Mục lục
Lỗ Ái (Bắt Yêu)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đại Lận liếc mắt nhìn màn hình camera một cái, sau đó cầm văn kiện xoay người đi ra ngoài, trở lại trước bàn làm việc của mình. Tất cả đồng nghiệp trong văn phòng đều nhìn về đây, không ai tin tưởng Đại Lận sẽ làm việc này, ngược lại, càng tin tưởng Đoá Hoa Đoá làm việc bất chính, lại ở văn phòng chỉnh ngược người ta!

Bởi vậy sau khi mọi người hàn huyên một hai câu, đều tản ra, đi làm việc của mình, Đại Lận thì đợi tổng giám đốc Tiếu Kỳ lại đây, có chút đăm chiêu nhìn chằm chằm bàn làm việc của mình.

Thật rõ ràng, đây là một vòng tròn bẫy, trước khi hồ sơ thiết kế quy hoạch được đưa đến đây, đã bị tiết lộ đến tay đối thủ cạnh tranh! Đoá Hoa Đoá có thể bình tĩnh việc đối mặt với việc này, hẳn đã sớm biết đối phương là ai, biết công ty có gian tế bán hồ sơ thiết kế cho kẻ địch!

Mà kẻ gian tế này, còn vô cùng có khả năng là chính bản thân Đoá Hoa Đoá! Dù sao Đoá Hoa Đoá là người mượn sao chép đạp lên người khác để leo lên!

Vì thế nghĩ nghĩ, Đại Lận mượn cơ hội đưa văn kiện đến bộ phận thiết kế, tìm chị Matilda là kiến trúc sư đứng đầu trước đây bị Đoá Hoa Đoá sao chép hồ sơ. Chị Matilda là một người phụ nữ có trí tuệ rộng lượng, rất nổi tiếng ở công ty, không có ý phản đối, nghe Đại Lận giải thích lý do đến gặp, cô ấy bảo Đại Lận ngồi xuống, chính mình thì bưng ly cà phê tao nhã uống một ngụm, buông xuống, từ từ nói một ít ân oán tư thù cá nhân với Đoá Hoa Đoá: "Tô tiểu thư, xem cô cũng có duyên vừa mắt với tôi, bởi vậy tôi không ngại nói thẳng."

Cô ấy cười hào phóng, dời ánh mắt đi, "Lúc trước xảy ra chuyện như vậy, tôi lựa chọn tiếp tục ở lại Sang E, vì Sang E là nơi đầu tiên tôi khởi bước làm việc, có tình cảm thâm sâu, tôi chờ đợi Sang E được có một ông chủ tài trí được chuyển đến, để Sang E khôi phục vinh quang trước đây, nhưng hiện tại Tô tiểu thư cũng thấy đó, Tiếu tổng đương nhiệm hình như không có hứng thú với việc đổi mới Sang E, nhưng lại có hứng thú với việc mở rộng dịch vụ kinh doanh, đề cao hiệu quả và lợi ích hơn."

"Bởi vậy chị Matilda có ý định nghỉ việc?" Đại Lận nhíu mày, vô cùng đống ý loại đánh giá này về Tiếu Kỳ -- vàng đỏ nhọ lòng son*, chỉ vì cái trước mắt! Hơn nữa rất thích chơi đùa phụ nữ!

(*Người bị vàng bạc, tiền của kíƈɦ ŧɦíƈɦ lòng tham, khiến bản thân không giữ được lương tâm.)

"Tôi chuẩn bị chuyển qua tổng bộ ở Mỹ, sẽ không nghỉ việc." Matilda cười nhẹ, ý bảo Đại Lận uống cà phê, còn mình cũng uống một ngụm, nâng mắt, "Tô tiểu thư, không phải là cô đã biết Đoá Hoa Đoá thường lui tới cùng người nào đó chứ?"

Đại Lận gật gật đầu, ngồi thẳng thân mình, nhìn đàn chị Matilda dịu dàng này đầy chờ mong: "Quản lý bộ phận thị trường của tập đoàn Đằng thị là Arno, cũng chính là người trung gian lần này, người giúp chị ta lấy được hợp tác dự án lần này, có phải lén quen biết cùng Đoá Hoa Đoá hay không?"

"Ừ, trước mặt tỏ ra không biết, sau lưng thì quen nhau, Arno từng theo đuổi Đoá Hoa Đoá." Matilda cho cô đáp án khẳng định, cũng cho cô một tin tức khác, "Loại đàn ông này hợp tác với Đoá Hoa Đoá rất nhiều, bình thường bọn họ phân công chia của, chuyên môn lấy trộm bí mật của xông ty để kiếm tiền, hơn nữa bên trong tập đoàn Đằng thị của vị hôn phu cô còn có người mà cô ta biết, thật ra bên trong Đằng thị đã bị ăn mòn. Nhưng nếu cô muốn bắt được chứng cớ chính xác bọn họ giao dịch với nhau, vậy có chút khó khăn."

"Tôi đã biết, cám ơn chị Matilda." Đại Lận cười đứng dậy, chuẩn bị tạm biệt, "Tôi có biện pháp bắt được chị ta giấu đầu lòi đuôi." Chỉ cần Đoá Hoa Đoá dám làm lần nữa, cô liền dám bắt!

Sau khi đi về từ bộ phận thiết kế, cô gọi điện thoại cho Long Lệ, để cho anh phái người tập trung quan sát Arno chờ vài người quản lí đến lấy dự án hợp tác, đưa bí mật hành tung gặp mặt của bọn họ cùng Đoá Hoa Đoá báo cho cô biết!

Nhưng cô cũng không nói là chuyện gì, bởi vì một khi Long Lệ biết, Đằng Duệ Triết sẽ biết chuyện này, cô không muốn để Duệ Triết trực tiếp loại bỏ Đoá Hoa Đoá giúp cô! Như vậy không có ý nghĩa!

Cứ như vậy qua một khoảng thời gian, sau đó Tiếu Kỳ lại đây tìm cô tính sổ, Tiếu Kỳ là một tên đàn ông tinh trùng chui lên não, lại là một thương nhân vàng đỏ nhọ lòng son, bởi vậy ông ta đứng một nửa bên Đoá Hoa Đoá, một nửa đứng ở bên này với cô, bắt đầu nói điều kiện với Đại Lận: "Nếu cô chịu thuyết phục Đằng thị trưởng phê duyệt khối đất hoàng kim phía sau Sang E cho công ty, công ty có thể suy nghĩ không đuổi việc cô, hơn nữa còn thăng chức cho cô!"

"Lý do đuổi việc tôi là gì?" Đại Lận cười ôn hoà, đứng lên từ sô pha, "Trước mắt, không có chứng cứ gì rõ ràng chứng minh là tôi bán đứng công ty! Chuyện này đề cập đến vấn đề hình sự buôn bán bí mật, chắc là nên giao cho bộ phận hình sự xử lý điều tra."

Tiếu Kỳ nghe nói muốn chuyển giao cho cảnh sát xử lý, sắc mặt lập tức trầm xuống, "Tô tiểu thư, chớ quên hồ sơ quy hoạch là bị tiết lộ ra ngoài từ trong tay cô! Cô có trách nhiệm trực tiếp trong chuyện này!"

"Nhưng công ty cũng không có chứng cớ là tôi tiết lộ ra ngoài! Công ty cạnh tranh cũng không đứng ra làm chứng chỉ đó là tôi!" Đối mặt với khí thế bức người của Tiếu tổng, Đại Lận cũng nâng cao tông giọng, con ngươi mang theo một tia cười lạnh, "Đợi đến khi tìm được chứng cớ thật sự, Tiếu tổng hãy đến nói những điều kiện này với tôi! Nếu đến lúc đó điều tra ra không phải là tôi, mà là bị Đoá Hoa Đoá cắn ngược một cái, cũng xin Tiếu tổng chủ trì công bằng cho tôi, nên đuổi ai liền đuổi kẻ đó!"

Cô cũng nổi giận, không chút khách sáo phát hoả với gã thương nhân tinh trùng chui lên não này, sau đó dưới sự giật mình của Tiếu Kỳ, mở cửa rồi đi ra ngoài!

Cô ở bên ngoài hít một hơi sâu, bình ổn lửa giận trong lòng, để chính mình bình tĩnh. Nhìn hoàn cảnh hiện tại của công ty là cái dạng gì, tiểu nhân lên mặt, lãnh đạo bao che, tất cả mọi người còn lại không buồn hé răng, chỉ mong tự bảo vệ mình!

Hiện tại Đoá Hoa Đoá chỉnh ngược cô, Tiếu Kỳ liền lấy điều này áp chế cô, một đám bị điên rồi!

"Đại Lận cô đừng nổi giận, Đoá Hoa Đoá vốn tính đã leo lên giường Tiếu tổng, thời điểm nào Tiếu tổng cũng luôn đứng về phía chị ta." Đồng nghiệp Tiểu Liễu vỗ nhẹ lên vai cô, nhỏ giọng vừa đi vừa tán gẫu cùng cô, nhìn đồng nghiệp bốn phía, "Vừa rồi Đoá Hoa Đoá cố ý triệu tập mọi người đứng một loạt ở cửa, chính là tính tuyên truyện chuyện Đại Lận cô bán đứng công ty ra ngoài, để mọi người một đồn mười, mười đồn trăm, bêu xấu thanh danh của cô. Hiện tại cô muốn vững vàng, trăm ngàn lần đừng xúc động!"

Hai người đi về phía căn tin của công ty, gắp một ít đồ ăn nhẹ, cầm ly nước lạnh, ngồi ở bên cửa sổ, đang định ăn, Long Lệ gọi điện thoại tới cho Đại Lận, "Tô tiểu thư, điều tra được người tên Arno kia, hiện giờ anh ta đang lái xe đến đón Đoá Hoa Đoá đi ăn cơm, xe hiện đại màu bạc, một kẻ tri thức kèo kiết hủ lậu. Đoán chừng Đoá Hoa Đoá không xem trọng, nhưng lần này cô ta đồng ý gặp mặt, chắc là vì chia của."

Đại Lận buông dĩa ăn trong tay, lập tức mang theo Tiểu Liễu vội vàng đuổi theo xuống lầu, cửa thang máy mở ra, vừa vặn thấy Đoá Hoa Đoá mặc một thân váy cà chua cầm túi xách, đeo kính đen đi ra khỏi công ty.

"Đại Lận, không thể tưởng tượng được thật đúng là chị ta dám ra ngoài hẹn hò!" Liễu Khiết nhíu nhíu mày, đối với người phụ nữ mặc nguyên cây cà chua bái phục đến tận đầu! Diện mạo của người phụ nữ này, người đàn ông nào dám hẹn hò cùng?!

Quả nhiên, Đoá Hoa Đoá lái xe của mình đi ra ngoài, lái thật sự mau, chuyển khúc cua đã không thấy bóng dáng đâu. Đại Lận cũng Liễu Khiết ngồi taxi đi theo phía sau, nhưng Đại Lận nhìn nhìn chăm chú, phát hiện Đoá Hoa Đoá cũng không gặp mặt cùng Arno, mà là xuống xe ở một nơi cầm vali tiền tham ô rồi bước đi, sau đó lái xe hẹn hò cùng một người đàn ông khác.

Cô ta đi vào một toà nhà cao cấp, phong cách Châu Âu, ngồi ở bên trong có một tư vị khác. Nhưng Đoá Hoa Đoá không cảm nhận được, chỉ cảm thấy nơi này quá mức cổ xưa, từ xưa, căn bản là không xa hoa!

Nhưng không sao cả, là William hẹn cô ta gặp mặt ở trong này, nói thời điểm gặp mặt, sẽ cho cô ta một niềm vui bất ngờ!

Đương nhiên, là sau khi Đoá Hoa Đoá chiếm lấy hộp thư của Đại Lận, mới liên hệ cùng William này. Cho nên cô ta vẫn dùng thân phận của Đại Lận, nghĩ rằng William là một khách hàng có tiền, đối với cô ta như vậy có chút ý tứ, cũng không biết William biết Đại Lận, mới cố ý liên lạc!

Giờ phút này, cô ta tháo mắt kính xuống ngồi trên sô pha ở cửa sổ, đợi anh chàng kia đến đây gặp mình, cũng không biết Đại Lận cùng Tiểu Liễu cũng đi vào, ngồi ở vị trí cách vách với cô ta.

Trong lòng Đại Lận nghi ngờ, không rõ vì sao nơi này không có lấy một vị khách? Vì sao trên vách tường treo rất nhiều tranh hoa cúc? Vì thế khi cô nhìn thấy bức tranh chàng trai cô gái đạp xe giữa vườn hoa treo trên lò sưởi, lòng cô oanh một tiếng, phút chốc hiểu được người mà Đoá Hoa Đoá sắp hẹn gặp là ai!

Thật ra, Cổ Tuấn vẫn lấy tên William tồn tại trong hộp thư điện tử của cô, bọn họ có email liên hệ, nhưng nói thật, cô đã là mẹ hai con, hiện tại không muốn gặp Cổ Tuấn!

Thiếu niên Cổ Tuấn xinh đẹp, vẫn tồn tại trong ký ức, trong đầu của cô, vĩnh viễn tốt đẹp như vậy, cô không muốn phá huỷ hình ảnh tốt đẹp ấy.

Bởi vậy khi cửa nhà hàng xuất hiện một bóng dáng cao dài, cô vội vàng lôi kéo Tiểu Liễu đi về hướng cửa sau, vừa vặn trước khi nhà hàng tắt đèn châm nến lãng mạn, lẻn mình đi vào lối thoát hiểm.

Nhân viên phục vụ đang đẩy bánh ngọt bị hai cô làm giật mình, quay đầu nhìn hai người, sau đó dựa theo sắp xếp, đẩy chiếc xe bánh ngọt thật lớn, ôm rượu vang, đi bước một vào nhà hàng, chuẩn bị tặng cho cô gái ngồi ở sô pha bên cửa sổ một điều bất ngờ.

Nhưng mà điều bất ngờ này, sau khi chàng trai kia thấy cô gái ngồi trên ghế là Đoá Hoa Đoá, mây đen nổi đầy mặt!

Chàng trai này có một khuôn mặt xinh đẹp, giống như thần thánh trên trời dùng bạch ngọc điêu khắc ra một khuôn mặt xinh đẹp đến cực điểm. Đôi mắt giống như thuỷ tinh được tẩm trong nước trong suốt, khoé mắt lại hơi hơi giơ lên, mà lại có vẻ quyến rũ. Đồng tử tinh thuần cùng hình dáng yêu mị của đôi mắt hợp thành một loại phong tình cực mỹ, đôi môi mỏng manh, sắc đạm như nước.

Da thịt anh ta trắng như tuyết, đôi mắt như làn nước, thâm u mà lại yên tĩnh, mang theo vẻ xinh đẹp yêu dã, nhưng khí chất cùng cử chỉ, đều không có một loại hơi thở phấn son nào. Giờ phút này, anh ta đang lạnh lùng nhìn chằm chằm Đoá Hoa Đoá đến si ngốc, ra lệnh ngừng mở rượu vang, "Cô là ai?"

Đoá Hoa Đoá chậm rãi đứng lên, thân mình vui sướng run lên rất nhỏ, "Tôi......Tôi là Lucy, William anh không nhớ sao?" Không thể tưởng tượng được, đây là thiếu gia trăm triệu mà cô ta câu được, tuấn mỹ như thiên thần, thật đúng là may mắn!

—-

Bên ngoài nhà hàng, Đại Lận cùng Liễu Khiết đã muốn đi ra, Đại Lận để Liễu Khiết về công ty trước, còn mình thì đi ở dưới hàng cây bạch dương, nhíu mi nhìn một chiếc xe màu đen dưới hàng cây.

Đây là xe riêng của Duệ Triết, biển số xe này là độc nhất vô nhị trong thành phố, giá trị trăm vạn, nhưng hắn tới nơi này làm cái gì?

Chẳng lẽ là, Long Lệ điều tra Đoá Hoa Đoá, bởi vậy theo dõi đến nơi này, sau đó báo cho Duệ Triết -- Cổ Tuấn lại xuất hiện ở đây?

Cô bước nhanh đi tới bên này, quả nhiên nhìn thấy Duệ Triết ngồi ở trong xe, vẻ mặt âm trầm, hai cặp mắt lạnh băng như hồ sâu!

"Duệ Triết?" Đại Lận chủ động ngồi vào trong xe, nhìn sườn mặt của hắn, "Anh không tin em có thể làm được chuyện không gặp mặt riêng với Cổ Tuấn?"

"Em quay về đi làm ở Đằng thị." Đằng Duệ Triết thản nhiên mở miệng, con ngươi lạnh như băng lưu chuyển là một chút phiền chán, "Anh tin tưởng là em có thể làm được, nhưng anh không tin thằng nhóc này sẽ chết tâm. Năm đó, thằng nhóc này ở đại học Giang Bắc cùng anh ra tay quá nặng, càn quấy, không phải là một kẻ khiến người ta bớt lo!"

Đại Lận cười nhẹ nhàng, khẽ tựa đầu vào bờ vai dày của hắn, nói dịu dàng: "Chẳng lẽ, chỉ cần có người đàn ông nào theo đuổi em, anh lại để em trốn vào Đằng thị?" Xem ra, hắn không tin tưởng cô nha.

Đôi mắt Đằng Duệ Triết hơi hơi nhíu lại, dùng tay nâng cằm cô lên, để cô nhìn hắn, "Sau khi cậu ta tiến vào Sang E, em lập tức trở về Đằng thị. Tô Đại Lận em là vợ của Đằng Duệ Triết anh, anh không muốn nhìn thấy em bị một số tên đàn ông không biết đúng mực dây dưa! Hiện tại em đã là mẹ hai con, hẳn là cậu ta hiểu được đạo lý này!"

Đại Lận nghe lời này đầy vị dấm chua, bốc mùi thuốc súng, ngửa đầu cười khẽ: "Chỉ cần Duệ Triết anh tin tưởng em, giữa em và cậu ấy sẽ không có vấn đề gì. Hiện tại chỉ cần giải quyết sự việc của Đoá Hoa Đoá, em liền trở về Đằng thị đi làm, tuyệt đối không gặp cậu ấy."

Đằng Duệ Triết được cô cam đoan, mày kiếm đen đặc dãn ra, thế này sắc mặt mới hoà hoãn vài phần, bờ môi khẽ mở, "Buổi chiều chúng ta đi gặp Tiết Hàn Tử, nghe nói bà ngoại em bệnh nặng liệt giường, không còn nhiều thời gian, em đi gặp bà ấy lần cuối cùng."

"Có thể chứ?" Đại Lận có chút giật mình, cài dây an toàn, chuẩn bị đi gặp mẹ Hàn Tử của cô. Mấy ngày nay đúng là ngày hành hình của Đằng Vi Trì cùng Lâm Nhã Tĩnh, một khi xử bắn, thế giới này liền bình yên, bởi vậy một nhà của cậu mới dám trở về.

Một giờ sau, Duệ Triết chở cô đi đến nhà bà ngoại cách không xa Tô trạch kia, cũng chính là nơi trước đây cô thường xuyên được mẹ Hàn Tử đưa đến nơi này, lại bị bà ngoại mắng chửi. Bởi vì năm đó mẹ Hàn Tử làm văn nghệ trong quân đội, quốc gia cấp nhà ở cho bà, bởi vậy điều kiện của Tiết gia coi như hậu đãi, có một căn nhà rất lớn.

Nhưng vài năm trước không phải căn phòng này bị cậu cầm bán trả nợ sao?

"Anh giúp bọn họ chuộc trở về, cho bà ngoại em một nơi an nghỉ cuối cùng." Duệ Triết ngừng xe, đôi mắt nhọn nhìn trên lầu, "Tiết Hàn Tử xuống lầu đón em, em cùng bà ấy nói chuyện cho rõ ràng. Chuộc lại căn nhà này, coi như anh là cháu rể bên ngoại này làm hết đạo hiếu với bọn họ, hy vọng Tiết Hàn Tử có thể phát hiện tâm lương thiện, còn cho Đại Lận em một tiếng trong sạch!"

Hai người đang nói, Tiết Hàn Tử đã mở cửa xe ra cho Đại Lận, vẻ mặt đầy nếp nhăn, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề nói với Đại Lận: "Đại Lận, năm đó Cẩm Phong qua đời, con bị bỏ tù, ta đem phá huỷ ngôi mộ chứa tro cốt mẹ đẻ Mộ Thanh Như của con. Nhưng cũng không có huỷ tro cốt của cô ấy, mà là dùng một cái hủ khác, dấu đi, không cho phép cô ấy hợp táng cùng Cẩm Phong.

Nhưng sau khi gặp được Tiết Binh, Tiết Binh lại trộm hủ tro cốt này đi, lên giá bán cho Lâm Nhã Tĩnh. Lúc ấy Lâm Nhã Tĩnh lấy thân phận tình nhân của Trâu bí thư, luôn luôn hãm hại con, đem tất cả những người có liên quan đến cuộc sống của con nắm ở trong tay mình. Bởi vậy Tiết Binh mới bán mạng cho cô ta, thuận tiện để cô ta không cần tìm Tiết gia gây phiền toái, để nhà ta được bình an vô sự.

Sau khi Lâm Nhã Tĩnh bị bỏ tù, Đằng Vi Trì tiếp nhận cục diện rối rắm của cô ta, cầm đi hủ tro cốt. Một nhà ta lại lang bạc giang hồ, bỏ chạy ra ngoài tỉnh, sống cuộc sống như ăn mày. Lúc này nếu không phải Mộ gia tuyên bố hợp táng Mộ Thanh Như cùng Tô Cẩm Phong, để ta ra mặt sửa lại án sai cho mọi người, Đằng Vi Trì cũng sẽ không đuổi gϊếŧ ta."

Đại Lận nở nụ cười một tiếng, đi xuống xe, hỏi ngược lại: "Vậy có bị đuổi gϊếŧ hay không?"

Năm đó mẹ Hàn Tử chuyển đi toàn bộ số tiền của Tô gia, mặc kệ không hỏi han khi cô ở trong tù, oán hận ba, hơn nữa sau khi cô ra tù, còn vọng tưởng độc chiếm Tô trạch, cùng bà ngoại nhục nhã cô, không biết hiện tại có nguôi giận hay không?

Cuộc sống bị người ta giẫm lên đuổi gϊếŧ đều là khó chịu, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, từ nhỏ cô đã bị mẹ Hàn Tử đối đãi bằng phương pháp trả thù, mười mấy năm, chẳng lẽ cơn giận này còn chưa tiêu sao? Nói vậy, hiện tại bọn họ cũng cảm nhận được tư vị này!

"Ngày mai tôi sẽ mời phóng viên mở họp báo, Tiết Hàn Tử, mời bà tham dự, nói chuyện xưa của bà cùng Tô gia!" Thân hình cao lớn khôi vĩ của Đằng Duệ Triết chậm rãi thong thả đi đến bên người Đại Lận, biểu tình uy nghiêm, đôi mắt không giận mà có uy, thâm thuý lợi hại, không tự hiểu là mình khiến cho người ta có một loại cảm giác áp bách, "Mấy năm nay, cũng không phải Tô gia nợ bà, mà là bà nợ Tô gia. Hiện tại chỉ cần bà thừa nhận trước mặt công chúng, Đại Lận không phải con riêng ngoài giá thú, để cô ấy đừng lại bị những lời đồn đãi chuyện nhảm này làm tổn thương, ân oán giữa bà và Tô gia liền xoá bỏ! Sau đó chúng tôi sẽ cử hành hợp táng Tô thị trưởng cùng Mộ Thanh Như, để bọn họ chân chính ở chung một chỗ. Còn lại cuối cùng là hôn lễ của bản thiếu cùng Đại Lận, đến lúc đó, bản thiếu sẽ mời mẹ nuôi tham dự."

Tiết Hàn Tử chần chừ, bàn tay đặt bên người lặng yên nắm lại chút.

Nếu thừa nhận Đại Lận không phải con riêng ngoài giá thú, vậy đó không phải thừa nhận bà là bên thứ ba sao? Năm đó bà và Tô Cẩm Phong kết hôn là quân hôn, quân đội phê duyệt, làm sao có khả năng thừa nhận mình là bên thứ ba?

"Hiện tại bà đã ly hôn cùng Tô thị trưởng, có thể thừa nhận năm đó Tô thị trưởng cùng Mộ Thanh Như yêu nhau." Đằng Duệ Triết cười lạnh nhìn chằm chằm bà, khoé môi khẽ nhếch, nhìn rõ tâm tư của bà, "Trước kia tôi vẫn cứ không rõ, vì sao có một số phụ nữ nhất định phải dùng tiết mục "Bắt kẻ tɦôиɠ ɖâʍ tại giường", đi bức ép đàn ông phải cưới mình? Sau này Trâu gia mới nói cho tôi biết, là quyền thế làm cho bọn họ muốn làm gì thì làm, dựa theo ý nguyện của bọn họ mà bức ép người khác tổ chức đám cưới, lại tạo cơ hội cho những người phụ nữ vô liêm sỉ này vu oan hãm hại! Nhưng bà cùng Tô thị trưởng không giống vậy, thanh danh của bà từ năm đó đã hỏng rồi, tuy rằng quân đội phê duyệt quân hôn cho bà, nhưng bà cho là, người bên cạnh không nhìn ra kỳ quái trong đó sao?"

Hắn đi về phía Tiết Hàn Tử, mày kiếm khẽ nhướng, "Bởi vậy, mặc dù hiện tại bà có ở trước mặt mọi người thừa nhận bà cùng Tô thị trưởng không có tình cảm, mọi người cũng không cảm thấy kỳ quái. Chiến hữu xưa của bà biết năm đó là bà vu oan hãm hại Tô thị trưởng, người quen ở Cẩm thành, càng thêm biết bà cùng Tô thị trưởng không có cảm tình! Thật ra là bà luôn luôn lừa mình dối người!"

Tiết Hàn Tử nghe, môi khô khốc mấp máy, "Vậy......Ta đồng ý tham dự họp báo ngày mai, tất cả, cũng nên kết thúc." Hai tay bà nắm lại rất nhanh.

Đằng Duệ Triết cười lạnh, vẻ mặt đạm bạc đáp lại Tiết Hàn Tử, sau đó quay đầu nhìn Đại Lận bên cạnh, "Giờ chúng ta lên lầu thăm bà ngoại, gặp mặt bà ấy lần cuối, coi như em là cháu gái đã làm hết đạo hiếu."

—-

Ngày thứ hai, tất cả mọi người, bao gồm một nhà Mộ bí thư, một nhà Tiết Hàn Tử, một nhà Đằng thị, mặc đồ đen trang trọng, đứng trước mộ bia của Tô thị trưởng.

Trải qua nhiều năm mưa sa gió táp, mộ bia đã loang lổ, phóng viên được mời dự họp báo ở trong này, tất cả phóng viên cầm máy ảnh đứng thành một vòng tròn, điên cuồng chụp ảnh về bên này.

Mà một ngôi mộ hợp táng mới, đang được khởi công ở cách đó không xa, hai con sư tử nạm vàng bảo vệ trước mộ bia, bảo vệ trái phải cho Tô thị trưởng sắp hợp táng cùng Mộ Thanh Như. Tất cả, có vẻ trang trọng như vậy, yên tĩnh, bi thương, không ai nói chuyện.

"Cám ơn mọi người hôm nay đã đến đây viếng mộ Tô Cẩm Phong, hôm nay Tiết Hàn Tử tôi phải nói cho mọi người biết một tin tức......" Lễ viếng qua đi, Tiết Hàn Tử đứng trước microphone đang muốn nói chuyện, phóng viên đứng dưới "Oa" lên một tiếng xôn xao, chen chúc trước bàn phỏng vấn, rồi đột nhiên xoay người chạy về phía sau.

Bởi vì trong nghĩa trang im ắng, giờ phút này có một người đến đây, thân hình người đàn ông này thẳng tắp vĩ ngạn, ngọc thụ lâm phong*, mặc một bộ đồ đen làm cho hắn có vẻ thon dài cao gầy hơn.

(*Cốt cách thanh cao, phong lưu khoái hoạt nhưng không thiếu phần bản lĩnh.)

Hàng lông mi dài, con ngươi sáng như những vì sao, sóng mũi cao ngất, dáng người thẳng tắp cao lớn, như được điêu khắc ra từ ngọc thạch, trong cương trực có tuấn mỹ.

Tĩnh dưỡng mấy ngày, da của hắn đã khôi phục màu sắc ban đầu, nhẵn nhụi, cũng không mất vẻ dương cương. Giờ phút này khuôn mặt hắn hồng nhuận mang theo nụ cười xấu xa, một tay đút túi quần, thoải mái bước về bên này.

"Mộ thiếu gia!" Vài người phóng viên chen chúc về phía hắn, không ngờ hắn sẽ trở về tham dự lễ hợp táng của Tô thị trưởng, đều bắt lấy đề tài đuổi sát không thôi, xúm quanh lại hỏi hắn, "Trước đó không lâu, nghe nói Mộ thiếu gia đã kết hôn cùng Tô tiểu thư, hơn nữa còn mua váy cưới, vì sao hiện tại không có tin tức gì?"

"Lần trước Mộ thiếu gia đưa Tô tiểu thư đi nghỉ phép ba ngày, hơn nữa còn mặc váy cưới vào giáo đường, vì sao không có hoàn thành? Mộ thiếu gia có

thể giải thích một chút hay không, vì sao ngày đó anh cùng Tô tiểu thư không tổ chức thành công? Có phải là vì Đằng thị trưởng hay không?" Phóng viên vẫn không bỏ được đặc tính lắm chuyện a! Bởi vì đây là một tin tức lớn!

Mộ Dạ Triệt chỉ cười, khoé môi cong cong, như vầng trăng sáng tỏ giữa bầu trời đêm, một tay đút túi quần tiếp tục đi về phía trước, không nói.

Mà bên này, tất cả mọi người đều nhìn qua, bầu không khí ngưng trọng áp lực, nhất là Đằng Duệ Triết mặc một thân tây âu màu đen, khuôn mặt hoàn mỹ lúc này đã trầm xuống, con ngươi đen như mực trở nên sắc bén khiến người ta sợ hãi!

Đại Lận mặc toàn thân váy đen cũng kinh ngạc như vậy, nhưng cô còn kinh ngạc hơn là, phía sau Dạ Triệt lại xuất hiện một anh chàng có thân hình cao dài! Thật rõ ràng, Dạ Triệt đã muốn đến đây từ sớm, đã tế bái ba cô ở dưới hàng cây, sau đó mới thoải mái xuất hiện, nhưng William xinh đẹp này, cũng chính là Cổ Tuấn ngày xưa, thế nhưng lại lái xe mô tô đến đây, uy phong lẫm liệt xông thẳng vào nghĩa trang, mục tiêu xác minh là trực tiếp bắt cô đi!

Bởi vì cô đứng dưới sân khấu, cách nơi chào hỏi giao tiếp gần nhất, Đằng Duệ Triết lại đứng trên sân khấu, cách một khoảng cách, nên khi Cổ Tuấn lái xe mô tô chạy nhanh qua đây, xoay tròn một vòng trên cỏ, đột nhiên một tay túm cô lên xe, tất cả mọi người ở đây đều chấn động kinh ngạc!

Nhưng tất cả vệ sĩ đều không cản lại được tốc độ của xe mô tô, Đại Lận bị cánh tay mãnh lực kia túm lên trên xe máy, chỉ cảm thấy gió mạnh thổi trên mặt, đến nổi không mở mắt ra được, lỗ tai truyền đến tiếng hô của Duệ Triết cùng Dạ Triệt, người của cô đã bị mang ra khỏi nghĩa trang!

Đây là một loại tình huống gì? Năm đó Cổ Tuấn dùng xe mô tô chở cô, nhiều năm về sau, thế nhưng lại vẫn dùng xe mô tô bắt cóc cô?!

—-

Cổ Tuấn, cũng chính là William hiện tại sau khi lái xe mô tô như điên được một khoảng cách, hai chân thon dài chống đỡ, giảm tốc độ xe ở chỗ rẽ, nhanh chóng đưa cho Đại Lận đội một cái muc bảo hiểm, sau đó tiếp tục lái xe như điên về phía trước, mang theo Đại Lận trong cơn chấn kinh quá độ xuyên qua dòng xe cộ!

Quả thật Đại Lận bị doạ điên rồi, cũng giống với trước đây bị cậu ta lái xe đạp đưa đến nhà hàng làm thêm, bị cậu ta gây bão táp tán loạn giữ dòng ô tô, xe nghiêng một cái, thiếu chút nữa va chạm với ô tô bên cạnh!

Nhưng cô không thể không nắm chặt lấy thắt lưng của cậu ta, nhịn xuống cảm giác muốn ói, cầu xin cậu ta dừng xe.

Cổ Tuấn này, nhiều năm như vậy, vì sao vẫn không sửa được cái tính tình hết sức lông bông này?! Cô bị ép mau ói ra!

Kết quả, Cổ Tuấn trước sau như một đi xuyên qua một dòng xe, một thân mặc đồ da màu đen, làm cho cậu ta thoáng nhìn càng uy phong lẫm liệt, cuồng dã không kiềm chế được, khiến những cô gái xinh đẹp lái xe thể thao màu đỏ ở bên cạnh phải thét chói tai!

Cuối cùng, xe mô tô quẹo trái xong liền nghiêng về bên trái, gần như là chạm mặt đất, quẹo phải liền nghiêng xe về bên phải, kỹ thuật cao siêu, rốt cuộc đi xuyên qua cây cầu, đến trước cửa đại học Giang Bắc!

Đại học Giang Bắc, vẫn là dáng vẻ cũ như mấy năm về trước, sinh viên trẻ tuổi tụm năm tụm ba, đang ôm sách vở đi ra ăn trưa. Cổng trường đại học có hai hàng cây đại thụ xanh um tươi tốt, đường lớn rộng mở thẳng tắp, sinh viên thanh xuân phấp phới đi trên đó, sân bóng rổ vẫn như cũ có rất nhiều nam sinh viên chơi bóng, ngẫu nhiên, sẽ có một quả bóng đánh về phía một cô sinh viên xinh đẹp!

Nhưng phía sau, sẽ không còn mẹ con Trâu Tiểu Hàm lại đây tìm cô, cũng không có đoàn xe kết hôn của Tiêu Tử đi qua trước cổng trường, chỉ có Cổ Tuấn lái xe mô tô không để ý đến bảo vệ đang ngăn cản, trực tiếp chạy vọt vào khuôn viên trường.

Cổ Tuấn không ngừng tăng tốc xe mô tô, vui chơi đùa giỡn ở vườn trường, khiến các nữ sinh viên bên cạnh đều thét chói tai mà tránh qua một bên, một mảnh náo nhiệt. Sắc mặt Đại Lận đã trắng bệch, gắt gao ôm cậu ta, kêu to "Dừng xe, dừng xe", cuối cùng mới làm cho Cổ Tuấn dừng xe lại trước một toà nhà dạy học!

Cổ Tuấn tháo mũ bảo hiểm xuống, để lộ đầu tóc ngắn, thoải mái lắc lắc, môi hồng răng trắng, ngũ quan sạch sẽ, tuấn mỹ cực kỳ, cậu ta cười yêu dã với Đại Lận ở phía sau, ý bảo cô xuống xe.

Đại Lận tháo mũ bảo hiểm xuống chạy đến bồn hoa bên cạnh, ôm ngực ngồi xổm nơi đó nôn khan, thiếu chút nữa đào móc toàn bộ ruột gan cùng dạ dày.

"Không có việc gì chứ?" Cổ Tuấn đưa qua cho cô chai nước, lo lắng nhìn cô, đôi chân thon dài thẳng tắp, gắt gao khoá lại trong ống quần màu đen, gợi cảm mà xinh đẹp. Thiếu niên này, so với vài năm trước bớt đi vẻ lông bông, có vài phần thành thục cùng ổn trọng hơn.

Làn da trắng thản nhiên phụ trợ thêm cho đôi môi hồng, ngũ quan tuấn mỹ, khuôn mặt hoàn mỹ, đặc biệt ánh mắt đẹp loé sáng như viên kim cương, khiến cho trong vẻ soái khí như ánh mặt trời của cậu ta có thêm một tia không kiềm chế được, đôi mắt trong suốt sáng ngời đang lo lắng nhìn cô để lộ một chút sắc bén.

Đại Lận không có nôn ra, một tay vén vén mái tóc dài của mình, ngẩng đầu nhìn cậu ta một cái, sau đó đẩy chai nước mà cậu ta đưa qua, đứng dậy đi trở về.

Cô không muốn cùng cậu ta ôn chuyện ở trong này, hiện tại Duệ Triết còn đang giận, cô phải lập tức trở về.

"Đại Lận, nơi này là nơi trước kia chúng ta cùng nhau theo học, em không nhớ rõ sao?" Cổ Tuấn lên tiếng mềm nhẹ ở phía sau cô, giữ chặt bước chân rời đi của cô, "Thời điểm đó tôi còn trẻ, đánh nhau ở trong này cùng Đằng Duệ Triết, thề nhất định phải thắng anh ta để đoạt lại em. Nhưng lần đó tôi không có năng lực đành thua dưới tay anh ta, khiến anh ta bắt em đi! Hiện tại tôi đã trở về, là vì Đại Lận mà quay lại, tôi đã từng thề, Darling em chỉ có thể thuộc về tôi, Đằng Duệ Triết anh ta không xứng có được em!"

Đại Lận nghe một tiếng "Darling" đã lâu này, vội vàng dừng lại bước chân, bỗng nhiên nhớ tới A Bân bán bữa sáng, nhớ tới Tiêu Tử, càng thêm nhớ tới, Đằng Duệ Triết đuổi theo tới tận Giang Bắc. Thời điểm đó, Cổ Tuấn là người không lúc nào rời xa cô nhất, cùng cô bắt xe buýt công cộng, vì cô mua cơm hộp, chăm sóc Tiểu Tuyết Cầu, lái xe đạp xe mô tô chở cô đi...... Nhưng, tất cả những điều này đều đã trôi qua, hiện tại cô có Đằng Duệ Triết, có hai đứa con sinh đôi, cô không muốn bất kỳ kẻ nào quấy rầy cuộc sống trước mắt của bọn họ!

"Cổ Tuấn......" Cô đang muốn nói chuyện, khuyên giải an ủi anh chàng đã trưởng thành thành một người đàn ông quên đi chuyện trước kia, để những điều đó trở thành một ký ức tốt đẹp. Đột nhiên Cổ Tuấn xoải bước về phía trước, một bàn tay nắm lấy cô, đi đến rừng cây bên cạnh.

"Hư!" Cậu hư một cái với cô, để cô lẳng lặng đi cùng mình một chút trong rừng cây, hái cho cô một bông hoa nhỏ, "Có nhớ trước kia, anh của tôi đón tôi về nhà hay không? Lúc ấy tôi vẫn muốn cho Đại Lận em theo tôi về nhà, chỉ làm Darling của mình tôi, nhưng tên khốn Đằng Duệ Triết kia cứ dây dưa, bắt buộc em làm phụ nữ của anh ta! Thật ra anh ta hoàn toàn không có tôn trọng em, yêu một người, là phải yêu thương cô ấy, tôn trọng cô ấy......"

"Được rồi, Cổ Tuấn, cậu đừng nói nữa." Đại Lận cắt ngang lời cậu ta, không nhận đoá hoa nhỏ mà cậu ta đưa tới, lòng cũng không ở nơi này ôn chuyện, chính là nói nhẹ nhàng: "Cổ Tuấn, nếu cậu muốn gặp tôi, nhất định phải gọi điện thoại cho Duệ Triết, hiện tại tôi là vị hôn thê của anh ấy, phải cùng anh ấy đến gặp cậu."

"Quả nhiên em phải gả cho anh ta?" Cổ Tuấn đổi tên thành William này nhíu mày một cái, rồi đột nhiên khuôn mặt tà mỹ nổi lên vẻ lo lắng, mắt híp lại, vươn tay ôm chụp lên hai vai của Đại Lận, "Darling, em suy nghĩ kỹ chưa?"

Đại Lận nhẹ nhàng hất tay cậu ta ra, để cậu ta giữ khoảng cách với mình, cười nói: "Đúng, tôi đã cùng anh ấy hứa hẹn chung thân ở trong núi, hơn nữa còn có hai đứa con đáng yêu. Chuyện trước kia để nó qua đi, thương tâm cũng tốt, thống khổ cũng thế, đều đã trôi qua, tôi chỉ muốn cho Duệ Triết dùng những ngày tháng tương lai để yêu thương tôi cùng con, như vậy là đủ rồi."

"Nhưng anh ta đã từng thương tổn em, hơn nữa không chỉ dừng lại một lần!" Hai nắm tay của Cổ Tuấn căng thẳng, gấp đến mức gào rống tức giận, gương mặt gần như nổi gân xanh, hàm răng trắng đều mê người nghiến thẳng, "Darling em không phải đang giả vờ ngớ ngẩn, thế nhưng lại đồng ý để một thằng đàn ông từng thương tổn em cưới em sao?!"

Đại Lận lại hất tay cậu ta ra, cũng lui về phía sau vài bước, vẫn như cũ nói nhẹ nhàng: "Cổ Tuấn, đây là sự lựa chọn của chính tôi, hy vọng cậu có thể tôn trọng tôi."

Cổ Tuấn rơi vào cả kinh thật mạnh, lần này lại không vươn tay chạm vào cô, mà là tự mình lui về sau một hai bước, mở miệng cười nói: "Mặc kệ nói như thế nào, tôi mãi mãi xem Đằng Duệ Triết không vừa mắt. Darling, hiện tại tôi có chút đói bụng, chúng ta đến cổng trường ăn chút gì đó, được không?"

Đại Lận mặc một thân váy dài màu đen, càng tôn lên vẻ trắng mịn như tuyết của cô, hai má phấn hồng, dáng người yểu điệu, giờ phút này thấy Cổ Tuấn lùi từng bước đưa ra yêu cầu, cô cũng nói ra yêu cầu của mình, cười nói: "Có thể cùng nhau ăn gì đó, nhưng phải chờ Duệ Triết lại đây. Tôi gọi điện thoại cho anh ấy."

"Có thể." Cổ Tuấn thế mà lại vui vẻ đồng ý, chủ động đưa điện thoại của mình ra, con ngươi yêu dã mang theo chút cười giảo hoạt, "Hiện tại gọi cho anh ta đi, giờ tôi đưa Darling em đến nơi này ôn chuyện cũ, đã xem đủ, không ngại ăn bữa cơm cùng anh ta lúc này, ngay tại nơi gần cổng trường được không?"

Đại Lận nhận điện thoại trong tay cậu ta, không chút xấu hổ nào gọi qua số điện thoại của Duệ Triết, nói: "Duệ Triết, anh không cần gấp, hiện tại em đang ở đại học Giang Bắc, em ở cổng trường chờ anh, anh lại đây đón em."

Cổ Tuấn thì ở một bên cười nhưng không nói, chân dài đi qua lại bốn phía, đánh giá trường học cuối cùng ở trong nước trước khi chuyển ra nước ngoài, trong lòng có rất nhiều cảm xúc. Cậu ta vẫn luôn khát vọng về nước, hiện tại rốt cuộc cũng làm cho cậu ta có cơ hội này, lại như thế nào sẽ khiến Darling của cậu ta chịu nửa phần uỷ khuất?

"Đại Lận, em đứng yên một chỗ đừng đi đâu cả, giờ anh đang chạy tới, vừa rồi thằng nhóc kia đua xe, cắt đuôi xe của anh......" Trong điện thoại di động truyền đến âm thanh lo lắng rống giận của Đằng Duệ Triết, ba hồn bảy vía thiếu chút nữa bị doạ đi không còn, hận không thể phanh thây tiểu tử thối năm đó đánh nhau một mình với hắn, bị phạt quỳ trước phòng giáo vụ!

Hiện tại Đại Lận đã là vị hôn thê của hắn, tên nhóc này lại cả gan, dám ở trước mặt mọi người bắt cóc vợ của hắn! Có phải thời điểm năm đó thách đấu, hắn để tiểu tử thối này phạt quỳ  trước cửa phòng giáo vụ còn chưa đủ sao?!

Nhưng lại còn có Mộ Dạ Triệt vừa bay về nước, họ Mộ này cũng bay trở về, nghe nói là chuẩn bị tham gia lễ hợp táng của Tô thị trưởng cùng Mộ Thanh Như, thuận tiện tham gia hôn lễ của hắn cùng Đại Lận, tính hoàn toàn xong việc sau đó lại rời đi!

Hiện tại, trước mặt cùng nội bộ của hắn đều mâu thuẫn, đàn ông theo đuổi dây dưa Đại Lận giống như cỏ dại, dùng thuốc sát trùng diệt cỏ đều diệt không xong!

Bên này, Đại Lận treo điện thoại, sau đó xoá bỏ dãy số vừa gọi, trả điện thoại lại cho Cổ Tuấn đang tiêu diêu tự tại ở bên cạnh, "Giờ chúng ta ở lại nơi này chờ Duệ Triết đến đây."

"Nhưng tôi đã đói bụng." Cổ Tuấn cao to anh tuấn thế nhưng lại làm nũng với cô, vươn cánh tay thon dài, nắm lấy tay cô đi ra phía ngoài, "Giờ có thể đến tiệm bánh bao ngoài cổng trường mua hai cái bánh bao được không? Vừa lúc ở cổng trường, Đằng Duệ Triết lái xe đến đây sẽ nhìn thấy."

Đại Lận nghĩ rằng có thể được, rút ra bàn tay nhỏ bé bị cậu ta nắm trong tay, theo cậu ta đi đến trước cổng trường.

Mà giờ phút này, đúng giờ tan trường, bởi vậy rất nhiều cô cậu sinh viên trẻ tuổi nhìn chằm chằm cô cùng Cổ Tuấn đang đẩy xe mô tô, bị một thân cuồng dã không kiềm chế được cùng bề ngoài thiên thần của Cổ Tuấn làm cho kinh diễm, ánh mắt không ngừng liếc về phía cậu ta.

Đại Lận thì mím môi không lên tiếng, cảm giác như đứng ngồi không yên, bước chân nhanh hơn, nhanh chóng ra khỏi khuôn viên trường.

Nhưng trước cổng trường, cửa hàng bán bánh bao kia đã không còn, cũng chính là cửa hàng bánh bao trước kia Cổ Tuấn từng mua cho cô, đổi thành cửa hàng giày dép, căn bản là không có khả năng mua được bánh bao. Vì thế Cổ Tuấn lại đề nghị đi đến vườn hoa cúc bên cạnh để xem, nói không chừng vườn hoa cúc kia vẫn còn tồn tại.

Phút chốc, Đại Lận nghĩ tới Cúc Thanh Nhã bên cạnh vườn hoa cúc kia, cũng chính là ngôi nhà mới đầu tiên của cô cùng Duệ Triết, một lần đó, bọn họ còn ở bên ngoài trời tuyết trắng, đã làm một lần chuyện tình kíƈɦ ŧɦíƈɦ......

—-

Còn có trên đường đến trường, Cổ Dư từng cùng cô vào quầy thức ăn nhanh để ăn sáng, Cổ Dư vì miếng bánh quẩy mà tranh luận cùng nhân viên quầy......

Nghĩ đến đây cô có chút xúc động, quả quyết từ chối Cổ Tuấn bên cạnh: "Những điều này đều là kỷ niệm tốt đẹp để nhớ lại, chúng ta đừng phá hư nó. Cổ Tuấn, hôm nay chúng ta đi ra gặp mặt đến đây thôi, tiếp theo tụ họp cùng bạn học cũ, chúng ta lại cùng nhau ăn gì đó."

Cổ Tuấn thấy cô trốn tránh mình, kiêng kị gặp mặt riêng cùng mình, liền nhếch khoé môi lên, cười nói tà mị: "Darling, em đúng là hết hy vọng, ông chú Đằng Duệ Triết kia có thể lấy được em tính ra anh ta không làm bậy nhiều lắm, còn có thể ôm mỹ nhân về. Hiện tại em lại vì anh ta, thế nhưng cũng kiêng dè gặp mặt tôi! Nhưng mà Darling em đừng lo, tôi sẽ không bắt buộc em làm chuyện mà bản thân không muốn, chỉ là tôi cho em thấy rõ tâm của anh ta."

Nói xong, đôi mắt cậu ta híp lại, ánh mắt trong trẻo, mắt nhìn xa xa về mảnh vườn hoa cúc kia thế nhưng vẫn còn tồn tại, cười nói vui mừng: "Thì ra vườn hoa cúc kia vẫn còn một mảnh nhỏ, chứng minh ký ức của chúng ta còn tồn tại. Hôm nay chỗ nào chúng ta cũng không đi, ngay tại nơi này, chờ đợi Đằng Duệ Triết đến đây."

Đại Lận thản nhiên nhìn hắn, cũng không lên tiếng, nhìn một mảnh vườn nhỏ hoa cúc kia, mới nhớ tới thời gian trôi quá nhanh, thế nhưng một mùa thu lại đến, mùa hè đã kết thúc!

Đúng vậy, cái gì đều trôi qua, xuân hạ thu đông không biết luân hồi tuần hoàn bao nhiêu lần, Mêng Mông nhà Tiêu Tử đã được bốn, năm tuổi, cô đã là mẹ hai con, không hề là Tô Đại Lận ở trong trường đại học này trốn tránh Tiêu Tử, không hề khóc vì Tiêu Tử kết hôn, không hề cùng Tiểu Tuyết Cầu nương tựa nhau mà sống, đứa con đầu tiên của cô bị Lâm Nhã Tĩnh hạ độc chết ngay từ trong bụng, toàn bộ đều đã trôi qua! Tất cả đều đã bình yên!

Cô nhẹ nhàng nở nụ cười, cảm giác vui sướng hơn nữa, đi hai bước ở ven đường.

Cổ Tuấn thì đi bên cạnh cô, không có đẩy xe mô tô phong cách của mình, mà là ở chỗ rẽ ngã tư đường phía trước, có một chiếc siêu xe xa hoa đang chờ cậu ta. Giờ phút này cậu ta thầm nghĩ cùng Darling của mình tản bộ tâm sự, đều nhìn qua con đường năm đó bọn họ từng đi một cái, đánh giá mảnh đất Giang Bắc này, hít thở không khí quen thuộc ở nơi đây.

"Darling, em có biết không? Chị của tôi, cũng chính là Cổ Dư, có khả năng sẽ xem mặt gặp gỡ cùng Mộ Dạ Triệt." Dáng vẻ thân hình của anh chàng này thật sự nhu hoà mê người, xứng với khuôn mặt xinh đẹp tuyệt đỉnh kia, làn da nhẵn nhụi trắng nõn, ngón tay thon dài, so với nữ giới còn đẹp hơn, nhưng cậu ta một trăm phần trăm là nam giới, đôi mắt thâm u, sóng mũi thẳng, bề ngoài cùng tuổi trẻ vô cùng xứng đôi với Đại Lận, "Lúc này đây, mỗi ngày lão phu nhân Mộ gia đều đến nhà gõ cửa, mời Cổ Dư đến Mộ gia uống trà. Vừa khéo, lần này Mộ Dạ Triệt lại về nước."

Đại Lận lẳng lặng nghe, cảm giác ánh mắt người qua đường đều nhìn về phía cô và Cổ Tuấn, đều nghĩ họ là tình nhân, thậm chí, ông lão đóng giày ở đầu ngõ thế mà lại còn nhận ra họ -- "Ha, hai người về thăm lại trường cũ à? Tôi nhớ rõ năm đó hai người lúc nào cũng lái xe đạp chạy qua quán giày của tôi, lúc ấy tôi liền cảm thấy hai tiểu tử này lớn lên thật xinh đẹp, đang yêu sớm ~ không thể tưởng tượng được nhân duyên trời định, hai người có thể kiên trì đến bây giờ, chúc mừng nhé!"

Đại Lận cười trả lời, không thể ngờ được ông lão này còn nhớ rõ những ngày cô lái xe đạp đi học, nhớ rõ Cổ Tuấn thường xuyên chạy theo phía sau cô. Cho nên cô cùng Cổ Tuấn đi đến trước quán giày của ông lão, vươn bàn tay phải của mình, để ông lão nhìn thấy cái nhẫn trên tay, cười nói: "Đúng là cháu đã đính hôn, nhưng không phải là Cổ tiên sinh ở bên cạnh, Cổ Tuấn chính là bạn học cũ của cháu, tụi cháu vừa đi dạo ở trường học......"

Đang nói, đột nhiên phía sau có một chiếc xe lái lại đây, phanh mạnh một cái, truyền đến một âm thanh "Két" bén nhọn cùng tiếng đóng cửa "Phách", sau đó tất cả các xe ở phía sau đều ngừng lại, người đàn ông trên xe với vẻ mặt âm trầm, sải bước chân dài đi về bên này!

Đằng Duệ Triết mặc bộ tây âu màu đen toàn thân, thân hình cao lớn càng thêm thon dài vĩ ngạn, mang theo một chút lãnh khốc cùng âm trầm, đi đến trước mặt Cổ Tuấn, kéo Đại Lận đang ngồi xổm đứng lên, đưa ra phía sau của mình, khuôn mặt lạnh buốt nhìn chằm chằm Cổ Tuấn đang mang ý cười ở trước mặt, "Xem ra, vài năm trước cho tên nhóc cậu phạt quỳ trước cửa phòng giáo vụ còn chưa đủ?!"

William, cũng chính là Cổ Tuấn ngày xưa, nhếch môi, mày kiếm nhíu lại, híp mắt: "Đúng, lần này bản thiếu trở về, chính là tính cho "Ông chú" không ai bì nổi này một bài học khắc sâu! Đằng Duệ Triết, chính anh tính toán xem, anh lớn hơn Đại Lận bao nhiêu tuổi? Năm đó, là anh dùng thủ đoạn bỉ ổi nào để huỷ hoại cả đời Đại Lận?!"

Con ngươi của cậu ta sáng quắc mang theo một tia hung ác nham hiểm, khoé môi mang theo chút cười lạnh: "Nếu năm đó anh không có bắt buộc Đại Lận, cuộc đời của Đại Lận cũng không có nhấp nhô như vậy. Dựa vào cái gì sau khi anh hết lần này đến lần khác thương tổn Đại Lận, anh làm chú của Đại Lận vẫn được, còn có thể xem như không có việc gì mà cưới Đại Lận sao? Tôi vì Đại Lận mà cảm thấy không đáng giá!"

"Cổ Tuấn!" Đại Lận đứng ở phía sau Đằng Duệ Triết vọt lên phía trước, đứng ở giữa hai người đàn ông, để bọn họ đừng giằng co, không cần đánh nhau giống như mấy năm trước, Cổ Tuấn đánh không lại Duệ Triết, "Cổ Tuấn, tất cả mọi chuyện để đã trôi qua, Duệ Triết anh ấy cũng bị rất nhiều đau khổ tương tự vậy, chúng ta đừng nhắc lại chuyện xưa có được không? Tôi yêu Duệ Triết, từ lúc còn rất nhỏ, tôi liền thích anh ấy, hiện tại chúng tôi thật vất vả mới đi cùng một chỗ, tôi hy vọng có thể cho hai đứa con một gia đình hạnh phúc viên mãn."

Đằng Duệ Triết nghe được thổ lộ của cô, khuôn mặt che kín lửa giận cùng âm trầm phút chốc nhu hoà, vươn bàn tay bóp bóp bả vai của cô, kéo cô vào trong lòng ngực dày rộng của mình, lại dùng tiếng nói khàn khàn hùng hậu nói với Cổ Tuấn: "Trước kia, tôi có rất nhiều điều thật có lỗi với Đại Lận, hơn nữa bù lại cho ba mẹ con Đại Lận còn chưa đủ, bởi vậy tôi hi vọng những ngày tháng trong tương lai, tôi có thể sử dụng mỗi một ngày để yêu thương bảo vệ ba mẹ con cô ấy, cậu có thể chúc phúc cho chúng tôi không?"

Cổ Tuấn nhìn hai người thân mật, bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Đại Lận một cái, lắc lắc đầu cười tà, nói từng chữ một: "Tôi vẫn nhớ rõ tiểu Darling của tôi, nhớ rõ ngày tháng tôi cùng cô ấy bắt xe buýt, lái xe đạp, cũng không nhớ rõ những ngày tháng mà ông chú Đằng Duệ Triết này yêu thương bảo vệ cô ấy! Mà hai người có nhớ rõ, năm đó Tiêu Tử kết hôn, các người là như thế nào khiến cô ấy nhận hết vũ nhục, thấy chết mà không cứu trong buổi tiệc rượu đó?! Anh có vị hôn thê Trâu Tiểu Hàm, lại ở phòng thuê trọ biến Đại Lận trở thành người phụ nữ của mình, bị anh bắt buộc suốt đêm! Thời điểm đó, anh chính là cảm thấy hứng thú với thân thể của cô ấy, cũng không ngại huỷ diệt sự trong sạch của cô ấy, để cô ấy làʍ ŧìиɦ nhân sau lưng mình, vĩnh viễn khiến cô ấy không dám nhận ra người!"

Khuôn mặt Đằng Duệ Triết cứng đờ, mày kiếm dần dần nhíu chặt, ngưng trọng đối với chuyện này. Nhưng hắn không có lên tiếng đáp lại, chính là ôm sát Đại Lận ở trong lòng, môi mân thẳng, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm Cổ Tuấn ở trước mặt.

Sau khi Cổ Tuấn nói xong những lời sau, cong môi cười tà tà, khí chất càng thêm yêu dã, liếc mắt nhìn bọn họ một cái, thoải mái xoay người rời đi.

Cậu ta mặc một thân áo da màu đen, quần bò đen bó sát, tóc ngắn, càng tôn lên dáng người thon cao, đôi chân dài xoải bước, đi vào chỗ rẽ, ngồi lên chiếc siêu xe xa hoa đã dừng ở đây từ sớm, dặn dò vệ sĩ lái xe phía trước, "Đến Đằng thị, hôm nay bản thiếu muốn đến đó bàn chuyện chuyển nhượng cổ phần của công ty."

—-

Đằng Duệ Triết ôm Đại Lận đứng ở đầu phố, nhìn Cổ Tuấn rời đi, phía sau bọn họ

là một vòng người, vợ chồng Mộ bí thư, Đằng phụ Đằng mẫu đều chạy tới.

Bọn họ sợ bóng sợ gió chuyện này một lúc, vỗ vỗ lên ngực, ai thán một tiếng, một lần nữa ngồi vào lại trong xe, vừa vặn đến giờ hẹn đi ăn cơm, buổi chiều lại mời phóng viên đến họp báo. Đại Lận cùng Đằng Duệ Triết ở lại, vẫn đứng trước tiệm đóng giày của ông lão, hỏi ông ấy: "Năm đó, ông có từng gặp qua cháu hay không?"

Ông lão đóng giày nhìn kỹ khuôn mặt tuấn tú như được điêu khắc của Đằng Duệ Triết, cười cười: "Không có gặp qua trước cổng trường đại học, nhưng lại thường xuyên nhìn thấy trên mặt báo cùng TV. Không phải cậu là nhị công tử trước đây của tập đoàn Đằng thị, hiện tại là Đằng thị trưởng sao? Ông thợ đóng giày mười mấy năm như tôi, đã sớm luyện gặp qua chuyện là không quên được, cho nên đối với việc gần trường học xuất hiện người nào, TV xuất hiện người nào, tôi đều nhớ rõ, nhưng đúng là tôi chưa từng thấy qua cậu đến đại học Giang Bắc đón cô gái này, thật sự không tin hai người đính hôn, tuổi của cậu thoáng nhìn lớn hơn cô ấy không ít, có thể làm chú."

"Vâng." Đối mặt với những lời này, đúng là Đằng Duệ Triết vui vẻ nhận, đôi mắt thâm u mà lại yên tĩnh, lên tiếng khàn khàn: "Bởi vì năm đó, cháu chưa từng đến trường học thăm cô ấy, để cô ấy cô đơn lẻ loi một mình. Mặc dù sau này lại tìm đến, cũng là đối xử không tốt với cô ấy. Ông lão đóng giày, ông nói xem cháu còn có thể tu tâm hay không?"

Đại Lận không nghĩ tới hắn sẽ vì Cổ Tuấn mà nói những lời có cảm xúc này, đột nhiên xoay người đi về phía trước, im lặng đi trên con đường xưa từ trường đến nhà, nhìn một mảnh hoa cúc vàng rực rỡ.

Xem ra, Duệ Triết năm đó đối với cô là đoạt lấy, xác thực không được tính là một mối quan hệ nam nữ bình thường, có vẻ cô giống với tình nhân của hắn hơn, mọi người đều không nhìn thấy hắn xuất hiện một cách bình thường, chỉ có cô hầu hạ hắn trên giường vào buổi tối. Bởi vậy giờ này ngày này, cô phải làm một người con dâu của Đằng gia được ba chồng mẹ chồng công nhận, thoát khỏi bóng ma ngày xưa!

Hai người đi đến vườn hoa cúc kia, nhưng thật đáng tiếc, toàn bộ phần lớn của vườn hoa đã bị phá bỏ, chính phủ quy hoạch cải biến thành toà nhà buôn bán, tiếp giáp với Cúc Thanh Nhã ở cách đó không xa. Hai căn biệt thự ở Cúc Thanh Nhã đã sớm tìm kiếm người mua, miếng đất trồng hoa hướng dương trước cổng cũng bị bán đi, không còn lưu lại một tia dấu vết đi qua!

Vì thế Đại Lận đi tới nơi này, nhìn nơi mà A Bân bán bữa sáng, Trương Xuân Hỉ từng ở, nhà hàng làm thêm trước kia, cùng đại sảnh năm đó Tiêu Tử tổ chức tiệc rượu kết hôn. Thì ra Tiêu Tử nho nhã ẩn nhẫn, không chỉ có biểu hiện năm đó khi anh chia tay cô, cô quỳ gối nơi này chùi giày cho các thiên kim tiểu thư nhận đủ khuất nhục, mà càng biểu hiện ở, khi hiện tại Tiêu Tử yếu đuối trước sự phóng túng của Cao Vãn Tình!

Tiêu Tử thích hợp làm anh trai, không thích hợp làm chồng. Sau này, hẳn là cô sẽ không lại đi đến nơi này.

Chạng vạng, cô cùng Duệ Triết lại đi một chuyến đến biệt thự riêng ngày xưa của hắn, gặp mặt cùng người môi giới bất động sản, để căn biệt thự mấy trăm mét vuông vừa mới được trang hoàng xa hoa này, bán giá rẻ cho một cặp vợ chồng trẻ tuổi, cũng hoàn toàn đã xong ký ức của rất nhiều năm trước, Duệ Triết tuổi còn trẻ đã bị cô dây dưa khi còn nhỏ, bị bắt đến nơi này!

Đương nhiên còn có một đoạn ký ức không chịu nổi về Trâu Tiểu Hàm, cô coi cô gái này là bệnh nhân thần kinh không rõ đầu đuôi, một lần phát bệnh.

Buổi tối, Duệ Triết đưa cô đến nhà hàng cao cấp ăn cơm, cởϊ áσ vét sang quý để nhân viên phục vụ giữ, để lộ quần áo màu đen thẳng thớm cùng vòm ngực cường tráng của mình, sau đó đặt một khoản tiền boa xa xỉ trên khay phục vụ, bảo người chơi đàn piano đánh một bản nhạc nhẹ nhàng du dương nhất cho Đại Lận nghe.

Nhưng nhân viên phục vụ ở đây lại trả lời, chỉ về một cặp đôi ở bàn cách vách bọn họ, trả lời: "Vị tiên sinh ở bàn cách vách đã vì bạn gái mà chọn khúc nhạc này, chúng tôi có thể để nghệ sĩ đánh lại một lần."

Vốn dĩ Đằng Duệ Triết đem thân hình to lớn nằm dựa vào lưng ghế, đôi mắt híp lại, lãnh đạm nghe Long Lệ báo cáo cho hắn chuyện "Họp báo đã kết thúc tốt đẹp", biết Tiết Hàn Tử đã giảng giải tình hình thực tế năm đó như hắn mong muốn, phục hồi sự trong sạch cho Tô gia, tin tức này sẽ được đăng báo vào ngày mai, bởi vậy mi tâm của hắn lặng yên thư giãn, khuôn mặt tuấn tú toả sáng chói lọi, tâm tình tốt.

Giờ phút này hắn hướng về bàn cách vách mà nhìn lại, rõ ràng phát hiện ngồi ở bàn cách vách đúng là Mộ Dạ Triệt cùng Cổ Dư, Mộ Dạ Triệt sớm đã phát hiện sự tồn tại của bọn họ, đang bưng một ly rượu lên hươ hươ về phía hắn, tao nhã lịch sự theo chân bọn họ lên tiếng gọi.

Đại Lận cũng phát hiện sự tồn tại của hai người bọn họ, không nghĩ tới lời Cổ Tuấn nói là sự thật, quả thực Mộ thái thái cật lực tác hợp Dạ Triệt cùng Cổ Dư, khiến bọn họ hôm nay đến đây hẹn hò!

Vốn, cô nghĩ tới việc hỏi Dạ Triệt gần đây sống có tốt không, đi nơi nào, nhưng nhớ tới chuyện phát sinh giữa cô và Dạ Triệt cách đó không lâu, cô liền bắt đầu có ý dè chừng. Huống hồ, vừa rồi không phải nhân viên phục vụ nói Dạ Triệt chọn khúc nhạc cho bạn gái sao, không phải chứng tỏ hắn cùng Cổ Dư đã xác lập mối quan hệ bạn bè nam nữ?

Nhưng thật khéo, Cổ Dư thích nghe nhất khúc nhạc piano này, cũng giống cô sao?

Cổ Dư phía đối diện không có chút xấu hổ thoải mái đi đến bên này, mặc một bộ váy dạ hội màu đen khoét lưng hình chữ u, càng khiến cô xinh đẹp hơn, mái tóc uốn lọn to buông xoã trên đầu vai, chân thành đi đến phía bọn họ, "Đằng tổng, Đại Lận, thật khéo. Hôm nay tôi cùng Dạ Triệt bị buộc đến nơi này ăn cơm, Dạ Triệt hỏi tôi thích nghe khúc nhạc nào, tôi liền tuỳ ý nói khúc nhạc Đại Lận thích nghe, hai người cũng biết, tôi chịu không nổi loại âm nhạc nho nhã này, không có phương tiện tu dưỡng."

"Em cũng chỉ là tuỳ tiện nghe một chút thôi." Đại Lận cười cười, quay đầu nhìn gương mặt băng sơn của Đằng Duệ Triết, ý bảo có muốn bốn người ngồi chung bàn hay không? Toàn thân đồ đen cũng không dấu được tư thế oai hùng hơn người, trời sinh một khí thế vương giả thiên hạ của hắn, lưng dựa vào thành ghế, tay phải gác lên bàn, đôi mắt nhọn híp lại, nhưng sau đó hắn còn xấu xa, vậy cô sẽ cho rằng hắn không có nhân tính.

"Đại Lận, em thử hỏi Torn một câu có nguyện ý để cho em cùng Dạ Triệt ngồi chung bàn hay không?" Hắn quét mắt liếc cô một cái, biết rõ ràng tâm tư cẩn thận trong lòng cô, mày kiếm khí phách nhíu lại, "Em không thấy hai người bọn họ đang hẹn hò sao? Chúng ta cũng đang hẹn hò?"

Gặp quỷ rồi, thật muốn hung hăng hôn lên đôi môi này, cảnh cáo cô đừng nghĩ về Mộ Dạ Triệt! Mộ đại thiếu này xuất hiện, bọn họ chỉ biết thêm phiền toái!

Đại Lận liếc mắt nhìn sắc mặt thối của hắn, cười cười, vẫn đứng lên xoay người đi đến trước mặt Dạ Triệt, cười hỏi thăm ân cần: "Gần đây có khoẻ không? Hy vọng cái ngày tiểu chất nữ cùng Duệ Triết kết hôn, cũng có thể nhìn thấy Cổ Dư mặc váy cưới khoác tay tiểu cữu, tiểu chất nữ rất thích Cổ Dư làm tiểu mợ của mình."

Dung nhan Dạ Triệt tuấn tú, từ chối lời chúc mừng của cô thì có chút bất lịch sự, cũng có chút quá sớm, nhưng hắn vẫn mở miệng cười khẽ: "Được, nhất định sẽ vậy." Trước kia hắn cùng Đại Lận đều là kêu "Tiểu chất nữ, tiểu cữu", xoa xoa đầu của cô khi chạy bộ, hiện tại, lại trở nên xa lạ như vậy.

—-

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK