Tiễn Cố Triều Tịch rời đi, Tô Vũ Đồng quay người nhìn Mộ Diệc Thần, thấy khuôn mặt tuấn tú của anh đen xì, ngồi im trên giường Niên Niên, liền nói với Niên Niên:
-Niên Niên, không phải con muốn nghe Lâm Yên Nhiên bị trừng phạt thế nào sao? Hỏi thử bố con đi.
Niên Niên nghe lời Tô Vũ Đồng nói, nghiêng cái đầu nhỏ nói:
-Nhưng bố vừa nói rồi, muốn mẹ thơm bố một cái mới nói.
Mẹ, con ở trường làm được việc tốt, thầy giáo đều sẽ cho con bông hoa đỏ, bố làm được việc tốt, mẹ cũng nên thưởng cho bố đi ạ.
Cậu bé nhìn ra, bố chính là vì không được thưởng nên mới tụt cảm xúc.
Mẹ nên giống như thầy giáo thưởng cho bố mới đúng.
Tô Vũ Đồng:
Mặt đầy u ám.
Con trai à, cái logic này của con là gì vậy?
Đây căn bản là hai chuyện khác nhau được không.
Chiêu này của bố con, con không hiểu được đâu.
Đây đâu phải vấn đề phần thưởng.
Mộ Diệc Thần nghe Niên Niên nói vậy, khuôn mặt đen xì lập tức bừng sáng, đưa tay nhéo chiếc mũi nhỏ của Niên Niên, sau đó rời mắt nhìn Tô Vũ Đồng nói:
-Phần thưởng, em định thơm má trái hay má phải?
Từ sau khi biết cô là mẹ ruột của Niên Niên, anh liền càng chắc chắn cô vì con điều gì cũng có thể làm được.
Lúc này chính là lúc làm gương.
Tô Vũ Đồng:
Mặt cạn lời!
Nắm chặt nắm đấm của mình lại, nhìn Mộ Diệc Thần.
Mộ Diệc Thần đáng ghét này, thật giỏi lươn lẹo, lại thuận theo con để đẩy thuyền.
Niên Niên thấy Tô Vũ Đồng không nói gì, liền nói:
-Mẹ ơi, bố hỏi mẹ kìa.
Nhìn thấy con trai giúp mình như vậy, Mộ Diệc Thần nhìn Tô Vũ Đồng cười mặt đầy tự đắc.
Tô Vũ Đồng nhìn thấy dáng vẻ đắc ý của anh, mỉm cười cứng nhắc cắn chặt răng, nói:
-Mộ Diệc Thần, anh nghĩ cho kỹ, anh thực sự muốn em thơm sao?
Mộ Diệc Thần nghe thấy lời nói mang theo uy hiếp này của cô, không biết tại sao bỗng nhiên rất phấn khích, nói:
-Thật!
Anh ngược lại rất mong đợi, xem thử hậu quả khi anh nhất định muốn thơm là gì.
Tô Vũ Đồng thấy anh điếc không sợ súng, trừng mắt nhìn anh nói:
-Được, anh đừng có hối hận.
Mộ Diệc Thần cười thoải mái, đứng dậy đi đến trước mặt Tô Vũ Đồng, ghé mặt qua, nói:
-Nào.
Không thơm anh mới hối hận đó.
Tô Vũ Đồng lạnh lùng nhếch khoé môi, đồng thời tới không tới thơm anh, mà một chân đạp bên bàn chân anh.
-Ư!
Mộ Diệc Thần hít một hơi lạnh, cố nhịn nói:
-Tô Vũ Đồng, em như này là muốn giết chồng sao?
Hậu quả này thực sự sực kỳ chua xót.
Niên Niên lần đầu tiên thấy bố xấu mặt, liền bật cười khanh khách.
Tô Vũ Đồng ngẩng đầu lên nói:
-Em đã sớm cảnh cáo anh rồi, nhưng anh cứ không tin, vừa rồi thực sự nên giẫm thêm cho anh hai cái nữa.
Tên xấu xa này, ai bảo anh trêu ghẹo cô.
-Em nỡ thì giẫm đi.
Con mắt của Mộ Diệc Thần mang theo ý cười, hào phóng duỗi chân của mình ra.
Chỉ cần cô vui, giẫm mấy cái cũng được.
-Hừ!
Tô Vũ Đồng thấy anh tỏ ý tốt, bỗng không thèm để ý đến anh nữa, hừ một tiếng rồi quay người đi.
Cô thù rất dai, rõ ràng anh biết mình rất muốn biết, lại cứ muốn nhử cô.
Niên Niên nhìn thấy Tô Vũ Đông quay người đi, vội nói với Mộ Diệc Thần:
-Bố ơi, hình như mẹ giận rồi, hay là bố đừng đòi thưởng nữa, nói với mẹ đi.
Cậu bé thích nhìn mẹ vui vẻ, không thích thấy mẹ tức giận.
Mộ Diệc Thần nghe thấy lời Niên Niên nói liền cười với cậu, sau đó đi ra phía sau Tô Vũ Đồng đưa tay ôm lấy cô:
-Vũ Đồng, giận thật rồi sao?
Lúc trước Mộ Diệc Thần tuyệt đối sẽ không ở trước mặt Niên Niên vừa trêu vừa ôm cô, hôm nay làm sao vậy?
Tô Vũ Đồng bực đỏ cả mặt, kéo tay Mộ Diệc Thần ra, giận dữ lườm anh.
Thấy cô cong miệng lên, nghiêm mặt, dáng vẻ bất mãn, nụ cười ở khoé miệng Mộ Diệc Thần lập tức trở nên sống động, đưa tay ôm lấy khuôn mặt hồng của cô:
-Được rồi được rồi, không giận nữa, anh nói cho em là được mà!
Tô Vũ Đồng hất tay anh ra, bực bội nói:
-Em không muốn nghe nữa!
Tên khốn này, đây là vừa đấm vừa xoa sao!
Cô không cần!
Thấy cô làm mình làm mẩy trước mặt mình, Mộ Diệc Thận lại không tức giận chút nào, trong lòng ngược lại còn rất vui, lấy điện thoại của mình ra, mở đoạn video trên mạng đen của Lâm Yên Nhiên:
-Nếu không muốn nghe, vậy thì xem đi, anh đảm bảo em xem xong có thể hả giận.
Lời anh nói làm sao đặc sắc bằng video được.
Để cô tự mình xem đi.
Tô Vũ Đồng trong lòng rất tỏ thái độ với nah, nhưng nghe thấy có video, liền động lòng, cầm lấy điện thoại của Mộ Diệc Thần.
Sau khi xem xong video, cô không nói gì, lặng lẽ cầm điện thoại.
Mộ Diệc Thần tưởng cô bị doạ sợ rồi, vội hỏi:
-Vũ Đồng, em?
Cô sẽ không vì mình đối xử như vậy với Lâm Yên Nhiên, mà cảm thấy mình rất đáng sợ chứ!
Mộ Diệc Thần đột nhiên lo lắng.
Ánh mắt của người khác anh vốn không để tâm, duy chỉ có cô.
Nếu cô sợ mình, vậy thì phải làm thế nào đây?
Nghe thấy giọng nói gấp gáp của anh, Tô Vũ Đồng ngước mắt lên nhìn anh, nước mắt phút chốc trào ra.
-Sao lại khóc?
Mộ Diệc Thần thấy cô khóc, đau lòng khôn nguôi, vội lấy khăn tay giúp cô lau nước mắt.
-Cảm ơn anh!
Tô Vũ Đồng bỗng không hề báo trước ôm chặt lấy Mộ Diệc Thần.
Anh giúp cô làm chuyện cô muốn làm, cô không phải thánh mẫu gì, loại người xấu xa như Lâm Yên Nhiên nên có kết cục như vậy.
Bây gờ cô không chỉ hả dạ mà còn rất cảm động từ tận đáy lòng.
Chịu đựng nhiều năm như vậy, cuối cùng cô cũng nhìn thấy Lâm Yên Nhiên ác giả ác báo rồi.
Sự giận dữ cô nhận được từ Lâm Yên Nhiên trước đây, hôm nay coi như là đã thở phào được một hơi dài rồi.
Mộ Diệc Thần lừa cô một trận như vậy, cô cũng không thơm anh, bây giờ lại chủ động ôm anh, anh vui sướng đến nỗi không biết phải nói gì, dùng tay ôm trọn lấy cô thật nhẹ nhàng.
Niên Niên nhìn thấy bố mẹ ôm nhau, cậu bé lập tức cười che mắt đi.
Tô Vũ Đồng nghe thấy tiếng cười của Niên Niên, mặt đỏ ửng, vội buông Mộ Diệc Thần ra.
Cô vừa rồi quá kích động, đã quên mất chuyện Niên Niên đang ở đây.
Mộ Diệc Thần thấy Tô Vũ Đồng đỏ mặt, nụ cười càng sâu hơn.
Cô không sợ anh là được.
Tô Vũ Đồng thấy Mộ Diệc Thần nhìn mình, trong lòng đột nhiên hơi hồi hộp, liền hỏi Niên Niên:
-Con muốn uống nước không?
Niên Niên nghĩ chút nói:
-Mẹ ơi, có được uống thứ khác không ạ?
Mấy ngày nay ở trong bệnh viện, ngày nào cũng uống nước lọc, cậu bé muốn đổi vị.
Tô Vũ Đồng cười:
-Được, con muốn uống gì nào?
Hiếm khi cậu bé có yêu cầu, cô nhất định sẽ làm cậu thoả mãn.
Niên Niên thấy mẹ đồng ý rồi, liền cười nói:
-Con muốn uống trà sữa nóng.
Trước đây khi ở cùng dì Nghiên Nghiên và dì Chân Hy, bọn họ thích nhất là pha trà sữa cho cậu bé uống, bây giờ cậu muốn uống thứ đó.
Ngọt ngọt ấm ấm sẽ khiến tâm trạng người ta tốt hơn.
Nhìn thấy Niên Niên cười, Tô Vũ Đồng nói:
-Được, để mẹ đi mua.
Mộ Diệc Thần thấy Tô Vũ Đồng muốn giúp Niên Niên đi mua trà sữa, liền nói:
-Để anh đi, em ở với con.
Loại chuyện chạy vặt này, tất nhiên là đàn ông như anh làm rồi.
-Anh có chắc là anh biết mua thế nào chứ?
Tô Vũ Đồng cười hỏi.
Đồ quý giá cô tin anh có thể mua, những loại chuyện nhỏ này, anh thực sự làm được sao?
Danh Sách Chương: