Anh rất thích nhìn bộ dạng ngượng ngưng của cô, nó cực kì dễ thương.
Khi Chân Hy nhìn thấy điều này, trái tim thiếu nữ lập tức được lấp đầy, có chút cường điệu và nói:
-Uây! Nghiên Nghiên, cậu còn chờ gì nữa? Ăn, ăn nhanh, không ăn là mình ăn đó!
Lần đầu tiên, cô thấy một vị bác sĩ biết cách nói chuyện như vậy.
Thật thú vị, nếu ở cùng một người như vậy cuộc sống chắc hẳn sẽ không thấy tẻ nhạt.
Trần Nghiên Nghiên nghe cô nói thế, xấu hổ không nói nên lời.
Niên Niên thấy vậy, chớp đôi mắt to tròn rồi nói:
-Dì Nghiên Nghiên ơi, cái gỏi cuốn thịt nướng của chú Thiếu Dương gói trông ngon quá.
Cô giáo từng nói xin lỗi là phải có thành ý, nếu chú ấy đã nói dì ăn hết nó thì sẽ tha thứ cho dì, thì dì nên ăn ngay đi, để còn làm một người dì dám làm dám chịu.
-Ha ha ha!
Chân Hy nghe những lời này từ Niên Niên mà cười phá lên, dơ tay ra bế cậu bé lại gần mình, “moa!” hôn một cái lên mặt của Niên Niên:
-Cháu ngoan, cô thật sự rất yêu cháu!
Nói xong tiếp tục trêu đùa Trần Nghiên Nghiên:
-Con rể cậu còn đang nhìn đấy, mau làm một tấm gương tốt đi!
Trần Nghiên Nghiên bị cô nói cho hết cách, vì để làm tấm gương tốt cho Niên Niên đành phải há to miệng để ăn hết số thịt nướng mà Cung Thiếu Dương đưa.
-Có thích không?
Cung Thiếu Dương cười và hỏi, trong ánh mắt ngập tràn những ngôi sao lấp lánh.
Trần Nghiên Nghiên bị ánh mắt của anh làm cho cảm thấy như bị giật điện, nhanh chông chuyển hướng nhìn, vừa nhai vừa gật đầu trong sự ngượng ngùng.
Cung Thiếu Dương nghe thấy vậy khóe miệng cười rạng rỡ hơn, hỏi:
-Vậy sau này tôi có thể giống mọi người đều gọi em là Nghiên Nghiên được không?
Trần Nghiên Nghiên nghe thấy vậy, đứng hình vài giây rồi ngước mắt lên nhìn Cung Thiếu Dương.
Anh ấy là thật lòng chứ?
Nhìn thấy sự do dự của cô, Cung Thiếu Dương rất kiên nhẫn và hỏi thêm một lần nữa:
-Có được không?
Nhìn thấy anh hỏi liền hai lần, Trần Nghiên Nghiên xác nhận anh đang rất thật lòng, đỏ mặt rồi gật đầu.
-Aaaaaa,trái tim thiếu nữ của tôi ơi, bác sỹ Cung ơi, nhà anh còn anh trai hay em trai không? Tôi muốn được gả vào nhà anh!
Thôi Chân Hy lại thêm một lần nữa biểu đạt sự vui mừng của bản thân.
Thấy cô ấy thẳng thăn như vậy, Cung Thiếu Dương cười hiền dịu nói:
-Có chứ, tôi còn một em trai tên là Cung Thiếu Vũ, có cơ hội sẽ giới thiệu cho mọi người làm quen.
Tính cách cô gái này tuy không giống với Trần Nghiên Nghiên, nhưng họ đều đáng yêu như nhau, trong lòng đều không có suy tính gì và là đối tượng có thể làm quen, anh không ngại làm một người mai mối.
Quan hệ của họ tốt như vậy, nếu thật sự có thể trở thành người một nhà thì anh sẽ không phải lo vấn đề chị em dâu nữa.
Thôi Chân Hy mừng ra mặt, liền có hứng:
-Oaaaa, có thật à, cậu ấy có đẹp trai như anh không?
Cô luôn muốn tìm hiểu ngoại hình trước rồi mới tính đến những vấn đề khác.
Cung Thiếu Dương cười có chút gượng gạo:
-Cái này phải nói như thế nào đây?
Nói trước mặt người mình thích là Nghiên Nghiên rằng em trai mình đẹp trai, như vậy có khác nào tự nhận mình không bằng người ta.
Nếu như nói em trai không đẹp trai, như vậy Nghiên Nghiên có nghĩ là do mình quá tự sướng không?
Tô Vũ Đồng thấy được vấn đề của anh, cười và nói thay Cung Thiếu Dương:
-Mình từng gặp qua rồi, rất đẹp trai, hơn nữa còn rất có khí chất, là biên kịch tài giỏi trong công ty điện ảnh Hoa Thịnh Đại Kỳ của chúng ta.
Nghe thấy cả Tô Vũ Đồng cũng nói vậy, Thôi Chân Hy có chút rung động, lập tức nói:
-Đợi anh trai tôi trở về từ Pháp, tôi nhất định phải đến Giang Thành để gặp em trai anh.
Nếu để so sánh với cô , Nghiên Nghiên trầm lặng hơn một chút, cô bây giờ lại có chút ngưỡng mộ tinh cách cởi mở của Thôi Chân Hy, có gì nói đó, thật là tốt.
Cung Thiếu Dương cười nói:
-Tôi có thể cho cô wechat của nó trước.
Để hai người họ làm quen trước với nhau.
Chân Hy nghe vậy, liền lấy điện thoại ra kết bạn với wechat của Cung Thiếu Vũ.
Sau khi kết bạn, cô ngắm nhìn ảnh đại diện của Cung Thiếu Vũ nói:
-Việc lớn đã xong, nào, chúng ta tiếp tục ăn thôi.
Vũ Đồng quả thực không lừa cô, Cung Thiếu Vũ cũng đẹp trai, đợi lúc về cô sẽ làm quen trước.
Không khí rất vui vẻ, mọi người gật đầu vừa cười vừa nói.
Ăn được một lúc, Trần Nghiên Nghiên nói nhỏ với Chân Hy:
-Chân Hy ơi, cậu có thể đi nhà vệ sinh với mình một lúc không?
Chân Hy cười gật đầu nói:
-Được thôi, chúng ta đi!
Rồi quay ra phía Tô Vũ Đồng cùng Cung Thiếu Dương nói:
-Chúng tôi đi một lúc rồi về, hai người cứ ăn đi!
Rồi quay đi cùng Trần Nghiên Nghiên.
Hai người họ vừa đi, Mộ Diệc Thần và Châu Lệ Đồng cũng tới quán ăn.
Châu Lệ Đồng vừa gặp Tô Vũ Đồng cùng Niên Niên và một người đàn ông khác đang ăn cơm, ánh mắt xẹt qua ý cười lạnh lẽo.
Nói một câu với con người không sợ trời đất là Mộ DiệcThần:
-Lucas anh xem bên kia kìa, hình như là Tô Vũ Đồng và Niên Niên.
Chỉ cần khiến Mộ Diệc Thần biết Tô Vũ Đồng là một người phụ nữ xấu xa, vậy thì anh ấy nhất định sẽ không để cô nuôi Niên Niên nữa.
Không còn Niên Niên nữa thì cô chả là cái thá gì.
Xem cô còn huênh hoang được nữa không!
Mộ Diệc Thần nghe cô nói vậy, liền quay qua nhìn.
Nhìn thấy cảnh tượng ấy, đáy mắt anh lập tức lạnh lẽo, cả khung cảnh đều mở rộng, anh sải từng bước dài đi đến:
-Tô Vũ Đồng, cô đang làm gì đây?
Sao cô có thể đưa Niên Niên đi ăn cơm cùng người đàn ông khác chứ!
Anh vừa mở lời hỏi, Cung Thiếu Dương đang ngồi quay lưng về anh liền quay lưng lại hướng về anh.
-Thiếu Dương?
Mộ Diệc Thần nhìn thấy Cung Thiếu Dương thì có chút ngạc nhiên, hơi cau mày, hỏi một câu không chút thiện cảm:
-Sao cậu lại ở đây?
Chả phải ngày nào cậu ta cũng có rất nhiều ca phẫu thuật, rất nhiều bệnh nhân đến khám bệnh, rất bận sao?
Cung Thiếu Dương cười nói:
-Bệnh viện đang nhập thiết bị mới, tôi đến để xem có tốt hay không, đúng rồi, Niên Niên kêu đói, nên bữa cơm này cũng là tôi mời.
Vừa dứt lời, muốn trách thì cũng là trách anh, anh cùng Tô Vũ Đồng không có quan hệ gì.
Nghe Cũng Thiếu Dương còn nói hộ cho Tô Vũ Đồng, sắc mặt của Mộ Diệc Thần căng khó nhìn hơn, hơi cau mày, lạnh lùng rồi hỏi:
-Cậu đến sao không gọi điện cho tôi!
Không muốn để anh biết chuyện, chẳng lẽ là vì cố tình đến để tìm Tô Vũ Đồng sao?
Lần trước cô bị ốm, cũng chính cậu ta đưa cô đến phòng khám của mình, biểu hiện của cậu ta cũng quá mức thân thiết.
Chẳng lẽ, anh ta thích Tô Vũ Đông rồi?
Cung Thiếu Dương nghe ra ngữ khí chất vấn trong câu hỏi của anh, liền cười to hơn:
-Tôi nói này Diệc Thần hình như điều cậu quan tâm sai rồi, con trai cậu đói bụng, cậu nên quan tâm hỏi xem con cậu chứ, cậu quan tâm tôi để làm gì, tôi chọn thiết bị y tế cậu cũng đâu hiểu được.
Logic có chút rối loạn, Mộ Diệc Thần đang không bình thường.
Sự nhắc nhở của Cung Thiếu Dương khiến Mộ Diệc Thần chợt nhận ra sai lầm mà thay đổi chủ đề, lạnh lẽo nói:
-Không cần cậu nhắc nhở, con trai tôi, tôi biết phải quan tâm như thế nào!
Nói xong, nhìn sang Niên Niên rồi nói:
-Đi với bố nào!
Niên Niên nhìn thấy ánh mắt của bố, bị dọa đến mức co người lại.
Tô Vũ Đồng thấy vậy lập tức ôm cậu bé vào lòng, an ủi một chút, quay lại rồi nói với Mộ Diệc Thần:
-Niên Niên còn chưa ăn no, khi nào ăn no tôi tự biết đưa nó về!
Trước nay không quan tâm gì, bây giờ lại đến tỏ ra uy phong, dọa con đến mức này, anh ta có bệnh chắc.
-Hừ!
Nghe xong lời của Tô Vũ Đồng, Mộ Diệc Thần cười lạnh lùng, khoé mắt hếch lên, kháy một câu:
-Tôi là bố nó, chẳng lẽ lại để nó bị đói, không có nó ở bên chẳng phải cô càng tự do thoải mái hay sao Tô Vũ Đồng?
Tuy anh không yêu Tô Vũ Đồng, nhưng dù sao cô ta cũng là vợ trên danh nghĩa của anh, cô ăn cơm cùng người khác giới, chẳng lẽ không từng nghi là có hợp lý hay không sao!
Danh Sách Chương: