Mục lục
Tổng Tài Bá Đạo Yêu Phải Em
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


-Ừm.

Mộ Diệc Thần đáp lại đơn giản một tiếng, nhưng trong lòng lại nở hoa.

Cô đang lo lắng cho anh, đang lo lắng cho anh.

-Mike, bảo tài xế của anh, lái nhanh hơn chút đi.

Mộ Diệc Thần bây giờ cực kỳ nhớ Tô Vũ Đồng.

-Được!
Mike cười, nói với tài xế:
-Cho cậu một tiếng, lái xe về an toàn cho tôi!
Tài xế vừa nghe vậy, vội nói:
-Vâng, ông chủ.

Sau đó đạp chân ga hết nấc.

Tô Vũ Đồng sau khi cúp máy, quay người về phòng bệnh, trả điện thoại cho Cố Triều Tịch.

-Mẹ ơi, bố nói sao ạ? Bố có nói bố trừng phạt bà xấu xa kia thế nào không ạ?
Niên Niên mặt đầy mong ngóng nhìn Tô Vũ Đồng.

Cậu bé thực sự rất muốn biết Lâm Yên Nhiên bị dạy dỗ thành thế nào rồi.

Bà ta xấu xa như vậy, bố nhất định sẽ xử lý bà ta thật mạnh bạo!
Tô Vũ Đồng thấy dáng vẻ không thể đợi thêm của cậu bé, liền cười nói với cậu:
-Bố con nói lát nữa bố về, đến lúc đó con hỏi bố nhé.

Thực ra cô cũng rất muốn biết!

Lâm Yên Nhiên là hung thủ giết chết bố mẹ cô, cô hơn bao giờ hết muốn biết bà ta bị trừng phạt thế nào.

Niên Niên vừa nghe vậy, vui mừng nói:
-Vâng vâng, đợi bố về, con sẽ hỏi!
Cố Triều Tịch nhìn thấy dáng vẻ hai người bọn họ mong ngóng Mộ Diệc Thần quay về, trong lòng có chút cảm giác bí bách không nói thành lời.

Anh cảm thấy không thể để Tô Vũ Đồng và Mộ Diệc Thần có quá nhiều tiếp xúc thêm nữa, cứ như vậy, bản thân e là thực sự sẽ không đợi được đến khi cô 30 tuổi mất, vậy nên nói với Tô Vũ Đồng::
-Vũ Đồng, nghỉ tết sắp hết rồi, khi nào em quay lại?
Anh muốn nghĩ cách, thuyết phục cô, đi cùng anh.

Tô Vũ Đồng nghe thấy câu hỏi của anh, cũng không nghĩ nhiều anh có có ý gì, liền đáp:
-Đợi Mộ Diệc Thần quay về, chúng ta hỏi bác sĩ tình trạng của Niên Niên, sau đó mới quyết định thời gian về nước.

Bây giờ cái gì cũng đều không quan trọng bằng Niên Niên.

Cố Triều Tịch nghe thấy cô trong vô thức luôn nhắc đến Mộ Diệc Thần, ánh mắt lướt qua một tia đau buồn:
-Vũ Đồng, em nên có cuộc sống riêng của mình, em như vậy sẽ sẽ làm bản thân rất mệt đấy! Cùng theo anh về đi.

Anh không hiểu, Niên Niên không phải là con ruột của cô, tại sao cô cứ phải chăm sóc cho thằng bé.

Lẽ nào cô không cảm thấy như vậy rất kì lạ sao?
Tô Vũ Đồng nghe thấy lời này của Cố Triều Tịch, có chút ngạc nhiên nhìn anh, nhưng nghĩ lại anh không hề biết quan hệ thực sự của mình và Niên Niên, cũng hiểu được tại sao anh lại nói vậy, đáp:
-A Tịch, anh có thể về trước, không cần đợi em.

Cô vì Niên Niên làm gì cũng là điều nên làm.

Nhưng Cố Triều Tịch không có nghĩa vụ phải ở cùng cô.

Một năm qua, anh vì mình đã làm rất nhiều, cô cảm ơn từ tận đáy lòng, không muốn làm anh để lỡ công việc.

Cố Triều Tịch nghe thấy lời Tô Vũ Đồng nói, trái tim thắt lại, sự u buồn trong ánh mắt càng rõ hơn:
-Em thực sự muốn anh đi?
Tô Vũ Đồng nhìn thấy Cố Triều Tịch đột nhiên buồn bã, trong lòng không dễ chịu nói:
-A Tịch, xin lỗi, tại vì em, khiến kỳ nghỉ của anh không vui, đợi có cơ hội em nhất định sẽ bù đắp cho anh một kỳ nghỉ vui vẻ, anh nói đi đâu chơi, chúng ta đi chỗ đó chơi được không?
Cô để anh đi, là vì không muốn anh ở cùng mình là làm lỡ anh, chứ không hề muốn đuổi anh đi.

Anh đối xử với cô còn tốt hơn em gái ruột, sao cô có thể muốn đuổi anh đi được.

Cố Triều Tịch nghe thấy lời Tô Vũ Đồng nói, ánh mắt dần dịu đi:
-Được, cái này là em nói nhé, anh nói đi đâu thì đi đó, không được hối hận đấy.

Đến lúc đó anh sẽ dẫn cô đến một nơi Mộ Diệc Thần không tìm được, giấu cô đi.

Tô Vũ Đồng cười gật đầu, đưa ngón út của mình ra:
-Nào, móc tay!
Mỗi lần khi cô thất vọng nhất buồn bã nhất, đều là anh ở cạnh mình, cô ở bên anh một lần là điều nên làm.

Cố Triều Tịch nhìn thấy Tô Vũ Đồng muốn móc tay với anh, trong đôi mắt đào hoa lộ ra nét cười, đưa ngón tay của anh móc lấy.

-Mẹ, con cũng muốn móc tay, con cũng muốn đi chơi cùng mẹ.

Niên Niên nhìn thấy Cố Triều Tịch móc tay với mẹ, lập tức cũng đưa tay ra móc lấy ngón tay của Tô Vũ Đồng.

Không biết tại sao, cậu bé luôn cảm thấy chú Cố này muốn lừa mẹ đi.


Cậu bé sẽ không cho phép đâu.

Mẹ là của cậu, người khác đều không được mang mẹ đi.

-Mọi người muốn đi đâu chơi?
Mộ Diệc Thần mang theo nụ cười đi vào, nhìn thấy Cố Triều Tịch và Tô Vũ Đồng móc tay nhau, nụ cười lập tức đông cứng.

-Bố!
Niên Niên nhìn thấy Mộ Diệc Thần quay lại, lập tức thu ngón tay nhỏ của mình về, xuống giường chạy về phía anh.

Tô Vũ Đồng thấy vậy cũng thu tay mình lại.

Cố Triều Tịch thấy Mộ Diệc Thần về rồi, liền cảm thấy bản thân không cần phải tiếp tục ở lại nữa, nói với Tô Vũ Đồng:
-Vũ Đồng, anh đi đây.

Tô Vũ Đồng nghe thấy lời này của anh, mỉm cười với anh nói:
-Vâng, đi đường cẩn thận.

Cố Triều Tịch gật đầu, rồi đi về phía cửa phòng bệnh, khi đi qua người Mộ Diệc Thần, nhìn anh một cái nặng nề.

Anh muốn nói với anh ta, anh không phải vì sợ thua anh ta, nên mới rời đi.

Mộ Diệc Thần thấy Cố Triều Tịch nhìn mình như vậy, lạnh lùng nhìn lại một cái.

Anh rất muốn bảo anh ta, cho dù anh ta có biến thành bộ dạng gì để làm thân với Tô Vũ Đồng, thì cả đời này cô ấy cũng chỉ có thể là người của anh.

Tô Vũ Đồng thấy hai người lại đấu mắt, lập tức nói với Mộ Diệc Thần:
-Anh không có điều gì để nói với em sao?
Mộ Diệc Thần nghe thấy giọng nói của cô, lúc này mới rời mắt khỏi Cố Triều Tịch, nhìn sang Tô Vũ Đồng:
-Hai ngày không gặp, anh rất nhớ em.

Tô Vũ Đồng:
Mặt đầu u ám.

Ai bảo anh nói cái này!
-Nói chuyện chính!
Lúc này anh lại thừa nước đục thả câu!
Mộ Diệc Thần thấy cô sốt ruột, khoé miệng hiện lên nụ cười lưu manh:

-Thơm anh một cái anh sẽ nói cho em.

Vừa rồi cô móc tay với Cố Triều Tịch, trong lòng anh không cân bằng, anh nhất định phải khiến cô làm hành động thân thiết hơn cái móc tay kia để chọc lại Cố Triều Tịch.

-Mộ Diệc Thần!
Tô Vũ Đồng thấy anh trêu ghẹo cô trước mặt con trẻ và Cố Triều Tịch, hung dữ lườm anh một cái.

Mộ Diệc Thần không để ý, kéo Niên Niên đi đến bên giường ngồi:
-Không muốn nghe thì thôi.

Cố Triều Tịch thấy Mộ Diệc Thần cố ý làm khó Tô Vũ Đồng, không đứng yên được, mở miệng nói:
-Mộ Diệc Thần anh có thấy trẻ con không hả?
Mộ Diệc Thần thấy Cố Triều Tịch lại chõ miệng vào, lạnh lùng nhìn anh nói:
-Đây là thú vui giữa vợ chồng tôi, liên quan gì đến anh?
-Ai nói không phải chuyện của tôi, chuyện của Vũ Đồng chính là chuyện của tôi!
-Cô ấy là vợ tôi, anh là ai, chuyện của cô ấy sao lại là chuyện của anh chứ?
Tô Vũ Đồng thấy hai người lại cãi cọ, thái dương giật lên mấy cái, lớn tiếng nói:
-Mộ Diệc Thần, anh im miệng cho em!
Mộ Diệc Thần và Cố Triều Tịch hai người nghe thấy lời này của Tô Vũ Đồng, lập tức không đánh tiếng nữa, Mộ Diệc Thần nhìn Tô Vũ Đồng chằm chằm, trong lòng vô cùng ấm ức.

Rõ ràng là Cố Triều Tịc cũng tham gia đấu võ mồm, sao cô chỉ bảo mình anh im miệng.

Tô Vũ Đồng không nhìn anh, mà nhìn sang Cố Triều Tịch nói:
-A Tịch, anh đi đi, em sẽ chăm sóc tốt cho bản thân, anh yên tâm.

Anh ở lại nữa, cô dám đảm bảo bệnh của cô đã khỏi, sẽ lại bị tức giận mà tái phát.

Cố Triều Tịch nghe thấy lời này của cô gật đầu, sau đó rời đi.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK