Lâm Yên Nhiên nói xong, đi tới cần cẩu kéo cần khởi động lên, cần cẩu liền khởi động, đưa Tô Vũ Đồng sang một bể nước tẩy bên cạnh.
-Lâm Yên Nhiên, bà muốn làm gì?
Tô Vũ Đồng giận dữ gào lớn lên, con mắt mở to trừng lên nhìn, bên trong đều là màu phẫn nộ.
-Mày sắp biết rồi đấy!
Lâm Yên Nhiên cười độc ác, lại kéo cần điều khiển thêm chút, ngay lập tức dây cáp rơi xuống, Tô Vũ Đồng rơi thẳng vào trong làn nước buốt lạnh.
Tô Vũ Đồng không biết bơi, chân tay lại bị trói, sặc lên kinh khủng, vùng vẫn kịch liệt trong bể nước.
-Mẹ!
Niên Niên nhìn thấy Lâm Yên Nhiên vứt mẹ mình vào trong bể nước, cũng không biết lấy đâu ra sức lực, phút chốc liền đứng dây, chạy xông vào Lâm Yên Niên, đâm thật mạnh vào bụng bà ta.
-A!
Lâm Yên Nhiên không phòng bị, liền bị cậu bé đâm ngã lăn ra đất, bà ta giận dữ lấp đầy lồng ngực, bò dậy từ dưới đất, chửi Niên Niên một câu:
-Thằng con hoang mày muốn chết à?
Sau đó liền tát một cái, Niên Niên nghiêng người, ngã xuống đất!
Niên Niên không khóc, cậu bé không chịu thua trừng mắt lườm Lâm Yên Nhiên, mạnh mẽ gào lên:
-Đồ xấu xa, bà mau kéo mẹ tôi lên ngay!
Mẹ không biết bơi, lần trước cậu bé rơi xuống cầu Tiên, mẹ nhảy xuống cứu cậu, suýt chút thì mất mạng, cậu sợ.
Lâm Yên Nhiên cười, mặt đầy nguy hiểm, nhanh chóng đi vào trong nhà kho lấy ra một túi sô cô la đậu phộng, nói với Niên Niên:
-Muốn kéo mẹ mày lên cũng được, chỉ cần mày ăn hết chỗ bánh này cho tao!
Cậu bé bị dị ứng với đậu phộng điều này bà ta sớm đã biết rồi, hôm nay bà ta sẽ khiến Tô Vũ Đồng nhìn thấy cậu bé sống không bằng chết.
Cũng khiến cho cô nếm thử mùi vị đứa con máu thịt của mình bị hành hạ.
Niên Niên nghe vậy, cái đầu nhỏ quật cường ngước lên, trong giọng nói trẻ con ngập tràn sự cay nghiệt:
-Có phải chỉ cần tôi ăn, bà sẽ kéo lên?
-Tất nhiên!
Lâm Yên Nhiên nói xong liền cởi trói trên tay cậu ra, đặt sô cô la đậu phộng vào tay cậu bé:
-Ăn đi!
Niên Niên nhìn Tô Vũ Đồng đang vùng vẫy trong bể nước, lập tức bóc từng gói cho vào miệng ăn.
-Khụ khụ!
Bởi vì miệng mũi bị sặc nước, cô khó chịu ho thành tiếng.
Đợi khi cô định thần lại, thì phát hiện ra Niên Niên đang ngồi trên đất ăn thứ gì đó.
Cái túi kia…
-Niên Niên, mau nôn ra, không được ăn!
Cái túi đó chính là đống đồ ăn hết hạn mà bọn họ nhìn thấy trong nhà kho trước đó, hình như là sô cô la đậu phộng.
Niên Niên bị dị ứng với đậu phộng, ăn vào sẽ rất nguy hiểm.
Niên Niên sợ dừng lại Lâm Yên Niên sẽ lại vứt mẹ xuống, cho nên không nghe lời Tô Vũ Đồng, tiếp tục ăn, chỉ cần ăn hết chỗ trong tay là xong.
Tô Vũ Đồng thấy cậu bé không để ý đến mình, chỉ cắm cúi ăn, trái tim đột nhiên đau đớn, không thể chờ đợi gì thêm ra lệnh:
-Niên Niên, mẹ bảo con dừng lại!
Thấy cô nóng ruột, Lâm Yên Nhiên trong lòng rất vui sướng, cười nói:
-Tô Vũ Đồng mày biết tại sao thằng bé không nghe lời mày không?
-Bà đã nói gì với thằng bé?
Tính cách của Niên Niên cô hiểu rõ, nếu không phải Lâm Yên Nhiên uy hiếp cậu bé, cậu tuyệt đối sẽ không thoả hiệp.
Lâm Yên Nhiên thấy Tô Vũ Đồng đau khổ, trong lòng rất vui mừng, nói:
-Tao nói với nó chỉ cần ăn hết đống sô cô la đậu phộng trong tay, tao sẽ kéo mày từ trong bể nước lên, thằng con hoang này cũng thật hiếu thảo, nếu nó không phải con mày, tao thực sự khá thích nó đấy.
-Lâm Yên Nhiên con mụ độc ác này!
Tô Vũ Đồng gào thét nói, đôi mắt trong như nước mùa thu phút chốc đỏ rực lên.
Bà ta ngay cả đứa bé con cũng muốn đe doạ, quả thật là không bằng súc vật.
-Chửi đi, mày cũng chửi cho đã cái mồm đi, lát nữa là đến lúc mày khóc đấy!
Lâm Yên Nhiên nói xong, nhìn Mộ Niên, thấy cậu bé đã có triệu chứng dị ứng, cười rời khỏi nhà kho, đi lên tầng 2.
Anh Huy bảo bà ta tìm Okun, lúc này bà ta phải lên báo cáo rồi.
Bà ta sẽ nói với anh Huy, bà ta không tìm thấy Okun, Tô Vũ Đồng và Mộ Niên không sao, bọn họ chỉ không ngoan ngoãn thôi, Tô Vũ Đồng đã bị bà ta trói lại rồi, còn Mộ Niên, nhỡ thằng bé chết rồi, bà ta sẽ nói với anh Huy, đó là vì thằng bé đói, tự ăn thức ăn đã hết hạn ở trong nhà kho.
Lời giải thích hoàn hảo biết bao!
Anh Huy cần tiền chuộc, chỉ cần Tô Vũ Đồng sống là có thể lấy được.
Mà Tô Vũ Đồng cho dù cô ta được chuộc về thì cũng đau khổ cả đời, so với làm cô chết, thì điều này càng làm bà ta hưng phấn hơn.
Tô Vũ Đồng lòng nóng như lửa đốt nhìn Mộ Niên đã ngã ra đất co giật, hét lên:
-Niên Niên!
Thấy cậu bé không có chút phản ứng gì, trái tim cô đau đớn như bị rắn độc cắn vậy, cô gắng sức vùng vẫy, gắng sức muốn nới lỏng sợi dây thừng trói tay.
Cô thử từng thứ một, da thịt ở cổ tay đều bị cọ rách rồi cũng không thể vùng ra được.
Cô bất lực, chỉ có thể hướng về phía Lâm Yên Nhiên ở chân cầu thang, gào lên như muốn đứt hơi:
-Lâm Yên Nhiên bà ra đây cho tôi! Ra đây!
Giọng của cô từ phẫn nộ đến thống khổ cuối cùng biến thành thê lương.
Mấy người ngoại quốc đứng canh giữ bên ngoài nhà kho, nghe thấy cô kêu đáng sợ như vậy, vội vã đi vào xem.
Khi bọn họ thấy Mộ Niên lên cơn sốc ngất rồi, lập tức dùng bộ đàm gọi Okun đến, Okun nhìn một cái Niên Niên liền lắc đầu, biểu thị rằng cậu bé không xong rồi.
Thấy anh ta không có cách gì, một người trong đó lập tức dùng bộ đàm thông báo cho anh Huy.
Anh Huy nghe thấy đứa bé lên cơn sốc rồi, liền trừng mắt, cực kỳ không vui nhìn Lâm Yên Nhiên:
-Mẹ nó, không phải em nói không sao à?
Lâm Yên Niên thấy ông ta tức giận rồi, vội vã đi đến trước mặt ông ta, ôm lấy ngực ông ta, yểu điệu nói:
-Anh Huy, vừa rồi lúc em xuống xem, thực sự không có chuyện gì cả, có khi nào là đứa bé đó đói rồi, nên ăn thức ăn ở trong kho mà ngộ độc không?
Anh Huy không tình cảm gì với bà ta, bà ta chỉ là một món đồ trong đống đồ chơi của ông ta mà thôi, cho nên bà ta buộc phải tự tẩy trắng cho mình.
Anh Huy nghe vậy, liền tóm lấy cổ bà ta, sau đó hỏi vào bộ đàm:
-Xem thử đứa trẻ đó có phải đã ăn đồ trong nhà kho rồi không?
Mấy thằng em người ngoại quốc nghe vậy, vội vã nhìn xung quanh, quả nhiên dưới người cậu bé tìm thấy một túi thức ăn:
-Đại ca, nó ăn một túi lớn.
-M.
ẹ!
Anh Huy chửi một câu, đứng ngay dậy, hỏi:
-Mẹ thằng bé đó thì sao?
Đám đàn em nghe thấy lời anh Huy nói, đáp:
-Vẫn đang treo trên móc cần cẩu!
-Móc cái m.
ẹ gì, mau thả xuống cho b.
ố mày, cô ta mà chết nữa, thì m.
ẹ nó chúng ta một đồng cũng không có đâu!
-Vâng, đại ca.
Đám đàn em nghe thấy lời anh Huy nói, lập tức tới cởi trói cho Tô Vũ Đồng.
Tô Vũ Đồng được tự do, lập tức xông tới bên cạnh Niên Niên, ôm lấy cậu bé, gào lên mấy tiếng, thấy ý thức của cậu bé không tỉnh táo, sốt sắng, nhìn mấy tên đàn em kia nói:
-Cầu xin mấy người, cứu lấy con tôi, tôi có rất nhiều tiền, chỉ cần các người đưa thằng bé đến bệnh viện, tôi sẽ đưa hết cho các người
Đám người ngoại quốc này đi theo anh Huy chỉ là muốn kiếm tiền, cho nên mới làm chuyện này, nghe thấy Tô Vũ Đồng nói như vậy, mắt bọn họ lập tức sáng lên.
Một tên trong đó nói vào bộ đàm:
-Đại ca, người đàn bà kia nói cô ta có tiền, bảo chúng ta cứu con trai cô ta, chỉ cần đưa tới bệnh viện, thì cho chúng ta hết.
Danh Sách Chương: