Hạ Tuyết Oánh này thật quá đáng.
Ỷ vào chuyện mẹ của mình thích cô ta nên ngay cả thân phận của mình cũng không nhìn rõ.
Tô Vũ Đồng trả lời: “A Tịch, tôi không sao, chỉ là tôi không biết tại sao lại đắc tội với cô đây.
”
Cô muốn biết rốt cuộc tại sao Hạ Tuyết Oánh lại ra tay đánh cô.
Theo lý mà nói thì bây giờ cô ta không quen cô.
Cố Triều Tịch khi nghe thấy lời nói của Tô Vũ Đồng thì lập tức lạnh lùng nhìn Hạ Tuyết Oánh: “Nói đi, tại sao cô lại đánh San Ni?”
Hạ Tuyết Oánh mặc dù mơ tưởng hão huyền được làm mợ chủ nhà họ Cố nhưng trong lòng cô ta vẫn luôn sợ Cố Triều Tịch, khi nghe thấy câu hỏi chất vấn của anh ta, cô ta khóc lóc nói: “Triều Tịch, bác gái đã nhắc đến chuyện kết hôn của chúng ta với bố em, tại sao cô ta lại có thể dụ dỗ anh để phá hoại chúng ta, em ghét cô ta.
”
Cô ta chính là muốn đem chuyện Triệu San Ni trở thành kẻ thứ ba để nói ở trước mặt mọi người.
Khiến cho cô bị mọi người khinh bỉ và không có nơi sống yên ổn ở Giang Thành.
Tô Vũ Đồng nghe thấy những lời này của Hạ Tuyết Oánh thì ngay lập tức kinh ngạc nhìn về phía Cố Triều Tịch.
Hoá ra, người phụ nữ mà Cố Xuân Minh ép anh ta cưới mà trước đây anh ta nói đến, cô ta chính là Hạ Tuyết Oánh.
Trời ơi, thật sự không dám tin.
Cố Triều Tịch sợ mọi người hiểu lầm Tô Vũ Đồng nên lập tức nhìn Tô Vũ Đồng và giải thích: “San Ni, em đừng nghe lời cô ta nói, tôi không hề đồng ý, tôi và cô ta không có bất cứ quan hệ nào cả, từ đâu cho đến cuối tôi chỉ yêu một người duy nhất đó là em.
”
Tô Vũ Đồng hoàn toàn không coi lời thú nhận này của Cố Triều Tịch là thật, cô nghĩ rằng anh ta nói như vậy hoàn toàn là muốn giúp bản thân thoát khỏi danh nghĩa của kẻ thứ ba, khiến cho Hạ Tuyết Oánh mất hi vọng, vì vậy cô lập tức nói: “A Tịch, tôi tin anh, anh không cần phải giải thích, người phụ nữ cố ý gây rối giống như cô ta thì làm sao có thể xứng với anh.
Anh không đồng ý cô ta là đúng rồi.
”
Hạ Tuyết Oánh từng dùng mọi cách để chia rẽ Nghiêu Nghiêu và Thiếu Dương, tính cách tuyệt đối đã thối nát, Cố Xuân Minh rốt cuộc là làm sao vậy, lại bắt A Tịch kết hôn với cô ta.
Mộ Diệc Thần nghe thấy những gì hai người họ nói thì liền trở nên kích động sau khi bình tĩnh chưa lâu, anh trực tiếp nắm lấy tay của Tô Vũ Đồng và kéo cô đi.
“Mộ Diệc Thần!”
Cố Triều Tịch thấy Mộ Diệc Thần đang cướp đi người của anh ta ở trước mặt mọi người thì khuôn mặt tà mị trở nên cứng đờ, lập tức xông lên chặn đường đi của anh, chất vấn hỏi: “Anh định dẫn bạn gái của tôi đi đâu.
”
Bây giờ Tô Vũ Đồng thuộc về anh ta nên anh ta sẽ không để cho Mộ Diệc Thần cướp cô đi.
“Tránh ra một bên.
”
Mộ Diệc Thần không muốn nói chuyện với Cố Triều Tịch, từ đầu đến cuối anh ta nói rằng người mà anh ta yêu chỉ có Triệu San Ni, nhưng rõ ràng không phải là như vậy, trước đây anh ta điên cuồng cướp lấy Tô Vũ Đồng như thế nào, tại sao nhanh như vậy bây giờ liền đoạn tuyệt quan hệ?
Điểm nghi nghờ thực sự quá nặng.
Anh nhất định phải xem lại Triệu San Ni một lần nữa.
“Mộ Diệc Thần, anh buông tôi ra.
”
Tô Vũ Đồng bây giờ rất thất vọng với Mộ Diệc Thần, cho nên cô không muốn đi với anh, cô mạnh mẽ dứt khỏi tay anh ra.
Tổng giám đốc Tề nhìn thấy Mộ Diệc Thần đang giữ Tô Vũ Đồng không chịu buông thì rất muốn đến cứu cô nhưng sau khi cân nhắc về thân phận của mình, cuối cùng anh ta không dám bước tới.
Cố Triều Tịch nhìn thấy cổ tay Tô Vũ Đồng đã đỏ bừng vì bị Mộ Diệc Thần nắm, anh vẫn không buông cô ra, anh ta liền xông lên đấm vào mặt anh một cái: “Anh buông cô ấy ra.
”
Mộ Diệc Thần không buông cánh tay đang giữ Tô Vũ Đồng và buộc phải nhận một cú đấm từ Cố Triều Tịch.
Tô Vũ Đồng nhìn thấy Mộ Diệc Thần bị đánh thì cô rất đau lòng nhưng nghĩ đến chuyện anh đã tàn nhẫn với cô thế nào, cô liền nhẫn tâm hất anh ra và chạy về phía Cố Triều Tịch.
Cố Triều Tịch nhìn thấy cô chạy về phía mình liền lập tức ôm lấy cô, ánh mắt đau lòng hỏi: “San Ni, tay em không sao chứ?”
Mộ Diệc Thần thực sự quá đáng, Chu Lệ Đồng đã có con với anh mà còn muốn cướp người của anh ta.
Tô Vũ Đồng lắc đầu, nói: “A Tịch, tôi không muốn tiếp tục ở lại đây nữa, anh đưa tôi đi có được không?”
Cô không muốn nhìn thấy Mộ Diệc Thần cũng không muốn nghĩ nữa.
Trước đây suy nghĩ của cô đều là anh nhưng bây giờ thì không.
“Được.
”
Cố Triều Tịch không chút do dự mà dắt cô đi đến cửa sảnh tiệc.
Mộ Diệc Thần thấy Cố Triều Tịch đưa Triệu San Ni đi thì lập tức đi theo.
Cố Triều Tịch đưa Tô Vũ Đồng đi đến trước xe của mình, nhìn thấy Mộ Diệc Thần đuổi đến, sắc mặt anh ta liền trở nên lạnh lùng, nhìn anh hỏi: “Mộ Diệc Thần, rốt cuộc là anh muốn làm gì?”
Mộ Diệc Thần không để ý đến anh ta mà nhìn Tô Vũ Đồng nói: “Triệu San Ni, hãy đi cùng tôi.
”
Anh không biết tại sao bản thân lại muốn đưa cô đi nhưng chỉ là muốn làm như vậy.
Tô Vũ Đồng nghe thấy anh nói như vậy thì lạnh lùng nói: “Mộ Diệc Thần, anh dựa vào cái gì mà muốn tôi đi cùng anh, tôi là bạn gái của Cố Triều Tịch, mong anh đừng làm phiền tôi nữa.
”
Vì anh đã lựa chọn Chu Lệ Đồng nên giữa họ không còn lời gì để nói nữa.
Cố Triều Tịch nghe thấy Tô Vũ Đồng chủ động nói với Mộ Diệc Thần rằng cô là bạn gái của anh ta nên trong lòng anh ta rất vui, anh ta nhìn Mộ Diệc Thần nói: “Mộ Diệc Thần, tham lam quá cũng không tốt, anh vẫn nên quay về tìm Chu Lệ Đồng của anh đi, yên tâm chờ đợi đứa con của hai người ra đời.
”
Nói xong, anh ta mở cửa xe ra đỡ Tô Vũ Đồng ngồi vào xe còn anh ta đi vòng qua bên ghế lái xe ngồi xuống rồi khởi động xe, rời khỏi bữa tiệc.
Mộ Diệc Thần nhìn chiếc xe của Cố Triều Tịch rời đi, trong lòng cảm thấy vô cùng tồi tệ.
Tại sao kể từ khi Triệu San Ni xuất hiện thì cuộc sống của anh liền bị đảo lộn.
Rốt cuộc là tại sao?
Nhà họ Cố.
Hạ Tuyết Oánh chịu uất ức liền chạy đến nhà họ Cố tìm Cố Xuân Minh phàn nàn và nói rằng Tô Vũ Đồng là một cô gái ở nhà chửa.
Cô ta cũng thêm mắm thêm muối nói về chuyện Mộ Diệc Thần và Cố Triều Tịch đã ghen tuông vì cô như thế nào.
Cố Xuân Minh là người ghét nhà họ Mộ nhất, nghe thấy cô bạn gái của con trai mình quen biết có liên quan đến Mộ Diệc Thần thì bà ta lập tức tức giận và đi đến nhà của Cố Triều Tịch ở trong thành phố ngay trong đêm.
Sau khi Tô Vũ Đồng và Cố Triều Tịch quay lại thì họ trở về phòng của mình để tắm rửa thay quần áo, họ thay xong đồ ngủ rồi ngồi trên ghế sô pha nói chuyện thì nghe thấy có người bấm chuông cửa.
Tô Vũ Đồng là bạn gái nên đương nhiên phải chịu khó một chút, vì vậy cô xung phong nhận việc đi mở cửa.
Cố Triều Tịch thấy cô siêng năng như vậy đã mỉm cười nhìn theo bóng lưng của cô.
Ngay khi vừa mở cửa thì Cố Xuân Minh dẫn quản gia ngay lập tức hùng hổ bước vào, nhìn thấy Tô Vũ Đồng và con trai của mình đều đang mặc quần áo ngủ, sắc mặt bà ta ngay lập tức xấu đi.
Tô Vũ Đồng và Cố Triều Tịch hoàn toàn không ngờ muộn như vậy rồi mà Cố Xuân Minh lại đến đây, cả hai người đều không có chuẩn bị trước.
“Cô ta là ai?”
Sắc mặt Cố Xuân Minh tối sầm lại, ngón tay chỉ vào Tô Vũ Đồng hỏi Cố Triều Tịch.
Cố Triều Tịch nhìn thấy mẹ của mình lại chỉ vào Tô Vũ Đồng một cách nghênh ngang kiêu ngạo, anh ta liền che chắn Tô Vũ Đồng ở sau lưng và nói với vẻ mặt lạnh lùng: “Cô ấy là bạn gái của con, tên là Triệu San Ni.
”
Tô Vũ Đồng biết rằng Cố Xuân Minh nói chuyện bất chấp lí lẽ cho nên cô cũng không nói xen vào.
Cố Xuân Minh thấy Cố Triều Tịch bảo vệ Tô Vũ Đồng thì nổi giận đùng đùng nói: “Bạn gái à? Con lừa ai chứ, cô ta rõ ràng là một loại con gái chuyên tiếp khách thuê.
Cố Triều Tịch, tại sao con lại sa đọa đến mức này.
Có phải là Mộ Diệc Thần thích cứt chó thì con cũng muốn cướp lấy ăn phải không?”
Tô Vũ Đồng nghe thấy Cố Xuân Minh nói về mình như thế thì không thể chịu được, cô bước ra từ phía sau Cố Triều Tịch, mở miệng nói: “Bà Cố, bà biết tôi sao? Bà hiểu gì về tôi không? Con mắt nào của bà tận mắt nhìn thấy tôi là gái chuyên tiếp khách thuê? Con mắt nào của bà nhìn thấy a Tịch sa đọa, bà dựa vào cái gì mà nói chúng tôi như vậy?”
Bây giờ bà ta đã thay đổi sắc mặt, bà ta không biết cô mới đúng nhưng lời bà ta nói vừa rồi lại nhắc đến Mộ Diệc Thần, chẳng lẽ có người nào đó đã nói điều gì đó với bà ta?
Rốt cuộc là ai mà lại bôi nhọ cô như vậy?
Danh Sách Chương: