Mọi người nghe cô nói như vậy thì đều cười rộ lên.
“Đúng rồi! Đúng rồi đó!”
Cung Thiếu Dương ngay lập tức nghe theo lời của mẹ mình, buông lỏng tay mình ra, trên mặt bắt đầu tươi cười như hoa.
Anh ta không nghĩ tới vậy mà mẹ mình lại nghĩ thông suốt tới vậy, thật sự là quá tốt rồi!
Lần này, anh ta và Nghiên Nghiên cũng coi như là trong cái rủi có cái may.
Giờ phút này trong lòng của anh ta không còn chút uất ức nào, cũng như không có chút bất mãn nào với mẹ mình nữa.
Tô Vũ Đồng trông thấy tất cả mọi người đều vui mừng như vậy thì nhìn qua bà Cung nói: “Bác gái, cháu nên xin lỗi bác trước vậy, trước kia là do cháu không hiểu chuyện, cứ thường xuyên đụng chạm tới bác.
”
Bây giờ cả nhà họ đã hòa thuận rồi, cô muốn dệt hoa trên gấm một chút, nhằm phá giải hết tất cả rối rắm để sau này Nghiên Nghiên và bà Cung cũng sẽ hòa thuận với nhau khi ở chung.
Bà Cung thấy Tô Vũ Đồng chủ động xin lỗi thì cười nói:
“Cái này cũng không thể trách cháu được, đứa nhỏ này cũng có là đứa biết tình biết nghĩa, bác cũng có lỗi, sau này chúng ta cố gắng ở cùng nhau thật hoà thuận là được rồi.
”
Chính là trước kia, bà ta cũng thường nói ra những lời khó nghe với cô, bây giờ cô đã không so đo nữa, còn chủ động lấy lòng nên khó trách đến cả Jenny Mộ cũng thích cô như vậy.
Trước kia bà ta bị Chu Lệ Đồng che mắt, đến bây giờ nhìn lại mới có thể thấy các cô đều là những đứa nhỏ ngoan.
Sau này bà ta cũng sẽ không nghe theo những lời đường mật nữa.
Nhìn xem thử đi, mọi chuyện bây giờ tốt thế nào rồi, ai ai cũng vui vẻ cả.
“Ừm.
”
Tô Vũ Đồng cười lên tiếng.
Mộ Diệc Thần thấy chuyện nhà của Thiếu Dương đã được giải quyết, cười hờ hững lên tiếng nói với bà Cung: “Bác gái, giữa trưa này, tôi mới để Tiểu Dương chuẩn bị một bàn ăn, phần mặt mũi này không biết bà có thể cho chúng tôi và nể mặt ăn cùng bữa cơm này hay không?”
Anh đến chúc mừng một chút, về sau người phụ nữ của anh cũng sẽ không sầu khổ, nhăn mày vì Nghiên Nghiên nữa, sau này Thiếu Dương cũng sẽ không phải buồn rầu rồi.
Bà Cung cười nói: “Đứa nhỏ này, có cái gì mà nể mặt hay không nể mặt, muốn ăn cơm thì cũng phải là bác gái mời, cám ơn các cháu đã chăm sóc Thiếu Dương và Nghiên Nghiên, đúng còn có việc Niệm Niêm chăm sóc cho Lạc Lạc nữa.
”
Vừa rồi bà ta đã nhìn rất rõ ràng, Niệm Niệm rất thích Lạc Lạc, chuyện này sẽ rất tốt nếu chúng có thể ở cùng nhau cho tới khi lớn lên.
Bà ta và Jenny Mộ cũng là bạn bè, Nghiên Nghiên và Vũ Đồng cũng là bạn bè, thậm chí là Thiếu Dương và Diệc Thần cũng là anh em bạn bè với nhau, nếu bọn nhỏ thành vậy duyên phận hai nhà Cung - Mộ cũng thật sự vô cùng viên mãn.
Mộ Diệc Thần cười nói: “Vậy lần sau bác gái hãy mời, lần này cứ để cháu mời là được.
”
Bà Cung trả lời: “Được, ngày mai cháu dẫn theo mẹ và chú Ngô của cháu theo đi, chúng tôi cũng có thể họp mặt với nhau luôn.
”
Trước đó, Jenny Mộ gọi điện thoại cho bà ta nói Nghiên Nghiên rất tốt, bà ta còn hiểu lầm là bà ấy bị mê hoặc, nên lần này là muốn đích thân nói lời xin lỗi với bà ấy.
“Được rồi ạ.
”
Mộ Diệc Thần gật nhẹ đầu.
“Mẹ, đã muốn ăn cơm cùng nhau, vậy có phải cũng nên gọi Thiếu Vũ và Chân Hi về luôn không?”
Cung Thiếu Dương lập tức tận dụng mọi thời cơ mà nói cho em trai mình.
Em trai của mình thích Chân Hi bao nhiêu, anh ta làm anh chắc chắn hiểu rất rõ.
Thừa dịp tâm trạng của mẹ đang tốt, để họ nhanh chóng trở về chứng thực chuyện hôn sự cũng tốt.
“Được nha, con gọi điện thoại cho nó đi, để hai đứa nó cùng trở về, ngày mai Lạc Lạc xuất viện thì tối mai chúng ta sẽ cùng nhau ăn cơm.
”
Bà ta đã tiếp nhận Nghiên Nghiên, vậy cũng nên thử một lần nữa tiếp nhận Thôi Chân Hi luôn một thể.
Con trai bà ta có thể có chuyện tình cảm viên mãn là đã thật tốt rồi, bà ta cũng không còn trẻ nữa, một khi nếm được ngon ngọt thì sẽ không muốn buông tay.
Thật ra suy nghĩ thật kỹ lại thì sự cố gắng kia của Thôi Chân Hi, hơn nữa lúc còn trẻ cô ấy cũng rất giống bà ta nữa chứ.
Thấy bà ta đồng ý, tất cả mọi người đều vô cùng vui vẻ, Cung Thiếu Dương nói: “Được ạ, vậy bây giờ con gọi ngay ạ.
”
“Ừm, con gọi đi.
”
Bà Cung cười rồi gật đầu.
Cung Thiếu Dương nhanh chóng lấy điện thoại ra, gọi ngay cho Cung Thiếu Vũ.
“Alo, anh hai, anh có chuyện gì vậy? Chút nữa sẽ tới Chân Hi còn phải trình diễn, em muốn chụp cho cô ấy vài bức ảnh nữa.
”
Bây giờ Thôi Chân Hi là một ngôi sao lớn, không những phải quay phim mà còn ca hát, bây giờ còn muốn phát triển theo hướng người mẫu, mục tiêu của cô ấy chính là một nghệ sĩ đa tài đa năng.
Cung Thiếu Dương nghe thấy anh ta muốn chụp hình cho Chân Hi thì lập tức nói ngắn gọn: “Ngày mai Lạc Lạc xuất viện, mẹ nói em dẫn theo Chân Hi về nhà ăn cơm đấy.
”
Cung Thiếu Vũ nghe xong thì lập tức dừng lại việc muốn chụp ảnh, vui sướng hỏi lại: “Anh hai, mẹ đã tiếp nhận chị dâu nhỏ và Lạc Lạc rồi sao?”
Nghe được giọng nói vui sướng của anh ta, Cung Thiếu Dương cũng cười nói: “Phải!”
“Vậy là quá tốt rồi, hôm nay Chân Hi cũng là ngày quay cuối, đêm nay chúng em sẽ sắp xếp máy bay trở về luôn.
”
Chuyện của anh hai và chị dâu nhỏ đã thành, vậy chuyện của anh ta và Chân Hi cũng không còn bao xa nữa rồi!
Ôi, chuyện này thật sự quá tốt mà!
“Ừm, được, vậy em nhanh đi chuẩn bị đi, anh cúp máy đây.
”
Cung Thiếu Dương nói xong thì cười cúp điện thoại luôn.
Bà Cung thấy thế lập tức hỏi: “Thiếu Vũ nói thế nào?”
Con trai nhỏ này của bà ta nhìn qua đúng là kiểu cà lơ phất phơ, nhưng thật ra là đứa bà ta yêu thương nhất, đã lâu rồi bà ta còn chưa thấy nó rồi.
Cung Thiếu Dương cười trả lời: “Mẹ, mẹ yên tâm đi, Thiếu Vũ nói Chân Hi cũng chụp ngày cuối rồi, hôm nay, họ cũng sẽ đặt vé máy bay rồi về đây trong đêm luôn.
”
“Được!”
Bà Cung cười.
Hạnh phúc không phải là giữ tới cùng, một khi đã mở rộng vòng tay thì bạn sẽ nhận ra đó chính là những cảnh tượng vô cùng vui vẻ.
Sau này bà ta sẽ thử tiếp nhận những cái này, chứ không phải khư khư cố chấp, hoặc phản đối mãi.
Mộ Diệc Thần thấy bà ta cười vui vẻ như vậy thì nói với bà ta: “Bác gái, chúng ta đi thôi.
”
“Ừm, đi thôi.
”
Bà Cung ôm Lạc Lạc, cùng đi tới khách sạn mà Tiểu Dương đã đặt để ăn cơm.
Buổi chiều ngày thứ hai, Lạc Lạc xuất viện, bà Cung cho xe đón ba người nhà họ về tới nhà họ Cung.
Cung Thiếu Dương và Trần Nghiên Nghiên vừa xuống xe, bà Cung đã chờ không lịp mà đi thẳng tới chỗ Cung Tiểu Lạc:
“Bảo bối, đến đây nào, đến chỗ bà nội nào.
”
Trần Nghiên Nghiên cười gọi một tiếng: “Mẹ!” Sau đó đưa Tiểu Lạc cho bà ta.
Bà Cung gật đầu với cô ấy một cái, sau đó nhận lấy Tiểu Lạc, vẻ mặt tươi cười nói: “Nghiên Nghiên này, phòng của các con tầng hai, phòng đứa nhỏ cũng sát vách phòng các con, tối hôm qua mẹ cho người sắp xếp xong, con đi xem chút coi còn thiếu xót cái gì thì nói với mẹ.
”
Ái Lệ Ty nghe bà chủ của bà ta nói như vậy thì bà ta cũng lên tiếng nói với Trần Nghiên Nghiên: “Mợ cả, tất cả đồ vật của các người đều là bà chủ tự mình chọn vào tối hôm qua đó.
”
Trần Nghiên Nghiên nghe xong thì thấy vô cùng cảm động, nói với bà Cung: “Cảm ơn mẹ, mẹ để người ta sắp xếp thì nhất định là đã rất tốt rồi.
”
Rất nhiều năm trước, cô ấy vẫn chưa cảm nhận được tình thương của mẹ như vậy, trước kia bà Mộ đối với cô ấy rất tốt, bây giờ còn thêm bà ta cũng đối với cô ấy rất tốt nên cô ấy hoàn toàn thỏa mãn rồi.
“Đứa nhỏ này, còn chưa thấy thì làm sao mà biết, đi xem thử chút đi.
”
Bà ta có hai đứa con trai, đối với những sở thích cuả những cô gái nhỏ bây giờ thì quả thật là bà ta không biết rõ lắm.
“Được ạ.
”
Trần Nghiên Nghiên dịu dàng cười một tiếng, nhìn Cung Thiếu Dương nói: “Anh dẫn em đi nha.
”
Cô ấy thật sự không quen thuộc lắm với nhà họ Cung, hơn nữa lần này tới đây tổng cộng cũng chỉ mới hai lần.
Sau này muốn ở lại đây, cho nên cô ấy phải xem xét cho thật kỹ một chút.
“Ừm.
”
Cung Thiếu Dương cười một tiếng trong trẻo, lôi kéo cánh tay của cô ấy, rồi nói với bà Cung: “Mẹ, vậy con dẫn cô ấy đi lên nha.
”
Đối với sự chuyển biến của mẹ mình, trong lòng của anh ấy vô cùng cảm kích.
“Đi đi nào, đúng rồi, con cũng gọi cho Diệc Thần đi, để họ tới sớm một chút, thật lâu rồi mẹ cũng chưa gặp bác Mộ của con rồi.
” Bà Cung lập tức bàn giao chuyện này.
“Được, đợi con lên trên đó rồi gọi ngay cho ạ.
”
Cung Thiếu Dương nói xong thì lập tức dẫn Trần Nghiên Nghiên đi vào nhà, đi thẳng lên lầu hai, vừa đi vừa gọi điện thoại cho Mộ Diệc Thần.
Gọi điện thoại cho Mộ Diệc Thần xong thì anh ấy lại gọi cho Cung Thiếu Vũ, nhưng điện thoại của anh vẫn còn ở trạng thái tắt máy, có lẽ hai người đó vẫn còn chưa xuống máy bay.
Để điện thoại xuống, anh ấy và Trần Nghiên Nghiên tiến vào trong phòng của họ.
Căn phòng này được bố trí quá mức long trọng, giống như phòng cưới của của vua chúa ngày xưa vậy.
Trần Nghiên Nghiên nhìn toàn cảnh đều là rợp màu đỏ, đôi mắt cô ấy có hơi ẩm ướt, nhìn qua Cung Thiếu Dương rồi nói: “Mẹ nhất định là tiếc nuối không tự tay chuẩn bị cho hôn lễ của chúng ta, lát nữa trong bữa cơm, chúng ta dập đầu với mẹ luôn được chứ?”
Danh Sách Chương: