Tô Vũ Đồng nghe thấy giọng vú Tôn, đáp:
-Vú Tôn, cảm ơn bà, nhưng tôi không muốn ăn.
-Cô chủ, cô nể tình tôi đã làm rồi ăn một hai miếng được không?
Vú Tôn kiên nhẫn.
Cô ốm không ăn gì sao được.
Bà chủ thích cô chủ như vậy, bà nhất đinh phải chăm sóc cô cho tốt.
Nghe thấy lời này của bà, Tô Vũ Đồng ngại ngùng nằm đó đáp:
-Được rồi.
Sau đó bò dậy.
Đối xử với những người khác như bạn muốn họ đối xử với bạn.
Mộ Diệc Thần chà đạp lên trái tim cô, cô không thể chà đạp lên tấm lòng của vú Tôn được.
Thấy cô muốn ăn, vú Tôn vô cùng vui mừng, lập tức đưa mỳ cho cô:
-Cô chủ cô ăn trước đi, tôi xuống rót cho cô cốc nước mang lên.
Cô chủ bị ốm, phải uống nhiều nước.
-Được.
Tô Vũ Đồng cười hòa nhã, sau đó cúi đầu ăn mỳ.
Tay nghề của vú Tôn rất giỏi, bát mỳ này so với cô cô làm ngon hơn nhiều.
Vú Tôn bê nước lên, thấy cô ăn ngon, lập tức lấy chút hoa quả.
Dưới sự tận tình chăm sóc của vú Tôn, Tô Vũ Đồng ăn no, liền không nằm xuống được nữa, cô vận động trong phòng một chút.
9 giờ hơn, Niên Niên gọi điện đến, cô và cậu bé nói chuyện một lúc rồi cúp máy, vừa cúp điện thoại Cố Triều Tịch lại gọi đến.
-Vũ Đồng, anh nghe Chân Hy nói em bị ốm rồi, bây giờ đỡ chút nào chưa?
Gần đây anh xử lý đống rắc rối Mộ Diệc Thần làm loạn cho anh, đến bây giời vẫn chưa tan làm, vừa rồi Chân Hy gửi tin nhắn nói với anh cô ốm rồi, anh lập tức gọi điện cho cô, nhưng điện thoại luôn báo bận, anh gọi 7 8 lần cuối cùng cũng gọi được.
Tô Vũ Đồng cười nhẹ:
-A Tịch, hiện giờ em đã khỏe rồi, anh không cần lo lắng, em vừa ăn một bát mỳ lớn cùng một đống hoa quả.
Cố Triều Tịch nghe thấy tiếng cười của cô, tâm trạng không tự chủ được cười theo:
-Vậy thì tốt, em phải chăm sóc thật tốt bản thân biết chưa? Có thời gian anh sẽ đến thăm em.
-Vâng, em biết rồi, đúng rồi, anh thì sao, gần đây đang bận gì?
Tô Vũ Đồng hỏi.
Cố Triều Tịch không muốn để cô biết, chuyện Mộ Diệc Thần vì cô mà gây phiền phức cho anh, cho nên nhẹ nhàng nói:
-Gần đâu đang bàn một vụ làm ăn lớn, đợi thành công rồi anh mời em ăn mừng.
Tô Vũ Đồng nghe thấy làm ăn lớn phút chốc có tinh thần:
-Nếu có lợi nhuận, nhất định phải dắt theo Tô Thị của bọn em nhé.
Gần đây Tô Thị phát triển không tệ, nhưng cô hy vọng có thể tốt hơn.
Bời vì chỉ có Tô Thị lớn mạnh, cô mới có thể có tư cách đối đầu với Mộ Diệc Thần.
Cố Triều Tịch cười đáp:
-Đấy là tất nhiên, yên tâm đi, anh có một miếng, nhất định chia cho em một nửa!
Mộ Diệc Thần hiện giờ đang dốc sức nâng đỡ Tô Thị, sao anh có thể thụt lùi được.
Tô Vũ Đồng rất biết thân biết phận, cười nói:
-Tô Thị bọn em bụng không lớn như vậy, cho chút canh là đủ rồi, nhiều quá không làm được.
Cố Triều Tịch cười mê hoặc:
-Em thực tế đấy!
Anh cũng thích sự thực tế này của cô.
Rất chân thực, chân thực khiến anh canh cánh trong lòng.
Từ khi bắt đầu chỉ là vì tranh cướp với Mộ Diệc Thần mà tiếp cận cô, đến sau này dần dần phát hiện ra ưu điểm của cô, đây là một quá trình kỳ diệu.
Tô Vũ Đồng cười đáp:
-Anh nói vậy là đang khen em sao?
-Mặt đâu? Rõ ràng là anh đang nói em ngốc đó được không, nào có ai đẩy tiền ra ngoài chứ?
Cố Triều Tịch hài hước nói.
Tô Vũ Đồng bị anh chọc cười, phản bác lại:
-Em đấy không phải ngốc, chỉ là em muốn in từng bước chân, ổn định chút, anh hiểu không?
-Được được được, em nói đúng được chưa, thời gian không còn sớm nữa, em mau đi nghỉ ngơi đi, anh cũng phải đi ngủ đây.
Cơ thể cô không khỏe, Cố Triều Tịch không muốn làm phiền cô nhiều.
Tô Vũ Đồng nghe vậy liền nói:
-Vâng, vậy anh ngủ ngon nhé.
Nói xong, cô cúp máy.
Cố Triều Tịch thấy màn hình điện thoại tự động tối, lúc này mới quay người vào phòng làm việc.
Tiểu Hạ đứng sau lưng anh, mặt đầy ngạc nhiên.
Ông chủ của bọn họ lần này hình như nghiêm túc rồi, rõ ràng còn phải tiếp tục làm việc, lại lừa cô Tô là phải đi ngủ.
Trước đây anh chỉ biết ông chủ nhà mình là cây vạn tuế ngàn năm, tuy luôn cười ấm áp với mỗi người con gái, nhưng lại chưa từng động lòng thực sự, xem ra anh sai rồi, cây vạn tuế cũng có thể nở hoa.
Dường như anh ngửi thấy hơi thở của mùa xuân giữa trời thu.
Tâm trạng tối nay của Tô Vũ Đồng lên xuống thấy thường, sau khi nói chuyện với Cố Triều Tịch xong, thì uống thuốc rồi ngủ.
Trong cơn mơ, cô ngửi thấy mùi hương ngọt ngào, ngủ càng sâu hơn.
Mộ Diệc Thần đẩy cửa phòng cô, đặt lư hương đến bên cạnh giường cô, cởi áo khoác ngoài, nằm xuống bên cạnh cô, lặng lẽ nhìn dáng vẻ cô lúc ngủ, nói một câu:
-Xin lỗi.
Tối nay anh lại làm tổn thương cô rồi.
Tuy là vô tình, nhưng anh vẫn rất áy náy.
Anh không có dũng khí đến thăm cô khi cô tỉnh lại, chỉ có thể đợi cô ngủ rồi.
Hương liệu anh đốt không có bất cứ tác dụng phụ nào, chỉ là sẽ khiến người ta ngủ sâu hơn.
Bởi vì chỉ có khi cô ngủ, anh mới có thể ở lại bên cạnh cô.
Anh duỗi tay, ôm lấy cô từ phía sau, áp chặt người cô vào lồng ngực mình, thì thầm nói:
-Cho dù em nói thế nào, anh cũng sẽ không buông tay, dù cho chỉ là giữ lấy con người em.
Canh cánh không quên nhất định có hồi đáp.
Người ở lại, trái tim tự nhiên cũng sẽ quay về, anh tin rằng bọn họ nhất định sẽ trở về trước đây.
Anh đã giúp Châu Lệ Đồng tìm thấy một bộ phim mới hay, đạo diễn đỉnh cao không thua kém Trương Hàn, lần này chỉ cần cô ta diễn cho tốt, tiến vào thị trường quốc tế chỉ là ngày một ngày hai.
Đến khi đó, anh sẽ không lo cho cô ta nữa, chỉ ở bên cạnh một mình Tô Vũ Đồng.
Hôm nay sở dĩ anh mua nhiều đồ cho Châu Lệ Đồng như vậy, là vì khi còn nhỏ đã hứa với cô ta, phải mua chiếc váy xinh đẹp nhất trên thế giới này cho cô ta.
Nhưng điều còn nhỏ anh đã nói với cô ta, sẽ thực hiện cho cô ta từng thứ một, ngoài tình yêu ra, cái gì anh cũng có thể cho cô ta, thỏa mãn cô ta.
-Vũ Đồng, em nhất định phải đợi anh, cho anh thời gian.
Mộ Diệc Thần tiếp tục thì thầm tự nói.
Chỉ đáng tiếc Tô Vũ Đồng ngủ rất sâu rất sâu, cô không nghe thấy gì cả.
Mộ Diệc Thần cứ như vậy ôm cô suốt một đêm, đến khi trời sáng mới âm thầm rời đi.
Anh tưởng anh giấu được tất cả mọi người, lại không ngờ đến, Châu Lệ Đồng đều đã nhìn thấy tất cả.
Từ khoảnh khắc tối qua Mộ Diệc Thần rời khỏi phòng mình, vào phòng Tô Vũ Đồng, cô ta luôn đứng ở cửa của mình, cô ta đợi cả đêm, đến khi trời sáng anh mới đi ra.
Một nam một nữ trong cùng một phòng, có thể làm chuyện gì, cô ta không cần nghĩ cũng biết.
Cô ta vốn tưởng Mộ Diệc Thần đã chán ghét Tô Vũ Đồng, nhưng không ngờ, anh lại nửa đêm lén lút chạy vào phòng cô.
Tô Vũ Đồng đối với Mộ Diệc Thần mà nói, dường như bám rễ chắc hơn cô ta nghĩ.
Cô ta qua hai ngày nữa phải đi rồi, tuyệt đối không thể bỏ mặc cho bọn họ tự do phát triển, cô ta phải nghĩ cách, khiến Mộ Diệc Thần xa lánh cô.
Nghĩ như vậy, cô ta đóng cửa phòng mình lại, đi rửa mặt trang điểm.
8 giờ sáng, vú Tôn lên tầng gõ cửa phòng Tô Vũ Đồng:
-Cô chủ phải dậy ăn sáng rồi.
Tô Vũ Đồng biết vú Tôn có lòng tốt, đáp lại:
-Ừm được.
Sau đó dịu mắt dậy.
Rửa mặt chải đầu đơn giản, cô thay một chiếc áo phông trắng và quần bò, đi thẳng xuống tầng, đến phòng ăn.
Khi cô tới, Mộ Diệc Thần và Châu Lệ Đồng cũng ở đó.
Châu Lệ Đồng liếc cô một cái, nhiệt tình chào hỏi cô:
-Vũ Đồng, chào buổi sáng.
Tô Vũ Đồng mặt mày lạnh nhạt, không có bất cứ sự đáp lại nào, bê cốc sữa lên uống.
Danh Sách Chương: