Cả phòng bệnh lại im lặng, Mộ Diệc Thần quay lại và đưa mắt nhìn Tô Vũ Đồng lần nữa.
Lần này, thay vì nhìn chằm chằm vào điện thoại, anh nhìn vào mặt cô.
Anh ta chỉ nhìn vào những biến chứng có thể xảy ra trong tư liệu vừa nãy.
Người phụ nữ này thực sự đáng kinh ngạc.
Để nắm chắc nhược điểm và ra tay tiếp cận anh ta, đến mạng sống cô ta cũng không cần.
Nếu hôm nay anh đến muộn vài phút, hiện tại cô sẽ không nằm được ở đây.
Cô ấy quá gầy yếu và rất dễ bị tổn thương, làm sao lại có sự can đảm dám để mạo hiểm như vậy?
Đôi mắt của Mộ Diệc Thần liếc nhìn đôi mắt của Tô Vũ Đồng rồi đến mũi cô, và cuối cùng dừng lại trên đôi môi nhuộm màu anh đào của cô, và hơi thất thần một chút.
Ngày hôm sau, đã hơn chín giờ sáng.
Mí mắt của Tô Vũ Đồng di chuyển, thấy thế Mộ Diệc Thần bật người dậy, muốn xem cô đã tỉnh hay chưa.
Ngay khi đến gần, anh thấy Tô Vũ Đồng mở mắt.
Đột nhiên đối mặt với khuôn mặt hoàn hảo của Mộ Diệc Thần, Tô Vũ Đồng giật mình và ngạc nhiên hỏi: "Anh, anh làm sao lại ở đây!"
Chúa ơi, chuyện quái gì xảy ra thế!
Làm thế nào người tự ái này có thể bên cạnh cô?
Cô y tá nhỏ đến thay nước cho Tô Vũ Đồng nghe cô nói thì cười nói: "Cô Tô, cô rất may mắn.
Chồng cô đã chăm sóc cô từ chiều hôm qua, một tấc cũng không rời.
Thật sự rất ngọt ngào."
Cô ấy chưa bao giờ nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai và tình cảm như vậy.
Đêm qua khi cô ấy đi qua phòng bệnh, cô thấy người đàn ông nhìn cô Tô với một thái độ say mê.
Nhìn vừa đẹp trai lại càng có sự hấp dẫn chết người.
Chồng?
Mộ Diệc Thần:
Anh là cái gì mà để bị hiểu lầm là chồng!
Tô Vũ Đồng:
Trong lòng cảm thấy hoang mang quá.
Giữ chặt chăn, cô nhìn Mộ Diệc Thần với đôi mắt cảnh giác và hỏi: "Anh muốn làm gì!"
Họ không quen thuộc.
Ý định của anh ta là gì?
Chồng sao, một tấc cũng không rời, mặt trời mọc hướng tây.
Anh đã làm gì trong khi cô bất tỉnh? Để mọi người hiểu lầm như vậy!
Khi Mộ Diệc Thần thấy bộ dạng phòng bị của cô đối với mình, anh thấy buồn cười, ngay lập tức đứng dậy và nói một cách mỉa mai, "Đừng suy nghĩ quá nhiều, khi cô chết vẫn cầm chắc điện thoại, cô muốn uy hiếp tôi cả đời sao! "
Rõ ràng là cô đối với anh có ý đồ, nhưng hiện tại lại làm bộ dáng cô bị anh để ý tới.
Kỹ năng diễn xuất này tốt hơn bất kỳ nghệ sĩ nào trong công ty diễn xuất của anh.
Ngay khi Tô Vũ Đồng nghe thấy điều này, hóa ra đây là lý do khiến anh không thể tránh xa cô.
Phòng bị trên khuôn mặt cô mờ dần và nói, "Anh có thể yên tâm, anh hãy để tôi vào Hoa Thịnh Quốc Tế, và tôi sẽ không nuốt lời đâu."
Mộ Diệc Thần không tin lời của Tô Vũ Đồng.
Trong lòng anh cô là một diễn viên chuyên nghiệp, khuôn mặt lạnh lùng anh nói: "Cô đã nói rất hay, hãy xóa nó trước mặt tôi!"
Người phụ nữ ở trong tình trạng không đáng tin, đến mức anh ta sẽ không tin rằng cô sẽ giữ lời.
Lần này anh may mắn anh chạy đến, nếu lần sau anh không có mặt, đó sẽ là một điều rất tồi tệ!
Anh ta không muốn Đồng Đồng bị bất cứ tổn thương nào!
Mộ Diệc Thần không tin vào Tô Vũ Đồng, và Tô Vũ Đồng cũng tự nhiên không tin anh.
Khi nghe thấy anh đề cập đến việc xóa ảnh, cô liền nói chắc chắn: "Tôi sẽ xóa nó, nhưng không phải bây giờ!"
Bây giờ, trong thời kỳ đặc biệt, phòng tư liệu đã bị đốt cháy.
Mặc dù cô đã giải cứu được một số tài liệu, nếu công ty muốn sa thải cô thì sao?
Cô phải giữ một chiêu bài cho mình.
Người tự ái này rất coi trọng những bức ảnh này.
Cô không được xóa chúng.
Cô muốn ở lại Hoa Thịnh, phải có người chịu giúp cô mới được.
Thời gian qua cô có thể dễ dàng vào công ty, điều đó cho thấy vị trí của anh trong công ty rất quan trọng.
Làm thế nào cô có thể vứt bỏ cọng rơm cứu mạng này được, cô không có ngu ngốc.
Tô Vũ Đồng một lần nữa làm trái ý của Mộ Diệc Thần.
Khuôn mặt anh lại lạnh hơn một chút so với trước đó, đôi mắt anh ta khẽ cúi sát xuống, xoay người chống lên giường, áp sát người cô và nói một cách tàn nhẫn, "Tô Vũ Đồng, cô có biết làm cho tôi không vui sẽ có kết quả gì không! "
Anh thực sự hối hận, tại sao hôm qua anh không tàn nhẫn và trực tiếp bẻ tay cô để xem cô vẫn cầm điện thoại như thế nào.
Anh đang rất bực bội.
Với điều này, Tô Vũ Đồng chỉ cảm thấy một cảm giác áp bức, khiến cô không dám thở.
Cô phải thừa nhận rằng cô sợ anh, nhưng thậm chí cô còn sợ rằng cô không có thể trả thù và không tìm thấy con trai mình, vì vậy cô đã lấy hết can đảm và đối mặt với Mộ Diệc Thần và nói “ Vậy, anh có biết anh sẽ gặp chuyện gì khi đe dọa tôi không?
Đúng vậy, ai sợ ai!
Nhược điểm của anh nằm trong tay cô!
Mọi người xung quanh Mộ Diệc Thần, từng người một đều tôn trọng anh.
Những người phụ nữ muốn bám lấy anh đều cố gắng làm hài lòng anh, và không ai dám chống đối anh như thế.
Điều này khiến anh rất không vui và cảm thấy quyền lực của mình bị thách thức.
Người phụ nữ này luôn có khả năng khiến anh tức giận, làm anh không kiềm chế được cảm xúc!
Bản chất tự tôn đàn ông của anh đang quậy phá làm Mộ Diệc Thần có khát khao muốn chinh phục Tô Vũ Đồng.
Ý nghĩa càng mãnh liệt, anh dùng tay kẹp cằm cô và nâng nó lên.
Bị cưỡng ép, Tô Vũ Đồng buộc phải đối mặt với khuôn mặt tàn nhẫn của anh.
Chóp mũi kế sát chóp mũi.
Hơi thở trong trẻo độc nhất trên cơ thể anh xâm chiếm hệ hô hấp của cô.
Hơi thở dường như có ma lực, khiến cả người cô mềm nhũn, tim đập nhanh hơn, và thậm chí tệ hơn, đáy mắt của anh phát ra ánh sáng nguy làm cho cô bị hút vào, và một cái liếc mắt có thể khiến một người bị hãm sâu vào.
Đối mặt với một người đàn ông hoàn hảo và không thể lựa chọn như vậy, Tô Vũ Đồng chỉ có hai từ trong đầu: ác quỷ!
Mộ Diệc Thần nhìn thấy nỗi sợ hãi trong đôi mắt của Tô Vũ Đồng, mỉm cười lạnh lùng và hôn lên môi cô.
Tô Vũ Đồng hoàn toàn bị dọa sợ bởi hành động của anh.
Còn chưa kịp phản ứng lại, đôi môi cô đã bị anh ngang ngược chiếm lấy.
Mộ Diệc Thần ban đầu muốn trừng phạt cô, nhưng không ngờ rằng hương vị của cô lại đẹp đến thế, khiến anh có phần không kiểm soát được, và anh nhịn không được hôn sâu hơn nữa.
"Hừm ..."
Cú chạm mạnh đột ngột giống như một công tắc, đưa ý thức của Tô Vũ Đồng trở lại vào đêm điên rồ khủng khiếp năm năm trước.
Cô đau đớn, sợ hãi và sợ hãi!
Những cảm xúc này giống như tấm lưới bao lấy cô thật chặt, làm cô không thở nổi.
Kích động làm cô chống cự, tàn nhẫn cắn môi Mộ Diệc Thần một cái, đấu tranh để thoát khỏi sự kiểm soát của anh và giơ tay tát một cú thật mạnh
"Bốp!"
Mộ Diệc Thần còn chưa phản ứng lại từ việc bị cắn, thì đã bị cô tát một cái.
Những người phụ nữ khác tha thiết tiếp cận anh , nhưng người phụ nữ này dám đối xử với anh như thế này, anh không thể chịu đựng được cô nữa!
"Tô Vũ Đồng, cô muốn chết à?"
“ Đồ vô lại! Không biết xấu hổ!"
Trước khi Mộ Diệc Thần có thời gian để nổi giận, đôi mắt đỏ lên, Tô Vũ Đồng hét lên đầy kích động, rồi rút ống kim ra, không mang giày, đứng dậy và bỏ chạy.
Mộ Diệc Thần:
Anh cảm thấy như đánh một quyền vào bông vậy, cả người đang nén giận.
Ban đầu anh muốn dùng nụ hôn của mình, để cô đầu hàng, cho cô biết ai là chủ nhân, rồi nhân cơ hội này để làm nhục cô, nhưng anh không ngờ mình lại bị sỉ nhục!
Lửa, thật là một đám cháy lớn!
Anh chưa bao giờ tức giận như vậy!
Tô Vũ Đồng, chết tiệt!
Cô chờ đó cho tôi.
Danh Sách Chương: