Biểu cảm này tuy là khó coi, nhưng đủ để làm Tô Vũ Đồng vui vẻ.
Mặt mày cô đầy phấn khởi, đôi tay năm lấy cánh tay Mộ Diệc Thần:
-Diệc Thần, anh thực sự là ngôi sao may mắn, ông nội nhìn thấy anh bệnh đã tốt lên rồi.
Ông nội trúng gió, năng lực biểu đạt vốn có hạn, có thể chớp mắt, hừ mấy tiếng đã là rất tốt rồi, bây giờ lại còn có thể nhếch miệng cười được.
Tối qua cô còn nói với Mộ Diệc Thần sợ anh làm ông nội giật mình, xem ra cô nghĩ nhiều rồi.
Ông nội rất vui.
Tâm trạng tốt đối với sự hồi phục của ông rất có lợi.
Nghe thấy Tô Vũ Đồng vô thức tán thưởng, Mộ Diệc Thần cong khóe môi, lộ ra nụ cười đắc ý hài lòng.
Ngôi sao may mắn?
Lần đầu tiên có người nói anh như vậy.
Thì ra trong lòng cô lại đánh giá mình tốt như vậy.
Tô Vũ Đồng, coi như cô có mắt.
Tô Chính nhìn hai người tương tác, lại nhếch miệng cười.
Đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn, ánh mắt sẽ không lừa người.
Bao nhiêu năm ông chưa từng thấy cháu gái cười vui vẻ như vậy, xem ra cô sống thực sự rất tốt.
Cô tốt thì ông cũng yên lòng.
Hộ lý được bên cạnh nhìn thời gian không còn sớm nữa, nói với Tô Vũ Đồng và Mộ Diệc Thần:
-Hai vị, chủ tịch Tô phải đi trị liệu rồi.
Tô Vũ Đồng biết hộ lý là người rất có trách nhiên, vậy nên nói với Tô Chính:
-Ông nội, ông phải tích cực phối hợp trị liệu, mấy ngày nữa con lại đến thăm ông.
Cô không hy vọng ông nội có thể đứng dậy lại được, cô chỉ hy vọng ông có thể trở lại dáng vẻ trước khi trúng gió.
Có thể nói được những lời muốn nói, có thể làm được những chuyện muốn làm.
Ông nội Tô chớp mắt, cháu gái nhỏ bây giờ là tổng giám đốc rồi, có rất nhiều chuyện phải làm.
Một ông cụ như ông sống rất tốt, không cần cô bận lòng.
-Ông nội, vậy chúng con đi đây.
Tô Vũ Đồng lưu luyến tạm biệt ông nội Tô, rồi rời khỏi phòng bệnh với Mộ Diệc Thần.
Mộ Diệc Thần thấy cô đi chậm như vậy, không nỡ như vậy, hơi động lòng nói:
-Hay là chúng ta đón ông nội về nhà ở đi?
Phòng trong nhà nhiều như vậy, thêm một người hoàn toàn không ảnh hưởng gì.
Như vậy Tô Vũ Đồng sẽ yên tâm, hơn nữa mỗi ngày đều có thể thấy ông nội.
Tô Vũ Đồng lắc đầu:
-Tôi cũng nghĩ rồi, nhưng tôi rất hiểu ông nội, ông ấy sẽ không đồng ý đâu.
Nơi ông ấy muốn về chỉ có biệt thự nhà họ Tô, ở đó có ký ức cả đời của ông, nhưng nơi đó bị cả nhà Lâm Yên Nhiên chiếm rồi, anh cũng biết Lâm Yên Nhiên là người thế nào, tôi không muốn để ông nội về chịu khổ, cho nên để ông ấy ở viện điều dưỡng trước đã.
Tuy ông nội không kể khổ với cô, nhưng chuyện ông gặp phải cô có thể hình dung ra.
Lâm Yên Nhiên lần trước lừa cô về đã nói, bà ta muốn để ông nội xuất viện lúc nào thì xuất viện lúc đó.
Lòng dạ hiểm đọc, khiến người ta căm phẫn.
Cho nên thà để ông ở viện điều dưỡng trước còn hơn là về nhà, đợi khi cô kiếm đủ tiền rồi, sẽ mua một căn nhà gần giống với nhà họ Tô, đến lúc đó đón ông về ở cùng.
Mộ Diệc Thần thấy sự muộn phiền trên gương mặt cô, tâm trạng anh cũng không vui, nếu Lâm Yên Nhiên đã khiến cô phiền não như vậy, thế thì anh quyết định giúp cô giải quyết phiền não này.
Nghĩ đến đây, anh nói với Tô Vũ Đồng:
-Cô yên tâm, tôi sẽ không để ông nội chịu khổ đâu.
Người cô muốn bảo vệ, anh sẽ giúp cô bảo vệ.
Tô Vũ Đồng không hiểu lời này của anh có ý gì, nhìn anh chăm chú:
-Lẽ nào anh có cách gì sao?
Mộ Diệc Thần cười thần bí, nói:
-Cô đợi mà xem đi, tôi sẽ trả lại cho ông nội một căn nhà yên tĩnh.
Thấy anh thừa nước đục thả câu, Tô Vũ Đồng có chút sốt ruột, cứng nhắc nũng nịu, ngọt ngào nói:
-Anh nói cho tôi đi mà.
Cô thực sự rất muốn biết, rốt cuộc anh muốn làm gì?
Mộ Diệc Thần bị giọng nói mềm mại này của cô làm cho tê dại, phút chốc bỏ qua nguyên tắc của mình, kề bên tai cô nói nhẹ mấy câu.
Tô Vũ Đồng vừa nghe, liền cười khen:
-Vẫn là anh lợi hại!
Mộ Diệc Thần vô cùng thoải mái với cách tán thưởng của cô, đưa tay phủi nhẹ mũi cô, cưng chiều nói:
-Lần này không được cau có mặt mày nữa biết chưa?
Chuyện gì anh cũng đều có thể giúp cô giải quyết.
Anh thích nhìn thấy dáng vẻ tươi cười của cô.
Cô cười thì thế giới của anh cũng ngập tràn màu sắc.
Tô Vũ Đồng gật đầu, nở nụ cười rạng rỡ với anh.
Thấy cô cười rồi, Mộ Diệc Thần lấy điện thoại gửi tin nhắc cho Tiểu Dương, bảo anh đi tìm Mike, mua hết tất cả những video trực tiếp lộ mặt của Tô Vũ Nồng trên “điều khiển từ xa”.
Trong lòng Tiểu Dương luôn bất bình thay Tô Vũ Đồng, bây giờ ông chủ muốn anh đi thu thập những video không đứng đắn của Tô Vũ Nồng, tất nhiên anh sẽ vui vẻ không chút ngại ngần đi làm.
Buổi trưa, Mộ Diệc Thần và Tô Vũ Đồng cùng ăn cơm, buổi chiều theo yêu cầu của cô đưa cồ về Tô Thị làm việc.
Rô Vũ Nồng mặc sườn xám xẻ tà của lễ tân, vô cùng bất mãn đứng ở cửa Tô Thị, từ xa nhìn thấy chiếc xe Rolls-Royce của Mộ Diệc Thần, sắc mặt căng thẳng, vội vã quay người tránh đi.
Cô ta không không muốn để Mộ Diệc Thần nhìn thấy dáng vẻ sa sút này.
Cô ta vốn sẽ không nghe lời Tô Vũ Đồng làm con chó đón khách gì đó này, nhưng giám đốc Trình đó không biến uống nhầm phải thuốc gì, nhất quyết lo chuyện bao đồng gọi điện cho bố cô, nói chuyện hôm qua cô và Tô Vũ Đồng đánh cược trước mắt tất cả các ủy viên.
Bố cô ta lập tức gọi điện cho cô ta khi đang ở bệnh viện với mẹ, hung dữ mắng cô ta một trận, bảo cô ta chết cũng phải chết ở cửa Tô Thị.
Còn nói cái gì mà, làm một thương nhân, nếu ngay cả giữ lời cũng không làm được, tương lai phía trước chỉ có tăm tối.
Bảo cô ta nằm gai nếm mật, giấu mình đi.
Vậy nên dưới sự ép buộc của ông, cô ta chỉ có thể miễn cưỡng làm.
Đứng một buổi sáng, toàn thân cô ta đau nhức chân tê cứng, ngoài cảm thấy mất mặt ra thì chẳng thu được cái gì.
Vốn nghĩ cố gắng tiếp tục nhẫn nhịn qua ngày này, không ngờ bây giờ Mộ Diệc Thần lại đến.
Mấy cổ đông kia không chừng lại đang ở đâu đó giám sát cô ta, để bản thân không phải chịu phê bình, cô ta không dám rời đi, chỉ có thể trốn tránh.
Tiểu Vương mở cửa xe đi vào chỗ cửa lớn của Tô Thị, nhìn cái liền thấy Tô Vũ Nồng quay lưng về phía bọn họ, không biết chuyện cá cược của bọn họ, anh ngạc nhiên nói:
-Ai dô, đây chẳng phải là cô chỉ nhà họ Tô sao? Sao lại thành lễ tân rồi?
Lời này của anh vừa nói ra, Mộ Diệc Thần nhìn đến phía trước, sau đó nhìn sang Tô Vũ Đồng cười nói:
-Cô ta đứng ở cửa cô không cảm thấy chướng mắt sao?
Tô Vũ Đồng cười, không sợ chết trêu Mộ Diệc Thần:
-Sao thế, đau lòng à?
Nói thế nào đi nữa thì Tô Vũ Nồng cũng là vợ chưa cưới cũ của anh.
Cô làm cho cô ta phải làm lễ tân đứng ở cửa lớn đón khách, anh thực sự sẽ chỉ cảm thấy chướng mắt, chứ không có cảm giác gì khác sao?
Mộ Diệc Thần nghe thấy lời này của cô, cười lạnh nhạt, đưa tay nhéo má cô:
-Gan lớn rồi nhỉ?
Cô nhóc này, lại dám chọc ghẹo anh.
Anh đau lòng cái gì, Tô Vũ Nồng đối với anh chẳng là cái thá gì.
Chỉ là anh thấy cô ta, liền chán ghét thôi.
Tô Vũ Đồng đưa tay ôm đôi má bị anh nhéo, cười:
-Lớn, thì cũng là do anh đấy.
Nếu không phải sự dung túng của anh trong thời gian này, cô dám sao?
Niềm vui trong ánh mắt của Mộ Diệc Thần không thể nào giấu được, nhẹ nhàng cười lên.
Trung tâm thương mại quy mô lớn là dự án quan trọng vực Tô Thị dậy từ cõi chết, cũng là dự án đầu tiên cô phụ trách ở Tô Thị, cô phải chăm chỉ để làm tốt.
Mộ Diệc Thần gật đầu:
-Vậy tối tôi đến đón cô.
Danh Sách Chương: