Ông nội Tô cười nhìn Tô Vũ Đồng nói:
-Được!
Sau đó nhìn sang Mộ Diệc Thần, nói vô cùng ngắn gọn:
-Không sớm nữa, dẫn về đi.
Ý của ông nội rất rõ ràng, chính là bảo Mộ Diệc Thần thời gian không còn sớm nữa, dẫn Tô Vũ Đồng và Niên Niên về nghỉ ngơi.
Ông biết Mộ Diệc Thần làm ăn lớn, ở đây có thể chăm sóc tốt cho cháu gái và chắt trai của ông, ông không cần lo lắm.
Mộ Diệc Thần nghe thấy lời này của Tô Chính, hơi gật đầu:
-Vậy chúng con ngày mai lại tới thăm ông.
Tô Chính cười vẫy tay với bọn họ.
Tô Vũ Đồng thấy thời gian thực sự rất muộn rồi, sợ làm lỡ việc nghỉ ngơi của ông nội, cho nên nói:
-Ông nội, vậy chúng con đi đây, Niên Niên tạm biệt cụ đi.
Niên Niên lộ ra hàm răng trắng nhỏ, cười đáng yêu, ngọt ngào nói:
-Cụ ngoại ngủ ngon.
-Niên Niên, ngủ ngon!
Tô Chính hiền từ nhìn Niên Niên, vẫn tay với cậu bé, ánh mắt ngập tràn sự yêu thương và quý mến.
Rời khỏi bệnh viện Saint Peter, Tô Vũ Đồng còn tưởng Mộ Diệc Thần sẽ đưa bọn họ đến ở khách sạn, nhưng không ngờ, anh dẫn bọn họ đến một trang viên xinh đẹp.
Tuy là ban đêm, nhưng ánh đèn lửa ở đây rực rỡ, sắc đêm vốn không thể che đậy được sự xinh đẹp của nó.
Tô Vũ Đồng sợ tối, cô thích ánh sáng rực rỡ.
Xuống xe, lập tức có người làm đến giúp họ xách vali, ngọn đèn lửa lóng lánh ánh lên trong mắt của Tô Vũ Đồng, tâm trạng cực kỳ tốt nhìn ngó xung quanh.
-Có hài lòng với chỗ này không?
Mộ Diệc Thần đến bên cạnh cô, nhẹ nhàng hỏi một câu.
Tô Vũ Đồng quay người thu mắt về nhìn anh:
-Chỗ này cũng là tài sản của anh sao?
Cô thấy Tiều Dương không phải lần đầu tới đây, những người làm ở đây đều nghe sự chỉ đạo của anh.
Mộ Diệc Thần gật đầu:
-Mẹ chồng em lúc vui vẻ thì thích uống rượu vang, thương hiệu bên ngoài bà ấy uống không quen, cho nên bố anh sớm đã mua lại trang viên này ở đây, trong này trồng nho chuyên để ủ rượu cho bà ấy, khi còn nhỏ cả nhà anh mỗi mùa hè lại đến đây ở, từ sau khi bố anh qua đời, mẹ không thích đến đây nữa.
Tô Vũ Đồng nghe thấy trang viên này thì ra còn có lai lịch như vậy, liền nhìn ra bên ngoài thêm mấy lượt nữa.
Mộ Diệc Thần thấy cô có hứng thú với nơi này, khóe miệng hơi nhếch lên, đưa tay ôm lấy cô:
-Bên ngoài lạnh, đi vào thôi, nếu muốn xem sáng mai anh cùng em đi dạo xung quanh.
-Được!
Tô Vũ Đồng đáp một câu, sau đó khéo léo rời khỏi lòng Mộ Diệc Thần, gọi một tiếng:
-Niên Niên, nào.
Sau đó dắt tay Niên Niên, dẫn cậu bé đi vào cổng.
Cô chính là khác thường như vậy, ai bảo anh không nhận ra cô chứ.
Trong lòng Mộ Diệc Thần trống rỗng, ngay cả nụ cười trên khóe miệng cũng biến mất, bước lớn đi theo.
Biệt thự trong sân rất sang trọng, chắc chắn là phong cách của nhà họ Mộ, ngay cả bày trí cũng rất giống với biệt thự nhà họ Mộ ở trong nước, đến nỗi Tô Vũ Đồng vừa bước vào cửa đã có một cảm giác thân quen, còn ngỡ rằng trở về nhà họ Mộ rồi chứ.
Niên Niên cũng là lần đầu tới, nhìn thấy thiết kế và kết cấu gần giống với biệt thự cũ, rất vui mừng, liền xông thẳng lên tầng, cậu bé muốn đi xem phòng của mình có phải cũng ở vị trí giống như biệt thự cũ không.
Nhìn thấy Niên Niên vui mừng như vậy, Tô Vũ Đồng cười dịu dàng mềm mại, nhắc nhơt:
-Niên Niên, con chậm thôi.
Mộ Diệc Thần thấy cô lo lắng cho Niên Niên như vậy, trong lòng ấm áp nói:
-Không sao, có người sẽ chăm sóc cho thằng bé, ngồi máy bay cả một ngày, em nhất định đã mệt rồi, anh dẫn em đi nghỉ ngơi.
Trước đây cô từng nói yêu nhau yêu cả đường đi, bởi vì thích anh cho nên mới thích Niên Niên.
Bây giờ vẫn đối xử tốt với Niên Niên như vật, đó không phải là nói lên rằng trong lòng thực ra vẫn yêu mình sâu đậm sao?
Tô Vũ Đồng quả thực có hơi mệt, tuy ngồi ở hạng thương gia, nhưng vẫn cảm thấy mệt, vậy nên không kì kèo thêm, nói:
-Được.
Sau đó đi theo Mộ Diệc Thần.
Mộ Diệc Thần dẫn cô tới cửa phòng, bản thân đi vào bật hết đèn lên, mới gọi cô vào.
Trông thấy dáng vẻ chu đáo của anh, trong lòng Tô Vũ Đồng đột nhiên có chút xúc động.
Mộ Diệc Thần thấy cô nhìn mình, đi đến trước mặt cô, cúi đầu muốn hôn cô.
Tô Vũ Đồng nhìn thấy hành động của anh, lập tức lùi lại phía sau hai bước.
Mộ Diệc Thần thấy cô kháng cự lại mình, trong lòng có chút khó chịu nói:
-Em nghỉ ngơi đi.
Sau đó lạc lõng quay người định đi.
Tô Vũ Đông hơi ngây ra, lạc lõng, cô vừa từ trong ánh mắt anh bắt được một tia lạc lõng.
Trái tim hơi nhói, cô nhìn bóng lưng cao lớn của anh buột miệng nói ra:
-Tại sao năm ngoái anh lại đưa lì xì cho thầy Vương?
Năm ngoái anh tưởng lầm rằng cô chạy cùng Cố Triều Tịch rồi, khi đó không phải nên rất hận cô sao?
Tại sao vẫn còn đưa lì xì cho thầy Vương chăm sóc ông nội?
Mộ Diệc Thần dừng bước, quay người nhìn cô nói:
-Em không biết sao?
Anh khi đó tuy rất hận cô, nhưng nỗi hận đó rốt cuộc vẫn không thể địch nổi tình yêu sâu sắc với cô.
Cho nên, anh không có cách nào bỏ mặc người thân của cô không màng tới.
Khi đó anh thực sự tìm cô như kẻ điên, nhưng Cố Triều Tịch giấu cô quá kỹ, anh dùng hết các cách cũng đều không thể tìm được cô.
Cho dù không tìm thấy, anh cũng vẫn chi trả viện phí cho ông nội cô, hơn nữa mỗi tháng đều bảo Tiều Dương đưa lương cho thầy Vương đúng hạn.
Bởi vì trong lòng anh vẫn còn hy vọng với cô.
Chưa từng buông bỏ.
Tô Vũ Đồng nghe thấy câu nói em không biết sao nhẹ bẫng đó của anh, trái tim bất chợt thắt lại, đáy mắt hơi ướt, lại hỏi:
-Nếu trí nhớ của em vẫn không quay lại, anh vẫn sẽ luôn chăm sóc ông nội em sao?
-Nhớ mãi không quên, ắt có hồi báo, anh tin rằng em nhất định sẽ không quên anh!
Mộ Diệc Thần trả lời rất dứt khoát, ánh mắt cũng rất kiên định.
Cuộc đời anh lần đầu tiên yêu một người đến thế, anh tin tưởng trực giác của bản thân, cô chính là của anh, mãi mãi là của anh.
Cho dù Cố Triều Tịch cướp cô đi, anh cũng sẽ cướp cô trở về.
Nhớ mãi không quên, ắt có hồi báo?
Tô Vũ Đồng trong lòng lặp lại lời nói của Mộ Diệc Thần, trong lòng đột nhiên nhớ đến lúc bọn họ còn nhỏ, nhớ đến sự giả mạo của Châu Lệ Đồng.
Lẽ nào đây chính là định mệnh sao?
Bọn họ từ khi bắt đầu đều đã nhớ mãi không quên đối phương, cho nên dù rằng có người mạo danh bản thân, ông trời vẫn để bọn họ gặp lại.
Mộ Diệc Thần thấy cô đối diện với mình lại có thể thất thần, tưởng rằng cô lại nhớ đến Cố Triều Tịch, lạnh lúng nói;
-Em chỉ có thể là của anh.
Sau đó liền đi.
Tô Vũ Đồng nghe thấy câu này của anh, trái tim liền chua xót.
Mộ Diệc Thần anh chắc chắn chứ?
Sáng sớm hôm sau, ăn sáng xong, Mộ Diệc Thần nhìn Tô Vũ Đồng nói:
-Tối qua không phải có hứng thú với trang viên sao? Đi thôi, anh dẫn em ra ngoài đi dạo.
Anh là người của cô, sau này mỗi một mùa hè, anh cũng sẽ dẫn cô và Niên Niên cùng đến đây ở, cho nên bảo cô tìm hiểu trước một chút.
Tô Vũ Đồng quả thực có hứng thú với trang viên, kiểu trang viên này cô lần đầu tới liền nói:
-Được chứ.
Mộ Diệc Thần đứng dậy đưa tay về phía cô, Tô Vũ Đồng không nắm lấy, tự mình đứng dậy.
Mộ Diệc Thần thấy cô không kéo tay mình, ngang ngược chủ động kéo lấy cô, sau đó đi ra ngoài, đi dạo khắp nơi trong trang viên.
Tô Vũ Đồng biết nếu anh không muốn buông ra, cô tuyệt đối không thể giằng ra được, cho nên mặc anh kéo đi.
Đám người làm trông nom trang viên vô cùng cẩn thận, thứ bắt mắt nhất là bức tường cây thường xuân leo đầy bên ngoài hầm rượu, màu xanh màu đỏ màu nâu ba màu sắc giao thoa với nhau, rất đẹp mắt.
Danh Sách Chương: