Bọn họ không phải đồ chơi giải khuây của anh, lúc không vui thì ném sang một bên, khi nhớ ra thì cầm lên chơi.
Thứ lỗi cô không thể theo ý anh được!
Cung Thiếu Dương không biết Mộ Diệc Thần nói những gì với Tô Vũ Đồng, anh chỉ thấy Trần Nghiên Nghiên đang trừng mắt nhìn anh, ánh mắt ngập tràn sự đe dọa.
-Tắt, tắt ngay!
Khát vọng sống phút chốc bùng lên, anh cười típ mắt tắt điện thoại, sau đó đưa cho Trần Nghiên Nghiên một miếng dưa hấu, ân cần nói:
-Cục cưng, hát mệt rồi đúng không, nào ăn miếng cho mượt giọng.
Người anh em xin lỗi, giữa cậu và Nghiên Nghiên, tôi phải chọn cô ấy trước.
Trần Nghiên Nghiên thấy anh thức thời như vậy, cười ngọt ngào, tặng anh một nụ hôn gió:
-Cảm ơn tình yêu, chụt chụt.
Cung Thiếu Dương nở hoa rực rỡ, vô cùng phối hợp làm động tác bắt lấy, ăn một miếng.
Hương vị của tình yêu thật khiến người ta vui từ trong ra ngoài.
Hai người bọn họ kẻ hát người họa, Thôi Chân Hy ghen tị với bọn họ:
-Hai người thực sự đủ rồi đấy! Mấy ngày nay mình bị chọc đến thành chó rồi, mặc kệ đấy, hai người phải xin lỗi mình, uống với mình một ly!
Nghe lời này của cô, không chỉ Trần Nghiên Nghiên và Cung Thiếu Dương, mọi người đều cười nâng ly rượu lên.
Không khí lại một lần nữa được khuấy động, Trần Nghiên Nghiên và Thôi Chân Hy luôn ôm lấy mic, Niên Niên vị hai người các cô kéo lên vừa hôn vừa kéo nhảy, đám đàn ông cũng lịch thiệp ngồi trên sofa vỗ tay.
Cuộc vui này, chơi đến 2 giờ đêm, Niên Niên thực sự quá buồn ngủ, liền ngủ trong lòng Thôi Chân Hy.
Về đến khách sạn, Thôi Chân Hy nói với Tô Vũ Đồng:
-Tối nay cậu nghỉ ngơi cho khỏe, Niên Niên ngủ với mình và Nghiên Nghiên.
Vốn chỉ muốn tụ tập vui vẻ chút, không ngờ lại muộn như vậy, cô là người mới ra viện, không thể để cô thêm phân tâm chăm sóc Niên Niên, phải để cô nghỉ ngơi.
Trần Nghiên Nghiên nghe thấy lời Chân Hy nói, lập tức bồi thêm:
-Chân Hy nói đúng, cậu phải nghỉ ngơi cho khỏe, bọn mình sẽ thay cậu chăm sóc tốt cho Niên Niên.
Nghe thấy lời quan tâm của bạn bè, sống mũi Tô Vũ Đồng cay cay, mỉm cười nói:
-Được.
Nếu ngay cả bọn họ cô cũng không tin, thì còn có thể tin ai chứ?
Thấy cô đồng ý, mọi người ai về phòng nấy.
Tô Vũ Đồng mở cửa phòng 2806, đá giày cao gót ra, vừa cởi cúc , vừa đi về phía phòng tắm.
Cô muốn đi lấy bộ ngủ, lát nữa tắm xong thì mặc.
Khi cô vừa định vứt bộ ngủ xuống bên cạnh liền ngây ra, Mộ Diệc Thần đang nằm trên đệm lạnh lùng nhìn cô.
Tô Vũ Đồng vừa kinh ngạc vừa ngượng ngùng, vội vã dùng quần áo trong tay che lấy mình, hỏi:
-Sao anh vào đây?
Anh nửa đêm không đi về phòng mình ngủ, chạy đến phòng cô làm gì?
Anh lại lên cơn điên gì thế?
Mộ Diệc Thần không hề đáp lại, toàn thân tỏa ra hơi thở lạnh lẽo như loài rắn, “Soạt!” một tiếng, anh từ trên đệm đi xuống, một tay cầm quần áo trên tay cô vứt xuống, sau đó tóm lấy cô hôn mạnh bạo.
-Ư!
Nụ hôn của anh dùng rất nhiều lực, hơn nữa còn mang theo sự trừng phạt cắn mạnh lên môi cô, vị máu bắt đầu bao phủ, Tô Vũ Đồng đau đớn toàn thân run rẩy, bực bội nhấc chân đạp anh.
Anh dựa vào cái gì lại ức hiếp cô!
Thấy hành động của cô, đôi mắt nâu của Mộ Diệc Thần lạnh lại, một tay tóm lấy chân cô, kéo lên trên, cả người cô dính chặt vào anh, ánh mắt lạnh lẽo giống như loài rắn:
-Tôi nói quá 10 phút không về, hậu quả tự chịu!
Cô muộn đúng 2 tiếng đồng hồ.
Cô thích được đàn ông vậy quanh như vậy sao?
Anh chưa từng cảm thấy đợi một người có thể đau khổ như vậy!
Bây giờ anh chỉ muốn để cô biết, hậu quả của việc không nghe lời, chọc giận anh là gì!
Trái tim Tô Vũ Đồng run rẩy, gương mặt nhỏ phút chốc trắng bệch, bực bội nhìn anh:
-Sếp Mộ, không phải anh chê tôi không sạch sẽ sao? Lẽ nào anh không cảm thấy kinh tởm à? Hay là Châu Lệ Đồng không ở đây, anh đói quá không kén đồ nữa?
Đây là gì?
Anh coi cô là gì?
Cô là người, không phải đồ giải tỏa của anh!
Lời nói của Tô Vũ Đồng như ngọn cỏ cuối cùng muốn chèn ép lí trí của Mộ Diệc Thần, anh thô bạo ném Tô Vũ Đồng lên đệm.
Mạnh bạo ngang ngược ép buộc, Tô Vũ Đồng tủi nhục chau mày, giận dữ mắng lớn:
-Mộ Diệc Thần anh là đồ khốn nạn, anh là đồ điên!
Rõ ràng anh yêu người phụ nữ khác, tại sao hết lần này đến lần khác muốn châm chọc cô, sao anh có thể đối xử với cô như vậy!
Tô Vũ Đồng lúc này sắp hết hơi rồi, trong lòng sắp hập anh muốn chết rồi!
Mộ Diệc Thần thấy lông mày cô tỏ vẻ kháng cự và giận dữ, lại liên tưởng đến nụ cười rạng rỡ của cô với những người đàn ông khác, cảm thấy trong lòng ức muốn chết, sắc mặt trở nên càng hung dữ, đôi mắt đỏ ngầu gào lên:
-Cô nói đúng, mẹ nó tôi điên rồi đấy! Bị cô làm cho điên rồi!
Nếu không phải anh điên rồi, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện này.
Nếu không phải anh điên rồi, người trong lòng rõ ràng là Đồng Đồng, lại bị cô tác động!
Anh không ngờ đến, tình cảm của anh đối với cô lại đạt đến mức cao như vậy.
Đợi hai tiếng đó, anh sắp bực chết rồi!
Lúc này cái gì cũng không ngăn được lòng chiếm hữu của anh với cô.
Lần đầu chết tiệt đó của cô rốt cuộc đã trao ai rồi, bây giờ anh cũng không đi tìm hiểu thêm nữa.
Anh chỉ muốn tuyên bố với cô, từ hôm nay trở đi cô chỉ thuộc về một mình anh.
Cho dù yêu hay không yêu, đều chỉ có một mình anh Mộ Diệc Thần.
Cô không được đi nhìn người đàn ông khác, càng không được ra ngoài với người đàn ông khác!
Tô Vũ Đồng bị lời anh thét ra làm kinh ngạc, nhìn thẳng vào anh, quên cả phản kháng.
Mộ Diệc Thần thấy sự kháng cự và giận dữ trong mắt cô không còn, lập tức cắn lên môi cô thêm lần nữa, tham lam chiếm hữu.
Anh muốn trừ trong ra ngoài của cô đều in dấu sở hữu của anh!
Sự điên cuồng của anh làm Tô Vũ Đồng luống cuống, cô biết bản thân không thể kháng cự lại được, chỉ có thể buông tay, giống như một bãi bùn mặc anh giày vò.
Căn phòng lãng mạn, nắng xuân rực rỡ.
Tô Vũ Đồng không biết Mộ Diệc Thần ức hiếp cô bao nhiêu lần, chỉ cảm thấy cơ thể sắp bị anh xé nát rồi, làm sao ngủ được cũng không rõ nữa.
Sáng sớm hôm sau.
Tô Vũ Đồng mở mắt ra, phát hiện một nửa giường trống không, Mộ Diệc Thần sáng sớm đã không thấy bóng dáng đâu.
Sự điên cuồng tối qua hiện lên trong đầu, cô tự cười nhạo mình, ánh mắt có chút thê lương.
Cô không phải sớm đã rõ rồi sao?
Sao trái tim vẫn còn vọng tưởng đối với anh!
Hít sâu một hơi, chầm chậm thở ra.
Cô nói với bản thân chỉ coi tối qua như một giấc mơ.
Đang chuẩn bị ngồi dậy đi vào nhà tắm xối nước lên người cho tỉnh táo, nhưng phát hiện ra vừa cử động cơ thể liền đau nhức, không dám làm linh tinh, cô vội vã nằm trở lại.
Trong lòng vô cùng bức bối không vui vẻ gì, đáy mắt tràn ra giọt nước, cô ấm ức mắng lớn:
-Mộ Diệc Thần, anh là đồ khốn nạn, đồ cầm thú, đồ điên!
Lời này cô vừa thốt ra, cửa phòng liền bị Mộ Diệc Thần đẩy vào, thân hình cao lớn vượt trội của anh lập tức xuất hiện trước mặc cô, trong tay còn cầm một chiếc bình sứ màu trắng tinh xảo.
-Đồ khốn nạn, cầm thú, tên điên?
Ánh mắt anh cuồng nhiệt mà gian ác, khóe miệng chứ ẩn chứa nụ cười, chầm chậm đi đến chỗ cô, ngồi xuống bên chân cô, nhìn cô trần trụi như vậy.
Tô Vũ Đồng:
Nước mắt giàn giụa nhìn anh.
Rõ ràng lúc này cô rất tức giận, nhưng chạm phải ánh mắt nóng bỏng của anh, lại bất giác bối rối.
Vành tai không biết tại sao lại nóng lên, cô nhanh chóng cụp mắt xuống, không muốn để ý đến anh.
Danh Sách Chương: