Chỉ đáng tiếc năm tháng vẫn đó hoa vẫn vậy, còn quyển nhật ký và nhành hoa lanvender khô của cô đều đã biến mất theo Lucas rồi.
Ngôn ngữ của hoa lavender là đợi chờ tình yêu.
Đây có lẽ chính là sự sắp đặt của số mệnh.
Bọn họ có duyên không phận.
Cô không đợi được anh rồi!
Tô Chính không hề biết tâm sự của Tô Vũ Đồng, nghe thấy cô nói hoa đã nở, liền chớp mắt.
Lavender vốn không phải loài cao quý, nhưng lại là loài hoa vợ ông thích nhất, cho nên năm đó khi ông mua căn nhà này đã trồng đầy sân sau.
Đáng tiếc, bà ấy không thể nhìn thấy hoa nở đã qua đời.
Đây là tiếc nuối của đời ông, cho nên từ trước đến nay ông luôn ấp ôm một tình cảm đặc biệt dành cho lavender.
Tô Vũ Đổng đẩy ông nội đến sau vườn.
Áng mây nhuốm đỏ màu hoàng hôn và lavender sau vườn cùng tỏa sáng, cảnh tưởng tuyệt đẹp khiến người ta không thể rời mắt
Tô Vũ Đồng lấy điện thoại ra lưu lại khoảnh khắc tuyệt đẹp này, lập tức đăng lên trang cá nhân, chỉ có bức hình không có dòng trạng thái.
Mộ Diệc Thần ăn cơm xong, liền ngồi trên sofa trong phòng khách lấy điện thoại đợi Tô Vũ Đồng gửi tin nhắn cho anh, nhưng đợi hồi lâu cũng không thấy động tĩnh gì, anh liền ấn vào bảng tin, lướt mấy cái lại nhìn thấy bức hình cô đăng.
Hơi chau mày, anh có chút không hiểu.
Nhớ rằng lần trước ở Hàn Quốc, cô còn thích hoa hồng, sao quay ngoắt cái lại có tình cảm với lavender.
Lavender có gì đặc biệt sao?
Trí tuệ của con người trong tình yêu luôn ở mức thấp nhất, tổng giám đốc Mộ lại có thể trẻ con đến mức lên baidu* tra.
(*trang công cụ tìm kiếm như google)
Thấy trên đó viết ngôn ngữ của hoa lavender là đợi chờ tình yêu, anh cười.
Lòng nghĩ, lẽ nào cô đăng bức hình này, là ra ám chỉ tới anh điều gì?
Là bày tỏ sao?
Nhất định là vậy!
Tổng giám đốc Mộ lại nghĩ nhiều rồi, ôm lấy điện thoại vui cả ngày.
Niên Niên ngồi đối diện chơi xếp gỗ, thấy bố mình cười như một tên ngốc, mặt đầy chán ghét.
-Haizz!
Cậu bé thở dài một tiếng, ngước mắt nhìn lên bức hình cả gia đình treo trên tường, ánh mắt dừng lại trên gương mặt của Tô Vũ Đồng, trong lòng cậu lại bắt đầu nhớ mẹ.
Mộ Diệc Thần nghe thấy tiếng thở dài của Niên Niên, mới nhận ra mình vừa không bình thường đến nhường nào, mặt đần ra, anh đứng dậy khỏi sofa, lên tầng về phòng mình.
Anh đường đường là tổng giám đốc Hoa Thành, một người bố uy nghiêm, không thể mất hình tượng trước mặt con trẻ.
Về đến phòng, anh lập tức lộ rõ bộ mặt thật, gửi một tin nhắn cho Tô Vũ Đồng: Em đang làm gì thế?
-Tinh tinh!
Điện thoại Tô Vũ Đồng reo lên, cô mở ra thấy Mộ Diệc Thần tin nhắn Mộ Diệc Thần gửi, cười đáp: Ngắm hoa cùng ông nội.
Mộ Diệc Thần thấy cô trả lời nhanh như vậy, rất vui, liền gửi: Anh cũng muốn ngắm hoa.
Cô đang đợi anh, chỉ cần cô bảo anh đến, anh sẽ đến ngay.
Tô Vũ Đồng không hề biết suy nghĩ lúc này của Mộ Diệc Thần, mỉm cười nhìn điện thoại, chuyển chủ đề nói chuyện: Niên Niên đang làm gì thế?
Mộ Diệc Thần có chút cụt hứng đáp: Đang ở phòng khách chơi xếp gỗ.
Tô Vũ Đồng đọc xong, viết: Mai là cuối tuần, anh đưa thằng bé qua đây đi.
Cô muốn ông nội gặp Niên Niên.
Mộ Diệc Thần nhìn thấy lời Tô Vũ Đồng gửi, mỉm cười, tự lẩm bẩm nói:
-Người phụ nữ này thật không thành thật chút nào, muốn gặp tôi thì nói thẳng, lại lấy Niên Niên làm cái cớ.
Cười xong anh trả lời: Sáng mai anh đưa thằng bé qua.
Tô Vũ Đồng cười, không trả lời tin nhắn của anh, mà ngồi xuống trước xe lăn của ông nội.
Thấy cháu gái nhìn mình như vậy, Tô Chính kéo khóe miệng lên nở nụ cười.
Lúc này người làm vườn chạy lại, nói với Tô Vũ Đồng:
-Cô chủ, có một cô gái họ Trần đến tìm cô.
Cô Trần?
Lẽ nào là Trần Nghiên Nghiên?
Tô Vũ Đồng vui mừng, nói với người làm vườn:
-Mau mời cô ấy vào phòng khách, tôi sẽ quay lại ngay.
Tối qua cô ấy nhất định lo chết cho cô rồi.
Nhớ lại cô liền thấy áy náy.
-Vâng!
Người làm vườn đáp, lập tức chạy nhanh đi mời khách vào.
Tô Vũ Đồng nhìn ông nội nói:
-Ông nội, người bạn tốt nhất của con Trần Nghiên Nghiên đến rồi, con đưa ông đi gặp cô ấy.
Tô Vũ Đồng trước giờ chưa từng dắt bạn về nhà, ông nội Tô nghe thấy cô lại có bạn tốt, hơi bất ngờ, vui vẻ lập tức chớp mắt.
Ông cũng muốn xem thử bạn thân của cô trông thế nào.
Tô Vũ Đồng mang theo khuôn mặt cười, đẩy ông vào trong biệt thự.
-Vũ Đồng!
Trần Nghiên Nghiên nhìn thấy Tô Vũ Đồng, lập tức khóe mắt đỏ ửng, xông tới ôm lấy cô.
-Xin lỗi, để cậu lo lắng rồi.
Tô Vũ Đồng cũng ôm lấy cô.
Trần Nghiên Nghiên kích động nói:
-Không có không có, là tối qua mình không trông chừng cậu cẩn thận.
Cô ấy chỉ là uống say, chứ không phải cố ý, sao cô có thể trách cô ấy.
Cô không sao là tốt.
Tô Vũ Đồng thấy Nghiên Nghiên đem sự trách móc tự đổ lên người mình, trong lòng có chút không phải, không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, vậy nên buông Trần Nghiên Nghiên ra, giới thiệu cô với ông nội mình:
-Ông nội, đây là bạn thân nhất của con Trần Nghiên Nghiên.
-Con chào ông nội!
Trần Nghiên Nghiên chỉ có một người thân duy nhất là chú, cho nên ông nội của Vũ Đồng, cô lập tức coi như ông nội mình, ngoan ngoãn cúi người chào ông nội Tô.
-Ừm ừm!
Ông nội Tô thấy Trần Nghiên Nghiên đáng yêu như vậy, hừ hừ hai tiếng, rồi lướt mắt qua sofa, ra hiệu cho Tô Vũ Đổng bảo cô ấy ngồi xuống.
Cháu gái mình lương thiện, ông tin rằng người có thể trở thành bạn của cô nhất định cũng là cô gái rất tốt.
Tô Vũ Đồng cười, nói với Trần Nghiên Nghiên:
-Ông nội bảo cậu ngồi đấy.
-Hi hi, con cảm ơn ông nội.
Trần Nghiên Nghiên cười đáng yêu hoạt bát, ngồi xuống sofa bên cạnh ông nội.
Vú Trương thấy cô chủ có khách, lập tức chu đáo đưa trà và dưa đến.
Trần Nghiên Nghiên nhìn xung quanh, nói với Tô Vũ Đồng:
-Không ngờ, thì ra nhà cậu trông như thế này.
Quen biết 6 năm, đây làm lần đầu cô đến nhà Vũ Đồng.
Trong lòng có chút cảm giác lạ.
Ở đây không chỉ là nhà cô ấy, còn từng là cái lồng giam của cô ấy.
Trước năm 18 tuổi tất cả những đau khổ của cô ấy đều bắt nguồn căn nhà này.
Bây giờ vì ông nội cô ấy lại có thể ở nơi này, trong lòng cô vui mừng thay cô ấy, đồng thời cũng có chút đau lòng.
Tô Vũ Đồng cười nhạt, không muốn thể hiện bất cứ biểu cảm không tốt nào trước mặt ông nội, vậy nên nói với Trần Nghiên Nghiên:
-Hay là cậu chuyển đến đây ở cùng mình đi.
Dù sao ở đây cũng nhiều phòng, cô ấy đến chỉ thêm náo nhiệt, không có ảnh hưởng gì khác, hơn nữa cô thích ở cùng cô ấy.
Cô ấy chính là chiếc túi sưởi, liều thuốc giải sầu của cô.
Trần Nghiên Nghiên nghe thấy lời cô nói, liền lắc đầu:
-Ở đây cách bệnh viện của mình quá xa, ở thì thôi đi, sau này mình thường xuyên đến là được.
Biết Trần Nghiên Nghiên buổi sáng có tật dậy muộn, Tô Vũ Đồng cũng không miễn cưỡng, cười nói:
-Mỗi cuối tuần đến ở 2 ngày được chứ?
Cô ở trong nhà không khí đều rất tốt, náo nhiệt ông nội cũng vui.
Trần Nghiên Nghiên gật đầu:
-Ừm, được thôi!
Thấy cô đồng ý, Tô Vũ Đồng lập tức bảo vú Trương dặn dò người giúp việc đi sắp xếp phòng.
Đêm nay Trần Nghiên Nghiên ở lại đây.
Sáng hôm sau, Mộ Diệc Thần dẫn Niên Niên đến nhà họ Tô.
Trần Nghiên Nghiên trông thấy Niên Niên, còn kích động hơn cả Vũ Đồng, xông đến bế cậu bé vào lòng, quay một vòng:
-Niên Niên, dì nhớ con quá đi à!
Từ khi từ đảo Jeju trở về, cô đã rất lâu không gặp cậu bé rồi.
-Hi hi hi!
Niên Niên cười vô cùng ngọt ngào:
-Dì Nghiên Nghiên, Niên Niên cũng nhớ dì.
Nói rồi, còn chủ động thơm lên má Nghiên Nghiên một cái.
Nghiên Nghiên được thơm, quả thực rất hạnh phúc, cười tươi như hoa.
Danh Sách Chương: