Bác sĩ nói rồi, chỉ cần khống chế được thề sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.
-Ừm!
Điều trong lòng Tô Vũ Đồng mong ngóng nhất chính là Niên Niên có thể tỉnh lại, nghe thấy lời nói của Mộ Diệc Thần, cô vội lau nước mắt.
Cô nhất định phải dùng trạng thái tốt nhất để đối diện với cậu bé, để cậu vui.
Cố Triều Tịch ngồi một bên nhìn Mộ Diệc Thần vỗ lưng cho Tô Vũ Đồng, trong lòng nói không có cảm giác gì là giả, nhưng Tô Vũ Đồng bây giờ tâm trạng không tốt, anh không muốn có xích mích với Mộ Diệc Thần thêm, khiến cô hao tổn tinh thần, vậy nên anh rời khỏi phòng bệnh, ra ngoài hút thuốc.
Hai ngày sau, Niên Niên vẫn trong trạng thái hôn mê, kết quả xét nghiệm của Tô Vũ Đồng đã ra rồi, bên trên hiển thị là hoàn toàn tương thích.
Mộ Diệc Thần ở bên khác cầm lấy giấy giám định thân thích, thấy bên trên ghi 99% xác nhận là quan hệ mẹ con, tay anh hơi run, tâm trạng rất phức tạp.
Tiểu Dương chưa nhìn qua, cho nên cũng không biết có phải hay không, thấy dáng vẻ của sếp nhà mình, anh không dám nói lấy một lời.
Mộ Diệc Thần đặt lại giấy giám định, đưa cho Tiểu Dương, dặn dò:
-Gọi điện về bảo Tần Hồng Vũ điều tra cho tôi!
Rõ ràng Vũ Đồng mới là mẹ đẻ của Niên Niên, tại sao sau này lại biến thành người phụ nữ đã chết kia, tất cả những điều này rốt cuộc là ai đã giở trò?
Năm đó anh cảm thấy không cần phải điều tra tỉ mỉ, nên không tìm hiểu sâu, nhưng bây giờ lại có liên quan đến Vũ Đồng, anh không thể không đi điều tra lại.
Người phụ nữ anh yêu sâu đậm, lúc trước anh vẫn chưa quen biết cô, khi anh trong tình trạng không biết chuyện gì, sinh cho anh một đứa con, cảm giác này anh thực sự không có cách nào hình dung nổi.
Bây giờ anh giống như đang nằm mơ vậy, cả người vẫn còn bàng hoàng, thực sự không dám tin đây là sự thật, nhưng sự thật vẫn là như vậy.
Tiẻu Dương nghe thấy lời tổng giám đốc nhà mình nói, liền biết Vũ Đồng và Niên Niên là mẹ con, trong lòng bỗng nhiên rất vui mừng, lập tức nhận lấy văn kiện, kính cẩn đáp:
-Vâng, sếp Mộ.
Sau đó đi gọi điện thoại.
Quá tốt rồi, Vũ Đồng là mẹ ruột của Niên Niên, vậy tổng giám đốc nhà anh không phải trọn vẹn rồi sao?
Một nhà ba người đúng nghĩa, thực sự là hoàn hảo.
Tâm trạng bây giờ của Mộ Diệc Thần rất kích động cũng rất phức tạp, trong lòng anh có rất nhiều rất nhiều lời muốn hỏi Tô Vũ Đồng, quay người đi về phía phòng bệnh của Niên Niên.
Tô Vũ Đồng biết bản thân tương thích xong, ngay lập tức quay lại bên cạnh Niên Niên, nói cho cậu bé nghe tin này.
Tuy cậu bé vẫn còn đang hôn mê, nhưng cô chính là muốn để cậu biết, để cậu không lo lắng về sau nữa.
Cô nói xong, thì luôn nắm lấy bàn tay nhỏ của cậu, trong lòng âm thầm cầu nguyện cậu có thể nhanh chóng tỉnh lại.
Mộ Diệc Thần đi vào phòng bệnh nhìn thấy Tô Vũ Đồng nắm tay Niên Niên, tâm trạng lập tức không còn giống hôm qua nữa, bây giờ bọn họ chính là một gia đình ba người đúng nghĩa.
Vừa nghĩ tới Niên Niên là con của anh và Tô Vũ Đồng, sự kích động trong tâm trạng của anh liền biến thành sự hưng phấn, sau đó còn có một số thứ nói không rõ được, dù sao cũng rất kì diệu.
Kì diệu khiến anh cảm thấy thế giới này thực là quá tuyệt đẹp, ngay cả mùi nước khử trùng thường ngày đáng ghét nhất trong bệnh viện cũng tươi mát như vậy.
Vốn anh có rất nhiều lời muốn hỏi, nhưng tâm trạng thay đổi quá lớn, hiện giờ nhìn thấy Tô Vũ Đồng lại không biết nên nói từ đâu.
Cô và anh ở bên nhau lâu như vậy rồi, cô vẫn không nói với anh chuyện này, rốt cuộc cô nghĩ thế nào vậy?
Anh sợ bản thân không biết cái gì, đột nhiên hỏi cô, sẽ khiến cô giật mình.
Cho nên quyết định đợi Tần Hồng Vũ điều tra rõ ràng xong, mới nhắc đến chuyện này với cô.
Anh không vội, bây giờ cô và mình có quan hệ lớn rồi, muốn rũ sạch tuyệt đối không thể.
Tô Vũ Đồng cứ nhìn Niên Niên, Mộ Diệc Thần đến khi nào cô cũng không biết, đến khi Cố Triều Tịch xách canh bổ vào, cô mới phát hiện ra Mộ Diệc Thần luôn đứng sau mình.
Không biết tại sao, cô luôn cảm thấy ánh mắt Mộ Diệc Thần hôm nay nhìn cô có chút khác lạ, nhưng cụ thể khác chỗ nào, cô lại không nói ra được, dù sao so với thường ngày nhiều hơn một số thứ, nhiệt tình thế lại hàm xúc thế.
Cố Triều Tịch thấy Tô Vũ Đồng nhìn Mộ Diệc Thần ngây ra, áng mắt lướt qua tia hụt hẫng, nói với cô:
-Nhớ uống canh.
Sau đó quay người bỏ đi.
Anh thừa nhận lúc này anh ghen tức với Mộ Diệc Thần, tại vì Tô Vũ Đồng chưa từng dùng ánh mắt như vậy nhìn anh.
Cảm giác trái tim đau nhói thật sự không ổn!
-Uống canh đi!
Mộ Diệc Thần tự mình mở hộp giữ nhiệt, đổ canh ra bát, đưa cho cô.
Tuy canh này là Cố Triều Tịch mang tới, nhưng Mộ Diệc Thần lúc này không hề để bụng Tô Vũ Đồng uống, bởi vì cô thực sự quá gầy rồi, thực sự cần bồi bổ.
-Cảm ơn.
Tô Vũ Đồng nhận lấy bát canh, nói tiếng cảm ơn, sau đó bắt đầu uống.
Mộ Diệc Thần tâm trạng phức tạp, cũng không biết nên nói gì, liền lặng lẽ nhìn cô, sự nhiệt tình trong ánh mắt càng cháy bỏng.
Tô Vũ Đồng uống canh xong, liền đặt bát xuống bên cạnh, tiếp tục nắm lấy tay Niên Niên.
Bây giờ trong lòng cô trong mắt cô đều là Niên Niên, người khác cô căn bản không có sức đi lo.
Buổi chiều, Niên Niên tỉnh lại rồi.
Tô Vũ Đồng vui mừng không nói lên lời, nước mắt liền như cơn lũ trào ra.
Đã nói là phải để cậu bé nhìn thấy bản thân tốt nhất rồi, kết quả cô lại không kiềm chế được nước mắt của mình.
-Mẹ.
Niên Niên nhìn thấy mẹ khóc, trong lòng rất khó chịu, khàn giọng gọi cô một tiếng, nhấc cái tay nhỏ lên lau nước mắt cho cô.
Tốt quá rồi, cậu bé và mẹ đều không chết.
-Niên Niên, đều tại mẹ không tốt, là mẹ khiến con chịu khổ rồi.
Tô Vũ Đồng nắm chặt lấy tay Niên Niên, không chỉ không kiềm được nước mắt, mà còn bật khóc.
May mà ông trời phù hộ, Niên Niên của cô không sao.
Niên Niên nhìn thấy mẹ lại tự trách, nhấc người quỳ trên giường dùng khuôn mặt nhỏ dụi vào cô nói:
-Mẹ đây đều là lỗi của Lâm Yên Nhiên xấu xa, sao có thể trách mẹ được.
Nếu nói mẹ có lỗi, vậy thì cậu bé cũng có lỗi, cậu không nên đòi uống rượu của bố và chú Cố, mẹ cũng sẽ không sợ cậu thấy gì học nấy, mới dẫn cậu rời đi.
Mộ Diệc Thần nghe thấy lời này của Niên Niên, sắc mặt lập tức cứng đờ, nhìn Tô Vũ Đồng hỏi:
-Chuyện này có liên quan đến Lâm Yên Nhiên? Sao lúc trước em không nhắc tới?
Anh vẫn không biết, thì ra trong này lại có sự tham gia của Lâm Yên Nhiên.
Tô Vũ Đồng nói:
-Trước đó em vì lo lắng cho Niên Niên, cho nên vốn không có sức lực gì để nhắc tới.
Lúc đó điều cô muốn chính là làm Niên Niên mau khỏi, những thứ khác cô nào còn lo được.
Nghe thấy lời Tô Vũ Đồng nói, con mắt Mộ Diệc Thần lạnh đi, trầm giọng nói:
-Không ngờ mạng của bà ta cũng khá cứng đấy!
Nhảy cầu mà không chết, quả nhiên là kẻ xấu sống dai!
-Bố, Lâm Yên Nhiên là kẻ xấu xa bà ta còn hại chết bố mẹ của mẹ, con ăn đậu phộng cũng là do bà ta ép, bà ta trói mẹ lên cần cẩu, đặt vào trong bể nước lớn, con không ăn sô cô la đậu phộng, bà ta sẽ dìm chết mẹ, bố nhất định đừng tha cho bà ta!
Trên khuôn mặt nhỏ của Niên Niên chứa đầy sự giận dữ.
Nghĩ đến chuyện Lâm Yên Nhiên làm với mình và mẹ, cậu bé hận không thể cắn chết bà ta.
Bà ta xấu xa hơn so với tất cả những mụ phù thuỷ trong truyện cổ tích!
Mộ Diệc Thần nghe tới đây, lửa giận trong con mắt phút chốc bùng cháy, nói với Niên Niên:
-Yên tâm, bố nhật định sẽ hiến bà ta phải trả giá!
Lâm Yên Nhiên bà làm ta nhiều chuyện làm tổn thương Vũ Đồng như vậy, lần này bà không chết, lẽ trời khó dung!
-Vâng!
Niên Niên đáp mạnh một tiếng.
Có thể thấy, trong lòng cậu bé rất bất mãn với Lâm Yên Nhiên.
Mộ Diệc Thần nhìn sang Tô Vũ Đồng:
-Em ở đây chăm sóc Niên Niên, chuyện còn lại anh đi làm thay em.
Danh Sách Chương: