Anh chạy quanh sảnh nhà ga một vòng, nông nóng đến hít thở không thông, tay dựa vào lan can lấy lại sức, lạnh tanh nhìn toa xe ở đại sảnh.
Ba giờ năm phút sáng, chỉ có duy nhất một chuyến xe lửa xuất phát từ đây, nơi đến là Bắc Kinh.
Mà Tô Đại Lận, kỳ thực cũng không biết phải đi đâu. Lúc này chỉ cần có xe lửa nào rời khỏi Cẩm thành, cô liền bắt chuyến xe lửa đó.
Chuyện này anh hoàn toàn nghĩ không ra, rõ ràng Tiêu Tử đã muốn cầu hôn cô, hai người ân ái ngọt ngào, vậy mà vì cái gì, cô lại đột nhiên muốn đi khỏi đây?
Gần đây mẹ Tiêu phải nằm viện, dự định buông tay mọi công việc, để Tiêu Tử tiếp nhận Hồng Vũ, vội vàng trau dồi cho con.
Mà mẹ Tiêu, thuộc kiểu người khôn khéo, là một nữ cường nhân thâm minh đại nghĩa,đối với người khác vô cùng độ lượng, nếu như không chọc giận bà, bà cũng sẽ không làm gì ảnh hưởng đến đối phương. Thực sự bà rất yên tâm về Tiêu Tử, rất ít nhúng tay vào chuyện của con.
Lần này Tiêu Tử tuyên bố kết hôn với cô ở Lan hội, nhất định đã làm công tác tư tưởng với mẹ Tiêu, đề cập chấm dứt chuyện hôn nhân, xem phản ứng của bà. Sau khi thấy phản ứng của mẹ vừa lòng, anh mới đến Lan hội, dẫn theo Tô Đại Lận đến gặp mẹ, để cô chính thức được trình diện Tô gia.
Nhưng sau khi đến thăm mẹ Tiêu, Tô Đại Lận lại quyết định rời đi khỏi Cẩm thành?
Đôi mắt anh hiện lên vẻ mệt mỏi, hai hàng lông mày khẽ nhăn lại, đi đến xung quanh kiểm tra một lần nữa.
Tô Đại Lận ra đi trong nước mắt, không một động tĩnh mà một mình lẳng lặng đi khỏi tầm mắt mọi người, rời xa quê nhà, có lẽ về sau, cô cũng sẽ không quay lại nơi này nữa. Còn nhớ rõ lúc cô vừa ra khỏi tù, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ tiều tụy, gầy guộc yếu ớt, đôi mắt to buông xuống, bất luận một người, cũng không dám ngẩng đầu nhìn xem.
Lúc cô ngồi đối diện anh ăn cơm, tay không thể cầm chặt đôi đũa, không cẩn thận làm rớt rau trên bàn. Anh còn nghĩ cô sẽ lại như lúc trước, lập tức bỏ đũa xuống, nâng cao cằm, chu chu cái miệng nhỏ kêu người đến dọn, giọng nũng nịu nói nếu dọn không sạch ăn sẽ không ngon, chắc chắn sẽ bị đau bụng, đổi cho cô đôi đũa mới, tính tình của một đại tiểu thư phát sinh.
Ai ngờ cô lại cuối nhanh đầu xuống, sắc mặt biến đổi, hiện lên một sự kinh hoảng khó hiểu, như kiểu làm rơi đồ ăn xuống bàn sẽ bị phạt, như một phản xạ có điều kiện, cô đứng dậy gắp miếng rau đó bỏ vào chính mình, không dám lộn xộn, ăn hếtđồ ăn trong chén.
Trên váy của cô bị vấy máu, bị lũ bạn học cũ lăng mạ đến nhục nhã, cô cũng không mở họng đáp một lời.
Ngày đầu tiên đến Lan hội làm việc, lúc chuẩn bị bước vào du thuyền, đôi mắt hiện lên chút lo sợ, giống như một đứa trẻ không có nhà để về, sợ rằng Tiêu Tử sẽ bỏ cô ở đây rồi đi…
Bởi vậy, cô thường bị những người xung quanh nhìn bằng ánh mắt hắt hủi, dì Tiêu, người nhà ở Trâu gia, bạn học ngày xưa cùng trường, và anh – Đằng Duệ Triết. Thật sự anh đã quá chán ghét cô, chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt đó, mọi quá khứ lại ùa về, nhớ tới ngọn lửa lớn cháy bùng bùng, căn bản không thể ngăn lại sự tức giận từ tận sâu trong lòng.
Đương nhiên anh biết, ba năm sau cô ở tại Tô gia trống rỗng, đối mặt với di ảnh của ba, mẹ bỏ nhà đi, mọi thứ cô còn, cô đơn cùng hiu quạnh.
Anh giúp cô như vậy là quá đủ, còn sau này, ắt hẳn Tô Đại Lận phải tự lực cánh sinh.
Anh hoàn toàn không nghĩ đến, cô thật sự sẽ rời khỏi đây, vì không muốn dì Tiêu cảm thấy khó xử khi cô và Tiêu Tử ở cùng nhau, lựa chọn buông tha nơi này, một mình rời đi.
Nếu đổi lại là ba năm trước, cô nhất định sẽ liều sống liều chết mà phản kháng, chứ không phải bỏ đi...... Nhưng Tô Đại Lận của ngày hôm nay, đã không còn là cô trước kia nữa rồi.
--
Đại Lận ngồi bên cửa sổ, một Cẩm thành đồ sộ hiện lên, tay dụi dụi đôi mắt còn đang rưng rưng nước.
Ba, sau này nếu có cơ hội, con sẽ về thăm ba.
Đằng Duệ Triết đứng ở sân ga, vô tình thấy cô ở phía trước nhoáng lên, lúc cơ thể cao lớn vội vàng chạy về phía đó, cô đã nhẹ nhàng tựa đầu vào lưng ghế, nhắm mắt lại, nghe âm thanh báo chuyến xe lửa rời khỏi Cẩm thành chuẩn bị xuất phát, không nhìn thấy anh.
Cô không mang hành lý gì nhiều, trong tay ôm chặt chiếc ô mà Tiêu Tử đã từng dùng để che mưa nắng cho cô.
--
Đằng Duệ Triết ở sân ga chỉ thấy được bóng dáng cô thoáng qua. Anh kêu lớn ‘Tô Đại Lận’, xoay người, chạy theo chiếc xe lửa đang chuyển bánh.
Nhưng âm thanh xe lửa đã bao phủ toàn bộ, rất nhanh lướt qua mặt anh, mỗi lúc một xa.
Khuôn mặt tuấn tú ngưng đọng, đôi chân dài miên man chạy nhanh hơn, hơi thở gấp gáp. Đoàn xe lửa đã mất hút, anh chậm rãi dừng lại, đi bộ từng bước, ổn định hô hấp, tự hỏi chính bản thân mình đang làm cái gì vậy?
Chuyện cô bỏ đi, có liên quan gì đến anh?