tối hôm qua Cổ Ngạo ngủ lại trong này à?"
Cổ Dư gật gật đầu, thoải mái ngồi đối diện Đằng tổng, "Tối hôm qua uống nhiều như vậy, chỉ có thể chấp nhận ở trong này mà ngủ trên sô pha thôi. Đại Lận, em và Đằng tổng lại tốt đẹp như ban đầu rồi hả?"
Cổ Dư tươi cười như hoa mùa xuân, ánh mắt xinh đẹp đảo quanh trên khuôn mặt tuấn mỹ của Đằng tổng, trong lòng thì hiểu rõ, ngoài miệng còn cố ý nói: "Mình còn nhớ rõ ngày hôm qua có cô thư ký mới nào đó tìm đến tận cửa mà khoe ra như thế nào nhỉ? Cô ta nói Đằng tổng chỉ thích cái loại em gái non non như cô ta, những cô gái khác thì thật chướng mắt, còn muốn tìm Đại Lận để đi ra ngoài nói chuyện, trước mặt Đại Lận mà thể hiện ta đây. Lại còn chỉ mặt chửi Torn, nói Torn còn không xứng với cái bồn cầu công cộng! Đằng tổng, ngài có biết cô thư ký này không?"
Cô cười ha ha liếc xéo người đàn ông tuấn mỹ trước mặt, hướng về Đại Lận trừng mắt.
Đằng Duệ Triết uống một ngụm cà phê Torn pha, ở khoang miệng nhấm nháp, cảm thấy hương vị cũng không tệ lắm, nâng mắt nhìn cô thư ký này: "Bởi vậy cô đuổi cô ấy ra khỏi cửa sao?"
"Tôi cũng không dám đuổi niềm vui mới của Đằng tổng!" Cổ Dư nhún nhún vai, hàng mi cười, "Chính là vì Đại Lận mà bênh vực kẻ yếu! Đằng tổng, ngài cũng không muốn nhìn thấy Đại Lận bị bắt nạt mà?"
Hừ, ngày đó ở khách sạn mở tiệc, nhìn thấy Đại Lận bị bắt nạt thế mà lại mặc kệ, chỉ lo giúp thư ký mới đi gột sạch váy dính rượu, làm cho Đại Lận thương tâm vô cùng!
Phía sau, Cổ Ngạo cũng đi tới, liếc mắt nhìn sắc mặt hồng nhuận của Đại Lận, lần lượt ngồi xuống bên cạnh em gái, thoải mái ăn bữa sáng được bưng qua, nói: "Tối hôm qua có phải ai đó giận Đại Lận hay không? Vốn dĩ tôi cùng Đại Lận đang ở trong phòng vô cùng tốt, chuẩn bị đi ngủ, đột nhiên lại có người lừa đi ra ngoài, lại chạy đi ra ngoài, vậy mới có ngày hôm nay sao?"
Những lời này của anh cũng không phải là nói giỡn, mà là nửa thật nửa đùa, bình tĩnh nhìn Đại Lận đang dựa bên cạnh Đằng Duệ Triết: "Tối hôm qua cậu ta có bắt nạt em không? Nếu có, cứ việc nói cho tôi biết!"
Sắc mặt Đằng Duệ Triết hơi trầm xuống, sắc bén như băng lạnh nhìn Cổ Ngạo: "Nói cho cậu? Xin hỏi Cổ thiếu gia là gì của Đại Lận?"
"Không......" Cổ Ngạo hơi hơi suy nghĩ, liếc mắt xem Đại Lận một cái, sau đó nở nụ cười với Đằng Duệ Triết, "Tính là người ở chung! Gần đây tôi cùng Đại Lận thường xuyên ở cùng một chỗ, mỗi khi đến đêm khuya, cô ấy ở trên, tôi ở dưới......"
"Anh!" Cổ Dư nhéo anh một cái, không cho phép anh lại nói bóng nói gió.
Còn Đại Lận đang tựa trong lòng Đằng Duệ Triết thì nở nụ cười một chút, không có gì ngại khi Cổ Ngạo nói như vậy, nhẹ giọng: "Mỗi đêm Cổ Ngạo đều nằm ngủ dưới đất, còn em thì ngủ trên giường, lúc không ngủ được bọn em liền nói chuyện phiếm......"
"Tốt lắm!" Đằng Duệ Triết lớn tiếng cắt ngang lời cô, không cho phép cô nói sau Cổ Ngạo, lạnh lùng nhìn chằm chằm Cổ Ngạo đang ở đối diện: "Nếu chính là một người bạn, vậy thì nên làm chuyện của một người bạn. Người phụ nữ của tôi, không cần người đàn ông khác đến "An ủi" cùng "Chăm sóc"! Torn, ở đây giống như không còn dư chỗ, để cho người ta ngồi bàn khác!"
"Anh." Cổ Dư không đợi ông chủ nhắc nhở, cũng đã muốn cầu xin anh trai mình. Anh à, anh làm loạn cái gì vậy, Đại Lận không có tình ý gì với anh hết, một lòng hoàn toàn hướng về Đằng tổng, anh từ phía sau chen chân cùng tiến vào có cảm thấy xấu hổ hay không hả?
Mau bỏ đi đi, đừng quấy nhiễu tân hôn của hai người bọn họ, anh em mình đi làm chuyện của bản thân mình thôi!
"Đại Lận, tối hôm qua chúng ta không cùng nhau ăn tối, cũng không ân ái, bởi vậy tôi mới cố ý chờ ở đây." Cổ Ngạo không thèm để ý đến Cổ Dư, uống một ngụm cà phê, tình ý như mật ngọt nhìn Đại Lận ngồi đối diện, "Chẳng lẽ em đã quên gần đây mình là như thế nào sao? Lúc cơ thể em đau yếu vì bị sảy thai, người nào đó ở nơi nào? Hình như là ôm ấp niềm vui mới đi khắp nơi mà khoe ra, đem thư ký mới đi đỉnh núi ngắm sao, chia đều mỗi hai ngày sẽ đổi một địa điểm đi du lịch, đổ mồ hôi như mưa từ trên giường xuống dưới giường, suиɠ sướиɠ vô cùng, cũng không thèm để ý đến em sống chết thế nào, để em tự mình suy nghĩ biện pháp đối phó với Trương Xuân Hỉ. Em có nghĩ tới, Trương Xuân Hỉ khả năng sẽ quýnh quáng lên, càng dùng phương pháp ác độc để đối phó với em hay không? Ví dụ như đẩy em từ trên cầu thang xuống? Đáng tiếc, những vấn đề này người nào đó lại không nghĩ đến, chỉ biết là chính mình thật sự tức giận, đem rút hết tất cả vệ sĩ ngầm bảo vệ em, ngay cả bà dì sắc thuốc Bắc cũng sa thải, chẳng lẽ đây là tình yêu dành cho em sao? Ha ha."
Anh lạnh lùng cười, giọng điệu có chút châm chọc, "Nếu đây là yêu, vậy Cổ Mỗ thật đúng là được mở rộng tầm mắt! Đem người phụ nữ của mình vừa bị sảy thai để tại một nơi nguy hiểm như vậy, cũng mặc kệ không thèm hỏi han, còn chính mình thì ân ái âu yếm cùng tình mới, không một chút trốn tránh cùng ái ngại, lại vẫn còn có tư cách để chất vấn mối quan hệ của tôi với Đại Lận là gì! Đằng đại thiếu, tôi muốn hỏi cậu một câu, mối quan hệ giữa cậu cùng Đại Lận là gì? Cô ấy là bạn gái cậu, hay là vợ của cậu? Cậu đã cho cô ấy một danh phận đường đường chính chính chưa?"
Anh cười chất vấn Đằng Duệ Triết, không một chút ái ngại đến thế lực cùng sắc mặt của hắn, công và tư rất rõ ràng, "Tôi nói nhiều như vậy, đơn giản chính là muốn nói cho Đằng đại thiếu cậu biết rằng -- tôi cùng với Đại Lận diễn trò, cùng ở chung một căn phòng, cũng không việc gì phải e ngại Đằng Duệ Triết cậu cả, mời cậu đừng có dùng cái giọng điệu chất vấn này mà vũ nhục mối quan hệ giữa tôi với Đại Lận. Tôi cũng không có giống như Đằng đại thiếu cậu đây, qua một đêm mây mưa thất thường là có thể cho rằng bất cứ thương tổn gì đều không xảy ra, trước sau như một mà đến nơi này với Đại Lận. Tôi cũng không bắt buộc Đại Lận phải làm chuyện gì cả! Tôi không rõ ràng lắm ân oán trước đây của cậu cùng Đại Lận xảy ra như thế nào, nhưng ít ra tôi còn biết, bất cứ người con gái nào cũng cần được tôn trọng cùng yêu thương, một khi bị thương, trong lòng đều sẽ lưu lại dấu vết! Mà chuyện tình cảm này, không phải ai yêu ai nhiều hơn một chút, hay thân phận ai cao quý hơn một chút, là có thể gọi là phải đến, đuổi là phải đi, cả nam lẫn nữ cần phải được tôn trọng lẫn nhau, như vậy mới có khả năng cho cô ấy một cảm giác an toàn! Đằng thiếu cậu cảm thấy có đúng hay không?"
Đại Lận thấy Cổ Ngạo nói như vậy, sắc mặt lập tức thay đổi, quay đầu lặng lẽ nhìn chăm chú vào phản ứng của Đằng Duệ Triết.
Cổ Ngạo nói những điều này cô cũng đã từng giận qua, nhưng việc đã đến nước này, ai đúng ai sai cũng chưa truy cứu, mọi người đều có sai, phức tạp rắc rối, sự tình mới được giải quyết như ngày hôm nay, cho nhau trao đổi cùng cảm thông, mấu chốt là hướng về phía trước mà nhìn, nhìn xem sau này phát triển ra sao.
Trước mắt cô không nghĩ sẽ so đo những chuyện xảy ra trước kia, thầm nghĩ muốn thử cùng Đằng Duệ Triết tiếp tục bước đi, hiện tại quý trọng hắn.
Vì thế cô lặng lẽ liếc mắt nhìn sườn mặt của người đàn ông có tâm tình không ổn định này, hai tay nhanh vòng lên khuỷu tay của hắn, dựa vào trong lòng, mềm mại, cũng không nói gì.
Còn Đằng Duệ Triết thì lạnh lùng nhìn chăm chú vào Cổ Ngạo, đôi mắt nhọn có một cái giật mình rất nhỏ, rõ ràng là bị những lời nói của Cổ Ngạo đánh vào từng dây thần kinh của hắn, làm cho hắn ngầm giận hoặc là khóc thầm.
"Nói cũng đã nói, không quấy rầy hai người." Cổ Ngạo thấy Đại Lận dựa vào trong lòng Đằng Duệ Triết, trong đôi mắt thản nhiên hiện lên một chút thất vọng, đứng dậy chuẩn bị đi, "Đại Lận, vụ án này tôi sẽ tiếp tục theo, ngày mai cùng nhau ăn cơm."
Anh nói xong xoay người đi ra ngoài, lại nghe giọng nói trầm thấp rất có cảm xúc của Đằng Duệ Triết từ phía sau truyền tới: "Đại Lận đã muốn là vợ của tôi, nhớ kỹ thân phận này! Mặc kệ tôi cùng cô ấy là tan hay hợp, đều là chuyện của chúng tôi, không liên quan gì đến người khác! Cổ thiếu nếu muốn chen chân bước vào, ít nhất cũng nên đợi Đại Lận thay lòng đổi dạ, quay đầu hướng vào cái ôm ấp của cậu, nhưng mà đây là chuyện không có khả năng, bởi vì cô ấy chỉ xem cậu là một người bạn! Xin khuyên cậu một câu, nếu đã không thể trêu được thì tốt nhất cũng không cần chọc vào, đó gọi là không biết tự lượng sức mình!"
Cổ Ngạo nghe vậy phất phất tay cười cười, đi ra ngoài cửa. Không biết lượng sức sao? Tôi đây chờ xem Đại Lận có thể chịu được cái loại tính cách độc tài của cậu được bao lâu?
Đừng tưởng rằng những chuyện cậu làm gần đây không gây thương tổn cho Đại Lận, Đại Lận tuy không nói ra miệng, nhưng không có nghĩa là cô ấy không bị cậu làm tổn thương.
Tình yêu của cô ấy rất hèn mọn, mà tình yêu của cậu lại rất bá đạo, thương tổn mà các người gây ra cho cô ấy được tạo thành từ chính khoảnh khắc cô ấy quỳ xuống đất chùi giày trong bữa tiệc rượu đó. Mà tôi cũng vậy, cho đến tận hôm nay mới biết được, cô gái trẻ tuổi này đã trải qua nhiêu chuyện thương đau như vậy!
Nếu không cậu cho rằng cô ấy là vì cái gì lại muốn ăn nói khép nép cầu mong cậu quay đầu như vậy? Bởi vì cô ấy cảm thấy đã trải qua quá nhiều chuyện rồi, quá mệt mỏi rồi, muốn tâm trạng của mình được tuần hoàn lại, đi theo cảm giác.
Cô ấy cần một cuộc sống bình yên, cần được bảo vệ, mà cậu nhất định sẽ không cho cô ấy những điều này được! Bởi vì cậu là Đằng thiếu của Cẩm thành, nhất định sẽ không bình thường!
---
Đằng Duệ Triết - Tô Đại Lận
Đại Lận khoác cánh tay của Đằng Duệ Triết đi ở dưới hàng bạch dương trong khu vườn hoa cúc, hít sâu một hơi, hạnh phúc mỉm cười, ngửa đầu lên nhìn mặt trởi ấm áp trên đỉnh đầu.
Hạnh phúc là cái gì? Hạnh phúc chính là quý trọng tất cả những điều trước mắt, đúng thời điểm đáp lại anh ấy, cho anh ấy biết mình còn yêu anh. Không cầu mong có thể đi thật xa, chỉ cầu mong là anh yêu em!
Có lẽ từ loại trì hoãn này đến tình yêu thật là khổ, thật ê ẩm, nhưng nếu trốn không được, vậy vì sao không thuận theo trái tim của mình?
Anh Duệ Triết, ba năm trước đây em không đợi được anh, ba năm sau, anh nhất định phải cùng em cố định vững chắc bước chân mà đi! Giống lời hứa hẹn kia của anh, em hoàn hoàn chỉnh chỉnh có được anh, đời này của anh là của em, vĩnh viễn đều là vậy.
"Duệ Triết, thời gian ba năm dài hay ngắn?" Cô đứng giữa vườn hoa cúc, thấy ngôi biệt thự mới của bọn họ nằm ở giữa biển hoa, ngăn cách với khu vực trung tâm náo nhiệt, bốn phía đều là hoa, trong không khí mang theo băng tuyết giá lạnh, cũng mang meo mùi hương hoa cúc thơm ngát.
Hắn nghĩ là Đại Lận muốn nói đến ba năm trước kia, xoay qua, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của cô: "Nếu ba năm trước đây em không có đuổi theo anh mà chạy, anh sẽ không chú ý đến em. Đại Lận, mặc dù chúng ta yêu nhau có muộn màng, nhưng anh cũng không hối hận những chuyện trước đây em đã làm."
Đại Lận mềm mại nhẹ cười, những ưu sầu trên khuôn mặt dần dần tan biến, thay vào đó là sự trong sáng cùng tự tin: "Ba năm trước đây là em thật sự xin lỗi anh cùng Diệp Tố Tố, nhưng hiện tại, anh là của em, là một anh Duệ Triết của em, em chỉ muốn anh, em cũng không muốn phản bội anh. Duệ Triết......"
Cô nhẹ nhàng tiến sát vào trong lòng hắn, "Em nói ba năm, là chỉ thời gian học ở trường. Ba năm này em không muốn có con, anh có thể chờ sao?"
"Em không nghĩ đến chuyện có con, anh cũng sẽ không bắt buộc em, nhưng em tuyệt đối không thể ở lại ký túc xá của trường." Hắn ôm lấy cô, ngón tay chỉ về căn biệt thự phía trước mặt, "Nơi đó là ngôi nhà mới của chúng ta, trong quãng thời gian em đi học, chúng ta sẽ ở lại nơi này, em cũng không nên để anh một mình trông nhà chứ!
"Nếu anh không quay lại, em sẽ đến ở lại trong ký túc xá của trường." Cô nghịch ngợm cười duyên, nhẹ nhàng chui vào lòng hắn, "Nếu anh cố ý để cho em mang thai, em cũng sẽ quay lại trường. Nhưng mà, bây giờ chúng ta đi mua đồ ăn, làm một bữa cơm trưa thật linh đình chúc mừng dọn đến nhà mới thôi!"
"Nếu em không lén uống thuốc tránh thai, anh sẽ không cố ý không mang bao!" Hắn buông mắt liếc xéo cô, mắt liếc liếc một cái, đột nhiên vươn tay ôm lấy cái eo của cô, làm cho nửa dưới cơ thể của hai người dán vào nhau, cúi đầu hôn hôn lên cái trán đáng yêu của Đại Lận, cười nói: "Hiện tại trời lạnh, tay em không thể đụng vào nước lạnh được, mua đồ ăn xong không phải toàn bộ đều là do anh làm chứ?"
"Không muốn làm sao? Em chưa từng nếm qua đồ ăn do anh làm." Cô chu chu cái miệng nhỏ nhắn, rút bàn tay đang nằm trong lòng bàn tay to lớn của hắn ra. Hừ, biết em lúc này không thể đụng vào nước lạnh, vậy đi sớm để làm gì?
"Anh xào rau thì không vấn đề gì, vậy còn rửa chén thì sao?" Hắn lại cúi đầu hôn cô, dùng cơ thể cứng rắn của mình mà giữ lấy khu vực mềm mại của cô, khiến cho cơ thể hai người càng dính càng chặt, bốn cánh môi kết hợp, nụ hôn nồng nàn thắp lên một ngọn lửa nóng, lưu luyến không rời.
Cô đầu tiên là nhẹ nhàng đánh hắn một cái, về sau thì thuận theo hắn mà dựa vào trong lòng, ngửa đầu cùng hắn trao nhau nụ hôn, bị hắn hôn đến nỗi cơ thể mềm nhũn, không phân biệt được phương hướng.
Cuối cùng, chờ đến khi cô tỉnh táo một chút, lại phát hiện chính mình đã bị ôm lấy, bị đặt lên một gốc cây bạch dương gần đó, xung quanh là một mảnh tuyết trắng.
Đại Lận dựa lưng vào thân cây, hắn thì dùng áo khoác to sụ che phủ lấy cô, ở giữa một mảnh trắng xóa không có một bóng người, dùng răng năng kéo quần áo của cô ra, đầu lưỡi mang theo nóng bỏng lướt dần đến gần nội y của cô, rõ ràng là muốn yêu cô giữa ban ngày!
Cô thoải mái hừ một tiếng, chỉ cảm thấy hắn dùng áo khoác che chở được nửa thân trần của mình, giống như muốn để cô dựa vào lòng ngực rộng lớn của hắn, được hắn dốc lòng che chở.
Khí lạnh từ tuyết trắng không ngừng tản ra chui về hướng ngực của cô, có một khối tuyết đọng ở cành cây trên đỉnh đầu thì rớt xuống, rơi lên mặt tuyết dưới đất, nhưng cô cũng không thấy lạnh, bởi vì thân thể truyền đến một trận lửa nóng, hưng phấn ôm lấy hắn.
Thân hình hắn vừa cường tráng lại vừa nóng bỏng, mỗi lần dùng sức phát động lực lượng của chính mình, là người đàn ông cường tráng vĩ đại mà bất cứ người đàn bà nào cũng mong có được, mà cô, cũng không ngoại lệ.
Vừa rồi hắn nói cô là vợ của hắn, sẽ xào rau nấu cơm cho cô...... Thật ra, điều cô muốn là một trái tim nóng bỏng của hắn, một cơ thể trong sạch của hắn, cùng những lời nói chân thành thật tâm, giờ phút này cô đều cảm nhận được, cùng hắn ôm nhau thật chặt, hôn thật sâu, giữa trời tuyết không bóng người này bị hắn ôm vào trong ngực, hai bàn chân bắt chéo lên thắt lưng hắn, sau lưng thì đặt dựa trên thân cây......
Hắn lại ngẩng đầu hôn cô, đặt cô lên trên thân cây, hôn cô thở hồng hộc.
---
Đằng Duệ Triết - Tô Đại Lận
Tuyết đọng trên nhành cây bị một trận chấn động này mà rơi xuống, nhưng cái này cũng không ảnh hưởng gì đến thú vui tình ái của bọn họ, bọn họ ngay tại ban ngày ban mặt giữa trời tuyết trắng, hắn dùng áo khoác để bảo vệ cô, còn chính mình thì kéo mở khóa quần, trực tiếp muốn cô ngay tại nơi này, giữa trời tuyết băng giá!
Bốn phía, liếc mắt một cái nhìn tuyết trắng xóa khắp nơi nơi, bên trái là vườn hoa cúc xinh đẹp cùng ngôi nhà mới của bọn họ, xa xa về phía bên phải là quốc lộ đầy xe đến và đi, còn người trước mặt thì đang rơi vào cơn lốc xoáy tình ái, gợi cảm quyến rũ hắn!
Thây cây lay động ào ào tuyết rơi, "Duệ......"
Tóc dài bay ra, nắm chặt lấy áo khoác của hắn, liều mạng kêu to, "Duệ......Duệ Triết......"
Tuyết trên nhánh cây không ngừng rơi xuống, áo khoác cũng bị cô nắm kéo đến mở ra, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ au của cô lại không có cảm giác lạnh, chỉ cảm thấy kíƈɦ ŧɦíƈɦ, không muốn chia lìa với hắn.
"Ngoan, anh đến đây." Hắn thấp giọng dỗ dành cô, đã thở dốc thật mạnh, một đầu tóc ngắn dính đầy tuyết......
Nhưng mà sau đó, di động của hắn lại vang lên muốn cụt cả hứng, ngay tại túi quần, cô đang trong giây phút đê mê đột nhiên mở to mắt, môi đỏ mọng thầm cắn cắn, kɦoáı ƈảʍ đang dâng cao đột nhiên bị tụt xuống, bởi vì động tác của hắn sau đó cũng chậm lại, cuối cùng sự dũng mãnh tiến lên ban đầu bị cắt đứt, vươn tay lấy di động ở túi quần, nhận điện thoại.
Nhưng mà hắn vẫn tiếp tục giữ nguyên tư thế đó, chỉ là không cử động mà thôi, một đôi mắt sâu thẳm che kín du͙ƈ vọиɠ đang gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt đang đổ đầy mồ hôi đầm đìa kia, khôi phục tinh thần dùng đôi chân đỡ lấy cô, bàn tay còn lại thì còn sờ sờ trên đùi của Đại Lận.
"Tôi ở bên ngoài, cô tìm tôi có việc gì?" Hắn ổn định hơi thở, đem Đại Lận đang mềm nhũn hướng lên trên, trong ánh mắt bắt đầu lóe ra một chút ánh sáng thâm trầm, môi nhấp thành một đường thẳng.
Đối phương không nói lời nào.
"Cô rốt cuộc có chuyện gì!" Hắn có một chút không kiên nhẫn, thiếu chút nữa cúp máy, "Tôi không có thời gian cùng cô chơi trò bí hiểm, cứ như vậy đi!"
Đang chuẩn bị cúp máy, đối phương nói câu gì đó, hàng lông mày hắn lập tức nhíu lại, sắc mặt trở nên trầm trọng.
Đại Lận nghe được âm thanh trong điện thoại là giọng nữ, nhưng cô đoán không ra đó là ai, đôi mắt như nai tơ nhìn người đàn ông trước mặt, hai tay ôm lấy hắn, ngoan ngoãn chờ hắn chấm dứt cuộc trò chuyện.
Hắn thì nhìn chằm chằm cô, mày kiếm nhăn càng chặt, vừa nghe điện thoại, vừa đặt thả cô từ trên cây xuống, mà đối phưỡng vẫn còn nói cái gì đó, giống như có một câu là "Anh Duệ Triết, anh nhất định phải giữ bí mật giúp em, bây giờ em muốn gặp anh, có thể chứ".
Bởi vị bị buông ra, Đại Lận vội vàng đem quần áo bị cởi bỏ hỗn loạn mặc vào, không có cách nào khác để lại nghe âm thanh trong điện thoại, xoay người sang chỗ khác chờ hắn.
Hắn chưa nói được hai câu đã kết thúc cuộc nói chuyện, cũng mặc lại quần áo của mình, đôi mắt u trầm, nhìn bóng dáng của cô liếc mắt một cái, hình như có gì đó muốn nói, nhưng đi qua đi lại cái gì cũng không nói, lại ngồi xổm nửa người trước mặt cô, ý bảo cô
lên lưng để hắn cõng.
Hắn cũng không nói gì đến chuyện điện thoại, mà là cõng cô trên lưng im lặng đi giữa một mảnh tuyết trắng xóa, hướng về phía ngôi nhà mới.
"Buổi chiều anh trở về Giang Đông một chuyến, bây giờ chúng ta đi chợ."
"Ừm." Đại Lận nằm úp sấp trên lưng Đằng Duệ Triết, nhìn tuyết trắng xóa, nhẹ nhàng mà cười, vươn tay phủ phất đi tuyết rơi trên đầu hắn, ôm chặt cổ hắn. Quả nhiên anh bộn bề công việc, sẽ không thuộc về một mình em, nhưng chỉ cần anh có thể cùng em, em cũng hiểu được thế nào là kɦoáı ƈảʍ cùng hạnh phúc.
Hắn bước từng bước đi giữa mặt đất đầy tuyết, lưu lại một hàng chân thật sâu, ngẩng đầu nhìn về phía trước, khuôn mặt tuấn tú ngưng trọng đang dần dần giãn ra.
---
Hai người đi đến siêu thị mini mua đồ ăn, hắn phụ đẩy xe mua sắm đi một vọng, liếc đồng hồ xem thời gian, cảm thấy thời gian ăn cơm trưa còn sớm lắm, quyết định về trước Giang Đông gặp người vừa nói chuyện điện thoại.
"Em đi cùng với anh." Hắn bỏ túi đồ ăn cô đang cầm trên tay, ôm lấy cô đi ra bên ngoài.
Trong lòng cô cảm thấy ấm áp, dưới con mắt hâm mộ của mọi người ngồi lên xe của hắn. Nếu hắn quyết định dẫn cô đi cùng, chính là tin tưởng cô, muốn công bố mối quan hệ giữa hai người, thừa nhận thân phận của cô. A, Giang Đông, đã lâu rồi cô không trở về.
Xe chậm rãi chạy trên mặt tuyết, hắn mở máy sưởi ấm trong xe, đôi mắt nhìn thẳng phía trước, im lặng lái xe, dùng điện thoại liên hệ với bác sĩ, "Được, cứ như vậy đi, trước mắt cứ chuẩn bị một đợt trị liệu."
"Bác sĩ chữa trị cho em đã liên hệ được rồi, vẫn là người lần trước, chúng ta tiếp tục trị liệu bệnh đau dạ dày." Nói chuyện xong hắn quay qua ôn nhu dặn dò cô, giúp cô sửa sang lại nút áo gài lại không được đúng, "Anh thuận tiện đi gặp một người, đại khái mất vài phút."
"Cô ấy ở bệnh viện? Bị bệnh gì?" Cô hỏi dễ dàng, cúi đầu nhìn thấy cái áo bên trong sau khi cởϊ áσ khoác của mình, lúc này mới phát hiện vừa rồi vội vội vàng vàng nên không gài nút áo, có cái thì gài sai vị trí, vạt áo bị mở ra, nội y cùng đầu ngực cũng có thể thấy được.
May mắn bên ngoài có mặc áo khoác, người ở siêu thị không phát hiện được cảnh xuân của cô, không ai biết bọn họ vừa rồi kịch chiến một trận giữa ban ngày ban mặt, bây giờ bởi vì trong xe mở khí ấm, cô đem cởϊ áσ khoác, mới phát hiện chuyện này!
Cô mắc cỡ chết đi được, vội vàng lấy tay cài lại nút áo của mình, không có tâm tư hỏi lại hắn đi gặp ai.
"Tô tiểu thư, cô cùng Trâu tiểu thư thật là khéo có duyên, đều ở cùng một bệnh viện." Y tá bên cạnh cười nói, vô cùng hâm mộ khi cô trở thành tình mới của Đằng Duệ Triết, hơn nữa còn quang minh chính đại được đưa đến bệnh viện này, công khai thân phận của cô, "Từ sau khi Đằng thiếu gia giải trừ hôn ước xong, Trâu tiểu thư vẫn nằm ở bệnh viện, cảm xúc vẫn không được tốt lắm."
"Cô ấy bị bệnh gì?" Đại Lận mở to mắt, cảm thấy kinh hãi, tâm tình bình tĩnh như mặt hồ bị tin tức tám chuyện của cô y tá này gợn sóng. Thì ra Duệ Triết đến bệnh viện là gặp Trâu Tiểu Hàm, Trâu Tiểu Hàm ở trong điện thoại gọi hắn là anh Duệ Triết, nói muốn gặp hắn một mình!
"Không rõ cho lắm, dù sao bây giờ cô ấy còn chưa xuất viện, nói là cần theo dõi......"
"Cô ấy ở phòng nào?"
"......"
---
Danh Sách Chương: