Muộn như vậy rồi, chú Ngô cũng đã lớn tuổi nên cô đâu thể đành lòng để chú ấy đưa cô đi được.
Chú ấy còn nói rằng bên ngoài đường lúc này có lẽ là đã đóng băng rồi, nên cô làm sao có thể để chú ấy mạo hiểm được.
-Cô chủ……
-Chú Ngô, chú cứ ở nhà đi ạ, để tôi đưa cô ấy đi.
Chú Ngô còn muốn khuyên nhủ Tô Vũ Đồng thì đã bị một giọng nói trầm ấm của Mộ Diệc Thần cắt ngang rồi.
Tô Vũ Đồng vừa quay đầu lại liền nhìn thấy anh đi từ trên lầu xuống.
-Vâng, thưa cậu chủ.
Nếu cậu chủ đã nói là tự mình đưa cô chủ đi thì chú Ngô biết rằng bản thân mình đã không còn việc gì nữa nên đã lùi sang một bên.
Mộ Diệc Thần đi đến đứng trước mặt Tô Vũ Đồng nhìn cô rồi nói:
-Đi thôi, để anh đưa em đi!
Bất luận là cô đi một mình hay là có chú Ngô đưa đi thì anh cũng đều không yên tâm.
Tô Vũ Đồng không từ chối, cô vốn gì còn muốn gọi Đường Đường đến đón mình, nhưng lúc này nghĩ lại thì cô lại cảm thấy để một cô gái đi ra đường cũng rất nguy hiểm, cho nên cô quyết định là sẽ để Mộ Diệc Thần đưa về.
Mộ Diệc Thần đưa Tô Vũ Đồng nên chiếc ô tô hiệu Maybach của mình, quay đầu xe rời khỏi nhà họ Mộ.
Trên đường hai người họ đều không nói gì mà chỉ yên lặng nhìn con đường đang được phủ đầy tuyết ở phía trước.
Mấy ngày nay Tô Vũ Đồng phải đi công tác nên cũng không có nhiều thời gian để nghỉ ngơi, hôm nay cô lại chơi với Niên Niên cả một ngày dài như vậy nên lúc này có chút buồn ngủ.
Tình hình trên đường lúc này không được tốt cho nên Mộ Diệc Thần đã lái xe rất chậm để bảo đảm an toàn, tốc độ của chiếc xe lúc này giống như chiếc võng ru ngủ đu đưa của trẻ con vậy làm cho Tô Vũ Đồng ngồi một lúc thì ngủ thiếp đi, đầu của cô cứ như vậy mà ngả xuống vai của Mộ Diệc Thần.
Mộ Diệc Thần nhìn thấy cô ngủ thiếp đi như vậy thì đã chỉnh nhiệt độ của điều hòa lên cao một chút, sau đó thì tập trung tinh thần vào việc lái xe.
Mộ Diệc Thần đưa Tô Vũ Đồng về biệt thự nhà họ Tô một cách an toàn, anh nhìn cô chưa tỉnh ngủ thì liền đưa cánh tay nhẹ nhàng ôm lấy cô.
Vì sợ cô tỉnh giấc nên anh đã không dám động đậy cũng như không dám điều chỉnh lại tư thế ngủ của cô mà để cô ngả đầu lên vai anh ngủ như vậy mà thôi.
Tô Vũ Đồng không biết là bản thân mình đã ngủ bao lâu, chỉ đến khi cảm thấy eo của mình tê cứng cô mới tỉnh lại.
Cô mở to đôi mắt và nhìn thấy bản thân mình đang dựa đầu lên vai của Mộ Diệc Thần thì lập tức ngồi thẳng người lại rồi nói một cậu:
-Sao anh không gọi em?
Mộ Diệc Thần chăm chú nhìn cô và nói:
-Vừa mới đến thôi.
-Cảm ơn anh đã đưa em về, tạm biệt.
Tô Vũ Đồng nói xong thì liền quay người mở cửa để bước ra khỏi xe của Mộ Diệc Thần, cô không hề quay đầu lại mà đi thẳng vào bên trong cánh cổng của ngôi biệt thự.
Mộ Diệc Thần không rời đi ngay mà níu lại một chút để nhìn cô, đến khi cô đi vào trong nhà thì anh mới lái xe quay về.
Tô Vũ Đồng tắm xong thì liền ngả người nằm trên chiếc giường mềm mại của mình, nhưng cô lại không thể ngủ.
Cô lăn qua lăn lại trên giường đến khi trời sáng.
Ngày hôm sau khi cô đang làm việc thì nhận được điện thoại của Nghiên Nghiên.
-Vũ Đồng, mình đi nghỉ tuần trăng mật về rồi, tối nay cùng nhau ăn bữa cơm nhé!
Tô Vũ Đồng có thể nghe được sự sảng khoái trong giọng nói của cô nên có lẽ thời gian này cô đã trải qua rất vui vẻ, cô cười nói:
-Được thôi, tối sẽ đưa cả Niên Niên đi cùng.
Một năm không gặp, Trần Nghiên Nghiên và Chân Hi nhất định là rất nhớ Niên Niên.
Quả nhiên là như vậy, Trần Nghiên Nghiên vừa nghe thấy cái tên Niên Niên thì lập tức cảm thấy phấn khích nói:
-Mình muốn thấy Niên Niên, cậu nhớ đến sớm một chút đó nhé!
Lâu rồi cô chưa được gặp cục cưng nhỏ của nhà họ rồi, cô thực sự rất nhớ cậu bé, cũng tò mò muốn biêt là cậu bé lớn thế nào rồi?
Tô Vũ Đồng cười nói:
-Ừm, được.
Trần Nghiên Nghiên vui vẻ nói:
-Vậy tối gặp, bye bye!
Tô Vũ Đồng cười nói một tiếng:
-Bye bye!
Sau khi tắt máy thì cô liền quay số gọi cho nhà họ Mộ, người nhận điện thoại là vú Lưu, Tô Vũ Đồng hỏi:
-Vú Lưu, mẹ tôi có nhà không?
Vú Lưu cười đáp:
-Bà chủ đã đưa cậu chủ ra ngoài đắp người tuyết rồi ạ! Cô chủ đợi chút để tôi đi gọi họ vào.
Tô Vũ Đồng đáp:
-Vâng!
Một lúc sau thì bà Mộ nhận điện thoại rồi thân thiết ôn hòa hỏi:
-Vũ Đồng à, có chuyện gì sao?
Tô Vũ Đồng nghe thấy giọng nói của bà Mộ thì liền hỏi:
-Mẹ à, Nghiên Nghiên và Thiếu Dương đi tuần trăng mật về và còn mời con ăn cơm nên con muốn đưa Niên Niên đi cùng.
Bà Mộ cầm chiếc ống nghe cười trìu mến nói:
-Được thôi, vừa hay con đi qua đây cầm giúp mẹ món quà mà mẹ tặng cho họ.
Khi họ tổ chức hôn lễ đã thông bảo cho bà nhưng vì lúc đó bà đang ở bên nước ngoài nên không kịp quay về.
Nhưng quà thì bà cũng đã chuẩn bị rồi.
Bà là người đã nhìn Thiếu Dương trưởng thành nên bà cũng đã coi Thiếu Dương là con trai của mình nên món quà này bà nhất định phải tặng.
-Vâng ạ!
Tô Vũ Đồng cười nói lời đồng ý.
Bốn giờ chiều, sau khi Tô Vũ Đồng xử lý xong công việc thì đã rời khỏi công ty thì đã lái chiếc xe hiệu Mini màu trắng của mình đến nhà họ Mộ để đón Niên Niên và cả món quà của bà Mộ đến nhà của Nghiên Nghiên và Cung Thiếu Dương.
Khi họ đến nhà cũng là năm rưỡi tối rồi, Trần Nghiên Nghiên nhìn thấy Niên Niên thì liền kích động đến nỗi chạy đến bế cậu bé lên.
Niên Niên cũng rất nhớ cô nên đã vui vẻ chơi đùa với cô.
Tô Vũ Đồng nhìn thấy hai người chơi đùa vui vẻ như vậy thì liền mỉm cười rồi đưa món quà của bà Mộ lại cho Cung Thiếu Dương:
-Đây là quà cưới mà mẹ tôi gửi cho anh và Nghiên Nghiên.
Cung Thiếu Dương ôn hòa cười rồi nhận lấy món quà:
-Bác gái thật có tâm mà, giúp tôi gửi lời cảm ơn đến bác gái nhé!
Tô Vũ Đồng gật đầu:
-Vâng, tôi sẽ nói!
Cung Thiếu Dương giữ nụ cười trên môi nói tiếp:
-Vũ Đồng, cô ngồi đi, đợi Thiếu Vũ và Chân Hi đến thì chúng ta sẽ ăn cơm.
-Vâng.
Tô Vũ Đồng đáp lại một tiếng, sau đó thì ngồi xuống.
Lúc này, điện thoại của Nghiệm Nghiệm chợt reo lên, cô đang bận chơi đùa với Niên Niên nên đã nói với Tô Vũ Đồng một câu:
-Vũ Đồng, giúp mình nghe điện thoại với.
Tô Vũ Đồng cười rồi cầm lấy chiếc điện thoại đang đặt trên bàn và ấn nút nghe:
-Alo, Chân Hi à!
Chân Hi vừa nghe thấy giọng của Tô Vũ Đồng liền nói:
-Bạn yêu à, tối nay mình đang quay phim ngoại cảnh nhưng chưa quay xong nên đạo diễn không cho mình về nữa, Thiếu Vũ đang ở bên cạnh mình nên tối nay chúng mình không kịp đến rồi, cậu nói hộ mình với Nghiên Nghiên.
Hôm khác mình mời mọi người nhé!
Tô Vũ Đồng nghe thấy cô nói là không đến được nữa thì nói:
-Cậu bận thì bận, nhưng nhất định là không được bỏ bữa đâu đấy, mình sẽ nói với Nghiên Nghiên giúp cậu.
Thôi Chân Hi lúc này đang rất nổi tiếng nên lịch trình thường rất dày đặc, đến cả thời gian ăn cơm đạo diễn cũng không phê chuẩn, Tô Vũ Đồng có chút thương cô.
-Thiếu Vũ mua đồ ăn cho mình rồi nên cậu không cần lo cho mình đâu, chụt…thôi, mình tắt máy đây, phải quay rồi.
Thôi Chân Hi vội vàng nói rồi hôn một cái, sau đó thì tắt máy.
Tô Vũ Đồng lắc đầu cười, sau đó thì quay người nói với Trần Nghiên Nghiên:
-Chân Hi bị đạo diễn giữ lại nên không thể đến được, Thiếu Vũ thì cũng đang ở cạnh cô.
Khi trước Cung Thiếu Vũ là cậu chủ nhà tài phiệt luôn thích rong chơi nhưng lúc này xem ra có vẻ là rất chân thành, luôn quay quanh Chân Hi mọi lúc.
Trần Nghiên Nghiên vừa nghe thấy vậy thì liền cau mày nói:
-Chân Hi đáng thương, tối nay chúng mình chọn đúng món cơm trộn đó nhé!
Hôm trước khi cô và Chân Hi gọi video với nhau thì biết được rằng lúc này cô đang quay một bộ phim đào trộm mộ, nên ngày nào cũng phải lăn lê bò toài trên cồn cát và lăng mộ, khiến cô gầy đi rất nhiều.
Hôm nay vốn dĩ muốn hỏi thăm cô vậy mà ông đạo diễn Ái Thiên Đao kia lại giữ cô lại.
Nhìn Nghiên Nghiên nhớ nhung Chân Hi như vậu, Tô Vũ Đồng liền nói:
-Chân Hi nói Thiếu Vũ đã mua đồ ăn cho cô rồi, rồi cô còn nói là sẽ mời chúng ta ăn cơm.
Mặc dù cô cũng rất nhớ Chân Hi, nhưng có Thiếu Vũ ở bên cô cũng có thể an tâm hơn.
Theo tính cách của Thiếu Vũ thì anh nhất định là sẽ chăm sóc tốt cho Chân Hi.
Trần Nghiên Nghiên nghe vậy thì mới an tâm hơn.
Khi biết Chân Hi không thể đến thì họ cũng không chờ đợi thêm nữa mà cùng nhau cười nói đi đến nhà hàng cơm trộn.
Danh Sách Chương: