Mộ Diệc Thần tháy Tô Vũ Đồng đứng bên ngoài hầm rượu, mỉm cười nói:
-Hay là vào xem thử đi?
-Ừm.
Tô Vũ Đồng gật đầu, đã đến rồi, thì vào xem thử đi.
Mộ Diệc Thần kéo tay cô đẩu cánh cửa gỗ của hầm rượu, thu vào tầm mắt là từng hàng thùng gỗ được sắp xếp ngay ngắn, một mùi hương nồng đậm của rượu xộc vào mũi, khiến Tô Vũ Đồng vô cùng ngây ngất.
Mộ Diệc Thần thấy dáng vẻ ngây ngất của cô, đáy mắt hiện lên ý cười dịu dàng, kéo cô tiếp tục đi vào trong.
Bên trong là từng giá rượu, bên trên đặt các loại rượu khác nhau.
Tô Vũ Đồng đảo mặt một vòng, ánh mắt dừng lại trên hàng thứ hai của chiếc kệ, vui mừng hỏi:
-Chai này là TBA của Egon Muller trong truyền thuyết sao?
Mộ Diệc Thần không ngờ, cô lại biết được, mỉm cười gật đầu.
-Oa!
Nhìn thấy Mộ Diệc Thần gật đầu, Tô Vũ Đồng vui sướng kêu lên một tiếng.
Cô sớm đã nghe nói về loại rượu này, nhưng là lần đầu tiên nhìn thấy, nghe nói nói là rượu nho ngọt nhất hiếm có trên thế giới.
Nhìn thấy cô hưng phấn như vậy, ánh mắt Mộ Diệc Thần sáng lên:
-Em thích à?
Tô Vũ Đồng không chút giấu giếm niềm yêu thích của mình, lập tức gật đầu.
Loại rượu này hiếm có khó tìm, chắc chắn là hàng quý, ai lại không thích chứ, chủ yếu nó là vị ngọt.
Cơ thể cô không tốt lại thiếu máu, cho nên khó mà kháng cự được với đồ ngọt.
Hiếm khi cô nói thích, Mộ Diệc Thần hào phóng nói:
-Vậy cho em đó.
Tô Vũ Đồng nghe thấy có chút vui sướng, nhưng lại lắc đầu tức thì:
-Cái này quá quý giá, không cần đâu.
Trang viên này là bố Mộ Diệc Thần tặng cho mẹ anh, rượu ở đây cũng là thuộc về hai người bọn họ, sao cô có thể lấy được.
Đây không chỉ là một bình rượu, còn là hoài niệm của mẹ chồng.
Mộ Diệc Thần thấy rõ ràng cô thích, bây giờ lại nói không muốn, ánh mắt tối đi:
-Tại sao lại từ chối?
Tô Vũ Đồng cười:
-Chỉ là đột nhiên cảm thấy không được lấy.
Câu trả lời của cô, chắc chắn làm cho Mộ Diệc Thần thêm bức bối, trong lòng anh lại bắt đầu suy nghĩ linh tinh.
Nhìn thấy sắc mặt anh không được tốt, Tô Vũ Đồng sợ anh sẽ làm chuyện gì đó ngoài dự đoán, liền nói:
-Chúng ta ra ngoài đi dạo đi.
Mộ Diệc Thần không nói gì, cùng cô đi ra ngoài.
Bên ngoài trang viên là vườn nho, giá nho đầu xuân chồi lên mầm mới, khắp nơi là một màu xanh, rất tươi mát đã mắt.
Tô Vũ Đồng nhìn mà tâm trạng cũng tốt, nói:
-Mẹ thật hạnh phúc, bố anh tặng cho bà ấy một nơi đẹp đẽ như vậy.
Đôi mắt nâu của Mộ Diệc Thần hơi rung động, nhìn sang cô:
-Nếu em thích, anh cũng có thể mua cho em, biệt thự trang viên, lâu đài trang viên, em thích phong cách nào?
Tô Vũ Đồng cười nhẹ, con mắt trong trẻo sạch sẽ không vướng bụi trần:
-Anh nói những thứ đó tuy rất đẹp, nhưng lại không phải thứ em muốn.
Nghe cô nói vậy, ánh mắt Mộ Diệc Thần sâu thêm, hỏi:
-Vậy em muốn gì?
Chỉ cần cô nói, anh nhất định sẽ hoàn thành tâm nguyện của cô.
Cái gì cũng được!
Tô Vũ Đồng ngước mắt nghiêm túc nhìn thẳng vào anh, nói một câu mà khi còn bé đã từng nói với anh:
-Em muốn một căn phòng ngập tràn hoa tươi, trong sân có bể bơi, còn có xích đu, rèm cửa đều là màu hồng.
Mộ Diệc Thần nghe thấy lời cô nói, chỉ cảm thấy hoảng hốt.
Lúc này anh lại cảm thấy bản thân như trở về thời còn bé, khuôn mặt Tô Vũ Đồng đối diện và Đồng Đồng lúc nhỏ bện vào với nhau.
Đồng Đồng lúc nhỏ cũng từng nói với anh như vậy!
-Mẹ!
Vào lúc anh đang hoảng hốt, Niên Niên chạy tới, phía sau là Tiểu Dương và hai vệ sĩ nữa đi cùng.
Ba người bọn họ lần này đến cùng, bà chủ dặn dò rồi, bọn họ đến để đi theo Niên Niên.
-Niên Niên.
Tô Vũ Đồng nhìn thấy thân hình nhỏ bé của Niên Niên nhảy cẫng lên, chạy tới thở hổn hển, cười đi về phía cậu bé.
-Mẹ, trưa rồi, khi nào chúng ta đi thăm cụ ạ?
Niên Niên ngước đôi mắt to long lanh lên hỏi.
Tối qua mẹ nói muốn dẫn bọn họ đến phố người Hoa ăn tất niên, cậu bé vẫn chưa từng được đến phố người Hoa.
Không biết ở đó có những thứ gì hay ho không?
Tô Vũ Đồng giúp cậu bé kéo lại quần áo, nhéo chiếc mũi nhỏ đáng yêu của cậu, cười dịu dàng:
-Chúng ta ăn trưa đã rồi đi.
Niên Niên vừa nghe vậy, rất vui mừng gật đầu, sau đó nhìn sang Mộ Diệc Thần gọi:
-Bố, chúng ta mau đi ăn trưa thôi!
Cậu bé thực sự không thể chờ đợi được nữa.
-Được.
Mộ Diệc Thần định thần lại đáp một tiếng, sau đó đi về phía hai mẹ con bọn họ.
Suy nghĩ của anh bị gián đoạn, cảnh tượng trước mắt nhanh chóng tách ra.
Lắc lắc đầu, anh cảm thấy bản thân suy nghĩ linh tinh rồi, sao có thể hợp Tô Vũ Đồng và Đồng khi nhỏ lại với nhau được chứ.
Căn phòng ngập tràn hoa tươi mà Vũ Đồng vừa nói, không phải chính là căn biệt thự theo phong cách vườn hoa mà anh mua cho Đồng Đồng ở khuôn viên Đế Cảnh sao?
Cô nói như vậy, lẽ nào là đang để bụng mình mua nhà cho người phụ nữ khác?
Nghĩ như vậy, ánh mắt anh còn thêm thâm sâu nhìn về phía Tô Vũ Đồng.
Tô Vũ Đồng thấy lời nhắc của mình hình như khống có tác dụng gì, trong lòng có chút hụt hẫng, không nói thêm gì, dắt Niên Niên đi về phía trước, cô vẫn không để ý tới ánh mắt của Mộ Diệc Thần.
Sau bữa trưa, cả nhà ba người đến bệnh viện, đón bọn họ cùng tới phố người Hoa.
Hôm nay giao thừa, những người ở đây đều là người Hoa, tuy thân ở nước ngoài, nhưng không khí đón tết ngập tràn.
Vào đây giống như đi tới một thị trấn cổ trong nước vậy, kiến trúc đều mang hương sắc cổ đại, thấm đẫm phong cách của người Hoa, trên phố đều là người làm đồ tết và đang vội vã về nhà.
Trước cửa tiệm hai bên con phố mọi người đều đang bận rộn dán câu đối, dán giấy cắt hoa, còn treo những chiếc đèn lồng đỏ!
Niên Niên ngồi trong xe, nhìn bên này, nhìn bên kia, sự thích thú ngập tràn trong ánh mắt, hỏi một câu:
-Tại sao năm mới phải treo đèn lồng đỏ ạ? Trên phố không phải là có đèn neon và đèn đường sao? Đủ để chiếu sáng rồi mà.
Ông nội Tô nghe thấy lời cậu bé nói, mỉm cười, dùng ngón tay chọc vào người thầy Vương, ám chỉ trả lời cậu bé.
Thầy Vường cười nói với Niên Niên:
-Đèn lồng này ấy phải treo liên tục từ 30 tết đến 15 tháng giêng, đèn bên trong không được tắt, ngụ ý sống lâu trăm tuổi, hương hỏa không dứt.
-Ồ!
Niên Niên gật đầu, dáng vẻ hiểu ra, sau đó lại tò mò hỏi đông hỏi tây tiếp.
Thầy Vương cũng nhẫn nại giải đáp cho cậu bé từng câu một, không lâu sau đám người đến nhà hàng của khách sạn, lúc này đã là 6 giờ chiều.
Mộ Diệc Thần đặt cơm tất niên ở nhà hàng cao cấp nhất phố người Hoa, thức ăn đều dựa theo phong tục đón giao thừa, muốn gì có nấy.
Thức ăn lên hết, ăn được mộ lúc, khách sạn liền bắt đầu tặng tiền lì xì, tuy không có nhiều tiền bên trong, nhưng là cầu may mắn và vui vẻ.
Niên Niên nhìn thấy nhân viên mặc quần áo ba ông thần Phúc Lộc Thọ, phía sau đi theo còn có một đám búp bê cầu phúc cầm quạt vải, lập tức liền có hứng thú, nói với Tô Vũ Đồng và Mộ Diệc Thần:
-Bố mẹ con có thể qua đó xem thử không?
Tô Vũ Đồng thấy trong ánh mắt của cậu bé tràn đầy ánh sáng, không muốn làm cậu mất hứng nói:
-Mẹ đi cùng con qua đó xem.
Tô Vũ Đồng lên tiếng rồi, Mộ Diệc Thần tất nhiên không có ý kiến, kêu Tiểu Phương và Tiểu Viên đi theo bảo vệ hai mẹ con bọn họ vui chơi, anh thì cùng uống rượu với ông nội Tô.
Đối với đứa cháu rể này, ông nội Tô vô cùng hài lòng, luôn nhìn anh cười típ mắt.
Phúc Lộc Thọ nhìn thấy Niên Niên xinh xắn như tượng, đều cảm thấy cậu bé rất xinh xắn rất đáng yêu, lập tức cho cậu ba cái lì xì.
Danh Sách Chương: