Tô Vũ Đồng tức giận lườm anh, nói rõ từng câu từng chữ:
-Đúng, tôi yêu anh ấy rồi, không biết anh ấy tốt hơn anh gấp bao nhiêu lần!
Mộ Diệc Thần bị câu nói này của cô chọc cho phát điên, ánh mắt phút chốc ngập tràn tia máu, đỏ rực lên, nắm lấy cô áo của Tô Vũ Đồng, giận dữ gào:
-Tô Vũ Đồng em đừng mơ! Em nghe thấy chưa, đừng mơ! Nếu em dám rời khỏi tôi, tôi sẽ khiến em cả đời này không nhìn thấy ông nội em nữa!
Sao cô có thể thay lòng, sao có thể?
Anh không có phép, tuyệt đối không cho phép!
Tô Vũ Đồng nghe thấy Mộ Diệc Thần dùng ông nội để uy hiếp cô, trong lòng lập tức co thắt lại, căm hận mắng:
-Mộ Diệc Thần, anh hèn hạ!
Ông nội đã thảm thương như vậy, sao anh có thể dùng ông nội để uy hiếp cô!
Mộ Diệc Thần cười tàn nhẫn, đưa tay vuốt khuôn mặt cô, sau đó xoa lên đôi môi cô, ghé sát tai cô thấp giọng:
-Đây là ngày đầu tiên em biết tôi sao? Ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi, nếu không tôi sẽ khiến em rơi xuống địa ngục!
Đây chính là kết cục cô phản bội anh!
Không ai có thể phản bội anh.
Không ai!
Tô Vũ Đồng nghe thấy lời nói lạnh lẽo của anh, bất lực cười, nước mắt trào ra lăn xuống.
Đúng vậy, anh lạnh lùng vô tình có tiếng, sao cô có thể hy vọng anh nhân từ chứ!
Tổng giám đốc Hoa Thành máu lạnh không phải cô chưa từng thấy!
Nhìn thấy cô rơi nước mắt, trái tim Mộ Diệc Thần phút chốc rối bời, không còn chút tâm trạng muốn chiếm lấy cô nữa.
Anh ngồi dậy, lạnh lùng nói một câu:
-Tối nay về nhà thu xếp đi, ngày mai tôi sẽ đến đón em về nhà! Bây giờ xuống xe cho tôi!
Anh sợ cô tiếp tục ở lại, anh sẽ găm chết cô!
Tô Vũ Đồng không có chọn lựa, vì ông nội, cô chỉ có thể thỏa hiệp.
Vậy nên lặng lẽ mở cửa, ra khỏi xe của Mộ Diệc Thần.
Mộ Diệc Thần đã uống rượu, nhưng lúc này anh lại bất chấp, khởi động xe, phóng đi.
Anh không ngờ bản thân ngạo nghễ hơn 20 năm, hôm nay lại vì giữ lấy một người phụ nữ, mà dùng thủ đoạn hèn hạ vậy.
Anh hận bản thân, nhưng anh không thể không làm như vậy.
Tốc độ xe anh rất nhanh, nhanh đến mức khiến người ta khiếp sợ, xe trên đường đều sợ hãi vội vã lánh sang một bên.
Tô Vũ Đồng thấy anh đã đi xa, trong lòng trống trải, quay người rời khỏi Tinh Hoàng.
Chân Hy một đêm không về, Tô Vũ Đồng biết Cung Thiếu Dương và Cung Thiếu Vũ sẽ không bỏ mặc cô ấy, cho nên gọi điện cho Đường Đường bàn giao công việc trước, đến buổi sáng ngày hôm sau, mới gọi điện cho Thôi Chân Hy.
Điện thoại là Trần Nghiên Nghiên bắt máy:
-A lô, Vũ Đồng, Chân Hy tối qua uống say rồi, bây giờ vẫn chưa tỉnh, cậu có chuyện gì thì nói với mình đi.
Hôm nay cô cố ý đổi ca với đồng nghiệp, ở lại chăm sóc Thôi Chân Hy.
Tô Vũ Đồng nghe thấy giọng nói ấm áp của Trần Nghiên Nghiên, đột nhiên xúc động rất muốn khóc, nhưng cô kiềm nén lại:
-Nghiên Nghiên, hôm nay mình phải chuyển về nhà họ Mộ, cậu bảo Chân Hy khi chưa có thông báo thì cứ ở lại nhà mình nhé.
Tuy cô không ở nhà, nhưng cô hy vọng Chân Hy có thể tiếp tục ở lại.
Tô Vũ Đồng muốn chuyển về nhà họ Mộ, Trần Nghiên Nghiên có chút bất ngờ, hỏi dò:
-Vũ Đồng, cô và Mộ Diệc Thần làm lành rồi?
Tô Vũ Đồng không muốn để cô lo lắng, đáp:
-Ừm!
Trần Nghiên Nghiên vẫn muốn hỏi nữa, đột nhiên nhớ đến lời Cung Thiếu Dương dặn tối qua, cho nên không tiếp tục, mà nói:
-Vũ Đồng, bất luận đến khi nào, cô đều phải nhớ, mình luôn ở phía sau câu, quay người là có thể nhìn thấy.
Tô Vũ Đồng nghe thấy lời Nghiên Nghiên nói, nước mắt lập tức lăn xuống, nhưng cô không dám khóc thành tiếng, chỉ có thể nói đơn giản một chữ:
-Được!
Sau đó cúp máy.
Cô sợ nói nhiều quá sẽ bị lộ.
Đặt điện thoại xuống, cô quay người gọi Niên Niên dậy.
Hai mẹ con ăn sáng xong, thì Mộ Diệc Thần đến.
Anh còn không xuống xe, mà bảo Tiểu Dương ra gọi Tô Vũ Đồng và Niên Niên.
Sự xa cách vô hình này khiến Tô Vũ Đồng có chút khó xử, nhưng cũng chỉ có thể thuận theo dắt Niên Niên rời khỏi biệt thự nhà họ Tô cũng Tiểu Dương.
Lên xe, Niên Niên nhìn Mộ Diệc Thần gọi một tiếng bố, anh lạnh nhạt đáp một tiếng, sau đó trầm lặng suốt con đường.
Đến khi về đến biệt thự nhà họ Mộ, gặp bà Mộ, khuôn mặt anh mới có nụ cười.
Bà Mộ vẫn nho nhã cao quý, gương mặt hiện lên nét hiền từ.
Tô Vũ Đồng tận đáy lòng kính yêu bà, cho nên gọi một tiếng mẹ từ trong tim:
-Mẹ.
Bà Mộ mỉm cười, đáp lại một tiếng sau đó nói:
-Công việc gần đây nhất định rất bận đúng không? Con xem con gầy đi rồi, lát nữa mẹ bảo chú Ngô dặn dò đầu bếp nấu canh cho con.
Tô Vũ Đồng vừa định mở miệng cảm ơn bà Mộ, đã nghe thấy Mộ Diệc Thần cướp lời trước:
-Mẹ, canh không cần nấu đâu, con và Vũ Đồng qua là để đưa Niên Niên tới, sau này con sẽ ở khuôn viên Đế Cảnh, cuối tuần lại về thăm mẹ và Niên Niên.
Tô Vũ Đồng nghe thấy lời Mộ Diệc Thần nói, người hơi đơ ra.
Cô tưởng tối qua anh nói về nhà là chỉ biệt thự nhà họ Mộ, không ngờ anh dẫn mình đến khuôn viên Đế Cảnh ở.
Anh để Niên Niên ở biệt thự cũ, là muốn hạn chế mẹ con họ gặp mặt sao?
Mộ Diệc Thần, anh thật ác!
Rõ ràng anh biết tôi không thể rời xa Niên Niên!
Bà Mộ không hề biết giữa hai người rốt cuộc xảy ra chuyện gì, mỉm cười nói:
-Các con bận công việc, Niên Niên để ở chỗ mẹ các con yên tâm đi.
Niên Niên nghe thấy phải tách khỏi mẹ, ngước đôi mắt to rưng rưng, lập tức nhìn sao Tô Vũ Đồng gọi một tiếng:
-Mẹ!
Cậu bé muốn ở cạnh cô, không muốn tách rời.
Thấy ánh mắt mong mỏi của Niên Niên, trong lòng Tô Vũ Đồng vô cùng phức tạp, nhưng cô hiện giờ không thể chống lại lời Mộ Diệc Thần, chỉ có thể nói với Niên Niên:
-Niên Niên, đợi mẹ bận xong đợt này, sẽ quay lại đón con được không?
Hiện giờ cô ngoài lấy công việc ra để dỗ Niên Niên ra, không nghĩ được cách nào khác.
Cô biết Niên Niên là đứa trẻ rất hiểu chuyện.
Niên Niên nghe thấy lời Tô Vũ Đồng nói, gật đầu, sau đó nhìn sang Mộ Diệc Thần, nói:
-Bố, bố phải chăm sóc mẹ thật tốt nhé.
Mộ Diệc Thần bình tĩnh gật đầu, sau đó nhìn sang bà Mộ nói:
-Mẹ, vậy chúng con đi nhé,
-Ừm được.
Bà Mộ nói xong, cười tiễn hai người ra cửa.
Lên xe, sự ấm áp và nụ cười trên gương mặt Mộ Diệc Thần biến mất, lạnh lùng nói với Tiểu Vương:
-Khuôn viên Đế Cảnh!
Tiểu Vượng cảm nhận được sự buốt lạnh trong giọng điệu của anh, không dám chậm trễ, lập tức lái xe.
Mộ Diệc Thần không nói chuyện, Tô Vũ Đồng cũng luôn trầm lặng, không khí rất bí bách, khiến Tiểu Vương suốt dọc đường đều thấp thỏm không yên, đến khi đưa hai người đến tòa biệt thự phong cách châu Âu ở khuôn viên Đế Cảnh, anh mới có thể thả lỏng.
Mộ Diệc Thần sau khi xuống xe, không đợi Tô Vũ Đồng, đi thẳng vào cửa biệt thự.
Tô Vũ Đồng im lặng không lên tiếng theo sau.
-Cậu chủ, cô chủ.
Vú Tôn thấy hai người cùng trở về, lập tức đi tới nghênh đón.
Tô Vũ Đồng mỉm cười gật đầu với bà.
Mộ Diệc Thần thì hỏi một câu:
-Đồng Đồng dậy ăn sáng chưa?
Lời này của anh vừa thốt ra, biểu cảm trên mặt Tô Vũ Đồng phút chốc cứng nhắc.
Có ý gì?
Lẽ nào Châu Lệ Đồng bây giờ cũng đang ở đây?
Khi cô đang cần câu trả lời, vú Tôn kính cẩn đáp:
-Cậu chủ, cô Châu vẫn ngủ bù, có cần tôi lên mời cô ấy xuống không?
Mộ Diệc Thần nghe vậy nói:
-Không cần, tối qua cô ấy vất vả rồi, bà đưa bữa sáng cho tôi, tôi mang lên.
-Vâng!
Vú Tôn không dám chần chừ, nhanh chóng lấy đồ ăn từ phòng bếp đi ra.
Mộ Diệc Thần không nhìn Tô Vũ Đồng lấy một cái, bê bữa sáng thẳng lên tầng.
Danh Sách Chương: