Trước giờ chưa từng có ai dám nói Mộ Diệc Thần nực cười, càng không có ai dám chế giễu anh, hôm nay Tô Vũ Đồng lại làm điều đó, nếu là người khác, Mộ Diệc Thần nhất định sẽ khiến kẻ đó chết thật khó coi, nhưng anh lại không thể xuống tay với Tô Vũ Đồng, chỉ có thể nổi giận đùng đùng gào lên:
-Rốt cuộc em muốn anh phải làm sao!
Làm thế nào em mới không gây sự nữa!
Em như vậy, anh thực sự rất khó chịu!
Từ nhỏ đến lớn anh chưa từng khó chịu đến thế.
Tô Vũ Đồng bị giọng điệu của anh làm bật cười, đáy mắt lập tức trào ra những giọt nước, cứng rắn nói:
-Lời này nên là tôi hỏi anh chứ? Rốt cuộc anh muốn tôi làm sao? Lẽ nào thực sự muốn bảo tôi tiếp tục giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, vẫn ở cùng anh sao? Tổng giám đốc Mộ, xin lỗi, tôi không hèn hạ đến vậy!
Không phải anh đã chọn Châu Lệ Đồng rồi à?
Sao phải đến đây gây khó dễ cho cô?
Mộ Diệc Thần kết thúc ở đây đi!
Xin anh, đừng đến dây dưa với tôi nữa.
-Anh!.
Lời Tô Vũ Đồng như con dao đâm vào trái tim Mộ Diệc Thần.
Đối diện với Tô Vũ Đồng như vậy, Mộ Diệc Thần không biết nói gì.
-Ha!
Tô Vũ Đồng cười lạnh một tiếng, ánh mắt lộ ra vài phần muốn cắt đứt:
-Tổng giám đốc Mộ đi đi!
Lòng không ở dây thì ở lại làm gì?
Nói rồi, Tô Vũ Đồng không nhìn anh thôi, quay người đi về phía cầu thang.
Mộ Diệc Thần thấy cô đi như vậy, nắm bàn tay, không cam lòng hét lớn:
-Anh mặc kệ em có tin hay không, anh chưa từng nghĩ muốn làm em tổn thương!
Anh có nỗi khổ riêng của mình, anh yêu cô, đã phản bội lại lời hứa năm xưa với Đồng Đồng, anh chỉ muốn cố gắng để bù đắp lại cho Đồng Đồng, đưa cô ta đến giấc mộng mà cô ta hằng mong ước, như vậy anh mới có thể yên lòng.
Anh không ngờ, ngày hôm đó lại gặp cô ở sân bay, càng không ngờ, ở bệnh viện cũng gặp cô.
Đồng Đồng là nhân vật của công chúng, nếu khi đó anh bất chấp đi cứu Tô Vũ Đồng, ắt sẽ bị phóng viên mượn lời đồn thổi trên mạng viết linh tinh, anh không thể để Đồng Đồng rơi vào mối quan hệ tay ba được, như vậy sẽ hủy hoại con đường ngôi sao của cô ta, cho nên chỉ có thể đưa cô ta đi trước.
Anh thực sự không ngờ, sự việc lại thành ra như bây giờ.
Rõ ràng tất cả anh đều có thể xử lý tốt, bây giờ lại biến thành một mớ hỗn độn.
Khi Tô Vũ Đồng nghe thấy câu nói này của anh, bức chân ngừng lại, lập tức khôi phục lại vẻ bình tĩnh, nói:
-Không cần giải thích, sếp Mộ mời về cho!
Nói rồi, không quay đầu mà đi.
Chưa từng nghĩ muốn làm tổn thương, không phải cũng đã làm tổn thương rồi sao?
Bây giờ nói lời này có có tác dụng gì nữa!
Ý Tô Vũ Đồng đã quyết, không muốn hy vọng thêm gì nữa.
Bời vì hy vọng càng nhiều thất vọng càng lớn.
Thấy cô nhanh chóng biến mất trên tầng, ánh mắt Mộ Diệc Thần hiện lên sự trống trải.
Vú Trương đứng nhìn trong lặng lẽ, trong lòng hơi lo lắng, nhưng bà không dám lên tiếng, chỉ có thể liên tục thở dài.
Cô chủ và anh Mộ sao lại thành ra thế này?
Haizz, thật là bất hạnh mà!
Mộ Diệc Thần biết mình hiện giờ nói gì Tô Vũ Đồng cũng sẽ không tin, vậy nên từ từ quay người, đi ra ngoài cửa nhà họ Tô.
Tô Vũ Đồng tưởng rằng mình đủ hững hờ, nhưng sau khi trở về phòng, nước mắt vẫn không ngừng chảy ra.
Cô bảo bản thân, không được khóc, không được khóc!
Nhưng cô càng cảnh cáo mình như vậy, trong lòng càng thấy chua xót.
Đưa tay ôm lấy ngực, cô đi về phía nhà vệ sinh, xả nước lạnh vào bồn tắm, rồi trầm mình xuống nước.
Từ tối hôm đó trở đi, Mộ Diệc Thần không đến nữa, cũng không gọi điện cho Tô Vũ Đồng, Tô Vũ Đồng cứ như vậy bình lặng qua bốn năm ngày.
Hôm nay, cô đang đi làm, điện thoạt chợt reo.
Cô lấy ra xem, là Chân Hy gọi đến, liền ấn nút nghe:
-A lô, Chân Hy.
Thôi Chân Hy nghe thấy giọng cô, phấn khởi nói:
-Vũ Đồng anh trai mình về rồi, mình có thể tới tìm các cậu rồi, sáng mai mình bay, chiều 5 giờ sẽ đến Giang Thành, cô dẫn Niên Niên và Nghiên Nghiên tới đón mình nhé!
Cô hứa với bọn họ mùa thu sẽ đến Giang Thành, cho nên ngày nào cũng giục anh trai mau về nhà, bây giờ cuối cùng có thể đi tìm các cô rồi, cô kiềm chế nổi niềm vui của mình.
Tô Vũ Đồng nghe thấy Thôi Chân Hy muốn đến, trên mặt nở nụ cười đã lâu không xuất hiện:
-Được, ngày mai mình dẫn Niên Niên và Nghiên Nghiên đi đón cậu.
-Vậy quyết định thế nhé, mình đi thu dọn hành lý đây, chiều mai gặp, bye bye.
Thôi Chân Hy nói xong liền cúp máy.
Tô Vũ Đồng nhìn tên cô cười nhạt, sau đó gọi điện cho Nghiên Nghiên, hẹn chiều mai tập trung ở cửa Tô Thị, cùng đi đón Chân Hy.
Trần Nghiên Nghiên nghe thấy Chân Hy tới, cực kỳ vui mừng, đồng ý ngay.
Ngày hôm sau, Tô Vũ Đồng đến công ty từ sớn, sắp xếp xong công việc, liền gọi điện cho bà Mộ, nói với bà chuyện muốn đưa Niên Niên đi đón Thân Chân Hy.
Bà Mộ không có ý kiến, liền đồng ý, còn nói Tô Vũ Đồng cứ làm việc của mình đi, bà sẽ bảo chú Ngô đưa Niên Niên qua.
Tô Vũ Đồng cảm kích cúp máy, sau đó bắt đầu làm việc.
Buổi trưa tan làm, Tô Vũ Đồng đến cửa hàng xe, chuẩn bị mua một chiếc xe, vừa đi vào xem mấy chiếc, điện thoại của Tiểu Vy gọi đến:
-Sếp Tô, không hay rồi, bên bệnh viện gọi điện đến nói, người công nhân bị thương ở đầu vẫn hôn mê bây giờ chết rồi.
-Cái gì!?
Tô Vũ Đồng nghe thấy tin này, cả người đều như bị đánh trúng, lập tức quay người ra khỏi cửa hàng 4S.
Cô từng gặp người công nhân đó, anh ta còn rất trẻ, hơn nữa trong nhà có vợ và con nhỏ.
Sao lại chết đột ngột như vậy!
Trong lòng cô không thể chấp nhận!
Đối với một gia đình nông dân mà nói, mất đi trụ cột, chính là đợi ngày duy dụp, như này quá tàn nhẫn rồi.
Không được, cô phải nhanh chóng biết được rốt cuộc là ai đã giở trò sau lưng, không thể để công nhân đó chết oan, cô phải đòi lại công bằng cho anh ta!
Nghĩ đến đâu cô lập tức nói với Tiểu Vy:
-Cô qua an ủi người nhà cho tốt, đưa thêm nhiều tiền chút, thái độ nhất định phải tốt, bảo vợ người chết, tôi nhất định sẽ cho cô ấy một lời giải thích.
Cô không thể để người nhà người chết và những công nhân khác thất vọng, phải nhanh chóng tìm cho ra hung thủ!
-Vâng, sếp Tô.
Tiểu Vy liền đáp.
Tô Vũ Đồng cúp máy, gọi điện cho Cố Triều Tịch:
-Sếp Cố, người công nhân hôn mê đó qua đời rồi, bên anh điều tra thế nào rồi?
Cố Triều Tịch nói:
-Tôi đang định gọi điện cho cô, người của tôi đã tra ra rồi, cô ở đâu, bây giờ tôi qua tìm cô.
Nghe thấy đã tra ra được, Tô Vũ Đồng lập tức nói địa chỉ mình đang ở cho anh, Cố Triều Tịch đến rất nhanh.
-Vũ Đồng, cô xem.
Sắc mặt Cố Triều Tịch nghiêm tức đưa mộ chiếc túi da cho Tô Vũ Đồng.
Tô Vũ Đồng nhanh chóng mở chiếc túi da là, thì thấy bên trong có hai chứng từ được đóng dấu.
Cô xem tỉ mỉ, ánh mắt chợt lắng xuống.
Lâm Yên Nhiên, lại là bà ta mua người giở trò!
Thấy sắc mặt cô, Cố Triều Tịch nói:
-Cô yên tâm, bà ta không chạy được đâu, tôi đã báo cảnh sát rồi, những chứng cứ này lát nữa tôi sẽ cho người mang đến tay cảnh sát.
Tâm trạng Tô Vũ Đồng có chút nặng nề:
-Không ngờ Lâm Yên Nhiên vì báo thù tôi, lại độc ác đến vậy! Người công nhân vừa chết kia thực sự quá oan ức!
Lâm Yên Nhiên vì chuyện cá nhân mà không màng đến cả mạng sống của người khác, loại người này thực sự quá đáng hận!
Để bà ta xuống địa ngục cũng không hết tội!
Danh Sách Chương: