Thấy dáng vẻ của bọn họ, trong lòng Tô Vũ Đồng rất khó chịu, nói:
-Mọi người yên tâm, tôi nhất định sẽ bảo bác sĩ chữa trị thật tốt cho mọi người, thời gian này ngoài tiền bồi thường của công ty bảo hiểm, tôi sẽ đưa mọi người tiền lương nhưng bình thường và phí điều dưỡng.
Các công nhân nghe thấy lời đảm bảo của cô, ai nấy đều rất kích động.
Bọn họ đã làm qua rất nhiều công trường, bị thương là chuyện thường thấy, nhưng chưa từng có sếp lớn nào lại tự mình đến phòng bệnh hỏi thăm, nhiều nhất cũng chỉ là sai người đến xem thử.
Có thể đưa tiền điều trị đã là tốt lắm rồi, không ngờ sếp Tô lại muốn phát lương như bình thường, còn có cả phí điều dưỡng.
Bà chủ coi trọng nghĩa khí như vậy, thực sự lần đầu bọn họ được gặp.
Cố Triều Tịch thấy Tô Vũ Đồng an ủi xong các công nhân, liền hỏi:
-Các người nói thử tình hình lúc đó đi!
Anh chàng ở gần bọn họ nói:
-Buổi sáng chúng tôi như ngày thường, trèo lên giá đỡ làm việc, nhưng hôm nay không biết làm sao, chúng tôi leo lên mấy mét ống thép liền lỏng ra, tiếp đó là đến tấm phản nhỏ sau đó thì đổ xuống, hằng ngày chúng tôi từ tấm phản đó leo lên leo xuống, rõ ràng hôm qua khi chúng tôi xuống vẫn còn khá chắc chắn.
Cố Triều Tịch nghe xong nhìn sang Tô Vũ Đồng, Tô Vũ Đồng cũng nhìn ra vấn đề, nói với đám công nhân:
-Các anh nghỉ ngơi cho khỏe, hôm khác tôi lại đến thăm các anh.
Tạm biệt đám công nhân rồi rời khỏi phòng bệnh, Tô Vũ Đồng hỏi Cố Triều Tịch:
-Có phải an cũng nghi ngờ cò người động tay vào không?
Cố Triều Tịch gật đầu:
-Giá đỡ đang yên lành, nếu có vấn đề không thể trùng hợp chỉ có một cái có vấn đề, chỉ có một cách giải thích duy nhất, chính là có người cố ý làm như vậy, mục đích chính là để cái giá dễ dàng đổ xuống.
Tô Vũ Đồng chau mày, mắt đầy nghi ngờ:
-Rốt cuộc là ai?
Kẻ đó không chỉ hại công nhân của cô, mà còn muốn hại công trường của cô, đổi cách nói thì chính là muốn hại cô!
Cố Triều Tịch thấy cô chau mày, cười ranh mãnh, ánh mắt lại có sự kiên định:
-Yên tâm, tôi sẽ giúp cô điều tra rõ ràng.
Dám hại Tô Vũ Đồng dưới tầm mắt của anh, tất nhiên anh sẽ không tha cho kẻ đó.
Tô Vũ Đồng biết khả năng của Cố Triều Tịch mình không thể sánh bằng, nghe thấy anh muốn giúp, tất nhiên cô rất vui, lập tức cảm kích nói:
-Cảm ơn!
Cố Triều Tịch cười mê hoặc:
-Được rồi, chuyện này cô cứ yên tâm giao lại cho tôi được rồi, tôi đói rồi, bây giờ đi ăn cơm cùng tôi, cô mời.
Anh quan sát cô mấy ngày nay, cô hình như không ăn cơm tử tế, cho nên mượn cơ hội này, để cô ăn chút.
Hôm nay Cố Triều Tịch giúp mình, mời bữa cơm là điều nên làm, Tô Vũ Đồng cười gật đầu hỏi:
-Sếp Cố, anh muốn ăn gì?
-Đồ Tây đi!
Cố Triều Tịch không cần nghĩ ngợi liền chọn đồ Tây.
Trong nhận thức của anh, tất cả phụ nữa chắc đều thích ăn đồ Tây!
Tô Vũ Đồng mỉm cười, không có ý kiến:
-Được, vậy ăn đồ Tây, đi thôi, lái xe anh đi.
Cô và anh ăn cùng nhau 2 lần, mỗi lần anh đều đi ăn đồ Tây.
Cô thực sự không biết đồ Tây có gì ngon, lại khiến anh thích như vậy.
Cố Triều Tịch nghe thấy Tô Vũ Đồng muốn ngồi xe anh, vô cùng vui mừng, cực kỳ sung sướng đáp:
-Được, vậy cô đợi tôi, tôi đi lấy xe.
Khi Cố Triều Tịch đi lấy xe, Tô Vũ Đồng quay người đưa chìa khóa cho Tiểu Vy, dặn dò:
-Lái xe về Hoa Thành, giao lại chìa khóa cho Tiểu Dương.
Cô và Mộ Diệc Thần chỉ còn lại quan hệ hợp đồng trên giấy, không hợp để lái xe của anh nữa.
-Vâng, sếp Tô.
Tiểu Vy thấy Tô Vũ Đồng không cần chiếc xe này nữa, có chút hơi ngạc nhiên, nhưng nghĩ đến hành động quá đáng của sếp Mộ, cũng có thể hiểu được Tô Vũ Đồng, Tiểu Vy nhận lấy chìa khóa, quay người đi làm theo lệnh của cô.
Tô Vũ Đồng lên chiếc xe mui trần của Cố Triều Tịch, mỉm cười nói với anh:
-Tôi không biết nhiều nhà hàng Tây lắm, anh chọn địa điểm đi.
Cô thực sự không biết, đây là lời thật lòng.
Nếu bản thân đã định mời anh ăn cơm, tất nhiên địa điểu nên để anh chọn, như vậy mới có thành ý cảm ơn.
-Vậy thì nhà hàng lần trước đi!
Cố Triều Tịch cười nho nhã, khởi động xe.
Nhà hàng lần trước anh dẫn Tô Vũ Đồng đến, rất nhiều ngôi sao cũng thích đến đó, mùi vị rất tuyệt.
Lần trước anh tìm cô đi ăn, cô cũng không ăn bao nhiêu, hôm nay vừa hay để cô thưởng thức thật tỉ mỉ.
Tô Vũ Đông không có ý kiến gật đầu, sau đó thắt dây an toàn.
Bọn họ vừa đi, Mộ Diệc Thần bế Châu Lệ Đồng đi từ bệnh viện ra, anh liền thấy Tô Vũ Đồng ngồi trong chiếc xe mui trần, sắc mặt liền cứng lại.
Châu Lệ Đồng thấy anh lại ngây ra, trong lòng nảy sinh vài phần ghen ghét, lập tức nũng nịu dính vào lòng anh, nói giọng đáng thương:
-Lucas, em hơi đói rồi.
Mộ Diệc Thần nghe thấy cô ta nói vây, ánh mắt dần thu lại, lơ đãng hỏi:
-Đồng Đồng, em muốn ăn gì?
Bây giờ cô ta là người bị thương, cần bồi bổ, anh không thể vì tâm trạng của mình không tốt mà thờ ơ với cô ta.
Cô ta là người anh thề sẽ bảo vệ từ nhỏ.
Châu Lệ Đồng nghĩ chút, người mắt cười nói:
-Em muốn ăn bít tết.
Ăn đồ Tây mới có thể tạo nên sự lãng mạn, mới có thể tăng thêm tình cảm giữa bọn họ.
Cô ta nhớ lúc trước Mộ Diệc Thần thích nhất là dẫn cô ta đi ăn đồ Tây.
Bây giờ điều cô ta muốn làm chính là dẫn anh tìm lại cảm giác khi xưa.
Tình cảm của bao nhiêu năm của bọn họ, cô ta không tin không thể sánh bằng mấy tháng ngắn ngủi của anh với Tô Vũ Đồng!
Cô ta biết anh yêu cô ta, chỉ là bị Tô Vũ Đồng mê hoặc mà thôi, cô ta tin rằng anh nhất định có thể nhìn rõ lòng mình.
Châu Lệ Đồng nói muốn ăn đồ Tây, Mộ Diệc Thần không có ý kiến gì, gật đầu, sau đó liền bế cô ta đi đến xe của mình, tới nhà hàng Tây mà cô ta thích nhất.
Sau khi Cố Triều Tịch đưa Tô Vũ Đồng đến nhà hàng Tây, nhận nhiệm vụ chọn món, anh nhìn như chọn cho mình, thực ra là chọn riêng cho Tô Vũ Đồng.
Anh còn nhớ lần trước ăn cơm với sếp Tiết, Mộ Diệc Thần ngang ngược đổi món vì Tô Vũ Đồng, lúc đó anh cũng muốn chọn những món mình thích nhất cho cô.
Rất nhanh, đồ ăn đã lên rồi, bọn họ vừa ăn mấy miếng, Mộ Diệc Thần bế Châu Lệ Đồng đi vào.
Mộ Diệc Thần không ngờ lại gặp phải bọn họ ở đây, ánh mắt nhìn chằm chằm lên người Tô Vũ Đồng.
Tô Vũ Đồng lặng lẽ thu ánh mắt lại, sau đó nâng ly rượu cạn ly với Cố Triều Tịch, uống một ngụm rượu vang, rồi cúi đầu chăm chú cắt bít tết.
Nếu anh sớm đã coi mình như người xa lạ, vậy mình cũng coi anh như người lạ, như vậy đối với mọi người đều tốt, không phải sao?
Cố Triều Tịch thấy Tô Vũ Đồng hoàn toàn không nhìn Mộ Diệc Thần, nhướn mày nhìn anh một cái, hơi nhếch khóe miệng, giơ ly rượu vang đỏ trong tay về phía anh.
Mộ Diệc Thần hai người kết hôn rồi thì làm sao!
Nếu anh đã không biết trân trọng, vậy từ hôm nay trở đi, tôi sẽ thay anh bảo vệ cô ấy thật tốt.
Mộ Diệc Thần nhìn Cố Triều Tịch ra oai, ánh mắt phúc chốc buốt lạnh, tay bế Châu Lệ Đồng nắm chặt lại.
-A!
Anh dùng sức mạnh quá, Châu Lệ Đồng đau kêu lên một tiếng.
Tô Vũ Đồng không trông thấy ánh mắt giao nhau của Cố Triều Tịch và Mộ Diệc Thần, nghe thấy tiếng kêu õng ẹo của Châu Lệ Đồng, trong lòng liền nghẹn lại, nâng ly rượu vang uống cạn một hơi.
Thấy cô như vậy, Cố Triều Tịch lập tức tỏ ra lo lắng:
-Rượu không phải uống như vậy, cô quên mấy ngày trước bị đau dạ dày phải nhập viện rồi à?
Danh Sách Chương: