Mấy ngày rồi không thấy Nghiên Nghiên, rất nhớ cô ấy.
Niên Niên vừa nghe thấy nói chuyện video cùng Nghiên Nghiên, vui mừng gật gật đầu.
Thấy cậu bé đồng ý, Tô Vũ Đồng gọi video cho Nghiên Nghiên.
Trần Nghiên Nghiên đang đánh điện tử, thấy Tô Vũ Đồng gọi video đến, lập tức ấn nút đi theo Cực Quang, sau đó mặc kệ trò chơi, nhanh chóng mở cuộc gọi ra.
Bỗng nhiên thấy khuôn mặt nhỏ vừa điển trai vừa dễ thương của Niên Niên, cô lập tức chu môi mình lên:
-Cục cưng, để dì thơm cái nào, con có nhớ dì không?
Niên Niên bật cười “Ha ha ha”, không thơm Trần Nghiên Nghiên chỉ nói một câu:
-Nhớ ạ, khi nào dì mang đồ ăn vặt đến cho con?
Trần Nghiên Nghiên vừa nghe thấy, Niên Niên không nhớ cô mà là nhớ đồ ăn vặt của cô, mặt đầy thấy vọng thu đôi môi đỏ lại, trề miệng giả vờ giận nói:
-Dì không yêu con nữa, đối xử với dì như vậy, trái tim dì rất đau đó.
Nói rồi, còn hài hước ôm lấy ngực, dáng vẻ đau khổ vô cùng.
Trần Nghiên Nghiên vốn là kiểu người đáng yêu, cô lại làm ra dáng vẻ này qura thật có thể làm người khác buồn cười chết mất, đám thịt xinh xinh trên gương mặt cười đùa của Niên Niên đều rung lên:
-Dì à, con vừa trêu dì thôi, con rất nhớ dì, sau đấy mới đến đồ ăn vặt của dì.
Nghe thấy lời giải thích của cậu bé, Trần Nghiên Nghiên mới bật cười:
-Nhóc con coi như con cũng có chút lương tâm, lần sau con còn đối xử với dì như vậy, dì sẽ bảo mẹ con tét đít con đấy, không được làm tổn thương trái tim bà dì này biết chưa?
Niên Niên cười gật đầu:
-Dì à, sau này sẽ không thế nữa.
Trần Nghiên Nghiên là người đầu tiên mua đồ ăn vặt cho cậu, ngoài mẹ và bà nội ra người cậu bé thích nhất chính là cô.
Thấy Niên Niên ngoan ngoãn đáp lại, Trần Nghiên Nghiên lập tức chu miệng lên:
-Nào, cho dì thơm cái.
Niên Niên lắc đầu, nghiêm túc nói:
-Thầy giáo văn học cổ đại nói rồi, nam nữ thụ thụ bất thân*.
(*đây là một câu tục ngữ nổi tiếng của Trung Quốc, ý nói đến việc hai ngừi khác giới không được chạm vào người nhau.
)
-Phì!
Trần Nghiên Nghiên sặc cười, nhìn mặt Tô Vũ Đồng nói:
-Con trai cậu thành tài rồi!
Lại dùng cái cớ đó để chặn đôi môi đỏ cháy bỏng cú cô, thằng bé này thật được quá.
Tô Vũ Đồng mặt đầy tự hào cười:
-Hết cách, ai bảo thằng bé có một người mẹ tuyệt vời chứ!
Thấy Tô Vũ Đồng không có chút khiêm tốn nào, Trần Nghiên Nghiên cười sặc sụa, chê bai trêu chọc:
-Xí, mặt đâu?
Tô Vũ Đồng nhún vai:
-Quen biết mình lâu như vậy, cậu có bao giờ thấy mình mang mặt theo không?
-Phì, cậu giỏi!
Trần Nghiên Nghiên cười, Niên Niên và Tô Vũ Đồng cũng cười.
Không khí hòa hợp, vô cùng thoải mái, bọn họ nói chuyện quên cả thời gian, đến khi Niên Niên ngủ rồi hai người mới ngắt điện thoại.
Ngày hôm sau là cuối tuần, sáng sớm Niên Niên đã dậy rồi, quấn lấy Tô Vũ Đồng đòi cô dẫn anh đi ra ngoài tập thể dục.
Yêu cầu của con trai, Tô Vũ Đồng không thể từ chối, nhanh chóng dậy thay đồ tập thể dục.
Một lớn một nhỏ mẹ đuổi con chạy, ra khỏi biệt thự sang trọng nhà họ Mộ.
Bà Mộ rất yên tâm để Tô Vũ Đồng và Niên Niên cạnh nhau, cho nên cũng không quản thúc bọn họ, tự mình ở vườn hoa nghe nhạc tập yoga.
Lúc này quản gia Ngô ra ngoài cả một đên quay về, đến bên cạnh bà kính cẩn nói:
-Bà chủ, đây là tư liệu mà bà cần, quá khứ đen tối của Châu Lệ Đồng đều ở bên trong.
Bà Mộ nghe thấy lời của quản gia Ngô, vẫn giữ động tác yoga của mình, cười nói một câu:
-Lát nữa, gửi toàn bộ đến điện thoại của Lucas.
Mấy nay nay bà sở dĩ luôn không đi điều tra Châu Lệ Đồng, chính là sợ làm tổn thương tình mẹ con của bọn họ, nhưng bây giờ Mộ Diệc Thần vì cô ta đã đến cái mức không còn phân biệt được tốt xấu nữa, bà không thể để anh tiếp tục sai lầm như vậy.
Quản gia Ngô đi theo bà Mộ 30 năm rồi, bà làm gì ông chưa từng hỏi, chỉ làm theo là được, lập tức gật đầu quay người vào biệt thự chọn hai tấm ảnh chụp.
Cuối tuần, Mộ Diệc Thần không cần đến công ty, cho nên sau khi thức dậy, liền đọc báo trên ban công bên ngoài biệt thự khuôn viên Đế Cảnh.
Châu Lệ Đồng vì thể hiện bản thân, đã dặn dò bảo mẫu nhà mình từ rất sớm làm bữa sáng mà Mộ Diệc Thần thích, sau đó xách qua ăn cùng anh.
Thấy anh ngồi trên ban công, đi thẳng đến, mặt mỉm cười nói:
-Lucas em đặc biệt vì anh làm bữa sáng dinh dưỡng đấy.
Cô ta vốn muốn mình tự tay làm, nhưng cô ta mấy năm rồi không vào bếp, đã không muốn đi động vào bất cứ dụng cụ gì trong phòng bếp nữa, cho nên mới bảo bảo mẫu làm, ngược lại đối với cô ta mà nói ai làm cũng không quan trọng, quan trọng người đưa đến là cô ta thì được rồi.
Nghe thấy lời này của cô ta, Mộ Diệc Thần đặt báo xuống, ngước đôi mắt nâu của mình lên, cưng chiều cười với cô ta:
-Em qua là được rồi, bữa sáng anh sẽ bảo vú Tôn làm, em tự làm làm gì, hại tay lắm.
Cô ta luôn là người nghệ sĩ theo đuổi sự hoàn mỹ, không cho phép vẻ ngoài của bản thân có bất cứ khuyết điểm nào, hôm nay có thể giúp mình làm bữa sáng thật hiếm có.
Nghe thấy anh thương xót tay mình, Châu Lệ Đồng chỉ cười, sau đó nói có ý khác:
-Bác gái thích người con gái của gia đình, sau này em nhất định sẽ học tập thật tốt cố gắng thật nhiều, nào, mau thử vị thế nào?
Cô ta chính là muốn nói với Mộ Diệc Thần, trên đời này không chỉ có Tô Vũ Đồng có thể làm người phụ nữ của gia đình, chỉ cần cô ta muốn cô ta cũng có thể, không mong anh bị bà Mộ thay đổi suy nghĩ.
Nói rồi, cô ta lấy đồ ăn trong hộp giữ nhiệt ra, đặt thành quả lao động của người khác trước mặt Mộ Diệc Thần.
Đúng lúc cô ta đặt đồ ăn cuống, Mộ Diệc Thần nhận được bức ảnh chú Ngô gửi đến, anh xem xong sắc mặt lập tức trở nên rất nghiêm trọng.
Châu Lệ Đồng thấy anh như vậy, trong lòng đột nhiên có chút bất an, dè dặt hỏi:
-Lucas anh sao thế?
Trước mặt cô ta, anh chưa từng lộ ra vẻ mặt này.
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi?
Tình cảm của Mộ Diệc Thần dành cho Châu Lệ Đồng rất đặc biệt, nghe thấy giọng nói bất an của cô ta, lập tức nhận ra mình vừa rồi không giữ được bình tĩnh, nhanh chóng nở nụ cười:
-Không có chuyện gì lớn, chỉ là dự án xảy ra chút vấn đề.
Anh tuyệt đối sẽ không để Châu Lệ Đồng biết, chút quá khứ đen tối của cô ta, đã bị mẹ anh nắm được.
Nếu cô ta biết, nhất định sẽ rất hoảng sợ.
Anh đã đồng ý với cô ta sẽ bảo vệ cô ta suốt đời suốt kiếp, không muốn thấy cô ta có bất cứ dự bất an nào.
Trong ký ức Mộ Diệc Thần luôn không lừa cô ta, cho nên Châu Lệ Đồng nghe thấy Mộ Diệc Thần nói như vậy liền tin ngay, mỉm cười nói:
-Không cần gấp, có chuyện gì, cũng phải ăn sáng, ăn xong thì đi giải quyết, nào, mau ăn đi.
Mộ Diệc Thần vốn muốn quay về hỏi thẳng mẹ rốt cuộc muốn thế nào?
Nhưng thấy Châu Lệ Đồng bày đồ ăn sáng ra rồi, lại không muốn phụ lòng cô ta, cho nên gật đầu, ăn cùng cô ta.
Ăn sáng xong, Mộ Diệc Thần liền đưa Châu Lệ Đồng về nhà cô ta, lúc này mới lái xe về biệt thự cũ nhà họ Mộ.
Chú Ngô thấy Mộ Diệc Thần quay về, lập tức ra đón anh:
-Cậu chủ, cậu về rồi, đã ăn sáng chưa?
-Mẹ tôi đâu?
Sắc mặt Mộ Diệc Thần rất không tốt, ngữ điệu vô cùng cứng nhắc, nhìn là biết rất tức giận.
Chú Ngô tất nhiên biết vì sao anh tức giận, giữ giọng điệu bình ổn, kính cẩn đáp:
-Bà chủ cùng cô Tô và cậu chủ nhỏ đã ra ngoài mua đồ rồi.
Khi cô Tô và cậu chủ nhỏ chạy bộ về, lúc ăn sáng, bà chủ nói muốn dẫn bọn họ ra ngoài, ông hiểu ý của bà chủ, chính là muốn lúc cậu chủ quay về để anh yên tĩnh một chút, cho nên ông tuyệt đối sẽ hết sức phối hợp.
Danh Sách Chương: