Trần Nghiên Nghiên nhận lấy nước ép, bức bối không vui nói:
-Cho dù giới thiệu, những người đó cũng sẽ quay người là quên mình thôi.
Cô chỉ là cô gái gia đình bình thường, cái vòng xã hội thượng lưu này, đâu có chỗ cho cô, cô theo tới cũng chẳng qua là món trang trí mà thôi.
Những người đó cười với cô, cũng chẳng qua là nể mặt Cung Thiếu Dương làm ra vẻ vậy thôi, quay người bọn họ chỉ nhớ rằng Cung Thiếu Dương người thừa kế thứ nhất của nhà họ Cung, nào còn có người nhớ đến cô chứ.
Tô Vũ Đồng thấy cô không vui, đưa tay kéo tay cô:
-Vậy cậu đi cùng mình đi.
Nếu cô ở cùng Cung Thiếu Dương đã không vui , vậy thì ở cùng cô đi.
Trần Nghiên Nghiên nghe vậy, nhìn sang Cố Triều Tịch bên cạnh Tô Vũ Đồng.
Cô đi cùng sẽ không làm phiền hai người bọn họ ở cạnh nhau chứ?
Cố Triều Tịch mỉm cười, không có chút ý phản đối nào, nói:
-Đi cùng đi.
Được sự cho phép của Cố Triều Tịch, Trần Nghiên Nghiên mới nở nụ cười.
Cung Thiếu Dương và mấy người xuất chúng trong giới thương gia đang nói chuyện, thấy Trần Nghiên Nghiên mãi không qua, liền nói với bọn họ một câu:
-Xin lỗi, vắng mặt một lúc, tôi qua chào sếp Tô của Tô Thị và sếp Cố của Đại Phong đã.
Mấy người đó nghe vậy, cười nâng đế ly trong tay lên, nói:
-Không sao, mời tự nhiên.
Cung Thiếu Dương gật đầu với bọn họ, sau đó đi về phía Trần Nghiên Nghiên.
-Vũ Đồng, sếp Cố.
Cung Thiếu Dương mặt mày rạng rỡ mang theo nụ cười ấm áp, chào hỏi hai người.
Trong lòng anh tuy bất mãn với Tô Vũ Đồng không nói một lời bỏ đi với Cố Triều Tịch, bỏ lại Mộ Diệc Thần một mình, nhưng Vũ Đồng dù sao cũng là bạn của Nghiên Nghiên, cũng là bạn của anh, nên chào hỏi thì vẫn phải chào hỏi.
Phép tắc cơ bản không thể hủy bỏ.
Tô Vũ Đồng và Cố Triều Tịch lịch sự gật đầu với anh, coi như đã chào.
Cung Thiếu Dương nhìn sang Trần Nghiên Nghiên nói:
-Nghiên Nghiên, em đã chào hỏi Vũ Đồng rồi, có phải nên đi theo anh rồi không? Anh còn có mấy người muốn giới thiệu cho em làm quen nữa.
Cô theo Vũ Đồng ra nước ngoài hơn một năm, bây giờ quay về rồi, sao còn dính lấy cô ấy.
Hiện giờ cô nên ở cùng người bạn trai là anh đây mới đúng chứ, sau này cô phải làm bà Cung, quen biết thêm mấy người là điều cần thiết.
Nghe lời này của Cung Thiếu Dương, Trần Nghiên Nghiên khước từ:
-Em không quen đeo giày cao gót, bây giờ chân đang rất đau, anh tự đi đi, em ở đây đợi anh.
Cung Thiếu Dương nghe thấy cô nói đau chân, liền không miễn cưỡng cô, quan tâm nói:
-Được rồi, đợi một lát, anh qua tìm em.
Tuy anh rất muốn giới thiệu đám bạn mình cho cô, nhưng không thể không màng đến cảm nhận của cô, lần sau còn có cơ hội.
-Ừm.
Trần Nghiên Nghiên gật đầu.
-Vũ Đồng, vậy phiền cô giúp tôi chăm sóc Nghiên Nghiên nhé.
Cung Thiếu Dương lịch sự nói.
Tô Vũ Đồng cười:
-Một năm không gặp, sao anh khách sáo vậy, yên tâm đi đi.
Tô Vũ Đồng lúc này không hề biết, Châu Lệ Đồng lời rêu rao, cô trong lòng Cung Thiếu Dương là một người phụ nữa bạc tình vứt bỏ chồng con.
-Điều nên làm mà.
Cung Thiếu Dương nói xong, quay người đi.
Anh vừa đi chưa lâu, Mộ Diệc Thần dẫn Châu Lệ Đồng tới.
Bởi vì thân phận cao quy không giống người thường, bề ngoài lại xuất chúng, khí thế không ai sánh bằng, đám người đứng lộn xộn trong bữa tiệc lập tức tự giác nhường đường cho anh.
Anh dẫn Châu Lệ Đồng trong cái nhìn trầm trồ của mọi người, thong thả bước tới, như hoàng đế giá lâm*.
(*đi tới cách nói riêng cho hoàng đế ngày xưa)
Ánh mắt anh lạnh lẽo kiêu ngạo dường như không có ánh sáng, tăm tối không thấy đáy, lạnh lùng nhìn Tô Vũ Đồng một cáu, rồi di chuyển ánh mắt, biểu cảm hờ hững như chỉ là gặp một người dưng xa lạ.
Châu Lệ Đồng thấy dáng vẻ của Mộ Diệc Thần đối với Tô Vũ Đồng, trong lòng phút chốc cân bằng, nhếch môi với Tô Vũ Đồng, trong ánh mắt không che giấu sự đắc ý.
Cô ta luôn cảm thấy Mộ Diệc Thần một năm này đối xử với cô ta lạnh nhạt quá mức, bây giờ thấy ánh mắt anh nhìn Tô Vũ Đồng, bỗng nhiên cô ta cảm thấy mình tốt hơn nhiều so với cô.
Tô Vũ Đồng thấy dáng vẻ đắc ý của Châu Lệ Đồng, hàm dưới hơi cử động, cắn chặt răng, ánh mắt bùng lên ngọn lửa giận dữ!
Kẻ mạo danh này, da mặt thật không phải dày bình thường!
Cô ta sao có thể yên lòng yên dạ như vậy được!
Châu Lệ Đồng thấy Tô Vũ Đồng tức giận, cười càng thêm mĩ miều, ánh mắt đắc ý biến thành khiêu khích.
Tô Vũ Đồng lúc này hận không thể xông tới tát cho kẻ giả mạo kia mấy cái, nhưng ở đây đều là những người có máu mặt của Giang Thành, nếu cô động tay ở chỗ nhiều người như này, có lý cũng sẽ biến thành vô lý.
Nhẫn nại!
Cô tự nói với chính mình nhất định phải nhẫn nại, đợi lát nữa cô sẽ tìm cơ hội nói rõ với Mộ Diệc Thần.
Đến lúc đó cô sẽ xem Châu Lệ Đồng còn khoe khoang thế nào!
Cố Triều Tịch thấy sắc mặt Tô Vũ Đồng không đúng, vội vàng quan tân dùng tay ôm lấy cô, hỏi:
-Vũ Đồng, có phải đứng mệt rồi không?
Cơ thể cô không khỏe, thường xuyên thiếu máu, anh không thể không lo lắng.
Tô Vũ Đồng gật đầu, thuận theo đáp:
-Ừm.
Bây giờ cô không muốn thấy bộ mặt xấu xa kia của Châu Lệ Đồng, chỉ muốn tìm một chỗ ngồi, đợi thời cơ.
Cố Triều Tịch thấy cô gật đầu, đỡ cô quay người đi tới khu nghỉ ngơi, Trần Nghiên Nghiên thấy vậy liền đi theo.
Bọn họ không thấy, Mộ Diệc Thần phía sau nhìn Cố Triều Tịch ôm vai Tô Vũ Đồng, ánh mắt phút chốc ảm đạm, cơn giận nguy hiểm âm thầm cuộn trào.
-Sếp Mộ!
Lúc này, tổng giám đốc Tiết đến, dẫn theo vợ mặt mày tươi cười chào hỏi Mộ Diệc Thần.
Mộ Diệc Thần hợp tác với tổng giám đốc Tiết phát triển nguồn năng lượng mới cho ô tô đã được đưa lên thị trường bán rất tốt, cho nên thấy ông, sắc mặt chuyển biến đôi chút, ôn hòa đáp:
-Sếp Tiết.
Châu Lệ Đồng thấy có người đến bắt chuyện phân tán sự chú ý của Mộ Diệc Thần, tất nhiên rất vui, liền chào vợ tổng giám đốc Tiết.
Mấy người đừng nói chuyện cùng nhau.
Thấy bọn họ nói chuyện, mấy người có ý hợp tác với Mộ Diệc Thần và có ý lôi kéo quan hệ, cũng mượn cơ hội nhấc ly rượu đi qua.
Tô Vũ Đồng ở khu nghỉ ngơi vẫn đang đợi cơ hội, nhưng thấy nhiều người vây quanh Mộ Diệc Thần như vậy, cô rơi vào thế khó.
Lại đợi thêm một lúc, người không những không giảm bớt, ngược lại càng ngày càng đông.
Trong lòng cô có chút phiền muộn, uống thêm mấy ly nước, nói với Cố Triều Tịch và Trần Nghiên Nghiên:
-Em đi vào nhà vệ sinh một lát.
-Mình đi cùng cậu.
Trần Nghiên Nghiên liền nói.
-Ừm.
Tô Vũ Đồng gật đầu.
Hai người đi vào phòng vệ sinh nhỏ bên cạnh, đóng cửa lại.
Lúc này một loạt tiếng giày cao gót vang lên, Châu Lệ Đồng và Vương Sa cùng Đinh Giai đi vào.
Vương Sa cười phá lên với Châu Lệ Đồng và Đinh Giai:
-Bây giờ em chỉ cần nhớ tới khuôn mặt vừa rồi của Tô Vũ Đồng là buồn cười! Loại nhan sắc như cô ta trước đây còn mơ tưởng tới cướp người đàn ông của chị Lệ Đồng của chúng ta, thật không biết lượng sức.
Đinh Giai hiểm ác khó lường nói:
-Nếu không thì, hay là giống như lần trước cho chút đồ vào rượu của cô ta?
Nói rồi lấy một viên thuốc từ trong túi ra, cười cực kỳ nham hiểm.
Đinh Giai cười mặt đầy nham hiểm, bổ sung thêm:
-Em sớm đã nói rồi cô ta không cứng xách dép cho chị Lệ Đồng của chúng ta.
Nghe thấy lời này của hai người bọn họ, Châu Lệ Đồng cười sặc sụa:
-Được rồi, mau nghĩ xem tối nay làm thế nào khiến cô ta bẽ mặt đi!
Lúc trước cô ta xem qua danh sách, biết được Tô Vũ Đồng sẽ tham gia bữa tiệc này.
Cô ta sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào để chỉnh đốn cô.
Nếu không phải vì điều này, cô ta cũng sẽ không gọi hai người bọn họ đến.
Dựa vào tên tuổi của bọn họ, vẫn chưa đủ để tham gia bữa tiệc từ thiện này.
Danh Sách Chương: