Edit: Ramsessivy
Trong phòng, Mộ bí thư thấy người tới là Mộ Dạ Triệt, khẽ nâng mi, đôi mắt nhìn ngoài cửa, "Cha đẻ của con đã đi rồi, ra sân bay, ông ta không nói gì thêm."
"Đi bao lâu rồi?" Mộ Dạ Triệt lại nhếch môi cười lạnh, nhìn tách trà trên bàn mà Hàn Vũ Ngấn vừa uống qua, ánh mắt chiết xạ ra ánh sáng lạnh như băng, "Ba, có một số việc nếu có tiền căn, ắt có hậu quả, Hàn Vũ Ngấn ông ta không có tư cách ngồi ở đây cùng ba mà bàn luận về vấn đề của con, ba mới là ba của con."
"Ông ta nói cho ba chuyện gần đây của con." Mộ bí thư lại run rẩy mà nói, bất đắc dĩ nhìn đứa con nuôi này, "Nhưng mặc dù ông ta không nói, ba cũng biết được. Tâm nguyện của ba cùng ông ta, chính là hi vọng con không cần lại tổn thương người bên cạnh, nếu không con sẽ tự huỷ hoại tương lai của mình."
"Ba?" Mộ Dạ Triệt chậm rãi ngồi xổm xuống trước mặt ba mình, hai mắt nhìn thẳng vào Mộ bí thư, trên thực tế là có áy náy với Mộ gia, biết chính mình cũng đã thương tổn đến Mộ gia, khó có thể nhận được sự tha thứ của mọi người, "Trong chuyện này, người mà con có lỗi nhất, chính là ba cùng Cổ Dư."
Mộ bí thư bảo hắn ngồi xuống, không thể tiêu tan nhìn người con này, "Trong chuyện này, ba không thể lựa chọn tha thứ cho con, nhưng con vẫn là con của ba như cũ. Bởi vậy Dạ Triệt, hiện tại con nói cho ba biết, sau khi đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, con tính làm như thế nào? Tiếp tục báo thù? Hay là trở lại Mộ gia?"
Ông đã không hề muốn cưỡng cầu con trai có thể ở cùng một chỗ với Cổ Dư, chỉ hi vọng Dạ Triệt có thể dừng cương trước bờ vực, buông bỏ đoạn ân oán trước kia.
"Ba." Mộ Dạ Triệt trầm mặc ngồi đối diện ba mình, trên gương mặt có sự áy náy đối với Mộ gia.
—-
Cổ Dư lắc lư lảo đảo đi đến toilet để giải quyết vấn đề dạ dày, nhưng sau khi dựa vào bồn rửa tay nôn khan một tiếng, cô lại không thể nào phun ra được.
Cô thật ảo não đối với điều này, bỗng nhiên đem mặt đặt dưới vòi nước cảm ứng, hất nước lạnh lên mặt mình.
Nói thật loại cảm giác này không phải khó chịu như bình thường, cũng không biết là bị làm sao, sẽ buồn nôn mà không hiểu tại sao, lại ghê tởm mà không biết lí do! Cô vốn là một con người vui vẻ đã bị tra tấn như vậy đến gầy hẳn đi, hơn nữa đi đứng cũng gặp trở ngại!
Giờ phút này cô đang hưởng thụ dòng nước lạnh lẽo đến xương, cánh cửa nhỏ phía sau lưng cô đột nhiên truyền đến một tiếng "Oành", tựa như có người từ phía trên nhảy xuống bồn cầu, một cước đạp thủng 2 lỗ trên nắp bồn cầu.
"Ai?" Cổ Dư bị cái này doạ cho thất kinh, giật mình một cái dựa vào bồn rửa tay, trừng lớn mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa kia, thậm chí quên luôn việc chùi những giọt nước trên mặt mình! Không phải xui xẻo như vậy chứ, thế nhưng lại gặp kẻ bắt cóc giấu mình ở trong WC sao? Hoặc là trong buồng vệ sinh có ma?
Rõ ràng, vừa rồi trong hai cánh cửa nhỏ không hề có ai, toilet này chỉ có một mình cô!
Lập tức, cánh cửa nhỏ mở ra, một cô gái vừa giơ chân, vừa hé lộ một nửa người mình ra từ cánh cửa, lo lắng tìm hiểu nhìn xung quanh trước cánh cửa, miệng lại không buông tha người khác, "Cổ đại tiểu thư, cô đã nôn ói ở trong này nửa ngày, có ác tâm hay không vậy! Tôi trốn ở phía trên đều bị cô nôn ói muốn ghê tởm phát chết, liền nhìn thấy cô dựa vào nơi này mà phun!"
Lâm Nho Nhỏ
Cổ Dư không hiểu nỗi vừa nhìn vào cánh cửa nhỏ ở bên trong, lại nhìn tiểu thư Lâm Nho Nhỏ không biết từ nơi nào xuất hiện ở nơi này, một lần nữa kéo lòng cô xuống đáy hồ, "Cô là từ nơi nào xuất hiện?" Không phải hiện tại Lâm Nho Nhỏ này phải theo Lâm Ngọc Nhi bay qua Malaysia sao? Không lẽ vừa rồi rơi từ trên trời xuống?
Lâm Nho Nhỏ nhảy một chân ra từ cánh cửa buồng vệ sinh, một chân khác bị đau do nhảy xuống từ trên cao, đau đến mức đẩy ra Cổ Dư đang đứng ở bồn rửa tay, chính mình ngồi lên đi xoa chân, "Tôi nói cô không có việc ở trong này nôn cái gì mà nôn?! Vừa rồi tôi trốn ở phía trên buồng vệ sinh, nghe tiếng cô nôn mửa ở trong này hơn mười phút, con mẹ nó ồn chết đi được, tôi còn tưởng bọn họ lại lần nữa đuổi theo bắt tôi trở về...... Cô con mẹ nó không có việc gì ở trong này nôn cái gì mà nôn, mang thai đứa con hoang, hay là say rượu? Không sợ bị lây bệnh qua đường sinh dục hả? A, hay là cô biết tôi trốn ở phía trên, bởi vậy cố ý không cho tôi xuống dưới sao!? Được lắm, chân của tôi vì cô mà muốn gãy rồi! Cô con mẹ nó đừng có đi cho tôi!"
Cổ Dư thấy Amy này bị rơi vào lửa giận, thật đúng là giận cá chém thớt lên người cô, liền cười lạnh: "Tôi ở trong này nôn là việc của tôi, chọc gì đến Lâm tiểu thư? Có bản lĩnh thì cô cứ trốn ở trên đừng có xuống nữa, ở bên trên còn thoải mái hơn."
Thật rõ ràng, Lâm tiểu thư này vì muốn thoát khỏi sự khống chế của Lâm Ngọc Nhi, cố ý trốn ở trên đỉnh WC. Hiện tại Hàn Vũ Ngấn cùng Lâm Ngọc Nhi ra sân bay, chỉ sợ là trong khoảng thời gian ngắn không tìm được cô con gái này, để Lâm Nho Nhỏ cùng Lâm Ngọc Nhi chơi một trò chơi trốn tìm.
Nhưng mà Lâm tiểu thư này miệng đầy thô tục thật khiến cho cô nghẹn họng nhìn trân trối, cô phải doạ cô ta một cái mới được, rồi nhìn ngoài cửa mà cười nói: "Vừa rồi tôi lại bên này, hình như nhìn thấy Lâm Ngọc Nhi......"
"Được!" Quả nhiên, Lâm Nho Nhỏ không để ý đến cái chân bị thương, nhanh chóng nhảy xuống từ mặt bệ đá, kéo cái chân bị thương liền chạy ra ngoài, vừa chạy, vừa quay đầu nói nguy hiểm với Cổ Dư, "Tôi sẽ trở về, đừng có đắc ý lâu lắm!"
Cổ Dư mặc kệ ánh mắt tuỳ tiện của cô ta, nâng tay vẫy vẫy chào, chúc cô ta tìm được vận may. Cô thật thông cảm tâm tình của Amy không được tốt, nhìn cái gì cũng không vừa mắt, nhưng chỉ bằng điều này, em gái Lâm Tiêm Tiêm liền nổi bật hơn hẳn chị gái Lâm Nho Nhỏ! Mặc kệ nói như thế nào, Lâm Tiêm Tiêm vẫn nhu tình như nước hơn!
Một lát sau, Lâm Nho Nhỏ rời đi, Cổ Dư thì đi ra khỏi toilet, một lần nữa trở về phòng trà.
Lần này, cô nhìn thấy Mộ Dạ Triệt đột nhiên xuất hiện, nói trong lòng không cảm thấy sợ hãi là không có khả năng, nhưng lại tỏ ra bình tĩnh, lẳng lặng đi vào.
Giờ phút này hai cha con đang ngồi đối diện nói chuyện với nhau, thấy Cổ Dư đi vào, Mộ Dạ Triệt quét mắt liếc nhìn cô một cái, nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của cô. Cô gái này quả nhiên gầy hẳn đi, gương mặt xinh đẹp không hề phấn hồng, tựa như mất chút khí sắc, mang theo chút tái nhợt. Nhưng mà hắn không có ngửi được mùi rượu, nói vậy cô không có uống rượu.
Cổ Dư cũng nhìn hắn, phát hiện hàng râu bên môi của người đàn ông này cũng dài ra, càng có hương vị đàn ông hơn.
"Dạ Triệt, đỡ ba đứng lên." Mộ bí thư bên cạnh lên tiếng nặng nề, ý bảo con đưa ông ngồi vào lại xe lăn, chuẩn bị quay về Mộ gia, "Dạ Triệt, con cũng về cùng đi, đừng đi Singapore nữa."
"Ba, chuyện ở Singapore đã giải quyết xong, sắp tới chắc là con không quay lại nữa." Mộ Dạ Triệt dìu ba ngồi vào xe lăn, đẩy xe ra ngoài, Cổ Dư thì lấy áo khoác giùm Mộ bí thư, mặc ở trên người, ba người cùng nhau đi ra bên ngoài.
Chờ đến khi ra ngoài, thế này Cổ Dư mới phát hiện không khí bên ngoài trong lành không hề khiến cô buồn nôn, mà vừa rồi hương vị trong nhà hàng làm cho dạ dày của cô cuồn cuộn như sóng vỗ, không hiểu vì sao khiến cho cô có cảm giác chật chội, đây là làm sao vậy?
Rất nhanh, ba người ngồi xe riêng về tới Mộ trạch, sau khi Mộ Dạ Triệt cùng ba mình nói chuyện riêng với nhau xong, không có lại đi tìm Hàn Vũ Ngấn, mà là im lặng về đến nhà.
Mộ mẫu cảm thấy vô cùng bất ngờ và vui mừng khi thấy ba người trở về, tự mình kéo thân thể suy yếu chuẩn bị bữa tối cho mọi người, có ý đồ hoà giải mối quan hệ giữa lão Mộ cùng con. Đương nhiên, bà càng muốn tác hợp Dạ Triệt cùng Cổ Dư, nhưng có vết xe đổ, bà không dám lại mù quáng nhúng tay vào chuyện của đôi trẻ.
Cổ Dư lên lầu uống vài viên vitamin, rồi xuống lầu giúp Mộ thái thái bày biện bữa tối, trong quá trình này gắng hết sức né đi các món cá, hải sản..., tránh cho việc mình làm ảnh hưởng đến khẩu vị của những người khác.
Cô thích nhất là ăn rong biển, bởi vậy cố ý đem rong biển dọn ở trước mặt mình, chuẩn bị ăn một ít rong biển, bình ổn cái dạ dày đang cuồn cuộn.
Nhưng Mộ thái thái cùng Mộ Thanh Vận lại dọn nồi lẩu cá ở trước mặt cô, để cô bồi bổ cơ thể, cô sợ tới mức bưng chén đũa nhanh chóng trốn qua một bên, ngồi ở giữa Mộ bí thư cùng Mộ Dạ Triệt. Trời ơi, khi nào thì cô có thể chấm dứt loại thống khổ này? Cô xúc động đến mức muốn vò đầu bứt tai mình! Muốn phát điên!
Mộ thái thái
"Con bé này......" Mộ thái thái nghĩ rằng cô nghịch ngợm, bất đắc dĩ lắc đầu cười khẽ, dùng đũa gắp miếng cá cho hai cha con, "Lão Mộ, Dạ Triệt, chuyện quá khứ qua rồi chúng ta sẽ không nhắc lại. Nào, nếm thử món lẩu cá mẹ tự làm xem sao."
"......" Vì thế Cổ Dư lại cầm chén đũa của mình chạy tới nơi xa hơn mà trốn, thật sự không biết làm gì bây giờ.
"Ừm, vị rất ngon." Mộ Thanh Vận ăn mấy miếng cá do mẹ kế làm, vội vàng giơ ngón tay cái lên liên tục để khen ngợi, sau đó lại khó hiểu nhìn Cổ Dư đang ở phía xa xa, "Cổ Dư, ngồi xa như vậy liệu em có gắp được đồ ăn không?" Nha đầu này có cần thiết trốn Dạ Triệt xa như vậy không? Tuy rằng cô đã sớm không hề trông mong vào đôi vợ chồng son này có thể ở cùng một chỗ lần nữa, nhưng Cổ Dư này không phải đang tra tấn dạ dày của chính mình sao?
Nhìn cái bộ dạng ôm chén đũa trông mong đồ ăn trên bàn kia, cái bụng đã muốn bắt đầu khua chiêng gõ trống rồi, lại ngại mối quan hệ với Dạ Triệt, không thể nào lại hào sảng mà dùng bữa từng ngụm từng ngụm!
"Dạ Triệt, em lấy cho Cổ Dư nhà ta dĩa rau đi." Mộ Thanh Vận lại quay đầu cười nói với em trai, phát hiện thật ra Dạ Triệt cũng ý thức được Cổ Dư xa cách đối với hắn, nhưng mà mặc kệ như thế nào, Cổ Dư cũng không thể bởi vì Dạ Triệt mà không ăn cơm chứ?
Dạ Triệt nghe vậy cũng liếc mắt nhìn Cổ Dư một cái, gắp cho Cổ Dư mấy đũa đồ ăn, nhìn cô ăn, hỏi cô: "Hình như em không có khẩu vị, có phải thân thể cảm thấy không thoải mái?"
"Này chính là ăn thôi." Cổ Dư thật cảm kích hắn gắp cho cô mấy đũa đồ ăn chay, nhấm nháp món ăn, đôi mắt to sáng lấp lánh, môi đỏ mọng, bề ngoài rất mỹ lệ, nhưng dáng vẻ cầm chén đũa thật đáng thương. Nói thật đây là cô bị ép buộc, thật ra cô không muốn ngồi cùng bàn với Mộ Dạ Triệt, nhưng không có cách nào, Mộ Dạ Triệt là con của Mộ bí thư cùng Mộ thái thái, hai ông bà còn chưa kịp vui mừng vì con trai trở về! Cô đâu thể ném chén đũa mà đi?
Nuốt một chút cơm xuống dưới xong, Cổ Dư độc chiếm cái sô pha nằm dọc, vừa ăn hoa quả, vừa xem TV, khi thì ôm bụng cười to.
Những người còn lại thì ngồi trên sô pha ngang dài, trơ mắt nhìn cô gái bên cạnh đắc ý vênh váo, một cước đá rơi dép lê, ngang nhiên gác một chân trần lên bàn trà. Hơn nữa cô nhất định phải mở chương trình Đại bản doanh, cười đến văng cả nước bọt, không ngừng ồn ào kêu "Hải Đào ca". Trên thực tế, ngày hôm qua cô đã bắt đầu theo dõi "Hàm ca" "Odie" của mình, cũng vẫn là cái đức hạnh này, vừa ăn trái cây vừa gác chân, độc chiếm điều khiển TV.
Đối với điều này lại khiến Mộ Dạ Triệt run rẩy khoé môi một trận, nhưng Mộ bí thư Mộ thái thái lại dung túng cô, liền thích nhìn thấy Cổ nha đầu nhà bọn họ cười ha ha, khôi phục con người thật của cô.
"Kệ cô ấy thôi, nhìn cô ấy thật vui vẻ." Hai ông bà già vui tươi cười hớn hở, nếp nhăn trên gương mặt dãn ra không ít, phất phất tay con, nói lời thật lòng với con trai: "Dạ Triệt, xem ra con lớn lên còn nghiêm túc hơn cả ba con, khó trách được con sẽ cảm thấy ghét bỏ cô ấy. Đây là ở nhà, sao có thể còn đeo mặt nạ được. Thật ra ba của con nghiêm túc trong nhiều năm làm việc như vậy, ở nhà cũng là một lão Ngoan Đồng."
Mộ Dạ Triệt vẫn không dám gật bừa, nhưng hắn cũng không lại nhận xét tật xấu gì của Cổ Dư, lại càng không có yêu cầu gì với cô, mà là bình tĩnh nói: "Mẹ, cái này con đều biết." Hắn biết Cổ Dư cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, tuy rằng trước kia cô có không ít tật xấu, nhưng nay hắn, lại có tư cách gì lấy tiêu chuẩn của mình mà nhắc nhở cô?
Hắn không dám nhận loại hành vi này là một chuyện, nhưng Cổ Dư có thể vui vẻ lại là một chuyện khác, chỉ cần cô vui vẻ là tốt rồi.
"Haizz, lại quảng cáo!" Cổ Dư quơ quơ bàn chân nhỏ của mình, lập tức nhảy dựng lên từ sô pha, phủi phủi cái mông, cười trịnh trọng phát ra âm thanh "Cảnh cáo" với mọi người, "Con đi vào bếp lấy đồ ăn, thời gian quảng cáo tặng lại cho mọi người, chờ con quay lại rồi đổi kênh cho con! Quy tắc cũ!" Thật ra thời gian quảng cáo so với thời gian chiếu Đại bản doanh còn nhiều hơn, hơn một nửa chương trình, đối với mọi người là thật công bằng! Ha ha! Đây là thời gian cuối tuần, cô cùng hai ông bà Mộ gia thường dùng cách này dùng chung TV! Cướp điều khiển chỉ là ý tứ cho vui mà thôi~
Sau đó buông điều khiển chạy tới phòng bếp ân cần hỏi thăm tủ lạnh, từ tủ lạnh lấy ra không ít nguyên liệu nấu ăn, tính nấu ăn một chút.
vừa rồi Mộ Dạ Triệt bố thí cho cô mấy đũa đồ ăn thì có thể ăn được gì, cô nhanh muốn chết đói rồi, chỉ có thể lén nấu đồ ăn khuya, ngồi tại phòng bếp điền đầy cái bụng.
Như vậy hiện tại nên nấu cái gì? Nấu bánh trôi? Hay làm một phần bò bít tết? Lại xào một ít cà rốt?
Vì thế hơn mười phút sau, Mộ thái thái ngồi ở phòng khách hô to Cổ nha đầu, "Cổ nha đầu, Đại bản doanh của con bắt đầu kìa, chúng ta đổi kênh cho con rồi."
Hô vài tiếng không có người trả lời, có thể là khoảng cách quá xa, chỉ có thể để giúp việc đi gọi Cổ Dư lại đây, "Nhanh gọi Cổ nha đầu lại đây, con bé thích nhất xem chương trình này." Ngày thường nha đầu kia thích nhất chọc bọn họ vui bẻ, cùng cướp điều khiển với bọn họ, cướp điểm tâm ngọt, làm cho bà cùng lão Mộ mỗi ngày đều cười vui vẻ.
"Vâng, thái thái." Giúp việc cười đi gọi.
Mà từ lúc hơn mười phút trước, khi Cổ Dư ở trong phòng bếp, Mộ Dạ Triệt thực sự bị chương trình TV không hứng thú này đánh bại, đứng dậy đi lên lầu.
Hắn vốn không hề hứng thú với chương trình TV, còn nữa, hắn vừa mới bay trở về, một lòng còn chưa hoàn toàn bình tĩnh. Mặt ngoài thì ba có vẻ thông cảm cho hắn, nhưng thực chất ở trong lòng ông, không thể nhanh chóng tha thứ cho hắn. Mà hắn lại thẹn với Mộ gia, trong khoảng thời gian ngắn, chỉ sợ là không thể hàn gắn mối quan hệ thân nhân này, không thể làm cho Mộ gia trở lại như trước.
Trên lầu, giúp việc sớm đã chuẩn bị một căn phòng khác cho hắn, cách thật sự xa phòng của Cổ Dư, hắn nhìn nhìn, đi vào phòng của mình.
Nay Mộ bí thư nhận Cổ Dư làm con gái nuôi, như vậy Cổ Dư xem như là em gái hắn sao? A, thật tò mò loại quan hệ quái dị này.
Hắn mở rộng cửa phòng ngủ nhìn một vòng, ánh mắt ảm đạm, lấy tay tháo cà vạt trên cổ, ném lên giường. Sau đó tháo đồng hồ trên cổ tay ra, chuẩn bị đi tắm rửa.
Nhưng căn phòng này của hắn ở đối diện với phòng bếp, đột nhiên hắn mở cửa sổ ra nhìn thấy Cổ Dư đang ngẩn người trước một đống nguyên liệu trong phòng ăn. Thật rõ ràng cô gái này đang tính nấu ăn khuya, khẩu vị tốt lắm, bởi vậy hắn chẳng có gì lạ, trước khi tắm rửa mở laptop lên, xem xét tin tức Dịch Phong báo về cho hắn từ Thụy Sĩ.
Vì sao nhất định phải điều tra? Bởi vì gần đây hành tung của Phó thiếu gia này nhất định không thoát khỏi có liên quan đến hắn!
Sau khi Dịch Phong đến Thụy Sĩ, không ngừng tìm kiếm tin tức báo cho hắn biết -- Phó Minh Khải một mình đi đến Thụy Sĩ, hiện đang ở biệt thự của người mẹ đã khuất, tu thân dưỡng tính. Không có hành động gì khác thường, chính là nghĩ dưỡng ở trong rừng, một mình đọc sách vẽ tranh, nghỉ ngơi lấy lại sức. Thoáng nhìn là bị chuyện của Lâm Tiêm Tiêm thương thấu tâm can, sau khi Lâm Tiêm Tiêm mất, một mình bay qua Thụy Sĩ, rời xa nơi thương tâm.
Mộ Dạ Triệt nhìn hình ảnh Phó Minh Khải câu cá một mình trên màn hình, phía sau là núi trượt tuyết, đột nhiên có chút hâm mộ người đàn ông này có thể tự do tự tại như thế, dùng cuộc sống núi rừng để tìm cho mình sự an ủi. Nếu Mộ Dạ Triệt hắn hiện tại cũng trải qua cuộc sống núi rừng, giải quyết phiền muộn trong lòng, chỉ sợ là làm cho cha mẹ lo lắng, Cẩm thành sẽ có loạn.
Bởi vậy chỉ mong Phó Minh Khải này đang dừng chân trong cuộc sống núi rừng, đừng như hắn dự đoán, đột nhiên nhấc lên cuồng phong sóng gió.
Sau khi xem tin tức xong hắn đi tắm rửa, mặc áo ngủ đi ra từ phòng tắm, tóc ngắn thấm nước, tinh thần sảng khoái, lại nhìn thấy máy tính có thư mới, chưa đợi hắn mở ra đọc tin, đột nhiên chóp mũi truyền đến một mùi khét nồng đậm. Chỉ nghe thấy bên ngoài bùm bùm một trận, tựa như là âm thanh chén bát bị ném xuống sàn, mùi khét ngày càng nồng, xộc thẳng vào phòng hắn!
"Không ổn rồi, phòng bếp cháy." Giúp việc ở lầu một đang la to, quả thật bị tài nghệ của Cổ tiểu thư nhà bọn họ dọa khiếp! Không phải nói biết làm chút đồ ăn sáng, nấu một ít mì sao? Tại sao chỉ trong thời gian hơn mười phút, phòng bếp sạch sẽ đã bị Cổ tiểu thư biến thành một đống hỗn độn, toàn bộ chén bát bị rớt xuống đất, cái nồi thì bốc lửa, mặt tường thì tối đen một mảnh!
Cháy? Mộ Dạ Triệt biến sắc, hiển nhiên cũng bị tin tức này làm kinh hãi! Vừa rồi rõ ràng Cổ Dư còn ngẩn người trước một đống nguyên liệu nấu ăn, chẳng lẽ cô ấy đốt luôn phòng bếp? Vậy cô ấy có xảy ra chuyện gì hay không?
Dưới tình thế cấp bách, hắn vội vàng chạy đến cửa sổ, quả nhiên nhiên thấy cửa sổ phòng bếp còn bốc khói dày đặc, sợ tới mức hắn nhảy qua cửa sổ, thân hình cao to trực tiếp nhảy từ tầng hai xuống tầng một, hai chân vững vàng tiếp đất, chạy vọt vào phòng bếp đang bốc khói cuồn cuộn kia.
Hắn nhảy vào phòng bếp qua cửa sổ, như vậy có vẻ mau hơn, quả nhiên nhìn thấy Cổ Dư mặt xám mày tro đang cầm cái chảo dập lửa, toàn bộ phòng bếp như chiến trường Iraq, cái gì có thể bị cô hủy diệt, gần như đều bị cô hủy diệt toàn bộ! Nhưng khiến cho hắn nhìn thấy ghê người là, khí gas đang rò rỉ, Cổ Dư lại dùng chảo dập lửa thế kia, căn bản không thể chạm tới cái van chốt mở được!
Quả thật Mộ Dạ Triệt vừa vội vừa tức, nhanh chóng cởϊ áσ ngủ trên người ra, vội vàng thấm ướt nước, dập lên ngọn lửa kia, sau đó vội vàng kéo Cổ Dư ra, cánh tay nhanh chóng tắt đi van khí gas! Thật ra nguyên nhân chính của ngọn lửa là do mở khóa van gas lớn, ngọn lửa cháy từ trong nồi, sau đó lan ra bên ngoài, xem ra có lẽ vừa rồi Cổ Dư nướng thịt bò xong chạy đến cửa sổ ngắm trăng sao? Sau đó xoay người lại dập lửa, tay chân luống cuống thế nào lại biến nơi này thành một bãi chiến trường?!
Cổ Dư vô cùng chột dạ, nhìn gương mặt xanh mét của Mộ Dạ Triệt mà từng bước lùi ra ngoài cửa, lại nhìn thấy mấy người giúp việc đang ôm bình chữa cháy chạy tới nơi này. Thật ra, vừa rồi là cô đứng bên cửa sổ trong lúc vô ý nhìn thấy Mộ Dạ Triệt cởi cà vạt cùng quần áo ở trong phòng, cho nên cô nhìn vài lần, không nghĩ rằng mỡ bò trong nồi bắn ra ngoài, bén lửa nên ngọn lửa bắt đầu bốc lên......
Trên thực tế cô cũng biết được khí gas bị rò rỉ, muốn khóa van gas, nhưng chảo dầu bị cô không cẩn thận mà làm đổ, tia lửa lại bắn bùm bùm, ngọn lửa bốc lên thật cao, cô nghĩ rằng cái này xong rồi......
"Cổ Dư, có bị bỏng hay không?" Hai ông bà Mộ gia nghe tiếng chạy tới lo lắng hỏi, làm sao cũng không nghĩ rằng tay nghề của Cổ Dư nhà bọn họ lại kém như vậy, thiếu chút nữa khiến mình bỏ mạng nơi biển lửa. Mộ thái thái sờ lên gương mặt đen tuyền của cô, nhanh chóng đưa cô rời khỏi chỗ này, "Sau này để chị Trương làm đi, đừng tự mình xuống bếp nữa, mẹ với ba con bị dọa đau tim rồi."
Cổ Dư cúi đầu nào dám lên tiếng, lấy tay quẹt gương mặt đen do khói bám trên mặt mình, thật là hối hận không kịp. Vừa rồi nếu không phải nhìn lén mỹ nam cởϊ qυầи áo, làm sao cô lại có thể gây ra thảm kịch này, cô thật sự muốn chết mất!
Phía sau, Mộ Dạ Triệt mang theo
người giúp việc dọn sạch bãi chiến trường, xác định đã hoàn toàn dập tắt lửa, vẻ mặt cũng bị khói đen bám đầy, mặc vào bộ quần áo ngủ khác, lau đi những bụi bẩn trên gương mặt tuấn tú, nhíu mày nhìn Cổ Dư ngồi trên sô pha. Vì thế người một nhà lại ngồi ở phòng khách đối mặt với chương trình hài Đại bản doanh, nhưng hiện tại hai ông bà Mộ gia không cười to được, mà là cảm thấy buồn cười vì dáng vẻ hiện tại của Cổ Dư cùng Dạ Triệt.
Một người thì nhìn lén không cẩn thận dẫn đến hỏa hoạn, một người thì nhảy qua cửa sổ dập lửa, đây là tiền căn hậu quả sao? Nhưng mà cũng may hai người không có bị thương, sợ bóng sợ gió một trận mà thôi.
Cổ Dư gây hỏa hoạn thì tiếp tục cúi đầu, như đứng trên đống lửa như ngồi trên đống rơm ở sô pha, không rõ vì sao Mộ Dạ Triệt cứ nhìn chằm chằm mình. Không phải là hắn đang trách cứ cô thiêu đốt phòng bếp nhà hắn chứ? Cô cũng không muốn vậy nha, nhưng chuyện đã xảy ra, cô nhận sai còn không được sao?
"Ông ngoại, bà ngoại, đang mở cuộc họp gia đình sao?" Đông Húc về muộn mở cửa ra, bỗng nhiên bị một cảnh ở phòng khách làm giật mình, sau đó lập tức lấy tay che mũi, "Hình như có mùi khét." Sau đó nhìn xung quanh, phát hiện Dạ Triệt đã trở lại! Khóe môi hiện lên chút cười!
"Đông Húc, Cổ Dư không cẩn thận làm cháy phòng bếp." Mộ thái thái cảm thán nói.
"Trời!" Đông Húc phát ra một tiếng sợ hãi, quả nhiên đi tới phía Cổ Dư, cười cười cô: "Không phải chứ? Như vậy cũng có thể làm cháy phòng bếp?" Xem ra là vì Dạ Triệt!
Cổ Dư lại cúi thấp đầu xuống một cm nữa, không dám ngẩng lên.
Đông Húc thì xoa xoa đầu của cô, tỏ vẻ không có việc gì, sau đó quay đầu cười chào hỏi cùng Dạ Triệt, "Trở về khi nào?" Không thể tưởng tượng được chuyện ở Singapore rốt cuộc cũng giải quyết xong rồi.
"Chiều nay." Mộ Dạ Triệt nhìn Đông Húc, nhìn nhìn lại hai người vẫn thân mật, cười nói: "Vừa rồi người đầy khói bẩn, cậu phải đi tắm lại, Đông Húc, cũng nên nghỉ ngơi đi." Lại nói với Cổ Dư, "Em cũng đi tắm một chút đi, vừa rồi kinh hãi không nhỏ." Sau đó xoay người lên lầu, trở lại phòng của mình.
Nhưng khi hắn trở lại phòng, phát hiện email trong máy tính của mình bị người khác đọc, nội dung email chỉ có một câu của Dịch Phong -- Thiếu gia, vừa phát hiện Phó Minh Khải đến bệnh viện thăm một cô gái tên Bạch Khiết, trước mắt không rõ thân phận. Có điều tra cô ta hay không?
Hắn nhíu nhíu mi tâm, có vẻ thật mệt mỏi, nhắn lại: Không cần.
---
Mộ Thanh Vận
Phòng cách vách, Mộ Thanh Vận luôn luôn chơi máy tính, đột nhiên ngửi thấy mùi khét, cô ôm laptop của mình chạy vội ra bên ngoài, gõ mạnh cửa phòng em trai, "Dạ Triệt em có ở trong không? Có cháy!"
Kết quả mở cửa phòng ra, cô nhìn thấy em trai ôn nhuận nho nhã của mình đã thoăn thoắt nhảy xuống qua cửa sổ, trực tiếp nhảy vọt từ tầng hai xuống tầng một vào phòng bếp. Cho nên cô chạy đến cửa sổ nhìn nhìn, sau đó lập tức bắt đầu giúp em trai thu dọn máy tính cùng tài liệu trong phòng, thực sự sợ lửa sẽ thiêu rụi đồ đạc của bọn họ!
Nhưng ở trong laptop của em trai, cô nhìn thấy một email chưa đọc, vì thế lập tức đọc qua, đọc xong ôm máy tính chạy ra bên ngoài.
Nhưng mà khi cô chạy vọt xuống dưới lầu, lại phát hiện là một hồi sợ bóng sợ gió mà thôi, chính là Cổ Dư không cẩn thận làm cháy phòng bếp, dập lửa là ổn rồi. Vì thế cô nghĩ nghĩ, lại lần nữa quay lại trên lầu, trả lại mấy thứ quan trọng của em trai về chỗ cũ, quay lại phòng của mình.
Với tính cách của Cổ Dư, vừa rồi nhất định là ở phòng bếp nhìn lén Dạ Triệt cởϊ qυầи áo, mới không cẩn thận làm cháy phòng bếp, bởi vậy chuyện này, không cần cầm kính lúp đi soi mói, khiến Cổ Dư lại mang gánh nặng tâm lý, làm cho mọi người đều biết cô vì rình coi Dạ Triệt mới dẫn đến hỏa hoạn!
Hiện tại trong lòng Cổ Dư nhà bọn họ hẳn là khổ sở, bị người ta chê cười thành như vậy ~ hơn nữa hai người này rất có duyên phận, ngày đầu tiên về nhà liền phát ra "Hỏa hoa", hình như là một dấu hiệu tốt!
Nhưng mà tin tức điều tra kia ở trong máy tính của Dạ Triệt là xảy ra chuyện gì?
Cô dùng ngón tay gỡ mặt nạ đắp trên mặt, lật người ở trên giường, nhớ tới vấn đề mấu chốt này.
Một cô gái tên là Bạch Khiết? Dạ Triệt đang âm thầm điều tra ai? Chẳng lẽ Dạ Triệt đối với một cô gái nào đó còn chưa chết tâm sao? Cái này khiến cho người ta cân nhắc, không biết trong lòng em trai đang nghĩ điều gì!
Cái tên Bạch Khiết này, thật ra lại dễ nghe, băng thanh ngọc khiết, chờ cô có thời gian sẽ đi điều tra Bạch tiểu thư này! Nếu đối phương là địch không phải bạn, dây dưa không rõ, cô nhất định sẽ không tha cho cô ta!
---
truyenwiki1.com 13/1/2021.
Danh Sách Chương: