Mục lục
Tổng Tài Bá Đạo Yêu Phải Em
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Cung Thiếu Dương biết Mộ Diệc Thần nhớ mong Tô Vũ Đồng, cũng biết giữa bọn họ có quá nhiều thứ cần được giải thích rõ ràng, nên không hỏi tiếp.

Biệt thự nhà họ Cung.

Hôm qua Châu Lệ Đồng ở trung tâm thương mại bị Cung Thiếu Dương và Trần Nghiên Nghiên sỉ nhục, trong lòng luôn nuốt không trôi cục tức này, nghe nói bà Cung bị bệnh, cô ta mượn cớ đến.

-Bác gái, bác đỡ chưa ạ? Đây là thuốc bổ cháu mua đến cho bác, bác nhất định phải nhớ uống.

Châu Lệ Đồng mỉm cười, đặt đồ trong tay xuống bàn trà.

Video cầu hôn tối qua rất hot, cô ta đã xem rồi, mắt nhìn thấy bọn họ ôm hôn hạnh phúc, cô ta chỉ cảm thấy vô cùng chướng mắt.

Người phụ nữ chanh chua giống như Trần Nghiên Nghiên, cô sao xứng có được hạnh phúc!
Bà Cung thấy Châu Lệ Đồng đền thăm mình, còn mang theo nhiều thuốc bổ như vậy, trong lòng liền cảm động nói với cô:
-Vũ Đồng, cảm ơn cháu, cháu có lòng rồi, nào, mau ngồi xuống.

Hai thằng con mình sinh ra, còn không chu đáo bằng cô, cục tức nghẹn cũng là cục tức chúng nó cho, hôm nay bị ốm chúng cũng không tới thăm bà, thật khiến bà đau lòng.

Châu Lệ Đồng ngồi xuống, cười dịu dàng lễ phép trước mặt bà Cung:
-Bác giá bác đừng khách sáo như vậy, bác là bậc trên, cháu đến thăm bệnh là điều nên làm, đúng rồi rốt cuộc bác không khỏe chỗ nào ạ? Thiếu Dương nói sao?
Bà Cung thấy cô ta vừa xinh đẹp, miệng vừa ngọt, quan trọng là còn biết nói chuyện, trong lòng rất thích cô ta, coi cô ta đối tương để giãi bày kể khổ với cô ta:
-Lệ Đồng à, bệnh này của bác chính là bị Thiếu Dương chọc tức mà ra.

Châu Lệ Đồng nghe vậy, cố giả vờ như rất ngạc nhiên:
-Bác gái, Thiếu Dương là người khiêm tốn, sao anh ấy có thể chọc giận bác được ạ? Trong này không phải có hiểu lầm gì chứ?
Không có hiểu lầm cô ta sẽ gây hiểu lầm cho họ, dù sao hôm nay cô ta đến chính là muốn quấy rối chuyện kết hôn của Cung Thiếu Dương và Trần Nghiên Nghiên.


Bà Cung lắc đầu thở dài:
-Không có hiểu lầm gì, mà là thằng bé lại cứng nhắc muốn kết hôn với một con bé tên Nghiên Nghiên! Cháu nói xem Thiếu Dương sao có thể lấy một người bình thường được!
Bà Cung nghĩ lại là giận, mặt đen lại, dáng vẻ thất vọng.

Châu Lệ Đồng thấy bà không thích Trần Nghiên Nghiên như vậy, trong lòng vô cùng vui mừng, nói:
-Bác gái, thực ra hôm nay con tới ngoài thăm bác ra, còn có thứ muốn cho bác xem.

Nếu bà đã nói đến đây rồi, vậy tất nhiên cô ta không thể không lấy đoạn video kia ra cho bà xem được.

Cô ta muốn khiến cho bà Cung càng thêm căm ghét Trần Nghiên Nghiên.

Nghe thấy lời Châu Lệ Đồng nói, bà Cung tò mò hỏi:
-Lệ Đồng, cháu cho bác xem gì?
Châu Lệ Đồng lập tức giả bộ làm ra vẻ rất quan tâm nói:
-Bác gái, bác hứa với cháu trước, xem xong nhất định đừng tức giận, nhất định không được kích động.

Nghe thấy cô ta nói mơ hồ như vậy, bà Cung càng thấy có hứng thú:
-Được, bác gái đồng ý với cháu.

Thấy bà đồng ý Châu Lệ Đồng mới lấy điện thoại của mình ra, ấn vào trang mạng, sau đó mở video cầu hôn lên cho bà xem.

Tối qua sau khi Cung Thiếu Dương đi, bà Cung tức phát bệnh, bà luôn nằm không muốn nói chuyện điện thoại và lên mạng, hôm nay bà ngay cả ý muốn đến công ty cũng không có, cho nên bà không hề biết chuyện con trai mình trước mặt mọi người cầu hôn Trần Nghiên Nghiên.

Xem xong video trong điện thoại Châu Lệ Đồng, sắc mặt bà khó coi đến cực điểm, “bịch!”, đập điện thoại của Châu Lệ Đồng xuống bàn.

Giận dữ nói:
-Lẽ nào lại như vậy, lẽ nào thực sự lại như vậy, thằng nhóc thối tha này muốn tức chết bác sao?
Anh lại còn khua chiêng gõ trống cầu hôn Trần Nghiên Nghiên kia, đây là muốn làm mất hết thể hiện của nhà họ Cung bà trong xã hội thượng lưu sao?
Châu Lệ Đồng thấy bà tức giận, ánh mắt hơi lóe lên, bung dạ khó lường nói:
-Bác gái, bác đừng giận Thiếu Dương, chú của Trần Nghiên Nghiên đó là viện trưởng bệnh viện tâm thần Giang Thành, ở đó bọn họ có rất nhiều thuốc, có thể khống chế được suy nghĩ của con người, Thiếu Dương xuất sắc như vậy sao anh ấy có thể nhìn trúng loại con gái như Trần Nghiên Nghiên, cháu nghi ngờ rằng Trần Nghiên Nghiên đó đã bỏ thuốc Thiếu Dương, mê hoặc anh ấy.

Cô ta chính là muốn khiến bà Cung hiểu lầm.

Không hiểu lầm cô, vậy thì dễ dàng cho Trần Nghiên Nghiên rồi sao?
Muốn thuận lợi kết hôn, không có cửa đâu!
Cung Thiếu Dương, Trần Nghiên Nghiên đây là kết cục khi đắc tội với tôi!
Các người không muốn tôi sông thoải mái, các người cũng đừng mơ sống thoải mái.

Bà Cung nghe thấy lời này của Châu Lệ Đồng, lập tức tỉnh ngộ:
-Đúng, cháu nói quá đúng, Thiếu Dương vốn không phải tự nguyện, nó nhất định là bị Trần Nghiên Nghiên bỏ thuốc, bác không thể để Trần Nghiên Nghiên tiếp tục hại nó.

Nói rồi, bà lập tức gấp rút gọi:
-Alice, mau gọi điện cho Thiếu Dương, nói tôi ngất rồi, bảo nó mau về! Còn nữa lập tức triệu tập toàn bộ bảo vệ trong nhà đến cổng, thấy nó vào cổng thì trói lại cho tôi.

Bà nhất định phải làm anh quay lại, không thể để anh tiếp túc hồ đồ được.


Con trai bà đang yên lành, sao có thể để con bé Trần Nghiên Nghiên kia hãm hại.

-Vâng, bà chủ.

Alice vội vã đáp lại, lui xuống làm.

Châu Lệ Đồng thấy mục đích của mình đã đạt được, cười đắc thắng, sau đó nói với bà Cung:
-Bác gái, cháu về trước đây, lát nữa để Thiếu Dương trông thấy không hay, anh ấy lần trước đã hiểu lầm cháu rồi, cháu không muốn khiến anh ấy hiểu lầm nữa, mong bác nhất định đừng nói với anh ấy cháu tới.

Tiếp theo đây phải trông đợi và bà Cung rồi, cô ta đứng một bên xem kịch là được.

Trần Nghiên Nghiên, cô đợi mà khóc đi.

Bà Cung nói:
-Yên tâm đi, lần trước bác không bán đứng cháu, lần này cũng vậy, Châu Lệ Đồng, cảm ơn cháu qua thăm bác.

Châu Lệ Đồng mỉm cười, mặt mày như hoa, mang theo khí chất thần tiên, ăn bận như một nữ thần:
-Bác gái, bác dưỡng bệnh cho khỏe, tuyệt đối đường tức giận nữa, cháu đi đây.

Bà Cùng càng nhìn càng thích cô ta, đáp:
-Ừm! Vú Hà, giúp tôi tiễn Lệ Đồng.

-Vâng, bà chủ.

Vú Hà lập tức kính cẩn đi tới tiễn Châu Lệ Đồng ra cửa.

Bọn họ vừa tới sân, liền gặp Cung Thiếu Vũ về nhà, anh nhìn thấy Châu Lệ Đồng một mình đến nhà mình, vô cùng ngạc nhiên hỏi:
-Vũ Đồng, sao cô lại đến nhà tôi?
Mấy ngày này, Đại Kỳ phải lên sóng phim mới, không phải cô ta rất bận sao?
Châu Lệ Đồng mỉm cười, dáng vẻ thản nhiên:
-Bác gái bị ốm, tôi qua thăm, sao thế không chào đón sao?

Cun Thiếu Vũ nghe thì ra là vậy, cợt nhả vuốt mũi, lộ ra hai chiếc răng nanh, cười hì hì nói:
-Đâu có, cô đến thăm mami của tôi, tôi cảm ơn còn không kịp nữa là, hay là cô ngồi lại chút đi?
Châu Lệ Đồng giữ nụ cười:
-Không đâu, anh cũng không phải không biết tôi còn phải quay về xem kịch bản nữa.

Ngồi, lại ngồi nữa thì Cung Thiếu Dương sẽ về tới mất.

Vậy không phải phí công một chuyến rồi sao, còn tốn tiền mua một đống đồ bổ nữa.

Cung Thiếu Vũ gật đầu:
-Vậy tôi không giữ cô lại nữa, bye bye.

-Ừm, bye bye.

Châu Lệ Đồng nói xong liền đi.

Cung Thiếu Vũ nhìn cô ta rời đi, quay đầu thấy bảo vệ nhà mình toàn bộ đều tập hợp trong sân, anh hơi chau mày nghi ngờ hỏi:
-Các anh đứng đây làm gì?
Đều không cần làm việc nữa sao?
Người đứng đầu đám bảo vệ, lập tức kính cẩn đáp:
-Cậu hai, là bà chủ căn dặn cô Alice bảo chúng tôi đến sân tập trung, chúng tôi cũng không biết phải làm gì.

Cho dù biết cũng không thể nói, nếu làm lộ kế hoạch của bà chủ, vậy thì bát cơm bọn họ cũng mất luôn.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK