Cố Nhã Nhã vừa khóc vừa tố cáo: "Mẹ, tất cả đều do Tô Vũ Đồng gây ra, con và anh đang ăn tối dưới ánh nến, anh thậm chí còn gọi bánh gato cho con.
Vốn dĩ chúng con rất vui vẻ, nhưng Tô Vũ Đồng đột nhiên tới, cô ta phá hỏng bữa tối sinh nhật của con thì thôi đi, cô ta còn để Mộ Diệc Thần đánh con."
Cô ta không thể nuốt được cơn tức này!
Dựa vào cái gì mà anh và Mộ Diệc Thần đều bảo vệ Tô Vũ Đồng chứ!
"Cái gì! Con bé chết tiệt đó lại để Mộ Diệc Thần đánh con!"
Cố Xuân Mính nghe được điều đó rất tức giận, khuôn mặt được giữ gìn cẩn thận của bà ta mang đầy màu sắc dữ tợn.
Cái đồ tai hoạ Tô Vũ Đồng này, sớm biết vậy đã để Vương Tiểu Thái ra tay tàn nhẫn hơn rồi!
Cố Nhã Nhã nhìn thấy Cố Xuân Mính tức giận, lập tức nói: "Đúng vậy, Mộ Diệc Thần còn nói sẽ không bỏ qua cho con!"
"Nó dám! Nhã Nhã, con đừng sợ, mẹ nhất định sẽ báo thù cho con."
Nhã Nhã là đứa con gái bà ta yêu quý nhất, Mộ Diệc Thần lại dám uy hiếp con bé, thật là đáng chết!
Cố Nhã Nhã nghe được Cố Xuân Mính sẽ báo thù cho mình, cô ta rất vui vẻ, nhưng nhớ tới lời cảnh cáo của Cố Triều Tịch lúc đó, cô ta lo lắng nói: "Nhưng mà mẹ ơi, anh nói không cho phép con báo thù."
Dù cô ta rất muốn trả thù, nhưng cô ta sợ anh trai sẽ không quan tâm đến mình.
Cố Xuân Mính nghe Cố Nhã Nhã nói như vậy, bà ta nói: "Anh con bây giờ bị ấm đầu rồi, con đừng nghe nó, mẹ làm chủ cho con."
Em gái bị ức hiếp nó lại đi giúp đỡ người ngoài, nhưng dù sao nó cũng không phải là con trai của mình!
Vì vậy, bà ta quyết định tự mình trút giận cho con gái.
"Vâng!"
Cố Nhã Nhã nghe được lời của Cố Xuân Mính, liền vui vẻ không thôi.
Chỉ cần đó là ý định của mẹ, anh sẽ không thể trách mẹ.
Để an ủi Cố Nhã Nhã, Cố Xuân Mính lập tức gọi cho chú của Tiểu Hạ là Hạ Vinh, bảo ông ta nghĩ cách làm gì đó với xe năng lượng mới của Mộ Diệc Thần.
Anh dám động đến con gái của bà ta, vậy thì bà ta sẽ động vào việc kinh doanh của anh.
Phát triển các phương tiện năng lượng mới đã sắp được hai năm rồi, mua được một chiếc cũng rất tốt, nghe nói gần đây Hoa Thành lại muốn phát triển các sản phẩm năng lượng mới.
Lúc này, phù hợp động tay nhất chính là xe năng lượng mới.
Đây được gọi là kéo một sợi tóc động đến cả người.
Hạ Vinh luôn đi theo Cố Xuân Mính, biết mọi chuyện giữa bà ta và Jenny Mộ, Đại Phong và Hoa Thành luôn đối lập nhau, nghe được Cố Xuân Mính bảo ông ta động tay động chân, ông ta không hề ậm ờ mà lập tức đồng ý.
Mặc dù Cố Xuân Mính đã lui về tuyến hai, nhưng bà ta vẫn còn ở vị trí cấp cao của Đại Phong, chỉ cần Đại Phong áp chế được Hoa Thành là tốt rồi, sau khi cúp điện thoại, ông ta bắt đầu lên kế hoạch tiến hành như thế nào.
Nhà lớn nhà họ Mộ.
Sau khi Mộ Diệc Thần và Tô Vũ Đồng đưa Niên Niên về nhà, anh liền nói với Tô Vũ Đồng về mối quan hệ giữa anh và Cố Triều Tịch, cũng như mối ân oán giữa hai nhà.
Tô Vũ Đồng nghe xong thì thấy rất kinh ngạc, đồng tình nói: "Triều Tịch thật đáng thương."
Cô không ngờ Triều Tịch và Mộ Diệc Thần lại có mối quan hệ anh em như vậy.
Cố Xuân Mính thật sự điên rồ, lại dám làm ra chuyện như vậy.
Mặc dù Cố Triều Tịch là con trai của bà ta, nhưng anh lại được sinh ra với mục đích trả thù.
Chẳng trách Tiểu Hạ nói tuổi thơ của Triều Tịch rất bất hạnh.
Chưa được sinh ra anh ấy đã bị mẹ mình dùng làm công cụ để tranh giành tình cảm, làm sao anh ấy có thể hạnh phúc được chứ?
Triều Tịch đáng thương.
Mộ Diệc Thần nghe thấy những lời của Tô Vũ Đồng, anh ghen tỵ nhìn cô chằm chằm, "Em đau lòng cho anh ta?"
Lúc này Tô Vũ Đồng không hề che giấu tâm tình của mình, đáp: "Đương nhiên em đau lòng rồi, anh không cảm thấy ấy vô tội sao, ngay cả đến với thế giới này cũng đều bị tính toán?"
Có một người mẹ như vậy, Triều Tịch đã phải đau khổ suốt những năm qua.
Mộ Diệc Thần nghe thấy lời Tô Vũ Đồng nói, hai mắt tối sầm lại, trong lòng ghen ghét càng ngày càng mạnh, "Cho dù anh ta vô tội, đó cũng là chuyện của anh ta, em không được nghĩ đến anh ta nữa!"
Ngoại trừ anh, anh không muốn cô có cảm tình với bất kỳ người đàn ông nào, đồng cảm cũng không được.
Nhìn thấy bộ dáng nhỏ mọn của Mộ Diệc Thần, Tô Vũ Đồng cười nói: "Em và anh ấy có quan hệ tốt, nói không muốn, như vậy không phải là nói dối anh sao?"
Cả đời này cô sẽ không quên tình bạn giữa cô và Cố Triều Tịch, cho dù mẹ anh ấy và em gái anh ấy có thù địch với cô, trong lòng cô anh ấy vẫn như một người anh.
Không ai có thể sánh được hơi ấm mà anh ấy đã từng trao cho cô, nếu cô nghe lời Mộ Diệc Thần, đó chẳng phải cô là người vô ơn hay sao?
Chuyện như vậy cô không làm được.
"Mợ chủ Mộ, làm trái việc em sẽ bị ăn sạch đấy."
Lời nói thẳng thắn của Tô Vũ Đồng càng khiến Mộ Diệc Thần ghen, anh trực tiếp đẩy cô xuống, nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm.
Bây giờ tâm tư của anh rất nhỏ, chỉ chứa được một mình Tô Vũ Đồng, đồng thời anh cũng muốn trong lòng cô chỉ có một mình anh.
Tô Vũ Đồng nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh gần trong gang tấc, duỗi tay đỡ lấy ngực anh, cười nói: "Anh là dưa cải à!"
Cô đã nói rõ cô và Triều Tịch chỉ là bạn, không có tình cảm nam nữ, sao anh lại không tin chứ?
Mộ Diệc Thần nhìn cô thật sâu, "Bát mì này không phải vừa miệng em à, hương vị tuyệt vời, em không cần bỏ thêm gia vị khác có được không hả?"
Nghe anh nói như vậy, Tô Vũ Đồng dùng ngón tay chọc chọc anh, kỳ quái nói: "Em làm gì có các gia vị khác đâu! Từ đầu đến cuối không phải là bát mì dưa cải của anh sao?"
Mộ Diệc Thần mỉm cười, cúi đầu hôn cô.
Vào một ngày mới, mặt trời chói chang, sau khi ăn sáng, cả gia đình ba người Tô Vũ Đồng đi làm và đi học.
Vụ án của tòa nhà văn phòng đã kết thúc, thời gian xây dựng vẫn chưa khôi phục lại, Tô Vũ Đồng vừa đến công ty đã yêu cầu Tiểu Vi và Điềm Điềm triệu tập cuộc họp cấp cao.
Chín giờ, mọi người tập trung đông đủ trong phòng họp.
Tô Vũ Đồng nhìn mọi người nói: "Bây giờ vụ án đã kết thúc, hôm nay tôi gọi mọi người đến là để thảo luận về ngày tiếp tục công việc."
Hai tuần này đã bỏ lỡ rất nhiều công việc, họ đã ký hợp đồng với Đại Phong, họ phải giao công việc đúng thời hạn.
Mọi người nghe Tô Vũ Đồng nói xong liền bắt đầu thảo luận.
Trình tổng nói: "Tô tổng, mặc dù bây giờ là thời đại mới, nhưng dù sao thì tòa nhà văn phòng cũng có người mất mạng.
Tôi nghĩ chúng ta phải làm một nghi lễ siêu độ, đương nhiên không phải tôi mê tín.
Làm như thế là để tạo ra may mắn, sau đó cũng là để lập kế hoạch cho doanh số bán hàng trong tương lai."
Nghe anh ta nói vậy ai cũng gật gù, sau này toàn là cao ốc văn phòng của các công ty ở đây, ai cũng muốn làm ăn phát tài, chẳng ai lại muốn mình làm ăn thua lỗ cả.
Làm mọi việc là để mọi người cảm thấy thoải mái, đây là một ý kiến hay.
Thấy mọi người đồng ý, Tô Vũ Đồng nói với Trình tổng: "Vậy thì Trình tổng sẽ chịu trách nhiệm về việc này.
Anh nghĩ thế nào về việc bắt đầu công việc sau khi nghi lễ hoàn thành?"
Khi các giám đốc điều hành nghe thấy thế, không có bất kỳ ý kiến nào.
Thấy tất cả đều đồng ý, Tô Vũ Đồng nói thêm vài câu, sau đó cuộc họp kết thúc, vừa bước tới cửa văn phòng, cô đã nhìn thấy Cố Triều Tịch đang đi tới.
Dừng lại, cô nhìn anh ấy cười nhẹ nói: "Triều Tịch, anh đến tìm em à?"
Cố Triều Tịch nhìn thấy Tô Vũ Đồng cười, khóe miệng anh nở một nụ cười dịu dàng, "Ừ, anh đến để xin lỗi em."
Anh muốn gặp cô, nhưng bây giờ không có lý do chính đáng nào ngoài việc này.
Tô Vũ Đồng nghe anh nói đến xin lỗi, cô cười mở cửa phòng làm việc của mình, "Vào ngồi đi."
Ngay cả khi anh không đến, cô cũng sẽ không trách anh, Cố Nhã Nhã là Cố Nhã Nhã, anh là anh, cô tuyệt đối sẽ không nhầm lẫn giữa hai người họ.
"Ừ." Cố Triều Tịch đáp lại, bước vào văn phòng của Tô Vũ Đồng.
Danh Sách Chương: