Chú Ngô nghe xong, tâm trạng lập tức trở nên rất nặng nề, đưa danh thiếp cho bác sĩ nói:
-Viện phí tôi sẽ nộp đúng hạn, mong ông sắp xếp ổn thỏa chữa trị cho cô ấy, có việc gì thì gọi điện cho tôi.
Cho dù trị khỏi hay không, ông đều phải vì cậu chủ cố gắng cứu cô ấy.
-Cái này ông yên tâm, chúng tôi sẽ làm vậy.
Bác sĩ nhìn danh thiếp xong, lập tức vô cùng khách sáo nói.
Chú Ngô sau khi rời khỏi văn phòng của bác sĩ, liền đến thăm Tô Vũ Đồng, thấy cô vẫn im bặt, đồng cảm lắc đầu, sau đó quay về báo cáo.
Tô Vũ Đồng ở bệnh viện tâm thần 3 ngày, luôn trong trạng tháu hôn mê, điện thoại và túi của cô bị Châu Lệ Đồng vứt ở hiện trường tai nạn rồi, không ai có thể liên lạc với cô.
Trần Nghiên Nghiên từ ngày thứ hai mất liên lạc với cô, liền đứng ngồi không yên, cô đi tới khuôn viên Đế Cảnh mấy lần đều bị bảo vệ chặn bên ngoài không thể vào, bất lực cô chỉ đành lấy số điện thoại của Mộ Diệc Thần từ chỗ Cung Thiếu Dương, gọi điện hỏi.
Điện thoại Mộ Diệc Thần từ sau khi anh xảy ra tai nạn, đều là Châu Lệ Đồng giữ, điện thoại luôn tắt, Trần Nghiên Nghiên căn bản không gọi được.
Điện thoại hai người đều không gọi được, Trần Nghiên Nghiên sốt ruột chết đi được, ngốc nghếch chạy đến cửa Hoa Thành đợi, hy vọng có thể gặp Mộ Diệc Thần.
Hôm nay, viện trưởng Trần được mời về dẫn toàn thể bác sĩ đi xem xét phòng bệnh, đột nhiên nhìn thấy Tô Vũ Đồng, ông lập tức hỏi bác sĩ chủ trị tình hình, sau đó vội gọi điện cho Trần Nghiên Nghiên.
Trần Nghiên Nghiên đang đi làm, sau khi nghe được tình trạng của Tô Vũ Đồng, lập tức lo phát khóc, không kịp xin y á trưởng nghỉ, liền gấp gáp bắt xe đến bệnh viện tâm thần.
Khi cô đến trước giường bệnh, thấy Tô Vũ Đồng, liền đau lòng, kéo tay cô khóc như ma.
Viện trưởng Trần tâm lý cũng không dễ chịu, thấy Trần Nghiên Nghiên khóc, liền an ủi:
-Nghiên Nghiên, con yên tâm, chú đã bảo bọn họ cho Vũ Đồng dùng loại thuốc tốt nhất, con bé nhất định sẽ khỏe lại.
Tình cảm của Nghiên Nghiên và Vũ Đồng ông rất rõ, lúc này cũng chỉ có thể an ủi cô như vậy.
Trần Nghiên Nghiên nước mắt vòng quanh:
-Chú ơi, bệnh này của Vũ Đồng chính là vì trước đây uống quá nhiều thứ thuốc cô ấy không nên uống, có thể thay đổi cách chữa trị không, đừng cho cô ấy uống thuốc nữa.
Cô ấy hiện giờ giống như một chiếc lông có thể bị gió thổi bay bất cứ lúc nào, cô thực sự rất sợ, nhỡ dùng thuốc, cô sợ cô ấy không chống đỡ nổi, cô ấy không thể chịu được được tác dụng phụ của thuốc nữa.
Viện trưởng Trần hiểu sự lo lắng của Nghiên Nghiên, vỗ lưng cô:
-Đứa trẻ ngốc, không uống thuốc sao con bé khỏe lại được, con yên tâm, chú nhất định sẽ cân nhắc, tuyệt đối sẽ không để tác dụng phụ của thuốc làm hại con bé.
Trần Nghiên Nghiên gật đầu, sau đó từ hôm đó bên cạnh Tô Vũ Đồng không rời nửa bước.
Thời gian này y tá trưởng gọi điện đến mấy lần, bảo cô quay lại làm việc cô đều không đi, năm ngày sau bệnh viện Nam Thành lấy lý do tự ý rời khỏi vị trí làm việc trực tiếp sa thải cô.
Buổi chiều ngày cô bị đuổi việc, Tô Vũ Đồng tỉnh lại, nhưng cô lại không nhận ra ai, vẫn điên cuồng như vậy, đập phá phòng bệnh hỗn độn.
Bác sĩ chủ trị sợ cô làm mình bị thương, vội vã gọi người dùng đai trói cô lên giường, cho cô một mũi an thần.
Trần Nghiên Nghiên bị tình trạng của cô dọa sợ hãi, trong lòng không có chút biện pháp nào.
Cô không muốn bác sĩ tiêm cho Tô Vũ Đồng.
Ông nội Tô bây giờ ở nước M cô vốn không thể liên lạc được, Cung Thiếu Dương ra nước ngoài tham dự tổ chức nghiên cứu học thuật, Chân Hy lại vào đoàn phim rồi, hiện giờ người cô có thể liên lạc chỉ có Cố Triều Tịch, vậy nên cô gọi điện cho anh:
-A lô, Vũ Đồng cô ấy xảy ra chuyện rồi, hiện giờ đang ở bệnh viện.
Cố Triều Tịch kinh ngạc:
-Cái gì? Ở bệnh viện nào?
Trần Nghiên Nghiên nói:
-Bệnh viện tâm thần Giang Thành.
-Tôi đến ngay.
Cố Triều Tịch cúp máy, vứt toàn bộ công việc của mình cho Tiểu Hạ bảo anh toàn quyền xử lý, sau đó nhanh chóng rời khỏi Đại Phong.
Khi anh đến bệnh viện tâm thần, nhìn thấy bộ dạng điên cuồng của Tô Vũ Đồng, trái tim như sắp vỡ vụn, nhìn Trần Nghiên Nghiên hỏi:
-Rốt cuộc có chuyện gì, Mộ Diệc Thần đâu?
Sao mấy ngày không gặp, cô lại thành ra thế này.
Mộ Diệc Thần tên khốn nạn này, anh ta làm ra một đống chuyện cho mình xử lý, anh ta chăm sóc cô thế này sao?
Cố Triều Tịch giận dữ nắm chặt lấy nắm đấm, đáy mắt toàn là lửa giận.
Trần Nghiên Nghiên đỏ hoe mắt, nghẹn ngào nói:
-Tôi cũng không biết xảy ra chuyện gì, tôi và Vũ Đồng mất liên lạc mấy ngày rồi, đến khi chú tôi gọi cho tôi, tôi mới biết cô ấy bị tai nạn, được người ta đưa đến đây, điện thoại của Mộ Diệc Thần cũng vẫn không gọi được.
-Tai nạn!
Cố Triều Tịch ngây người kinh hãi:
-Xảy ra tai nạn sao lại đưa vào bệnh viện tâm thần! Cô ấy sao lại thành ra như vậy được?
Rốt cuộc đau là thế nào?
Trần Nghiên Nghiên bây giờ cũng không muốn giấu Cố Triều Tịch nữa liền nói:
-Bời vì Vũ Đồng trước đây bị Lâm Yên Nhiên đổ vấy cho bị bệnh thần kinh, cho nên cô ấy bị ép buộc uống rất nhiều thuốc liên quan đến thần kinh, bây giờ tác dụng phụ của những thuốc đó cùng phát tác, thần kinh của Vũ Đồng chịu tổn thương nghiêm trọng.
Cố Triều Tịch nghe xong, lửa giận trong đôi mắt đào hoa càng thêm dữ dội, đấm một cú mạnh bạo vào tường, nghiến răng nghiến lợi chửi:
-Lâm Yên Nhiên đáng chết!
Bà ta lại còn ép một người khỏe mạnh uống thuốc cho kẻ tâm thần, thật là quá ác độc, quá mất tính người!
Nếu không phải bà ta nhảy xuống biển, anh thực sự rất muốn băm bà ta thành trăm mảnh!
-A!
Lúc lửa giận của Cố Triều Tịch bốc lên tận trời, Tô Vũ Đồng đau khổ kêu gào, do cơ thể bị dây cố định trên giường, không có cách nào giãy dụa, cô dùng đầu không ngừng đập vào gối.
Dáng vẻ đó giống như trong đầu cô có loài bò cạp rắn rết đang gặm nhấm, Cố Triều Tịch nhìn mà lo lắng không thôi, ôm lấy đầu cô:
-Vũ Đồng, đừng như vậy.
Tô Vũ Đồng căn bản không nghe thấy, vì bị ôm lấy đầu, cô kêu càng xé tim xé gan.
Dáng vẻ đau khổ của cô Cố Triều Tịch không thể nhìn thêm một giây nào nữa, quay người nói với Trần Nghiên Nghiên:
-Gọi điện cho chú cô, tôi có lời muốn hỏi.
-Ừm ừm.
Trong lòng Trần Nghiên Nghiên không có cách nào cho nên mới gọi Cố Triều Tịch, nghe thấy anh có lời muốn hỏi chú mình, cô vội vã lấy điện thoại gọi.
-A lô, Nghiên Nghiên.
Điện thoại kết nối, giong viện trưởng Trần truyền tới, Nghiên Nghiên liền nói:
-Chú ơi, anh Cố bạn của Vũ Đồng, có lời muốn hỏi chú.
Viện trưởng Trần vừa nghe liền đáp:
-Được.
Trần Nghiên Nghiên nghe thấy ông đáp lại, liền chuyển điện thoại cho Cố Triều Tịch.
Cố Triều Tịch nhận điện thoại, liền mở miệng nói:
-A lô, chào ông viện trưởng Trần, tôi là Cố Triều Tịch, tôi muốn hỏi bệnh của Tô Vũ Đồng ông có nắm chắc chữa khỏi được không?
Viện trưởng Trần nghe Nghiên Nghiên nói anh Cố thì ra là Cố Triều Tịch CEO tập đoàn Đại Phong, liền nói:
-Sếp Cố, cách có thể nghĩ được, mấy ngày nay tôi đều đã dùng rồi, nhưng hiệu quả không tốt, trình độ y học ở nước ngoài tốt hơn nhiều so với trong nước, tôi kiến nghị đưa cô ấy đến nước M chữa trị.
Bệnh tình của Tô Vũ Đồng rất nan giải, ông không muốn làm lỡ cô.
Dựa vào khả năng của Cố Triều Tịch, ra nước ngoài giúp cô tìm một bệnh viện tốt vốn không thành vấn đề.
Cố Triều Tịch nghe thấy lời này của viện trưởng Trần, nói:
-Cảm ơn ông đã nói thật với tôi.
Viện trưởng Trần đáp:
-Đứa bé này mệnh khổ, sếp Cố, mong anh nhất định chăm sóc cho con bé thật tốt.
Mấy năm nay ông áy náy với Tô Vũ Đồng, đến tận ngày hôm nay ông vẫn không quên.
Danh Sách Chương: