“Ừm!"
Trần Nghiên Nghiên biết Tô Vũ Đồng làm vậy đều vì muốn tốt cho mình, cô ấy ngoan ngoãn gật đồng.
Sau khi Tô Vũ Đồng ôm Lạc Lạc rời đi, cô liền gọi điện cho Mộ Diệc Thần nói cho anh biết Trần Nghiên Nghiên và Cung Thiếu Phàm chuẩn bị ly hôn, bảo anh không cần cử người theo dõi Cung Thiếu Phàm nữa.
Nghiên Nghiên đã gặp được tình nhân của anh ta rồi.
Sau khi Mộ Diệc Thần biết được, anh nhanh chóng gọi điện cho Cung Thiếu Phàm.
Cung Thiếu Phàm không nghe điện thoại của anh mà trực tiếp cúp máy.
Bây giờ, anh ấy đã không còn mặt mũi nào để đối mặt với họ nữa, đặc biệt là Mộ Diệc Thần, người đã giúp đỡ anh ấy tổ chức hôn lễ.
Bây giờ mọi chuyện thành vậy, anh ấy thực sự đã phụ lòng tốt của Mộ Diệc Thần rồi.
Điện thoại bị cúp máy, Mộ Diệc Thần liền gửi một tin nhắn qua zalo của: Tớ nghe Vũ Đồng nói rằng cậu và Nghiên Nghiên chuẩn bị ly hôn, nguyên nhân là vì một người phụ nữ khác?
Cung Thiếu Dương không muốn Mộ Diệc Thần điều tra mình nên nói một câu: "Diệp Thần, đây là việc cá nhân giữa tớ và Nghiên Nghiên, tớ hy vọng cậu không can thiệp vào.
Tóm lại, chuyện này đều là lỗi của tớ, là tớ có lỗi với cô ấy, vậy nên cậu đừng có hỏi nữa có được không?"
Mộ Diệc Thần nhìn thấy tin nhắn anh ấy gửi lại, anh cũng không tiếp tục hỏi nữa.
Mặc dù anh rất muốn trấn an Vũ Đồng, nhưng bây giờ Thiếu Dương đã thừa nhận đó là lỗi là do cậu ấy gây ra, cậu ấy không muốn anh động tay, vì vậy anh vẫn không nên can thiệp vào.
Suy cho cùng, đây là sự lựa chọn của Thiếu Dương và Nghiên Nghiên, anh không có quyền can thiệp hay làm chủ.
Hai ngày sau.
Tâm trạng của Trần Nghiên Nghiên đã dịu đi một chút thì cô ấy nhận được tin nhắn từ Hạ Tuyết Oánh: Trần Nghiên Nghiên, tôi là bạn gái của Thiếu Dương, Chúng ta gặp mặt nhau nói chuyện đi, tôi sẽ đợi cô ở quán cà phê Tinh Mỹ.
Nhìn thấy Hạ Tuyết Oánh không chút e dè xưng mình là bạn gái của Cung Thiếu Dương, lòng Trần Nghiên Nghiên đau đớn như thể bị cứa vào một nhát dao, trả lời lại cô ta: "Được!"
Cô ấy muốn xem xem rốt cuộc cô ta muốn nói gì với mình!
Tắt điện thoại, cô ấy bế Lạc Lạc đi tìm Tô Vũ Đồng.
Hai ngày nay Tô Vũ Đồng không đi làm ở Công ty mà xử lý mọi việc tại nhà, thấy Trần Nghiên Nghiên bế Lạc Lạc đi vào, cô lập tức dừng công việc lại.
Nhìn thấy cô đang nhìn mình, Trần Nghiên Nghiên nói với cô: "Vũ Đồng, tớ muốn đi ra ngoài một chuyến, làm phiền cậu bảo mẹ Trương chăm sóc Lạc Lạc giúp tớ nhé."
Mặc dù Tiểu Lạc vẫn chưa biết gì nhưng cô ấy không hy vọng đứa bé sẽ nhìn thấy kẻ thứ ba đó.
“Cậu muốn đi đâu, tớ cùng cậu đi.”
Tô Vũ Đồng không yên tâm khi để Trần Nghiên Nghiên đi ra ngoài một mình, cô liền tắt máy rồi ngay lập tức đứng lên.
Mặc dù bây giờ cô ấy trông có có chuyện gì, nhưng cô không thể bất cẩn được.
Trần Nghiên Nghiên biết Vũ Đồng sẽ nói ra những lời như vậy.
Dù cô không cho cô ấy đi thì cô ấy vẫn sẽ bám theo, nếu đã như vậy thì không bằng nói hết tất cả cho cô ấy nghe, sau cùng cô đành nói: “Kẻ thứ ba Hạ Tuyết Oánh kia, cô ta hẹn gặp tớ đến quán cà phê Tinh Mỹ để nói chuyện.”
Tô Vũ Đồng vừa nghe vậy liền nói: "Đi thay quần áo, trang điểm thật đẹp, chúng ta cùng đi!"
Dù có thua người nhưng vẫn phải chiến đấu thật tốt!
Hạ Tuyết Oánh kia cùng lắm chỉ là một kẻ thứ ba không biết liêm sỉ là gì, không ngờ cô ta to gan dám hẹn gặp mặt Nghiên Nghiên, xem ra cũng không phải là một ngọn đèn dầu đã cạn.
Cô không thể để cô ta nhìn thấy bộ dạng chán nản của Nghiên Nghiên được, Nghiên Nghiên phải thật xinh đẹp, lộng lẫy xuất hiện trước mặt cô ta mới được.
"Được."
Trần Nghiên Nghiên không muốn bị kẻ thứ ba kia chế nhạo, cô liền gật đầu đồng ý.
Sau khi giao Tiểu Lạc cho Tô Vũ Đồng, cô ấy liền trở về phòng, thay quần áo.
Cô ấy chọn một chiếc váy trắng và một đôi giày cao gót màu trắng.
Làm xong mọi việc, cô ấy đứng trước gương ngắm nghía rồi mới đi tìm Tô Vũ Đồng.
Tô Vũ Đồng thấy bộ quần áo cô ấy mặc cũng không tệ, nhưng trang điểm lại thấy có chút thiếu sót.
Cô liền xoay người chọn một cây son môi Anima, đi về phía cô ấy: “Tớ nghĩ hôm nay màu son này sẽ càng thích hợp với cậu hơn.”
Trần Nghiên Nghiên tin tưởng Tô Vũ Đồng nhất, cười nói: "Vậy cậu giúp tớ thoa son đi.”
"Được thôi!"
Tô Vũ Đồng mỉm cười rồi mở thỏi son ra, cẩn thận tô lên môi cô ấy, xong xuôi thì kéo cô ấy đến gương trang điểm, vẽ lại lông mày, nói: "Cậu xem xem, xinh đẹp, khí chất hơn nhiều rồi đấy!"
Dù sao Nghiên Nghiên cũng là vợ chính thức của Cung Thiếu Dương, đương nhiên hôm nay màu đỏ sẽ là màu thích hợp nhất với cô ấy, dáng lông mày cũng ảnh hưởng đến khí chất của một người, vì vậy cô đặc biệt vẽ lại cho cô ấy.
Trần Nghiên Nghiên nhìn mình trong gương, vô cùng hài lòng nói với Tô Vũ Đồng: "Vẫn là cậu tài giỏi."
Dáng lông mày thay đổi, màu son cũng thay đổi, cả người quả thực có chút khác biệt.
Dịu dàng nhiều hơn một chút lại bớt đi một phần cứng đầu.
Đây là điều mà cô ấy chưa bao giờ thử.
Nhìn thấy sự hài lòng của cô ấy, Tô Vũ Đồng nói: "Vậy thì chúng ta đi thôi."
"Được."
Trần Nghiên Nghiên gật đầu rồi cùng cô bước xuống lầu.
Quán cà phê Tinh Mỹ.
Hja Tuyết Oánh đã uống gần nửa tách cà phê thì thấy Trần Nghiên Nghiên và Tô Vũ Đồng đến.
Cô ta cứ nghĩ rằng mình sẽ được chiêm ngưỡng bộ dạng tồn tàn của Trần Nghiên Nghiên nhưng nào ngờ hôm nay cô ấy lại rạng rỡ, xinh đẹp như vậy.
Có chỗ nào giống một người vợ bị ruồng bỏ, đây rõ ràng là hoàng hậu!
Nhìn thấy Hạ Tuyết Oánh nhìn Trần Nghiên Nghiên đánh giá, Tô Vũ Đồng cười lạnh: "Cô Hạ, nghe nói cô có chuyện muốn nói với Nghiên Nghiên nhà tôi?"
Hôm nay, cô đi theo là để làm chỗ dựa cho Nghiên Nghiên, giúp cô ấy đánh đòn phủ đầu.
Nghe được lời nói của Tô Vũ Đồng, Hạ Tuyết Oánh lập tức đưa mắt nhìn về phía Trần Nghiên Nghiên, châm chọc nói: "Sao, một mình không dám đến nên phải mang theo vệ sĩ bên cạnh hả?"
Đừng nghĩ rằng mang theo nhiều người hơn thì có thể làm gì được cô ta.
Dù Trần Nghiên Nghiên có đem theo mười người đến đi chăng nữa thì cô ta cũng nắm chắc Cung Thiếu Dương trong tay rồi!
Khi nghe những lời khiêu khích của cô ta, sắc mặt của Trần Nghiên Nghiên trở nên u ám.
Tô Vũ Đồng nắm tay cô ấy, sau đó nhìn Hạ Tuyết Oánh rồi đáp trả: "Tôi là bạn tốt của cô ấy, không phải vệ sĩ.
Sở dĩ hôm nay tôi đi theo là để xem xe cái kẻ thứ ba dụ dỗ chồng cô ấy trông như thế nào! Tôi thấy cũng không tồi, thế giới này có nhiều đàn ông như vậy, tại sao cô lại bụng đói rồi ăn bừa người đàn ông của người khác như thế?"
Tính cách của Nghiên Nghiên hiền diụ nhưng không có nghĩa là cô sẽ để cho người khác ức hiếp cô ấy.
Hạ Tuyết Oánh này lại kiêu ngạo như vậy, cô tự nhiên muốn thay Nghiên Nghiên công kích cô ta.
Khi Hạ Tuyết Oánh nghe được lời nói của Tô Vũ Đồng, cô ta tức giận nghiến răng nghiến lợi, nói: "Thiếu Dương sớm đã không còn yêu Trần Nghiên Nghiên rồi, tôi và anh ấy thực sự yêu nhau.
Con mắt nào của cô nhìn thấy tôi cướp? Có tránh thì trách Trần Nghiên Nghiên không có năng lực níu giữ đàn ông ấy! "
Tô Vũ Đồng thấy cô ta kiêu ngạo như vậy liền nói: "Tam quan của cô thật là đáng sợ, Thiếu Dương không yêu Nghiên Nghiên thì con bọn họ từ đâu mà có.
Thực sự không biết rằng, ba mẹ cô mà biết cô đi cướp người đàn ông của người khác thì vẫn còn sức lực để chống đỡ hay là bị làm cho tức chết đây! "
Hạ Tuyết Oánh chưa từng gặp qua người nào mồm miệng như Tô Vũ Đồng.
Mặt ô ta đỏ bừng vì tức giận, trợn trừng mắt nhìn cô.
"Ha ha ha!"
Thấy cô ta không nói được câu nào, Tô Vũ Đồng cười mỉa mai: "Với loại nhân phẩm và tính cách này của cô, Thiếu Dương sẽ thật lòng yêu cô sao? Nào, nói xem, rốt cuộc cô đã dùng loại thủ đoạn không đáng làm người nào nào!"
Vì cô ta không biết xấu hổ, vậy thì cô cũng sẽ không cho cô ta mặt mũi!
Cô ta làm cho Nghiên Nghiên không vui, cô cũng sẽ không để cô ta cảm thấy thoải mái.
Một người phụ nữ không có có liêm xỉ như vậy, chính là thích ăn đòn.
Hạ Tuyết Oánh bị lời nói vô ý của Tô Vũ Đồng nói trúng tâm đen, cô ta gấp gáp, không lựa lời mà mắng: "Tô Vũ Đồng, cô bớt lại cho tôi.
Cô nghĩ mình là loại hàng tốt đẹp gì chứ, cô còn không phải là tay trái nắm Mộ Diệc Thần, tay phải kéo Cố Triều Tịch sao, về sự đê tiện, ai dám vượt nổi cô chứ!"
Ba của cô ta là Hạ Vinh, lần trước bà Hạ bị giam ở đồn cảnh sát là do Tô Vũ Đồng hãm hại, vậy nên đương nhiên cô ta biết chuyện của cô.
Danh Sách Chương: