Hừng đông, bầu trời phát ra ánh sáng nhu hòa, vừa sáng lại vừa mờ mịt. Dưới ánh sáng màu cam của mặt trời, có thể nghe thấy từng đợt chim sơn ca hót, âm thanh ríu rít, dừng trên bậu cửa sổ, thúc giục mọi người rời giường.
Trong phòng, một nam một nữ đều cởi bỏ quần áo, đang ôm lấy nhau, hai thân hình phập phồng trên chiếc giường nhỏ hẹp......Có người đang ngâm nga âm thân thõa mãn, tiếng rên rất nhỏ, nhưng cũng thật êm tai, dịu ngọt.
Không biết đây là lần mây mưa thứ mấy của hai người, chỉ biết trước mắt hai người ướt đẫm mồ hôi, một người bị kìm giữ trên giường, một người đang trừng phạt.
Giữa hiệp cô từng có ý đồ cầu xin tha thứ, nhưng càng là khóc lóc xin tha thứ, hắn trừng phạt cô càng lợi hại, nói cô không ngoan.
Không ngoan cái gì? Không nghe lời hắn nói chính là không ngoan sao?
Lúc này trời đang tờ mờ sáng, hắn vẫn còn không chịu buông tha cô, vẫn đang dùng cách xử phạt về thể xác......
Con ngươi đen sáng quắc của hắn nhìn chằm chằm cô, khóe môi thoải mái nhếch lên, mang theo một tia tà ác, cánh tay ôm lấy thân thể mềm nhũn của cô vào trong ngực, kéo chăn phủ lên hai người. Bọn họ làm bao nhiêu lần ư? Có phải đến bốn năm lần, nhất là sau khi hắn phát hiện thuốc tránh thai của cô trong hộc tủ, hắn điên cuồng trừng phạt cô!
Hắn muốn trao cho cô kɦoáı ƈảʍ đến mức cô không có thời gian suy nghĩ đến chuyện tránh thai, chỉ được ở dưới thân hắn mà đắm chìm trong du͙ƈ vọиɠ ngâm nga kêu rên, làm đúng chuyện của một người phụ nữ, mà không phải làm những việc khiến người ta mất hứng.
"Sau này nếu không ngoan, tiếp tục phạt em như vậy." Hắn ôm ấp cô ở trong lòng, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán của cô, chân dài duỗi thẳng, cùng cô tiếp xúc da thịt, đôi mắt mang ý cười. Trừng phạt cũng đã trừng phạt, trừng phạt xong rồi tiếp tục đi con đường phía trước của bọn họ, bất chấp mưa gió.
Cô tức anh ách, mí mắt mệt mỏi không thể mở ra được, chôn mặt trong chăn, chui vào vòm ngực rộng lớn của hắn mà ngủ.
Cô không cần bị trừng phạt, cô lại không làm gì sai, vì sao lại bị phạt? Hởi thở đang thở dốc dần dần bình tĩnh đều đặn, cô không hề tự hỏi, nhanh chóng chìm vào mộng đẹp.
Đằng Duệ Triết thì ôm cô, hôn hôn lên cánh môi của cô, cùng cô ôm nhau mà nằm.
Sau khi buông cô ra đứng dậy, mặc quần áo.
Tối hôm qua giúp cô giải thuốc, hôm nay để cho cô lên lớp, không cho cô chậm trễ chương trình học, còn hắn thì đi làm chính sự, dọn sạch mọi chướng ngại vật trên đường.
"Nghỉ ngơi cho tốt, buổi chiều sẽ cùng em ăn tối." Hắn chỉnh lại cái chăn trên người cô, ôm Tiểu Tuyết Cầu đến trên giường, tắt đèn phía trên đầu đi ra ngoài cửa.
Ngoài cửa, Cổ Dư trong cơn buồn ngủ vẫn đang đứng ở phòng bếp, đôi mắt sưng sưng, vẫn chưa tỉnh hẳn khỏi giấc ngủ mơ.
Tối hôm qua mấy phút sau cô mới tan làm, nghe nói Đại Lận bị hai mẹ con nhà A Bân bỏ thuốc, vô cùng hoảng sợ. Cô tự biết mình không làm đúng trọng trách, chắc chắn sẽ bị Đằng tổng mắng, liền đứng ở cửa phòng nhận tội.
Ai ngờ Đằng tổng ba bốn giờ sáng mới ôm Đại Lận trở về, làm cho cô không có cơ hội nhận tội, chỉ có thể ngoan ngoãn lùi sang một bên, đi ra bên ngoài tìm một nhà trọ thuê phòng ngủ, chờ Đằng tổng cùng Đại Lận giải quyết xong chuyện.
Vì vậy, sáng sớm hôm nay cô cứ thế mà đến đây, hoàn toàn không có dáng vẻ mỹ miều gì cả, chỉ có mở to hai cặp mắt gấu trúc mà ở trong này lắc lư.
Lúc này, dì Lý đang sắc thuốc Bắc, động tác vô cùng nhanh nhẹn, phách phách phách vài cái, liền đem củ cải cùng củ sen cắt thành hai tô lớn, làm cho cặp mắt gấu trúc của cô giật mình trợn to, lăng xăng trong bếp mà nhìn! Sau khi giật mình ngưỡng mộ xong, lại nhắm mắt thành một sợi chỉ tiếp tục ngủ gà ngủ gật, lệch qua khỏi cánh cửa phòng bếp thiếu chút nữa ngã xuống đất!
"Đằng tổng." Thấy ông chủ nhà mình từ trong phòng đi ra, vội vàng chạy chầm chầm lại đây, lấy lại tinh thần, đem mọi sự mệt mỏi trên mặt cố gắng nở một nụ cười: "Đằng tổng, chuyện tối hôm qua, bởi vì tôi là người mới vào làm, Dương quản lý yêu cầu tôi tăng ca, không thể cùng Đại Lận cùng nhau tan tầm......"
Đằng tổng hơi hơi khoát tay, ý bảo cô đừng nói gì, sắc mặt trầm tĩnh, trên thân hình cao lớn tỏa ra một hương vị mê người như mới từ quê nhà dịu dàng đi ra, đưa cho cô mấy hộp thuốc, trầm giọng ra lệnh: "Đem mấy lọ thuốc này đổi thành vitamin, lọ nào cũng đem đổi hết. Nếu cô ấy tiếp tục uống, lại tiếp tục đổi hết thuốc của cô ấy!"
Cổ Dư nhìn lọ thuốc tránh thai, chỉ biết chuyện gì đã xảy ra, vội vàng nhận lấy mấy lọ thuốc, "Đằng tổng yên tâm, chuyện này Torn nhất định sẽ làm tốt! Đằng tổng, nghe nói Cung điện Hoàng gia muốn đổi chủ, ngài có nghe qua tin này không?"
"Torn, cô bây giờ đã là nhân viên của Cung điện Hoàng gia rồi, dễ dàng làm được mọi chuyện! Mặc kệ chủ là ai, đều là người phát lương cho cô! Cô không cần lo nhiều chuyện như vậy, nhiệm vụ của cô là bảo vệ Đại Lận!" Đằng Duệ Triết nghiêng người liếc nhìn cô một cái, sắc mặt trầm xuống, xoay người bước xuống lầu, bóng dáng khôi ngô tôn quý, dần dần biến mất không thấy.
Cổ Dư lúc này mới đi trở về phòng bếp, dì Lý đã muốn giúp cô dọn quán, còn cố ý đổ bánh quẩy, bánh được làm từ gạo nếp, lấy công việc buôn bán của nhà A Bân thành của mình.
"Nơi này chỉ có một quán bán đồ ăn sáng, nếu có nhiều món ăn đa dạng, mở cửa hàng cũng được lắm nhỉ?" Cổ Dư tự hỏi, đi ở bên cạnh, nói dì Lý tiếp tục nâng giá bữa sáng lên, nâng đến hai tệ rưỡi một phần cơm.
"Hôm qua không phải bán một tệ sao?" Dì Lý khó hiểu hỏi.
"Ngày hôm qua là khai trương cùng thúc đẩy tiêu thụ, nên giá mới đặc biệt như vậy. Hôm nay lại bán một tệ, chúng ta sẽ lỗ vốn. Thím Lý tiếp khách nghe, tôi lên lầu bàn bạc cùng Đại Lận một chút, xem cô ấy có muốn mở cửa hàng hay không." Cô dặn dò dì Lý, xoay người hướng lên lầu mà đi.
Lúc này mặt trời vừa mọc, ăn bữa sáng, đi làm, mua đồ ăn đúng giờ cao điểm, lúc cô đi lên lầu liền chạm mặt Trương Xuân Hỉ, ngửa đầu nhìn thấy Trương Xuân Hỉ kia trán thấp, mỏ nhọn, khuôn mặt không được phúc hậu, liền cảm thấy bà thím này không phải là người lương thiện.
Lúc này liền tránh đi, không nên cùng loại người này giao tiếp.
Trương Xuân Hỉ thì cười tủm tỉm, nhiệt tình kêu "Chào buổi sáng", mang theo cái giỏ đi chợ xuống lầu.
Lúc đi đến dưới lầu, cố ý nhìn vào trong cửa nhà A Bân xem xét, trong lòng mắng câu "Đồ vô dụng ngu xuẩn, hèn gì cả đời thật thà bị người ta xem thường", lắc lắc cái mông phì lũ đi ra cổng Đại Viện Tử.
Đi đến ven đường thấy dì Lý đang hỗ trợ bán canh, buôn bán vô cùng tốt, phát ra một tiếng cười quái dị, đến gần cố ý nói với dì Lý: "Chị Lý, đây là chị làm thêm cho bọn họ sao? Làm thêm thế này sao bằng chính mình làm chủ được, chị xem mẹ con A Bân không ở đây buôn bán, chị lại có tay nghề nấu ăn ngon, đúng là một cơ hội để thể hiện tài năng của mình! Nếu chị sớm mở quán bán một chút, chắn chắn kiếm được nhiều tiền, lão Lý nhà chị cũng có tiền mà chữa bệnh."
Tay dì Lý đang múc canh bỗng khựng lại một chút, ngẩng đầu nhìn Trương Xuân Hỉ liếc mắt một cái, không thèm để ý đến bà ta.
"Thôi, chị thích thì nghe, không thích thì bỏ ngoài tai đi. Đúng là nhà nghèo, đến lúc đường cùng cần tiền lại không có, bằng không cùng nhau chết đói cũng không có ai thương xót!" Trương Xuân Hỉ phe phẩy cái đầu cười cười, mang theo cái giỏ đi chợ, mở miệng là không nói được câu nào tốt đẹp, chuyên đâm bị thóc chọc bị gạo, gặp ai cũng biến họ thành kẻ thù của mình.
Sau vài phút đi đến chợ, đi đến khu vực bán rau, bỗng nhiên có hai người thanh niên chặn bà ta lại, hỏi bà có phải ở tại Đại Viện Tử hay không?
"Đúng, có chuyện gì à?" Bà ta phòng bị nhìn chằm chằm hai thanh niên trước mặt, nghĩ là gặp phải cướp.
"Không có gì, có biết hai người này không?" Hai thanh niên đưa ra hai tấm ảnh chụp của Đại Lận và Cổ Dư cho bà ta xem, xem ra là muốn biết tình hình của hai người, giám sát nhất cử nhất động.
"Biết, là hàng xóm phòng bên cạnh, có gì sao?" Trương Xuân Hỉ gật gật đầu.
"Cho bà giúp một chút chuyện, chúng tôi sẽ trả thù lao hậu hĩnh cho bà, thế nào?"
"Muốn tôi làm chuyện gì?"
---
Tô Đại Lận - Đằng Duệ Triết
Đại Lận ngủ no mắt, làm một giấc đến tận giữa trưa, lúc tỉnh lại đi không được đứng cũng không xong.
Cô không chỉ có đau đầu, thân thể cũng đau, cảm giác xương cốt rã rời ê ẩm, xương sống thắt lưng cùng chân đều đau, giống như bị xe tải nghiền qua.
Hơn nữa khi xốc chăn lên, lại phát hiện mình đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, trên ngực cùng đùi, tất cả đều là những vết hôn ngấn xanh xanh hồng hồng! Đầu của cô như muốn nổ tung, lúc này mặt trời đã lên cao, tấm rèm cửa tung bay trong gió trưa, nhớ lại một chút hình ảnh kiều diễm còn lưu lại trong đầu kia!
Cô ngồi trên người của hắn mà cử động, nhấp lên lại xuống, nhấp lên lại xuống, chà đạp hắn?
"......" Cô bụm tay che miệng lại, con mắt trong suốt xinh đẹp không tin nổi chuyện gì đang xảy ra, cô không tin người trong trí nhớ này lại là chính mình!
Cô chủ động ngồi lên người hắn mà cưỡi......cưỡi lên hắn?
Lập tức lại xốc lên chăn nhìn nhìn cơ thể của mình, xác định đúng là đã trải qua một đêm triền miên, hoảng hốt mở hộc tủ bên cạnh lấy lọ thuốc tránh thai hằng ngày, mở lọ mới nuốt liền hai viên thuốc.
Phía sau, Cổ Dư ôm Tiểu Tuyết Cầu vô cùng vui vẻ mà đi vào, hỏi cô nghỉ ngơi có tốt không, nếu nghỉ ngơi tốt rồi thì đi xuống lầu xem cửa hàng.
"Cửa hàng gì?" Cô dùng chăn bọc quanh người mình, phút chốc chưa kịp nhớ lại hai mẹ con A Bân tối qua đã ác độc với mình như thế nào.
Từ sau khi bị A Bân đánh cho ngất xỉu, cô giống như vẫn đang ở trong mộng, làm bất cứ chuyện gì cũng không phải do bản thân cô nguyện ý! Cô bị A Bân bỏ thuốc kíƈɦ ɖụƈ, lại bị Đằng Duệ Triết đè lên giường? Trước mắt loại tình huống này đối với cô mà nói, có khác gì nhau đâu? Về tính chất đều là giống nhau.
Cổ Dư thấy cô có chút tâm tư, xoay người ôm Tiểu Tuyết Cầu lại đi ra ngoài, để không gian cho cô mặc quần áo.
Sau đó, Đại Lận mặc quần áo xong đi ra, mái tóc dài tùy ý cột lại phía sau, mặc bộ quần áo thoải mái rộng thùng thình, theo Cổ Dư xuống lầu xem cửa hàng.
Cửa hàng ngay tại đường lớn bên cạnh, đang cho thuê, mặt tiền cửa hàng không lớn lắm, khoảng bảy tám mét vuông, vừa đủ để mở quán bán bữa sáng.
Đại Lận ở trong cửa hàng đi một vòng, cảm thấy một ngàn tệ thuê nhà có vẻ nhiều, lúc này không nghĩ sẽ thuê. Nhưng Cổ Dư lại muốn thuê nơi này, nói đồng ý góp vốn đầu tư, chịu một nửa tiền thuê, vì thế nhanh chóng ký kết hợp đồng thuê nhà, bỏ qua cái tính keo kiệt bủn xỉn của cô, vui mừng rạo rực muốn làm ý tưởng kinh doanh của mình.
"Em còn phải đi học, sẽ có lúc không có nhiều thời gian để trông cửa hàng." Đại Lận vẫn bình tĩnh nói, trong lòng vẫn để chuyện học lên hàng đầu. Mấy hôm nay cô đã trốn học hai ba ngày, kiểm tra cuối kì nhất định sẽ không làm được bài.
"Không sao, trang trí cửa hàng cho đến khai trương sẽ do chị phụ trách, buổi sáng sau khi tan học em lại đến đây là được." Chuyện cửa hàng đã xong, Cổ Dư đẩy cô hướng ra ngoài cửa, "Chiều em còn đi học, cửa hàng đã có chị với thím Lý lo rồi."
Ha ha, mặc dù cô là thư ký, nhưng cứ có tiền là cô đều muốn kiếm.
Vị trí nơi này tốt như vậy, mẹ con A Bân lại bị bắt đến cục cảnh sát, chuyện kinh doanh tốt như vậy ai lại không muốn, có tiền mà không biết kiếm thì đúng là đồ ngốc.
Đại Lận thấy Cổ Dư đang tính toán, cũng không muốn tranh luận nhiều với cô, chậm rãi đi dưới ánh mặt trời, vừa phơi nắng vừa quay trở lại sân. Trước mắt cô cần kiếm tiền, Cổ Dư có thể giúp cô có một khởi đầu tốt, chỉ hi vọng chuyện buôn bán gặp thuận lợi, có đủ tiền để cô nộp học phí.
Cô đi vào trong viện, nhìn thấy căn phòng của nhà A Bân, lòng còn sợ hãi.
Mà ở lầu hai trong phòng bếp, Trương Xuân Hỉ đang rửa chén bát, quay đầu nhìn trái nhìn phải, thấy xung quanh không có ai, vội vàng lấy tay chùi chùi lên người, lấy đâu ra một gói bột, đến gần cái nồi thuốc đang sắc trên bếp lò.
Thuốc sắc trên bếp lò đúng là nồi thuốc Bắc của Đại Lận, sắc cũng đã gần xong, đang tỏa ra hương thơm của vị thuốc, bà ta lấy cái khăn lau bốc lên trên, nhanh chóng đổ nửa gói bột trong tay vào nồi thuốc, rồi lại nhanh chóng đậy nắp lại, cổ tay hồi hộp run lên một chút.
Bởi vì trong không gian im ắng lại vang lên tiếng bước chân trên cầu thang của Đại Lận, đang hướng về phía này.
Đại Lận đi lại nhẹ nhàng, nhưng sau giờ trưa không gian vô cùng yêu tĩnh nên đều nghe thấy, đang đi từng bước một hướng về bên này, uống thuốc Bắc của mình.
Cơ thể cô không được khỏe, trạng thái tinh thần cũng không được tốt lắm, ngẩng đầu nhìn thấy dì Trương đang rửa chén, không để ý đến bà ta, trực tiếp tắt bếp lò.
Trương Xuân Hỉ liếc mắt nhìn cô một cái, rửa chén bát xong liền đi ra ngoài, làm như không có việc gì lại lắc lắc cặp mông phì lũ của mình, lưng thì đổ mồ hôi lạnh.
Hai người thanh niên đó nói gói thuốc này không có xảy ra chuyện gì cả, cùng lắm là trừng phạt Tô Đại Lận một chút, không có nguy hiểm đến tính mạng, nên bà ta mới gật đầu bắt tay, giúp bọn họ đem bỏ thuốc này vào chén thuốc Bắc của cô!
Đại Lận thì đang nhân dịp thuốc còn nóng, uống từng ngụm từng ngụm, không thấy gì khác thường, uống xong rửa cái chén, trở về phòng sửa soạn sách vở, xuất phát đến trường.
Dọc con đường đi dưới ánh mặt trời ấm áp, làn gió trong không khí mang theo mùi hoa cỏ nhẹ nhàng đập vào mũi cô, cảm thấy thật là thoải mái, nhưng lúc đến trường, cô đột nhiên cảm thấu bụng có chút trướng đau, nặng nề, chợt thoáng qua cơn co rút đau đớn.
Cô vội vàng đi toilet kiểm tra, phát hiện trên qυầи ɭóŧ có chút máu, không phải rất nhiều, nhưng đúng là có một giọt máu hồng. Mà lúc này bụng lại không đau nữa, tất cả đều bình thường.
Cô mới thở dài ra một hơi, cảm thấy đúng là hậu quả sau một đêm dài triền miên-- bụng bắt đầu trướng đau, uống thuốc tránh thai nhiều lần cũng làm nội tiết tố của cô bắt đầu rối loạn, ảnh hưởng đến sức khỏe hiện tại của cô.
Vì thế cô không có nghĩ ngợi nhiều, mặc lại quần, đuổi kịp tiếng chuông vang, vội vã đi vào phòng học.
---
Danh Sách Chương: