Vú Trương quay người nhìn về phía Tô Vũ Đồng nói:
-Cô chủ! Cô Chân Hi rốt cuộc là đã uống bao nhiêu rượu vậy?
Cô lại nhận nhầm bà thành Thiếu Vũ.
Tô Vũ Đồng lắc đầu cười nói:
-Tôi đâu biết được, một khi cô vui lên thì lại trở lên như vậy, tôi có ngăn thế nào cũng không được.
-Nghiên Nghiên, chị em tốt của mình, chúc cậu hạnh phúc mãi mãi! Nào, để mình hôn cậu một cái!
Thôi Chân Hi vừa nói xong thì liền quay đầu nhìn về phía Cung Thiếu Vũ, sau đó thì cô đã đưa đôi môi đỏ hồng của mình đến gần và đặt lên má của Cung Thiếu Vũ rồi “chụt” một cái.
Tiếp đó thì cười một tràng lớn nói:
-Mình còn một câu quên không nói! Chúc cậu sớm sinh quý tử nhé!
Cung Thiếu Vũ đã lập tức hóa đá, ngây ngốc nhìn về phía Thôi Chân Hi.
Vừa rồi có phải là đang mơ không?
Chân Hi đã hôn anh!
Cô đã chủ động hôn anh sao?
Mặc dù coi anh là em dâu nhưng dù sao thì cũng đã hôn rồi mà.
Trái tim nhỏ bé của tôi ơi!
Lúc này nếu Cung Thiếu Vũ mà là cái máy thổi bong bóng thì chắc chắn anh ta sẽ thổi ra những quả bong bóng màu hồng phấn mất thôi!
Tô Vũ Đồng nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch của Cung Thiếu Vũ thì nhẹ nhàng cười nói:
-Đừng nói là anh chưa từng được cô gái nào chủ động hôn nhé!
Anh là một người rất nổi tiếng trên mạng xã hội nên người theo đuổi anh nhất định là rất nhiều.
Nhưng bị anh lại bị nụ hôn của Chân Hi làm cho mất bình tĩnh đến như vậy.
Cung Thiếu Vũ có chút xấu hổ nhưng vẫn trả lời lại một cách rất dõng dạc:
-Không có!
Thường ngày anh có vẻ ngoài phóng đãng ngỗ ngược, thích tán tỉnh rất nhiều cô gái, nhưng anh chỉ dùng lời nói mà thôi.
Đây chính là điển hình của cao thủ tình trường.
Tô Vũ Đồng nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của anh thì liền bật cười:
-Được rồi, tôi tin, anh mau đưa Chân Hi lên trên đó đi.
Lúc này cô và vú Trương cũng không thể giúp được gì nên chỉ có thể nhờ cậy Cung Thiếu Vũ mà thôi, vì ngộ nhỡ họ làm Chân Hi mất kiểm soát thì sẽ rắc rối rồi.
Cung Thiếu Vũ gật đầu, sau đó thì bế bổng Thôi Chân Hi lên rồi đi lên lầu theo sự chỉ dẫn của Tô Vũ Đồng.
Cung Thiếu Vũ sau khi đưa Thôi Chân Hi lên lầu một cách yên vị thì mới an tâm rời đi.
Thôi Chân Hi yên bình ngủ được một lúc thì bắt đầu nôn ói, sau đó thì liên tục kêu la đau đầu.
Tô Vũ Đồng cứ như vậy chăm sóc của Chân Hi cả một đêm.
Buổi sáng ngày hôm sau là thứ hai, cũng chính là hội nghị thường kỳ của Tô Thị.
Khu mua sắm Quốc Tế đã được hoàn tất nên buổi họp hội nghị ngày hôm nay chủ yếu là bàn luận về kế hoạch tiếp thị tiếp theo.
Công ty có chiều hướng thay đổi lớn nên mọi người đều sôi nổi dốc hết chất xám để có thể tạo ra một kế hoạch hoàn hảo nhất.
Những ngày tiếp theo, Tô Vũ Đồng sẽ đặt toàn bộ tâm trí của mình vào công việc tìm kiếm thương nhân để chuẩn bị cho khu mua sắm Quốc tế có thể đưa vào kinh doanh vào trước tết.
Cơ hội có thể kiếm được một số tiền lớn đang ở ngay trước mắt nên những nhân viên trong công ty đều rất nỗ lực.
Những người thuộc tầng lớp cao cấp cũng đều rất tình nguyện hợp tác, đặc biệt là giám đốc Trình, ông không những hoàn thiện các thủ tục gia nhập của các thương nhân mà còn không hề bỏ qua mọi phương tiện truyền thông từ tivi, các trang mạng đến các đài phát thanh.
Khu mua sắm Quốc tế Tô Thị đang tìm kiếm thương nhân nên Mộ Diệc Thần và Cố Triều Tịch đương nhiên là sẽ không bỏ qua, họ đã đưa rất nhiều các cửa hàng chi nhánh của mình gia nhập vào khu mua sắm để tạo ra một sự khích lệ lớn nhất cho Tô Vũ Đồng.
Và đương nhiên là hai người họ cũng sẽ không cho Tô Vũ Đồng biết về chuyện này.
Việc tìm kiếm thương nhân đặc biệt thuận lợi, các cửa hàng trong khu mua sắm đã được hoàn tất lên đến 70%.
Khu mua sắm Quốc Tế của Tô Vũ Đồng là do Mộ Diệc Thần đầu tư nguồn vốn và do Cố Triều Tịch giám sát nên vào ngày khánh thành họ đều được mời đến với tư cách khách mời quan trọng để cắt băng khánh thành cho khu mua sắm.
Khu mua sắm của nhà họ Tô là khu mua sắm lớn nhất của thành phố Giang Thành cho nên giới truyền thông đã đặc biệt quan tâm đến, nó đã tạo ra một sự ảnh hưởng không hề nhỏ.
Tô Vũ Đồng là người khởi động hạng mục này nên giá trị tên tuổi của một nữ giám đốc như cô cũng trở lên lớn nhất trong thành phố Giang Thành này.
Ngày hôm nay cô đã được xếp ở vị trí trong bảng xếp hạng những người phụ nữ nổi tiếng của thành phố Giang Thành, điều này đã làm cho biết bao nhiêu người phụ nữ khác ngưỡng mộ vô cùng.
Thôi Chân Hi đang ở vùng khác để quay phim.
Khi cô nhìn thấy tin tức của Tô Vũ Đồng thì cảm thấy vui vẻ vô cùng, sau đó cô đã ấn like và share bài báo trên trang mạng weibo (*một trang mạng của Trung Quốc) của thành phố Giang Thành về Tô Vũ Đồng.
Ngôi sao lớn như cô một khi đã ấn nút share thì cũng được coi là đang quảng cáo cho khu mua sắm của Tô Vũ Đồng nên đã thu hút được rất nhiều sự chú ý của fan.
Kế hoạch triển khai lúc bốn đầu của khu mua sắm chính là dựa vào sự thời thượng cao cấp của các nhãn hàng vậy nên đã thu hút được sự yêu thích đón nhận của những người trẻ tuổi và cả những người có độ tuổi trung niên.
Vào thời gian khu mua sắm của Quốc tế của Tô Thị được khởi động đã tạo thành một làn sóng tiên phong thời thượng nhất, nên đã có rất nhiều nhãn hàng lớn trong và ngoài nước đã trở nên sôi nổi và bắt đầu tự nguyện gia nhập.
Số lượng khách đến khu mua sắm đã được gia tăng, Chân Hi là người có công rất lớn nên Tô Vũ Đông đã lập tức mời cô làm người đại diện quảng bá của trung tâm mua sắm Tô Thị.
Thời gian cuối năm cận kề nên công ty nào cũng đều rất bận rộn, Mộ Diệc Thần đã luôn kêu Tiểu Vy và Đường Đường bám sát Tô Vũ Đồng, sau khi nhìn thấy cô luôn bận bịu làm việc, cũng không có thời gian để gặp Cô Triều Tịch nên anh đã tạm thời không đi tìm cô.
Thời gian thấm thoát trôi đi, tết đã gần kề, bà Mộ đã đưa Niên Niên về nước.
Trùng hợp thay, Tô Vũ Đồng cũng trở về vào đúng ngày hôm nay sau chuyến công tác ở nước ngoài và đã gặp mặt bà Mộ và Niên Niên ở sân bay.
-Mẹ!
Niên Niên mặc dù không được gặp mẹ trong suốt hơn một năm trời nhưng cậu bé vừa nhìn thì đã nhận ra mẹ của mình trong một đoàn người đông đúc rồi lớn tiếng gọi.
Tô Vũ Đồng trong mơ cũng luôn nhớ đến Niên Niên, khi cô nghe thấy tiếng gọi của cậu bé thì trong phút chốc đã không thể ngăn lại được những giọt nước mắt dâng trào, cô đã vội vàng đưa hành lý của mình cho Tiểu Vy và vội vàng xông về phía cậu bé.
Bà Mộ trong lòng vẫn còn rất nhiều khúc mắc trong việc Tô Vũ Đồng không từ mà biệt, nên khi nhìn thấy Tô Vũ Đồng chạy về phía Niên Niên thì đã vội vàng kéo lấy Niên Niên nhằm để ngăn cô tiếp cận cậu bé, sau đó còn đưa đôi mắt nghiêm khắc nhìn về phía cô.
Tô Vũ Đồng nhìn thấy thái độ của bà Mộ đối với mình thì trong lòng có chút buồn bã, cô cố gắng kìm nén những giọt nước mắt và kêu lên một tiếng:
-Mẹ.
Bà Mộ luôn rất yêu thương Tô Vũ Đồng, nhưng bà lại không thể tha thứ cho việc cô đã bỏ lại con trai của mình đang bị tai nạn mà chạy theo Cố Triều Tịch, sau đó bà đã lạnh lùng nói một câu:
-Không dám nhận!
Bà chưa từng nghĩ rằng Tô Vũ Đồng lại là một người phụ nữ “nhăng nhít” đến như vậy!
Tô Vũ Đồng sau khi nghe thấy câu nói hờ hững của bà thì cảm thấy đau đớn vô cùng, những giọt nước mắt cũng không thể kiềm chế được mà tuôn rơi.
Cô luôn coi bà Mộ là mẹ ruột của mình vậy, nhưng tại sao bây giờ bà lại ghét cô đến như vậy chứ?
Niên Niên nhìn thấy Tô Vũ Đồng khóc thì đôi mắt của cậu bé cũng trở nên đỏ dần và khóc lớn:
-Bà nội ơi, bà bỏ cháu ra, mẹ cháu khóc rồi kìa!
Niên Niên vốn dĩ có vẻ ngoài đáng yêu, đến khi cậu bé khó thì đôi mắt to tròn của cậu bé đã bị ướt đẫm bởi những giọt nước mắt, bà Mộ và Tô Vũ Đồng nhìn thấy vậy thì cảm thấy thương xót vô cùng.
Bà Mộ luôn đối xử rất nhẹ nhàng với Niên Niên nên đã lập tức dỗ dành:
-Đều do bà nội không tốt, Niên Niên, không khóc nữa nhé! Bà nội nên buông con ra mới phải.
Niên Niên sau khi được bà Mộ buông tay ra đã lập tức chạy ào vào lòng Tô Vũ Đồng, hai cánh tay của cậu bé đã vòng qua và ôm chặt lấy cổ của cô, nức nở khóc đến nỗi nói không lên lời:
-Mẹ ơi, bao nhiêu lâu như vậy mà mẹ không đến thăm Niên Niên, có phải mẹ không thích Niên Niên, không cần Niên Niên nữa rồi?
Ngày nào cậu bé cũng đợi chờ và trông ngóng, rồi còn âm thầm chạy đến nhà họ Tô và công ty của mẹ, nhưng cậu bé lại chưa từng nhìn thấy mẹ.
Bố sau khi nằm viện một thời gian thì đã xuất hiện trở về nhà, sau đó bố trở lên lạnh lùng vô cùng.
Ngày nào bố cũng xuất hiện với gương mặt u ám, toàn thân thì luôn toát ra một luồng không khí lạnh lẽo đến ai nhìn cũng phải sợ hãi.
Cậu bé không dám hỏi bố mình về sự mất tích của mẹ, nên cậu bé chỉ đành hỏi bà nội và chú Ngô, nhưng bà nội không nói, chú Ngô cũng không nói cho cậu bé nghe.
Mẹ giống nước đã bốc hơi đi đâu đó, đến cả một chút dấu vết cậu bé cũng không tìm thấy.
Trong lòng cậu bé luôn sợ hãi.
Bà Mộ sau khi nghe thấy câu nói của Niên Niên thì đã đưa ánh mắt nhìn về phía Tô Vũ Đồng.
Mặc dù Niên Niên không phải là do cô sinh ra, nhưng cô đã luôn yêu thương cậu bé.
Trái lại lúc này bà Mộ thực sự muốn xem xem cô sẽ giải thính như thế nào với cậu bé.
Tô Vũ Đồng nghe thấy Niên Niên khóc thì trong lòng cảm thấy đau đón vô cùng, cô vội vàng ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé của Niên Niên, những giọt nước mắt cũng theo nhau không ngừng rơi:
-Sao mẹ có thể không thích Niên Niên được chứ, vì mẹ bị bệnh nên đã bị mất đi một phần ký ức, mẹ đã phải điều trị ở bên nước ngoài một khoảng thời gian rất lâu thì mới có thể hồi phục, mẹ đã quay trở về để tìm Niên Niên, nhưng Niên Niên và bà nội lại đi đến Anh để nghỉ lễ mất rồi.
Danh Sách Chương: