-Tôi sẽ làm vậy, tạm biệt.
Cố Triều Tịch nói xong, liền cúp máy.
Đêm đó, anh đưa Tô Vũ Đồng đến nước M, Trần Nghiên Nghiên vì không yên tâm, cho nên cùng đi.
Bệnh viện Hiệp Hòa.
Mộ Diệc Thần khi tỉnh lại đã là ngày thứ 7, anh mở mắt ra câu đầu tiên hỏi là:
-Vũ Đồng đâu?
Ký ức của anh vẫn dừng lại ở khoảnh khắc bị tai nạn, cho nên trên mặt vẫn kinh hãi không yên.
Anh nhìn xung quanh phòng bệnh, không hề có nhiều giường trốn, anh nhớ Tô Vũ Đồng ngồi bên cạnh anh, hiện giờ anh đang ở bệnh viện, vậy Tô Vũ Đồng đâu, cô đang ở đâu?
Châu Lệ Đồng thấy anh đến lúc này rồi, còn nhớ đến Tô Vũ Đồng, trong lòng vô cùng mất cân bằng, cố ý làm ra vẻ ấp úng, khiến anh sốt ruột.
Thấy cô ta như vậy, Mộ Diệc Thần có chút bực bội nói:
-Em nói đi!
Châu Lệ Đồng thấy anh nóng ruột như vậy, ánh mắt hiện lên sự lạnh lẽo:
-Cô ta được Cố Triều Tịch đưa đi rồi.
Không phải anh muốn biết sao?
Đáp án này vừa lòng chứ?
Người anh nhớ mong bị người đàn ông khác đưa đi rồi.
Mộ Diệc Thần vừa nghe vậy, lập tức bị kích động, phút chốc ngồi dậy:
-Tại sao không cản anh ta lại?
Tô Vũ Đồng là người phụ nữ của anh, Cố Triều Tịch dựa vào cái gì mà đưa cô đi!
Anh ta nuôi nhiều người như vậy, bọn họ đều ăn chay sao?
Đáng chết, thật đáng chết!
Thấy anh kích động như vậy, trong lòng Châu Lệ Đồng càng thêm khó chịu, rất thẳng thắn nói:
-Là Tô Vũ Đồng tự nguyện đi cùng anh ta, sao ngăn cản được?
Chắc không có người đàn ông nào có thể gánh nổi chiếc sừng to như vậy đâu!
Lucas, lần này chắc anh hết hy vọng rồi chứ?
Tô Vũ Đồng căn bản chính là loại đàn bà lẳng lơ.
Mộ Diệc Thần nghe thấy câu này của Châu Lệ Đồng, ánh mắt phút chốc trở nên u ám đáng sợ, rút ống tiêm trên tay ra, thấp giọng gào lên một câu:
-Bọn họ đi đâu rồi?
Anh muốn bắt Tô Vũ Đồng về!
Người phụ nữ đáng chết, cô lại nhân lúc anh hôn mê, chạy cùng người khác!
Sao cô có thể vứt lại anh, chạy như vậy!
Châu Lệ Đồng bị anh dọa hết hồn, thấy dòng máu trên tay anh, lập tức lấy bông băng chặn lại cho anh, nhưng bị anh đẩy ra.
Mộ Diệc Thần nổi giận sức lực mạnh đến kinh người, Châu Lệ Đồng liền bị anh đẩy xuống đất.
Châu Lệ Đồng thấy anh điên cuồng như vậy, ghen tức đến phát điên, không màng đến hình tượng gào lên:
-Lucas anh tỉnh táo lại chút cho em! Lẽ nào anh đến bây giờ anh còn không hiểu sao? Cô ta không yêu anh, em mới là người yêu của anh, em mới là người luôn bên cạnh không rời bỏ anh, anh thực sự vì một người không yêu anh, mà làm tổn thương em sao? Lẽ nào anh đã quên là ai hại anh bị tai nạn sao?
Mộ Diệc Thần bị lời nói của Châu Lệ Đồng giáng mạnh vào, cơ thể thẳng đứng cứng đờ, mất hết hồn vía ngồi thụp xuống giường.
Trong đầu đều là câu nói đó của Châu Lệ Đồng, cô ấy không yêu anh, không yêu anh!
Châu Lệ Đồng nhìn dáng vẻ của anh, trong mắt lập tức trào ra dòng lệ, từ đất chầm chậm bò dậy:
-Anh biết không, khi bác sĩ nói anh có thể cả đời này cũng không tỉnh lại được, em sợ đến nhường nào! Thậm chí em gọi điện gửi tin nhắn cho Tô Vũ Đồng, em nghĩ nếu cô ấy có thể đến nói vài câu với anh, có lẽ anh sẽ tỉnh lại, nhưng cô ấy không nhận, điện thoại không nghe tin nhắn cũng không đáp! Lucas, em cầu xin anh tỉnh lại đi!
Cô ta chính là muốn nói như vậy, không nói như vậy, sao anh có thể thất vọng đối với Tô Vũ Đồng chứ.
Túi và điện thoại của Tô Vũ Đồng sớm đã bị cô ta vứt đi rồi, bây giờ không biết bị người nào nhặt được rồi, chết không đối chứng.
Ánh mắt Mộ Diệc Thần buồn bã, không nói một lời, trong lòng đau âm ỉ, một cảm giác ngạt thở vây quanh anh.
Thấy anh không nói, Châu Lệ Đồng nói tiếp:
-Anh vì trên đường đưa cô ta đến bệnh viện mà gặp tai nạn, chỉ cần cô ta có một chút quan tâm tới anh, cũng sẽ không bỏ mặc anh không đến nhìn một cái.
Bây giờ chính là thời cơ tốt nhất để cô ta tạo dựng cho Tô Vũ Đồng thành một người phụ nữ tuyệt tình, cô ta muốn ấn tượng trong Mộ Diệc Thần càng sâu đậm, những ngày sau, anh chỉ cần nhớ đến người phụ nữ đó, trong lòng sẽ xuất hiện hai chữ “tuyệt tình”.
Châu Lệ Đồng còn muốn nói tiếp, thì bị Mộ Diệc Thần ngắt lời:
-Đủ rồi!
Nghe thấy câu này của anh, Châu Lệ Đồng không dám lên tiếng nữa, ấm ức đứng sang bên cạnh.
Lúc này bà Mộ và chú Ngô tới.
Thấy Mộ Diệc Thần tỉnh rồi, bà Mộ vô cùng vui mừng, mắt chứa giọt lệ, giọng nói xúc động mang theo chút run rẩy:
-Lucas, con thực sự dọa mẹ chết khiếp đấy.
Mộ Diệc Thần nghe thấy lời này của bà Mộ, ngước đầu lên, nhìn khuôn mặt vàng vọt của bà, mái tóc bạc thêm, vô cùng áy náy nói:
-Con xin lỗi mẹ, làm mẹ lo lắng rồi.
Mẹ con liền tâm, mẹ thương anh, tất nhiên anh cũng thương mẹ.
-Bác gái, Lucas tỉnh lại là chuyện tốt, bác đừng khóc nữa, mau ngồi xuống ạ.
Châu Lệ Đồng bê ghế đến, ra vẻ nịnh bợ.
Bà Mộ không để ý đến cô ta, ánh mắt luôn giữ trên khuôn mặt của Mộ Diệc Thần, bên trong ngập tràn tình yêu của mẹ.
Tuy bà hiện giờ trong lòng có khúc mắc với Tô Vũ Đồng, nhưng đối với Châu Lệ Đồng, bà vẫn không thích, cho dù cô ta ngày ngày trông bên cạnh giường con trai mình, bà ta cũng cảm thấy cô ta có mục đích.
Tuy không có chứng cứ, nhưng đây là trực giác nhạy bén của phụ nữ.
Châu Lệ Đồng nhọ mặt, ngượng ngùng đứng sang một bên.
-Cô Châu, ở đây có tôi chăm sóc là được rồi, cô về nghỉ ngơi đi.
Chú Ngô tất nhiên biết bà chủ nhà ông không thích Châu Lệ Đồng, cho nên mở cửa đuổi người.
Chú Ngô nói câu này ra, Mộ Diệc Thần không có chút phản ứng nào, Châu Lệ Đồng cũng không có lý do để ỷ lại không đi, vậy nên nói:
-Lucas, vậy tối em lại đến cùng anh.
Anh bây giờ chính là lúc yếu đuối, cô ta nhất định phải thừa cơ lách vào, nắm chắc lấy trái tim anh.
Bà Mộ nghe thấy lời này của cô ta, cực kỳ không vui, hơi nheo mắt:
-Tôi nhớ cô Châu hình như là diễn viên, gần đây sao nhàn rỗi vậy, không cần quay phim sao?
Châu Lệ Đồng nghe thấy lời này của bà Mộ, biết rằng đây là lời uy hiếp, nếu cô ta không đi, vậy thì e là cô ta gặp phiền phức rồi.
Bà Mộ không phải ngọn đèn cạn dầu, mấy năm nay cô ta đã nhận đủ rồi.
Sau khi nghĩ kỹ, cô ta cười nói:
-Không có không có, ngày mai cháu phải vào đoàn phim rồi.
Thực ra cô ta vốn phải đi từ mấy ngày trước rồi, nhưng lo sợ Mộ Diệc Thần tỉnh lại người đầu tiên nhìn thấy không phải là cô ta, cho nên mới bảo chị Lý xin nghỉ giúp cô ta, vừa hay hai ngày này không có phân cảnh của cô ta, cho nên đạo diễn đã đồng ý.
-Nếu cô đã bận vậy, thì mau đi đi.
Bà Mộ không cho Châu Lệ Đồng chút mặt mũi nào, lời nói lạnh lùng như băng.
Cho dù sau này con dâu bà không phải là Tô Vũ Đồng, thì cũng không thể là Châu Lệ Đồng đó!
Cho dù không nhìn thấy quá khứ đen tối đó của cô ta, cô ta trong mắt bà cũng tuyệt đối không đủ tiêu chuẩn.
Cô ta mãi mãi không thể xứng được với con trai mình.
-Vâng.
Châu Lệ Đồng đáp một tiếng, không dám ở lại lâu, nhìn Mộ Diệc Thần một cái, liền đi.
Sau khi cô đi, bà Mộ hiền từ nói với Mộ Diệc Thần:
-Muốn ăn gì, bảo chú Ngô, việc của công ty mẹ sẽ trông chừng, con yên tâm dưỡng thương đi.
Mộ Diệc Thần nào có muốn ăn, anh biết mẹ mình thích Tô Vũ Đồng nhất vậy nên hỏi:
-Mẹ, Vũ Đồng đâu?
Lòng anh vẫn còn chút hy vong, anh hy vọng lời nói ra từ miệng của mẹ sẽ khác.
Anh hy vọng Vũ Đồng hiện giờ đang ở phòng bệnh sát bên anh, cô không chạy theo Cố Triều Tịch.
Danh Sách Chương: