"Trước kia ở Singapore, Lâm Nho Nhỏ chị đều cảm thấy hứng thú đối với mỗi một thiếu gia con nhà quyền thế! Nhưng chị có biết vì sao bọn họ không chọn chị không? Bởi vì nội tâm ghen tị của chị đặc biệt mạnh, ý đồ nịnh nọt càng thêm rõ ràng, thế cho nên bộ mặt xấu xí của chị mới lộ rõ, che giấu dưới vẻ bề ngoài xinh đẹp của mình! Mà hiện tại đối mặt với em ruột, thế nhưng chị còn có thể nói lời vũ nhục như vậy, sau đó còn để mẹ nhúng tay chuyện này! Lâm Nho Nhỏ, chị phải biết rằng, Mộ Dạ Triệt chướng mắt chị, không phải bởi vì anh ta thích em, mà là anh ta muốn cho hai chị em chúng ta trở mặt thành thù, lo liệu giữa hai người! Huống hồ, Mộ Dạ Triệt chưa bao giờ hẹn hò chính thức cùng chị, ngay cả bạn bè với chị cũng không tính, chị căn bản không có tư cách nói em cướp đoạt đàn ông của chị! Mà là chị, luôn luôn có ý với Mộ Dạ Triệt!"
"Lâm Tiêm Tiêm, mày là tiện nhân!" Lâm Nho Nhỏ chửi ầm lên, căn bản không cần che dấu nội tâm đố kị cùng ghê tởm của mình, "Mộ Dạ Triệt vốn dĩ là người đàn ông của tao, là anh ấy hẹn tao ra ngoài ăn cơm, thuê phòng trước, xác định mối quan hệ giữa tao cùng anh ấy, mà cái thứ tiện nhân không biết xấu hổ như mày lại thừa dịp tao không chú ý, leo lên giường anh ấy! Cảm giác làʍ ŧìиɦ nhân của anh ấy thật thích sao? Cái loại kỹ nữ như mày cũng chỉ dùng thân thể mà hầu hạ đàn ông ở trên giường thôi!"
Lâm Tiêm Tiêm tức giận nhíu mày, vô cùng chán ghét cùng chịu không nổi khi Lâm Nho Nhỏ nói cô như vậy, lớn tiếng cười lạnh: "Lâm Nho Nhỏ, chị chớ có quên, nếu lúc trước không có Mộ Dạ Triệt đến bệnh viện thăm em, làm sao chị lại biết được anh ta! Lúc trước là chị khuyên em nhận lấy tình ý của anh ta, chậm rãi phát triển cùng anh ta, chúc phúc cô em gái này được hạnh phúc! Nay, chị không chiếm được tình cảm của anh ta, lật ngược thế cờ mà phát tiết tức giận lên người em, chị còn không biết xấu hổ hả?! Em sớm đã nói qua, anh ta cũng không phải đơn thuần mà tiếp xúc với chị em chúng ta, chính là xem chúng ta như đồ chơi!"
Quả nhiên Lâm Nho Nhỏ cảm thấy chột dạ, lại lớn tiếng mà mắng: "Tiện nhân, tao mặc kệ mày ngụy biện thế nào, tóm lại là mày cướp đàn ông của tao, nhất định mày phải trả giá đắt! Lập tức đến khách sạn Đế Hào! Mẹ muốn gặp mày!"
"Em đã đến rồi." Lâm Tiêm Tiêm nói lạnh nhạt, cũng không cảm thấy mình là bên đuối lý, mà tại thời khắc này, chính mình thật may mắn mới có dũng khí đi tới đây! Bởi vì nếu cô không đến, Lâm Nho Nhỏ mở miệng ra không biết sẽ nói hươu nói vượn, vặn vẹo sự thật nghiêm trọng như thế nào trước mặt mẹ!
Đối với tình cảm thuộc về mình, cô không cần yếu thế trước mặt mẹ cùng Lâm Nho Nhỏ!
Đi vào phòng 8806 của khách sạn Đế Hào, Lâm Nho Nhỏ mặc một bộ âu phục vàng nhạt đã chờ sẵn ở nơi đó! Lâm Nho Nhỏ nhìn thấy em gái rất muốn hung hăng cho cô ấy một cái tát tai, nhưng giờ phút này mẹ đang ngồi trong phòng, làm cho cô không có cách nào phát tiết tức giận, chỉ có thể dùng ánh mắt âm ngoan mà trừng liếc Lâm Tiêm Tiêm một cái, quay đầu nói với trong phòng một cách ôn nhu: "Mẹ, Tiêm Tiêm đã đến."
"Ừ." Trong phòng truyền đến một tiếng đáp lại thản nhiên, âm thanh nhu hòa, thái độ hiền lành, Lâm Ngọc Nhi thoáng nhìn cũng không có tức giận với con gái, "Tiêm Tiêm, con vào đi, để mẹ nhìn thấy con."
Lâm Tiêm Tiêm đi vào phòng, phát hiện mẹ mình mặc một áo vét màu đen, bên trong là váy dài, tóc xõa, dịu dàng ngồi uống trà ở sô pha bên cửa sổ. Bởi vì làn da trắng nõn, bảo dưỡng khéo léo, thoáng nhìn mẹ cô thật trẻ tuổi, khuôn mặt trái xoan nhìn không ra một tia nếp nhăn nào, bóng loáng như lòng trắng trứng gà. Đôi mắt phượng xinh đẹp thì long lanh ánh nước, làn da no đủ, thoáng nhìn càng giống chị gái của Lâm Tiêm Tiêm hơn, mà không phải là mẹ con!
Lâm Ngọc Nhi
Đối mặt với mẹ như vậy, Lâm Tiêm Tiêm quả thật cảm thấy chính mình lớn lên giống mẹ, hầu như di truyền toàn bộ từ bà, đôi mắt, khuôn mặt, ngũ quan, làn da cực kỳ tương tự nhau, chính là tuổi có chút chênh lệch. Mà ngũ quan của Lâm Nho Nhỏ, có vẻ giống với bên nội hơn, căn bản không có quá giống với Lâm Ngọc Nhi.
"Mẹ." Cô sợ hãi hô một tiếng, thân hình đứng ở cửa không có cử động.
Bởi vì từ khi cô thi đậu trường nghề, rời nhà trốn đi, mẹ đã không cho cô cái nhìn với sắc mặt hòa nhã! Cô vừa thẹn với mẹ, về mặt khác càng sợ hãi bà!
"Tiêm Tiêm, con gầy đi nhiều." Lâm Ngọc Nhi buông tách trà trong tay ra, đôi mắt phượng ôn nhu dạo quanh trên người con gái một vòng, thản nhiên dời đi, "Mẹ nghe Nho Nhỏ nói, vài năm nay con sống cũng không tệ lắm, vì sao lại gầy như vậy?"
"Mẹ, Tiêm Tiêm suốt ngày tính kế làm thế nào để câu dẫn anh rể, đương nhiên sẽ tiêu hao thể lực cùng trí óc, thân hình gầy hẳn một vòng!" Lâm Nho Nhỏ ở bên cạnh cướp câu trả lời, trong lời nói chứa đầy sự châm chọc, cũng nhu thuận lại đây mát xa bả vai giúp mẹ, "Thời gian gần đây mỗi đêm em nó sẽ ở trên giường hầu hạ đàn ông, thân thể căn bản ăn không tiêu......"
"Hửm?" Lâm Ngọc Nhi nghiêng người nhìn chằm chằm con gái lớn, dưới đáy mắt thu thuận chứa đầy sự tức giận! Cử chỉ lời nói của con gái lớn Nho Nhỏ càng ngày càng thô tục, xem ra là bà rời mắt lâu lắm, mới dẫn đến hai đứa con gái không quản được chính mình, miệng càng ngày càng nói càn!
"Mẹ, ý của con là, lần này Tiêm Tiêm dùng thân thể để câu dẫn anh rể, cướp bạn trai của con!" Lâm Nho Nhỏ thấy mẹ tức giận, vội vàng đè thấp giọng nói, chứa đầy sự ủy khuất cùng chua xót, cúi đầu thương tâm, "Mấy ngày nay nó vẫn đứng ở bên người anh ấy, mỗi ngày đều mặc váy áo bó sát đi làm, câu dẫn anh rể, căn bản không xem người chị như con vào mắt......"
"Tiêm Tiêm?" Lâm Ngọc Nhi liếc mắt nhìn con gái lớn một cái, không nói chuyện, ánh mắt rơi xuống trên người con gái út, liếc mắt đánh giá con gái một thân quần rách áo manh này, chờ Tiêm Tiêm giải thích.
Đây là cô con gái út thanh cao vẫn luôn cảm thấy người mẹ như bà không nên đưa cô đi tuyển người đẹp, căm hận người mẹ như bà lấy cô làm lợi thế, như vậy bà càng muốn nhìn thấy rốt cuộc con gái út tìm được dạng đàn ông gì ở bên ngoài! Hôm nay ăn mặc thành như vậy, điều này chứng minh con gái xác định là lấy thân thể chiêu đãi mắt người, câu dẫn đàn ông!
"Mẹ." Lâm Tiêm Tiêm ngẩng đầu nhìn mẹ, ôn nhu lên tiếng: "Lúc trước con bị tai nạn xe vào viện, Mộ Dạ Triệt đã truyền máu cứu con, cũng thực hiện hô hấp nhân tạo ở ven đường, mới giúp con giữ được một mạng này. Anh ấy có ơn cứu mạng với con, hơn nữa lại là hai lần, con phải báo đáp anh ấy."
"Bởi vậy con dùng thân thể báo đáp anh ta?" Lâm Ngọc Nhi nhíu mày, đôi mắt lại quét một vòng lên bộ váy hở hang kia của con gái, trên gương mặt trái xoan trắng nõn phủ kín sự trào phúng, cười nói: "Anh ta để con ăn mặc như vậy, không phải đang thưởng thức con, mà là nhục nhã con! Chẳng lẽ điều này mà con cũng không hiểu?"
Lâm Tiêm Tiêm buồn bã, quả nhiên bị nói trúng tâm sự, mím nhanh môi không nói gì.
Lâm Ngọc Nhi cũng không hỏi lại cô, đôi mắt nhìn chăm chú lên mặt con gái, ánh mắt không ngừng hiện lên oán hận cùng thất vọng! Bà cười lạnh: "Xem ra rời khỏi Singapore nhiều năm như vậy, phương thức mà con đối xử với đàn ông cũng có một kiểu đó, đúng là mẹ hoàn toàn không hiểu rõ con! Nhưng mà hiện tại, mẹ đã không quan tâm con làm gì nữa, nghe lời hay không, chỉ cần con trả người đàn ông này lại cho Nho Nhỏ, mẹ sẽ không truy cứu trách nhiệm của con nữa!"
Lâm Tiêm Tiêm cảm thấy mâu thuẫn với cách nói của mẹ mình, lập tức nói: "Mẹ, cái này muốn như thế nào nữa? Người mà Dạ Triệt lựa chọn là con, không có chọn Nho Nhỏ, căn bản không tồn tại cái gọi là trả lại! Còn nữa, con không phải vừa gặp đã yêu Dạ Triệt, mà là trong quá trình biết được anh ấy có ý đồ khi tiếp cận hai chị em, con mới dần dần thích anh ấy. Con phát hiện anh ấy không phải lãng tử tình trường, mà là một người đàn ông đáng giá để phụ nữ phó thác cả đời......"
"Im miệng!" Đột nhiên Lâm Ngọc Nhi quát lớn, cơn giận con gái tích tụ trong nhiều năm bộc phát trong phút chốc, đôi mắt phượng lạnh băng nhìn chằm chằm cô con gái út, "Từ giờ trở đi, đem trả lại người đàn ông này cho Nho Nhỏ, không cho phép con qua lại lui tới gì với anh ta! Nếu không, ta cho Lâm Tiêm Tiêm con sẽ hối hận khi trở thành con gái của Lâm Ngọc Nhi này!"
"Mẹ!" Lâm Tiêm Tiêm thét lên một tiếng kinh gãi, cũng lặng yên lui về sau từng bước, tính lập tức rời khỏi nơi này. Bởi vì cô sợ hãi mẹ mình như vậy, cũng chán ghét nhìn thấy Lâm Nho Nhỏ đắc ý dào dạt như thế, tất cả đều nhiều lời vô nghĩa, cười lạnh mà nói: "Vốn dĩ Dạ Triệt cũng không thích Nho Nhỏ, vẫn là Nho Nhỏ không chịu hết hi vọng, ngày đêm quấy rầy! Nếu mẹ nhất định phải can thiệp, vậy xin thứ cho con gái không thể nghe lời!"
"Mày lặp lại những lời vừa rồi một lần nữa!" Gương mặt trái xoan của Lâm Ngọc Nhi âm lãnh một mảnh, sớm đã giận tím mặt, thân hình đứng lên từ sô pha, nổi giận quát lớn, "Nho Nhỏ, giữ chặt nó lại!" Từ trong bụng bà chín tháng mười ngày đến khi ra đời, làm người trong cõi này, vậy cả đời đều là con gái của Lâm Ngọc Nhi! Dạy dỗ đứa con gái không nghe lời này, quả thật là chuyện đương nhiên!
"Vâng!" Lâm Nho Nhỏ nhận được mệnh lệnh của mẹ lập tức tươi cười rạng rỡ, một phen túm chặt tay của Lâm Tiêm Tiêm hung hăng kéo về một phen, sớm đã muốn trả thù tiểu tiện nhân này, "Mày chạy cái gì mà chạy! Mắng người xong muốn chạy hả, có chuyện nực cười vậy sao?! Mẹ đã nói mày trả Dạ Triệt lại, mày phải trả lại cho tao, có nghe hay không?!"
Gắt gao túm chặt em gái, đột nhiên hung hăng tát một cái! Phách một tiếng, nhắm ngay khuôn mặt kia của Lâm Tiêm Tiêm mà giáng một cái bạt tai! Mà cái bạt tai đầu tiên này, là cô đánh thay mẹ, không phải đánh cho mình!
Lâm Tiêm Tiêm phản ứng không kịp, ăn ngay một cái tát, ngay sau đó nghe một tiếng "Răng rắc", cánh tay của Lâm Tiêm Tiêm tựa như bị Lâm Nho Nhỏ cậy mạnh kéo gãy, khiến gương mặt cô trắng bệch, dự cảm sự việc không ổn, lớn tiếng nói với mẹ ở bên này: "Mẹ, mẹ không thể nhúng tay vào chuyện giữa con cùng Nho Nhỏ, Nho Nhỏ bị điên rồi. Từ chuyện Xá Dật lần trước, chị ấy làm bên thứ ba càng thêm thuần thục, có chứng bệnh vọng tưởng......"
"Tiểu tiện nhân như mày mới có chứng bệnh vọng tưởng! Câm miệng cho tao!" Lâm Nho Nhỏ túm cánh tay bị trật khớp của em gái lại, hung hăng tát thêm một cái lại đây, một cái tát này là đánh cho cô, tát cho gương mặt mềm mại kia của Lâm Tiêm Tiêm vừa sưng lại vừa đau, tóc bay tán loạn, "Dạ Triệt hẹn tao ăn cơm trước, sau đó đặt phòng ở khách sạn này! Là con tiện nhân như mày cố ý để chính mình sốt cao, không ngừng gọi điện lên phòng, để Dạ Triệt xuống dưới! Cuối cùng Dạ Triệt gặp mày ngất xỉu vì sốt cao, mới ôm mày đến biệt thự riêng của anh ấy...... Mẹ, chính là tại căn phòng tổng thống này!"
Cô quay đầu lại với mẹ mình mà kêu oan, chụp lấy tóc của Lâm Tiêm Tiêm, túm giữ một cách hung tợn, "Ngày đó con không về nhà để mua quần áo mới cho Tiêm Tiêm, mang nó đến phòng tổng thống để ngâm mình tắm nước nóng, để em gái vừa thất tình cùng nhau hưởng thụ, nhưng nó lại lợi dụng cơ hội này mà trực tiếp câu dẫn anh rể đến trên giường! Mẹ nói xem rốt cuộc nó có còn người chị này không! Mẹ, mẹ nhất định phải làm chủ cho con!"
Lâm Ngọc Nhi ở một bên thì lạnh lùng nhìn chằm chằm khuôn mặt kia của Lâm Tiêm Tiêm, ý bảo Lâm Nho Nhỏ thay bà tát cho cô con gái út thêm mấy cái bạt tai, "Chuyện giữa hai người, mẹ đại khái đã hiểu được. Quả thật Tiêm Tiêm làm không đúng, nếu Nho Nhỏ thấy chưa hết giận, cứ đánh thêm mấy bạt tai! Đứa em gái này cần dạy dỗ một chút mới biết được chính mình đã sai ở chỗ nào!"
Đương nhiên, đời này Tiêm Tiêm cũng sẽ không thừa nhận mình sao ở nơi nào! Bởi vì một khắc mà cô cùng mẹ đối nghịch nhau, cố ý thi đậu trường nghề khiến cho bà bị chê cười đến rụng răng trong giới thượng lưu Singapore, Lâm Ngọc Nhi liền tính chỉnh chết đứa con gái chỉ mang đến vận rủi này của mình! Cái này gọi là diệt trừ hậu quả, tránh cho con gái út lại làm một số chuyện kinh thiên động địa khiến bà bị mất mặt! Dù sao bà từng đặt hi vọng quá lớn lên người con gái út, tất cả các lão thái thái trong giới thượng lưu ở Singapore đều biết bà có một cô con gái vĩ đại!
"Vâng!" Lâm Nho Nhỏ quả thực như cá gặp nước, túm lấy Lâm Tiêm Tiêm bị thương mà lên gối xuống chỏ.
Lâm Tiêm Tiêm thấy mẹ cùng chị tính chỉnh chết cô trong phòng này, đột nhiên cô túm lấy tóc của Lâm Nho Nhỏ, cùng đánh nhau với chị mình, cũng không tiếc dùng thân thể đánh lên cửa phòng, lớn tiếng kêu cứu mạng, có ý đồ để người bên ngoài nghe được.
Lâm Ngọc Nhi ngồi ở sô pha thấy con gái út phản kháng, cũng dẫn tới nhân viên phục vụ không ngừng gõ cửa ở bên ngoài, liền đi lại đây cười nói với bên ngoài: "Chúng tôi không có việc gì, là hai đứa con gái của tôi đang đùa giỡn, không có việc gì." Cũng vươn tay đi giúp con gái lớn bỏ ra bàn tay của Tiêm Tiêm đang túm tóc Nho Nhỏ, để cho cánh tay bị trật khớp của Tiêm Tiêm hoàn toàn cam chịu thua cuộc.
Lâm Tiêm Tiêm bị đánh tới cửa liền kêu to thê lương với bên ngoài, "Mau cứu tôi, bọn họ muốn đánh chết tôi......"
"Nó là con gái ruột của tôi, làm sao tôi đánh chết nó được, đã nói là hai đứa con gái đang đùa giỡn thôi." Lâm Ngọc Nhi vừa cười nói, vừa lấy tay che miệng Lâm Tiêm Tiêm lại, để nhân viên phục vụ ở bên ngoài rời đi.
Lâm Tiêm Tiêm nghe âm thanh nhân viên phục vụ đẩy xe rời đi! Nhưng mẹ cô tựa như thật sự quyết định gϊếŧ chết cô, để chị gái Lâm Nho Nhỏ gắt gao giữ lấy cô, cái tay kia của bà thì che lại mũi miệng của mình, trong mắt chứa một tia chán ghét, "Năm đó mày rời nhà trốn đi, cục cảnh sát đã lập án cho rằng mày đã chết. Mày căn bản đã không còn tồn tại ở Singapore. Nếu lần này mày cố ý cướp người đàn ông của Nho Nhỏ, vậy lần này mẹ khiến cho mày chết!"
Lâm Tiêm Tiêm trừng mắt nhìn bà, không khí trong ngực càng ngày càng ít, giãy dụa càng ngày càng mỏng manh.
Lâm Tiêm Tiêm
Năm đó cô thân là đứa con gái bù nhìn, bởi vậy không thể không rời khỏi Singapore để tránh né trận giao dịch này, nhưng cuộc sống phiêu bạt ở bên ngoài cô đơn gian khổ, vĩnh viễn không tìm thấy điểm dừng chân. Cô mong đợi nhiều tuổi đi qua, mẹ có thể dần dần tha thứ cho cô, để cô một lần nữa được quay về quê hương. Nhưng lúc này đây đối mặt với người mẹ hạ quyết tâm chỉnh chết mình, cô căn bản không hối hận chuyện năm đó vì muốn tránh né vận mệnh phải gả cho một lão già bệnh nặng liệt giường, chính mình ghi danh vào trường nghề, sau đó mượn cơ hội đến trường để rời nhà!
Mới trước đây cô ở quê hương rất tốt đẹp, thời thơ ấu Lâm Nho Nhỏ cũng không có chịu không nổi như vậy, nhưng từ khi các cô dậy thì, cơ thể phát triển, phương thức mẹ đối xử với các cô liền bắt đầu không giống với trước kia, làm cho các cô cảm giác chính mình là một món hàng để mẹ buôn bán, chứ không phải là con gái. Bác chồng từng nói cho cô, ngoài Singapore ra, cô còn có một Tiếu gia lấy chuyện trồng hoa mà sinh sống, nơi đó mới là nơi cô được sinh ra.
Cho nên cô vẫn muốn gặp cha ruột, trở lại chỗ cũ, nhưng phải mang theo chồng của mình. Bởi vì cho đến lúc này, chồng của cô mới có thể bảo vệ cô, tránh đi vận mệnh cô bị người thân đem bán, có cuộc sống bình an hạnh phúc.
Nhưng mà hiện tại, trong khoảng thời gian miệng mũi của cô bị mẹ che lại hít thở không thông, cô bỗng nhiên phát hiện từ khi cô mười mấy tuổi rời nhà đi xa tha hương, đến bây giờ gặp lại chị gái Lâm Nho Nhỏ, lại bị tự tay mẹ mình bóp chết, căn bản chính là một giấc mộng không nên xảy ra!
Bởi vì kết quả đều giống nhau, cô vĩnh viễn không thoát khỏi vận mệnh của mình, không tìm được một người đàn ông yêu mình, bảo vệ mình!
---
Cổ Dư - Mộ Dạ Triệt
Thượng Hải lên đèn thật rực rỡ, thân ảnh của Cổ Dư cùng Mộ Dạ Triệt quả nhiên xuất hiện ở nơi này. Bọn họ mua vé vào cửa, tính đi lên đứng ở hành lang ngắm cảnh, nhưng bởi vì hôm nay là cuối tuần, khách du lịch tham quan tháp truyền hình đặc biệt nhiều, làm cho bọn họ không thể không đứng trước dòng người du lịch cuồn cuộn mà tặc lưỡi, ngẩn người, suy nghĩ có nên đi lên hay không.
Cổ Dư nhìn biểu tình Mộ Dạ Triệt gần như chất phác, lại khẽ nhíu mày, tin tưởng hắn tuyệt đối sẽ không cảm thấy hứng thú với hoạt động tham quan tháp truyền hình này! Hơn nữa chưa một lần theo phụ nữ tới nơi đây, căn bản không có xí xi tế bào lãng mạn nào!
Thật ra cảm giác đứng ở hành lang ngắm cảnh cũng thật là kíƈɦ ŧɦíƈɦ, bên dưới là tấm kính thủy tinh trong suốt, có thể từ trên cao vạn trượng mà nhìn thấy ô tô chạy tới lui bên dưới, giống như không cẩn thận sẽ ngã xuống! Sau đó nhân cơ hội ôm lấy hắn, nhắm mắt lại mà hô to sợ hãi, cùng hắn nhanh chóng bồi dưỡng tình cảm, làm cho hắn dâng lên loại cảm xúc thương tiếc. Nhưng nhìn biểu tình hiện tại của hắn, chắc là không có hứng thú với nơi này, mà cô cũng không muốn làm như vậy.
Vì thế hai người đứng trong đám người chật chội không có đi về phía trước, mà là cùng nhau nhìn về phía trước.
"Vậy đi nhà hàng ven sông ăn cơm nhé?" Cổ Dư đề nghị, không muốn ngẩn người cùng hắn ở nơi này, hoặc bị người qua đường đánh giá, "Hoặc là đi bảo tàng tượng sáp nhìn xem? Nói không chừng một ngày nào đó trong tương lai, tượng sáp của Mộ Dạ Triệt anh cũng được trưng bày trong này a......" Cô vừa cười ha ha vừa trêu ghẹo, không khí nói chuyện cùng hắn quả thật so với bên ngoài còn lạnh hơn, "Bởi vì ngũ quan của anh rất hoàn mỹ, mỗi đường cong như được điêu khắc tinh tế, tìm không ra khuyết điểm, đúng lúc có thể trưng bày trong bảo tàng tượng sáp, oa ha ha ha ~" Cười không liên quan, chính là cô có thể cười! Ha ha miết!
Mộ Dạ Triệt liếc mắt nhìn cô một cái, phát hiện cô gái này xác thật là có đủ nhàm chán, trầm giọng hỏi cô: "Vậy em muốn đi đâu?"
Cổ Dư cầm lấy vé lập tức chỉ lên trên, "Đương nhiên là tháp Minh Châu! Em muốn đứng trên hành lang kính thủy tinh!"
"Giờ có rất nhiều người." Mộ Dạ Triệt vẫn lạnh lùng như trước, thoáng nhìn đến mười phần không thích nơi này. Nếu cô thích leo tháp cao, hắn có thể đưa cô đến tòa tháp cao nhất thế giới ở Dubai!
"Ùi --" Nhiệt tình của Cổ Dư bị hắn hắt cho gáo nước lạnh, gắt gao nắm chặt vé vào cửa trong tay, sửa từ hướng mặt lên trên, lại xoay người đi ra ngoài cửa, "Đúng vậy, ở đây có nhiều người, không khí cũng chán, nóng nực, chúng ta vẫn nên đi ra ngoài." Nếu hắn không thích, vậy lần sau cô cùng Đông Húc lại đây chơi!
Mộ Dạ Triệt đi phía sau cô, quả thật không cảm thấy hứng thú với dòng người đổ về tháp Minh Châu, chuẩn bị cùng Cổ Dư tìm một nơi yên tĩnh để nghỉ ngơi.
Nhưng đang chuẩn bị lên xe, trợ lý Dịch Phong lại gọi điện cho hắn, báo cho hắn biết một tin tức khiến hắn
khiếp sợ: "Thiếu gia, tôi đã phái người theo dõi Lâm Tiêm Tiêm vào khách sạn Đế Hào. Nhưng Lâm Tiêm Tiêm cùng Lâm Ngọc Nhi cũng không phải mẹ con lâu ngày gặp nhau, mà là, Lâm Ngọc Nhi tính bóp chết đứa con gái này! Chúng ta có cứu hay không?"
Mộ Dạ Triệt kinh ngạc trong phút chốc, đôi mắt ôn hòa híp lại: "Nếu là thật, cứu cô ấy!"
---
truyenwiki1.com 09/12/2020.
Danh Sách Chương: