Cho dù cuối cùng cô ấy thật sự muốn ly hôn, cô cũng sẽ nuôi cô ấy.
“Tớ nhớ rồi.
”
Lúc trước cô ấy thật sự đã không còn hy vọng rồi, nhưng bây giờ cô ấy cũng không sợ gì nữa.
Bởi vì cô ấy còn có con gái còn có chị em tốt.
Thấy cô ấy không còn tức giận nữa, Tô Vũ Đồng nói: “Cậu ở chỗ này chờ một chút, tớ đi tìm bác sĩ.
”
“Được.
”
Trần Nghiên Nghiên gật gật đầu.
Tô Vũ Đồng ra khỏi phòng cấp cứu lập tức đi tìm bác sĩ, rất nhanh bác sĩ đã sắp xếp cho Lạc Lạc một phòng đơn.
Phòng bệnh VIP, Cố Triều Tịch đợi cả một ngày, Tô Vũ Đồng cũng không đến thăm anh ta nữa, cũng không gọi điện thoại cho anh ta, anh ta nằm ở trên giường bệnh, tâm trạng vô cùng không tốt.
Cố Nhã Nhã thấy anh ta rầu rĩ không vui, thì bắt đầu nói với anh ta, muốn giải buồn cho anh ta, nhưng anh ta lại hoàn toàn coi như không nghe thấy.
Cố Nhã Nhã thấy anh ta coi mình là không khí, trong lòng nói không đau đớn là giả, nhưng mà cô ta không muốn từ bỏ, kiên trì tìm đề tài, mãi cho đến khi Cố Triều Tịch cảm thấy phiền, đuổi cô ta đi.
Cố Nhã Nhã bị đuổi đi, trong phòng bệnh lập tức yên tĩnh hơn một chút, Cố Triều Tịch càng thêm nhớ Tô Vũ Đồng, duỗi tay cầm điện thoại cầm lên, gửi một tin nhắn cho cô: Vũ Đồng, em ngủ rồi sao?
Tô Vũ Đồng và Trần Nghiên Nghiên thay phiên nhau chăm sóc Lạc Lạc, hiện giờ vừa đúng lúc là Nghiên Nghiên ngủ cô trông, nhận được tin nhắn zalo của của Cố Triều Tịch cô trả lời lại một câu: Chưa ngủ, sao anh vẫn chưa nghỉ ngơi, miệng vết thương đau nên không ngù được sao?
Cố Triều Tịch cứu Niệm Niệm, đây là sự quan tâm cơ bản nhất mà cô có thể dành cho anh ta.
Vốn dĩ cô ở bệnh viện, nên đi thăm anh ta, nhưng bởi vì Cố Nhã Nhã và Cố Xuân Mính cũng ở đây, cho nên cô vẫn chưa đi.
Thật ra trong lòng cô vẫn có chút băn khoăn.
Thấy cô trả lời nhanh như vậy, còn quan tâm vết thương của anh ta, sự bực bội trước đó trong lòng Cố Triều Tịch biến mất không thấy tăm tích, hơi hơi mỉm cười, gửi thêm một tin nhắn nữa: Đừng lo lắng, không phải miệng vết thương của tôi bị đau, nhưng mà tôi cực kỳ muốn ăn canh gà, ngày mai em có thể tới đây thăm toi không?”
Anh ta thật sự rất muốn gặp cô.
Đặc biệt là trong lúc bị thương, muốn được cô an ủi nhất.
Được gặp cô còn hiệu quả hơn cả chích thuốc uống thuốc.
Tô Vũ Đồng thấy Cố Triều Tịch nói vậy, hơi hơi sửng sốt, sau đó nhanh chóng đánh một hàng chữ: Mất máu quá nhiều, nên bồi bổ một chút, ngày mai tôi mang canh cho anh, anh nghỉ ngơi sớm một chút, tĩnh dưỡng thật tốt.
Theo lý thuyết Cố Nhã Nhã và Cố Xuân Mính đều ở bệnh viện, anh ta muốn ăn canh gà vì sao lại không nói cho bọn họ?
Chẳng lẽ lại không thoải mái?
Cố Triều Tịch nhìn tin nhắn cô gửi, vô cùng vui vẻ, trả lời lại: Được, vậy em cũng nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai chúng ta gặp lại.
Anh ta thật sự rất muốn nhắm mắt lại một chút, trời sẽ lập tức sáng.
“Được, ngủ ngon!”
Tô Vũ Đồng gửi xong hai chữ này, lập tức gọi điện thoại cho chú Ngô.
Mặc kệ là Cố Triều Tịch có xích mích với bọn họ hay không, nếu đã nhận lời anh ta rồi, sáng mai cô nhất định sẽ cho mang canh gà cho anh ta.
Mỗi đêm chú Ngô đều phải chờ mọi người trong nhà ngủ rồi ông ấy mới có thể đi ngủ, cho nên gọi cho ông ấy là thích hợp nhất.
Điện thoại vừa kêu lên một hồi, chú Ngô cung kính nói một tiếng: “Cô chủ.
”
Tô Vũ Đồng nói: “Chú Ngô, chú giúp cháu hầm một nồi canh gà, sáng mai đưa đến bệnh viện Dung Hợp, cháu muốn đi thăm Triều Tịch.
”
Cô ở bệnh viện, không hầm được, đi ra ngoài mua lại không yên tâm, tuy rằng tay nghề của chú Ngô không tốt như đầu bếp trong nhà, nhưng lại tốt hơn người bình thường rất nhiều.
Chú Ngô biết chuyện Cố Triều Tịch cứu Niệm Niệm, nghe cô chủ nhà ông ấy hào phóng nói với ông ấy như vậy, lập tức cung kính nói: “Cô chủ yên tâm, bây giờ tôi sẽ lập tức đi hầm, tám giờ sáng mai tôi sẽ đưa tới.
”
Trong nhà không thiếu nhất chính là nguyên liệu món hầm, tay nghề của ông ấy cũng ổn, hầm luôn bây giờ, sáng mai canh gà sẽ nóng hổi, chỉ một chữ thơm!
Tuy rằng nhà họ Cố vẫn luôn không hợp nhà họ Mộ, nhưng lần này Cố Triều Tịch thật sự cứu người thừa kế nhà họ Mộ, cho nên canh này ông ấy chắc chắn sẽ hầm thật ngon.
“Vậy làm phiền chú Ngô.
”
Tô Vũ Đồng cười nói với chú Ngô.
Chú Ngô khiêm tốn trả lời: “Cô chủ, đây là việc thuộc bổn phận của tôi, cô đừng khách sáo.
”
“Vậy sáng mai gặp nhé chú Ngô.
”
Tô Vũ Đồng vẫn luôn không coi chú Ngô là người làm trong nhà, trong lòng vẫn luôn rất kính trọng ông ấy.
“Được cô chủ.
”
Chú Ngô nói xong, thì tắt máy.
Sau khi Tô Vũ Đồng cúp điện thoại, thì duỗi tay sờ sờ cái trán Lạc Lạc, thấy độ ấm bình thường, cô ngồi ở mép giường trông cô bé.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Vũ Đồng mua bữa sáng về cho Nghiên Nghiên, chú Ngô đã tới rồi, còn dẫn theo cả Niệm Niệm.
“Mẹ! Dì Nghiên Nghiên, Lạc Lạc!”
Niệm Niệm vừa vào cửa đã gọi Tô Vũ Đồng, sau đó lại gọi Trần Nghiên Nghiên, cuối cùng là xông về phía Cung Lạc Lạc.
Rất nhiều ngày rồi Niệm Niệm chưa gặp Lạc Lạc, chạy đến ôm lấy cô bé, Lạc Lạc thấy cậu bé thì lập tức nở nụ cười.
Mọi người đều biết Niệm Niệm thích Lạc Lạc nhất, để cậu bé chơi với cô bé.
“Cô chủ, đây là canh hầm tối hôm qua cô đã dặn, tôi chuẩn bị hai phần, cô để lại một phần ăn với cô Trần đi.
” Chú Ngô nở nụ cười, đưa hai cái cặp lồng giữ ấm trong tay cho Tô Vũ Đồng.
Nghĩ đến hai người ở bệnh viện cũng vất vả, ông ấy đã hầm nhiều hơn một chút.
“Cảm ơn chú Ngô.
”
Tô Vũ Đồng nhận lấy cặp lồng giữ ấm, nói với chú Ngô.
Trần Nghiên Nghiên nghe thấy còn có cả phần của cô ấy, gật đầu cảm ơn chú Ngô.
Chú Ngô mỉm cười: “Các cô mau nếm thử đi.
”
“Vâng, được.
”
Tô Vũ Đồng đáp lại một câu, xoay người cầm cặp lồng giữ ấm, lấy bát nhỏ ra múc cho Nghiên Nghiên một bát trước, sau đó tự múc cho mình một bát.
Nghiên Nghiên ăn một ngụm, cười nói với chú Ngô: “Tay nghề của chú thật tốt, món canh này rất ngon.
”
“Cô Trần thích thì ăn nhiều một chút, ngày mai tôi lại tiếp tục mang đến cho mọi người.
” Chú Ngô cười trả lời.
Chuyện cô và bác sĩ Cung, ông ấy đã nghe nói, trong lòng rất đồng tình với cô ấy.
Dùng canh hầm ủ ấm trái tim cô ấy, hy vọng cô ấy có thể khá hơn một chút.
Nghe chú Ngô nói vậy, Trần Nghiên Nghiên nhanh chóng nói: “Chú Ngô, không cần, như thế rất phiền toái.
”
Chú Ngô thân thiện nói: “Không phiền, bà chủ nhà chúng tôi nói, không thể ăn cơm bệnh viện, nhờ tôi từ hôm nay trở đi một ngày ba bữa đều đưa cơm tới cho cô và cô chủ, cho đến khi Lạc Lạc xuất viện.
”
Tô Vũ Đồng nghe chú Ngô nói vậy, cười nói: “Mẹ cháu thật sự tốt quá, chú Ngô trở về nhất định phải nói cảm ơn mẹ giúp cháu nhé.
”
Cơm bệnh viện thật sự không ngon như cơm trong nhà, cô muốn cho Nghiên Nghiên có thể ăn ngon một chút.
“Được, cô chủ.
” Chú Ngô trả lời.
“Vũ Đồng, tớ đúng là được hưởng ké phúc của cậu.
”
Trong lòng Trần Nghiên Nghiên cực kỳ hâm mộ Tô Vũ Đồng, mẹ chồng mình và mẹ chồng người ta đúng là không thể so sánh.
Mẹ chồng người ta mang tới chính là mùa xuân ấm áp tháng ba, mẹ chồng mình chính là gió lạnh tháng sáu.
Tô Vũ Đồng nói: “Mẹ tớ cũng rất thích cậu, sao lại là hướng ké phúc của tớ chứ, bà ấy cũng rất quan tâm cậu.
”
“Ừm.
”
Trần Nghiên Nghiên cười cười, tiếp tục ăn canh, cảm nhận được sự quan tâm của bà Mộ.
Tô Vũ đồng thấy cô ấy ăn, cũng ăn theo, sau khi ăn xong cô nói với mọi người: “Tớ đi mang canh cho Triều Tịch.
”
Niệm Niệm nghe thấy Tô Vũ Đồng nói vậy, lập tức ôm Lạc Lạc đi tới trước mặt cô nói: “Mẹ, con muốn đi cùng mẹ, con vẫn chưa cảm ơn chú Cố đâu.
”
Nghe được lời con trai nói, Tô Vũ Đồng nhẹ nhàng cười: “Được, cùng đi, con đưa Lạc Lạc cho dì Nghiên Nghiên của con đi.
”
“Vâng.
”
Niệm Niệm gật gật đầu, trả Lạc Lạc lại cho Trần Nghiên Nghiên, sau đó nói: “Lạc Lạc, em ngoan ngoãn nhé, anh đi thăm chú Cố xong sẽ quay lại chơi với em.
”
Danh Sách Chương: