Mục lục
Tổng Tài Bá Đạo Yêu Phải Em
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Trần Nghiên Nghiên và Cung Thiếu Dương vẫn đang trong thời gian mới cưới nên những hành động của hai người họ lúc nào cũng rất tình tứ và ngọt ngào.

Tô Vũ Đồng luôn giữ nụ cười trên môi khi nhìn thấy hai người họ hòa thuận như vậy.

Xem ra không lâu sau thì Niên Niên nhà cô sẽ có em thôi.

Nghĩ đến lúc sẽ có một đứa trẻ có khuôn mặt giống với Nghiên Nghiên hoặc Thiếu Dương, rồi luôn đi theo sau Niên Niên gọi tiếng anh trai thì Tô Vũ Đồng lại không kiềm chế được mà cười lên thành tiếng.

Ba người còn lại nghe thấy tiếng cười thì không hẹn mà cùng nhau đưa mắt nhìn về phía cô.

-Mẹ ơi, mẹ đang cười chuyện gì vậy?
Niên Niên với đôi mắt to trong veo tò mò hỏi.

Tô Vũ Đồng đưa tay xoa đầu cậu bé rồi cười nói:
-Niên Niên, con thích em trai hay em gái?
-Dạ?
Niên Niên không hiểu nên chỉ biết nhìn Tô Vũ Đồng, đôi mắt cậu bé tràn đầy sự nghi hoặc, Trần Nghiên Nghiên và Cung Thiếu Dương thì đưa mắt nhìn vào bụng của Tô Vũ Đồng, Trần Nghiên Nghiên kinh ngạc vô cùng:
-Vũ Đồng, không phải là cậu đang…mang thai không?
Là của ai vậy chứ?
Có từ lúc nào vậy?

Sao lại bất ngờ như vậy chứ?
Tô Vũ Đồng nhìn hai người họ đang nhìn chằm chằm vào bụng của mình thì liền che miệng cười:
-Đừng hiểu lầm, em trai em gái ở đây chính là đứa con tương lai của nhà cậu ấy.

Trần Nghiên Nghiên nghe cô nói vậy thì gương mặt cũng ngay lập tức trở lên ửng đỏ.

Khi Niên Niên hiểu ra ý nghĩa trong câu nói của mẹ mình thì liền vui vẻ cười tít mắt lại, vỗ tay nói:
-Con muốn có em gái!
Cung Thiếu Dương nghe thấy câu trả lời của Niên Niên thì cũng nở nụ cười:
-Được được được, chú sẽ làm cho cô Nghiên Nghiên mau chóng sinh ra một em bé gái nhé!
Thực ra thì anh cũng rất thích có con gái.

Trần Nghiên Nghiên nghe thấy Cung Thiếu Dương nói vậy thì gương mặt của cô lại càng đỏ hơn, e thẹn mắng một câu:
-Nghiêm túc đi!
Sao anh có thể nói với Niên Niên như vậy chứ, thật là khiến cô khó xử mà.

Tô Vũ Đình và Cung Thiếu Dương nhìn thấy Nghiên Nghiên xấu hổ như vậy thì đều nở nụ cười, thật trùng hợp là ngay lúc này đây bà Cung và Châu Lệ Đồng cũng đến nhà hàng này để ăn cơm.

Châu Lệ Đồng tinh mắt nhìn thấy bốn người họ đang cười vui vẻ như vậy thì có chút không vừa mắt nên đã cố ý nói với bà Cung:
-Bác gái, hay chúng ta đi nơi khác đi ạ?
Trong những tháng ngày buồn bã của bà luôn có Châu Lệ Đồng kề bên, nên lúc này bà đã coi cô ta là con gái của mình.


Khi bà nghe thấy cô ta nói rằng muốn đổi đi nơi khác thì bà lập tức đã cảm thấy có chút kỳ lại, ánh mắt bà liền tỉ mỉ nhìn xung quanh.

Khi bà nhìn thấy Trần Nghiên Nghiên và Cung Thiếu Dương đang ngồi ở phía không xa vui vẻ nói chuyện như vậy thì đã lập tức hiểu ra nguyên nhân tại sao Châu Lệ Đồng lại muốn đổi đi nơi khác.

Có lẽ Châu Lệ Đồng sợ bà nhìn thấy họ thì sẽ tức giận mà ảnh hưởng đến sức khỏe.

Nhưng giờ bà đã nhìn thấy rồi nên không thể coi như là không nhìn thấy được.

Trần Nghiên Nghiên đã lôi kéo con trai của bà bỏ đi, làm cho con trai của bà không thèm đến xỉa gì đến bà mẹ này nữa nên bà làm sao có thể nuốt trôi được cục tức này đây, vì vậy bà đã tức giận đùng đùng đi về phía họ.

-Bác gái! Bác sĩ dặn bác không được quá kích động, bác tuyệt đối đừng tức giận quá!
Châu Lệ Đồng nhìn thấy dáng vẻ của bà Cung lúc này thì biết được rằng sẽ có kịch hay để xem nên đã lập tức giả bộ lo lắng lớn tiếng nói về phía bà.

Bà Cung biết Châu Lệ Đồng muốn tốt cho mình nhưng thật không dễ dàng gì thì bà mới có thể gặp Trần Nghiên Nghiên nên bà tuyệt đối sẽ không chịu để yên, vậy nên bà căn bản là không nghe được những lời của Châu Lệ Đồng.

Bà đi đến đứng trước bàn ăn của họ, tức giận cầm cốc nước ép của Niên Niên hất thẳng vào mặt Trần Nghiên Nghiên.

-Soạt!
Trần Nghiên Nghiên bị hất nước ép lên khắp mặt, những giọt nước cứ như vậy chảy xuống cằm khiến cô thảm hại.


Niên Niên bị hành động của bà Cung làm cho gật mình nên đã hét lên một tiếng, sau đó thì nắm chặt lấy tay của Tô Vũ Đồng.

Tô Vũ Đồng nhìn thấy cậu bé bị giật mình thì vội vàng nắm chặt lấy tay của cậu bé để an ủi, sau đó mới nhanh tay lấy giấy giúp Nghiên Nghiên lau đi những giọt nước ép lênh láng.

Trần Nghiên Nghiên chưa từng phải chịu đựng sự uất ức lớn thế này nên đã ngay lập bật khóc khiến Tô Vũ Đồng đau lòng vô cùng.

Cung Thiếu Dương nhìn thấy người vợ yêu thương của mình bị chính mẹ của mình ức hiếp như vậy thì đã đứng bật dậy, dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn bà Cung:
-Mẹ! Mẹ đang làm cái gì vậy?
Cho dù bà không thừa nhận hôn lễ của họ thì họ cũng là vợ chồng hợp pháp của nhau rồi, Nghiên Nghiên lúc này chính là với của anh, là con dâu của bà, sao bà có thể làm như vậy với cô chứ?
Bà Cung vênh váo hung hăng nhìn Cung Thiếu Dương, đay nghiến nói:
-Làm cái gì? Đương nhiên là dạy bảo cái thứ không có học này chứ sao?
Bà phản đối họ như vậy, ghét bỏ Nghiên Nghiên như vậy nhưng cô vẫn mày dày kết hôn với con trai của bà, nói khiến bà không thể không tức giận!
Trần Nghiên Nghiên nghe thầy bà Cung mắng mình như vậy thì phải nhận sự đả kích lớn như vậy thì tức giận đến nỗi run rẩy, kiềm chế nắm chặt hai bàn tay.

Tô Vũ Đồng nhìn thấy cô như vậy thì lòng cảm thấy rất khó chịu nên cô đã quay người cao giọng nói với bà Cung:
-Bác gái, Nghiên Nghiên chẳng qua cũng chỉ là yêu thương Thiếu Dương mà thôi, cô chưa từng làm ra chuyện gì không có tính người, cũng không phạm pháp, bác mắng cô như vậy không phải là rất quá đáng không?
Lúc trước khi cô khó khăn Nghiên Nghiên đã luôn bảo về cô, lúc này cô cũng không thể để người khác ức hiếp cô!
Bà Cung nhíu mắt nhìn Tô Vũ Đồng với ánh mắt không chút thiện cảm, kinh thường châm biếm:
-Tôi còn tưởng là ai cơ chứ? Hóa ra là giám đốc Tô sao? Chuyện nhà tôi hình như cũng không đến lượt cô xen vào? Cô đừng lo chuyện bao đồng nữa mà hãy tập trung lo chuyện quan hệ nam nữ không rõ ràng của mình đi thì hơn!
Châu Lệ Đồng đã kể cho bà Cung nghe toàn bộ mọi chuyện liên quan đến Tô Vũ Đồng, cô ta nói rằng Tô Vũ Đồng đã quyến rũ Cố Triều Tịch rồi còn xen vào chuyện tình cảm của cô ta và Mộ Diệc Thần, đúng thật là những người giống nhau thì sẽ chơi với nhau, đều là những loại có lòng dạ hèn hạ cả thôi!
Châu Lệ Đồng nghe thấy bà Cung sỉ nhục Tô Vũ Đồng như vậy thì lập tức nở nụ cười.

Mục đích cô ta luôn ở bên cạnh bà Cung là muốn kích động hối thúc bà làm cho Cung Thiếu Dương và Trần Nghiên Nghiên phải ly hôn, thuận tiện nói xấu chuyện về Tô Vũ Đồng, không ngờ đến ngày hôm nay lại có tác dụng rồi.


Tô Vũ Đồng thế nào rồi, có phải bị bà Cung mắng đến khó chịu rồi không?
Trần Nghiên Nghiên nghe thấy bà Cung không những mắng mình mà đến cả Tô Vũ Đồng cũng bị bà lôi vào mắng như vậy thì cô không thể ngồi yên được nữa nên đã đứng dậy nhìn bà Cung và nói:
-Bác mắng con, con có thể nhịn, vì bác là mẹ của Thiếu Dương, nhưng bác có tư cách gì mà mắng nhiếc bạn của con như vậy?
Đúng, tình cảm giữa cô và Tô Vũ Đồng còn tốt hơn cả chị em ruột nữa, bà Cung có thể mắng cô, nhưng cô tuyệt đối không cho phép bà mắng Vũ Đồng.

Bà Cung trong lòng rất ghét Trần Nghiên Nghiên nên cho dù lời nói của cô có lý thế nào thì bà cũng cảm thấy vô lý, bà lạnh lùng hứ một tiếng, rồi nói với Cung Thiếu Dương:
-Nhìn thấy chưa, đây chính là đứa con dâu mà con tìm cho mẹ đấy! Cô ta lại dám đứng trước mặt mọi người chỉ dạy mẹ như vậy! đúng thật là con nhà gia giáo mà!
Cung Thiếu Dương nhìn thấy mẹ của mình càng ngày càng vô lý thì tức giận hét lớn:
-Đủ rồi, cô ấy có thế nào thì cũng là vợ của con, con thích là được, nếu mẹ không thích nhìn thì có thể rời đi!
Đúng, tất cả những chuyện này, từ ngày mà Hạ An An chết đến ngày hôm nay bà cũng chưa từng yên ổn hay suy nghĩ qua.

Bà luôn tự cho mình là đúng, độc đoán ngang ngược, là bà đã ép anh phải đi đến bước đường này.

Bà Cung nghe thấy câu nói của Cung Thiếu Dương thì tức giận đến run người, sau đó thì cảm thấy đầu óc quay cuồng đến không thể đứng vững.

Từ lúc Trần Nghiên Nghiên bị bà hất cốc nước ép vào mặt Cung Thiếu Dương đã bốc hỏa ở trong lòng, sau đó thì bà lại càng ngày càng vô lý, đến cả Vũ Đồng bà cũng lôi ra để nhục mạ, điều này đã khiến anh càng ngày càng không thể khống chế.

Bà Cung nghe thấy Cung Thiếu Dương nói vậy thì ngây người ra đó, bà cảm thấy khó có thể chấp nhận được nên đã giơ tay chỉ về phía anh và nói:
-Đồ mất dạy, mày vì cô ta mà đến cả mẹ cũng không muốn nhận nữa sao?
Cung Thiếu Dương kiên định đến bất thường, ngữ khí lạnh lùng đầy vẻ tuyệt tình,
-Đây là do mẹ ép con!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK