Đằng Duệ Triết
Đại Lận bị tiêm gây mê, lúc tỉnh lại cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, ngạc nhiên khi nhìn thấy trần nhà màu trắng, đôi mắt hiện ra một mảnh mê man.
Cổ Dư ngồi ở bên cạnh, hỏi cô còn đau bụng không?
Cô nghe được tiếng nói thế này mới tỉnh lại, nhìn nhìn hướng bên cạnh, muốn đứng lên, nghĩ rằng đã có chuyện gì xảy ra vậy, chỉ đau bụng thôi mà, tại sao toàn thân đều ê ẩm đau nhức không một chút sức lực? Giống như vừa trải qua một trận chém gϊếŧ vậy.
Mà không cử động thì không sao, đây chỉ vừa động nhẹ thôi cũng khiến cho cô đau đến trợn mắt, nước mắt lưng tròng nhìn Cổ Dư, vô cùng ủy khuất.
Bụng của cô cũng thật là đau, đâu chỉ bị đau khi cử động, mà còn muốn ngồi cũng không ngồi được.
"Em vừa mới phẫu thuật xong, đừng lộn xộn!" Cổ Dư cuống quýt lại đây đỡ cô, trấn an cô, tràn ngập áy náy: "Nếu không phải do chị một lòng một dạ tập trung chuyện mở quán kiếm tiền, đứa con của em có thể sẽ không bị sảy. Đại Lận, mặc dù em không muốn có con, nhưng chị nhìn thấy, em thích con nít......"
"Em sảy thai?" Đại Lận kinh ngạc hỏi lại Cổ Dư, đôi mắt xinh đẹp mở thật to, cảm giác quái dị cực kì. Không thể nào có khả năng mang thai, mỗi lần cô đều uống thuốc tránh thai, tránh thai trăm phần trăm, hơn nữa đứa bé này ở trong bụng cô nhưng một chút cảm giác cô cũng không thấy.
"Đúng vậy, sảy thai! Do dùng thuốc phá thai!" Cổ Dư gật gật đầu, lo lắng cùng đồng tình nhìn cô, "Đằng tổng cũng biết."
"Phải không?" Ngừng lại, hàng lông mi dày rậm của Đại Lận khẽ chớp, buông rũ xuống, lẳng lặng nói tiếng "Phải không", dựa đầu vào cái gối, phút chốc không thể tiêu hóa được tin tức này. Hiện tại đây là loại tình huống gì?
Vì sao đau bụng, lại khiến cho một đứa bé ra đi?
Vốn dĩ cô tin tưởng tuyệt đối sẽ không hoài thai, lại không nghĩ tới vẫn trúng thưởng, mang thai con của hắn. Đứa nhỏ ra đi như thế nào? Cổ Dư vừa rồi nói là do dùng thuốc phá thai? Cô chưa bao giờ uống thuốc phá thai!
Trong lòng cô phức tạp hỗn loạn, vừa có thoải mái, lại vừa có một nỗi đau đớn, không hiểu được không nói rõ được cảm giác đó là gì.
Đứa bé đầu tiên của cô cứ như vậy mà ra đi, cô còn chưa kịp cảm nhận được sự tồn tại của con mình, lại khiến cho nó lặng yên tan biến như vậy!
"Đại Lận, chị muốn hỏi em một vấn đề không nên hỏi." Cổ Dư ở một bên theo dõi thần sắc của Đại Lận để tìm manh mối, lại thấy thái độ phản ứng của cô không rõ ràng là cái gì, liền hỏi thử: "Gần đây có ai theo dõi em không? Em có gặp qua người nào xa lạ không? Nếu không nói đến chuyện tránh thai như thế nào, em vẫn không cẩn thận mà mang thai đứa con của Đằng tổng, sẽ gϊếŧ chết đứa nhỏ này sao?"
Đại Lận quay đầu qua nhìn Cổ Dư, trong ánh mắt hiện lên một tia kinh ngạc, suy yếu mà nói: "Hành tung của em, không phải chị Cổ Dư đều biết rõ ràng sao? Em không có gặp qua người lạ nào, huống hồ, em vẫn không nghĩ tới chuyện muốn có con!"
Lời nói này của Cổ Dư, chính là đang hỏi cô, đứa bé này là do chính tay cô xóa sạch, hay là do bị hãm hại? Nhưng mà cô hiện tại cái gì cũng không biết, thậm chí cô còn không biết mình mang thai!
"Đại Lận......" Cổ Dư còn muốn nói thêm, nhưng Đại Lận đã ngắt lời cô, "Em muốn nghỉ ngơi một mình." Cho đến bây giờ cô vẫn chưa chấp nhận được sự thật là mình đã từng mang thai! Không ai biết, một sinh linh bé nhỏ đã đến, đối với một người lẻ loi cô đơn như cô mà nói, là cỡ nào quan trọng!
Mặc dù cô kiên trì tránh thai, nhưng lại ngoài ý muốn xuất hiện một mầm sống, chính là thân nhân duy nhất của cô! Mặc kệ cô có muốn hay không, không phải đứa bé đều đã xuất hiện rồi sao.
"À, được rồi, có chuyện gì thì nhấn cái nút đầu giường." Cổ Dư không thể không ngừng lại chuyện dò hỏi, xoay người hướng ngoài cửa mà đi, nhưng vừa mới đi tới cửa, lại phát hiện Đằng tổng không biết từ khi nào đã xuất hiện trước cửa phòng bệnh, thân hình cao lớn khôi ngô kỳ vĩ, khuôn mặt lại phủ một tầng băng sương, rõ ràng là nghe thấy được cuộc nói chuyện vừa rồi của hai người.
Cô bất đắc dĩ nhìn Đằng tổng, đi qua một bên.
Đằng Duệ Triết không có lập tức đi vào phòng bệnh, mà là đứng ở cửa nói chuyện cùng bác sĩ, nghe bác sĩ báo cáo tình hình sức khỏe của Đại Lận.
"Xem ra ý niệm phá thai trong đầu của bệnh nhân vô cùng mãnh liệt, dùng một số lượng lớn thuốc nạo phá thai, đã muốn ảnh hưởng đến toàn bộ đáy huyệŧ cùng buồng trứng. Mà uống thuốc tránh thai khẩn cấp cũng quá liều, làm cho quá trình phân bổ nội tiết tố của cô ấy đã muốn rối loạn, ngài biết đó, phân bổ nội tiết tố không phải là đáy huyệŧ mà là buồng trứng, một khi buồng trứng bị hư tổn, đối với phụ nữ tuyệt đối là một sự tổn thương lớn, không chỉ có mất khả năng sinh sản, tuyệt dục, mà còn có thể khiến cho cô ấy mất đi tuổi trẻ xinh đẹp. Chúng tôi đề nghị bệnh nhân ngừng dùng thuốc tránh thai, sau khi bồi bổ lại cơ thể, một lần nữa làm phẫu thuật nội tiết tố, khiến cho nội tiết của cô ấy trở lại bình thường."
"Thuốc nạo phá thai dạng gì?" Đằng Duệ Triết nhíu mày hỏi.
"Một loại thuốc có tác dụng cực kỳ mạnh, một khi dùng, tuyệt đối không đảm bảo được sự sống của thai nhi ."
Đằng Duệ Triết nghe, không hề lên tiếng, xoay người đi vào trong phòng bệnh.
Trong phòng bệnh, Đại Lận nhắm mắt nghỉ ngơi, đã đem những chuyện phát sinh sơ lược lại một lần trong đầu.
Cô có thai, nhưng lại không biết, sau đó có người lén bỏ thuốc nạo phá thai vào thức ăn của cô, làm cho cô không biết mà tiếp tục ăn uống. Mấy hôm trước đau bụng, không phải là do hậu quả của hoan ái kịch liệt, mà là do tác dụng của thuốc phá thai, có người muốn hại cô!
Như vậy đối phương rốt cuộc là ai?
Cô nhắm mắt lại nghe tiếng bước chân, không có mở mắt, tâm tình vô cùng phức tạp.
Ai sẽ đoán được giữa bọn họ đã từng có qua một đứa con đâu? Tuy là đã mất, nhưng vẫn để lại dấu vết trong lòng, khiến cho cô nhớ câu chữ "Con của ba" này.
Có ba, có mẹ, có đứa con, một nhà ba người thật là hạnh phúc.
Nhưng mà, anh không những không khiến cho em được hạnh phúc, lại càng không yêu em, nói gì đến chuyện có đứa nhỏ. Đứa nhỏ đến quá sớm.
Đằng Duệ Triết ngồi xuống bên cạnh cô, vì cô chỉnh lại cái chăn trên người, hàng lông mi rũ xuống nhìn thấy cô khẽ mấp máy mắt.
Vì cái gì lại không chịu mở to mắt ra nhìn anh?
Đứa con đầu tiên của chúng ta không còn, em đau lòng sao? Hay là đang cảm thấy nhẹ nhõm mà thở dài một hơi?
Anh kiểm tra qua trường học của em, kiểm tra em đi làm khách sạn, kiểm tra qua quán cơm mới mở, thậm chí còn kiểm tra chén thuốc Bắc cuối cùng mà em uống, cùng với chén cơm cuối cùng mà em ăn, đều không có vấn đề gì cả, bởi vậy em có thể hay không chính miệng nói cho anh biết, rốt cuộc sau khi em ăn phải cái gì, mới phát hiện thân thể mình không được ổn?
Anh không thể tin được chuyện chính em là người muốn làm như thế, bởi vì em yêu thương Tiểu Tuyết Cầu như vậy, tự mình xưng là mẹ, nhất định em rất yêu đứa nhỏ, đứa nhỏ mới được một tháng tuổi thai, em nỡ lòng nào lại nhẫn tâm dứt khoát xóa sạch nó?
Không phải mong muốn đời này của Đại Đại là có một gia đình đầy đủ sao?
Hắn bình tĩnh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, ánh mắt sắc bén sa sầm xuống, chờ cô mở to mắt.
Lông mi của Đại Lận rung động, vốn dĩ cô muốn mở mắt, nhưng hai bàn tay dưới tấm chăn lại xiết chặt, vẫn không mở mắt ra.
Vì vậy trong lúc này, cô nghĩ tới con đường phía trước của mình.
Tương lai của cô không cần hắn tham dự, nếu cô quyết định thuận theo đi theo hắn, từ lúc chia tay Tiêu Tử mỗi người một ngả, cô đã lao người vào hắn mà ôm ấp rồi.
Ba năm trong tù khiến cho cô hiểu được, tình cảm không thể cưỡng cầu.
Mà Tiêu Tử cũng khiến cho cô hiểu thêm được một điều, đàn ông nếu không thực hiện đúng những gì mình đã nói với phụ nữ, thì không có cách nào khác đáng để coi trọng.
Mặc dù cô giao thân xác cho Đằng Duệ Triết, nhưng cô chỉ muốn không có con với hắn, cô vẫn có thể lựa chọn con đường phía trước của mình. Huống hồ, trong lòng cô còn bế tắc, chưa hoàn thành chuyện học, không thể mới mười chín tuổi đã có con được, sẽ khiến đứa bé đi theo cô sẽ bị người đời khinh thường cùng nhục mạ.
Cho nên cô hi vọng hắn có thể hiểu được những điều này, để cho cô một con đường sống, cùng cô cắt đứt sạch sẽ mối quan hệ này.
Vì thế cô mở to đôi mắt, nhẹ nhàng nói với hắn: "Em không muốn có con, đứa bé là do chính tay em xóa bỏ. Hơn nữa em còn nghĩ đến đặt vòng để hạn chế sinh đẻ."
Đang nói chậm rãi, cô nhìn thấy trong mắt hắn hiện lên sự thất vọng cùng kinh ngạc, một mảnh tĩnh mịch bao phủ lên toàn bộ phòng bệnh .
Mà chính cô, lại thật bình tĩnh, cho dù ánh mắt hắn lạnh như băng như thế nào, cô vẫn kiên trì như cũ.
Có lẽ tương lai sau này cô còn có thể bị người ta hãm hại, nhưng nếu không có hắn ở bên cạnh, cuộc sống an nhiên mà cô muốn sẽ càng ngày càng gần.
Vì sao đối phương lại muốn gϊếŧ đứa bé của cô? Bởi vì đứa bé là con của hắn, chỉ cần là của hắn, đối phương đều tìm cách gϊếŧ chết.
Bởi vậy xin đừng trách cô, cô chính là một kẻ nhát gan, không muốn mất mạng khi tiến vào một cuộc sống là cái vòng luẩn quẩn của bọn họ, là nghĩ cho đứa con do chính mình sinh ra.
"Cuộc sống mà em muốn, chính là chỉ cần không có anh, cho dù lại cực khổ lại mệt mỏi đều có thể chấp nhận sao?" Hắn nhìn chằm chằm hai tròng mắt của cô, trầm giọng hỏi một lần.
"Đúng." Cô để lộ một nụ cười mỉm tái nhợt, ánh mắt kiên định. Đây là đáp án mà cô đã trả lời hắn vô số lần, lúc này đây, chính là lợi dụng đứa nhỏ xấu số này, hoàn toàn đẩy hắn rời xa cô!
Cô không cần hắn!
Thân hình cao lớn của hắn chậm rãi đứng lên, bạc môi nhếch, không có nói nữa, lạnh lùng nhìn cô.
"Chăm sóc tốt cho cô ấy." Hắn quay đầu dặn dò quản lý ở bên cạnh, cuối cùng nhìn cô một cái, xoay người bước ra ngoài.
---
Tô Đại Lận
Đại Lận ở bệnh viện không được mấy ngày liền xuất viện, lúc trở về, cô dì chú bác hàng xóm đều rất ngạc nhiên cùng quan tâm, hỏi cô bị làm sao vậy.
Cô nói lúc bước xuống cầu thang sơ ý trượt chân, trực tiếp té thẳng từ trên cầu thang lăn xuống dưới, rơi không nhẹ, không thể không nhập viện. Vì vậy hàng xóm tin ngay, nhìn thấy cô bước chân đi suy yếu, còn muốn níu đỡ cô một phen.
"Mọi người mua đồ ăn đi, em gái tôi còn có chị nó lo cho mà." Cổ Dư giúp cô bước lên cầu thang, không cho hàng xóm chạm vào Đại Lận, đôi mắt xinh đẹp xanh như mắt mèo liếc nhìn biểu hiện của những người này mà đánh giá, cười như không cười.
Hàng xóm thì nói nói cười cười rồi bước đi, hai chị em đi trở về phòng, Đại Lận nằm trên giường, bỗng nhiên nói Cổ Dư đi về đi.
"Trở về đâu?" Động tác châm trà của Cổ Dư ngừng một chút.
"Trở về công ty ban đầu của chị, em không thích từng giây từng phút hành động của mình lúc nào cũng bị báo cáo cho người khác biết." Đại Lận nhẹ nhàng cười nói, có vẻ lạnh lùng, nói một câu từ trong lòng mình.
"Chị hiện tại đã ở lại quán cơm, Tô tiểu thư em yên tâm, trừ bỏ chuyện hợp tác làm ăn, chúng ta sẽ không cùng nhau xuất hiện trong cuộc sống." Cổ Dư tiếp tục rót nước, đi tới, "Người mà Đằng tổng phái tới cũng đã rút về, lần này coi như em hoàn toàn đả thương tâm can của ngài ấy."
Cổ Dư rót xong ly nước, cầm lấy đồ đạc của mình chuẩn bị đi ra ngoài, "Chị quay lại cửa hàng, sẽ không quấy rầy em, nếu em có chuyện gì thì gọi cho chị." Một giây cũng không tiếp tục ở lại, mở cửa đi ra ngoài.
Đại Lận nhướng mày, nhìn lên cánh cửa vừa bị đóng lại kia.
Torn quả là một người cấp dưới trung thành với Đằng tổng của cô ấy, nói một không hai, Đằng tổng có thái độ gì, Torn sẽ có thái độ đó. Nhưng mà như vậy cũng đúng lúc, cô với Đằng Duệ Triết xem như đã hoàn toàn phân rõ giới hạn!
Cô đứng dậy xuống giường, thử đi lại trong phòng, nhớ lại những chuyện phát sinh trong mấy ngày nay.
Lần đầu tiên đau bụng, thân dưới bị xuất huyết, là sau khi uống xong thuốc Bắc ở phòng bếp. Ngày đó cô không có ăn cơm trưa, uống thuốc Bắc, uống xong đến trường đi học, sau đó bụng bắt đầu đau, trên quần có thấm vài giọt máu......
"Dì Lý, bả thuốc Bắc có còn giữ lại không?" Cô đi đến phòng trọ nhà dì Lý, để hỏi cho ra lẽ.
"Không đâu, mỗi lần nấu xong, bã thuốc đều đem đi đổ, bị xe rác chở đi rồi. Tô tiểu thư, có chuyện gì sao?" Dì Lý đang mang bao tay tạp dề, chuẩn bị ra quán cơm đi làm.
"Không có chuyện gì, dì đang bận thì cứ đi đi, cháu nghĩ không biết bã thuốc có tái sử dụng được hay không." Đại Lận mỉm cười.
"Như vậy thuốc nấu ra sẽ không có công dụng, không nên tiếc tiền chuyện này. Nhưng mà Tô tiểu thư, về sau dì khả năng không còn cách nào sắc thuốc cho cháu được rồi, bởi vì người kia không thuê dì nữa, nói dì về sau không cần chăm sóc cháu."
"Cháu biết." Đại Lận gật đầu cười, "Dì đi làm đi."
"Được rồi." Dì Lý thoải mái bước đi.
Đại Lận đứng trên lầu phơi nắng dưới ánh mặt trời, nhìn về dãy hành lang phía phòng bếp. Xem ra nơi này không thể tiếp tục ở lại, tuy rằng ở đây có một số cô dì chú bác hiền lành, có cảm giác không muốn xa rời nơi này, nhưng, mũi tên bắn lén thì khó phòng.
---
Từ khi Trương Xuân Hỉ nhận được khoản tiền công lén bỏ hai gói thuốc bột kia xong, lập tức lại lén bỏ thêm gói thuốc thứ hai vào chén thuốc Bắc của Đại Lận.
Hơn nữa bà ta ngại phiền toái, không hề đổ nửa gói, mà là đem đổ toàn bộ gói thuốc vào trong ấm sắc thuốc Bắc.
Sau khi lén lút bỏ thuốc xong, cả ngày bà ta chỉ nhìn chằm chằm hành động của Đại Lận, một khi cảm thấy có gì đó không ổn, liền nghiêm trọng đề phòng, sợ hãi đã làm lộ ra cái gì.
Ví dụ như sau khi dì Lý đem bã thuốc đổ vào sọt rác, bà ta sẽ tiêu hủy bã thuốc bắc, còn lén rửa lại chén thuốc cùng ấm sắc thuốc, tuyệt đối không để lại dấu vết gì. Đêm đó người đàn ông kia ôm Đại Lận lao ra sân, bà ta đứng ở cửa sổ nhà mình liền nhìn thấy, vốn không định theo dõi, nhưng lúc chạy theo xuống lầu, xe bọn họ đã đi đâu không thấy tăm hơi, đủ thấy người đàn ông này đang giải quyết chuyện gì đó.
Vì thế những bệnh viện gần đó đều được bà ta chạy qua một vòng, điều tra xem có ai tên Tô Đại Lận không, nhưng đều không có.
Hơn nữa nhìn Cổ Dư thuộc dạng người khôn khéo, bà ta cũng không dám theo dõi nhiều, sợ lộ dấu vết khi nào không hay, nếu bị phát hiện là xong rồi, liền nhận định đáy huyệŧ của Tô Đại Lận chắc chắn có vấn đề.
Nhưng sau khi Tô Đại Lận trở về, lại nói là trượt té cầu thang, đi đứng vẫn rất tốt.
Bà ta nghĩ rằng, cái gói thuốc màu xanh đó có nên tiếp tục lén bỏ thêm vào nữa hay không?
Gần đây Tô Đại Lận không có dấu hiệu mang thai, nhập viện thì nói là té cầu thang, không biết là thật hay giả? Nhưng té cầu thang cũng không cần nghỉ ngơi nhiều như thế chứ? Lừa quỷ à.
Giờ phút này gặp Tô Đại Lận đứng trên hành lang phơi nắng, bà ta cười ân cần thăm hỏi một tiếng "Tô tiểu thư, đã trở lại rồi à", liền lắc lắc cái mông đi xuống lầu.
Hiện tại là thời điểm nhạy cảm, bà ta không ngu mà tiếp tục phạm tội, cười một cái, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì. Bây giờ đi chợ, nói không chừng có thể tiếp tục kể công với hai người thanh niên bí ẩn kia.
Đại Lận đứng dưới ánh mặt trời, vốn dĩ không có chú ý gì đến Trương Xuân Hỉ, nhưng lúc này đây thấy bà ta xuất hiện, rồi đột nhiên nhớ tới giữa trưa ngày hôm đó nhìn thấy Trương Xuân Hỉ trong phòng bếp! Ngày đó dì Trương rửa chén ở trong bếp!
Tronng lòng cô rét lạnh, nhìn xuyên qua ô cửa sổ, nhìn thấy Trương Xuân Hỉ đang di trong sân khu nhà trọ.
---
Trâu Tiểu Hàm
Đằng Duệ Triết đi đến bệnh viện gặp được Trâu Tiểu Hàm, thấy cô im lặng nằm trên giường bệnh, ánh mặt trời xuyên thấu qua ô cửa sổ, rèm cửa sổ lay động trong gió, cô lại không hề có chút sinh khí.
Đường nét khuôn mặt tinh xảo của Tiểu Hàm dưới ánh mặt trời có vẻ trong suốt, làn da trắng nõn, im lặng ngủ.
Hắn là đi gặp ba hắn, ba hắn lại nói hắn đến bệnh viện, vì thế hắn đứng ở cửa liếc mắt nhìn Trâu Tiểu Hàm một cái.
Nghe nói sau khi bị ngộ độc thức ăn xong, Trâu Tiểu Hàm vẫn nằm ở bệnh viện, không có lại náo loạn hành hạ dạ dày của mình, mà là bình tĩnh lại.
Mặc dù hắn có chút phản cảm với hành vi cố ý ép buộc chính mình của cô, nhưng khuôn mặt tuyệt vọng vào cái ngày đó hắn vẫn còn nhớ rõ, giống như không phải cô bị ngộ độc thức ăn, mà là biết được mình bị bệnh nan y, bộ dạng vừa khóc vừa náo loạn này không giống với Trâu Tiểu Hàm trước đây chút nào.
"Để em họ lại đây nhúng tay chuyện kinh doanh ở Cẩm thành là có ý gì?" Hắn cười lạnh hỏi chính ba mình, "Để cho thế lực của cậu ta từ Bắc Kinh kéo dài đến nơi đây, đến lúc đó cũng đừng hối hận! Tất cả đã kết thúc rồi, ba không biết sao!"
---
Danh Sách Chương: