Bà Mộ nghe thấy lời Mộ Diệc Thần nói, cười hoà nhã thân thiết, nói với Tô Vũ Đồng:
-Vũ Đồng, con không cần căng thẳng, chúng ta thuận theo tự nhiên là được.
Tô Vũ Đồng cười cứng nhắc:
-Vâng, mẹ, con biết rồi.
Mộ Diệc Thần nghe thấy Tô Vũ Đồng đồng ý với mẹ mình, lập tức nhìn cô có thâm ý khác, ánh mắt giống như một chiếc kéo lớn, cắt từng chút từng chút quần áo trên người cô.
Cô đồng ý rồi, vậy tối nay anh có phải có thể…
Tô Vũ Đồng nhìn thấy ánh mắt chiếm hữu của anh, lập tức cho anh mộ ánh mắt sắc nhọn, khoé miệng hơi mấp máy không thành tiếng:
-Đừng có nghĩ bậy bạ!
Trước mặt người nhà, sao anh có thể như vậy!
Mộ Diệc Thần thích nhất là nhìn cô cảnh cáo mình, mắt đầy mong chờ cũng mấp máy miệng:
-Tối tắm sạch sẽ đợi anh!
Tô Vũ Đồng đọc được câu này của anh, hơi cắn răng, bực tức siết chặt nắm đấm của mình.
Tên này không trêu cô thì chết à?
Trước mặt nhiều người như vậy, bảo cô chịu sao được, thật là ngại chết.
Bà Mộ để ý hết những hành động nhỏ của hai ngừoi bọn họ, mỉm cười lòng đầy thích thú.
Đây mới là không khí gia đình nên có.
-Bà chủ, bữa trưa xong rồi ạ.
Lúc này quản gia Ngô đi tới nhìn bà Mộ nói.
Mọi người gật đầu, đi theo bà Mộ vào phòng ăn.
Bữa trưa rất thịnh soạn, mọi người ăn rất vui vẻ.
Giữa buổi Tô Vũ Đồng đem tin Nghiên Nghiên có thai gửi tin nhắn nói cho Thôi Chân Hy.
Chân Hy biết xong vui mừng vô cùng, lập tức gửi tin nhắn chúc mừng Nghiên Nghiên:
-Chúc mừng cô Trần sắp làm mẹ rồi!
Nghiên Nghiên nhìn thấy tin nhắn cô gửi tới, cười nhẹ, nhìn Tô Vũ Đồng nói:
-Cậu nói với cậu ấy à?
Tô Vũ Đồng tất nhiên biết cậu ấy mà cô ám chỉ là ai, cười nói:
-Đúng đấy.
Đây là chuyện tốt, tất nhiên cô phải chia sẻ với bạn thân của các cô rồi.
Trần Nghiên Nghiên nghe thấy lời này của cô, mỉm cười trả lời Thôi Chân Hy:
-Cũng chúc mừng cô Thôi Chân Hy cậu sắp làm thím nhỏ rồi!
Chân Hy và Thiếu Vũ là một đôi, cô là chị dâu của Thiếu Vũ, cô có tin vui Chân Hy tất nhiên cũng có chứ.
Thôi Chân Hy nhìn thấy tin nhắn của Trần Nghiên Nghiên, lập tức vui mừng, vỗ một cái vào Cung Thiếu Vũ đang bóp chân cho cô:
-Này, nói anh biết một tin tốt.
Cung Thiếu Vũ nghe thấy có tin tốt, mắt đầy phấn khích hỏi:
-Có tin tốt gì?
Thôi Chân Hy đong đưa ánh mắt, nụ cười như hoa:
-Anh sắp làm chú rồi!
Cung Thiếu Vũ vừa nghe, liền kích động:
-Em nói anh anh và chị dâu bọn họ có con rồi?
Cái này cũng nhanh quá đi!
Giống như nằm mơ vậy, anh sắp làm chú rồi!
Thôi Chân Hy thấy dáng vẻ kích động của anh, chắc chắn nói:
-Anh không nghe nhầm, thật đó!
Cung Thiếu Vũ nghe thấy lời này của cô, lập tức cười hi hi nói:
-Chân Hy, anh trai anh có con rồi, chúng ta khi nào có vậy?
Từ nhỏ đến lớn, anh trai và Diệc Thần có thứ gì anh đều sẽ nghĩ cách để có, bây giờ đứa bé này anh cũng không thể thụt phía sau được.
Chân Hy xinh đẹp như vậy, con của bọn họ nhất định sẽ đẹp nhất.
Cung Thiếu Vũ trong lòng đột nhiên có chút mong đợi.
Thôi Chân Hy nghe thấy câu này của anh, nhếch miệng cười nói:
-Nếu anh đẻ, thì bây giờ chúng ta có thể có luôn!
Chuyện sinh con này, nghĩ đến đã sợ, anh nói ngược lại nhẹ nhàng thế, cô không thèm sinh đâu!
Cung Thiếu Vũ nghe thấy lời này của cô mặt đen xì lại, cong miệng ấm ức nói:
-Anh cũng muốn thế, nhưng anh không có khả năng đó, Chân Hy em không phải muốn không trâu bắt chó đi cày đấy chứ?
Thôi Chân Hy thấy bộ dạng đáng thương của anh, trợn mắt nhìn:
-Không có thì im miệng! Lấy kịch bản cho em, em xem anh sửa thành cái gì rồi.
-Ờ!
Cung Thiếu Vũ ngoan ngoãn đáp, sau đó đứng dậy đi lấy kịch bản đã sửa xong.
Nhà họ Mộ.
Ăn cơm xong, mọi người ngồi quây quần cùng uống trà nói chuyện, buổi trưa Trần Nghiên Nghiên xuất hiện hiện tượng nghén nghiêm trọng, làm Cung Thiếu Dương lo lắng vô cùng, đỡ cô ở mãi trong nhà vệ sinh, hận không thể nôn thay cô.
Rõ ràng anh là bác sĩ biết đây là chuyện bình thường, nhưng vẫn không muốn Nghiên Nghiên chịu khổ.
Mộ Diệc Thần nhìn thấy Nghiên Nghiên khó chịu như vậy, lập tức đưa ánh mắt nhìn sang Tô Vũ Đồng.
Lúc cô mang thai Niên Niên, có phải cũng như vậy?
Nghiên Nghiên còn có Thiếu Dương bên cạnh quan tâm, lúc đó cô bị nhốt trong bệnh viện tâm thần, nhất định rất bất lực.
Nghĩ đến đây lòng anh không thể bình tĩnh được, đưa tay nắm chặt tay cô.
Mộ Diệc Thần đột nhiên nắm tay mình, Tô Vũ Đồng cảm thấy có chút kỳ lạ, ngước mắt nhìn anh, hỏi:
-Sao thế?
Sao đột nhiên lại kéo tay cô?
Mộ Diệc Thần cười dịu dàng:
-Không sao, chỉ là cảm thấy làm phụ nữ thật không dễ dàng.
Thực ra anh muốn nói, cảm ơn em đã sinh Niên Niên cho anh, em chịu khổ rồi.
Nhưng sợ nói như vậy quá đột ngột, liền đổi cách nói khác.
Tô Vũ Đồng nghe thấy lời này của anh, cười nhẹ:
-Hiếm thấy anh có được cảm xúc này.
Cô luôn tưởng anh lạnh lùng vô tâm, không ngờ cũng khá cảm tính.
Giữa lúc Tô Vũ Đồng và Mộ Diệc Thần nói chuyện, Cung Thiếu Dương dìu Nghiên Nghiên từ nhà vệ sinh đi ra.
Đi đến trước mặt bọn họ, Cung Thiếu Dương nói với bà Mộ:
-Bác gái, Nghiên Nghiên như vậy con có chút không yên tâm, cô đưa cô ấy về trước ạ, mấy ngày nữa lại tới thăm bác.
Cứ như vậy sao được, anh phải về truyền cho cô ít nước dinh dưỡng.
Bà Mộ là người từng trải, bà hiểu cảm nhận của Nghiên Nghiên lúc này, cũng hiểu tâm trạng của Cung Thiếu Dương, cười nói:
-Ừm, chăm sóc Nghiên Nghiêm tốt nhé.
-Con sẽ làm vậy bác gái.
Cung Thiếu Dương nói xong lời này với bà Mộ, liền nói với Tô Vũ Đồng vàc Mộ Diệc Thần:
-Vậy bọn mình đi nhé.
-Tôi tiễn hai người.
Tô Vũ Đồng lập tức đứng dậy đi về phía họ, Mộ Diệc Thần thấy vậy cũng đứng dậy cùng tiễn.
Lúc đi ra ngoài, Tô Vũ Đồng nhỏ tiếng nói với Nghiên Nghiên:
-Chứng nghén này của cậu bị nặng hơn mình khi đó rất nhiều, cậu phải ăn nhiều đồ bổ chút, đợi ngày mai mình cho người mang ít tổ yến đến cho cậu.
Trần Nghiên Nghiên nghe cô nói vậy, vô cùng cảm động, nắm lấy tay cô cười:
-Vũ Đồng, cậu thật tốt với mình.
Tô Vũ Đồng vỗ tay cô, cười nói:
-Đồ ngốc, chúng ta là chị em tốt, mình không tốt với cậu thì tốt với ai.
Lúc đầu khi cô mang thai Niên Niên, Nghiên Nghiên mạo hiểm đổi hết chỗ thuốc Lý Tại Minh kê thành vitamin axit folic và canxi, những điều này cả đời cô đều sẽ không quên.
Bây giờ cô chẳng qua chỉ tặng chút đồ bổ, căn bản chẳng tính là gì.
-Ừm.
Trần Nghiên Nghiên cười gật đầu.
Sau khi tiễn Trần Nghiên Nghiên và Cung Thiếu Dương xong, Mộ Diệc Thần lại kéo tay Tô Vũ Đồng.
Tô Vũ Đồng lắc lắc cái tay anh nắm, cười nói:
-Cậu chủ Mộ, anh lại muốn thể hiện cảm xúc gì đây?
Đôi mắt đẹp của Mộ Diệc Thần mang ý cười, kéo tay cô đưa lên môi, nhẹ nhàng hôn một cái nói:
-Cô chủ Mộ, ngày mai là lễ tình nhân, em muốn quà gì?
Nghe thấy Mộ Diệc Thần cố ý nhắc, Tô Vũ Đồng nở nụ cười xinh đẹp:
-Nếu anh không nói, em cũng quên mất, nếu anh muốn tặng, thì đem một cái trong đôi nhẫn đó tặng em đi.
Nếu một chiếc nhẫn kia ngay từ lúc bắt đầu đã chuẩn bị cho cô, vậy thì để ngày mai anh chính thức tặng nó cho mình đi.
Chiếc nhẫn cầu hôn trước đây là mẹ chồng mua, cô muốn có một cái anh tặng.
Danh Sách Chương: